Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: admin
Số chương: 615 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ba - Tín Hiệu Từ Nhà Tù
rên gian kho của kí túc xá, Tarzan và Kloesen đang lui cui bôi keo siêu dính mới mua ở những chỗ cần thiết. Keo không có màu, trong ánh sáng nhập nhoạng chẳng thể nào nhìn ra. Mùi hăng hắc của nó bốc hơi mau chóng.
Tarzan lùi lại giả bộ sợ hãi:
- Đừng động tay chân vào đó Tròn Vo. Bẫy đã hoàn hảo. Chúng ta không dại dột gì biến thành những nạn nhân thí nghiệm của chính mình.
Thằng mập nhảy dựng ra xa:
- Mày có tin là thằng XY sẽ mò đến không, đại ca?
- Chắc chắn.
- Nhưng lỡ thầy hiệu trưởng giẫm phải?
- Thì mày sẽ đạt được ước mơ năm 2000: Trường nội trú sẽ đóng cửa vĩnh viễn cho đến khi tìm được một thầy hiệu trưởng khác mắc sai lầm tương tự.
- Không dám, thưa đại ca. Có bao giờ thầy đặt chân lên gian kho đâu. Tao… giỡn thôi.
- Thì tao cũng giỡn thôi. Chất dính của keo chỉ có tác dụng trong 40 giờ. Nếu XY chưa xuất hiện, chúng ta sẽ phết trở lại.
- Hồi hộp nhỉ?
- Ừ…
- Mỗi lần hồi hộp tao thường ăn sôcôla cho bớt căng thẳng.
- Hãy nhớ dành phần cho Barbel, nếu trái tim mày còn nhúc nhích.
- Khỏi lo đại ca. Tao sẽ điện cho ông ba yêu quí của tao. Đời Barbel sẽ ngập trong… sôcôla.
- Tao đề nghị mày nên gửi hẳn cho cô ấy hai tạ. Trọng lượng sôcôla tỉ lệ thuận với tình cảm của mày. Gửi ít hơn có thể cô ấy tưởng mày đùa cợt…
Tròn Vo trợn mắt:
- Đâu có được. Tao đâu có quyền hành động “phũ phàng” như vậy đối với một cô gái mảnh mai. Hừm. Không thể, không thể… Cô bé nhỏ nhắn như vậy đương nhiên kẹo tiêu thụ phải có giới hạn.
Tarzan nhe răng cười. Hắn vặn cẩn thận nắp tuýp keo và cất bước:
- Tao đã biết tính háu ăn của mày mà. Lại tiếc rẻ chớ gì nữa. Thôi, nhanh lên. Đã đến giờ tự học.
*
Tại siêu thị, hai cô bé xinh xắn dừng chân trước một rừng xe hơi. Chỉ có một khoảng sân hẹp dành cho khách để xe đạp. Inge lưỡng lự:
- Bữa nay mình chẳng còn muốn gì nữa Gaby à. Mình cảm thấy mất hết niềm vui của một người bình thường…
Gaby vỗ về:
- Đi với mình. Nếu mình kể cho bạn nghe vài chuyện về bệnh ghiền sôcôla của Tròn Vo, mình tin rằng bạn sẽ quên hết buồn phiền cho coi. Đợi lúc quay trở về nha…
Hai cô bé vô siêu thị. Trên tay Inge là một mảnh giấy ghi những thứ cần mua. Gaby chọn một xe đẩy đựng hàng hoá ủi song song bên cạnh. Lúc hai đứa lướt qua dãy giá bày những chai rượu, bất chợt Inge thì thầm:
- Ô, Gaby. Gã đàn ông bên tay trái…
- Mình không biết.
- Lão ta là Fritz Paulsen, bố của Ottmar Paulsen. Không nhớ gì sao. Fritz là một tên tội phạm đó.
- Mình có nghe Tarzan nói về thành tích ác ôn của lão ta nhưng chưa biết mặt.
Cô bé xuống giọng thật nhỏ:
- Sao bạn lại biết con trai của lão?
- Ottmar Paulsen từng tham gia câu lạc bộ bóng bàn mà mình và Barbel đã chơi bóng bốn năm nay. Bây giờ thì nó nghỉ chơi rồi. Thực là khó chịu khi có những thằng như thế sinh hoạt cùng câu lạc bộ. Nó học cùng lớp với bạn hả?
- Đáng tiếc là đúng vậy. Một thằng con trai đáng ghét y hệt mặt mũi lão bố gian xảo.
Coi, lão Fritz Paulsen từng lừng danh vì can án, vũ phu và chây lười đang đứng trước giá bày rượu. Lão lựa năm chai rẻ tiền nhất bỏ vào xe đẩy. Tướng lão cao lớn, kềnh càng thừa mỡ hơn thừa thịt, giống y chang thằng con.
Hai cô bé không thèm quan sát lão thêm. Sau khi trả tiền, Gaby lẳng lặng đẩy xe tới chỗ gói hàng. Cô chợt sửng sốt. Trời ạ, ngoài cửa kính có tới ba gã đàn ông đứng trước siêu thị. Ngoài cha con Fritz và Ottmar Paulsen hắc ám còn có thêm thằng mặt cáo Toni Ehrlich. Bọn chúng cứ chúi đầu vào nhau to nhỏ như là sửa soạn đi ăn cướp đến nơi.
Lúc ba gã ác ôn đi khuất, Gaby mới vẫy tay kêu Inge lại.
- Thấy tụi nó không Inge? Thằng Toni Ehrlich, học sinh nội trú, chắc chắn lại “cúp cua” giờ tự học. Trước sau gì cả hai thằng vô địch ở lại lớp này cũng bị đuổi thôi.
Inge nhăn nhó:
- Kệ chúng Gaby. Thử ngó tụi mình coi. Mua sắm nhiều thứ thế này làm sao nhét vào đâu cho hết bây giờ?
- Dễ ợt. Dưới ngăn bàn có xấp túi giấy đó. Túi siêu thị tặng không.
Mắt Inge sáng lên. Cô bé gom liền một lượt sáu túi, đủ để bỏ các thứ đồ hộp, gia vị, bánh mì, mì ống… vào. Những cái túi đựng hàng đều rộng, dưới đáy là hai lớp dày. Tuy nhiên Inge không tài nào mở được cái túi cuối cùng. Mép túi của nó dính chặt vào nhau như bị ai dán kín. Cô bé định liệng bỏ thì lại mở được ra. Tốt. Cô bèn cho 12 quả trứng gà còn tươi vào.
Trời đất. Inge bất chợt kêu lên:
- Có một lá thư trong túi, Gaby ơi!
- Hở? Có thể đó chỉ là một mảnh bìa để làm cứng đáy túi?
Inge lôi lá thư ra. Một mảnh giấy - cùng loạt giấy làm túi - gập tư. Cô bé vừa thấy dòng chữ bằng bút chì: “GỬI QUÍ VỊ” là quăng mảnh giấy lên bàn:
- Ừ nhỉ, hơi đâu mình phải bận tâm. Chữ viết thì như cua bò, lại còn dán hồ các mép lá thư ra vẻ như là tuyên ngôn cáo thị.
Trong khi Inge mải gói ghém số hàng còn lại, mảnh giấy tự nhiên bị gió thốc xuống đất rớt đúng chân Gaby. Cô bé cầm nó lên và cau mày:
- Đi ra ngoài đọc thử Inge. Ở đây người ta chen nhau đông nghịt. Mình đã quên lãng mà tờ giấy lại tìm đến. Chắc có điềm gì?
Hai cô bé thu xếp xong mớ túi ngổn ngang trên giỏ xe đạp rồi mới chụm đầu vào nhau. Mắt đứa nào cũng mở lớn. Lạy Chúa, lá thư quả là… dị hợm ngay từ những chữ đầu:
“Gửi quí vị không quen biết, quí vị sẽ cho rằng cái tin này là một trò đùa hoặc một sự dối trá nhưng tiếc thay nó là sự thật. Tên của tôi không liên quan tới vụ này. Tôi là một tù nhân suốt ba năm “gỡ lịch” phải ngồi dán túi. Những cái túi gói hàng cho siêu thị được làm trong nhà tù. Điều đó đã giúp tôi cơ hội lén gửi lá thư này ra ngoài ánh sáng.
Thưa quí vị ông bà cô bác em cháu, quí vị đang nắm trong tay 400.000 mark qua thông tin của tôi. Đúng vậy, đó là giá trị của hai con tem quí hiếm mà cách đây ba năm, tôi và một thằng bạn đã chôm chỉa được trong vụ đột nhập biệt thự của một tay triệu phú. Hai con tem có kí hiệu “MAURITIUS NĂM 1898” được dán trên một phong bì. Thuở đó tụi tôi đã giấu báu vật này đi để có thời gian tìm một người mua thích hợp. Nhưng rủi ro là chúng tôi bị sa lưới vì một số vụ án khác. Tôi còn phải “gỡ lịch” hai năm nữa, tuy nhiên ngày 20-6 tới, thằng bạn tôi sẽ mãn hạn tù. Ngoài hai thằng, không một ai biết được tụi tôi đang giữ hai con tem trên.
Thưa bà con, trước kia Edwin đúng là một chiến hữu. Nay nó đã lộ mặt là quân đểu cáng. Nó đã lòi bản chất điếm thúi, phản bội tôi liên tục, nịnh bợ những người cai ngục, trút xuống đầu tôi mọi tội lỗi. Nó đáng bị trừng phạt. Nhưng thây kệ thằng chó đẻ đó, nếu mảnh giấy này không rơi vào tay quí vị hoặc cảnh sát thì thằng chó đẻ đó sẽ được hưởng hết 400.000 mark. Nó sẽ lập tức lấy hai con tem khỏi chỗ cất giấu và bán liền. Dĩ nhiên là còn lâu nó mới chia cho tôi một xu…”.
Gaby ngừng lại. Cô thở mạnh:
- Trời ơi, thật hấp dẫn…
Inge nói không ra hơi. Cô thều thào:
- Đọc… tiếp đi Gaby!
Lá thư được tiếp tục:
“Vì vậy, thà rằng tôi để món tiền này rơi vào tay quí vị. Quí vị hãy hành động ngay đi! Hãy nắm lấy vận may của mình. Nếu quí vị ngu ngốc thì giao tối hậu thư này cho cảnh sát. Hãy chặn họng thằng Edwin trước khi nó kịp hốt hai con tem.
Hai con tem màu nhiệm đó chúng tôi giấu ở nhà trọ Waberina trên phố Chung Thủy. Trong buồng tắm thuộc phòng số 17 của nhà trọ, ngay dưới bồn rửa mặt, tụi này đã cậy một viên gạch men. Sau viên gạch men là một tờ giấy bóng kính bọc hai con tem vô giá. Viên gạch men bị cạy màu nâu. Tôi đã dùng nhẫn kim cương rạch lên nó một dấu X.
Chúc quí vị may mắn!”
Lá thư đến đó là chấm dứt. Không có chữ kí. Chỉ có nét bút chì vẽ hình trái tim bị rướm máu bởi tình bạn phũ phàng.
Gaby hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu:
- Cứ như là truyện thần thoại.
Mặt Inge trắng bệch. Hai bàn tay giữ xe đạp run bắn, mấy thứ đồ hộp trong giỏ va lách cách.
- Mình sắp xỉu…
- Hả? Ngồi xuống cho đỡ chóng mặt đi. Mình lại không có đem theo lọ thuốc ngửi…
Inge nghe theo lời khuyên của Gaby ngồi xuống. Đôi mắt màu xám lục của cô rực lên như mắt mèo. Cô thì thào:
- Công Chúa ơi, bạn không thể biết tín hiệu từ bức thư hệ trọng đến thế nào đâu.
- Đừng quan tâm đến nó, Inge. Có thể là một tù nhân thích đùa thôi.
- Ông ta không đùa.
Inge đứng bật dậy. Cô bé nói giọng chắc nịch:
- Hồi nãy trong câu chuyện “huynh đệ tương tàn” của gia đình mình, Gaby còn nhớ không? Mình đã có nhắc đến chiếc đũa thần của Thượng đế lúc bác làm vườn thú tội. Tuy nhiên bây giờ thì “chiếc đũa thần” mới gõ xuống thực sự. Đó là công lý của Thượng đế, sau mười tám năm.
- Sao?
- Hai con tem độc đắc đó cuối cùng đã lọt vào tay người xứng đáng được nhận chúng. Chỉ có ba mình mới có quyền thụ hưởng số tiền 400.000 mark đó.
Gaby ngơ ngác:
- Bạn nói gì mình không hiểu, Inge. Thì… gia đình bạn đương nhiên được nhận mười phần trăm tiền thưởng khi trả lại hai con tem cho chủ nhân của chúng.
Inge mỉm cười. Cô bé đã lấy lại thần sắc. Má đỏ rực lên, cô lẩm bẩm như một kẻ mộng du:
- Ba mình sẽ không chỉ nhận 40.000 mark, mà là nguyên vẹn 400.000 mark. Hiểu chưa Gaby. Ông bác Hartmut A. bần tiện của mình là một chuyên gia sưu tầm tem. Và là loại tem cực đắt. Hai con tem “MAURITIUS NĂM 1898” chắc chắn là của ông ấy!
- Trời đất!
- Sở thích của ông ta là dán tem quí trên một phong bì để lưu lại. Nào, đã nhớ chưa Gaby? Cách đây ba năm biệt thự Hartmut bị mất trộm. Mình vừa kể cho bạn nghe mà. Chúa ơi, lúc này hai con tem bị ăn cắp ấy đang trốn sau viên gạch men trong buồng tắm phòng số 17 của nhà trọ Waberina.
Gaby đặt tay lên lồng ngực trái để ngăn trái tim muốn nhảy ra ngoài. Cô vẫn còn một mối lo duy nhất giùm bạn.
- Nếu hai con tem là tài sản của Hartmut A. thì ba của bạn có quyền sở hữu vĩnh viên không sợ bị mang tiếng. Nhưng Hartmut vốn là một người keo kiệt cơ mà. Chẳng lẽ ông ta không báo cảnh sát, không chuộc lại bằng cách đăng tin trên báo chí, trong khi vụ trộm có thực hẳn hoi?
- Rất dễ giải thích, Gaby ạ. Bác tôi là một nhân vật sĩ diện hão và ương ngạnh. Tên của ông ta dính liền với những con tem quí hiếm nhất mà giới chơi tem đã quá rành. Có thể ông ta không muốn thừa nhận mình đã bị mất chúng. Thì sĩ diện hão mà.
- Đúng là tác phong của những kẻ nhà giàu làm dáng. Chấp nhận bị mất của trong im lặng.
- Và không tố cáo bọn ăn trộm, thậm chí còn tạo điều kiện cho kẻ trộm tẩu thoát, như trường hợp ông ta giúp bác làm vườn nhà ông nội mình chẳng hạn.
- Bây giờ tính sao?
- Vụ những con tem huyền bí vừa phát hiện chắc chắn không thể cho gia đình mình biết. Tạm thời mình chưa muốn kéo ba mẹ mình vào vụ này. Họ nhút nhát và quá thận trọng. Có lẽ tự mình phải hành động. Nhưng… mình không dám vào cái nhà trọ ấy một mình đâu.
Gaby lặng lẽ quàng tay qua cổ bạn:
- Đừng lo Inge. Để giải quyết tất cả những vụ việc đòi hỏi lòng can đảm và sự khôn khéo như thế này, đã có một chuyên gia tên là…
Mắt Inge sáng lên:
- Ừ nhỉ, Tarzan hả. Hay quá!
- Mình sẽ nói với bạn ấy. Có khi đây sẽ là một đặc vụ của toàn nhóm TKKG tụi mình.
Inge thở phào nhẹ nhõm:
- Hôm nay là ngày mười lăm. Chúng ta chỉ còn năm ngày nữa. Ngày hai mươi gã Edwin đã mãn hạn tù.
Gaby nhìn đồng hồ đeo tay. Năm ngày đối với Tứ quái đã là quá nhiều. Lúc cô ngước mắt lên thì một nhân vật mới đã đứng sát bên cạnh. Barbel chớ ai. Cô bé vui vẻ:
- Cho mình gia nhập với!
Tứ Quái TKKG Tứ Quái TKKG - Stefan Wolf Tứ Quái TKKG