Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 509 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:24:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 70: Niệm Niệm Ta Yêu Nàng
dit: Lilly Jung
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Bữa tối, Tư Lăng Cô Hồng làm đồ ăn so với bữa trưa càng thêm thanh đạm, chủ yếu là món chua. Tất cả đều vì giữa trưa Đường Niệm Niệm không có khẩu vị với những món ăn khác, duy chỉ với mấy món chua là yêu thích hơn rất nhiều.
Quả nhiên, sau khi đồ ăn được bưng lên, đôi mắt Đường Niệm Niệm sáng rực, thích thú hôn lên môi Tư Lăng Cô Hồng một ngụm.
Tuy rằng nàng không hề nói gì, những hiển nhiên hắn đều nắm bắt được tất cả sắc mặt biểu hiện của nàng, rồi lại không tiếng động làm tất cả.
Chờ hai người ăn cơm xong rời đi, Chu Diệu Lang đến gần nhìn Thù Lam dọn bàn, lại nhìn chút thức ăn còn lại trên bàn, tổng cảm thấy dường như mình đã xem nhẹ cái gì đó. Thù Lam nhìn nàng khẽ cau mày, liền lên tiếng hỏi: “Chu tỷ tỷ, tỷ đây là?”
Chu Diệu Lang mỉm cười lắc đầu ý bảo không có gì, tay chỉ vào món cá hấp ban nãy hầu như không hề động đến, bật thốt lên nhân tiện nói: “Mấy ngày gần đây chủ mẫu ăn ít đi rất nhiều.”
Thù Lam gật đầu, có chút nghi hoặc nói: “Đúng vậy, hôm qua tiểu thư không hề động đến mấy món thịt, có lẽ trang chủ cũng phát hiện, nên thức ăn hôm nay thanh đạm hơn rất nhiều, nhưng tiểu thư vẫn ăn ít hơn hồi trước.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Nhưng sau bữa ăn người lại ăn không ít trái cây. Chẳng lẽ gần đây tiểu thư thích trái cây? Ăn nhiều quá nên không thèm ăn thịt nữa?”
Chu Diệu Lang không nói gì, thấy Diệp thị tỷ muội có vẻ đang chuẩn bị ra ngoài, liền lên tiếng hỏi: “Các muội định đi đâu?”
Liên Kiều cười nói: “À, là như vậy, hôm nay chủ mẫu ăn thử mứt quả chua mà muội và Mộc Hương thường mang theo bên người, rất là ưa thích. Nhưng trên người bọn muội không có nhiều lắm nên đang định ra ngoài mua một ít về, trang chủ cũng nói là muốn mua phương thức làm mứt.”
Mộc Hương gật đầu, vô ý cười cảm thán một tiếng: “Gần đây hình như chủ mẫu rất thích đồ chua nha.”
Hai người cười hì hì, đồng thanh nói: “Bọn muội đây đi trước.”
Chu Diệu Lang lại giống như không nghe được lời các nàng nói, đứng xa xa chìm vào suy tư, ánh sáng trong mắt ngày càng thâm sâu. Ngay khi Thù Lam nghi hoặc định đánh thức nàng, đã thấy Chu Diệu Lang dùng sức vỗ tay một cái, giọng điệu tràn đầy kinh hỉ: “Đúng rồi! Nói không chừng là thế! Thế mà bây giờ mình mới nhớ ra, đúng là hồ đồ mà!”
Thù Lam hoảng sợ, thấp giọng hỏi: “Chu tỷ tỷ, tỷ đây là?”
“Ha ha, chuyện tốt, chuyện tốt, chuyện tốt!” Chu Diệu Lang tươi cười, đạp bước chân lập tức đi về hướng Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm rời đi, nhưng vừa đi chưa đến vài bước đã dừng lại, lẩm bẩm nói: “Hôm nay muộn rồi, vẫn nên đợi ngày mai xác nhận thì hơn.”
Thù Lam bị một loạt hành động bất thường của nàng làm cho ngu ngơ không hiểu gì, bước vài bước tới bên cạnh nàng, hỏi: “Chu tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện tốt gì, lại làm cho tỷ thành như thế?”
Chu Diệu Lang tươi cười, nụ cười kia ngọt tới mức khiến thân thể Thù Lam run rẩy, nói không nên lời. Chỉ nghe nàng cười nói: “Việc này vẫn chỉ là tỷ đoán thôi, đợi ngày mai mới xác định được.” Ngừng một chút, nàng lại ám chỉ cười cười: “Muội làm bạn bên người chủ mẫu lâu ngày chẳng nhẽ không phát hiện gì sao? Chủ mẫu mấy ngày nay luôn thích ngủ, ăn ít, hơn nữa muội cũng nói, chủ mẫu đột nhiên không thèm ăn thịt, chỉ thích ăn chua...”
Thù Lam đầu tiên như lọt vào trong sương mù, sau đó dưới ý cười thỏa mãn của Chu Diệu Lang, thân thể chấn động, hai mắt liền trừng lớn.
“Tỷ là nói…”
“Đúng vậy.” Chu Diệu Lang gật đầu.
Thù Lam thật lâu không kịp hoàn hồn. Chu Diệu Lang cũng không sợ phiền đứng đợi. Một lúc sau, Thù Lam mới hít sâu một hơi, đè thấp giọng nói, giống như sợ lớn tiếng sẽ làm vỡ cái gì đó: “Chu tỷ tỷ xác định sao?”
Chu Diệu Lang cười nói: “Hai chúng ta đều chỉ đoán mà thôi, nhưng theo các dấu hiệu này thì đã nắm chắc tám phần, chỉ đợi ngày mai chứng thực chỗ chủ mẫu thôi.”
“Nhưng…” Thù Lam có chút không hiểu, nói: “Tiểu thư bản thân là luyện dược sư, làm sao có thể ngay cả tình trạng của mình cũng không biết?”
Chu Diệu Lang cũng không rõ lắm, nghi ngờ nói: “Có lẽ là không muốn nói? Hoặc là thực sự không biết chuyện này?”
Hai người nhìn nhau, đều tự nhiên lựa chọn khả năng thứ hai.
Nhưng hiển nhiên, bởi vì phần nghi ngờ này mà đêm nay hai người đều không thể tĩnh tâm tu luyện, một lòng thầm mong ngày mai đến.
Song, kế hoạch cản không nổi biến hóa, còn chưa kịp chờ đến ngày mai, Chu Diệu Lang đã bị Tuyết Tân thình lình đánh thức, không kịp trách hắn đã nghe hắn nói: “Chủ mẫu hôn mê, chủ nhân truyền triệu.”
Sắc mặt Chu Diệu Lang lập tức đại biến, ngay cả xiêm y cũng không mặc xong đã đi giày rồi chạy đến sương phòng Tư Lăng Cô Hồng.
Khi nàng chạy tới sương phòng, đẩy cửa tiến vào liền cảm giác được bầu không khí cực kì trầm trọng bên trong.
Trên giường, sắc mặt Đường Niệm Niệm ửng hồng nằm trên dường, dung nhan an tĩnh giống như đang ngủ. Tư Lăng Cô Hồng ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn nàng. Bộ dáng vô thanh vô tức kia, quả nhiên lâu rồi chưa từng thấy qua, bừng tỉnh lại như cách một thế hệ. Không, hắn lúc này so với khi ở Tuyết Diên Sơn Trang còn yên tĩnh hơn nhiều, khiến người ta tâm thần run rẩy, lại không khỏi bị hấp dẫn.
“Trang chủ.” Chu Diệu Lang thấp giọng hành lễ.
Không cần Tư Lăng Cô Hồng nói, nàng cũng biết mình nên làm gì. Bước nhẹ tiến lên, một tay đặt lên cổ tay Đường Niệm Niệm, tỉ mỉ kiểm tra.
Nhưng mạch tượng này làm cho Chu Diệu Lang vừa vui vừa sợ, không khỏi ngây ngốc giật mình một hồi.
Thẳng đến khi giọng nói khàn khàn của Tư Lăng Cô Hồng truyền đến: “Thế nào rồi?”
Lúc này Chu Diệu Lang mới hoàn hồn, buông tay Đường Niệm Niệm ra, hít sâu vài hơi, cuối cùng dùng ngữ điệu bình tĩnh trả lời: “Trang chủ, chủ mẫu có tin vui.”
Đợi lời nói thốt ra, Chu Diệu Lang còn nghe thấy chút run rẩy không thể cưỡng lại của mình, thân mình cũng bắt đầu run run. Tuy rằng hỉ mạch của Đường Niệm Niệm có chút không giống với những người khác, thậm chí hơi khó phát hiện, khi không khi có, ngay cả nàng cũng phải cẩn thận cảm thụ một hồi lâu mới dám xác nhận, đây thật sự là hỉ mạch.
Vẻ mặt Tư Lăng Cô Hồng đột ngột ngơ ra.
Chu Diệu Lang lập tức nói: “Hỉ mạch của chủ mẫu có chút khác biệt, rất khó phát hiện, nhưng đúng là hỉ mạch. Chúc mừng trang chủ, trang chủ... sắp được làm cha rồi.”
Mắt thấy Tư Lăng Cô Hồng vẫn là bộ dáng giật mình sững sờ kia, giống như đứa nhỏ. Bộ dạng này từ xưa đến nay đều cực kì hiếm thấy, trong lòng Chu Diệu Lang cũng cực kì vui mừng, nói: “Chủ mẫu không có gì đáng lo ngại, nhưng lần trước luyện dược tiêu hao khá nhiều tinh lực nên mới có thể thế này, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều liền sẽ khôi phục, thuộc hạ đi làm chút đồ bổ cho chủ mẫu.”
Cho tới nay, đồ ăn hàng ngày của Đường Niệm Niệm đều do Tư Lăng Cô Hồng làm. Nhưng Chu Diệu Lang cũng biết Tư Lăng Cô Hồng lúc này tất nhiên sẽ không rời khỏi Đường Niệm Niệm, liền xung phong nhận việc.
Trước khi đi, nàng còn đi tìm Thù Lam cùng Lý Cảnh, Chiến Thương Tiễn, phân chia một số công việc cho bọn họ, khiến bọn họ suốt đêm rời núi đi mua những đồ cần thiết.
Chiến Thương Tiễn và Lý Cảnh có lẽ không biết vì sao đột nhiên lại như thế, nhưng Thù Lam lại từ vẻ mặt Chu Diệu Lang nhìn ra một chút manh mối. Sắc mặt lập tức vui mừng, rời khỏi núi đi làm việc, chỉ cầu mong sớm làm xong chuyện rồi sớm trở về.
Trong sương phòng bằng trúc, không khí im lặng an lành hoàn toàn khác hẳn sự náo nhiệt bên ngoài.
Tư Lăng Cô Hồng thật lâu sau mới bừng tỉnh, sau đó khóe miệng không kìm chế được giương lên. Bầu không khí yên tĩnh nặng nề đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, mùi hương trúc thản nhiên tràn ngập, sạch sẽ mà tĩnh mịch.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm…” Tư Lăng Cô Hồng nghiêng người nằm trên giường, ôm Đường Niệm Niệm lúc này đang ngủ mê vào lòng, khuôn mặt cách mặt nàng không đến một thước, cúi đầu, ẩn chứa niềm vui vô tận không ngừng nhỏ giọng gọi: “Niệm Niệm, Niệm Niệm…”
Dường như gọi bao nhiêu cũng không đủ, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt cùng môi nàng, lực đạo mềm nhẹ như lông chim phất qua, tràn ngập sự quý trọng và thành kính vô tận.
“Niệm Niệm, sớm một chút tỉnh lại…” Tư Lăng Cô Hồng ở nàng bên tai nói nhỏ, lúc này hắn muốn nhìn thấy nàng mở mắt, muốn nhìn thấy nàng cười, nghe giọng nàng mềm mại gọi tên hắn.
Nhưng đáng tiếc, lúc này Đường Niệm Niệm vẫn chưa tỉnh lại, chỉ theo bản năng cọ cọ vào trong ngực hắn, giống như đáp lại lời hắn nói.
Đôi mắt Tư Lăng Cô Hồng chợt sâu lắng, bên trong tràn ngập ôn nhu đủ để bất luộn kẻ nào chìm đắm.
Một tay ôm eo nàng, một tay đặt trên bụng phẳng mềm mại. Tư Lăng Cô Hồng yên lặng nghĩ, bên trong này là đứa nhỏ của bọn họ đang trưởng thành.
Trên giường yên tĩnh, nữ tử trong lòng hô hấp đều đều, chặt chẽ dựa vào nhau. Da thịt san sát, thân thể dán hợp, không có một tiếng động nhưng lại ấm áp đến thời gian cũng dường như chậm chạp.
Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu, cánh môi chạm vào tai Đường Niệm Niệm, hai người có thể cảm giác được độ ấm của nhau. Mắt hắn khẽ cúi xuống, bóng mờ nhàn nhạt dưới hàng mi, dung nhan như yêu như tiên. Hắn cúi đầu, chậm rãi, gần như trừ bọn họ ra, ai cũng không nghe được.
“Niệm Niệm… Ta yêu nàng….”
Một câu này, giống như lời thề từ linh hồn hắn truyền ra, dốc hết toàn bộ những gì mình có.
Trong khoảnh khắc này, đôi mắt hắn trong bóng tối từ từ lan tràn một màu đen, toàn bộ con ngươi đen láy hòa cùng màn đêm vô ngần.
Hắn nghiêng đầu, cắn một ngụm lên cổ Đường Niệm Niệm, máu tươi chảy ra. Đôi mắt Tư Lăng Cô Hồng run lên, máu tươi thiếu chút nữa vì chút đặc thù này mà nhập ma tính. Hắn kịp thời thu miệng về, liếm liếm, nâng tay lên, trong lòng bàn tay hiện ra một vết rách, máu tươi theo đó chảy vào trong miệng Đường Niệm Niệm.
“Ừm…” Đường Niệm Niệm ngâm khẽ một tiếng, sau khi nuốt một ngụm, liền thản nhiên tỉnh lại.
Máu của Tư Lăng Cô Hồng đối với nàng mà nói vốn là thuốc bổ tốt nhất, khi nuốt máu hắn nàng cũng cảm nhận được lúc này tâm thần hắn dao động, Đường Niệm Niệm không nhịn được mở mắt ra.
Vừa mới mắt liền nhìn thấy bàn tay bạch ngọc nhuốm màu đỏ tươi, nàng trợn mắt, há miệng hỏi: “Cô Hồng?”
Lúc này, vết rách trên bàn tay kia không nhỏ máu nữa, Tư Lăng Cô Hồng xoay người ngay trước mặt nàng, đôi đồng tử ma mị quỷ dị kia cũng lộ ra trước mắt nàng.
Đường Niệm Niệm ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ kích động. Không phải sợ hãi, mà là hoảng hốt lo lắng cho Tư Lăng Cô Hồng.
“Niệm Niệm…” Tư Lăng Cô Hồng cười, cặp mắt đen đặc kia cũng ẩn chứa ý cười, cho dù con ngươi ma mị như vậy, nhưng đã bị sự ôn nhu nồng đậm ấm áp vô tận trong đó xâm nhiễm.
Vẻ kích động trên mặt Đường Niệm Niệm cũng bị một tiếng gọi khẽ của hắn thổi bay, nhìn hắn nói: “Mắt của Cô Hồng...?”
Mi mắt Tư Lăng Cô Hồng chớp một cái, mê hoặc như ma. Hắn cúi đầu dán lên trán Đường Niệm Niệm, không thấy môi hắn nhúc nhích, nhưng Đường Niệm Niệm lại cảm giác được có cái tiếng vọng gì đó ở bên tai, cảm giác huyền diệu khó giải thích này thật khiến cho người ta giật mình. Thẳng đến khi thân thể Tư Lăng Cô Hồng chấn động, sau đó liền đè trên người nàng. Nhưng dù vậy, hắn vẫn áp chế thu lực đúng lúc, không đè đau nàng.
“Cô Hồng?” Đường Niệm Niệm cũng phát hiện dị trạng của hắn, hai tay ôm hắn định đứng dậy xem xét.
Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu, giọng nói từ cổ nàng truyền ra: “Niệm Niệm, đừng nhúc nhích…”
Động tác của Đường Niệm Niệm lập tức đình chỉ, thả lỏng người cho hắn đè, hai tay ôm hắn.
Lát sau, Tư Lăng Cô Hồng mới giật giật, lật xuống khỏi người nàng, nằm sát bên cạnh ôm chặt nàng, hai người đều có thể cảm nhận được nhịp tim và độ ấm của đối phương.
Đường Niệm Niệm chớp chớp mắt, nàng biết Tư Lăng Cô Hồng vừa rồi nhất định đã làm chuyện đặc thù gì đó, bộ dạng hắn cũng bắt đầu trở nên kì quái.
“Cô Hồng, vì sao lại tự làm tổn thương mình?” Nàng nghiêng đầu, muốn nhìn bộ dáng lúc này của Tư Lăng Cô Hồng.
Giọng nàng lộ ra chút bất mãn và đau lòng, còn có cảm tình không hề che giấu, chỉ cần là người thì đều có thể nghe ra. Một tay cầm tay Tư Lăng Cô Hồng, đang định giúp hắn bôi thuốc, lại phát hiện miệng vết thương trên tay hắn đã biến mất không thấy đâu.
Đường Niệm Niệm nhìn kĩ tay hắn, sờ sờ, vẫn không tìm ra chút dấu vết nào.
“Ha ha.” tiếng cười của Tư Lăng Cô Hồng truyền đến, bàn tay bị nàng cầm vừa động, liền trở tay cầm chặt tay nhỏ bé của nàng, ngẩng đầu nói: “Ta không sao.”
Đường Niệm Niệm cẩn thận đánh giá hắn, nhưng quả nhiên như hắn nói, nhìn không ra chút gì không ổn. Chỉ cần hắn không sao thì chuyện của hắn nàng cũng không hỏi nhiều, giống như bình thường hắn đối với nàng, một ngày nào đó chắc chắn nàng sẽ biết được nguyên nhân hắn làm như vậy.
Lúc này, Tư Lăng Cô Hồng nói: “Niệm Niệm, về sau không cho phép luyện đan luyện khí nữa.”
Đường Niệm Niệm nghe vậy, ánh mắt hơi do dự, mím môi nói: “Vốn sẽ không như vậy …”
Nàng vốn là có nắm chắc, nào biết đâu rằng thế nhưng lại hôn mê, còn kiệt sức hôn mê ngay trước mặt Tư Lăng Cô Hồng. Nàng cũng biết chuyện này làm cho Tư Lăng Cô Hồng lo lắng.
Tư Lăng Cô Hồng nhìn nàng, tay khẽ đặt trên bụng nàng, nhỏ giọng nói: “Vốn không sao, nhưng có đứa nhỏ thì sẽ.”
“Hả?” Đường Niệm Niệm ngẩn ra, “Đứa nhỏ?”
Tư Lăng Cô Hồng yêu cực kỳ bộ dáng như vậy của nàng, trong đôi mắt tràn đầy ý cười ôn nhu nói: “Niệm Niệm, con của chúng ta, ở trong này.”
Cảm nhận được tay hắn vuốt ve ở trên bụng, Đường Niệm Niệm vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu nhìn theo tay hắn, ngu ngờ nhắc lại lời hắn nói: “Con của chúng ta, ở trong này…? Con của ta và Cô Hồng?”
Nàng mở to mắt nhìn Tư Lăng Cô Hồng, hai mắt sáng rực, nói: “Đứa nhỏ giống Cô Hồng?”
Tư Lăng Cô Hồng ôm chặt nàng, cười khẽ nói: “Giống Niệm Niệm.”
“Không cần.” Đường Niệm Niệm còn thật sự nói: “Niệm Niệm chỉ có một mình ta, Cô Hồng chỉ có thể tốt với ta. Đứa nhỏ phải giống Cô Hồng mới đẹp.”
“Được.” Đối với lời của nàng, Tư Lăng Cô Hồng trước nay chưa từng chống đối.
Nhưng, lúc này thoạt nhìn như Đường Niệm Niệm đang tranh giành tình cảm với đứa nhỏ, song tương lai không lâu, tất cả sự thật đều làm cho Tư Lăng Cô Hồng hiểu rõ, có đứa nhỏ chưa chắc đã tốt, có một người mẹ chìm đắm yêu thương đứa nhỏ càng chưa hẳn là tốt. Tương lai cũng là hắn tranh giành tình cảm với con trai mình. Đương nhiên, đây là sau này.
Trời xanh mây trắng.
Chuyện Đường Niệm Niệm có bầu trong một buổi tối đã truyền khắp thôn trang. Chị em Diệp thị nghe được thiếu chút nữa trực tiếp chạy đi tìm Đường Niệm Niệm, may mắn bị Chu Diệu Lang giữ chặt.
Hôm nay, khi Đường Niệm Niệm tỉnh dậy đã gần giữa trưa. Mơ mơ màng màng mặc cho Tư Lăng Cô Hồng rửa mặt chải đầu thay quần áo ình, mãi tới khi ngồi lên ghế, Đường Niệm Niệm mới sực nhớ ra chuyện hôm qua đã làm. Nàng đưa tay đem túi gấm màu trắng đưa cho Tư Lăng Cô Hồng, cười nói: “Túi Càn Khôn của Cô Hồng.”
Cái này từ trong ra ngoại đều do nàng tự tay luyện chế, nguyên liệu có được từ bảo địa của Vô Phong Hải Vực, hôm qua cũng vì nó nên mới kiệt sức hôn mê.
Tư Lăng Cô Hồng nhìn túi gấm trong tay, chỉ thấy túi vải màu xanh nhạt, trung tâm theo một chữ “Niệm” màu xanh biếc, nhìn đường nét kia hiển nhiên là được người ta tỉ mỉ thêu lên từng mũi một. Tư Lăng Cô Hồng nhìn nhìn, ánh mắt liền dừng ở trên người Đường Niệm Niệm.
“Cô Hồng trích máu.” Đường Niệm Niệm nói: “Túi Càn Khôn ta luyện chế bây giờ không gian không lớn, nhưng về sau có thể từ từ cải tiến.”
“Được.” Tư Lăng Cô Hồng trích từ đầu ngón tay ra một giọt máu tươi nhỏ lên, lập tức bị túi Càn Khôn màu trắng lóe sáng hút vào, hình như có chút biến hóa rất nhỏ. Ánh mắt hắn không hề rời khỏi Đường Niệm Niệm, nói: “Niệm Niệm, đeo giúp ta?”
“Ừ!” Đường Niệm Niệm vui vẻ tiếp nhận, giúp hắn đeo bên hông. Nhìn trên eo hắn chỉ có duy nhất túi Càn Khôn do mình luyện chế, nàng hài lòng gật đầu, xem ra rất vui vẻ với kết quả như vậy.
Lúc này, Chu Diệu Lang cũng bưng thuốc bổ đến, đặt trên bàn trước mặt Đường Niệm Niệm, sau đó tươi cười bước lên nhẹ giọng nói: “Chủ mẫu, cho phép thuộc bắt mạch giúp người.”
Đường Niệm Niệm chớp mắt, cũng không cự tuyệt, vươn tay giao cho nàng.
Chu Diệu Lang vừa nghe mạch liền phát hiện nàng đã khôi phục hoàn toàn, cũng không phải chỉ thoạt nhìn khỏe mạnh mà thôi. Lập tức thở dài nhẹ nhõm, đồng thời bội phục bản lãnh của Đường Niệm Niệm. Xem ra ngoại trừ việc không hiểu một số kiến thức về phụ nữ có thai ra thì chủ mẫu cũng có thể tự chăm sóc mình rất tốt.
Chị em Diệp thị lúc này cũng vui mừng chạy tới, đặt số đồ ăn vặt chua để trước mặt Đường Niệm Niệm. Liên Kiều nói: “Chủ mẫu, những thứ này đều là bọn muội mua, nghe cửa hàng kia người ta nói, mấy thứ này rất thích hợp cho người có thai ăn.”
Mộc Hương nói: “Chủ mẫu, người dưỡng tốt thân mình nha, bọn muội đều chờ gặp tiểu thiếu gia, tiểu chủ tử đó.”
Thù Lam cũng yên lặng mang nước trái cây tới, tuy không nói gì nhưng vẻ vui mừng trên mặt làm sao cũng không thể che giấu được.
Đường Niệm Niệm nhìn một bàn đầy đồ ăn các loại, lại nhìn đám người vây quanh mình, hỏi: “Không phải tu luyện sao?”
Nhất thời, sắc mặt mấy người đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Chủ mẫu (tiểu thư) vẫn trước sau như một không hiểu phong tình a. Ngoại trừ đối với trang chủ.
Lúc này trong tay Đường Niệm Niệm lại xuất ra một cái chuông lục lạc và một đóa hoa đỏ thẫm, chính là của Bạch Lê và quái xà, vẫy vẫy tay với hai đứa, chúng liền lập tức tiến lên.
Đường Niệm Niệm chậm rãi giúp chúng buộc đồ trang trí lên người, sau đó nói: “Bên trong có Càn Khôn, sau khi trích máu liền thay đổi theo độ lớn nhỏ của các ngươi, về sau không được gỡ xuống.”
Đây cũng là đồ nàng luyện chế hôm qua.
Bạch Lê và quái xà vừa nghe, sắc mặt vừa vui vừa buồn. Vui là nhận được bội sức trữ vật, buồn là chúng nó đều nghe ra ý tứ của nàng, những thứ này đã đeo thì không được gỡ xuống!
Bạch Lê và quái xà gần như cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng quay mặt sang bên phun, rời mới chịu trích máu nhỏ lên trên.
【 Hừ! Có có hồ ly chết dẫm này chịu cùng, bản xà vương cũng không mất mặt! 】
【 Xuy! Có con rắn thối tha này cùng chiu, cũng không phải mình ta mất mặt.
Không thể không nói, hai kẻ này ở một số thời điểm thật ra cực kì ăn ý.
Mộc Hương cầm một quả dưa nện vào đầu Bạch Lê, hừ nói: “Ngươi còn không hài lòng? Nếu không phải chủ mẫu luyện chế thứ này cho ngươi, thì sao có thể kiệt sức hôn mê chứ?”
Liên Kiều đồng dạng hừ hừ, có chút mất hứng trừng Bạch Lê.
Bạch Lê bị hai người trừng đến ngượng ngùng, “Chi chi chi” vài tiếng lấy lòng nhận sai, sau đó dùng hai móng vuốt không tự nhiên chỉnh lại ngay ngắn đóa hoa đỏ thẫm trên cổ.
Nhìn bộ dạng này của nó, trên mặt mấy người đều không nhịn được cười. Tuy rằng Liên Kiều, Mộc Hương thoạt nhìn rất mất hứng, nhưng may mà Đường Niệm Niệm không sao, các nàng cũng sẽ không thật sự làm gì Bạch Lê.
Xà quái không chờ mọi người quở trách, lập tức lắc lắc thân mình gật gật đầu với Đường Niệm Niệm, bộ dáng cực kì ngây thơ lại quái dị.
Có một hồ một xà làm trò hề, hơn nữa chuyện Đường Niệm Niệm có thai vốn là thiên đại hảo sự, nên mấy người dừng một chút liền vui vẻ cười thành tiếng. Về phần Tư Lăng Cô Hồng và gã nam tử kia, ý cười trên mặt Lý Cảnh cũng không rõ ràng, nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt giảm đi không ít, liếc mắt một cái liền thấy được. Chiến Thương Tiễn không tiếng động nhìn một màn hòa thuận vui vẻ trước mắt, lại nhìn Đường Niệm Niệm ở trong lòng Tư Lăng Cô Hồng trong lòng ăn đồ ăn hắn đút, mí mắt hơi rung rung, khóe miệng nhếch lên.
Bởi vì chuyện vui của Đường Niệm Niệm, nên mấy ngày liên tiếp Chu Diệu Lang và nhóm nữ đều bỏ việc tu luyện qua một bên, toàn tâm toàn ý chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho nàng. Tuy rằng phần lớn đều bị Tư Lăng Cô Hồng tự mình xử lý nhưng bọn họ vẫn vui vẻ túc trực bên cạnh nàng, chỉ chờ nàng sai bảo.
Cứ như vậy liên tục năm ngày, mấy người rõ ràng cảm nhận được ý tứ xua đuổi từ ánh mắt của Tư Lăng Cô Hồng, mỗi lần cũng chỉ dừng lại rời đi một lúc rồi lại tiến đến, thật sự hơi hơi cả gan làm loạn rồi. Trên thực tế, khi biết được tin vui như vậy, tâm tình Tư Lăng Cô Hồng dĩ nhiên cực kì tốt, huống chi có Đường Niệm Niệm ở bên cạnh hắn, cho dù hắn bất mãn thì cũng sẽ không làm gì các nàng.
Nhưng, đừng nói là Tư Lăng Cô Hồng, cho dù Đường Niệm Niệm bị các nàng cẩn thận quay chung quanh như thế cũng không nhịn được phải lên tiếng: “Ta không phải trẻ con.”
Má nàng hơi phồng, môi khẽ mím, mở to mắt, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc.
Chỉ là có đứa nhỏ thôi, đúng là tinh lực của nàng có chút ảnh hưởng, yếu hơn một chút, lại không thể tuỳ tiện làm chuyện gì tốn sức, nhưng thực lực của nàng vẫn còn, công phu dùng dược cũng vẫn còn.
Nay những người này, đi đường không cho đi thì thôi, dù sao trước nay nàng đều bị Cô Hồng bế. Nhưng uống nước cũng phải nhìn, sợ sặc. Muốn ở bên ngoài ngắm cảnh một chút cũng bị hạn chế, sợ cảm lạnh. Ăn ít đồ cũng phải xem xét, sợ đồ thiu. Còn nữa...
Cho dù là Đường Niệm Niệm cũng không khỏi bị giật mình trước đãi ngộ như thế, các nàng quan tâm là tốt, nhưng quá quan tâm thì lại không tốt lắm.
Đường Niệm Niệm mặt đối mặt nhóm nữ, hai tay ôm cổ Tư Lăng Cô Hồng, nhàn nhạt nói: “Có Cô Hồng là đủ rồi, các ngươi đi tu luyện đi.”
Chỉ một câu, trên mặt Tư Lăng Cô Hồng lập tức nở nụ cười, mà nhóm nữ cũng không còn chỗ để xen vào rồi.
Nhóm nữ hiểu được, các nàng đây là không thể không đi, bằng không chỉ sợ sẽ bị đuổi về Tư Lăng gia tộc trước.
Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng nhóm nữ vẫn khôi phục thời gian biểu như lúc ban đầu, khi nào nên hầu hạ thì hầu hạ, nên tu luyện thì tu luyện.
Thời gian yên bình chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua hai tháng. Có đan dược thiên phẩm vô tận do Đường Niệm Niệm cung ứng, thực lực của mọi người đều tăng mạnh, người đầu tiên đạt đến Thiên phẩm lại là Chiến Thương Tiễn. Còn lại mấy người, Chu Diệu Lang từ Địa Sư đạt tới Địa Quân, Lý Cảnh từ Địa Hầu lên Địa Thánh, chỉ thiếu chút nữa là đột phá Thiên phẩm, chị em Diệp thị từ Địa Sĩ lên Địa Quân, Thù Lam cũng từ Huyền phẩm cấp một nhảy vọt tới Địa Hầu, trở thành cao thủ Địa phẩm.
Tốc độ tăng cấp như vậy, đủ để cho người trong thiên hạ líu lưỡi kinh hãi.
Trong lòng mọi người không khỏi cảm khái, đây chính là điểm đáng sợ của luyện dược sư, một luyện dược sư yêu nghiệt từ thực lực đến căn cơ đủ để khiến thế nhân cúi đầu dậm chân, vừa yêu vừa hận.
Sáng sớm, một cơn mưa phùn kéo dài, xối rửa khiến cho rừng trúc càng thêm xanh nồng. Cành lá dính hạt mưa, từng giọt nhỏ xuống đất, tạo thành từng vũng nước nho nhỏ. Trong núi rừng lộ ra một loại hơi thở im lặng nhưng tường hoà.
Nhưng chút yên tĩnh an bình này rất nhanh liền bị một đám khách không mời mà đến đánh vỡ.
Clộc, clộc, clộc ——
Tiếng vó ngựa vang vọng không dứt, càng ngày càng dồn dập. Theo đó còn có tiếng người kêu la, giống như một đám người đang đuổi theo cái gì đó.
Trong núi rừng cây cối rậm rạp, có một nam tử mặc một bộ võ bào màu đen bó sát người đang vội vàng chạy ở phía trước, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc làm cho người ta không thể thấy được dung mạo của hắn, trong lòng hắn chính là một nữ tử mặc cẩm y hoa phục. Nữ tử mày đen mắt sáng, mũi đẹp tinh xảo, khuôn mặt tinh tế hình trái xoan, mái tóc đen nhánh đeo trâm vàng phỉ thuý hình hồ điệp. Cho dù lúc này tóc nàng hơi tán loạn, nhưng vẫn không làm giảm đi một thân quý khí xinh đẹp của nàng. Theo động tác chạy trốn, các vật phẩm trang sức tinh xảo trên người nàng cũng đinh đang rung động.
“Trọng Nhiên, đủ rồi, mang theo thiếp, chàng không chạy thoát được đâu.” Hạ Li Sa thở hổn hển kêu nhỏ, trán đầy mồ hôi. Đôi mắt nàng tràn ngập đau khổ, nỗi đau này không chỉ là đau lòng, mà còn là đau đớn trên thân thể.
Phía trước Liêu Trọng Nhiên quay đầu nhìn nàng, mặc dù có mặt nạ bạc ngăn cách, nhưng theo hai lỗ hổng kia có thể nhìn thấy được đôi mắt đau đớn kịch liệt lại kiên trì đè nén của hắn. Nghe thấy tiếng động phía sau càng lúc càng gần, Liêu Trọng Nhiên duỗi tay ra, đem Hạ Ly Sa bế lên, lao về phía trước, tốc độ nhanh hơn vài phần.
“A.” Hạ Li Sa nhỏ giọng sợ hãi kêu một tiếng, sau đó hai tay theo phản xạ ôm chặt thắt lưng hắn, đôi mắt lập tức rưng rưng, cắn chặt môi, không nói gì nữa. Nàng biết, hành động này đánh chứng minh quyết định của hắn.
“Chi ——” một tiếng vang từ trên cao truyền đến, theo sau là một giọng nam tử khuyên bảo: “Hàm Nguyệt công chúa, kính xin dừng bước, bằng không, chúng ta chỉ có thể ra tay đả thương người.”
Hạ Li Sa đột nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dưới bóng cây xanh che lấp bầu trời, một gã nam tử mặc áo bào trắng đứng thẳng trên mình một con dực thú. Khuôn mặt y trắng nõn, mày kiếm mắt sáng như sao, tóc đen một nửa dùng dương chi bạch ngọc buộc sau đầu, lộ ra cả khuôn mặt. Lúc này vẻ mặt y tràn đầy chính trực, đôi mắt giống như đang do dự cái gì khó quyết định lại không thể không quyết định.
Người này, Hạ Li Sa biết, y là đầu lĩnh hộ tống xuất giá lần này, thu du hầu của Cẩm Quốc, Đường Thu Sinh.
Hắn mang bộ dạng chính nhân quân tử, mọi chuyện đều lấy lễ quân tử mà làm. Tuy nàng không chán ghét, nhưng cũng không thích. Cái hắn cái gọi là quân tử ngôn hành quá cứng ngắc, thế gian đã sớm định ra luân lý, chuẩn mực quân tử trong mắt thế nhân ngược lại có vẻ câu nệ.
“Thu du hầu, ta biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, người này chẳng qua chỉ là nhất thời khí phách, chỉ cầu ngươi cho ta một ít thời gian, để ta thương lượng kĩ càng với hắn, rồi ta sẽ tự trở về.” Hạ Li Sa dùng nguyên lực đem lời nói truyền ra, đưong nhiên cũng truyền vào tai Đường Thu Sinh.
Lời nói như vậy, người bình thường cũng sẽ không tin tưởng, ngày thường Hạ Li Sa cũng không nói ra những câu người si nói mộng như thế. Nhưng nàng cũng không phải vô cớ làm chuyện ngu ngốc, thật sự là trong đoạn đường này, từ cách hành xử và ngôn từ của Đường Thu Sinh, nàng đã nhìn ra một ít tính tình của hắn. Lời nói người bình thường không tin tưởng, nhưng lấy tâm tính quân tử của Đường Thu Sinh, cho dù không tin cũng sẽ suy nghĩ một phen.
Cái gọi là quân tử, chính là tuyệt đối không nên có tâm hoài nghi của tiểu nhân.
Trên dực thú, Đường Thu Sinh do dự một lúc, sau đó nhíu mày nhìn hai người có chút đồng tình, nnói: “Nếu muốn khuyên, liền dừng ở chỗ này khuyên, ta sẽ không quấy rầy.”
Hiển nhiên, tuy rằng hắn chính trực, nhưng cũng không ngốc.
Hạ Li Sa cắn cắn môi, nói: “Được, xin thu du hàu và binh mã ngự hạ lui ra ngoài trăm thước.”
Đường Thu Sinh gật đầu, truyền lệnh. Số binh mã đuổi tới sau lưng liền dừng vó ngựa, nhưng không phải dừng ở xa xa mà là tản ra bốn phía, vây quanh hai người lại.
“Trọng Nhiên, dừng lại đi.” Hạ Li Sa ở bên tai Liêu Trọng Nhiên cúi đầu nói: “Tin ta.”
Liêu Trọng Nhiên dưới chân dừng một chút, nghiêng đầu, cuối cùng ngừng lại.
Núi rừng yên tĩnh, lúc này nghe được tiếng mưa rơi tí tách.
Hạ Li Sa nhìn Đường Thu Sinh ở trên không trung liếc mắt một cái, nàng biết lần này dừng lại là cho cơ hội, cũng cho bọn họ cơ hội. Nếu không dừng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị đuổi theo, một đường chạy trốn đã tiêu hao quá nhiều sức lực của Liêu Trọng Nhiên. Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng nàng có thể phát hiện.
Hạ Li Sa không xuống khỏi người hắn, chỉ ghé vào lỗ tai hắn, hỏi: “Trọng Nhiên, chàng thật sự quyết định sao? Lần này đi, chàng sẽ mất toàn bộ tương tai tốt đẹp, nói không chừng về sau sẽ là kiếp sống đuổi giết vô tận, ngay cả một ngày an ổn cũng không có.”
“Nàng sợ sao?” Giọng Liêu Trọng Nhiên trầm thấp, lại làm cho người ta an tâm.
Sắc mặt Hạ Li Sa căng thẳng, nghẹn ngào, nói: “Chỉ cần ở cùng chàng, ta không sợ!”
Liêu Trọng Nhiên có mặt nạ bạc che nên nhìn không ra sắc mặt của hắn, nhưng giọng nói rõ ràng mềm nhẹ đi rất nhiều, “Liêu Trọng Nhiên ta sao lại bỏ vợ con mà rời đi chứ.”
Hạ Li Sa nghe vậy, dòng lệ trong mặt trượt xuống khuôn mặt, sau đó không chút do dự từ lấy ra một bình sứ bỏ vào tay hắn nói: “Trọng Nhiên, đây là Ly Thân Đan thiên phẩm cấp ba, có thể tránh được hay không, liền trông đợi vào hành động lần này.”
Liêu Trọng Nhiên nhìn nàng, lập tức nắm chặt bình sứ trong tay. Không nói hai lời, dưới chân một bước chạy vội đi. Đồng thời, Hạ Li Sa lấy ra mấy viên cầu màu đen quăng ra tứ phía, ngay lập tức, tiếng nổ mạnh cùng sương khói nồng đậm toả ra.
“Cô lừa ta!” Giọng Đường Thu Sinh tràn ngập tức giận truyền đến, lập tức có tiếng thú rống, một bóng đen từ không trung nhào đến.
Binh mã phân tán bốn phía lập tức xuất động.
Lần này, hiển nhiên hai người đều không có đường sống thương lượng, nhất thời kịch chiến bắt đầu.
Tiếng vó ngựa, tiếng nổ mạnh, tiếng thú kêu, tiếng người gào thét vang lên trong núi rừng, càng lúc càng to.
Theo trận chiến tăng cao, nơi ven sông ở cách đó không xa. Nước sông trong suốt, tảng đá bờ sông từng viên trơn trượt, cỏ xanh dao động. Một ghế dựa bằng trúc, một bàn trúc nhỏ, bên trên có mấy đĩa điểm tâm, trên ghế dựa có hai người, đồng mặc áo trắng thêu hoa văn màu lam, ánh nắng giống như lưu luyến hai người, tạo nên một cảnh tượng lấp lánh hoa mắt.
Đường Niệm Niệm một tay cầm cần câu, híp mắt tựa vào người Tư Lăng Cô Hồng, không lâu sau đã cảm giác được mặt nước dao động, trên mặt nước lăn tăn từng gợn sóng. Mấy con cá bơi ở xung quanh mồi câu của nàng cũng kinh hãi tản ra, nàng nhẹ nhàng nhíu mày lại.
Nhưng vừa nhăn mày, một bàn tay ấm áp lên phủ lên, Đường Niệm Niệm lập tức giãn chân mày, mũi giật giật, không vui nói: “Mùi máu tươi.”
Thực lực của nàng cao thâm, cho nên luôn có thể đè nén xuống sự thay đổi của thân thể, giống như mấy ngày đầu ngửi được mùi thịt mỡ, tuy rằng không thích, nhưng cũng có thể khống chế được không nôn ra. Nhưng theo mấy ngày nay thanh nhàn cùng chung quanh yên ắng, nàng có bầu càng lâu, dấu hiệu kia cũng càng rõ ràng. Lại thình lình ập tới mùi máu tươi đậm như vậy, thân thể nàng liền bắt đầu không thoải mái.
“Ưm.” Đường Niệm Niệm than nhẹ mím môi, cảm giác muốn nôn mửa thật sự khó chịu.
Tư Lăng Cô Hồng ôm nàng đứng dậy, một tay che ở trước mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Niệm Niệm, đừng nhìn, không cần nghe, không cần ngửi.”
“Ừ.” Đường Niệm Niệm đáp lời, liền thiết lập một tầng bình chướng ở xung quanh mình và Tư Lăng Cô Hồng, hai tay ôm hông hắn, tựa đầu vào ngựa hắn, mũi chỉ nghe đến mùi hương thanh đạm thoải mái trên người hắn, dùng thân thể cảm thụ nhịp tim của hắn.
Thân pháp Tư Lăng Cô Hồng giống như đạp gió mà đi, tốc độ cực nhanh lại vững vàng làm cho người ta không cảm thấy phập phồng. Chỉ mấy lần hô hấp, thân ảnh hắn liền xuất hiện trong chiến cuộc thảm thiết đang xảy ra kia.
Quần áo trắng sạch sẽ không dính bụi, tóc đen thanh tú, sự xuất hiện đột ngột của hắn làm ọi người hoàn toàn ngừng lại, giật mình thất thần. Thật sự là một màn trước mắt quá đối lập, địa điểm quá đặc thù. Núi rừng, máu tanh, nam tử từ xa xa đạp gió đáp xuống, giống như tiên giáng trần.
Tư Lăng Cô Hồng vung tay áo, một cơn cuồng phong ập tới. Vô số huyết tinh cùng thi thể kia lập tức tan thành mây khói, binh mã đứng xung quanh bị liên lụy, nặng thì trực tiếp rơi vào kết cục đồng dạng, nhẹ thì đánh bay ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết.
Nhất thời, mọi người hoàn hồn, ánh mắt nhìn Tư Lăng Cô Hồng biến thành kinh hãi hoảng sợ.
“Rời khỏi đây.” Tư Lăng Cô Hồng lạnh lùng nói, không cho phép xen vào.
Toàn thân mọi người chợt lạnh, có một loại xúc động muốn chạy trối chết.
“Tuyết Diên trang chủ!?” Đúng lúc này, một tiếng nam tử kinh hô truyền đến. Lập tức lại thêm một tiếng: “Niệm Niệm!?”
Người gọi đương nhiên chính là Đường Thu Sinh vốn đang giao chiến cùng Liêu Trọng Nhiên. Lúc này áo trắng hắn có chút bẩn, có vẻ chật vật. Đôi mắt giật mình lại phức tạp nhìn hai người trên ngọn cây.
Hắn làm sao có thể ngờ, thế nhưng lại gặp lại hai người ở đây. Từ sau khi tạm biệt ở Hàn Mai Tửu Cư đã qua nửa năm, bọn họ vẫn như trước không có gì thay đổi, vẫn như keo như sơn, như hình với bóng.
“Niệm Niệm.” Đường Thu Sinh cảm xúc phức tạp, thuyết giáo một đống lời chính nghĩa với Đường Niệm Niệm: “Ngày ấy ngươi nói là ngươi tự tay giết mẹ, đây là sự thật sao?! Tại sao phải làm như vậy, cho dù mẹ không tốt với ngươi, nhưng cũng đã nuôi dưỡng ngươi. Hôm nay gặp lại, ngươi cùng ta trở về Đường Môn, tự mình nói rõ tất cả mọi chuyện, sau đó… Hự.”
Hắn còn chưa nói xong, người liền bị một chưởng phong đánh bay ra ngoài, máu tươi phun lên mặt, nhìn có vẻ khủng bố.
Tuy rằng không nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng ra tay thế nào, nhưng bọn họ đều biết là do hắn làm. Chỉ thấy hắn tuy không nói một câu, nhưng không khí xung quanh dường như lạnh hơn một chút, giống như có thể thổi đến tận xương.
Nhất thời, binh mã chung quanh đều chậm rãi thối lui, hiển nhiên không dám phản kháng lại lần nữa.
“Cô Hồng?” Đường Niệm Niệm cảm giác được sự thay đổi của hắn, mở to mắt, liền quay đầu hướng ra phía ngoài nhìn lại. Mùi máu tươi đã bị Tư Lăng Cô Hồng cố ý thổi đi, thi thể cũng biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại vài người trọng thương.
Dĩ nhiên, Đường Thu Sinh cũng bị nàng nhìn thấy
Nhưng cũng chỉ nhìn liếc qua mà thôi, ngay cả một chút lưu lại cũng không có. Ngược lại Hạ Li Sa mặc cẩm y hoa phục ngã ở một bên kia lại làm cho nàng dừng lại ánh mắt, đơn giản là lúc này sắc mặt Hạ Li Sa tái nhợt, hai mắt ngập nước, một tay ôm bụng thống khổ nôn mửa, như vậy làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy cực nhọc.
Đường Niệm Niệm mũi thở giật giật, mùi nôn oẹ kia còn chưa tiến vào mũi đã bị cản ở bên ngoài.
Tư Lăng Cô Hồng theo ánh mắt của nàng nhìn qua, vốn Hạ Li Sa đang vất vả nôn mửa toàn thân chợt cứng đờ, ngã ngồi trên đất, một tay bịt miệng mình, cưỡng chế nhẫn nại, cũng không dám phát ra âm thanh hay nôn ra thứ gì khác.
Liêu Trọng Nhiên xiêm y nhiễm máu, mặt mang mặt nạ bạc rất nhanh đi tới, che ở trước mặt nàng, toàn thân căng cứng.
Tuyết Diên Sơn Trang hắn đưong nhiên biết, nam tử trước mắt được Đường Thu Sinh gọi là Tuyết Diên trang chủ này làm cho hắn có cảm giác còn mạnh hơn Thiên Sư mà hắn từng gặp qua. Một nam tử bộ dạng trẻ tuổi như thế lại có thực lực sâu đến không lường được.
Đường Thu Sinh lúc này đã nuốt dược xong đứng dậy, khuôn mặt khó nén vẻ giận dữ. Mới gặp mặt hai lần, cả hai lần hắn đều bị Tư Lăng Cô Hồng đả thương, dù là hắn cũng không khỏi nổi giận.
“Tào tiên sinh, chuyện tới nước này, thỉnh ngài hiện thân giải quyết, thế nào?”
Hắn vừa dứt lời, một tiếng ho khụ không biết từ chỗ nào truyền đến, sau đó một lão già thoạt nhìn năm mươi tuổi xuất hiện. Lão mặc trường bào màu xám, khuôn mặt hồng nhuận đầy đặn như Phật Di Lặc, hơn nữa hai má no đủ, đôi mắt cười như trăng rằm nhìn không thấy con ngươi, môi hơi nở nụ cười.
“Ha ha.” Lão vừa xuất hiện, liền phát ra tiếng cười vui mừng, chắp tay với Tư Lăng Cô Hồng, cười nói: “Lão phu Tào Kim Liêu, các hạ có lễ.”
Lão quy củ hành lễ như vậy làm cho sắc mặt mọi người lập tức thay đổi. Đường Thu Sinh vẻ mặt cẩn trọng khó coi, bên phía Hạ Li Sa lại là ánh mắt lóng lánh.
Nhưng, mặc kệ trong lòng người khác nghĩ thế nào, Tư Lăng Cô Hồng lại toàn tâm toàn ý nhìn Đường Niệm Niệm, chỉ liếc Tào Kim Liêu kia một cái. Một cái liếc mắt làm cho Tào Kim Liêu ra vẻ Phật Di Lặc biến sắc, lên tiếng nói: “Nơi này nếu đã là địa phương của các hạ, chúng ta đương nhiên lập tức rời đi, không quấy rầy sự yên tĩnh của các hạ nữa.” Nói xong, lão vẫy vẫy tay, nhìn hai người Hạ Ly Sa, Liêu Trọng Nhiên bên kia.
Hai người làm sao nhìn không ra ý tứ của lão, vốn lão chưa xuất hiện, bọn họ còn có một đường hy vọng, nhưng lúc này lão xuất hiện…
Hạ Li Sa biết, mình đã mang thai con của người khác. Cho dù đi Cẩm Quốc, gả cho tân nhậm hoàng đế của Cẩm Quốc cũng sẽ không có kết cục gì tốt. Mà lúc này có khả năng vừa ra khỏi núi Liêu Trọng Nhiên sẽ bị này Tào Kim Liêu xử tử.
“Niệm Niệm cô nương!” Hạ Li Sa vừa mở miệng liền hướng Đường Niệm Niệm vẻ mặt đau khổ kêu: “Cô cũng có nam tử yêu thương, vì hắn liền muốn nữ tử trong thiên hạ không được phép sinh chút niệm tưởng nào, vậy có lẽ cô hiểu được cảm giác của ta lúc này. Lúc này ta người mang lục giáp, bên cạnh chính là người ta yêu sâu đậm, làm sao có thể nguyện ý gả cho làm người khác làm vợ. Chỉ cầu Niệm Niệm cô nương thiện tâm, giúp hai người chúng ta tránh được một kiếp này.”
Liêu Trọng Nhiên có lẽ không biết, Đường Thu Sinh có lẽ cũng không biết, nhưng nàng lại biết những việc, những lời Đường Niệm Niệm làm và tuyên bố ở Đại Vân Hải. Đơn giản vì nàng thân là Hạ quốc công chúa, lại là nữ tử, bên cạnh có một số quý nữ thích trò truyện thiên hạ. Nhất là những lời nói hành động kia của Đường Niệm Niệm đủ khiến cho nữ tử thiên hạ vừa đố kị vừa ao ước, nàng cũng là ngẫu nhiên nghe được từ trong miệng nhóm quý nữ kia.
Người Đường Niệm Niệm yêu là thiếu chủ Vô Ngân Sâm Lâm, cho nên chắc chắn là vị bên cạnh này. Nghe nói Vô Ngân thiếu chủ đối với nàng sủng ái vô độ, mọi chuyện đều nghe theo nàng. Từ cử chỉ của hai người vừa rồi đã có thể thấy được tin đồn nàng nghe qua đều là sự thật. Như vậy bây giờ người có thể giúp nàng và Liêu Trọng Nhiên tránh được một kiếp chỉ có hai người trước mắt, chỉ cần thuyết phục Đường Niệm Niệm, tất cả đều sẽ xong.
Nàng vừa nói ra, bên kia sắc mặt Tào Kim Liêu liền hơi hơi biến hóa một ít.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm dừng trên thân thể nàng, còn chưa nói gì, đã nghe Tào Kim Liêu lên tiếng thúc giục: “Còn không mau bắt hai người bọn họ lại, tránh quấy rầy hai vị.”
Đám binh sĩ lập tức tiến nhanh lại gần hai người kia, đôi mắt Đường Niệm Niệm chớp chớp, sắc mặt chợt lạnh dần.
Bàn tay Tư Lăng Cô Hồng che ở trước mắt nàng, mấy binh lính tiến về phía hai người kia phút chốc liền tan biến trong thiên địa, Tào Kim Liêu biến sắc, luân phiên dịch chuyển mấy chỗ, mà những ngọn hắn nơi lão vừa đứng đều héo rũ thành trong trong nháy mắt.
“Niệm Niệm, muốn nói cái gì?” Tư Lăng Cô Hồng nhẹ giọng nói ở bên tai nàng, bàn tay vốn che trước mắt dừng ở bên môi, trong tay cầm một miếng mứt hoa quả.
Trang Chủ Đừng Vội Trang Chủ Đừng Vội - Thuỷ Thiên Triệt