As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82
ọ bay tới Mỹ bằng một chiếc máy bay riêng mà Frank đã cố xoay sở được. Tầm hoạt động của chiếc máy bay đủ để tới được D.c mà không cần tiếp nhiên liệu nên sau chuyến bay dài hơn bảy giờ đồng hồ từ London, họ đã có mặt tại Washington.
Ed Royce của MI5 đi cùng họ. Shaw và Katie không rời ghế ở phía sau máy bay trong lúc ở phía trước, Frank và Royce cùng bàn một số chi tiết.
Katie kéo tấm chăn ấm áp lên người. Cô nhấm nháp một lon soda và chăm chăm ngó về phía Shaw trong lúc cả hai thực hiện chuyến bay êm ái băng ngang Đại Tây Dương.
"Đi kiểu này hơn đứt chuyến vượt biển Ireland bằng cái tàu hoả trên không ấy nhỉ?" Cô nói.
Shaw gật đầu nhưng vẫn đăm đăm nhìn chiếc ghế phía trước mặt "Ông có thực sự nghĩ là chúng ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ ấy không?" Katie hỏi.
Shaw liếc nhìn cô. "Nếu ta may mắn thì có thể. Nhưng tìm ra và làm gì với nó sau đó là hai việc khác nhau đấy".
"Ý ông nói tới các bằng chứng sẽ xuất hiện trước toà phải không?"
Shaw không bảo mình muốn nói gì. Ông lại tránh cái nhìn của Katie lần nữa.
"Ông ổn chứ?" Cô hỏi và chạm vào vai ông. Đó là cánh tay bị thương nên Katie chạm rất khẽ.
"Ừ, tôi khoẻ", Shaw nói chẳng có gì chắc chắn.
"Khi chúng ta làm rõ toàn bộ chuyện này và bọn xấu đã bị túm cổ, tôi nghĩ tôi sẽ về thăm bố mẹ".
"Họ ở đâu?"
"Vermont, ít ra họ cũng ở đó trong lần tôi tìm hiểu gần đây nhất. Họ thích đi đây đi đó. Tôi nghĩ đó là nguyên nhân tôi thích du lịch".
"Ông bà làm nghề gì?"
"Bố tôi là giáo sư dạy tiếng Anh. Ông ấy dạy môn viết sáng tạo. Đó là lý do tên đệm của tôi là Wharton. Edith là một trong những nhà văn bố tôi yêu thích. Thực ra tôi được đặt tên theo Katherine Chopin nhưng người ta luôn chỉ gọi tôi là Katie. Bố tôi lớn lên ở D.C nhưng học đại học ở Stanford. Ông ấy gặp mẹ tôi ở đó. Ông lấy bằng tiến sĩ và bắt đầu sự nghiệp giảng dạy tại Havard. Mẹ tôi cũng dạy ở đó cho tới khi những đứa con ra đời".
"Bao nhiêu?"
"Kể cả tôi là bốn. Tôi là con út. Tôi sinh ở Quảng trường Havard đấy, đúng nghĩa đen. Tôi đoán là sau khi sinh ba đứa con, mẹ tôi cho là có thể đợi tới phút cuối cùng mới đến bệnh viện cũng được. Bà ấy và bố tôi đang chạy ra xe hơi thì vỡ ối. Cuối cùng tôi sinh ra trong một phòng học dự phòng, ông thì thế nào?"
"Cái gì về tôi?"
"Tôi vừa tiết lộ vài chi tiết về quá khứ động trời của mình. Giờ thì tới lượt ông".
"Không, cảm ơn".
"Ồ, thoải mái đi mà Shaw, có phải như tôi chuẩn bị bỏ chạy rồi viết một bài báo về chuyện ấy đâu. Chỉ cần kể tôi nghe chút gì đó về gia đình ông thôi".
"Được rồi. Tôi chẳng có ký ức gì về mẹ mình ngoài việc tưởng tượng ra bởi bà ấy bỏ tôi khi tôi khoảng hai tuổi, ít ra đó là điều sau này người ta nói cho tôi biết. Tôi chưa bao giờ biết cha mình là ai. Tôi sống trong trại mồ côi tới sáu tuổi - khi bị đá đít ra. Mười hai năm sau đó tôi sống với những người mà tôi chẳng có lý do gì để nhớ tới. Tôi chẳng có anh chị em gì, ít ra tôi cũng được biết như thế. Vậy là bây giờ cô đã biết tất cả về tôi".
Ông quay lưng lại phía Katie.
Katie chỉ biết ngồi im, sững sờ. "Tôi xin lỗi".
"Không có lý do gì để xin lỗi cả".
"Nhưng chắc chắn như thế thực sự khủng khiếp với ông".
"Có lẽ là điều tốt nhất từng đến với tôi".
"Sao ông có thể nói thế?"
"Vì ngay từ đầu nó đã dạy cho tôi biết dựa vào bản thân", Shaw nói chắc chắn.
Katie cuộn chăn chặt hơn khi Shaw chuyển ánh mắt sang lưng ghế mình ngồi.
"Vậy sau khi toàn bộ chuyện này xong xuôi ông sẽ làm gì?" Katie hỏi.
"Còn tùy xem nó xong xuôi kiểu gì nữa".
"Ý tôi là nó kết thúc mà chúng ta vẫn còn sống ấy".
"Thực sự tôi chưa nghĩ xa đến mức đó", Shaw đáp.
Katie liếc về phần trước máy bay, nơi Frank và Royce đang ngồi bên một chiếc bàn nhỏ xem xét vài thứ tài liệu.
"Nhưng không ở lại làm cho Frank chứ? Ông cần phải thoát khỏi đó trước khi quá muộn".
"Cô không hiểu à? Bây giờ đã quá muộn với tôi rồi, Katie".
"Nhưng Shaw này..."
Shaw tránh khỏi ánh mắt Katie, ngả ghế xuống, nhắm hai mắt và đưa mình vào giấc ngủ.
Katie vẫn trân trân nhìn ông một lúc nữa trước khi quay nhìn ra cửa sổ. Bầu trời đen thẫm, không thể nhìn thấy mặt đại dương phía dưới vài cây số. Trong suốt nhiều năm, Katie đã bay vài ngàn chuyến và vì một lý do nào đó, lần nào cô cũng thấy lạnh lẽo.
Nhưng chưa bao giờ Katie thấy cái lạnh ngấm vào vào tận máu thịt như lúc này.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật