A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 21
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 149: Chương 95
uối cùng chuyện của phủ Thái Tử được điều tra như thế nào, quá trình điều tra ra sao, Ngâm Hoan cũng không biết, chỉ là một tháng sau, phủ Thái Tử đưa ra tin tức rằng Tưởng Trắc Phi đã mang thai, đối với một vị Thái Tử Điện Hạ mà chỉ có duy nhất một trưởng tử, thì đây chính là một chuyện vui mừng to lớn.
Ngâm Hoan theo quy củ cũng tặng một ít đồ qua đó, không bao lâu sau thì nhận được thư hồi âm của Tưởng Trắc Phi, Ngâm Hoan đọc xong bức thư cũng trầm tư một lúc lâu, Thái Tôn còn nhỏ tuổi, bởi vì bị bệnh cho nên thân thể cũng yếu đuối, so với những đứa trẻ 5, 6 tuổi khác thì yếu ớt hơn nhiều, cho nên người chuyên chăm sóc Thái Tôn trong phủ Thái Tử cũng rất nhiều, ngày hôm đó, Thái Tôn ngủ trưa một mình, sau khi tỉnh dậy lại lén đi ra ngoài.
Cả một phủ Thái Tử lớn như vậy, khiến cho không có một ai thấy được Thái Tôn chạy tới phòng bếp, còn có người cho Thái Tôn ăn món thịt bò hầm cách thủy với hạt dẻ, sau đó Thái Tôn mới đi đến viện của Tưởng Trắc Phi (d,đ,lê,quý,đôn). Chuyện lén đi ra ngoài, lúc đó nha hoàn đã đưa đồ ăn cho Thái Tôn hoảng sợ, nên không dám nói ra, vì thế Tưởng Trắc Phi phải bị cấm túc.
Ngâm Hoan đặt thư vào trong chậu than đốt cháy sạch sẽ, thời điểm đó sao không nói, lại đợi sau khi Thái Tử trở về tra hỏi mới nói ra, còn nói rằng căn bản lúc ban đầu không có cơ hội để nói ra, sau đó lại bị người khác đẩy ra làm hình nhân thế mạng.
Đến gần tối thì Tô Khiêm Mặc trở về, kể lại trong phủ Thái Tử đã xử chết người thiếp, nàng ta cũng không hầu hạ Thái Tử được bao nhiêu lần, chuyện này dừng lại tại đây, không cho phép truyền ra ngoài, dưới tình huống như vậy cũng không giải quyết được gì thêm nữa. Lúc này trong đầu óc của Ngâm Hoan đã mù mờ rối tinh, vốn nàng cho rằng do Tưởng tỷ tỷ làm, nhưng sau đó nghĩ lại cũng không đúng, nàng ấy sẽ không bao giờ lấy đứa nhỏ trong bụng đi mạo hiểm, cái hẹn ước ba năm đã làm cho nàng ấy đủ khổ sở rồi, nếu là vậy thì người nào đang đứng phía sau giật dây muốn làm cho Tưởng gia bất mãn phủ Thái Tử đây?
“Nàng đừng nghĩ nhiều quá, mặc kệ chuyện này ra sao, Tưởng Trắc phi cũng không có việc gì, phần còn lại chúng ta cũng không tiện xen vào đâu.” Tô Khiêm Mặc vuốt mặt nàng, Ngâm Hoan gật đầu, nàng chợt lên tiếng: “Mẫu phi hỏi ta muốn mang ai theo để hầu hạ, ta nói có thể mang A Hỉ theo, còn lại cũng chỉ có hai người tùy tùng vẫn luôn hầu hạ chàng đi theo, hình như mẫu phi không được hài lòng, có phải là người ít qua hay không?”
“Ta cũng không biết, nhưng hai người là đã đủ rồi, đến Dương Quan còn sợ không biết để bọn họ ở chỗ nào.” Tô Khiêm Mặc không thay đổi sắc mặt, chỉ cười nói: “Nàng cũng đi thu dọn đồ đạc đi.”
“Ta thu dọn đồ đạc để làm gì? Đồ của chàng đã chuẩn bị xong hết rồi mà.” Ngâm Hoan bấm hắn một cái, lại nghĩ đến lần này hắn đi chắc cũng một đoạn thời gian rất lâu, trong lòng lại cảm thấy không nỡ.
“Ta cũng đi một đoạn thời gian không ngắn đâu, nàng có thể bỏ được ta sao?” (dđlêquýđôn) Tô Khiêm Mạc kéo tay nàng đưa lên môi chà xát: “Nếu không thì đi chung với ta đi, mau kêu mấy người Thanh Nghiền thu dọn đồ đạc đi.”
“Tô Khiêm Mặc, chàng còn chọc ghẹo ta sao!” Ngâm Hoan rút tay về, tức giận nhìn hắn chằm chằm, Tô Khiêm Mặc nhìn nàng trong mắt tràn đầy ý cười, Ngâm Hoan cũng quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa.
Đến tối, Ngâm Hoan mệt rã rời nằm ở trong ngực hắn, nũng nịu nói: “Không cần.” Tô Khiêm Mặc lật người đè nàng ở dưới thân: “Sao hả? Không cần cái gì?”
Ngâm Hoan đẩy bàn tay đang đi dần xuống dưới của hắn ra, cầu xin tha thứ: “Thật mệt, đi ngủ đi.”
Tô Khiêm Mặc cũng không dừng lại, nhìn nàng với vẻ khẩn cầu: “Ta muốn mà, đi Dương Quan lần này không biết bao lâu, đến lúc đó nhớ nàng thì phải làm sao bây giờ?” Vừa nghe như vậy, Ngâm Hoan vừa mới khoác áo lại cũng đành phải để cho hắn cởi ra.
“Chàng, ừ ~” đã trải qua một lần mây mưa, rất nhanh Ngâm Hoan lại bị trêu đùa trở lại, Tô Khiêm Mặc vùi đầu cố gắng hết sức, dường như còn muốn nàng chưa đủ, Ngâm Hoan ôm lấy lưng hắn thật chặt, hai chân xụi lơ được hắn đỡ lấy, cũng chỉ đành mặc kệ hắn vậy.
Ngâm Hoan cũng không nhớ đến lần thứ mấy, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác được Tô Khiêm Mặc ôm nàng đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại ôm nàng trở về phòng (d-đ-lê-quý-đôn). Sáng sớm thức dậy, cả người đều mệt rã rời, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, Nhĩ Đông đi vào giúp nàng mặc quần áo, hai mắt Ngâm Hoan đen thui nhìn nàng ấy, Nhĩ Đông nhanh chóng để thau nước nóng xuống, chạy đi lấy trứng gà tới, sau khi bóc vỏ thì lấy vải bao lại, lăn từ từ quanh đôi mắt của Ngâm Hoan.
“Cô gia cũng thật không biết kiềm chế rồi.” Đêm qua vừa đúng lúc đến phiên Nhĩ Đông trực đêm, sáng sớm nhìn Ngâm Hoan thức dậy với bộ dáng như thế này cũng có chút trách móc: “Tiểu thư còn phải mau mau đi thỉnh an, nếu để cho Vương Phi nhìn ra được, còn không biết tiểu thư và cô gia sống chung như thế nào.” Chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng không biết kiềm chế chút nào.
Ngâm Hoan cũng lười nói thêm một câu, không lâu sau thì Tô Khiêm Mặc tự mình mặc quần áo xong cũng trở lại, còn nói muốn cùng nàng đi thỉnh an. Hôm nay, bọn họ đến viện của Bát Vương Phi hơi trễ một chút, Tô Khiêm Mặc với tinh thần rạng rỡ thỉnh an Bát Vương Phi, Bát Vương Phi nhìn Ngâm Hoan không thể che giấu đi sự mệt mỏi, trong lòng lại nổi lên một nỗi lo lắng.
Ngày hôm qua, Quản ma ma có nói với bà về việc con trai luôn mang theo hai người tùy tùng này theo bên cạnh, mà khổ nỗi hai người tùy tùng này từ khi sinh ra đã không được tốt, bọn họ cứ ở gần sát nhau như vậy, thì trong lòng của Bát Vương Phi lại càng lo lắng, giờ thấy sắc mặt của con dâu như vậy, chắc chắn là do con trai bà làm cho tức giận, mới vừa thành thân không được bao lâu, bà cũng không thể nhét thêm người nào vào được.
Chỉ mới nghĩ tới đây Vương Phi lại càng lo lắng, lần này lại mang theo hai tùy tùng này đi Dương Quan, không phải là càng ngày càng không biết kiêng dè gì sao?
“Mọi thứ đều đã thu xếp xong rồi sao?” Bát Vương Phi chợt hồi hồn hỏi, Ngâm Hoan cũng gật đầu: “Mọi thứ đã thu xếp chu đáo rồi, Mẫu Phi.”
“Nhưng có muốn dẫn thêm người khác đi không, chứ chỉ hai tên tùy tùng thì có thể làm được gì, cũng không thể hầu hạ, hay là tìm thêm hai nha hoàn mang theo đi.”
“Mẫu phi, chỉ cần hai tùy tùng
Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế - Tô Tiểu Lương