When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Giáng
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Tran Bao Thach
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 773 / 6
Cập nhật: 2015-08-11 01:59:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ột ngày đầu mùa Thu. Từ phố núi, tôi về với mảnh đất cố đô. Con sông dùng dằng chảy trước mặt tôi. Chiếc cầu sáu vài, mười hai nhịp bắc ngang đệm gót cho biết bao nhiêu đời người, bao nhiêu thế hệ đi qua. Tôi dừng chân đứng lại, ngắm đôi bờ man mác buồn – vui. Tôi dừng chân, đứng lại, lắng nghe câu Nam Ai – Nam Bình dìu dặt khoan thai, cất lên trong veo giữa đêm trăng.
Con đò xuôi mái chèo ngày xưa chỉ còn là kí ức tuổi thơ, mỗi lần tôi theo nội về quê hương, làng chài ven biển. Con đò bây giờ, trôi theo dòng Hương thương nhớ bằng tiếng máy nổ. Dẫu thế, con sông vẫn dịu dàng đưa dọc, đưa ngang tiếng đàn, tiếng hát của người ca sĩ xứ Huế. Con sông, vẫn để lại nhiều dư âm khôn nguôi với người xa quê ở tận bốn phương trời.
Chẳng biết, mẹ tôi nặng nợ gì với dòng sông này, nên đều đệm chữ Hương theo sau mỗi cái tên cho các cô con gái của mình. Tôi, mặc nhiên được chọn con sông thơ mộng nhất Huế. Tôi, mặc nhiên mang theo cả những nỗi buồn rơi trên mắt mẹ, đọng lại thành cơn mưa cuối mùa nơi phố núi, theo tháng ngày lớn lên. Tôi, mặc nhiên, xem như đó là định mệnh gắn bó số phận của mình khi trở về với biển, với sông, với nắng mưa dầm dề xứ sở này.
Một ngày đầu thu nào khác. Tôi, bỗng nhớ ra, hình như có núi đang đợi? Chẳng biết, tôi sẽ gắn bó với sông được bao lâu? Chẳng biết, tôi có thực sự cho rằng: Tình yêu với sông là số phận, để ở lại, để mãi mãi trôi theo những vui buồn lênh đênh? Nhưng, chắc chắn, dẫu một ngày nào đó có đổi thay trở về với núi, với đồi, với mùa hoa dã quỳ rộn ràng nở vàng ven đường, và về với ánh mắt hân hoan reo mừng của mẹ, tôi vẫn sẽ nhớ về sông, nhớ về những con đò trôi dọc, trôi ngang mỗi đêm trăng rằm tháng tám.
Trong mắt tôi còn nhiều lắm những khát khao và đam mê. Đôi chân tôi còn muốn được tung tăng, dợm bước khắp chân trời góc bể. Trái tim tôi còn rộng lớn và bao la quá chừng cho những đợi chờ phía trước con đường. Tình yêu tôi còn mênh mông, còn muốn nhân rộng cho tất thảy mọi sinh linh vạn vật trên đời. Tôi chỉ là một con sông tham lam những dòng chảy, muốn được bảo bọc, muốn được ôm trọn đất trời, muốn quanh co uốn lượn chơi điệu valse tràn đầy yêu thương mãi mãi trên thế nhân này.
Tôi chỉ là một con sông bé nhỏ thôi, giữa đời rộng rãi…
Tự Khúc Của Sông Tự Khúc Của Sông - Văn Giáng