Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32 : 32
haw có thể cảm thấy ánh mắt sau khe cửa kia xoáy thẳng vào ông. Ông dám cá rằng cô ta sẽ không cho ông vào. Nhưng nếu cá, ông sẽ thua.
Katie vào đề luôn. "Này, tôi có thể nói rằng ông rất bực tức, nhưng ông đã gặp Anna chưa vậy?" Giọng cô có vẻ bồn chồn, nét mặt lộ sự lo lắng.
Katie ngồi xuống chiếc ghế sô-pha nhỏ và khoanh chân lại. Cô mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn, chân đi dép dùng trong nhà, mái tóc vẫn còn ướt và thẳng đuỗn. Shaw có thể cảm thấy hơi nước toả ra từ phòng tắm. Mùi thơm của dầu gội đầu xộc thẳng vào mũi nhưng dường như Shaw chẳng nhận ra. Ông giận dữ đến mức khó giữ cho người khỏi run lên.
"Tôi có thể hỏi cô một câu không?" ông nói.
"Hỏi đi".
Shaw bật ngay."Cô nghĩ mình đang làm cái khỉ gì khi dây vào đời tư của tôi?"
"Tôi chỉ cố gắng giúp thôi".
"Tôi không cần cô giúp, thưa cô".
Katie dựa vào ghế và khoanh hai tay. "Thật sao? Vậy ông hoàn toàn chẳng để ý gì tới sự thực rằng ông có người phụ nữ tuyệt vời toàn tâm toàn ý yêu mình nhưng vẫn phải cố xem ông là hiệp sĩ giáp trụ sáng choang của cô ấy hay là một gã tâm thần à?" Giọng cô lúc này đã ghê gớm hơn nhiều.
"Cô chẳng liên quan, chẳng có quyền gì để chõ mũi vào chuyện này".
"Tôi đã bảo Anna hãy nói chuyện với ông trước khi quyết định. Tôi nói rằng tôi nghĩ ông là người tốt. Hừm, có đúng thế không?”
"Lúc này tôi khó mà suy nghĩ chuẩn được”.
"Tại sao?"
"Vì một phần con người tôi muốn bóp cổ cô".
"OK. Tôi có thể hiểu. Vậy ông muốn uống chút cà phê thay cho việc đó chứ?"
Giờ Shaw mới nhận ra chiếc bàn chứa đồ phục vụ của khách sạn, trên đó có bữa sáng của Katie.
"Không".
"Vâng, tôi chắc là không phiền gì ông nếu tôi dùng một chút". Katie rót một tách cà phê rồi cắn một miếng bánh mì tròn. "Thế nào?"
"Thế nào cái gì?" Shaw cộc cằn.
"Ông đã nói chuyện với Anna chứ?"
"Rồi”.
"Và...?"
"Và chẳng có mẹ gì liên quan tới cô hết".
"Vậy đó là lý do duy nhất khiến ông tới đây à? Để đọc cho tôi nghe luật về xua đuổi những kẻ quấy rối sao?"
Shaw hành động nhanh đến mức mắt Katie không theo kịp. Chiếc bàn đập vào tường gây một tiếng động mạnh trước khi vỡ tan.
Chẳng có vẻ gì thay đổi, Katie uống nốt chỗ cà phê rồi đặt tách xuống. "Ông xong màn hành động rồi chứ?”
"Đừng có chọc mũi vào đời tôi”.
Shaw xoay người chuẩn bị đi.
"Thực ra tôi có một câu hỏi cho ông. Mà không liên quan tới Anna", Katie nói thêm.
Shaw dừng lại ở cửa, gườm gườm nhìn cô.
"Ông có ý gì khi bảo rằng ông đã từng xuống địa ngục và nó cũng tồi tệ như mọi người nghĩ?"
"Như tôi đã bảo cô trước rồi, cô không hiểu được câu trả lời đâu".
Để đáp lại câu nói ấy, Katie kéo chiếc áo xuống một chút, để lộ ra một sẹo phồng to và đỏ bầm phía trên bắp tay phải.
"Thử xem".
Shaw nhìn vết sẹo cũ trên vai Katie. "Bị bắn?"
"Tôi nghĩ ông là người tôi có thể cho biết. Bị một tên người Syria nổi điên bắn. Tốt một cái là tay đó bắn tồi. Sau đó hắn nói với tôi rằng lúc ấy hắn nhắm vào đầu tôi”.
Katie nhặt lên một chiếc tách không bị vỡ và bình pha cà phê - thật kỳ diệu là không bung ra, rót cho Shaw một tách. Khi đưa tách cho ông, cô nói:
"Trong phim, bất kỳ khi nào Clint Eastwood bị bắn vào cánh tay, họ sẽ rót lên đó chút whiskey, lấy một miếng gạc nhỏ quấn lại, thế rồi ông ta sẽ nhảy lên con ngựa tận tụy của mình và phi đi. Họ chẳng bận tâm xem điều gì xảy ra khi viên đạn xuyên qua cánh tay và tiếp tục lao đi, phá mạch máu chỗ này, cắt đứt cơ và sợi gân chỗ kia, hoặc lấy mất dây chằng trên hành trình xuyên qua các cơ quan của nạn nhân. Sau khi họ cho dừng thở bằng máy, tôi phải mất ba tháng phục hồi chức năng. Họ phải tạo một cái lỗ nhỏ xinh ở lưng tôi để lấy đầu đạn ra. Nó bẹp dí như một cái bánh kếp vậy".
Shaw ngồi xuống. Dường như việc nhìn vết thương đã làm nguôi cơn giận của ông. "Đầu đạn mềm. Theo mục đích thiết kế, nó sẽ đi khắp người cô, phá hủy mọi thứ trên đường đi. Mà đầu đạn có xu hướng ở trong người, nghĩa là bác sĩ phải mổ cô ở nơi khác để lấy thứ chết tiệt ấy ra, trong khi cô chết tới nơi".
Katie nhìn ông qua mép tách trà. "Ông có bao nhiêu vết đạn? Ông có thể cho tôi xem, tôi sẽ không đi kể lể đâu".
"Một chuyên gia phẫu thuật tái tạo mô có thể xử lý vết sẹo đó".
"Tôi biết. Họ đã muốn làm việc ấy khi tôi trở lại Mỹ".
"Sao họ không làm?”
"Tôi không muốn họ làm thế".
"Sao lại không?"
"Vì tôi muốn giữ vết sẹo ấy. Lời giải thích đó đủ với ông chứ?"
Nét mặt Katie dịu lại và cô nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn. "Này, ông có quyền cáu với tôi. Giả sử ông can thiệp vào đời tôi - nói giả sử vì bây giờ tôi chẳng có cuộc đời - thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Chẳng biết có đúng hay không, tôi chỉ cố gắng giúp thôi, ông đã có một phụ nữ tuyệt vời, dễ thấy cô ấy yêu ông đến mức nào".
Shaw uống cà phê của mình nhưng không nói gì.
Katie tiếp tục. "Và không có quấy rối gì từ phía tôi nữa. Tôi thề đấy. Hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp với cả hai người".
Shaw uống hết chỗ cà phê rồi đứng dậy, trông rất khó xử. "Anna và tôi ổn. Tôi đã nói với cô ấy... Tôi đã nói với cô ấy những điều lẽ ra nên nói từ lâu rồi", ông bước vài bước về phía cửa rồi liếc lại. "Tôi mừng khi thấy cô thoát khỏi Edinburgh mà vẫn ổn".
"Quả là quá muộn, nhưng tôi muốn cảm ơn vì đã cứu tôi khi ở đó. Tôi thực sự muốn cảm ơn ông".
"Làm thế nào cô tìm ra Anna?"
"Này, tôi là một phóng viên điều tra đoạt giải lớn đấy! Trong phòng khách sạn của ông, ông đã viết tên cô ấy hằn lên tờ giấy thấm. Tôi còn tìm thấy hoá đơn mua sách trong túi áo khoác của ông nữa. Thực ra cách đây vài năm tôi đã nghe Anna phát biểu và thấy rất ấn tượng. Tôi thấy cũng xứng đáng khi gọi vài cuộc điện thoại xem có đúng hai người chính là một không. Từ những gì tôi đã thấy ở ông, phải một phụ nữ thật đặc biệt mới khiến ông quan tâm được".
Shaw có vẻ hơi ngạc nhiên vì lời khen này nhưng không nói câu nào....
Ông tình cờ nhìn qua chiếc bàn của cô đặt cạnh cửa phòng. Trên đó rải rác các tập tài liệu, mẩu tin cắt ra và các bài viết. Trên màn hình máy tính xách tay là một tít báo đề cập những diễn biến liên quan tới Nga.
"Giải Pulitzer tiếp theo của cô à?" Shaw hỏi.
"Một phụ nữ phải luôn nỗ lực, và phải cố hơn cánh nam giới rất nhiều mới được đối xử bình đẳng".
"Cô nói y như Anna".
Shaw do dự rồi từ từ rút thứ gì đó trong túi ra đưa cho Katie. Đó là một tấm danh thiếp nhưng chẳng có tên, chỉ ghi số điện thoại.
"Tôi không đưa thứ này cho nhiều người đâu."
"Tôi chắc chắn là thế."
"Nhưng nếu cô đã tới gặp Anna, có khả năng tay đàn ông chỉ đạo tôi đã rình mò. Nếu như ông ta tới..."
"Ông sẽ là người đầu tiên tôi gọi."
"Bảo trọng nhé. Tôi không chắc chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
"Tôi đã nghĩ đến điều đó từ lần trước, hãy xem chúng ta đang ở đâu chứ. Đang cùng nhau uống cà phê ngon lành đấy."
Một giây sau Shaw biến mất.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật