Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40 : 40
hi Katie bước ra khỏi thang máy dừng ở tầng tám, ngay lập tức một bàn tay to lớn giữ chặt lấy vai cô. Phản ứng tức thì của cô là chuẩn bị giãy ra, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của người đàn ông có đôi vai rộng và vẻ mặt đầy nghiêm trọng, Katie từ bỏ ngay ý định ấy.
"Đi theo tôi", anh ta nói bằng giọng Anh không thật chuẩn.
"Tại sao?"
Người đàn ông bóp vai Katie chặt hơn. Cùng lúc đó một người khác mặc complê xuất hiện hỗ trợ anh ta, tay này còn to lớn và sức lực hơn. Anh ta chìa phù hiệu nhanh đến mức Katie chưa kịp trông thấy nó của cơ quan nào.
"Chúng tôi có một số câu hỏi dành cho cô", người thứ hai nói.
"Tốt, bởi tôi cũng có vài câu hỏi dành cho các anh".
Hai người đàn ông ép bên Katie khi họ bước theo hành lang. Một cánh cửa mở ra, Katie bị đẩy vào căn phòng nhỏ và được yêu cầu ngồi xuống. Cô cứ đứng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thể hiện vẻ không chịu khuất phục. Một trong hai người đàn ông thở dài.
"Một phút nữa chúng tôi sẽ trở lại".
Sáu mươi giây sau họ quay lại cùng một người đàn ông khác, già hơn, đầu hói, mặc một bộ complê nhăn nhúm lẽ ra cần là từ lâu.
Ông ta ngồi xuống và ra hiệu cho Katie cũng làm như vậy. "Cô muốn uống chút gì không?"
"Không", cô vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với ông ta. "Điều tôi muốn là gặp Shaw".
Frank ngồi dịch về sau và chăm chú quan sát Katie. "Liệu có phiền cô nếu tôi hỏi vì sao cô biết ông ấy?"
"Có".
Frank gật đầu ra hiệu với một trong hai người của mình, anh ta giật túi xách của Katie khỏi tay cô. Cô cố giữ chặt lấy nhưng tay còn lại giữ lấy người cô. Ví và hộ chiếu của Katie bị lôi ra đưa cho Frank.
Frank xem xét chừng một phút. "Katie James, cái tên này nghe quen quen. Phóng viên đúng không? Cô đang viết bài gì đó về Shaw à?"
"Không, ông ấy là bạn tôi”.
"Nghe buồn cười thật, vì tôi tình cờ biết toàn bộ bạn bè của Shaw, cô lại không phải một trong số đó".
"Tôi là một người bạn quen gần đây. Tôi xem phù hiệu hay thẻ của các ông được chứ? Tôi muốn có thông tin chính xác cho việc tố cáo mà tôi sẽ thực hiện nhằm vào các ông nếu không để tôi ra khỏi đây!"
"Gần đây bao lâu?" Frank điềm tĩnh hỏi.
Katie do dự "Edinburgh".
"Shaw chưa bao giờ nói tới chuyện này". Frank xem hộ chiếu của Katie kỹ hơn. "Vậy là cô bay chừng ấy đường từ New York tới đây chỉ đề gặp người bạn quen gần đây. Tại sao thế?"
"Các ông là ai?"
"Tại sao cô tới đây?" Frank nhắc lại.
"Ông ấy còn sống hay đã chết?”
"Sống, gần như vậy. Giờ hãy trả lời câu hỏi của tôi".
"Hôm qua tôi gọi cho Shaw, một phụ nữ nghe máy. Cô ấy nói rằng ông ấy đang nằm bệnh viện, đang phẫu thuật. Thế nên tôi tới".
"Tôi hiểu. Thế tại sao cô gọi cho ông ấy?”
"Tôi được nhận một câu trả lời chứ?"
"Tại sao cô gọi ông ấy?"
Katie lo lắng liếc quanh phòng. Hai người đàn ông kia lạnh lùng nhìn cô. "vì tôi nghe tin về Công ty Phượng hoàng".
Frank chẳng có vẻ gì hài lòng khi nghe điều ấy. "Cái gì về họ?"
"Thôi nào!" Katie gắt lên. "Tôi nghĩ là ông lại lỡ mất tin về vụ thảm sát ở London đấy".
"Có liên quan thế nào tới Shaw?"
"Anna Fischer. Mà qua nét mặt của ông tôi có thể chắc rằng ông biết hết về chuyện đó. Thế nên đừng có nói vớ vẩn, chẳng có ích gì đâu".
"Làm thế nào cô quen Anna Pischer?”
"Cô ấy chết rồi à?"
"Làm thế nào cô quen cô ấy, cô James?”
Katie đấu tranh liệu có nên nói sự thật. Cô quyết định bịa một câu chuyện hoàn toàn mới nghe có vẻ hợp lý. "Tôi viết bài về Công ty Phượng hoàng. Đó là hoàn cảnh tôi gặp Anna. Rồi qua cô ấy tôi gặp Shaw. Chúng tôi trở thành bạn bè".
"Cô đã nói cô gặp Shaw ở Edinburgh. Làm thế nào cô biết ông ấy sẽ tới đó?"
"Anna bảo tôi".
"Không, cô ấy không làm thế. Tôi có thể đọc vị ra những điều nhảm nhí như cô đấy. Giờ cô có hai lựa chọn. Hoặc nói cho tôi toàn bộ sự thật hoặc ngồi nghỉ ngơi trong một nhà tù của Pháp với tư cách phạm nhân chờ xét xử. Này, toà án Pháp vốn có tiếng là làm ăn lề mề đấy. Có thể cô sẽ ngồi đó vài năm trước khi ai đó nhớ đến việc đưa cô ra xét xử. Mà người Pháp cũng chẳng có tiếng tốt gì về sự sạch sẽ của ‘hệ thống nhà tù".
"Tôi biết. Cách đây năm năm tôi đã viết một bài về đống rác rưởi của Pháp mà người ta gọi là nhà tù, tôi đã nhận một giải thưởng báo chí danh giá về nỗ lực ấy. Mà này, tôi đang bị buộc tội gì ấy nhỉ? Vì ngay cả người Pháp cũng phải đòi hỏi biết điều ấy trước khi ném kẻ nào đó vào tù".
"Về tội ngu ngốc và thiếu hợp tác thì thế nào?"
"Vậy đưa tôi tới đại sứ quán Mỹ thì thế nào? Tôi đã ghi nhớ địa chỉ rồi".
"Có vẻ chúng ta đã đi vào ngõ cụt rồi", Frank gõ gõ các ngón tay trên bàn. "Nếu tôi cho cô gặp Shaw, cô sẽ nói sự thật với tôi chứ?"
Lúc này Katie ngồi thẳng lại, không còn vẻ bất khuất hay tự tin. Lần này cô chọn sự thật. "OK, tôi tới Edinburgh để đi nghỉ. Tôi trông thấy Shaw và một người đàn ông khác ở nhà thờ nằm trong lâu đài. Có thứ gì đó khiến tôi nghi ngờ”. Katie tiếp tục giải thích điều đã xảy ra gần vịnh Gilmerton, chuyện Shaw cứu cô, rồi việc cô lần theo dấu vết mà Shaw đã để lại khách sạn, cuối cùng là chuyện cô gặp Anna qua những đầu mối ấy.
"Tôi ngạc nhiên vì ông ấy không nói với tôi bất kỳ điều gì trong chuyện này”.
"Đêm đó Shaw suýt chết. Mà mãi tới gần đây ông ấy mới biết việc tôi tìm ra Anna. Ông ấy không được vui về chuyện ấy, thực ra là rất cáu.
"Tôi chắc là thế rồi".
"Giờ thì ông đã biết cả". Katie do dự, trong lòng hy vọng mình sẽ sai. "Anna đã bị giết à?"
"Đúng. Cùng với tất cả những người khác ở nơi đó”.
Katie nhìn xuống hai bàn tay. "Tại sao? Họ chỉ thuộc một tổ chức học thuật. Anna còn nói là thậm chí chẳng ai quan tâm tới công việc của họ".
"Rõ ràng là đã có kẻ nào đó quan tâm".
"Liệu Shaw có biết không, về chuyện Anna ấy?" Katie ngước lên Frank.
"Không", Frank khẽ nói, tránh ánh mắt cô.
"Ông ấy sẽ ổn chứ?"
"Ông ấy mất nhiều máu nhưng các bác sĩ bảo rằng Shaw đã vượt qua ca phẫu thuật, giờ đã hết tình trạng nguy kịch. Shaw là người khoẻ, mạnh mẽ".
Katie thở phù. "Ơn Chúa"
"Nhưng khi ông ấy biết chuyện về Anna...?"
"Ai đó sẽ phải nói với ông ấy”.
"Tôi không chắc sẽ sớm tới lúc đó không", Frank thành thật.
"Nhưng ông ấy xem được qua tivi, báo, điện thoại?".
Frank lắc đầu. "Chúng tôi sẽ lo liệu việc đó".
"Chẳng lẽ ông ấy không tự hỏi tại sao Anna không có mặt bên mình ở bệnh viện này sao?"
"Tôi sẽ bảo Shaw rằng tôi không cho cô ấy tới".
"Nhưng ông ấy sẽ muốn nói chuyện với Anna, ít nhất qua điện thoại". Katie ngừng lại. “Tôi chưa được biết tên ông”.
Frank ngần ngừ. "Frank"
"Tên hay họ?”
"Just Frank" (Just Frank vừa có thể hiểu tên họ đằy đủ là Just Frank, vừa có thể hiểu “Chỉ gọi là Frank")
"Được rồi, Just Frank, họ đã đính hôn rồi. Shaw sẽ không chịu chờ giây nào không được nói chuyện hay gặp cô ấy".
"Tôi đâu có nói đó là kế hoạch hoàn hảo!" Frank đột ngột như nổ bùng. “Lúc Shaw nghĩ mình sắp chết, ông ấy đã yêu cầu tôi gọi điện cho cô ấy. Và tôi bảo ông ấy rằng tôi sẽ gọi, dù khi ấy tôi biết rằng cô ấy đã chết". Ông ta đứng bật dậy rồi đi đi lại lại quanh căn phòng nhỏ, hai tay thọc sâu trong túi áo, mắt nhìn xuống chân.
"Tôi có thể gặp ông ấy được không? Ông bảo rằng nếu tôi nói sự thật, tôi có thể gặp Shaw".
Frank dừng lại. Không cần nhìn Katie, ông ta gật đầu dứt khoát với người của mình.
Khi cả hai đưa cô ra, Frank nói vói: "Bảo ông ấy nhé".
Katie ngoái lại. "Cái gì?"
"Cô đúng. Hãy nói với ông ấy về chuyện Anna".
Katie trông có vẻ bất ngờ. "Tôi? Tôi..tôi không thể. Tôi..."
"Cô nói rằng ông ấy đã cứu mạng cô. Rằng cô là bạn ông ấy. Thế nên hãy hành động với tư cách ấy".
Katie hoảng sự đang định nói điều gì đó song Frank đã đóng sầm cửa ngay trước mặt cô. Một lát sau cô bước về phía phòng Shaw.
Như thể cô đang đi những bước cuối cùng trên con đường cô độc tới nơi bị hành quyết.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật