This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35 : 35
haw đang di chuyển. Nhà kho nằm ở một khu vực của Paris mà những người muốn tránh bạo lực không bao giờ lai vãng. Phần đất nhỏ của nước Pháp này không do cảnh sát kiểm soát, nó thuộc về những kẻ gọi đó là nhà. Và những kẻ ấy không khuyến khích các vị khách tới thăm.
Bốn gã đầu trọc bước ra khỏi bóng tối và tiến về phía Shaw lúc này đứng ở một đầu của nhà kho, thứ ánh sáng duy nhất là vài bóng đèn lờ mờ trên đầu. Đám thanh niên quây xung quanh ông, bọn chúng chẳng bận tâm giấu vũ khí làm gì. Có lẽ bọn này giữ những thứ đó cả trong bữa sáng, bữa trưa và bữa chiều chặt hơn cả những phụ nữ từng chung chạ với chúng.
Ba tên trong số này mặc áo sát nách dù bên ngoài trời lạnh. Tất cả đều da trắng, dù thực sự khó mà nói được như thế bởi mình chúng đều tối lại vì các hình xăm. Hình xăm trên người mỗi tên đều khác nhau, trừ một hình xuất hiện ở phía sau bắp tay: chữ thập ngoặc. Một trong số này chừng hai mươi tuổi xăm cả một con rồng ba màu xanh, đen và hồng cuộn kín phần thân trên, răng nanh của nó nhe ra ở phần dưới mặt của tên này. Một tay hắn cầm khẩu súng trường tự động chống giật, quan điểm "Tao chẳng quan tâm tới cái mẹ gì" hiện rõ trong đôi mắt nâu hằm hằm nhìn Shaw chất chứa lòng căm ghét pha lẫn khinh bỉ. Tên này hộc lên rồi nhổ một bãi nước bọt chỉ cách chân ông chừng hai chục phân.
Mẹ mày hẳn phải tự hào lắm đấy.
Shaw xoay người sang phía một tên khác đang bước lại gần ông. Hắn mặc áo khoác, áo bò jeans là ly, quần rộng có tua thay vì quần đen áo sơ-mi bó sát và đi ghệt mũi cao kiểu nhà binh. Thế nhưng thái độ của tên này cũng chẳng khác gì thái độ của bọn lâu la. Hắn cố đi vẻ khệnh khạng, chỉ khiến ta muốn thò tay rút súng hoặc chuẩn bị nắm đấm mà nện cho hắn ra bã để nhân loại đỡ được một thành phần tệ hại.
Tên cầm đầu không thể quá ba mươi tuổi nhưng gương mặt chằng chịt sẹo và đầy cảm xúc kia cho thấy hắn có kinh nghiệm hơn rất nhiều so với kẻ có ba mươi năm sống cuộc đời bình thường.
Hắn bắt tay Shaw rồi chỉ cho ông một chiếc bàn nhỏ đặt trong góc. Chỉ khi hắn đã ngồi Shaw mới bước theo. Bây giờ đám đầu trọc đã quây tròn quanh bàn. Bọn chúng là thú sống theo bầy, Shaw thấy như vậy, luôn luôn chờ đợi lệnh diệt con mồi.
"Je uis Adolph, thưa ngài. Ngài đi bằng gì?”
"Chẳng gì cả", Shaw đáp. "Tôi có tất cả những gì các anh cần".
"Chưa hề nhắc tới giá cả", Adolph nói. "Thật lạ, phải không?”
Shaw ngả người về phía trước một chút. "Có những thứ quan trọng hơn tiền bạc".
"Hầu hết mọi thứ quan trọng hơn tiền, nhưng ngài cần tiền để có được chúng". Gã đàn ông mỉm cười và châm một điếu thuốc "Giá Sarre còn sống, ông ấy sẽ phân tích thật chính xác từ góc độ triết học cho chúng ta hiểu, hoặc có lẽ ông ấy chỉ nói đơn giản một câu 'C'est la vie'". (đời là thế - tiếng Pháp)
"Anh muốn giết tổng thống Benisti", Shaw mở đầu. "Như thế sẽ gần như đẩy Pháp vào tình trạng vô chính phủ".
Adolph lắc đầu: "Ngài đánh giá quá cao tình yêu chính trị của người Pháp rồi. Ngài nói rằng tôi muốn giết Benisti? Đó chỉ là quan điểm của ngài thôi. Nhưng giả sử tôi muốn, đó chỉ là một tay tổng thống đã ngỏm, dân họ chỉ việc bầu lên một thằng đần khác".
"Đây là quê hương của cách mạng chính trị đấy", Shaw phản pháo.
"Au contraire (ngược lại). Đây từng là quê hương của cách mạng chính trị", Adolph trả lời. "Chúng tôi đã bị Mỹ hoá thực sự. Điều tất cả những đồng bào tôi quan tâm lúc này là liệu họ có chiếc iPhone mới nhất không. Nhưng chúng tôi là những nhà cách mạng thực sự, mon ami" (bạn tôi ạ!).
"Vậy cuộc cách mạng của anh liên quan tới điều gì?"
"Ngài nghĩ gì?” Đột nhiên gã rít lên, túm lấy tay của một tên lâu la rồi cho hình thập ngoặc xoay thẳng về phía mặt Shaw. "Không như những đồ rởm của Hitler chỉ mang hình này trên quân phục, chúng tôi khắc nó vào xương. Đó là bản sắc vĩnh cửu của chúng tôi. Và tôi đã lấy tên của vị tiền bối làm tên của mình".
"Vậy người Do Thái là căn nguyên của mọi tội lỗi?"
"Do Thái, Hồi giáo, Thiên chúa giáo đều có tội như nhau cả. Mẹ Benisti là người Do Thái, dù lão cố gắng che giấu chuyện ấy. Ông nói rằng ông có thông tin và các loại thẻ có thể giúp chúng tôi vào khách sạn hắn sẽ có mặt?"
"Đúng. Không phải tất cả ở đây, nhưng tôi có mang một mẫu để các anh thấy rằng tôi nghiêm túc". Shaw chậm rãi thò tay vào túi và lấy ra một tấm thẻ tác nghiệp báo chí trông khá nghiêm chỉnh và một giấy cho phép dự buổi phát biểu sắp tới của tổng thống tại một khách sạn ở Paris.
Adolph nhìn tất cả, hắn có vẻ ấn tượng. "Cest bon. Bien faif" (tốt đấy, có ích)
"Tôi có năm tấm nữa loại này", Shaw nói thêm. "Cộng với việc các anh sẽ được đưa vào danh sách VIP chính thức".
"Vũ khí?" Adolph hỏi.
"Người Pháp không hoang tưởng như người Mỹ đâu. Các khách VIP không phải kiểm tra qua máy soi". Shaw nhìn những hình xăm "Nhưng các anh phải có diện mạo và cử chỉ như các VIP".
Adolph bật cười. "Đây là các cận vệ riêng của tôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau trên đường phố Paris. Từng người trong số này đều vui vẻ từ bỏ cuộc sống của mình để tôi được tồn tại. Tôi là người được lựa chọn. Tất cả họ đều hiểu điều ấy".
Shaw nhìn gã đầu trọc xăm con rồng. Phải, nó trông cũng đủ ngu độn để chết cho thằng khốn cực điên này.
"Vậy là anh có những người khác thực hiện việc ấy. Anh xem rồi chứ?"
Adolph gật đầu. "Khi nào chúng tôi có thể lấy những giấy tờ còn lại?"
"Ngay khi cái giá của tôi được đáp ứng".
"À, bây giờ chúng ta sẽ bàn tới việc ấy". Adolph ngồi lùi lại, khoanh hai chân và thả một vòng khói thuốc lên trần nhà kho cao ba chục mét. "Chúng tôi xin nói trước, thưa quý ngài, rằng chúng tôi không có nhiều tiền".
"Tôi nghĩ tôi đã nói rõ rằng tôi không quan tâm đến tiền”.
"Mọi người đều bảo không quan tâm đến tiền cho tới khi họ đòi hỏi có nó. Chúng, tôi không phải những tay buôn ma tuý hay bọn khủng bố vùng sa mạc phất lên nhờ dầu mỏ. Tôi không có hàng tỷ đô-la trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ. Tôi là người đàn ông nghèo nhưng giàu ý tưởng".
"Năm ngoái bố tôi chết trong nhà tù Pháp".
Adolph ngồi thẳng dậy và nhìn Shaw, bây giờ thì đã quan tâm."Nhà tù nào?"
"Santé".
Gã đàn ông gật đầu và dùng gót ghệt di nát điếu thuốc hút dở trên nền bê tông. "Đó là một trong những nơi chó má nhất. Mà nhà tù Pháp đều khốn nạn cả. Bây giờ có nhiều người của chúng tôi đang ở Santé, tội của họ chỉ là làm quét sạch lũ lợn bẩn thỉu ra đường phố. Mà vì việc ấy, họ bị nhốt như thú vật sao? Thế giới điên hết rồi".
Shaw quay lại nhìn và thấy một bãi nước bọt khác vừa đáp xuống gần giày ông.
Adolph nói: "Anh của Victor là một trong số đó. Năm ngoái anh ta tự sát trong nhà tù Santé. Cậu rất gắn bó với anh mình, phải không Victor?"
Victor hộc một tiếng nữa và lắc khẩu súng.
"Tôi chắc chắn là họ rất gần gũi", Shaw nói tỉnh bơ.
"Vậy là bố ngài chết trong tù. Vì tội gì?"
"Bố tôi là người Mỹ nhập cư vào đây để lập một doanh nghiệp, doanh nghiệp có tính cạnh tranh cao so với nhiều doanh nghiệp khác của bạn Benisti, thật ra là quá cạnh tranh. Thế nên khi Benisti là công tố viên cho chính phủ, tay này đưa bố tôi vào bẫy để chụp một số tội mà ông ấy chưa bao giờ phạm, chỉ để triệt hạ ông ấy. Tất cả đều là dối trá, Benisti biết điều ấy. Bố tôi mất hai mươi năm trong cái địa ngục ấy và lúc được thả thì ông ấy chết vì một cơn đau tim. Một trái tim tan vỡ. Benisti làm tốt chẳng khác nào cắm một con dao xuyên ngực ông ấy".
"Nếu chúng tôi xác minh câu chuyện của ngài, chúng tôi sẽ thấy rằng nó có thật chứ?"
"Tôi nói sự thật”, Shaw nói với giọng nhấn mạnh, ánh mắt ông dừng ở gã đàn ông. "Nếu không tôi đã chẳng tới đây".
"Vậy là ngài muốn báo thù. Đó là tất cả?"
"Như thế chẳng đủ sao? Tôi cung cấp thông tin cho các anh, các anh giết Benisti". Shaw ngừng lại. "Và một kẻ khác", ông chậm rãi nói thêm.
"Ai?" Adolph hỏi ngay lập tức.
"Cha của Benisti. Hắn đã làm tôi mất cha, giờ tôi sẽ làm thế với hắn”.
Adolph ngồi dịch về phía sau và ngẫm nghĩ. "Tôi biết rằng lão ấy cũng được bảo vệ".
"Tôi lên kế hoạch rồi. Tôi đã dành nhiều năm làm việc ấy". Shaw ngoái lại nhìn đám đầu trọc. "Những người này có thể làm điều đó. Việc ấy chỉ đòi hỏi chút dũng cảm và một bàn tay vững vàng".
"Ông đã làm thế nào mà có những thông tin này? Điều ấy khiến tôi quan tâm lắm đấy".
"Tại sao?"
"Vì có tin đồn rằng Benisti không giỏi cài bẫy, thế đấy".
Adolph ra hiệu cho đám tay sai. Chúng túm chặt lấy Shaw lột áo khoác và dựng ông đứng dậy. Victor rút ra một con dao và rạch sơ-mi của Shaw nhằm tìm thiết bị liên lạc gắn trong đó. Để làm việc ấy chúng rạch cả quần ông. Sau khi khám xét kỹ đến mức bác sĩ phụ khoa còn phải đỏ mặt, bọn này cho Shaw mặc quần áo vào.
"Tôi ngạc nhiên là các anh đợi tới giờ mới khám người tôi", Shaw vừa nói vừa cài cúc áo.
"Có vấn đề gì nếu ngài là một kẻ giả danh mang thiết bị liên lạc đâu? Kiểu gì ngài cũng chết thôi mà. Còn tôi thì sẽ biến mất khá lâu trước khi bọn ngốc có mặt ở đây".
"Có thể họ đã bao vây nhà kho này", Shaw chỉ ra ngoài.
Adolph cười khinh bỉ. "Không không, thưa ngài, chúng không thể tới cách đây mười khu nhà mà tôi không biết. Đám cảnh sát Pháp kiểm soát các khu vực của Paris có khách du lịch tới nhưng tôi nghĩ không phải khu này thưa ngài, không phải nơi này".
Shaw lại ngồi xuống. "Tôi gần gũi với Benisti. Hắn tin tôi".
"Tại sao, sau những gì hắn đã gây ra với cha ông?"
"Hắn không biết người đàn ông hắn giết chính là bố tôi", Shaw giải thích đơn giản. "Tôi đã rời Pháp, đổi tên, trở thành một người khác rồi trở lại. Tôi thực hiện những công việc bẩn thỉu của hắn sau sân khấu. Ồ, hắn tin tôi, như tin một đứa con trai. Ngày nào tôi cũng nghĩ về sự trớ trêu ấy".
"Lòng căm thù của ngài có sức tác động thật lớn".
"Chúng ta có thoả thuận không?"
"Vive la revolution, monsieu." (Cách mạng muôn năm, thưa ngài)
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật