Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 27: Loạn
hưng mà nhờ lời này của nàng, Diệp Phong cũng đã biết được thân phận của ông lão trước mặt mình để cho hắn bỏ đi ý định phản kích. Sau khi né vài đòn đánh của Gia lão, Diệp Phong bỗng dùng sức mạnh tạo ra một sức mạnh vô hình trói buộc ông lại, kéo ông đến bên cạnh đại công chúa.
Dẹp đi những phiền phức, Diệp Phong nhìn về phía hai kẻ đang bị mình xách cổ như xách gà. Sau một lúc ngẫm nghĩ, Diệp Phong quay về phía Gia Hình Tuyết hỏi với khuôn mặt ngại ngùng.
“Ặc, cho ta hỏi đế quốc Xuất Vân nằm ở hướng nào thế?”
“Hả?”
“Hướng này!”
Gia Hình Tuyết hơi sững sốt trước câu hỏi này, này chỉ tay theo bản năng để trả lời Diệp Phong. Ngay sau đó, nàng lại hối hận thầm trong lòng.
“Sao ta phải trả lời hắn chứ?”
Nhận được đáp án mình mong muốn, Diệp Phong mỉm cười sáng lạng với công chúa rồi vung tay.
“Vèo!!!”
Dưới ánh mắt của hàng vạn người dân, hai vị cường giả cao cao tại thượng của đế quốc Xuất Vân bị ném thẳng về hướng đế quốc của mình, cả hai giống như chỉ có thể cam chịu tình cảnh này, không còn cách nào khác để phản kháng.
Đâu ai biết được, hai vị cường giả này đã mững rỡ như thế nào khi Diệp Phong ném họ ra khỏi tay hắn. Khi cả hai nghĩ rằng đã có thể sử dụng sức mạnh trở lại thì mới phát hiện ra rằng điều đó là không thể. Đấu khí bị Diệp Phong hút hết đã hồi phục được một tý, chỉ là không thể bị sử dụng dù làm bất cứ cách nào. Không còn cách nào khác, cả hai chỉ có thể để cho Diệp Phong trở về đế quốc.
Còn Diệp Phong, sau khi ném đi một Đấu Hoàng cùng một Đấu Tông, hắn không hề để chuyện này ở trong lòng dù chỉ một chút. Nhìn về đại công chúa đang ngây người, Diệp Phong mỉm cười nói ra lời hẹn ước từ một phía.
“Một năm sau, ta sẽ đến thăm nàng lần nữa. Chờ ta!”
Dứt lời, cả thân hình của hắn đã tan biến giữa bầu trời giống như một làn khói.
Lúc này, Gia lão cũng cảm nhận được sự trói buộc do Diệp Phong tạo ra trên người mình đã biến mất. Ông lập tức hướng về Gia Hình Tuyết hỏi gấp gáp.
“Tuyết nhi, hắn ta có làm gì ngươi không?”
“Hắn.....hắn....ta....ta.....!”
Nghĩ đến việc Diệp Phong đã làm với mình, một cô gái mới mười bảy tuổi như Gia Hình Tuyết chịu không được đến mức phải đỏ mặt. Ngập ngừng một hồi lâu, nàng mới lắc đầu.
“Hắn không có làm gì cả!”
Ai có thể tin lời nàng cơ chứ, nhất là khi nàng có những phản ứng như thế này. Là một người từng trải, Gia Hình Thiên có thể xác định được Diệp Phong đã làm cái gì đó rồi. Nghĩ đến việc cháu gái yêu quý của mình bị khi dễ, ông rống lên, tiếng rống giận vang khắp Đế đô.
“Đóng tất cả cửa thành! Canh gác nghiêm mật, không được để bất cứ một con ruồi nào lọt qua cho ta!!!”
...................................................
Miệng lưỡi của quần chúng luôn là thứ dùng để lan truyền tin tức nhanh nhất, chỉ năm phút sau sự kiện đó diễn ra, cả đế đô đã xuất hiện một tin đồn về Diệp Phong.
Một người thanh niên đánh bại cường giả của đế quốc Xuất Vân, cứu lấy cuộc đời của đại công chúa.
Một người thanh niên nhảy ra từ xe ngựa của đại công chúa rồi lên tiếng bảo vệ nàng.
Người thanh niên chiến ba vị cường giả.
Người thanh niên muốn chiếm đoạt đại công chúa, giữ lấy nàng làm của riêng.
Trong lúc cả Đế đô đang lâm vào rối loạn bởi việc làm động trời của Diệp Phong, các thành viên cao tầng của gia tộc Thước Đặc Nhĩ cũng đang trang cãi kịch liệt vì hắn.
“Ta nhịn không được! Hắn dám đối xử với cháu ta như thế, ngươi bảo ta phải nghe lời hắn ư?”
Một lão già hét lớn vào mặt của Sơn Thạch, lão không phải ai khác mà chính là ông của Lôi Lặc, người đã bị Diệp Phong sửa chữa vào tối hôm qua.
“Nhịn không được cũng phải nhịn!”
Đối với nguyên lão này, Sơn Thạch cũng không muốn đắc tội hắn. Chỉ là lão đã khuyên bảo rất lâu rồi mà người này lại chưa thông nên cũng có chút bực mình.
Xung quanh hai người vẫn còn có những nguyên lão khác cùng với tộc trưởng của gia tộc Thuốc Đặc Nhĩ, Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn, chỉ là tất cả bọn họ đều giữ thái độ im lặng trước sự việc này, mặc cho hai vị kia cãi nhau thỏa thích.
Một lần nữa, Sơn Thành lại khuyên bản thân nhịn nhục, vị nguyên lão kia đã nóng đến mức mất bình tĩnh để rồi chửi thề.
“Nhịn cái con mẹ nó! Ta không tin gia tộc Thước Đặc Nhĩ lại sợ ai trong đế quốc này, huống chi chỉ là một thanh niên! Mặc kệ ngươi có muốn giúp hay không, ta cũng muốn phái người bắt hắn về đây để xem thử hắn là thần thánh phương nào.”
Nói xong, lão ta cũng không đợi Sơn Thành mở miệng thì đã quay lưng bước về phía cửa phòng họp. Không đợi lão ra khỏi cửa, một âm thanh phẫn nộ xen lẫn mất kiên nhẫn đã vang lên.
“Bà mẹ ngươi! Ta nói từ nãy đến giờ mà không thông sao? Ngươi có biết người ta có thực lực ra sao, gia thế như thế nào không? Được! Nếu ngươi còn chưa biết thì ta nói, tộc trưởng, ngài đừng trách ta không giữ bí mật, nếu ta không nói ra thì cả gia tộc này sẽ bị lão ta hại chết mất!”
Lời này vừa ra, các vị nguyên lão ở đây đều giật mình. Giữa Sơn Thành và tộc trưởng Đằng Sơn còn có bí mật gì liên quan đến người thanh niên kia. Chẵng lẽ........ hắn ta là con riêng của tộc trưởng. ( )
Không biết nếu Diệp Phong biết được suy nghĩ của những người này thì sẽ thế nào nhỉ, có khi hắn nổi khùng rồi tát một phát đập nát bọn họ cũng nên.
Rất nhanh, đáp án đã được Sơn Thành nói ra.
“Lão Lôi, ngươi biết hắn ta có thực lực thế nào không? Nói cho ngươi nghe, dù là ta đi nữa thì cũng không có cửa để chịu nửa chiêu của hắn, nói gì đến cao thủ do ngươi phái ra.”
“Còn nữa, hắn ta còn gửi cho gia tộc một số vật phẩm để đấu giá, trong đó còn có một loại đan dược tên Thăng Hoàng Đan đấy, ngươi hiểu không? Một viên đan dược giúp cho Đấu Vương biến thành Đấu Hoàng, ít nhất cũng là thất phẩm đấy. Không cần biết có phải do hắn luyện hay không, nhưng chỉ cần có một vị Luyện Dược Sư như thế đứng sau thì hắn có thể không cần xem gia tộc này là cái đinh gì rồi!”
“Việc cuối cùng, hắn ta còn chưa đến ba mươi tuổi. Chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã có thành tựu thế này, nghĩ xem thế lực của hắn có tài nguyên lớn đến chừng nào!”
“Hừ! Ta chỉ nói như thế! Bây giờ ngươi muốn làm gì thì cứ làm.”
Sau khi nói hết tất cả những gì mình giấu trong lòng ra, Sơn Thành thở dài nhẹ nhõm, lão ngồi xuống ghế của mình rồi nhấm nháp vài ngụm trà. Lão cũng không hề quan tâm đến phản ứng của vị nguyên lão kia, nếu biết hết những gì về Diệp Phong mà lão kia còn muốn báo thù thì đã không thể đứng trong vị trí nguyên lão rồi.
Đúng như Sơn Thành nghĩ, vị nguyên lão kia bị hù đến mức mém tè trong quần rồi. Lão ta không ngờ cháu mình lại chọc phải người khủng bố như thế. Không chỉ lão, mà tất cả những người ở đây trừ tộc trưởng ra đều chảy mồ hôi thấm ướt cả lưng.
Vào lúc này, không khí ở căn phòng họp trở nên yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn có âm thanh húp trà “sồn sột” của Sơn Thành đang vang lên mà thôi.
Cảm thấy đã đến lúc mình mở miệng, Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn bỗng lên tiếng.
“E hèm! Mọi người................!!!!”
“Tộc trưởng! Tộc trưởng, có chuyện lớn rồi!”
Ngay khi ông còn chưa nói gì cả, một tên thuộc hạ đã chạy phốc vào trong này, cũng không để ý mình đã đâm ngã vị nguyên lão còn đứng như trời trồng ở phía sau.
“Nói!”
Phòng họp này là nơi dành cho những người có địa vị cao nhất trong gia tộc bàn bạc, thế nhưng mà tên này dám chạy vào như thế làm cho Đằng Sơn khá là bất mãn. Nhưng thấy vẻ gấp gáp của hắn, ông cũng không vội trách phạt mà ra hiệu hắn ta báo cáo.
Thấy tộc trưởng đã đồng ý, tên thuộc hạ này bắt đầu kể về sự kiện vừa diễn ra. Đến cuối cùng, hắn ta lại nhấn mạnh rằng.
“Thuộc hạ nhìn thấy rõ người thanh niên đó đã đi cùng với tiểu thư Nhã Phi và bạn của nàng ấy, ba người có vẻ rất thân mật!”
“Phịch!”
Ông của Lôi Lặc ngồi phịch xuống sàn nhà, mồ hôi đã thấm ướt cả quần áo. Nếu đúng như tên thuộc hạ nói thì kẻ mà Lôi Lặc chọc giận chính là người này rồi. Hắn có thể xách Đấu Tông như xách gà thì lão ta không có tư cách để báo thù gì nữa mà còn phải mừng vì người ta đã tha mạng cho cháu hắn.
Còn những vị nguyên lão còn lại cũng bắt đầu cau mày, không phải do chuyện của Lôi Lặc, mà là do chuyện của Nhã Phi. Hiện giờ, Gia lão đã phẩn nộ, nếu ông biết được tin tức này thì thế nào cũng trút giận lên người của gia tộc Thước Đặc Nhĩ cho xem. Thế nên mọi người phải suy nghĩ cách để thoát khỏi tình trạng này mà không phải làm Diệp Phong bất mãn.
Sau một hồi, Đằng Sơn đã có cách, ông nói lớn tiếng với tất cả những người ở đây.
“Từ bây giờ, chúng ta hãy tung tin đồn về phía bên ngoài như sau: Một người thanh niên lạ mặt đã bắt cóc Nhã Phi và bạn của nàng, lại còn hành hung một người trong gia tộc. Mọi người có đồng ý không?”
“Đồng ý!”
Cách này của Đằng Sơn khá ổn, có thể giữ thể diện cho Nhã Phi, mà không khiến cho Gia lão nghi ngờ. Cho dù Diệp Phong bị vu oan thì Đằng Sơn tin Nhã Phi sẽ khuyên can hắn, không để cho hắn phải trút giận lên gia tộc mình. Còn chuyện của Lôi Lặc, tất cả đều đã bỏ qua rồi, ai bảo hắn mê gái rồi chọc đến Diệp Phong làm gì.
Sau đó, mọi người lại bàn bạc về một vấn đề khác, đó là chuyện của các vật phẩm mà Diệp Phong gửi cho họ để đấu giá. Cũng không ai đưa ra ý kiến chiếm lấy những thứ đó làm của riêng, họ không phải là kẻ ngu.
................................................
Đế đô của đế quốc Già Mã, gia tộc Thước Đặc Nhĩ rơi vào hỗn loạn, đế quốc Xuất Vân cũng không yên tĩnh gì. Vào lúc này, Hoàng Đế của đế quốc và Hoàng Tử đang ngồi cùng với Tông chủ Độc Tông trên đại điện.
“Phụ hoàng, sao trưởng lão và vợ của ta còn chưa đến!”
“Hoàng nhi! Ngươi đừng có gấp, với tốc độ của họ thì ngày mai mới có thể trở về! Có cả một vị lão tổ Đấu Tông tham gia thì ngươi nghĩ đế quốc Già Mã có thể làm được gì?”
“Ha ha ha! Hoàng tử quá nóng vội rồi! Lão tổ và trưởng lão có thể không nói, nhưng mà vợ của ngài thì không thể di chuyển nhanh đến thế được!”
“Vâng! Là ta quá nóng vội!”
Thì ra bọn họ đang bàn về chuyện kết hôn giữa đại công chúa và hoàng tử, xem ra Hoàng Đế rất nuông chìu con cái của mình, vì hoàng tử mà phải mời đến một vị Đấu Tông để đi rướt dâu.
“Véo!”
“Ầm ầm ầm!!”
Trong lúc ba người đang cười cợt đế quốc Già Mã, một biến cố đã xảy ra. Đó chính là Đấu Hoàng và Đấu Tông do Diệp Phong ném đi đã bay trở về nơi này, đập nát mái vòm của hoàng cung rồi nện xuống đất, phát ra âm thanh rền trời. Cả ba người đang ngồi ở đây đều bị biến cố này làm cho ngây ngốc.
Đến khi bình tĩnh lại, tông chủ Độc Tông đã nhận ra hai khuôn mặt đang mang đầy máu nằm giữa đống đổ nát. Hắn ta nhịn không được mà hô lên.
“Lão tổ? Trưởng lão? Các người bị sao vậy?”
Vừa hô, hắn vừa lao đến định chạm vào vị lão tổ kia xem xét tình trạng của họ. Đúng lúc này, một cột sáng màu vàng bỗng bắn ra từ trong người của vị lão tổ, cột sáng lao thẳng lên bầu trời, hình thành một dòng chữ khổng lồ màu vàng kim.
“Động đến Già Mã – Chết!”
Hàng chữ tỏa ra uy áp kinh khủng, khiến cho tất cả các cường giả ở đế quốc Xuất Vân bị ép đến mức nằm rạp xuống đất, cả đế quốc bắt đầu rối loạn hơn bao giờ hết.
Ngay vị trí của vị lão tổ này, tông chủ, Hoàng Đế, hoàng tử đều đang nằm la liệt, không nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay. Nhưng tất cả đều không dám căm hận, chỉ có nỗi sợ hãi dành cho chủ nhân của dòng chữ kia.
“Tại sao đế quốc Già Mã lại có một kẻ kinh khủng như thế?”
Mãi đến năm phút sau, dòng chữ bỗng phân giải, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó chia làm nhiều cột sáng nhỏ hơn bay thẳng về các hướng của đế quốc Xuất Vân.
Khi bắt đầu, tông chủ Độc Tông còn đang suy nghĩ ý nghĩa của việc này. Nhưng đến khi nhìn thấy hướng đi của các cột sáng, hắn ta rống lên đau đớn, bất lực.
“Không!!!!!”
Hắn ta đã hiểu rồi, hiểu rõ ý nghĩ của chủ nhân dòng chữ này rồi. Các cột sáng nhỏ kia đều có mục tiêu là các vị Đấu Tông của đế quốc này, kẻ kia muốn cảnh cáo.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Một loạt các tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên ở mọi nơi của đế quốc Xuất Vân trong ánh mắt khủng hoảng của những người xung quanh. Tất cả các vị Đấu Tông đều đã bị thương nặng, ít nhất cũng phải mất hai năm để hồi phục hoàn toàn. May cho họ là Diệp Phong không có ý định giết người vô cớ nên không có người nào chết đi
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương