Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Tích
Dịch giả: Pts Lã Duy Lan
Biên tập: nguyen trieu
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 11 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 570 / 23
Cập nhật: 2019-05-29 12:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đại Tiên Nhân Nghĩa
ó một thầy đồ dạy tư họ Tào dạy học trò rất tốt, các bậc phụ huynh đối với thầy cũng khá. Ở bên cạnh nơi thầy dạy học có một gia đình trong nhà có một cô dâu nuôi.
Bà mẹ chồng đối với cô rất hà khắc, hành hạ đủ điều. Cô gái ăn không được ăn, mặc chăng được mặc, mặt xanh nanh vàng, gầy gò ốm yếu.
Một hôm bà mẹ chồng không ở nhà, cô con dâu bắt một con gà mái già làm thịt ăn rồi vứt lông sang phía sau trường học. Mẹ chồng về thấy mất gà mái bèn đi tìm khắp nơi. Cuối cùng thấy mớ lông gà ở sau trường học thì cho là thầy giáo Tào bắt trộm gà làm thịt ăn, bà liền quai mồm ra chửi. Ban đầu còn chửi bóng chửi gió ở trước cửa trường, về sau bà gọi đích danh thầy giáo Tào ra mà chửi. Việc này khiến thầy giáo Tào rất uất ức, khó chịu bèn mời chủ nhà tới kể lại sự tình.
Chủ nhà đều bảo làm sao chịu nổi nỗi khó chịu này, cần phải làm rõ sự trong sạch cho thầy giáo. Mọi người mang vàng hương sang miếu Quan Phu tử xóc xịn quẻ thẻ bói xem sao.
Đồng thiếp lên rồi, Quan Phu tử giáng đàn lắng nghe mọi người trình bày sự việc, liền viết nên câu sấm ngữ: "Ngày đó ta không có mặt, do Quan Bình thu hương hoả". Mọi người lại mời Quan Bình. Quan Bình bảo:
- Hôm đó ta cũng không có mặt, do Châu Xương thu hương hoả.
Lại đánh đồng thiếp mời Châu Xương. Châu Xương bảo:
- Hôm đó cả ta cũng không có nhà, do Hồ ly đại tiên thu hương hoả.
Mọi người đành phải mời Hồ ly đại tiên vậy. Khấn trình sự việc thì lập tức viết nên lời sấm ngữ: "Gà do thầy Tào ăn”. Mọi người nhìn thấy hàng chữ thì trố mắt đớ mồm. Kể cả ông chủ nhà biết thầy Tào bị oan cũng chẳng còn cách nào biện bạch.
Việc này làm thầy Tào bực dọc không vui. Từ đó trở đi, ông chịu đựng nhục nhã, vừa day dỗ hoc trò vừa quyết tâm khổ công học hành. Đến năm thi lớn, thầy Tào lên kinh dự thi và đỗ đầu khoa. Thầy Tào được nhà vua chọn ngày lành tháng tốt phong tể tướng, lại được vua cho rước đi dạo phố. Lúc ấy thầy Tào bảo:
- Tâu Thánh thượng, trong cõi đời người làm gì có thần quỷ, hà tất phải tế lễ họ!
Hoàng thượng nghe nói vậy thì hỏi lại thầy 'Tào:
- Khanh có căn cứ nào mà bảo là không có quỷ thần?
Thầy Tào bèn đem chuyện năm xưa chịu nhục kể lại một lượt. Nhà vua nghe xong cũng phát tức, bảo:
- Không ngờ trên đời này lại có sự chịu đựng nhục nhã lớn đến như vậy. Mau phát Thánh chỉ mời Quan Phu tử tới đây! Trẫm muốn truy cứu đến cùng, làm cho nước cạn đá bày, để khôi phục danh dự cho Tào ái khanh!
Vua sai mời Quan Phu tử rồi đến Quan Bình, sai mời cả Châu Xương và cuối cùng hạ chỉ đòi cả Hồ ly đại tiên tới.
Hồ ly đại tiên từ lâu đã muốn được gặp hoàng thượng để xin phong tước hiệu nhưng chưa sao gặp được. Lần này nhà vua giáng chỉ cho đòi thì y đã sớm đến chực ở cổng Ngọ Môn.
Hồ ly vội vã nhận chỉ lên điện. Hoàng thượng hỏi:
- Nhà ngươi là Hồ ly đại tiên phải không?
- Tâu phải!
Hoàng thượng mặt rồng sắc giận trách mắng:
- Ngươi là đại tiên tại sao dám làm nhục Tào thừa tướng?
- Xin Thánh thượng cho được tâu trình.
Hồ ly đại tiên ung dung nói:
- Con gà mái ấy quả thực là cô con dâu nuôi ăn vụng nhưng mẹ chồng cô ta tàn ác, cô ta không được ăn, không được mặc, đói khát mặt xanh nanh vàng, chỉ còn xương bọc da, thoi thóp một hơi thở nên bất đắc dĩ phải ăn vụng thịt gà. Nếu ngày đó thần nói rõ sự thật thì liệu cô con dâu nuôi kia có còn toàn mạng hay không? Thần bảo Tào tiên sinh ăn thịt gà, tuy có làm khuất nhục tiên sinh thật, nhưng tiên sinh bụng tài tể tướng đã có mẹo mực có thể chịu đựng được. Như thế chẳng phải là đã cứu được mạng người ư?
Hoàng thượng nghe xong đổi giận thành vui cười, gật đầu lia lịa bảo:
- Có lý! Có lý lắm! Khanh quả không hỗ là đại tiên nhân nghĩa!
- Vạn ta ân vua!
Hồ ly đại tiên vội vã rập đầu tạ ơn, vui mừng hớn hở mà xuống điện.
Từ đó Hồ ly đại tiên trở thành "Nhân nghĩa đại tiên”.
NGƯỜI CHINH PHỤC SƯ TỬ
Ngày xưa, có một cô gái đã từng là hoàng hậu. Nhưng sau đó cô bị vua đuổi ra khỏi cung điện, đày đến một nơi xa trong rừng. Cô gái nghèo bơ vơ phải tự kiếm sống và lẫn tránh thú dữ. Hàng ngày cô ăn những thứ tìm thấy trong rừng. Cô cố sống vì cái thai trong bụng.
Cô mang thai suốt ba năm. Mãi đến hết năm thứ ba thì cô sinh một cậu bé bụ bẫm và khoẻ mạnh. Đầu và ngực cậu đó như hoa mào gà.
Cậu bé rất kỳ lạ. Mới sinh ra cậu đã nói suốt ngày, đôi mắt lúc nào cũng long lanh rực sáng. Cậu lớn nhanh như thổi. Ngày thứ ba cậu đã lớn bằng đứa trẻ mười lăm tuổi. Thêm nửa cậu lại có sức lực và sự nhanh nhẹn cúa tuổi trẻ. Ra khỏi nhà là câu lao vút lên núi. Cậu biết dùng cung tên một cách thành thạo và thường vào rừng để săn thú mang về cho mẹ. Cuộc sống của hai mẹ con cứ bình lặng trôi đi.
Một ngày, cậu đi săn như thường lệ đến tối mịt mới về, trên vai vác một con hoẵng to và béo. Nhìn thấy cậu bà mẹ mừng quá, vì suốt cả ngày bà rất lo có chuyện gì xảy ra với cậu.
Bà mẹ giúp con trai làm thịt hoẵng, vừa làm bà vừa nói với con hết chuyện này đến chuyện khác.
Bỗng nhiên cậu con ngừng tay, ngẩng lên nhìn mẹ, rồi hỏi:
- Mẹ ơi, tất cả bạn con đều có cha, con con sao không có cha hở mẹ?
Câu hỏi của cậu làm trái tim bà đau nhói, nước mắt ứ đầy trong đôi mắt của bà. Bà cố nén nỗi đau nuốt nước mắt rồi nói với con:
- Con trai của mẹ, con vẫn còn nhỏ lắm. Chờ khi nào con trở thành một người thợ săn thực thụ mẹ sẽ kể cho con nghe.
Sau đó bà nói chuyện khác. Nhưng câu hỏi đó cứ bám riết lấy cậu bé.
Vài ngày sau cậu lớn phổng lên, trở thành một chàng trai cường tráng, khoẻ mạnh. Chàng đi vào rừng săn thú, lần này chàng mang về con hổ văn có bộ lông sặc sỡ. Ba mẹ rất vui vì biết rằng con trai mình đã là thợ săn thực thụ, một chàng trai mạnh mẽ và can đảm.
Chàng trai lột da hổ và lại nhớ đến người cha, chàng hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, cha con là ai? Cha con sống ở đâu hở mẹ? Con muốn biếu cha bộ da hổ đẹp hiếm thấy này. Mẹ biết không, con đã trở thành một thợ săn thực thụ rồi đấy.
Bà mẹ cố lảng tránh câu hỏi của con, nhưng chàng nhất định không chịu, cuối cùng bà mẹ đành phải nói sự thực. Bà kể với con mọi chuyện đã xảy ra. Kể xong bà nói trong nước mắt:
- Cha con chính là vị vua trị vì...
Khi nghe mẹ kể xong chàng trai không khỏi bối rối. Chàng càng thương mẹ hơn. Chàng ngồi lặng đi một lúc rồi nói:
- Mẹ ơi, con xin mẹ đừng buồn. Ngày mai con sẽ đến gặp cha, nói chuyện với Người và bảo Người hãy đem mẹ về. Rồi gia đình ta sẽ sum họp thôi mẹ ạ.
Ngày hôm sau chàng trai cuộn tấm da hổ lại, vắt lên vai và đi tìm cha. Bà mẹ biết vua vốn là một người thâm hiểm nên dặn con trai hãy cẩn thận và đừng có rơi vào cạm bẫy của ông ta. Chàng trai an ủi mẹ:
- Đừng lo lắng cho con, con đã là một thợ săn thực thụ rồi mẹ a.
Sau nhiều ngày trèo đèo, lội suối chàng trai đến cung điện và xin được gặp đức vua. Chàng không muốn đức vua biết trước chàng là con trai của Người. Chàng chỉ nói rang chàng là một thợ săn từ xa đến và chàng muốn dâng lên đức vua tấm da hổ do chính chàng săn được.
Nhà vua nhìn chàng từ đầu đến chân thầm nghi: "Ta đã biết tất cả những người thợ săn nói tiếng vậy mà cậu bé có cái đầu và ngực đỏ này ta chưa hề gặp bao giờ. Cậu ta đúng là một người thợ săn giỏi vì đã giết được hổ cơ đấy. Không biết cậu ta từ đâu tới? Ta phải hỏi cậu ta cặn kẽ xem sao". Nhà vua lên tiếng:
- Này cậu bé, chính cậu giết được con hổ này phải không?
- Vâng, thưa đức vua cao quí.
- Vậy cậu muốn ta ban thưởng cho cậu cái gì nào?.
- Thưa đức vua, con không muốn thưởng gì cả, con chỉ muốn nhìn thấy cha của con.
- Ồ, thế ra cậu đi tìm cha của mình ư? Ông ta ở đâu? Hãy nói với ta, ta sẽ giúp cậu tìm được cha và bảo ông ta quay về với cậu.
Chàng trai chỉ vào vua và nói:
- Thưa đức vua, cha của con đang ngồi trước mặt con đây, cha con chính là đức vua...
Thế rồi chàng trai kể với nhà vua những điều mà mẹ chàng đã nói.
Nhà vua sửng sốt, ông ta nghĩ:
-Gã trẻ tuổi này muốn nhận ta là cha của hắn, điều đó có nghĩa gì? Chắc là hắn muốn chia tài sản của ta. Nhưng hắn đã giết được hổ, nếu ta để hắn ở lại đây, hắn nhất định sẽ tìm cách báo thù cho mẹ hắn". Nghĩ vậy nên sau khi cảm ơn chàng trai ông ta nói với chàng:
- Ồ! Cảm ơn trời phật đã mang đến cho ta một cậu con trai là một thợ săn tài giỏi Nhưng cha vẫn muốn thử thách con, con trai của ta a. Nếu con giết được sư tử ta sẽ nhận con là con trai và đem mẹ con trở về cung.
Chàng trai nhận lời, rời cung điện của nhà vua và đi vào rừng. Chàng tìm sư tử khắp mọi nơi mà không thấy con nào. Chàng lại tiếp tục săn lùng, trèo hết ngọn núi này sang ngọn núi khác. Chàng đang suy nghĩ xem làm cách nào để tìm thấy sư tử thì bỗng nhìn thấy một cụ già râu tóc bạc phơ đang ngồi bên đường. Chàng đến gần, khẽ khàng hỏi:
- Ông ơi, cho con hỏi: làm cách nào để tìm thấy sư tử hở ông? Ông làm ơn hãy bảo giùm con với.
Ông già ngắm chàng trai thật kỹ rồi nói:
- Chàng trai kia, con là một người can đảm. Con hãy đi theo con đường nay, sau đó đi qua một quả núi. Cuối cùng con thấy một ngôi đền có cổng bị đóng chặt. Con hãy gọi cửa ba lần, nếu họ không mở thì con cứ đẩy cổng bước vào. Một thầy tu sẽ đánh con, nhưng con hãy để mặc cho ông ta đánh. Sau đó ông ta sẽ cho con biết phải tìm sư tử ở đâu.
Chàng trai cảm ơn ông già và đi theo hướng ông đã chỉ. Chàng trai qua một vách núi hiểm trở, một bên là vách núi còn dưới kia là vực sâu. Chàng phải dẫm lên những mảnh đá sắc như dao, có chỗ khó tìm được chỗ bám tay hoặc đặt chân. Cuối cùng chàng cũng vượt qua được nguy hiểm và nhìn thấy ngôi đền phía xa. Chàng mừng quá quên cả hiểm nguy vừa trải qua vội đi đến ngôi đền và gọi cửa ba lần.
Chàng chờ một lát nhưng không thấy động tĩnh gì, liền dùng hết sức đẩy cánh cửa ra. Cửa vừa mở thì một thầy tu xuất hiện. Không nói lời nào ông ta đánh chàng túi bụi.
Nhớ tới lời ông lão dặn, chàng cố nén giận và để mặc cho ông thầy tu đánh. Đánh một hồi ông thầy tu ngừng tay hỏi chàng:
- Ai nói với anh tôi sống ở đây?
Chàng kể lại với ông thầy tu là đã gặp một ông già và ông ta đã mách chàng tới đây. Nghe xong thầy tu cười phá lên. Ông ta khen ngợi chàng và nói:
- Chú bé của ta, chú rất khoẻ và dũng cảm. Ta rất khoái chú, nhất định ta sẽ giúp chú bắt được sư tử.
Thầy tu cầm tay chàng dẫn đi. Ông ta chỉ tay về phía con đường hẹp, vòng vèo đối diện với ngôi đền và nói:
- Chú mày cứ đi hết con đường hẹp này là sẽ nhìn thấy biển. Trên bờ biển có một cây lan hương. Chú mày trèo lên cây và cố kiên nhẫn ngồi chờ. Đầu tiên là những con chim sà xuống uống nước. Chú mày đừng đuổi chúng. Sau đó những con thú hoang đến, cũng đừng đuổi chúng. Cuối cùng con sư tử sẽ đến. Chú mày hãy nhảy lên lưng nó, phất nhẹ cành lan hương lên đầu nó và nói: "Mày có nghe lời tao hay không?". Chú mày cứ tiếp tục làm như vậy cho tới khi nào nó gật đầu đồng ý thì hãy để cho nó đi. Sau đó khi nào cần đến nó, chú mày cứ gọi một tiếng thật to là nó sẽ đến bên cạnh chú mày ngay.
Chàng trai nắm chặt tay thầy tu, cảm ơn ông ta rồi leo lên đường mòn, rời khỏi ngôi đền. Chàng đi từ lúc mặt trời lặn cho tới khi trăng lên, chàng đi suốt đêm trăng đến rạng sáng ngày hôm sau mới tới đỉnh núi nọ. Từ trên đỉnh núi chàng nhìn thấy biển rộng mênh mông. Mặt nước xanh màu ngọc bích nằm phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ. Những bông hoa nhiều màu sắc nở rộ trên mặt nước và giữa chúng có một cây lan hương cành lá xum xuê. Chàng đến gần, một mùi thơm ngào ngạt đặc biệt toả ra, mùi thơm này thường chỉ thấy ở đền chùa. Chàng trèo lên cây và giấu mình trong đám lá dày. Chàng bẻ một cành, cầm sẵn trên tay, rồi ngồi chờ và lầm rầm khấn.
Một lát sau bầu trời bỗng tối sầm lại vì đàn chim bay đến che kín cả vòm trời. Đàn chim sà xuống uống nước rồi sau đó lại vỗ cánh bay lên không trung. Ngồi một lát, chàng trai thấy một đàn thú hoang lao ra uống nước. Mỗi con một vẻ, con thì có lông con thì không, con lông dài, con lông ngắn. Chàng trai vẫn ngồi im lìm trong đám lá. Chàng không muốn làm những con thú hoảng sợ, thâm chí chàng không dám thở mạnh nữa. Bỗng nghe một tiếng gầm từ xa, ngọn núi như rung chuyển vì những bước chân của đàn thú chạy tán loạn khắp nơi, chỉ một loáng không còn bóng một con nào. Con sử tử xuất hiện, bờm dài, đáng oai vệ. Nó dừng lại trước cây lan hương. Từ trên cành cây chàng trai nhảy phốc xuống lưng con sư tử. Chàng túm chặt lấy bờm nó kéo đầu lên và phất cành lan hương trên đầu nó ba lần, sau đó chàng hỏi:
- Mày có nghe lời ta hay không?
Con sư tử gầm lên giận dữ. Nó lắc mạnh đầu như muốn hất chàng đi. Nhưng chàng càng túm chặt bờm nó hơn và lại phất nhẹ cành cầy vào đầu nó ba lần. Bỗng nhiên con thú đứngim không kháng cự nữa. Chàng trai lại hỏi:
- Mày có nghe lời ta hay không?
Con sư tử định lắc đầu từ chối, nhưng nhìn thấy cành lan hương trên tay chàng trai nó gật đầu vẻ qui phục.
Chinh phục sư tử xong chàng trai trở về cung điện để gặp nhà vua, Nhà vua hết sức kinh ngạc. Ông ta nghĩ: "Chẳng lẽ nó đã giết được sư tử rồi sao? Không, không thể có chuyện đó được". Ông ta hỏi chàng:
- Ồ, chàng trai dũng cảm của ta, con đã giết được sư tử rồi à?.
- Không thưa đức vua, nhưng con đã chinh phục được sư tử.
Nhà vua nghi ngờ: “Chinh phục sư tử ư?". Cuối cùng nhà vua nói:
- Giỏi quá! Hãy chứng tỏ cho ta xem nào.
Chàng trai đứng giữa cung điện giơ cành lan hương lên và gọi to:
- Này sư tử, hãy đến chỗ ta, nhanh lên!"
Chàng trai vừa dứt lời thì bỗng nhiên gió nổi lên ào ào, từng đám bụi cuốn mù mịt, cung điện của nhà vua tròng trành như con tàu trên sóng biển. Giữa cảnh hỗn loạn đó một con sư tử lông màu sặc sỡ nhảy vào. Nó gầm lên vang dội cả cung điện, bốn chân cào xuống sàn nhà. Nhà vua sợ hãi run lập cập nấp sau lưng chàng trai, nói hụt cả hơi:
- Hãy đuổi nó đi ngay, nhanh lên. Ta sẽ nhận cậu là con trai của ta và sẽ đem mẹ cậu trở lại cung điện...
Nhưng khi chàng trai dẫn con sư tử đi khỏi cung điện thì nhà vua lại nuốt lời hứa. Ông ta hối tiếc vì lời hứa vội vàng của mình, Ông ta nghĩ: đường đường là một đức vua mà lại đi nhận anh thơ săn là con trai ư? Và đem một người đàn bà bị bỏ rơi về sống bên cạnh mình ư? Không đời nào. Đôi mắt ông ta đảo lên, đảo xuống và một ý nghĩ chợt loé trong đầu. Khi chàng trai quay lại, nhà vua nói:
- Con thật xứng đáng là con trai của ta. Nhưng con trai ta phải có một người vợ xinh đẹp chứ. Cô gái đẹp nhất thế gian hiện nay là con gái của Satan. Con có thể đem cô ấy về và cưới làm vợ được chứ?
- Thưa đức vua, được ạ. Con sẽ đi ngay đây.
Chàng trai lại rời khỏi cung điện và đi sâu vào trong rừng để tìm nơi ở của Satan. Chàng đi không biết bao nhiêu ngày. Một hôm chàng đến bờ biển và gặp một người đàn bà cao lớn. Chị ta đang dùng chậu gỗ để múc nước biển uống. Chỉ một lát, nước biển đã cạn hơn một nửa. Uống xong người đàn bà đứng lên. Chàng trai rất thán phục sức lực của chị ta, chàng nói:
- Chị ơi, chị thật là tài. Chị có thể uống cạn được hơn một nửa nước biển.
Người đàn bà quay lại nhìn thấy một chàng trai mặc quần áo thợ săn, chị ta nói:
- Này anh thợ săn, đừng vội thán phục tôi. Họ nói rằng có một người đàn ông còn chinh phục được cả sư tử cơ, đó mới là người đáng phục.
- Thì chính tôi là người đã chinh phục sư tử đây chứ ai.
Người đàn bà lực lưỡng nhìn chàng trai nghi ngờ:
- Này cậu bé, cậu đừng có đánh lừa tôi. Hãy gọi sư tử đến xem nào.
Chàng trai giơ cành lan hương lên và gọi to. Sau một cơn gió ào qua, con sư tử xuất hiện. Nó chồm đến trước mặt người đàn bà và gầm dữ tợn. Người đàn bà hoảng quá vội nấp sau chàng trai và van xin chàng hãy đuổi con sư tử đi rồi bà ta sẽ giúp chàng. Người đàn bà đo biết chỗ ở của Satan. Chị ta trở thành người giúp chàng tìm kiếm con gái của Satan và hứa sẽ dẫn đường cho chàng. Ngày hôm sau họ trèo qua một ngọn núi cao. Khi xuống núi họ nhìn thấy một người khổng lồ bước những bước rất dài. Mỗi bước, người đó vượt qua một định núi. Chàng trai nhìn người đó vẻ thán phục, chàng gọi to:
- Anh thực là người tài giỏi. Anh bước được từ ngọn núi này sang ngọn núi khác.
Người khổng lồ chăm chú nhìn chàng trai nói với xuống.
- Tôi chưa phải là người tài giỏi đâu. Người ta nói rằng có một người thợ săn còn chính phục được sư tử cơ. Người đó mới thực sự tài giỏi.
Người đàn bà lực lưỡng nãy giờ nghe rõ câu chuyện giữa họ, nói xen vào:
- Thưa ông chủ, anh thợ săn đó chính là chàng trai này đấy.
Chàng trai giơ cành lan hương lên, gọi con sư tử và nó lại đến. Người khổng lồ sợ quá đứng chôn chân xuống đất. Anh ta vội bảo chàng trai:
- Xin anh bảo nó đi đi, tôi sẽ giúp anh.
Ba người lên đường đến cung điện của Satan. Ngày thứ ba họ gặp một cô gái cầm trên tay cái cung bằng vàng. Cô đang dõi mắt lên bầu trời như tìm kiếm một vật gì đó. Chàng trai lại gần hỏi xem cô tìm gì vậy, cô trả lời:
- Năm tháng trước tôi có bắn một mũi tên lên trời. Vậy mà vẫn chưa thấy nó rơi xuống. Tôi đang đợi nó đây.
Chàng trai thán phục:
- Thật kỳ lạ. Cô đã bắn mũi tên đi xa đến như vậy ư?
- Ổ, tôi thì thấm tháp gì so với người đàn ông chinh phục sư tử. Có một người như thế đấy - và đó mới chính là người tài giỏi nhất.
Người đàn bà lực lưỡng giục chàngtrai:
- Thưa ông chủ, hãy gọi sư tử đến để cô ta biết tài của ông đi.
-Chàng trai giơ cành lan hương lên và con sư tử lại đến trước mặt họ.
Cô gái hoảng sợ thực sự, cái cung vàng trên tay cô rơi xuống đất. Cô cầu xin chàng trai hãy bảo sư tử đi rồi cô sẽ phục vụ cho chàng suốt đời.
Chàng trai bây giờ đã có ba người bạn đường. Họ tiếp tục đi đến cổng cung điện cài then và chặn cẩn thận. Họ đành tìm một góc tối, nằm chờ. Nhưng chàng trai không sao ngủ được. Chàng lo lắng không biết cuộc đương đầu với Satan sẽ như thế nào, làm sao có thể đem con gái ông ta đi. Chàng chưa nhìn thấy cô gái ấy bao giờ, không biết cô ta có đẹp không,Chàng đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy câu chuyện của hai con quạ trên ngọn cây. Chàng hiểu được tiếng nói của loài chim nên biết được câu chuyện giữa chúng.
Quạ chồng nói:
- Có bốn người sắp diệt trừ tai hoạ cho chúng ta. Khi Satan bị giết chúng ta chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
Chim vợ nói:
- Không biết họ có mang con gái của Satan đi theo không? Và liệu họ có nhận ra cô ấy không nhỉ?
- Dễ thôi, cô ta là cô gái đẹp nhất trong tất cả các cô ở đây. Trên trán cô ta có chữ OM, còn trên ngực cô ta có chữ HUM. Cô ta thường đi lấy nước vào lúc rạng đông.
Câu chuyện của vợ chồng quạ làm cho chàng trai phải nghĩ cách hành động ngay. Chàng không thể chờ lâu hơn được nữa. Chàng đánh thức ba người kia dậy và giao cho họ mỗi người một việc, còn chàng trai thì nấp vào đám lau sậy đối điện với cổng cung điện.
Bình minh bắt đầu rạng, cổng cung điện mở ra, bốn thiếu nữ gùi thùng gỗ trên lưng đi lấy nước. Trong bốn cô có một cô trẻ và đẹp nhất. Chàng trai nghĩ: cô ấy chắc chắn là con gái của Satan. Khi cô gái đi ngang qua chỗ chàng nấp, chàng nhìn rõ chữ OM trên trán cô và chữ HUM trên ngực. Đợi các cô gái khác đi qua chàng nhảy ra khỏi bụi lau ôm lấy cô gái trẻ đẹp rồi chạy đi. Cô gái hoàng sợ kêu thét lên. Các cô gái khác chẳng biết chuyện gì xảy ra cũng kêu ầm lên và bỏ chạy tán loạn.
Tiếng kêu thất thanh và náo loạn đó lọt đến tai Satan. Hắn lao ra khỏi cung điện để cứu con gái. Vừa lúc đó cô gái bắn cung nâng cung vàng lên, nhằm Satan bắn, mũi tên xuyên trúng ngực Satan. Hắn ngã xuống rên rỉ và cảm thấy cái chết đang đến gần. Người đàn bà lực lưỡng há rộng. cái miệng kỳ lạ của mình, nuốt hết những kẻ hung ác và bọn ma quỷ ở cung điện vào trong bụng. Sau đó người khổng lồ cũ xuống dang tay ôm lấy chàng trai và con gái Satan cả người đàn bà to lớn và cô gái bắn cung nữa. Người khổng lồ mang họ bước vài bước qua những ngọn núi là đến cung điện của nhà vua.
Nhà vua kinh hoàng, khiếp sợ khi nhìn thấy chàng trai trở về vẫn an toàn cùng với cô con gái của Satan trên tay. Ông ta biết rằng mọi thủ đoạn và mưu mẹo của mình đều vô hiệu. Nhưng ông ta vẫn không chịu nhận chàng là con và không chịu đem người đàn bà bị bỏ rơi về cung điện. Ông ta tìm mọi cách phủ nhận mọi thứ và cố trì hoãn, kéo dài thời gian. Cuối cùng chàng trai không thể chịu đựng hơn được nữa. Chàng giận điên lên khi nhận ra bộ mặt đểu giả của nhà vua. Theo lệnh chàng, người khổng lồ đẫm đạp tan tành cung điện, cô gái bắn cung giết chết nhà vua, còn người đàn bà lực lưỡng nuốt hết người thân và lính canh của vua. Sau đó chàng trai lên làm vua. Chàng cưới con gái của Satan và đón mẹ trở về cung điện mới. Họ sống những ngày hạnh phúc cho tới cuối đời.
Truyện Cổ Trung Quốc 2 Truyện Cổ Trung Quốc 2 - Khuyết Danh Truyện Cổ Trung Quốc 2