Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
oa Mai Màu Máu
Trình Tập Vũ
Ba năm dằng dặc cuốn cùng cũng qua đi, tri phủ Lạc Dương Hà Tuần đã mãn nhiệm. Ba năm sống như cầm tù khiến cho Hà Tuần khó mà quay trở lại. Hà Tuần cả đời si mê hoa mai, ngưỡng mộ nhà thơ Lâm Phủ khi ẩn cư ở Tây Hồ Tiền Đường này đã lấy mai làm vợ, coi hạc là con, cảm giác một cách sâu sắc sự thoải mái và thanh nhàn của Lâm Phủ và sợ rằng mình không có được cái may mắn ấy. Làm việc ở đây ba năm, cảm giác lớn nhất của Hà Tuần là Lạc Dương không có hoa. Người đời nói Mẫu đơn Lạc Dương đẹp nhất thiên hạ nhưng Hà Tuần chỉ thích hoa mai, và đã từng thử trồng mấy gốc trong phủ nha. Mùa hạ và mùa thu cành lá sum suê nhưng đến mùa đông chỉ thấy cành khô trơ trọi run rẩy trong gió tuyết, không một chút nụ hé nở càng khiến Hà Tuần hồn mông vấn vương Dương Châu Xứ đẹp Tây Trúc danh đô Tả Hoài.
Ba năm trước, Hà Tuần nhậm chức tri phủ Dương Châu, nghiện mai như mệnh, trồng trong nha phủ. Khi việc nha tạm xong, Hà Tuần bịn rịn bên khóm mai. Mùa xuân, một vạt lá xanh ngọc bích khiến cho đầy vườn tràn trề sinh khí. Tiết thanh thu, lá xanh tàn hết, cốt cách mai phô ra giữa đất trời. Những cành khô màu than ngạo nghễ phong sương, thổ lộ khí tiết lẫm liệt, làm cho Hà Tuần luôn nhớ đến thiên cổ tuyệt xướng Thiên địa hữu chính khí [1] của Văn Thiên Tường. Đến khi gió bất thét gào, từng khóm mai hé ra vạn đóa hoa tươi, như thi như họa điểm tô cho đất trời.
[1] Thiên địa hữu chính khí: Trời đất có khí chính trực.
Thủng thẳng, Hà Tuần khi thì hạ giọng ngâm nga, khi cao giọng hát, nhất thời quên hẳn bản thân, quên nỗi ngao ngán vì mệt mỏi xử lý công vụ. Cả những chuyện đao thương, giành giật nơi quan trường, phút chốc đều lùi xa.
Hà Tuần thích nhất là gốc mai trồng trước cửa sổ giường ông nằm. Sắc mai này trắng như tuyết, khi nở rộ nhìn xa ngỡ như vạt tuyết tinh. Với gốc mai này, Hà Tuần rất chung tình, từ bón phân, tưới nước, nhổ cỏ đều tự tay làm, luôn cảm thấy mình và mai như đối bạn cùng chí hướng, đối mặt nhau, sống chết có nhau.
Lúc rời Dương Châu, nước mắt Hà Tuần ướt đẫm gốc mai. Điều này sao có thể không khiến ông mộng hồn vương vấn. Sau một đêm không ngủ, ông dâng tấu xin triều đình cho về lại Dương Châu làm tri phủ.
Và ông được như ý. Trên đường về, thành Dương Châu càng gần, Hà Tuần ngồi trên xe càng vươn cổ ra mà ngóng. Cây bạch mai ngày ấy có còn phong thái như xưa? Vào lúc rét ngọt, nó còn nở như tuyết nữa không?
Đến nha phủ cũ, Hà Tuần né tránh đám bè bạn ra đón, đi thẳng đến bên gốc bạch mai, loạng choạng khi từ xa nhìn thấy rực rỡ một cây tuyết trắng. Gần đến nơi ông dừng lại. Vẫn là cành mai cốt cách như sắt, ngạo nghễ bất khuất trong gió trong sương, không pha tạp một chút bụi trần. Nước mắt lã chã, Hà Tuần bước tới ôm lấy gốc mai, lấy tấm lòng để suy ngẫm thấu hiểu hương thanh khiết xa xôi của nó.
Khi ôm nó vào lòng, trong khoảnh khắc, Hà Tuần kinh ngạc thấy hoa mai nở rộ trên cây đột nhiên khép lại, sau đó từ từ khô héo, cuối cùng úa vàng. Gió lạnh bỗng ào tới, rắc vô vàn bông tuyết đầy trời. Tuyết rơi khiến Hà Tuần ngây ra, cảm thấy kinh sợ, nhớ đến cái án ông xử tuyên ở Lạc Dương dính dáng đến quyền quý trong triều. Ông nói với hoa mai: Người thật là thông linh thánh vật, ta làm nhục ngươi, làm nhục thanh danh một đời của ta. Việc này không ai biết nhưng người biết, ta biết.
Hà Tuần rút thanh đoản dao bên mình cứa mạnh vào cổ, máu tươi phun ra, bắn tóe lên đầu cành mai.
Hà Tuần ngã xuống, mỉm cười, ánh mắt ảm đạm nhìn những bông mai đã khô lại bắt đầu tươi mới, phô ra những cánh hoa màu máu.
Lời bàn của Hiểu Yến: Hà Tuần tri phủ Lạc Dương vốn là quan thanh liêm chính trực coi cây mai cốt cách thanh cao là bạn cùng chí hướng. Nhưng linh hồn ông ta đã bị nhiễm bẩn trong chốn quan trường, và hoa mai như có linh tính, cũng xấu hổ mà khô héo đi. Vị quan phủ này đột nhiênngộ ra, tự cắt cổ, máu nhuộm đỏ hoa mai. Lời văn này như thơ như họa cấu tứ diệu kỳ, ý muốn dùng chuyện Hà Tuần mà răn dạy những bậc làm quan trong thiên hạ.
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay