Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95
rank và Royce đâm bổ vào căn phòng nơi Katie đang ở với sự theo dõi chặt chẽ của hai nhân viên FBI. Frank lên tiếng: "Chúng tôi vừa nhận được lời đe doạ đánh bom bẩn đáng tin đấy. Chắc chắn bọn chúng đã phát hiện ra nơi cô ấy ở. Có một chiếc xe thể thao chờ phía trước".
Họ vội vã xuống cầu thang. Royce đẩy Katie vào chiếc xe thể thao rồi gọi Frank. "Khốn kiếp, đây là lần thứ ba rồi. Chúng ta nên đưa cô ấy ra hẳn khỏi nước này, Frank".
"Tôi đang tính thế đấy".
"Lần này ông muốn tôi đưa cô ấy đi đâu?"
"Địa điểm thứ tư. Hai mươi phút nữa tôi sẽ gặp ông ở đó".
Royce gật đầu rồi lại lắc đầu vẻ mệt mỏi và leo vào ghế ngồi bên cạnh Katie.
"Chúng ta lại đi lần nữa", ông ta nói vẻ nhẹ nhàng. "Xin lỗi Katie".
Tài xế rú ga cho xe vọt đi và gã đàn ông ngồi cạnh - một tay to lớn và vạm vỡ - quay mặt vào Katie, một khẩu súng lớn nắm trong tay.
Caesar mỉm cười và nói: "Rất vui khi có cô bên cạnh, cô James".
Katie giật mình song thứ gì đó đã chọc thẳng vào cánh tay cô. Cô nhìn xuống chiếc kim tiêm đang cắm vào tay. Rồi cô lại nhìn Royce đang đẩy cho ống bơm xuống hết tầm. Khi số thuốc hoà vào máu trong người, Katie đổ gục xuống ghế.
Royce rút kim tiêm ra và gật đầu với Caesar.
Caesar nói: "Rệp hả?"
Bằng động tác chuyên nghiệp, Royce lần người Katie để tìm thiết bị theo dõi, rồi hắn lắc đầu.
Caesar đưa cho Shaw một chiếc cưa chạy pin, hắn dùng nó cắt bỏ lớp thạch cao bó tay Katie. Royce kiểm tra thật kỹ và một lần nữa lắc đầu.
Chiếc xe giảm tốc độ và dừng lại ở một điểm đỗ, Royce ra khỏi xe và lẳng mảng thạch cao vào một chiếc xe chở rác chạy qua. Hắn trở vào xe. "Nếu mảng thạch cao đó gắn rệp thì bây giờ bọn nó đang mò sai đường đấy. Chuồn thôi!"
Gã tài xế đạp ga, chiếc Suburban vọt về trước, quặt về bên trái rồi biến mất.
Tám giờ sau, một chiếc máy bay riêng hạ cánh xuống một sân bay thuộc vùng hẻo lánh của Italia. Một chiếc xe tải trờ tới bên máy bay rồi nhận chiếc thùng từ trên đó chuyển xuống. Vài người đàn ông vào xe rồi nó lại tiếp tục chạy. Một giờ sau chiếc xe tới bờ biển Địa Trung Hải đang đăm chiêu dưới ánh hoàng hôn. Một chiếc canô cao tốc đưa chiếc thùng, Caesar, Royce và vài gã khác ra Shiloh.
Các thủy thủ đã được cho nghỉ buổi tối. Chỉ còn thuyền trưởng ở lại du thuyền, ông ta bị tách riêng, đưa lên boong trên. Lời giải thích duy nhất mà thuyền trưởng nhận được là có vài vị khách đặc biệt rất khó tính. Ông ta không hỏi gì thêm.
Nicolas đang ngồi trong thư viện của Shiloh, bao quanh là những cuốn sách xuất bản lần đầu tiên mà hắn đã mua sau nhiều năm; không giống như nhiều nhà sưu tầm khác, thực tế là Creel có đọc những cuốn sách này. Khi cửa mở và chiếc thùng được đưa vào, hắn chẳng hề mỉm cười. Thực ra Creel cảm thấy như thể hắn chẳng bao giờ cười lại được
Hắn gật đầu với Royce. "Làm tốt đấy. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ việc quan hệ với ông sẽ có ích cho tôi".
"Rất vui lòng, ông Creel. MI5 chưa bao giờ thấy được tiềm năng của tôi. Và chắc chắn chưa bao giờ trả cho tôi xứng đáng".
Creel nhìn Caesar. "Chúng ta sẽ để cho cô James đang trong mộng tiếp kiến chứ?"
Gã đàn ông mở chiếc thùng và nhấc Katie ra. Cô vừa mới tỉnh. Caesar đặt cô nằm trên một chiếc bàn. Đám đàn ông đứng đó cho tới khi cô ngồi dậy và nhìn quanh.
"Chào mừng Katie", Creel nói. "Cho phép tôi gọi cô là Katie nhé? Tôi cảm thấy như đã biết rất rõ về cô dù chúng ta chưa bao giờ gặp nhau".
Katie trượt xuống bàn và thả phịch người xuống một chiếc ghế. Cô xoa đầu và nhăn mặt khi nắm lấy cánh tay. "Bột bó tay tôi đâu mất rồi?"
Royce đáp: "Chúng tôi nghĩ tốt nhất là bỏ nó đi. Các thiết bị định vị toàn cầu có thể gài trong những thứ như vậy."
"Đó chỉ là lớp bột bó tay, đồ ngu ạ". Katie nâng lên phần cánh tay mà mảng da rách vẫn thấy rõ.
"Đấy là cô nói nhé".
Katie hướng sự chú ý vào Creel "Nhưng tôi thì biết ông", cô nói. Nicolas Creel. Bất kỳ nhà báo hẳn hoi nào cũng biết tên ông".
"Tôi lấy làm hãnh diện đấy. Cô chẳng có vẻ ngạc nhiên chút nào".
"Một khi tôi nghĩ về vài điều, danh sách những kẻ khả nghi ngắn lại đáng kể". Katie liếc Royce. "Nhưng tôi không tìm ra được sự dính líu của hắn".
Giờ thì Creel đã mỉm cười. "Tất nhiên là không rồi. Nhưng người ta luôn phải có lối thoát an toàn. Một tay làm nội gián, ông Royce có cùng quan điểm với tôi về tương lai thế giới. Cái quan điểm mà cô đã phá hoại rất thành công. Thậm chí tôi không thể tưởng tượng hậu quả cô đã gây ra cho loài người lớn chừng nào đâu".
"Tôi đã gây ra cái gì? Bằng cách ngăn chặn Nga và Trung Quốc nổ ra chiến tranh à?"
"Sẽ chẳng có cuộc chiến nào hết, đồ ngốc" Creel rống lên. "Chiến tranh lạnh là thời kỳ an toàn nhất mà loài người từng trải qua. Kế hoạch của tôi sẽ giải phóng thế giới. Đúng thế, tôi là một nhà giải phóng", trùm vũ khí bật một tràng thật nhanh trong lúc Katie chằm chằm nhìn hắn hoài nghi. "Giờ thì cô đã đảm bảo chắc chắn rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn nằm dưới sự cai trị của những kẻ man rợ không thèm quan tâm gì tới cuộc sống của loài người. Chúng đã lật đổ mọi trạng thái cân bằng, đập nát mọi khả năng giải quyết bằng ngoại giao. Chúng ta đang gần với tình trạng bị xoá sổ toàn thế giới hơn bao giờ hết là nhờ cô, Katie Jame", Creel nói đến tên cô như thể đó là hai từ ghê tởm nhất hắn từng nhắc tới.
"Ừ, tôi chắc chắn rằng điều ấy khiến ông tức điên lên rồi. Nhưng tôi đang nghĩ rằng ông thực sự cay cú về chuyện mất tất cả những đồng đô-la từ vũ khí đó".
"Tôi đã có đủ tiền, tôi có thể đảm bảo với cô điều đó. Nhưng Theodore Roosevelt đã nói đúng. Hãy nói nhẹ nhàng và cầm một cây gậy lớn. Vị tổng thống vĩ đại nhất của Mỹ đã biết rằng sức mạnh quân sự có vai trò quyết định với tất cả. Tất cả!"
"Ừ, chiến tranh thật tuyệt vời phải không?"
"Cô đã gây dựng sự nghiệp nhờ đưa tin về chiến tranh, thế nên chẳng có kêu ca gì được hết. Vinh quang luôn thuộc về kẻ chiến thắng".
"Tôi không thích đưa tin chiến tranh. Mà những tin tức của tôi phản ánh những mặt đáng ghê sợ của các cuộc chiến. Tôi chưa bao giờ thấy vinh quang gì ở đó cả".
"Rõ ràng cô không nhìn nhận đủ sâu sắc. Lịch sử chính trị được xác định bởi những cuộc đối đầu như thế đấy".
"Chẳng phải một vị tướng nổi danh đã tuyên bố rằng thật tốt khi chiến tranh vô cùng tệ hại, nếu không chúng ta sẽ yêu thích chúng còn gì".
"Đó là lời của tướng Robert E.Lee của phe ly khai trong Trận Fredericksburg. Như lịch sử đã chứng minh, ông ta là kẻ bại trận. Tôi chỉ quan tâm đến những người chiến thắng".
"Ông đã bao giờ trong quân ngũ chưa, ông Creel? Ông đã bao giờ trúng đạn hoặc thậm chí bị người ta chĩa súng vào người mà bắn chưa?" Creel không đáp gì. "Tôi thì rồi đấy. Để tôi nói cho ông nghe nhé, với những người thực sự tham gia những cuộc chiến khốn nạn, chẳng có kẻ thắng người thua gì sất. Họ chỉ là những kẻ sống sót thôi".
"Này, tôi không đưa cô tới đây để thuyết giảng đâu. Tôi đưa cô tới đây để chết đấy. Tuy nhiên tôi muốn cô biết vì sao như vậy. Tôi muốn cô chết nhưng biết rằng cô không có kẻ nào khác để đổ tội ngoài bản thân mình".
Katie xích lại gần Creel một chút. "Tôi có thể nói với ông một điều chứ?"
"Mọi kẻ bị nguyền rủa đều được đặc ân nói vài lời cuối".
"Cút mẹ ông đi".
"Tuyệt vời, cô James. Cô quả là một người dùng từ ngữ sáng tạo".
Cửa mở, một trong những tay chân của Creel bước vào. "Ngài có khách, thưa ngài Creel". Giọng gã này thấp xuống.
Sau khi nghe tên này nói, Creel hạ lệnh: "Đưa cô ta khỏi tàu ngay bây giờ".
Gã kia đáp: "Thưa ngài, cô ta nói gì đó về chuyện xem một số file trong máy tính ở phòng làm việc của ngài".
Mắt Creel giãn ra một chút. "Tôi hiểu. Được rồi, tôi sẽ ra".
Ngoài hành lang, vợ Creel đi guốc cao gót, mặc một chiểc váy ngắn. Hai thuộc hạ của Creel kè kè cạnh cô ta.
"Em yêu, quả là sự ngạc nhiên tuyệt vời", Creel nói.
Câu trả lời của cô vợ là tát Creel. Hai gã đàn ông túm lấy người và giữ chặt.
Người đàn bà gào lên: "Anh nghĩ anh có thể ném tôi ra vệ đường như cục phân hả? Sau tất cả những gì tôi đã làm cho anh à? Và làm với anh nữa? Đồ khốn nạn! Tôi là bà Nicolas Creel và cũng sẽ vẫn như vậy".
"Anh có thể hiểu là em buồn giận. Nhưng tất cả những điều tốt đẹp phải kết thúc, khoản tiền trả khi ly hôn còn hơn cả hào phóng đấy".
"Anh sẽ không ly dị tôi. Tôi biết nhiều điều", Người đẹp thế giới nói, giọng lộ rõ vẻ đắc thắng. Khi Creel lạnh lùng nhìn, cô ta vội vã tiếp. 'Tôi biết anh nghĩ rằng tôi chỉ là kẻ cực kỳ đần độn. Nhưng anh có nhớ tôi đã bảo anh rằng tôi thích phòng làm việc của anh không? Này, lý do không phải như anh nghĩ đâu. Tôi đã chiêm nghiệm rằng chuẩn bị ít đạn dược phòng khi người ta đi quá giới hạn luôn là điều tốt đấy. Thế nên tôi đã xem máy tính của anh. Nick, anh biết rằng khi anh ly dị cô vợ trước, lẽ ra anh nên ngừng sử dụng tên cô ta làm mật khẩu của mình chứ. Và từ những gì tôi đã thấy, anh thực sự là một cậu bé kém cỏi".
"Rồi", Creel nói với gỉọng dễ chịu. "Việc đó đã làm cho vấn đề diễn biến theo hướng hoàn toàn khác. Hãy theo anh, chúng ta sẽ nói chuyện và giải quyết dứt điểm việc này". Hắn nhìn hai tên tay chân. "Bảo cano của cô ấy trở lại bờ đi, cô ấy sẽ không cần dùng nó đâu. Cô ấy sẽ ở với tôi".
Người đẹp thế giới giãy khỏi hai gã đàn ông và thong thả bước theo chồng.
Khi cả hai đã bước vào phòng và Creel đóng cánh cửa lại, Người đẹp thế giới chầm chậm ngó đám đàn ông trong phòng rồi ánh mắt dừng lại ở Katie.
"Tôi biết cô, cô là Katie James".
Creel giả nhìn cô vợ với vẻ đau buồn. "Anh e rằng việc em xác định thời gian không thể tệ hơn được nữa, em yêu. Mà này, việc em ra đây chỉ có một mình và nói với anh điều em biết chứng tỏ rằng thực sự em là kẻ cực kỳ đần độn. Hắn liếc Royce và gật đầu. Royce rút súng và bắn một phát xuyên thẳng qua óc Người đẹp thế giới.
Người đàn bà đổ xuống chiếc bàn phía trước, trượt khỏi đó và rơi bịch xuống sàn.
Điện thoại reo. Đó là thuyền trưởng. Có một chiếc tàu đang tiến về phía du thuyền.
"Ai vậy?"
"Có vẻ như cảnh sát Italia, thưa ngài. Một trong những tàu tuần tra ở vòng ngoài của Shiloh".
Creel nhìn Caesar. "Tiêm thuốc cho James. Trong phòng máy có một túi đựng xác. Nhét cô ta vào đó rồi đưa cô ta và thứ kia", hắn chỉ xác cô vợ, "vào tàu ngầm. Khẩn trương".
Royce ghim Katie đang giãy giụa xuống và Caesar chọc một mũi kim vào người cô. Cô lại rũ người xuống lần nữa.
Khi hai gã đàn ông vội vã ra ngoài cùng Katie và xác người đàn bà, Creel chỉnh lại áo khoác và bình thản lên trên boong đón các vị khách.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật