Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: admin
Số chương: 615 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bảy - Kỉ Lục Của Tròn Vo
rong bữa ăn sáng tại kí túc xá, thằng bạn học cùng lớp tên Gustav Laube sà vào bàn Tarzan và Kloesen. Không hiểu thằng nhãi nắm tin tức ở đâu mà bộ mặt cực kif nghiêm trọng.
- Các bạn nghe tin gì chưa, thằng Toni Ehrlich mới bị cảnh cáo lần thứ hai. Chỉ một lần nữa là nó bị tống cổ khỏi trường.
Tròn Vo chới với:
- Đâu có được. Nó phải ở lại để… trả cho tao cái…
Tarzan bịt miệng thằng mập kịp thời. Hắn giễu cợt:
- Chà, tin hay đó. Có lẽ tao sẽ khóc òa lên mất. Này, mày biết vì sao nó bị cảnh cáo không?
- Hôm qua nó trốn giờ tự học.
Vậy là rõ. Thằng Toni đáng mặt nghi ngờ. Chẳng phải nó là cặp bài trùng với thằng chó đểu Ottmar đó sao? Tarzan đợi Gustav Laube đi khuất mới nói nhỏ:
- Tao nghĩ rằng không bao giờ tụi mình tìm thấy cái thang dây nữa đâu.
Tròn Vo tím mặt:
- Nghĩa là chúng ta bị mất luôn 100 mark không đúng luật giang hồ?
- Ừ, tụi nó chơi luật… rừng, tao sẽ đáp lễ bằng luật… pháp. Mày hiểu chứ?
Hai đứa đứng dậy lững thững đi vô lớp 10A. Coi, hai thằng mất dạy Toni Ehrlich và Ottmar Paulsen ngồi bàn cuối đang chụm đầu rì rầm ra vẻ tâm đắc dữ. Tarzan đợi Máy Tính Karl và Gaby đến liền thuật lại một lượt hai câu chuyện. Chuyện vui của Inge trong nhà trọ Waberina và chuyện buồn của Barbel ở nhà cô giáo Dettl.
Gaby gật đầu:
- Tan học mình và Karl sẽ ghé trường nữ St. Irmengard trước để rủ Inge và Barbel tham gia hội nghị Tứ quái mở rộng. Đại ca và Tròn Vo nhớ đến đúng giờ nghe.
- Ôkê!
Tiếc rằng tiếng “Ôkê” của Tròn Vo không có giá trị lắm. Bữa trưa có món thịt lợn rán. Nó ăn túi bụi đến mức độ phải nghỉ vuốt bụng một lúc mới lên đường được. Báo hại cu cậu và Tarzan mất uy tín trước Công Chúa. Còn phải hỏi, lúc hai thằng gõ cửa nhà Gaby thì Máy Tính Điện Tử và hai cô gái đã ở trong sân tự hồi nào.
Inge và Barbel kẹp dính hai bên Kloesen:
- Lêu lêu mắc cỡ nhé. Ăn kẹo sôcôla mà không chịu lịch sự mời bạn gái cả phong, còn lo giữ phần!
Thằng mập đau khổ đánh… trống lảng:
- Ủa, nghe Tarzan kể Barbel bị “cấm cung” mà sao bây giờ tươi rói vậy?
Barbel cười khúc khích:
- Mình bị “cấm vận” sôcôla thì có chớ bị cấm cung hồi nào. Nghe mình kể đây…
Cô bé hồn nhiên tường thuật lại cú điện thoại nửa đêm của kẻ tống tiền khiến Kloesen và Tarzan chết sững. Phải một lát sau đại ca TKKG mới tỉnh người. Hắn lẩm bẩm:
- Té ra mình đã đoán đúng. Cuộc chơi vẫn chưa kết thúc ở đây.
- Ba của tôi đang nát óc để hình dung ra hung thủ…
- Không đến nỗi… nát óc đâu Barbel. Chúng ta sẽ vạch mặt chỉ tên kẻ đứng đằng sau cú điện thoại ấy trong một ngày rất gần.
Barbel cảm động:
- Tối qua bà Siglinde Dettl gọi điện đến nhà mình nói rằng bạn qua gặp bà ấy để bảo vệ mình. Mình cảm ơn bạn nhiều.
Tarzan mỉm cười:
- Chuyện nhỏ mà Barbel. Lát nữa tôi còn phải ghé nhà cô giáo lần nữa. Tôi tin rằng sẽ phát hiện được dấu vết gì đó. Bạn không để ý thằng tống tiền bị sơ hở sao, gã nói sẽ phun ra bằng chứng để lấy 10.000 mark. Vậy thì “bằng chứng” chắc chắn phải nằm ngay tại căn nhà.
Barbel cúi đầu:
- Ba mình đã gặp bà hiệu trưởng trường nữ sáng nay. Nói chung thái độ bà ta dễ chịu hơn nhưng cái án đuổi học thì vẫn treo lơ lửng. Bởi vậy, có lẽ ba mình sẽ trả tiền…
- Sao? Cái gì? Ba bạn định để gã tống tiền đó nuốt trôi 10.000 mark sao? Vớ vẩn. Willi và tôi chỉ mất 100 mark mà tụi tôi còn đang tiếc hùi hụi đây!
- Không vớ vẩn đâu Tarzan. Lúc trả tiền, ông sẽ báo với cảnh sát. Và như thế họ sẽ có cơ sở để tiến hành điều tra.
- Thôi được. Nếu như tụi mình chưa kịp lôi lũ chó chết đó ra ánh sáng trước khi ba bạn quẳng tiền qua cửa sổ.
Rồi Tarzan đứng dậy:
- Giờ thì xin mời các bạn lên đường đến tư gia cô Dettl. Tuy nhiên quí vị làm ơn đừng di động nhiều quá mà bôi sạch dấu vết đó.
Công Chúa cười cười:
- Được thôi. Tụi này sẽ ngóng cổ ở bờ rào chiêm ngưỡng người hùng phá án vậy.
Tarzan nhe răng… cười. Với Công Chúa, chỉ cần cười chịu… đựng là mọi trò trêu chọc của cô bé sẽ mất tác dụng liền.
Quả nhiên Gaby đã quay sang Inge:
- Kể cho Tarzan vụ ba mẹ bạn đã biết chuyện đi, Inge!
Tarzan ngơ ngác:
- Vụ gì nữa đây tam cô nương?
Inge cười:
- Hơi kinh hoàng chút thôi. Này nhé, lúc tôi kể hết sự thật về hai con tem mà tụi mình đã cướp lại được, ba tôi vô cùng bối rối. Ông cứ đứng như trời trồng mà đọc lá thư từ nhà tù và ngắm hai con tem giống như bị thôi miên. Tuy nhiên ông không quan tâm đến tiền mà chỉ quan tâm đến việc nên cho anh ruột mình một bài học để đời về thói độc ác ích kỷ. Sức khoẻ ông yếu đến mức ông không còn khoan khoái khi thấy bác Hartmut A. thất bại. Ông chỉ muốn gặp bạn, Tarzan ạ. Ông rất hài lòng khi bạn định giúp ông làm người trung gian tiếp xúc trong vụ trao đổi tem này.
- Ồ, hiện thời thì chưa được đâu Inge. Vấn đề là cuộc điều tra tại nhà cô Dettl nhanh hay chậm. May ra tôi sẽ rảnh buổi tối. Buổi tối tôi ghé nhà bạn, được chớ?
- Cảm ơn bạn. Ba tôi còn nói để cho có sự công bằng, số tiền bán hai con tem sẽ được dành một phần cho TKKG đó. Riêng bạn thì…
Tarzan cắt ngang lời Inge:
- “Stop” chỗ này đi Inge. Nếu gia đình bạn có ý định ấy thì tôi xin rút lui. Chúng ta là bạn bè. Bạn bè đúng nghĩa, người ta có thể sống chết vì nhau được. Tốt nhất là, nếu thắng lợi, tụi mình sẽ “nhậu” một bữa liên hoan ra trò. Nào, chúng ta lên đường. Nếu không lại chuyện gẫu hết buổi chiều mất thôi.
Gaby kêu lên:
- Đại ca này, nếu bạn bỏ được cái tật khi nào cũng hối thúc người ta, thì bạn là một đấng mày râu dễ thương ra phết đó!
Cả bọn cười ồ.
- Bốp!
Một âm thanh như trời giáng vang lên làm cả đám tập trung về Tròn Vo mà hỡi ơi. Coi, thằng mập rú lên khủng khiếp:
- Chết… mẹ!
Nó lảo đảo. Một bàn tay quờ quạng trên không tìm chỗ bám, tay kia bưng lấy mặt.
- Đau quááá! Mình bị chảy máu cam rồi.
Tarzan giải thích cho những cái miệng đang há hốc:
- Không sao tin nổi. Kloesen là học trò nội trú đầu tiên hạ đo ván được… chính bản thân mình. Tội nghiệp Willi, dù chắc chắn nó sẽ được ghi tên vào sách kỉ lục Guiness.
Ba cô gái hoảng hốt xúm đến chăm sóc cái mũi của Tròn Vo. May phước nó chỉ bị một vết phồng nhẹ. Gaby nhanh nhẹn nhúng một chiếc khăn giấy vào nước lạnh và trên suốt chặng đường đến nhà cô Dettl, thằng mập chỉ dám bám tay trái vô ghi-đông xe, tay phải đương nhiên còn bận áp khăn giấy ở lỗ mũi. Thực đúng là một kỉ lục để đời.
*
Bà Siglinde Dettl phải ra tận cổng vườn để chuyện trò với đám trẻ. Rõ ràng chẳng đứa nào dám bước vô vườn. Kinh nghiệm trong… nghề đã nhắc nhở chúng là sự lo xa của Tarzan luôn luôn có lí.
Giọng bà niềm nở:
- Tại sao lại không vào nhà chơi hả các cô cậu? Tôi vừa gọi điện đến bịnh viện. Cô em tôi đã khỏe hẳn. Cuộc phẫu thuật thành công mĩ mãn.
Barbel reo lên:
- Có nghĩa là tụi cháu có thể đi thăm cô giáo. Còn bây giờ thì tụi cháu lại không thể vào nhà… bà được ạ.
- Sao thế?
Tarzan đưa một ngón tay lên môi:
- Bí mật, thưa bà Siglinde. Hôm qua cháu đã nói với bà rồi cơ mà. Nào các bạn, Barbel và Inge có nhiệm vụ tìm dấu chân, tàn thuốc lá hoặc giấy bọc kẹo cao su gì đó ở trước vườn. Gaby, Karl và Kloesen lo những chỗ còn lại. Tôi sẽ vô trong.
Bà Siglinde ngơ ngác:
- Vậy còn tôi chỉ đứng ngó các cô cậu thôi sao?
- Ồ không, bà là nhân chứng khách quan ạ.
Bà Siglinde đành ngồi yên lặng trên bậc tam cấp. Buổi chiều mới bắt đầu, mặt trời chói chang giữa một nền mây xanh biếc. Khu vực này im ắng lạ lùng. Thỉnh thoảng mới có tiếng chó sủa, tiếng máy xén cỏ, tiếng động cơ xe hơi chạy qua làm xao động không gian đôi chút.
Tarzan đi quanh ngôi nhà, mắt đăm chiêu lướt qua các ô cửa sổ và hai cửa chính. Thử đặt câu hỏi xem nào, nếu hắn là kẻ đột nhập vô ngôi nhà bít bùng này hắn sẽ chọn cách nào đây? Đục tường hoặc… trổ nóc ư? Còn lâu, những cách đó đều gây ra tiếng động và sự đổ vỡ. Vậy chỉ còn các ô cửa sổ. Nhưng chúng đều còn nguyên vẹn. Mẹo quái quỉ gì đây chớ?... Chà!
Tarzan đứng như chôn chân một chỗ sau ngôi nhà ngó trừng trừng vào một ô cửa sổ có vẻ khác lạ so với các cửa sổ khác. Khác lạ cái gì thì tạm thời hắn chưa thể phán đoán được. Nhanh như một con chim cắt, hắn bay ra nhìn lại các cửa sổ mặt tiền rồi trở về phía sau và chợt hiểu ra. Hắn chụm tay gọi lớn:
- Mời mọi người lại đây!
Nháy mắt sau, cùng với bà Siglinde, các chiến hữu của hắn đã tề tựu đông đủ. Tarzan chỉ tay:
- Bà và các bạn thấy chưa? Tụi mạt kiếp đó đã lọt qua ô cửa sổ kia kìa.
Bà Siglinde dụi mắt liên tục:
- Khoan đã, cậu bé. Mọi cửa sổ đều được chốt bên trong chắc chắn lắm mà.
Tarzan gật đầu:
- Chính vì được chốt chặn quá kĩ nên mọi người bị lọt vào bẫy tụi nó. Nào, bà có thể quan sát bằng kính lúp. Bọn chúng đã tháo cái kính cũ ra bằng kỹ thuật cắt khá điêu luyện và thay vào đó một cái kính mới tinh. Động tác hành nghề của chúng cũng đơn giản thôi: lắp kính, trét matít rồi quét sơn nâu lên lớp matít đó, thậm chí còn phủ ít bụi lên để ngụy trang. Chúng chỉ có một sai lầm độc nhất, tấm kính này quá mới và sạch sẽ. Một cái kính “cáu cạnh” giữa một rừng kính lem luốc.
Mọi người cùng ngắm tấm kính trong veo một lát. Kết luận của Tarzan khiến ai nấy thở phào. Gaby nói nhẹ như hơi thở:
- Xin chúc mừng, Tarzan! Bạn tuyệt quá!
Barbel cười giàn giụa nước mắt:
- Mình đã được minh oan rồi! Cảm ơn bạn, Tarzan ơi!
Nhưng Tarzan đâu có chịu dừng lại ở đó. Hắn xem xét lại lớp matít mới mẻ và đột ngột tuyên bố:
- Gaby ơi, chắc chắn rằng trên kính có dấu vân tay và đó là cơ sở đầu tiên để cảnh sát tìm ra thủ phạm. Bạn có thể liên lạc với ba bạn được rồi đó. Biết đâu cảnh sát còn tìm thêm được gì nữa.
- Mình sẽ gọi điện liền đây, đại ca.
Cô bé mở to đôi mắt xanh biếc dồn dập kể đầu đuôi câu chuyện cổ tích “máy điện thoại báo giờ Roma” tại nhà cô Dettl cho thanh tra Glockner nghe qua điện thoại. Cô còn hưng phấn kể thêm vụ tống tiền nửa đêm tại nhà Barbel Zonker tội nghiệp. Ông Glockner sửng sốt:
- Ba sẽ đến hiện trường bây giờ, con gái ạ. Chà, mấy đứa tụi bay…
Hai mươi phút sau, ông thanh tra đã có mặt cùng với một nhân viên kĩ thuật trẻ xách theo một túi đồ nghề lớn.
Sau khi đã tự giới thiệu với bà Siglinde Dettl, ông nhìn bọn trẻ mỉm cười:
- Chuyện này có vẻ lại là một đặc vụ kiểu TKKG chánh hiệu đây. Tiếc rằng, Barbel ạ, ba cháu không xác định được giọng nói của tên tống tiền thuộc dạng nào, một người đàn ông lớn tuổi hay một thiếu niên. Thôi được, trước hết tụi tôi sẽ lấy dấu vân tay vậy…
Trong khi người cảnh sát làm việc, ông kéo Tarzan ra một góc:
- Cháu có một phỏng đoán nào đó phải không?
Tarzan nhíu mày. Hắn kể lại chuyện hai thằng Ehrlich và Paulsen chặn đường Barbel chọc ghẹo. Hắn nói:
- Ngoài hai thằng ác ôn đó không một ai biết Barbel tưới xương rồng ở nhà cô Dettl, thưa chú.
- Chi tiết đắt giá đó, Tarzan.
- Chưa có giá lắm đâu, thưa chú. Cháu thấy ở lớp trét matít trên tấm kính mới có chỗ lồi hẳn lên. Mà kẻ tống tiền thì cứ nhấn mạnh rằng hắn có một tang chứng nào đó. Liệu có cái gì giấu ở chỗ đó không? Chú nghĩ sao ạ?
- Chúng ta sẽ kiểm tra ngay bây giờ.
Ông thanh tra ngoái đầu ra sau:
- Robbeck, anh coi giùm tôi chỗ lồi ở các cạnh tấm kính.
Tarzan chỉ chỗ mình nghi. Người chuyên viên kĩ thuật thận trọng cạo lớp matít cho đến khi chạm vào một mẩu giấy mỏng cuộn tròn.
Robbeck mở mảnh giấy. Anh đọc lớn: “Con nhỏ Barbel Zonker không dính dáng gì đến cú điện thoại quay số báo giờ của thành Roma cả. Chính tụi tôi đã gây ra vụ này. Ký tên: XY”.
Tarzan tròn xoe mắt:
- XY ư? Vậy là cuối cùng bọn chúng đã lộ mặt. Khốn kiếp! Đần độn tới mức đó thì chỉ có thể là loại học trò mười tám tuổi vẫn đúp lớp 10 thôi. Rõ ràng có liên quan… tới vụ tống tiền vì cái thang dây rồi Willi ơi!
Ông Glockner nhướng cao đôi lông mày:
- Cháu nói gì chú không hiểu, tại sao lại có cái thang dây ở đây?
Tarzan bối rối. Hắn liếc sang Kloesen cầu cứu. Thằng mập nín thở hít một hơi dài rồi kể hết cho ông thanh tra nghe màn tống tiền bất lương trên gian kho. Nó kết luận:
- Tụi ác ôn đó đã “lạy ông, con ở bụi này”, chú Glockner ạ. Cháu sẽ cho tụi nó biết tay!
Thanh tra Glockner cười lớn:
- Bọn chúng đã thủ tiêu cái thang dây của hai cháu rồi. Chỉ tiếc là các cháu lại còn phung phí thêm tiền mua keo siêu dính…
Mặt mày Tròn Vo bí xị. Nó ủ dột bước ra tiền sảnh ngôi nhà khiến tám nhân sự còn lại… đành phải bước theo. Coi, Gaby đang tung tăng như chim sẻ bỗng khựng lại kêu lên thảng thốt:
- Tụi khốn kiếp kìa…
Tarzan điểm danh chớp nhoáng: hai thằng mất dạy Toni Ehrlich và Ottmar Paulsen đang thấp thoáng ngoài bờ rào với nụ cười hiểm độc. Nhưng nụ cười đó chợt tắt ngấm sau một tích tắc. Có lẽ chúng đã phát hiện ra sự có mặt của thanh tra Glockner và cảnh sát kĩ thuật Robbeck.
Tiếng thằng Toni Ehrlich gào như sắp chết:
- Mẹ, chuồn ngay Ottmar. Có… cớm!
Nó vừa nhấc giò lên là Tarzan nhổm cẳng liền. Hắn vọt như tên bắn qua vườn trước, nhảy qua bờ giậu cản đường và phóng theo thằng bạn học đốn mạt chưa từng nếm mùi đua tốc độ với hắn.
Tarzan đuổi kịp và… thộp cổ Ehrlich chính xác khi nó vừa định chụp chiếc xe gắn máy.
- Mày chạy đâu, thằng chó chết?
Ehrlich bị dúi xuống đất, một đầu gối của Tarzan ghì giữa hai bả vai sau lưng. Bộ mặt đẫm mồ hôi của nó vục trong cát.
- Cứu tao, Ottmar!
Thằng Ottmar vậy mà không bỏ rơi chiến hữu. Nó lồng lộn như con ngựa sải hết vó lao vào Tarzan với con dao chưa bật lưỡi trên tay. Nó hung hãn và điên khùng đến nỗi… Công Chúa phải nhắm nghiền mắt vì lo sợ.
Nhưng, vẫn như mọi lần, nỗi lo lắng của Công Chúa là thừa. Chỉ trong nháy mắt, Tarzan tạm thời buông lơi Ehrlich, giở một ngón võ Judo lẳng Paulsen vô bụi cây.
Tiếng cành cây gãy răng rắc. Paulsen tốn sức lực bao nhiêu thì hậu quả thê thảm bấy nhiêu. Đòn trụ nhu chế cương hao hao một vũ khúc Aikido đã kéo toàn bộ thân thể của nó đập mạnh vào chiếc xe gắn máy rồi lộn cổ xuống bụi cây với hai chân giãy giụa.
Tarzan dựng Ehrlich dậy:
- Cái thang dây của tụi tao đâu, đồ chó má?
Thằng khốn mặt xanh lè. Nó lắp bắp:
- Trời… đất…! Cái thang là… của tụi mày à?
- Phải, của tụi tao. Đâu rồi?
Ehrlich giơ bàn tay run lẩy bẩy chỉ về… bụi cây:
- Thằng… thằng Paulsen quăng vô thùng rác… không phải tao…
Thanh tra Glockner và Robbeck thong thả bước lại gần. Rõ ràng họ chưa muốn can thiệp vội. Và Tarzan tiếp tục cuộc hỏi cung của mình:
- Tụi mày thừa nhận đã ăn cắp cái thang dây và tống tiền tụi tao. Có nghĩa hai thằng bay là XY. Và cũng chính XY đã bày trò đốn mạt ở nhà cô giáo Dettl - mảnh giấy trong lớp matít trét cửa sổ đã được moi ra. Thanh tra Glockner tới kia rồi. Tụi bay đã mạt vận, lũ giẻ rách. Nào, tối qua đứa nào gọi điện đến nhà ông Zonker, hả?
Ehrlich có vẻ sắp… ngất xỉu:
- Hắn… Paulsen!
- Lão bố hả?
- Không, thằng con, Ottmar.
- Lão bố có biết chuyện này không?
Ehrlich nín bặt. Tarzan chĩa cái nhìn lạnh lẽo như soi thấu ruột gan nó. Làm gì mà lão bợm già đầy tiền án Paulsen không thảo kế hoạch cho hai thằng nhãi? Tuy nhiên hắn không tra hỏi thêm. Hắn nhìn sang thanh tra Glockner. Ông gật gù:
- Bây giờ đến phiên chúng tôi làm việc với hai cậu đây! Lôi Ottmar ra khỏi bụi cây đi Robbeck!
Trời ạ, mặt mũi thằng Ottmar Paulsen ngó mà phát tởm. Nó phun nọc phì phì:
- Tôi sẽ không nói gì hết! Tôi sẽ không khai một lời! Tôi chối hết đó! Ehrlich nói láo đó. Nó khùng rồi!
Glockner nhún vai:
- Quả thật cha nào con nấy. Thôi này, cậu cũng khỏi cần thú tội, mình Ehrlich nhận là đủ rồi. Chúng tôi còn những dấu vân tay làm tang chứng cơ mà.
Bà Dettl và ba cô bé đứng đằng xa thở phào. Có điều Tròn Vo còn lâu mới dễ dãi cho qua như thế, nó xồng xộc xông đến với tiếng gào khủng khiếp:
- Thì ra mày đã chôm chỉa cái thang dây của tao. Mày đã ném nó vào thùng rác mặc dù đã lấy tiền. Đồ giẻ rách…
Rồi thằng mập bất ngờ tung một cú đá trời giáng vào ống quyển của Paulsen. Lạy Chúa, có bao giờ nó “anh dũng” đến thế đâu. Thằng kia rú lên, nhảy lò cò, tay ôm cái chân đau. Chưa hả, Tròn Vo còn hét lên:
- Còn khuya mới thanh toán xong nha. Tụi tao sẽ lấy lại số tiền 100 mark nữa đó.
*
Để giữ chữ tín với Inge, Tarzan dẫn nguyên phái đoàn tới nhà ông bà Selbmann. Bà Selbmann từ trong bếp đi ra xanh xao, nhỏ bé, lúng túng, với gương mặt đầy âu lo.
Inge làm nhiệm vụ giới thiệu:
- Thưa mẹ, đây là Tarzan và Kloesen.
- Ồ, cảm ơn các cháu đã hào hiệp giúp đỡ.
Tarzan khiêm tốn:
- Con gái cô, bạn Inge cũng rất tuyệt vời, lúc ở nhà trọ đó cô…
Mặt bà Selbmann đỏ au:
- Ôi chao… mà này, vào phòng Inge đi. Ông nhà tôi đang ở trong ấy.
Coi, căn phòng của Inge giống hệt một gánh Sơn Đông mãi võ. Gaby và Barbel ngồi bệt dưới sàn xem ông Selbmann biểu diễn kĩ thuật mát-xa trên tấm lưng trần xương xẩu của quân sư Karl.
Quân sư trầm trồ:
- Nghề nghiệp của chú thật điêu luyện. Cháu thấy tỉnh cả người.
- Hà hà…
Selbmann cười sảng khoái. Gương mặt rắn rỏi đầy chịu đựng của ông nở bung ra. Lúc quay đầu về phía Tarzan, ông gần như xoay cả người.
- Cho chú bắt tay cháu nào. Có phải cháu là Tarzan không?
- Dạ… Sống lưng của chú đau lắm hả chú?
- Ừ… miễn là tôi đừng cử động nhiều. Hẳn cháu biết chúng tôi chịu ơn cháu nhiều…
Tarzan không thích sự khách sáo. Hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Có lẽ Inge đã nói trước với chú rồi. Thưa chú Selbmann, nếu chú cho phép, cháu xin làm người trung gian trong vụ mua bán hai con tem huyền bí. Điều khôi hài là người mua không ai khác hơn ông anh của chú. Cháu dự kiến như sau: cháu sẽ thương lượng kín với ông ta không cho cảnh sát biết. Và vì chúng ta không phải là kẻ cắp nên cháu sẽ buộc ông ta phải làm theo ý mình. Địa điểm để giao tem và nhận tiền cháu chỉ tiết lộ cho ông ta trước đó năm phút. Vậy được không ạ?
- Tôi hoàn toàn đặt niềm tin vào cháu. Nào, chúng ta “nhập tiệc” đi. Vợ tôi đã dọn kia rồi.
Khỏi diễn tả không khí của bàn ăn. Ở đây Kloesen là nhân vật chính. Vai trò của Tarzan trở nên mờ nhạt bởi hắn không thể nào xực nổi liên tục ba cái bánh Pizza như thằng mập đang trổ tài.
Bữa ăn vừa chấm dứt, Tarzan lập tức quay số điện thoại với tư gia Hartmut A. Selbmann. Hắn hồi hộp nghe cái giọng đài các của một người như bị bịnh nghẹt mũi:
- Biệt thự Hartmut A. Selbmann đây. Ai gọi đó?
- Tôi muốn nói chuyện với ông Selbmann.
- Xin lỗi, không thể được.
Tarzan ngớ người:
- Xin cho biết ông là ai ạ?
- Tôi là quản gia. Còn ông?
Tarzan cười, đưa hai ngón tay lên bóp mũi mình:
- Tôi là Tarzan. Hãy thưa với chủ của ông là có việc hết sức quan trọng.
- Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng không thể được. Ông Selbmann đi vắng đến thứ sáu mới về. Tạm biệt.
Ông ta gác máy.
Tarzan quay qua mọi người:
- Selbmann không có nhà tới tận thứ sáu. Chúng ta có một vài ngày giải lao rồi.
Tròn Vo nhảy cỡn lên. Để hưởng ứng lời nói của Tarzan, nó “nhón” cái bánh Pizza thứ tư rồi rung đùi:
- Mình cần phải ăn để bù lỗ cho cú tự vả vào mặt hồi sáng.
Tứ Quái TKKG Tứ Quái TKKG - Stefan Wolf Tứ Quái TKKG