A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 5: Hộp Bento Tử Thần
gày hôm sau, tức là thứ hai. Diệp Phong và chúng nữ lại cùng nhau đi học bình thường như mọi ngày. Khi đi vào trường, Diệp Phong bắt gặp Sena đang trên đường đến phòng của CLB, vì vậy Diệp Phong nói chúng nữ:
“ Các nàng vào trước nhé, ta đến CLB một chút!”
Nói rồi, Diệp Phong chạy đến bên cạnh Sena, trong thấy Sena còn chưa phát hiện mình, Diệp Phong vỗ vai cậu ta một cái:
“ Sena!”
“ A!! hú hồn, thì ra là anh Diệp Phong!”
“ Cậu đang xem gì thế?”
“ Đây là lịch thi đấu của chúng ta, trận sau của chúng ta là đội White Knights của trường Oujou “
“ Oujou à!??” Diệp Phong dùng một tay xoa cằm rồi tự nhủ.
Đi một lúc, Diệp Phong và Sena đã đến phòng của CLB. Vừa mở cửa, Diệp Phong và Sena đều nghĩ là mình đến nhầm nơi, nhưng khi thấy Mamori trong đây thì 2 người mới hiểu lý do.
“ A! Sena với Diệp Phong đến rồi à?”
“ Chào, mamori, cậu sắp xếp lại cả căn phòng đấy à?” Diệp Phong chào Mamori.
“ Uh! Mình đến sớm thì thấy nó bừa bộn quá nên dọn dẹp một tý ấy mà!” Mamori cười nói.
“ Nhiêu đó là tuyệt rồi, không dám một tý đâu!” Sena vội mở lời.
Đúng lúc này, của phòng lại được mở ra lần nữa. Người đến là Kurita, cậu ta xách theo trên người cả đống bánh ngọt.
“ Mọi người ăn sáng chưa??”
Và thế là bữa tiệc bánh ngọt dùng để chào đón Diệp Phong, Sena và Mamori đã diễn ran gay sau đó. Khi cả ba đang dùng bánh ngọt thì Hiruma tiến vào. Không chút do dự, cậu ta đập đổ cả bàn bánh rồi đặt một cái sân bóng mô phóng lên đó.
“ Cậu có biết là trời đánh còn tránh bữa ăn không vậy hả?”
Mamori cằn nhằn lên, nhưng mà Hiruma không thèm để ý cô ấy nói gì mà bắt đầu đổ một đống mô hình cầu thủ lên bàn.
“ Đây là ta thức cả đêm để làm đấy!” Vừa nói, Hiruma vừa sắp xếp các mô hình vào đội hình của hai đội trên sân mô phỏng.
“ Chiến thuật của chúng ta vào trận sau sẽ là: Thế này!” Hiruma cầm lấy mô hình Eyeshield 21 rồi quét ngã hết toàn bộ mô hình Oujou.
“ Ồ! Nhắc mới nhớ, đội chúng ta có Eyeshield 21 nhỉ? Cậu ấy giỏi thật! Sene phải học hỏi ấy nhé!” Lúc này, Mamori chen ngang vào và khen ngợi.
Cảm thấy có lỗi với Mamori, Sena định giải thích với cô ấy thì Hiruma đã để nòng súng vào lưng cậu ấy.
“ Không được bắt nạt Sena!” Thấy Sena bị ăn hiếp, Mamori lên tiếng.
“ Hiruma! “ Diệp Phong chen ngang việc này lại.
“ Hả?”
“ Chuyện phòng thủ! Thể lực của Eyeshield rất yếu, vì vậy bảo cậu ta cứ giao phòng thủ cho ta! Eyeshield chỉ cần chờ lấy bóng từ ta mà thôi!”
“ ờ nhỉ? Ngươi nói ta mới nhớ đến ngươi! Cứ tưởng trận này ngươi sẽ không ra sân nữa chứ!” Hirume vác súng lên vai nói.
“ Do đội trước quá yếu mà thôi, nếu là Oujou thì …..” Diệp Phong nghiền ngẫm.
“ Được, vậy thì phòng thủ giao cho ngươi!” Hiruma đặt mô hình của Diệp Phong lên vị trí LineBacker rồi quyết định.
Một lát sau, Sena đi ra ngoài một mình. Ra đến sân tập, Sena dùng hết sức tung bóng lên, sau đó lại chạy hết sức về phía bóng rơi để đón bóng. Nhưng mà, tốc độ của Sena rất tốt,còn bắt bóng thì quá ẹ rồi, cậu ta để hụt bóng ngay lần đầu.
“ Tập bắt bóng à? Sena?” Diệp Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Sena rồi cầm lấy trái bóng.
“ Vâng! “
“ Tập kiểu này không tiến bộ được đâu, đường chuyền của Hiruma không hề như vậy! Để ta ném cho cậu xem thử nhé!”
“ Vâng!”
“ Được, chạy lên đi, nhiệm vụ của RunningBacker chỉ là chạy mà thôi, ôm bóng và chạy về đích hoặc chờ bóng từ người khác!”
Thấy Sena đã chạy các mình hơn 10 Yard, Diệp Phong ném bóng.
Trái bóng do Diệp Phong ném thấp ngang người với tốc độ rất nhanh. Thấy vậy, Sena nghĩ rằng mình sẽ bắt hụt. Nhưng điều bất ngờ là, quả bóng lại rơi chuẩn xác vào tầm bắt của Sena, làm cho cậu ấy bắt một cách dễ dàng mà không chệch khỏi đường chạy. Cầm trái bóng trên tay, Sena thẫn thờ, còn Diệp Phong thì giải thích:
“ Đẳng cấp ném của một tay Quatterback là thế, vì vậy, nếu muốn tập bắt bóng thì hãy tập với Hiruma, tự ném rồi tự bắt như cậu thì chỉ phí thời gian thôi!”
Rồi Diệp Phong quay người đi về phía trường học, để lại một câu:
“ nói với bọn họ là ta vào học nhé! Thỉnh thoảng ta ghé vào tập sau, thường thì ta rất bận với hội học sinh rồi!”
Trưa ngày hôm đó, khi mà giờ nghĩ trưa vừa bắt đầu, Diệp Phong vừa cất hết sách vở xong thì Kyou đã chạy sang và đến trước mặt Diệp Phong.
“ Gì thế? Kyou?”
“ À, ừ, à, chã qua là…. Ta muốn hỏi cậu có muốn dùng bữa trưa với ta và Ryou không thôi!”
“ À! Được thôi! Vậy lên sân thượng nhé, chỗ đó là nơi ta thường dùng cơm!”
“ Tốt!” Thấy Diệp Phong đồng ý ngay, Kyou cũng không nghi ngờ gì nhiều mà chạy đến bàn Ryou nói cái gì đó, mà Diệp Phong thì nói với Tomoya cùng Youhei.
“ Đến sân thượng nhé! Hôm nay có thêm của Kyou và Ryou đấy!”
Một lát sau, nhìn những người trên sân thượng, Kyou không còn cười nỗi nữa. Chỉ thấy toàn bộ nữ nhân của Diệp Phong đang ngồi thành một cụm trên sân thượng. Mà Diệp Phong thì đang chào hỏi, cười đùa với mọi người.
“ Phong, cơm trưa của chàng đây!” Kotonoha đưa cho Diệp Phong một hộp bento rồi bảo.
“ Cảm ơn nhé, Kotonoha.! “ Diệp Phong nhận lấy rồi cảm ơn.
“ Diệp Phong chết tiệt! Cứ tưởng sẽ chỉ có Tomoya và Youhei sao lại có thêm cả bọn họ nữa vậy trời!” Đây là điều mà Kyou đang suy nghĩ trong đầu.
Diệp Phong ngồi vào chỗ trống bên cạnh nhóm Kotonoha rồi gọi:
“ Kyou? Ryou? Cả 2 sao thế? Mau lại đây dùng cơm nào!”
Cùng một lúc, Youhei và Tomoya cũng đã ngồi đối diện Diệp Phong, để hai vị trí bên cạnh Diệp Phong cho Kyou và Ryou.
“ Ụt ịt!” Một tiếng kêu của heo vang lên, và một chú heo rừng bò ra từ một góc nào đó của sân thượng ( chỉ có trong manga nhỉ??).
“ Botan?? Sao ngươi lại ở đây?” Kyou ôm lấy chú heo rồi nói.
Mà Diệp Phong cũng cười bảo:
“ Botan sao? Lâu quá không gặp! Xem ra nó cũng lớn nhiều rồi”
Đặt Botan xuống, Diệp Phong và mọi người bắt đầu dùng cơm. Diệp Phong ăn rất nhanh, chỉ thoáng một chốc hắn đã giải quyết xong phần cơm của mình. Thấy Diệp Phong đã ăn xong, Kyou ngập ngừng một chút rồi đưa hộp cơm của mình ra và nói:
“ Diệp Phong, cậu muốn dùng thử cơm của ta không? Nhiều quá ta ăn không hết!”
“ Vậy thì ta không khách sáo nhé!” Diệp Phong nói rồi thì đưa đũa về phía hộp cơm của Kyou rồi gắp một phần trứng cuộn.
Ăn xong phần trứng Diệp Phong dựng ngón cái lên về phía Kyou.
“ Ngon, rất ngon! Sau này cậu sẽ là một người vợ đảm đang đấy Kyou!”
“ Vợ ư ……!” Nghe Diệp Phong khen mình, cả người Kyou nóng cả lên, nóng cả mức đầu nàng bốc khói. Tình hình này thì Kyou không còn nghe được gì nữa mà chìm trong lời khen của Diệp Phong rồi.
“ Anou, Diệp Phong, cậu cũng thử của mình xem!” Thấy chị mình được khen như vậy, Ryou hơi ghen tỵ, nàng lấy ra một hộp cơm rồi mời Diệp Phong.
Nhìn hộp cơm của Ryou, Diệp Phong lại cảm thấy nguy hiểm tràn ngập. Từ hộp cơm, Diệp Phong có thể thấy khí thể đen toát ra từ nó. Trực giác cho Diệp Phong biết là không nên ăn.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Ryou, Diệp Phong lại không nỡ từ chối a. Hắn nhận lấy hộp cơm rồi gắp một miếng thịt mà hắn cho là khó làm hỏng nhất. Cho từ từ miếng thịt vào miệng và nhai, nuốt. Phía sau lưng của Diệp Phong đã chảy mồ hôi như tắm, nhưng hắn vẫn làm vẻ mặt cười tươi rồi khen Ryou giống như Kyou. Trong hoàn cảnh này, Diệp Phong không có tâm trạng để suy nghĩ lời khen khác rồi.
Tuy là khen giống Kyou như Ryou vẫn thấy sung sướng. Nàng lại rơi vào tình trạng ảo tưởng như chị mình. Lợi dụng cơ hội này, Diệp Phong nhanh chóng phân chia cho Tomoya và Youhei một phần và cả Botan một phần, sau đó hắn dùng hết sức bình sinh nhồi toàn bộ phần còn lại của hộp cơm Ryou vào bụng.
Tuy không hiểu Diệp Phong làm gì, nhưng thấy Diệp Phong ăn hết thì Tomoya và Youhei nghĩ rằng đồ ăn này rất tốt, vì vậy cả hai đều đồng loạt bỏ đồ ăn vào miệng.
“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
“ éccccccccccccccccccccccccccccc!”
Âm thanh thảm thiết của hai người một heo vang lên khắp sân thượng, Botan đã đưa bốn chân lên trời, còn Tomoya và Youhei thì nằm dưới đất. Cả hai chỉ về phía Diệp Phong và thều thào mắng:
“ Cậu…..rất…..tốt…..!”
Âm thanh thảm thiết của họ đã đánh thức Kyou và Ryou về với thực tại. Nhìn tình hình của Youhei và Tomoya hiện giờ, Kyou hoảng hốt hỏi:
“ Có chuyện gì vừa xảy ra thế?”
“ Không có gì, họ thấy món ăn của Ryou quá ngon thôi, họ ước mong lần sau được ăn tiếp!” Diệp Phong vừa uống nước vừa trả lời, mà giấu sau đó là nụ cười giảo hoạt. Nếu Tomoya và Youhei tỉnh lại, nghe lời này của Diệp Phong thì không biết họ có muốn giết chết Diệp Phong không nữa!
“ Này, Diệp Phong? Cậu tham gia CLB bóng bầu dục hả?”
Ryou mở miệng hỏi Diệp Phong.
“ Hả? Sao cậu biết?” Diệp Phong ngạc nhiên, không hiểu tại sao Ryou lại biết.
“ Có vài người tham gia trận đấu hôm qua đã nói trong trường là cậu cũng tham gia CLB đấy, chẳng lẽ là thật!”
“ Ừm, thật đấy! Ta nghĩ mình cũng nên tham gia một CLB nào đó!”
“ Vậy CLB đó có cần quản lý không? Bọn ta cũng có thể giúp được một ít đấy!”
Thấy Ryou và Kyou xung phong làm quản lý, Diệp Phong nhớ lại khuôn mặt ác quỷ của Hiruma thì hắn lắc đầu:
“ CLB có quản lý rồi, các cậu không cần tham gia đâu, thỉnh thoảng đến cổ vũ cho đội là tốt rồi!”
“ Hazz, thôi được!” Không được Diệp Phong nhận làm quản lý, cả Kyou và Ryou đều thất vọng mà thở dài.
Đúng lúc này, một số âm thanh hô hào, cổ vũ vang lên dưới sân trường.
“ Tomoyo, cố lên Tomoyo!”
“ Chuyện gì thế?” Cả hai người Youhei và Tomoya đều thoát khỏi địa ngục trở về, hai người vừa hỏi vừa chạy đến ban công mà xem.
Khi Diệp Phong cùng mọi người đi đến và xem tình hình bên dưới. Theo ánh mắt của Diệp Phong, hắn nhìn thấy một cô gái có mái tóc màu bạch kim đang đứng đối diện với vài tên đầu gấu.
“ Tomoyo Sakagami???”
Thấy Tomoyo, Kyou thốt lên, Diệp Phong liền quay về phía nàng và hỏi:
“ Cậu quen cô ấy à?”
“ Không, ta chỉ nghe vài lời đồn về cô ấy thôi! Cô ấy là một người nổi tiếng, từ thể thao đến học tập!”
“ Kìa, đánh nhau rồi!” Youhei hô lên làm thu hút sự chú ý của Diệp Phong.
Tình hình phía dưới. Không biết các tên đầu gấu và Tomoyo nói về vấn đề gì mà bọn đầu gấu xông vào tấn công Tomoyo. Kết quả là Tomoyo sử dụng liên hoàn cước dẹp yên toàn bộ.
Trong số chúng nữ đang xem việc này, Apacci và Rangiku là hai người thích nào nhiệt nhất rồi. Thấy Tomoyo hạ gục mấy tên đó, cả hai đêu khen ngợi:
“ Đánh tốt, rất tốt!”
“ Ha ha ha! Các người thật nông cạn!” Một âm thanh vang lên, bắt bẻ lời của cả hai.
Tất cả đều nhìn về người phát ra âm thanh đó, chính là Youhei, chỉ thấy Youhei chỉ về mọi người nói:
“ Uổng ọi người đều là học sinh xuất sắc mà nhìn không ra vấn đề dưới đó.!”
“ Vấn đề gì?”
Thấy mọi người hỏi ngược lại, Youhei hét lên:
“ Đấy là giả, một người con gái không thể nào có thể đánh bại nhiều tên đàn ông được! Ta sẽ đi xuống đấy để vạch trần bộ mặt của cô ta! Diệp Phong, Tomoya, đi theo ta mà chứng kiến này!”
Nói xong, Youhei hùng hổ đi xuống sân thượng. Thấy vậy, Diệp Phong và Tomoya vội vàng chạy theo, để chúng nữ còn ngơ ngác ở đấy.
Dưới dãy phòng học năm nhất. Nhóm Youhei đã đến nơi và thách đấu với Tomoyo. Cả hai dẫn nhau đến một góc hành lang rồi Tomoyo bắt đầu hỏi:
“ Cậu có chuyện gì cần nói với ta phải không?”
“ Hừ! Ta đến đây để làm sáng tỏ màn kịch vừa rồi của cô!?”
“ Màn kịch?” Tomoyo không hề hiều ý mà Youhei đang nói là gì.
“ Còn gì nữa? Con gái làm sao có thể khỏe hơn con trai cơ chứ! Ta nói có đúng không? Diệp Phong?” Youhei vừa nói vừa quay đầu nhìn về Diệp Phong.
Thấy Youhei cần mình góp lời, Diệp Phong không chút nào nể tình mà nói ra một cái tên:
“ Kyou!”
“ Ặc!” Lời Youhei đang định nói bỗng nhưng bị nghẹn ở cổ, phải mất một lúc, Youhei mới bình thường trở lại. Hắn chỉ vào Tomoyo rồi nói:
“ Thế nào? Có muốn đánh một trận không?”
“ Ta không muốn đánh nhau trong trường, cậu có thể bỏ qua cho ta được không? “
Thấy Tomoyo nhượng bộ, Youhei bắt đầu đắc ý lên, hắn cười ha hả rồi nói một cách phách lối:
“ Hà hà! Thấy không! Ta đã bảo cô đã diễn kịch mà! Ta có nên nói cho mọi người biết không nhỉ? Dù sao cô cũng là con gái nên ta sẽ tỏ ra rộng lượng một chút!”
Phật cũng có ba phần nổi giận, huống gì Tomoyo, khi mà Youhei đang chọc ngoáy mình như vậy. Vì vậy, Tomoyo nổi nóng, nàng bước từng bước lại gần Youhei, vừa đi vừa nói:
“ Nếu cậu đã nói đến thế thì ta sẽ dành cho cậu một đặc ân vậy!”
Nói xong, Tomoyo đã tung ra liên hoàn cước vào người youhei. Lập tức, Youhei bị đá văng đến cửa sổ và rơi xuống mặt đất bên ngoài.
“ Ồ! Trong một giây có thể tung 100 cú đá! Thật không hổ danh Tomoyo!” Diệp Phong vổ tay một cái chát rồi khen ngợi.
Còn Tomoya thì đang nhìn Youhei từ cửa sổ, sau đó cậu ta vội vàng chạy xuống đấy, chỉ để lại cho Diệp Phong một câu:
“Ta đi nhặt xác hắn đây!”
Lúc này, Tomoyo mới nhìn tập trung vào Diệp Phong, bị cô ấy nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Phong có cảm giác hơi bị sợ. Thấy không ai nói gì, Diệp Phong đành phải mở miệng:
“ Cậu làm gì nhìn ta ghế thế?”
“ Anh là chủ tịch hội học sinh?”
“ Đúng vậy?”
“ Tại sao anh lại giao du với hai người bọn họ, điều này sẽ rất …..!”
Tomoyo chưa nói hết câu thì Diệp Phong đã khoát tay chặn lời cô lại, sau đó Diệp Phong nói:
“ Ta hiểu lời của cậu, nhưng mà hai người họ là người tốt, chỉ có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt thôi! Ta thấy làm bạn với họ còn thích hợp hơn với bọn người giả dối nhiều!”
“ Vậy à!” Tomoyo cuối đầu, nàng suy ngẫm lại lời của Diệp Phong. Đến một lát, Tomoyo nói với Diệp Phong:
“ Cho em xin lỗi! “
Thấy vẻ mặt Tomoyo nghiêm túc như thế, Diệp Phong cũng không nỡ trách cô ấy, hắn cười nói:
“ Không sao, dù sao ta cũng hay nghe người khác nói vậy rồi! Ta không để ý đâu!”
“ Không có việc gì nữa! Vậy ta đi nhé!”
Khi Diệp Phong tính bỏ đi thì Tomoyo đã gọi hắn:
“ Đợi đã!?”
“ Huh?”
“ Anou, em biết là lời này hơi lỗ mãng, nhưng anh có thể hướng dẫn cho em cách làm một chủ tịch hội học sinh không?”
Nghe vậy, Diệp Phong ngạc nhiên nói với Tomoyo:
“ Em định muốn làm chủ tịch hội học sinh?”
“ Um!” Tomoyo gật đầu một cách chắc chắn, vào đúng lúc này, chuông vào học vang lên. Thấy đã hết giờ giải lao, Diệp Phong nói với Tomoyo một cách áy náy:
“ Hết giờ rồi, hôm khác ta sẽ hướng dẫn cô, bây giờ ta phải vào lớp đã! Bye!”
“ Bye!”
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương