Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99
in chạy tới!@$%#@(^%& dùm cháu nhanh đi ạ
- Xuống xe mau _ bên ngoài thì Pin giận dữ đấm vào xe khi xe nổ máy đi
- Khốn kiếp _ anh rút điện thoại ra gọi đàn em tới đón mình _ đến đây nhanh lên
- Đây là gì _ anh cúi xuống nhặt điện thoại của nó lên _ điện thoại của ai đây _ rõ ràng là anh đã thấy nó bị cướp điện thoại rồi mà
Anh mở điện thoại ra thì thấy hình của hắn, hắn bị trói vào ghế mặt mũi tèm lem máu đã vậy hình như đã ngất rồi, anh ngạc nhiên vì người trong hình là hắn lướt xuống cuối tin nhắn thì anh thấy địa chỉ nơi hắn bị nhốt. Anh hốt hoảng khi biết nó tới đó một mình, anh vội vã quay trở lại, anh có thể đứng yên ở đó chở đàn em tới nhưng nếu đứng yên anh sẽ phát điên vì chờ đợi mất. Anh gọi cho Eric thông báo về việc nó và hắn đang gặp nguy hiểm, đồng thời anh gọi cho tụi đàn em của mình huy động thêm lực lượng tới nơi đang giam giữ hắn.
- Bác ơi nhanh hơn được không ạ _ nó lo lắng hối thúc bác tài xê
- Như vầy là nhanh lắm rồi đó cô…cô muốn bị công an bắt à
- … _ nó chẳng thèm bận tâm ông tài xế nói gì
Ngồi trong xe như ngồi trên đống lửa, nó suy nghĩ tiêu cực về những việc có thể xảy ra với hắn và cả với nó nữa. Khi vừa tới nơi nó vội vàng trả tiền cho bác tài xế rồi xuống xe, vừa bước ra khỏi xe nó đã té nhào về trước, chân nó đang chảy máu rất nhiều, nó dường như quên mắt là mình đang bị thương, gắng gượng dậy nó bước từng bước chậm chập tiến về phía đang giam giữ hắn. Có lẽ do chảy nhiều máu quá mà mặt nó dần biến sắc, môi thì chuyển dần sang màu trắng và khô dần, chân nó giờ đã mất luôn cảm giác. Nó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, không khí bên trong không đáng sợ như nó nghĩ, không có ai ở đây hết, chỉ có một mình hắn đang bị trói ở giữa nhà thôi, nó cẩn thận nhìn ngó xung quanh trước khi chạy tới chỗ hắn, khi đã chắc chắn không có ai nó liền chạy tới cởi trói cho hắn.
- Khôi Vĩ…Khôi Vĩ _ nó vỗ vỗ vào má đánh thức hắn dậy
- … _ hắn nhăn mày đau đớn mở mắt nhìn nó _ chạy đi _ hắn thều thào như sắp hết hơi
- Tôi sẽ cởi trói cho cậu…cố gắng thêm chút nữa thôi _ nó nói
- Nhanh chạy đi…trốn khỏi đây đi…nhanh lên em đang bị thương đấy_ hắn vùng vằng không chịu ngòi yên cho nó cởi trói
- Cậu có chịu ngồi yên không thì bảo _ nó cố gắng cởi trói cho hắn thật nhanh, không hiểu sao tai nó lúc này lại có thể nghe rõ những gì hắn nói
- Xong rồi…đi thôi…nhanh lên _ nó gỡ bỏ những vòng dây quấn trên người hắn xuống
- A _ nhưng khi đứng dậy nó lại khuỵ ngã, nó chẳng còn sức để đứng nữa đâu _ mặc kệ tôi, cậu chạy trước đi
- Đừng có điên _ hắn cúi xuống bế thốc nó lên
- Cậu đang bị mất máu nhiều quá…chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy _ hắn nhìn vào khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của nó nói khi đang chạy ra cửa
- Hai người diễn xong chưa vậy _ cánh cửa đóng lại và Thiên Anh vừa bước vào vừa nói _ hai người tính đi đâu chứ
- Thả tôi xuống đi _ nó nói
- Cô muốn gì đây _ hắn thả nó xuống thì nói, hắn đang nghĩ cách đưa nó ra ngoài vì nó có lẽ sẽ không trụ được lâu đâu
- Khi tôi đánh lạc hướng bọn nó thì cậu hãy chạy ngay đi…biết không _ hắn thì thầm vào tai nó
- Đi thì cùng …
- Nghe lời đi, một trong hai chúng ta phải thoát ra khỏi đây thì mới có thể cứu người kia được
- Vậy tôi sẽ ở lại, cậu hãy tìm người…
- Tôi không biết cô ta sẽ làm gì cậu khi để cậu ở lại đây đâu
- Hai người không cần tìm cách đâu…sẽ không ai trong hai người thoát ra khỏi đây đâu _ Thiên Anh vừa nói vừa bước lại gần tụi nó
- Cô muốn gì _ nó nói
- Đơn giản thôi…một trong hai, tôi hoặc cô chỉ một người có thể sống và ở bên cạnh anh Vĩ thôi _ lời nói của cô ta không làm nó với hắn hoảng sợ, nhưng điều làm tụi nó hoảng sợ là việc cô ta rút ra một con dao mân mê trên những ngón tay thon dài của mình
- Cô điên rồi _ cô ta bước tới một bước thì tụi nó lùi lại một bước
- Tôi sẽ nhẹ nhàng với cô thôi, đừng lo lắng quá
Đang lùi lại bỗng hắn giữ eo nó đứng lại, nó nhìn hắn lo lắng, hắn điên hay sao mà đứng lại khoảng cách giữa tụi nó vói Thiên Anh chỉ còn cách nhau vài bước chân thôi. Bỗng hắn lao tới trước, cầm chặt cổ tay đang chỉa con dao về phía nó của Thiên Anh lại rồi quay người ôm chặt cô ta từ sau lưng.
- Nhanh…chạy đi _ hắn hét lên
- Buông ra _ cô ta vùng vằng nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó
- Buông tôi ra _ cô ta gào lên
Mặc cho cô ta đang chửi rủa nó, nó cắn môi để kiềm chế cơn đau ở đùi lại mà chạy thục mạng ra ngoài nhưng vừa mở cửa ra nó đã thấy vài chục tên đầu gấu tay cầm gậy tay cầm mã tấu nhìn nó. Bọn kia bước tới một bước thì nó lùi lại một bước, nó nghĩ thầm chẳng lẽ cuộc đời nó lại kết thúc đơn giản như vầy thôi sao. Thấy nó giật lùi ngược lại hắn tức giận quát lớn.
- Còn làm gì vậy hả…sao không mau chạy đi
- Mẹ kiếp _ hắn liền hạ xuống khi thấy đám đầu gấu hung giữ bước vào
- Tôi đã nói là hai người sẽ không thể đi khi cuộc vui này chưa kết thúc mà _ Thiên Anh vùng ra khỏi hắn khi hắn nới lỏng tay cô ta ra
Chưa hết kinh ngạc này lại đến kinh ngạc khác, khi nó Pin và Eric đang bước theo sau tụi đầu gấu cùng đàn em của Pin, nó vui khi đã có người chịu tới cứu tụi nó nhưng nó lại chẳng thể cười dù chỉ là cái nhếch môi nhẹ.
- Còn tao thì nghĩ mọi chuyện đã đến hồi kết thúc được rồi _ Pin lên tiếng làm mọi người không khỏi bàng hoàng
Khi bọn họ nghe thấy giọng nói lạ thì cũng là dấu chấm hết cho trò chơi, đàn em của Pin nhào lên đánh bọn đầu gấu tả tơi từ đằng sau, dù trong tay có mã tấu và gậy gộc nhưng cũng khó mà phản kháng khi đánh từ phía sau.
- Cô lừa tôi _ Thiên giận dữ quát
- Cậu ra ngoài đi, Anh Vương đang đợi cậu bên ngoài _ Eric nói
- … _ nó quay lại nhìn hắn
- Bọn này sẽ cứu nó _ Eric nói, cậu vỗ vai nó
- … _ nó chỉ bỏ đi vì hình như Eric bảo thế
- Xông lên cho tao _ Pin ra lệnh cho đàn em tiến lên
Cả hai bên xông vào trận chiến đẫm máu, nó thì nhanh chóng chạy ra ngoài, vì nó tin tưởng Pin và Eric sẽ cứu hắn an toàn mà. Trong lúc hỗn chiến như vậy Thiên Anh cũng ít được để ý nên đã nhanh chóng đuổi theo nó, thấy cô ta chạy theo nó hắn cũng chạy theo để ngăn cô ta làm điều gì đó xấu xa với nó. Nó khuỵ ngã vài lần vì chân nó đã tê không còn cảm giác gì nữa, nhưng nó đã thấy Thiên Anh la hét phía sau nên đã nhanh chóng đứng dậy.
- Đứng lại cho tôi
- Xin cô hãy dừng lại đi, chuyện này đã đi quá xa rồi _ hắn hét lên
- Ôi không _ nó vừa đứng lên thì lại bị ngã, nó chóng mặt, nó mất máu nhiều quá rồi
May thay nó đã ra tới đường lớn, nó đang cố gắng tìm Vương nhưng không thể thấy rõ đâu là đường đâu là người nữa, Vương đang đứng bên kia đường vẫy vẫy tay chào nó nhưng nói thiệt mắt nó hoa hết cả rồi, nó nhìn một thành hai thì sao mà thấy anh ấy chứ. Vương cố hét to để gọi nó nhưng tiêngw còi x ở ngoài đường quá ồn ào, cứ như muốn xé toạc màng nhĩ của nó ra, nó chẳng thể nghe được bình thường như lúc nãy nữa, ngay cả lúc Eric nói nó đi đi thì nó cũng chẳng nghe rõ, câu cuối cùng nó nghe thấy là ” chạy đi ” của hắn. Nó lắc lắc đầu để tỉnh táo trở lại, khi mắt nó có thể ổn định nhìn 1 là 1 2 là 2 thì Thiên Anh đứng ngay trước mặt nó với cánh tay đang cầm dao ghim chặt vào bụng nó.
- Không _ hắn chạy thục mạng tới chỗ nó khi thấy Thiên Anh mặt đối mặt với nó
- … _ nó chỉ biết nhìn Thiên Anh mà mắt mở to
- Tôi đã nói mọi chuyện chỉ kết thúc khi cô hoặc tôi…chỉ một người được phép ở cạnh anh ấy thôi mà _ cô ta rút dao ra để đâm nó thêm nhát nữa
- Tránh ra _ hắn lao tới đẩy nó ngã để tránh đường đi của mũi dao, đồng thời giữ chặt lưỡi dao để nó không đâm vào mình
- Anh làm gì vậy…mau thả ra _ Thiên Anh hoảng hốt khi lòng bàn tay hắn rỉ máu
Nó loạng choạng đứng dậy khi thấy Vương đang băng qua đường, nó bước xuống đường để tới chỗ của Vương, nó bụm tay ôm chặt bùng nơi con dao được rút ra đang chảy máu. Ánh đèn xe làm chói mắt nó không định hướng được đường nữa, nó đưa tay lên che mắt để tránh ánh đèn xe chiếu thẳng vào mắt mình. Mặc cho Vương hét lên bảo nó quay lại, mặc sức hắn gọi tên nó ngay cả tiếng còi xe inh ỏi cũng không làm nó quay đầu lại được.
- Buông ra _ hắn buông tay Thiên Anh ra nhưng cô ta lại giữ hăn lại, vất vả gỡ tay Thiên Anh đang ôm chặt cứng mình nhưng cô ta không chịu buông
- Không được _ cô ta càng giữ chặt hơn khi hắn cứ cố thoát khỏi vòng tay mình
Một loạt âm thanh chói tai vang lên và hàng trăm con mắt đồ dồn về một hướng, ” BÍP BÍP BÍP…KÍT…RẦM…Á Á Á “. Tiếng người đi đường la hét khi chiếc xe đâm xầm vào cô gái đang đứng giữa đường, tài xế cũng bất tỉnh mà đầu đè lên coi xe khiến ọi người càng hoảng loạn lên. Hắn như thất thần nhìn vào dáng người con gái từ từ ngã xuống lòng đường, hất mạnh Thiên Anh ra, hắn từ bên này và Vương từ bên kia lao ra chỗ của nó. Cùng lúc đó Pin và Eric cũng có mặt khi đã giải quyết xong tụi đầu gấu, anh như không tin vào mắt mình, anh ngã khuỵ ngồi bệt xuống đất khi thấy hắn lao ra chỗ nó đang nằm bất động trên vũng máu.
- Anh Pin…anh không sao chứ _ Eric đỡ anh dậy
- Không thể nào…không thể _ anh lẩm bẩm
- Làm ơn….làm ơn mà, tỉnh lại đi….đừng như thế mà….anh sợ lắm… _ hắn quỳ xuống bên cạnh nâng đầu nó dậy
- Nghe anh nói gì không…em đang làm gì vậy hả…MAU MỞ MẮT RA NHÌN ANH ĐI _ hắn hét lên
- Làm ơn…ai đó gọi cấp cứu dùm đi _ Vương bình tĩnh lại lục tìm điện thoại
- … _ Thiên Anh sợ quá liền bỏ chạy khỏi hiện trường nhưng vừa quay lưng lại công an đã còng tay cô ta lại rồi
- Cô đã bị bắt vì tôi cố ý giết người…xin hãy theo chúng tôi về đồn điều tra
- Tôi không làm gì hết…mấy người điên à…mau thả tôi ra…tôi không làm gì hết mà _ Thiên Anh gào khóc khi bị lôi đi
Thấy cô ta bị đưa đi, Pin với Eric cũng nhanh chóng chạy lại chỗ hắn và nó, hắn khóc hắn gào khsoc trong đau đớn ôm nó vào lòng. Pin cúi xuống ôm hắn để an ủi, anh cũng đau lắm nhưng anh không thể gào khóc như hắn được, không thể làm thế được nếu anh làm vậy mấy đứa sẽ làm gì đây vì vậy anh phải bình tĩnh hơn ai hết trong lúc này.
- Bình tĩnh lại nào Khôi Vĩ _ anh nói
- Xe cấp cứu tới rồi _ Eric hét lên
- Mau…mau đưa cô ấy lên xe đi _ Vương nói khi xe cấp cứu đã di chuyển được vào tới chỗ nó
- Không…mấy người còn muốn làm gì với cô ấy nữa _ hắn gào lên không cho đội y tế đụng vào nó
- Thả con bé ra đi…họ đang giúp con bé đây _ Pin nói
- Mày làm cái gì vậy thẳng kia _ Eric kéo hắn ra khỏi nó
- Không …không được _ hắn chẳng còn biết gì nữa, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng chỉ viết phải bảo vệ nó bằng mọi cách thôi
- Tỉnh táo lại đi cái thằng này _ Pin kéo hắn ra và giáng vào mặt hắn một cú đấm trời giáng
- Anh Pin _ Vương vội lao tới ôm anh lại
- Đánh đi…đánh tôi đi _ anh nhìn anh, nhờ vậy mà Eric cùng đội y tế đưa nó vào xe cấp vứu thành công
- Thằng khốn này…từ đầu tao đã bảo mày tránh xa nó ra mà _ anh lao tới trước
- Anh…bình tĩnh lại đi…tha cho nó đi _ thấy không ổn khi Vương cứ bị lôi đi xình xịch Eric đã lao vào can ngăn _ nó không được tỉnh táo…anh đừng chấp
- Hức…hức _ hắn nằm ngã xuống đường mà khóc nức nở
Hắn thấy có lỗi vô cùng, cái giây phút nó ngã xuống toàn bộ kí ức xưa cũ đều quay về mà chạy ngang qua đầu hắn từng cái một. Hắn đã nhớ ra giây phút hắn nhìn thấy nó đầu tiên trong lớp học, thấy nó lúc cùng nhau ăn trong nhà ăn, thấy nó cãi nhau với Thiên Anh lúc tụi nó đánh nhau trong lớp, nhớ lúc hắn cũng Vương và Eric đi tìm nó khi nó bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ. Kể cả lúc hắn nhìn thấy nó vui vẻ bên cạnh Ân khi cả đám đi biển, hắn nhớ ra khuôn mặt cô gái ở trong phòng y tế khi hắn phát hiện ra Ân bị bệnh, và nhớ cả khuôn mặt khóc lóc dưới mưa của nó vào ngày Ân mất. Tất cả, tất cả mọi chuyện dù là chi tiết nhỏ nhất hắn cũng nhớ ra, hắn căm ghét chính bản thân mình đã nhiều lần dù vô tình hay cố ý đã làm tổn thương nó trầm trọng. Biết bao nhiêu lần hắn bênh vực cho Thiên Anh mà quát mắng nó, biết bao lần nói những lời khó nghe chỉ vì chưa chịu nghe nó nói chưa biết đầu đuôi mọi chuyện ra sao. Và lần gây tổn thương nặng nề nhất với nó là vào ngày sinh nhật nó, hắn cố gắng nuốt trọn những lời nói đã nói lúc đó, nhớ cả những hành động thô lỗ với nó, tự hỏi sao bản thân mình lại làm thế với nó. Hắn nhắm mắt thật sau để vắt kiệt những giọt nước mắt đang chảy xuống hai thái dương, hắn nghĩ tới nó, hắn không giết nó giờ này đã tới bệnh viện chưa, mọi người đã bắt tay vào cứu nó chưa, hay là nó đã…
- Đứng dậy đi thằng điên này_ Eric kéo hắn đứng dậy _ mày còn nằm đây làm gì nữa
- Đi thôi…vào bệnh viện thôi _ Vương đưa tay ra quẹt vết máu nơi khoé môi của hắn lúc nãy bị Pin đánh
- Em nhớ rồi… _ hắn nhìn Vương nói
- Sao _ Eric nhìn hắn, cậu không nghĩ việc nó bị tai nạn mà làm hắn nhớ ra mọi chuyện đâu
- Tao nhớ lại mọi chuyện rồi…tất cả _ hắn nhìn cậu khẳng định
- Nhớ lại tất cả rồi sao _ Eric không hẳn là vui cũng không chắc là buồn, cảm giác như trộn lẫn vui buồn với nhau lại vậy
- Đó là chuyện tốt mà _ Vương với biểu cảm như sắp từ bỏ mọi nỗ lực nói
- Tụi mày còn định đứng đó đến khi nào _ Pin ngồi trong xe nói
- Đi thôi _ Vương cũng nhanh chóng rời khỏi đó, nói thật thì anh chẳng vui vẻ gì đâu
Ở bệnh viện
- Bác sĩ Xuân Anh…có ca cấp cứu khẩn cấp _ một y tá chạy vào phòng mẹ nó nói
- Tôi đang bận…gọi bác sĩ Thanh vào đi _ mẹ nó mải mê làm bệnh án
- Nhưng…
- Tôi nói tôi đang bận mà _ mẹ nó nói nhưng vẫn không nhìn y tá
- Là con gái của bác sĩ đấy ạ
- … _ mẹ nó dừng viết ngước mắt lên nhìn cô y tá để xác minh lại sự thật _ cô nói gì
Chẳng đợi cô y tá trả lời, mẹ nó thả cây bút trên tay xuống, với tay lên ông nghe đeo vào cổ đứng dậy lấy áo blouse treo trên giá rồi chạy vội xuống phòng cấp cứu, trên đường đi bà không quên gọi cho ba nó nói gì đó rất khó hiểu, hình như đang nói đến ngôi nhà nào đó cô y tá không biết.
- Rầm _ mẹ nó mạnh tay đẩy cửa phòng cấp cứu ra
- Giám đốc _ mọi người đang gắn các thiết bị lên người nó
- … _ bà bước tối chỗ nó nhìn sơ qua một lượt _ tháo các thiết bị đó ra khỏi người con gái tôi ngay đi
- Sao ạ _ mọi người thắc mắc sao bà lại làm vậy, tình hình đang rất nguy cấp mà
- Ổn định nhịp tim và hô hấp cho con bé, truyền trước một bịch máu…lấy thêm 4 bịch nữa chuẩn bị di chuyển _ bà nhanh chóng bắt tay vào việc duy trì nhịp tim cho nó mà không trả lời câu hỏi của các bác sĩ khác
- Vâng _ mọi người chỉ biết làm theo chỉ thị mà không nói thêm gì nữa
- Làm một báo cáo tử vọng của bệnh nhân bị tai nạn giao thông _ mẹ nó đứng thẳng nhìn mọi người _ và tôi mong các vị giúp tôi giữ kín chuyện này
- Xe đã tới rồi ạ _ nhân viên y tế xông vào phòng cấp cứu nói
- Bác sĩ…có một ca cấp cứu tai nạn mới được chuyện từ bệnh viện quận 10 qua _ một y tá chạy vào nói
- Chỉ 2 người đi theo tôi thôi, còn lại hãy lo cho ca sau _ mẹ nó chỉ tay vào một bác sĩ và một y tá nói _ chuyển bệnh nhân đó vào đây đi
- Di chuyển lúc này có nguy hiểm quá không thưa giám đốc _ bác sĩ được chỉ định đi theo mẹ nó hỏi
- Chúng ta sẽ làm phẫu thuật trong lúc di chuyển…thay đồ đi _ mẹ nó vừa thay đồ vừa nói
Mọi người mỗi người một việc mà làm, nhanh chóng đưa nó ra ngoài, cùng lúc đó bọn hắn đã tới bệnh viện, trong lúc mẹ nó cũng hai người được chỉ định đưa nó ngoài bọn hắn đã chạy vào tới nói cấp cứu. Theo lẽ tự nhiên bọn họ sẽ giáp mặt nhau nhưng khi giường bệnh của nó được đẩy ra thì giường bệnh của người bị tai nạn chuyển bệnh viện được đẩy vào vì thế bọn hắn nhanh chóng bỏ qua ba người đang đẩy giường bệnh ra ngoài mà chú ý vào căn phòng cấp cứu đang sáng đèn. Hai bên có nhìn thấy nhau nhưng chỉ lướt qua nhau như người đi đường không hơn không kém, nhưng dường như giữa nó mà hắn luôn tồn tại thứ gì đó vô hình, hắn đã dừng bước khi mẹ nó đẩy nó lướt qua, hắn có cảm giác hình như quen biết với người đang nằm trên giường đẩy đó.
- Còn làm gì vậy _ Eric cắt ngang suy nghĩ của hắn
- Không…tới liền đây
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...