A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 : 5
uôn có một tay Tunisia, Morocco hay Ai Cập khốn kiếp dính vào, Shaw tự nói với mình. Chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ với bọn này, chúng sẽ cắt ngay của quý của bạn, nhét vào miệng rồi nói rằng nếu như chúng thích cho bạn biết lý do thì đó là điều thánh Allah bảo chúng làm. Hẹn gặp ngươi trên thiên đường, đồ vô thần. Mãi mãi làm nô lệ của ta, con lợn bẩn thỉu. Shaw thuộc lòng hai câu ấy.
Tay phải ông nắm chặt chiếc vali nặng, tay trái đưa ra khỏi người khi gã người Tunisia rắn chắc có đôi mắt đỏ, nét mặt dữ tợn, răng nhe ra vỗ người ông từ trên xuống dưới để kiểm tra.
Ngoài Shaw, trong căn phòng nhỏ trên gác còn có sáu gã đàn ông. Đây là một căn hộ đặc trưng nằm trên một con kênh nhỏ. Lên cao nữa, phòng hẹp chẳng khác gì cái hang rắn, những sợi dây có nút dùng thay cho tay vịn cầu thang, khiến kẻ leo lên phải tiến theo phương gần như thẳng đứng. Chỉ cần leo từ tầng một lên tầng hai một căn nhà trên kênh ở Amsterdam đã đủ mệt đứt hơi rồi.
Nguyên nhân của việc ấy mang tính lịch sử, Shaw bỉết như vậy. Nhiều thế kỷ trước những căn nhà này là nơi làm ăn của các lái buôn. Hồi ấy khi muốn tìm thợ mộc thì chỉ kiếm nổi thợ mộc đóng tàu. Theo lôgic, những người thợ này cho rằng điều gì thuận lợi cho một con tàu cũng sẽ tốt cho một căn nhà, vì thế họ làm cầu thang gần như thẳng đứng - vốn thường thấy trên các con tàu có không gian chật hẹp. Đó là lý do hầu hết những căn nhà kỉểu này có một xà thép giống mũi tàu đâm ra từ tầng trên cùng. Trước chúng dùng để kéo các thứ hàng lên, bây giờ thì dùng đưa đồ nội thất lên bởi dù chỉ đưa một cái ghế cỡ nhỏ lên gác cũng chẳng có ma nào tìm được cách khác.
Đêm hôm trước, Shaw rời khu phố đèn đỏ, trở lại khách sạn và thông báo cho tiếp tân biết rằng ông sẽ trả phòng. Điều chắc chắn là nhân viên lễ tân trực hôm đó - vì ăn tiền của những kẻ muốn theo dõi mọi động thái của Shaw - sẽ báo lại thông tin này cho chúng. Sẽ có những kẻ cứ bám theo Shaw ngay khi ông rời khách sạn Intercontinental.
Do không thật thích những bạn đường không mong muốn, Shaw bỏ lại túi đồ và quần áo rồi ra khỏi khách sạn qua lối tầng hầm. Đó là lý do ông chọn khách sạn Intercontinental đồ sộ, có nhiều lối ra; ông muốn ra khỏi đó mà không bị phát hiện. Dựa vào những thông tin từ ông già trong căn phòng của cô gái điếm, Shaw chui vào đuôi một chiếc xe tải cũ kỹ dùng trong trang trại chạy tới một điểm khác ngoài thành phố, nơi đất đai rộng rãi, xanh tốt và không có nước trừ phi đào sâu xuống khoảng ba mét. Ông gọi vài cú điện thoại rồi tối hôm sau lấy chiếc vali mà lúc này gã người Tunisia đang cuống lên cố giằng khỏi bàn tay nắm chặt của ông.
Shaw đột ngột giật mạnh chiếc vali khiến gã đàn ông nhỏ hơn mình nhiều ngã đập đầu xuống sàn. Gã đứng dậy, máu từ mũi nhỏ xuống từng giọt, bàn tay gân guốc nắm chắc một con dao.
Shaw quay về phía tên cầm đầu và chăm chăm nhìn hắn - một tên người Iran ngồi trên ghế - Shaw nghĩ đó là ngai vàng thu nhỏ của tên này.
"Muốn để tôi cho ông xem hàng chứ?” Shaw hỏi. "Thế thì xua chó đi".
Tay Iran mảnh khảnh trong chiếc quần sợi là cứng ly và chiếc sơ mi trắng dài tay rộng lùng thùng phẩy tay, con dao của gã Tunisia biến mất nhưng tiếng gầm gừ vẫn còn.
"Đêm qua ông đã khiến cho người của tôi mất dấu đấy”, hắn nói với Shaw bằng tiếng Anh giọng Anh.
"Tôi không thích có người đi cùng".
Shaw đặt chiếc vali lên bàn, nhập hai dãy mã số khác nhau, đưa ngón tay cái qua thiết bị nhận dạng vân tay, lẫy khoá titan bật lên. Ông chăm chú theo dõi phản ứng của tay Iran đối với món quà nhỏ lấp ló bên trong. Biểu hiện của hắn thể hiện rõ: thứ hắn mong đợi đã đến sớm hơn dự định.
Shaw lên tiếng: "Theo cách gọi chính thống, đây là RDD (radiological dispersal device) - thiết bị phát phóng xạ; còn được gọi là bom hạt nhân mini hay bom bẩn", ông nói toàn bộ câu này bằng tiếng Farsi, khiến gã người Iran nhướng mày.
Mấy gã còn lại bâu quanh. Tên cầm đầu rón rén chạm vào thứ thiết bị có cả dây, khung kim loại, ống thép không gỉ và nhiều màn hình điện tử.
"Bẩn mức nào?" Tay người Iran hỏi.
"Lõi phát tia gama cùng ngòi nổ xinh xinh dùng thuốc nổ dynamite".
"Đủ giết bao nhiêu người? Cả một thành phố à?"
Shaw lắc đầu. "Đây không phải vũ khí hủy diệt hàng loạt. Trong nghề chúng tôi gọi là vũ khí gây rối loạn hàng loạt. Nó sẽ giết chết một số người gần khu vực phát nổ, tia phóng xạ cũng sẽ khiến một số kẻ tiêu ma. Cách càng xa tâm thì nguy hiểm càng giảm".
Tay người Iran có vẻ bực mình. "Tôi cứ nghĩ thứ này đủ giết vài ngàn người, đánh sập nhiều toà nhà kia đấy".
"Đây không phải loại tạo ra vụ nổ có đám mây hình nấm. Nếu cần thứ đó, ông có thể lên mạng Internet tải về tài liệu hướng dẫn cách chế tạo. Rồi ông sẽ bế tắc khi tìm các nguyên liệu cần thiết như uranium làm giàu. Nhưng thứ thiết bị nho nhỏ này sẽ làm cả một đất nước sợ vãi mật, đánh sập nền kinh tế, làm người dân kinh hoàng đến mức rời bỏ nhà cửa. Nói cách khác, nó cũng hiệu quả như một đám mây hình nấm tuy không hủy diệt ghê gớm. Mà rẻ hơn nhiều cho các ông đấy".
Dường như điều ấy an ủi tay người Iran phần nào. Hắn xoay về phía Shaw sau khi thân mật vỗ cho trái bom một cái "Giá thế nào?"
Shaw đứng thẳng lên, cao vượt hẳn bọn chúng. "Như thoả thuận chúng tôi đã gửi cho các ông".
"Đó là mức các ông đề xuất, tôi đoán thế. Bây giờ tôi muốn thương lượng"
"Ông đoán sai rồi, giá đó cố định. Nếu ông không muốn mua, có rất nhiều người muốn đấy".
Gã Iran tiến lên một bước, lũ chân tay của hắn cũng làm tương tự. "Ông sẽ thương lượng”.
Shaw vỗ vào những thứ trong vali. "Đây là một quả bom gama, không phải mớ dao, cũng chẳng phải kim cương dành cho các quý cô, quý bà. Mà tối nay tôi không làm buổi ngã giá đặc biệt cò kè một hai đâu”.
"Vậy lý do chúng tôi không thể lấy nó từ tay ông một cách đơn giản thì sao? Không có à?"
Gã Tunisia hẳn phải là bậc thầy về đọc suy nghĩ của người khác bởi lúc này hắn đã lại rút dao ra, đôi mắt rực lửa, rõ ràng là hắn đang nghĩ đến chuyện cắm con dao ấy vào cái cổ dày của Shaw cho tới lút cán.
"Và giết ông”, tay Iran nói nốt, nhưng cũng chẳng cần thiết bởi Shaw đã hiểu trước khi hắn mở miệng.
Shaw trỏ một khe nằm bên cạnh trái bom bẩn trông như cửa nhét đĩa của máy chạy đĩa. "Đó là ổ tiếp nhận gói phần mềm kèm theo, chứa các mã kích nổ tự động, làm cho thiết bị này nổ tung và các tia phóng xạ phát ra. Nếu các ông cố nổ bom mà không có phần mềm, thứ duy nhất các ông đốt cháy được là mông các ông đấy".
"Vậy gói phần mềm này ở đâu?”
"Chẳng ở chỗ nào gần đây cả, chuyện ấy rõ như ban ngày”.
Gã Iran vỗ mạnh vào chiếc cặp."Thế nên với ta thứ này vô dụng".
"Đúng như thoả thuận đã nêu rõ", Shaw bắt đầu nói với giọng mệt mỏi. "Các ông lấy phần cứng trước khi giao nửa tiền và sẽ có phần mềm khi nửa số tiền còn lại đã được chuyển vào tài khoản đã định”.
"Và đơn giản là tao phải tin bọn mày à?". Mỗi từ gã Iran nói đều toát ra vẻ đáng sợ.
“Chỉ như chúng tôi buộc phải tin tưởng các ông thôi. Chúng tôi đã làm việc này trong một thời gian dài và chưa bao giờ khiến khách hàng nào phải thất vọng, ông biết điều đó, nếu không ông đã chẳng tới đây".
Gã Iran ngần ngừ.
Thôi nào, loài giòi bọ. Chịu mất mặt một tí trước đám lâu la của mày mà lấy quả trứng vàng. Mày biết là mình muốn có nó mà. Hãy nghĩ mày có thể dùng thứ khốn khiếp này giết bao nhiêu người Mỹ.
"Tôi phải gọi điện cho một người trước".
Shaw nói giọng khó chịu. "Tôi nghĩ ông có quyền làm việc ấy".
Tay cầm đầu liếc đồng bọn vẻ lo lắng, nét bối rối hiện rõ trên những đường nét khá đẹp của hắn. "Một cuộc thôi", hắn nói rồi lôi ra chiếc điện thoại của mình.
Shaw giơ một bàn tay lên. "Từ từ, trong kế hoạch đi nghỉ lần này của tôi không có việc Interpol phá hỏng bữa tiệc nhỏ của chúng ta”.
"Không đủ dài để kẻ nào đó xác định vị trí đâu.
"Ông đã xem quá nhiều phim Dirty Harry rồi đấy. Như thế không tốt cho nghề của ta đâu”. (một loại phim sản xuất trong giai đoạn 1971-1983 về cảnh sát “Dirty” Harry Callahan săn lùng một tên giết người hàng loạt ở San Francisco)
"Ông đang nói cái chó gì thế?" Tay người Iran gắt lên.
"Tôi biết là đám các ông thuộc về thế kỷ thứ chín hết rồi, nhưng muốn tránh cái chết thì cần phải tư duy kiểu thế kỷ hai mốt đi. Không phải các ông buôn chuyện điện thoại suốt hai ngày bằng điện thoại quay số thì chúng mới lần ra các ông đâu. Bọn cớm chỉ cần đúng ba giây cho vệ tinh phát hiện tín hiệu, thực hiện phép đạc tam giác, khoanh vùng tháp tiếp sóng di động, phát tín hiệu đánh dấu vị trí sai lệch khoảng ba mét, sau đó triển khai một đội đột kích”. Những điều Shaw nói hầu hết chẳng có gì đúng nhưng nghe có vẻ thuyết phục. "Ông biết vì sao Bin Laden sống trong động và viết các mệnh lệnh của mình lên giấy vệ sinh đến phát tởm chứ?"
Tên cầm đầu liếc chiếc điện thoại của mình như thể nó vừa đốt gã một phát. Shaw từ từ lần tay vào túi trong lúc vẫn để ý gã Tunisia khát máu, rút ra chiếc điện thoại di động của mình rồi tung cho tên người Iran.
"Máy gây nhiễu và giảm thiểu tín hiệu tối tân đấy. Thứ này có khả năng mã hoá bằng photon nên ngay cả một siêu máy tính - đấy là có trường hợp kẻ nào đó đã phát minh ra - cũng chẳng thể phá mã được. Thế nên gọi đi, ông bạn. Tôi phải khẩn trương từng phút đấy!".
Hắn quay mặt vào tường gọi điện để Shaw không thể nhìn môi hắn mấp máy mà đoán ra nội dung.
Shaw hướng sự chú ý sang tên người Tunisia, ông nói bằng thứ ngôn ngữ mà chắc chắn hắn hoặc những tên khác không biết: "Bọn mày thích bắt nạt trẻ con, phải không?"
Gã bối rối chỉ biết trừng trừng nhìn Shaw, không hiểu được thứ phương ngữ Trung Quốc của một tỉnh bé xíu nằm ở miền nam quốc gia cộng sản này. Shaw đã sống một năm ở đó, suýt chết hai lần, chỉ thoát ra khỏi đó nhờ sự giúp đỡ của một người nông dân và chiếc Ford cổ lỗ lúc nào cũng nhả khói mù mịt. Qua những việc ấy, Shaw cho rằng học thứ ngôn ngữ của vùng đó có thể có ích - dù ông chưa bao giờ quay lại nơi đó, ít nhất là mang tính tự nguyện.
Tay người Iran trả chiếc điện thoại cho Shaw, ông đút vào túi.
"Vấn đề đã được nhất trí", gã nói.
"Rất vui khi nghe thấy như vậy", Shaw đáp trong khi nắm đấm của ông làm dập nát mũi của gã Tunisia, đồng thời chiếc vali nặng xoay một vòng, đánh trúng thái dương của hai tên khác. Hai tên này đổ ập xuống sàn, hoặc là chết hoặc là cũng gần như thế.
Chỉ một chút xíu sau đó, cánh cửa bật tung, khoảng năm, sáu người mặc áo giáp chống đạn mang súng bán tự động xông vào, miệng hô ra lệnh cho tất cả giơ tay lên và bỏ vũ khí xuống, nhưng cũng không nhất thiết phải chấp hành nếu như người đó muốn có thêm con mắt thứ ba ở giữa trán.
Rồi gã người Iran làm điều diễn ra ngoài dự kiến. Hai tay vẫn giơ lên trên đầu, gã phi thẳng qua cửa sổ ra khoảng không bên ngoài.
Shaw lao thẳng về phía cửa sổ, tự thuyết phục mình rằng lúc này cuộc đời gã đã chấm dứt, chỉ còn là một cái xác nát bét ở con phố phía dưới.
"Chó chết" Đà phi đủ đưa tay này lao xa đến mức hắn hạ xuống con kênh.
Shaw liếc nhìn hai người đàn ông mặc giáp chống đạn, lúc này đang trân trân ngó lại ông vẻ sửng sốt. "Ai đó chuẩn bị sẵn thuốc tiêm uốn ván nhé. Lần gần nhất tôi tiêm cách đây lâu rồi".
Ông quăng chiếc điện thoại về một trong hai người, giật lấy con dao của gã người Tunisia, miệng bật ra một câu chửi thề. Ông khựng trên khung cửa sổ một chút, suy nghĩ chút xíu về cái việc điên rồ mình sắp làm rồi tung người về phía trước, vào khoảng không đẹp đẽ của đất nước Hà Lan.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật