We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 140 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 767 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46:
********
Chưa đến một tiếng sau, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Các nhóm học sinh trong lớp cũng đi hết ra khỏi lớp. Chỉ có 6 người vẫn đang ngồi ở trong lớp lúc này.
Thu dọn sách vở, nói đúng hơn là thu dọn mấy cái Ipad hay laptop 5 người kia vươn vai thong thả đứng dậy.
Quang Anh đột ngột tiến đến chỗ nó nở một nụ cười ấm áp đúng chất warm. Đúng là hoàng tử được mệnh danh là có nụ cười sát gái nhỉ, đám fan nữ mà nhìn thấy nụ cười này của chàng không biết sẽ kích động như thế nào đây?
- Ê, xuống vườn hồng với bọn anh không? Thiên Vũ nó cũng đang ở đấy!
Nó nhìn Quang Anh rồi lại quay sang nhìn mấy người kia cười trừ nghĩ cách kiếm ra một cái cớ để từ chối.
- Thôi mấy người xuống đi, hôm nay Nhi hơi mệt nên muốn ở trong lớp!
- Sao vậy, mày không khỏe à. Có cần xuống y tế không - Hà My lo lắng nhìn nó hỏi.
- Không sao, chỉ là bệnh lười tái phát thôi! - nó khua khua hai tay trước mặt cười xuề xòa.
- Bệnh lười, nghe lạ nhỉ - Hà My trừng mắt vì cái lý do của nó. Định xổ cho nó một tràng thì Thùy Trâm bất chợt chặn lại, vừa kịp cứu nguy cho hai lỗ tai của nó.
- Thôi, thôi mặc kệ con heo này đi. Có bảo nó cũng không xuống đâu. Đi nhanh không hết giờ ra chơi bây giờ - Thùy Trâm nói xong chưa để Hà My phản ứng gì kéo tay cô nàng đi rồi quay sang nhìn nó, trong ánh mắt lộ rõ một câu '' Con heo này, tao cứu nguy ày đấy. Lo mà nghĩ cách trả ơn đi! ''.
- Thùy Trâm, đứng lại. Mày nói ai là heo hả? - nhưng không kịp nữa rồi, cô nàng và ba người kia đã kịp chuồn khỏi lớp, thoát khỏi móng vuốt nổi giận của nó. Và có lẽ từ đây cái biệt danh heo do Thùy Trâm đặt ra sẽ còn gắn liền với nó dài dài.
- Heo chào nha, biệt danh hợp với mày lắm - Thùy Trâm cười tươi ngoảnh đầu lại nói với theo.
Khi 4 người đó đã đi khuất hẳn. Trong lớp gương mặt của nó từ tươi cười, vui vẻ như một thiên thần liền trở nên lạnh lùng băng lãnh như một ác quỷ. Ngoại trừ một người ra thì không ai có thể nhìn thấy được điều này, cậu ta dành tặng cho nó một câu nói đầy khinh miệt và xem thường.
- Xem ra tương lai của cô sẽ là một diễn viên giỏi nhỉ.
Nó quay xuống liếc mắt lạnh nhìn người vừa phát ngôn ra câu nói đó, lại nói một câu không mấy ăn nhập với chủ đề.
- Nói tiếng Việt đi! Đây là Việt Nam - Thật ra từ lúc nãy đến giờ nó và Lee Minwoo toàn đối thoại với nhau bằng tiếng Hàn nên mọi người trong lớp hầu như không ai hiểu gì! Nhưng điều này chưa chắc chắn vì thực chất cũng có một vài người đã học và nói thành tạo tiếng Hàn và toàn bộ cuộc đối thoại lúc nãy đã được thu vào não của họ, một nỗi nghi ngờ cũng bắt đầu được hình thành từ đây.
Không thấy cậu ta trả lời gì nó tặc lưỡi một cái rồi nói tiếp.
- Cậu có biết chưa có một ai có thái độ như thế đối với tôi không? Im lặng, là cậu đang xem thường hay là khinh miệt lời nói của tôi vậy!
Câu nói đầy đả kích này rốt cuộc cũng đã có tác dụng, khiến ai đó phải khó chịu và tức giận ra mặt mở mồm, một câu tiếng Việt lưu loát không sai một âm nào.
- Rốt cuộc cô đang có ý định gì hả?
- Khả năng nói tiếng Việt của cậu thật không tệ. Ý định hả? Đơn giản thôi, là tôi muốn cậu mở miệng nói chuyện với tôi!
- Vậy xin chúc mừng, cô đã thực hiện được ý định của mình rồi đây.
Nó chống cằm nhìn Minwoo, không khí lại rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau đó, nó lại là người phải mở miệng để phá vỡ cái bầu không khí này.
- Kang Minwoo... - nó thấp giọng - À không bây giờ phải gọi cậu là Lee Minwoo hoàng tử thất lạc rồi chứ gì.
Nó nói câu nói này vốn không định châm chọc cậu ta, những rốt cuộc lại là khiến cho ai kia phải hiểu lầm tức giận giống lên.
- Sao, hoàng tử thất lạc đấy thì sao? Hay là cô thấy tiếc nuối vì bây giờ thân phận tôi đã khác làm cho cô không thể bắt nạt được như ngày xưa nữa vậy hả Park Hyun Young!
- Hình như cậu hơi tự đề cao quá cái thân phận của mình bây giờ rồi đấy. Cậu có biến đổi thành một người, thành một thân phận hoàn toàn khác thì cậu tưởng là có thể trốn chạy và thoát khỏi tôi sao? Lầm to rồi, cậu nghĩ tôi là ai, Hyun Young này là để cho cậu xem thường chắc!.
- Cô,... - Minwoo tức giận, tay nắm thành hình quả đấm. Gân xanh nổi rõ mồn một đủ để cho người ta hiểu lúc này cậu đang tức giận đến mức độ nào?
- Rốt cuộc Hyun Young tại sao cô lại trở thành một con người như thế này. Vì cái chết của cậu ấy sao? Hãy quay trở lại như ngày xưa đi. Tôi biết cậu không phải là như vậy?.
Nghe đến đây như một quả bom đã bị châm ngòi đó đứng dậy tức giận quát.
- Đừng có nói đến anh ấy trước mặt của tôi, cậu không biết đó là điều cấm kị lớn nhất của tôi à? Gần bốn năm rồi, rốt cuộc cậu cũng chưa hiểu được những gì mà tôi nói hôm đó hay sao? Tôi chưa bao giờ coi cậu là bạn, cái có là chỉ để làm cho anh ấy vui lòng thôi. Và cậu biết không, đây mới thực sự là bản chất thật sự trong con người của tôi đó, cậu bắt tôi phải làm một diễn viên đóng nốt vai diễn ngày xưa à, xin lỗi nhưng không có anh ấy tôi không thể làm được. Tôi không muốn sống giả tạo, làm một diễn viên với những cử chỉ như hồi đó nữa, cậu muốn tôi làm bạn với cậu, muốn tôi cười, muốn tôi nói với cậu như ngày đó sao, bỏ ngay cái ý nghĩ hoang đường đấy đi. Cậu hiểu chưa, tôi là một đứa xấu xa, một đứa giả tạo. Ngày đó chính là một ác quỷ bất đắc dĩ phải ngụy trang và biến thành thiên thần trước mặt của cậu đó...
Nói đến đây, giọng nói của nó dường như lạc đi. Rõ ràng trong không gian bây giờ chỉ nghe thấy những tiếng nấc nhỏ. Chứng tỏ điều gì, là đó đang khóc sao?
Một cỗ nóng chảy xuống hai bên gò má nó. Rốt cuộc đến cuối cùng, nỗi đau, nỗi uất ức thầm kín trong lòng đều không thể cầm lại được. Theo nước mắt mà tuôn rơi xối xả? Liệu rằng những giọt nước mắt này chính là một minh chứng ột đoạn quá khứ tồi tệ của nó hay không?
Nó cúi gằm mặt xuống, không muốn để cho ai nhìn thấy khuôn mặt của mình lúc này, giàn dụa và đầy nước mắt. Nước mắt cứ như không, thỉnh thoảng lại rơi từng giọt xuống sàn nhà.
Vẫn cứ cúi gằm như thế, tiếng nức nở vẫn còn một dài tưởng chừng như không hề có điểm dừng lại.
Bỗng nó có cảm giác như có một thứ gì đó chạm vào mặt mình. Theo quán tính nó mở mắt, bỗng giác ngẩng mặt lên đối diện với ai kia.
- Le...Lee... Minwoo. Cậu... đang làm cái... quái gì vậy? - tiếng khóc làm cho giọng nói của nó trở nên đứt quãng.
- Ngoan đừng khóc - Minwoo ánh mắt không rõ thứ cảm xúc, từ đâu đã rút ra một khăn tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nó. Gương mặt có phải là do nước mắt làm không mà giờ đây đã ửng hồng, khuôn mặt đậm chất vẻ trẻ con nhưng kiều diễm đến động lòng nay lại càng kiều diễm hơn. Hận nhìn thấy bộ dáng và khuôn mặt nó lúc này, bất cứ một thằng đàn ông nào cũng muốn ôm, nâng niu mà che chở.
- Vậy cô hãy sống đúng với con người thật của mình đi. Đừng có giả tạo giống như ngày xưa nữa. Cô biết không? Ác quỷ theo như lời cô nói là không có trái tim, là không có cảm xúc, ác quỷ không bao giờ yếu đuối và khóc như cô lúc này cả. Bộ dạng của cô lúc này thật là muốn làm người ta đau lòng...
- Cậu nói cái gì chứ. Ai đang khóc? Ai cần cậu quan tâm?Tất cả, tôi không cần.
Nói rồi, nó lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má mình, chính nó cũng ngạc nhiên, là nó đang khóc sao. Tại sao lại như vậy? Tại sao khi nói ra những điều này nó lại không thể khống chế được cảm xúc hỗn độn trong người mình. Rốt cuộc là nó đang làm và diễn cái vai gì trước mặt cậu ta vậy?
Vùng vằng hất tay Minwoo ra, nó lấy cặp và chạy nhanh ra ngoài cửa lớp.
Minwoo nhìn theo bóng lưng đó, ánh mắt đến bây giờ vẫn không rõ tạp cảm xúc. Nhìn chiếc khăn tay đẫm nước mắt cậu ta không tự chủ được thì thầm một câu mà chỉ mình cậu ta nghe thấy.
- Hyun Young, bao giờ em mới quên được cậu ấy mà hiểu được tình cảm của tôi đây?...
********
Giới thiệu nhân vật mới:
Lee Minwoo: 17 tuổi, là người Hàn Quốc chính hiệu.
Trước đây, là một cô nhi có thân phận thấp kém luôn bị coi thường, tảy chay ở trường học bên Hàn Quốc. Sau này, anh may mắn tìm được người bố ruột đã thất lạc bấy lâu nay của mình. Người bố ruột của anh lại chính là Lee Minchael, một trong những nhà tài phiệt lớn và có tiếng trên thế giới. Từ đấy con người và thân phận của anh cũng hoàn toàn thay đổi.
Khi vào ngôi trường quốc tế Royal thì với vẻ ngoài đẹp trai và gia thế của mình, ngay buổi học đầu tiên anh đã được đặt cho cái biệt danh '' hoàng tử thất lạc '' và cũng là người được bọn con gái trong trường sau này tôn lên làm hoàng tử Idol thứ 4 của trường.
Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ - Trần Thu Phương