The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ằng Chứng Tội Lỗi Trong Phòng Khách
Lý Cảnh Văn
Phó giáo sư Tôn nghiên cứu tâm lý học, thực ra ông không phải là người theo trào lưu mới, chỉ toàn tâm toàn ý mong mỏi một đứa con. Nhưng kết hôn đã nhiều năm, từ khi làm giảng viên tới khi được thăng phó giáo sư, ông vẫn chưa có con.
Đời người lắm lúc cũng trớ trêu là vậy. Khi có việc vui mà xếp ông ta ngồi với cánh đàn ông là y như ông bị những ánh mắt kỳ quặc nhìn vào, như dò hỏi. Thực ra hai vợ chồng ông chưa bỏ qua bất cứ một phương pháp Đông - Tây y nào để cầu tự, nhưng hiện thực vẫn vô tình bóp nát giấc mộn ấy. Cuối cùng, không biết từ khi nào, phó giáo sư Tôn đâm ra ngủ không yên, ăn không ngon, lên lớp không hào hứng, luận văn viết không xong...
Để khỏi rơi vào tình trạng suy sụp, ông bảo vợ nhờ ông anh họ của bà ở đài phát thanh tỉnh để ông nói trong chương trình phát thanh trực tiếp Dây nóng tuổi trẻ. Bà vợ đồng ý giúp nhưng điều kiện đầu tiên là phải ký tên thừa nhận một cách đàng hoàng trong văn bản dự thảo của bà ta.
Phó giáo sư Tôn thậm chí chẳng cần xem mà cho luôn chữ ký rồng bay phượng múa vào bản dự thảo đó. Ông đến đài phát thanh với tâm trạng vừa mất mát vừa hoảng sợ. Ngay bản thân ông cũng không rõ làm thế nào để được thăng giáo sư, làm thế nào để là danh nhân xã hội, là thần tượng của thanh niên. Nhưng vợ ông đã nhiều lần cảnh báo:
Làm thế nào để công chúng biết họ tên đích thực của anh, làm thế nào để có con gái không gọi điện đến phòng phát thanh trực tiếp mà gọi về nhà, nó sẽ vi phạm đến điều X, khoản X của lời hứa. Phó giáo sư vừa nhớ là mình có hứa vậy, liền giải thích: “Tôi không nói, thật tình không nói. Làm sao biết được họ lại biết những điều này. Tôi có thể thề...”. Đang nói thì chuông điện thoại réo. Phó giáo sư bảo: “Tôi không nghe đâu, bà thích nói thế nào thì nói”.
Nhưng một hôm, khi vợ không ở nhà thì phó giáo sư nhấc vội điện thoại khi chuông reo. Đó là giọng một cô gái lạ. Song, đột nhiên nghĩ đến lời hứa với vợ, ông bảo cô gái buổi chiều gọi đến đài phát thanh rồi cúp máy.
Chuông điện thoại mấy lần vang lên, rồi chuông cửa cũng reo, cho rằng vợ đã về nên ông ra mở cửa. Ai dè trước mắt ông là một cô gái gầy đét như cái giá đậu.
“Gặp danh nhân khó ghê!”. Cô gái mặt tối tăm với giọng không chút thân thiện nói.
“Đây là... đây là...” phó giáo sư vừa cười vừa dẫn cô ta vào phòng khách. Rồi chỉ sau mấy câu xã giao ông đã vui vẻ và dễ dãi chuyện trò khiến cô gái dần dần tươi tỉnh, thận chí còn mỉm cười.
Đang trò chuyện thì cái giọng chua loét của bà vợ ở trong phòng khách vang lên, cắt đứt câu chuyện của họ. Thật là tội lỗi.
“Phó giáo sư, cám ơn ông đã dành cho tôi những giây phút vô cùng sảng khoái”. Cô gái lịch sự đứng lên, bắt tay phó giáo sư. “Ông đã gợi mở một chút, thật là vạn sự khởi đầu nan”.
Tốt lắm, vạn sự khỏi đầu nan! Bà vợ nhìn theo cô gái bước ra cửa, lầm bầm, lần này thì vừa lòng hợp ý nhé. Có thể vứt mẹ nó con vợ già này đi rồi, có thể ôm lấy đứa con mũm mĩm của ông được rồi, có thể...
“Bà còn nói nữa hay thôi hả?”. Phó giáo sư vừa đóng cửa vừa gầm lên.
“Chưa hết, vẫn chưa hết!”. Bà vợ bò trên đi văng một hồi rồi cười nhạt: “Ông hãy nhìn xem, tựmình nhìn xem!”.
Bà đã nhặt đâu được vài sợi tóc dài và mấy sợitóc ngắn vừa đen vừa bóng, giơ lên với vẻ đắc ý: “Ừ thì không đáng kể. Thế cái gì đây?”. Bà ta xỉ vả.
“Ông vừa làm một việc hay đấy. Suy nghĩ đi? Mở to đôi mắt chó của ông ra!”.
Phó giáo sư nhũn cả người khi nhìn thấy trên đivăng sạch sẽ có cái cúc áo tựa như của cô gái, lại có một vệt như giọt máu đỏ. Chuyện gì thế này? Phó giáo sư mặt tối sầm lại. “Đây là bằng chứng tội lỗi!”, vợ phó giáo sư vừa nói vừa bật khóc.
Lời bình của Hải Xuân: Khi đọc đến đoạn bà vợ phó giáo sư tìm thấy trên đi văng vài sợi tóc của cô bé rồi vết tích của giọt máu đỏ, có lẽ ta cũng thấy nghi ngờ vì tác giả không dẫn chúng ta đến đích. Cuối cùng thì câu chuyện này như thế nào?
Tôi nghĩ điều đó không cần thiết, vì phụ nữ hay mắc bệnh nghi ngờ, bất kể chân tướng sự việc như thế nào, dù phó giáo sư có giải thích ra sao đều không ích gì. Nó làm cho chúng ta nghĩ đến một truyện cười của nước ngoài: Một phụ nữ luôn nghi ngờ chồng có tư tình với người khác, tối nào chồng đi làm về chị ta cũng khám xét tỉ mỉ khắp người.
Kết quả là nhiều lần “bắt quả tang” vài sợi tóc dài của phụ nữ, và đều không tránh khỏi cãi vã. Một đêm khuya khoắt anh chồng về, vợ cứ theo lệ kiểm tra, lần này thì không có tóc dài của phụ nữ, chồng thở phào, tin rằng hôm nay sẽ được một giấc say sưa. Ai ngờ vợ gầm lên: “Tên quỷ này, ngay cả đàn bà trọc anh cũng ham muốn hả?”. Truyện cười này đã thể hiện tâm lý nghi ngờ của phụ nữ hết sức cặn kẽ, kỹ càng. Cho nên chúng ta hoàn toàn có thể lý giải được sự tra hỏi của bà vợ phó giáo sư và vì sao ông ta lại tối sầm mặt mũi, không cãi được lời nào.
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay