Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 98
_ hắn chẳng thấy động tĩnh gì _ dậy đi mà, anh tới rồi đây
- … làm ơn đi…anh đã sai rồi, thật sự anh đã sai rồi
- Anh tự hứa với bản thân rằng khi nào có lại trí nhớ anh mới tìm em nhưng anh chưa làm được…anh chỉ toàn đem đến rắc rối cho em thôi…
- Rốt cuộc trong quá khứ anh là ai…anh đã làm gì…và em là gì của anh chứ
Hắn thổn thức nói từng lời với nó mà hai hàng nước mắt vô thức rơi xuống tay nó, hắn đặt một nụ hôn dài lên mu bàn tay nó, hắn thấy đau khi nó đau, hắn thấy buồn khi nó khóc, tất cả những gì hắn có với nó chỉ toàn nỗi buồn và nước mắt thôi.
Eric rời phòng làm việc của mẹ nó để tìm nó, cậu thấy lo lắng khi nó ở một mình, không biết hắn đã về hay quay lại với nó nên cậu đã đến tìm nó. Đứng bên ngoài cậu thấy hắn khóc, lần đầu tiên cậu thấy hắn khóc, nó là người con gái thứ 2 sau mẹ hắn là người có thể làm cho hắn rơi nước mắt vì đau khổ. “ Thật sự mày yêu cô ấy nhiều đến thế sao “ cậu nghĩ thầm trong bụng, quay lưng đi vì không muốn nhìn thấy cảnh này nữa. Cậu đã bỏ về chẳng thông báo với ai câu nào, trên đường về nhà cậu đã nghĩ cậu sẽ từ bỏ, xoá sạch mọi kí ức ở đây và quay về Mỹ, nơi cậu đã lớn lên. Ba cậu nói đúng, đó mới chính là nhà cậu khi cậu cương quyết qua việt nam mà từ chối quyền thừa kế của ông ấy. Tại sao khi yêu con người ta lại có thể ngu ngốc như vậy chứ, chỉ toàn làm những điều khiến bản thân phải tổn thương thôi, biết rằng không có kết thúc thì tại sao lại cứ đâm đầu vào cố gắng. Cậu nhìn ra ngoài ô cửa kính, nhìn vào không gian tối trên bầu trời nhiều sao kia, suy nghĩ mông lung về tất cả những kỉ niệm đã có ở đây, với nó và vì nó. Nếu như cậu quên nó thì nó có quên cậu không, chỉ có quên đi cậu mới có thể là cậu của ngày hôm trước, cái ngày cậu chưa nhìn thấy nó. Cậu vẫn còn nhớ những ngày đầu gặp nó, lạnh lùng khó gần là những gì cậu nhận xét được trong 1 phút đầu tiên nói chuyện với nó, cậu cũng nhớ những món quà cậu hứa tặng nó cho tới khi nó đồng ý làm bạn gái cậu và món quà cuối cùng cậu tặng nó trong chiến dịch là nụ hôn trên trán, nhớ cả lúc nó khóc bên cậu khi hắn bị tai nạn. Tất cả đang dần khoán lên mình chiếc áo của quá khứ, phải rồi, tất cả chỉ là quá khứ thôi.
- Con bé có thể đến buổi nhạc hội ngày mai không _ Vương hỏi khi mọi người đang quay lại chỗ nó
- … _ nghe thấy tiếng nói chuyện ở xa hắn vội vàng kéo chăn lại cho nó rồi bỏ ra ngoài
- Ta không chắc lắm…điều đó tuỳ thuộc vào con bé có muốn hay không, vết thương cũng không có gì nghiêm trọng lắm, tránh vận động mạnh thôi
- Ngày mai là chung kết sao _ Pin hỏi
- Ừ _ Vương trả lời cho qua
- Nếu đi chẳng lẽ phải ngồi xe lăn tới _ Duyên hỏi
- … _ câu hỏi của Duyên làm ba người quay lại nhìn chị ấy
- À…không có gì…mọi người đừng quan tâm _ Duyên ấp úng _ cháu về trước đây
- Để lát anh đưa em về _ Vương nói
- Không cần đâu…em đi taxi cũng được
Nói rồi Duyên bỏ đi, lúc chị quay lưng đi đã có giọt nước mắt rơi vội, chị thấy xấu hổ chị đã sai, hoàn toàn sai trong tất cả mọi việc. Nhìn dáng Duyên bỏ đi Vương bị mẹ nó và Pin bỏ lại phía sau khi hai người đang đến phòng nó, anh chẳng có một chút gì gọi là tức giận với Duyên cả, chính xác hơn là không có cảm xúc. Bình thương anh sẽ rất giận có khi sẽ lớn tiếng với Duyên nhưng lần này lại không như vậy. Chỉ còn chưa đầy 13 tiếng nữa sẽ diễn ra buổi chung kết, nó có kịp tỉnh dậy trước đó không, rồi nó sẽ làm gì để có thể đứng trên sâu khấu, hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu Pin khi anh vào phòng thấy nó vẫn nằm bất động.
Ở đó không lâu Vương cũng xin phép về trước vì anh còn phải chuẩn bị cho ngày mai, chỉ còn Pin ở lại với mẹ nó mà thôi.
- Ta sẽ về nhà lấy ít đồ cho con bé…con ở lại với con bé nha
- Dạ…cô cứ đi đi…cẩn thận ạ _ Pin đứng dậy chào mẹ nó
Mẹ nó đi thì anh lại ngồi xuống, chẳng làm gì ngoài việc chỉ ngồi nhìn nó thôi, anh thấy ngón tay nó nhúc nhích và chân mày nó chau lại rồi dãn ra. Từ từ anh thấy nó mở mắt ra, có thể là do ánh sáng đột ngột đập vào mắt nó nhắm nghiền từ nãy giờ khiến nó không quên nên nó đã nhắm lại rồi mới mở ra.
- Em tỉnh rồi sao
- … _ nó quay qua nơi có tiếng nói thì thấy Pin
- Tỉnh là tốt rồi…mọi người rất lo lắng cho em
- Xin lỗi….
- Gì chứ…người xin lỗi mới là anh đây này…
- Người đứng sau…. _ nó vội mở mắt to ra ngạc nhiên như kiểu nó phát hiện ra gì đó
- Anh biết mọi chuyện rồi…đừng lo _ anh trấn an nó
- … _ nghe anh nói vậy nó yên tâm rồi, nhìn xung quanh nó tìm cái gì đó
- Mọi người đã về hết rồi, mẹ em cũng mới về…Vương về để chuẩn bị cho ngày mai _ anh nói
- Ừ… _ với nó từng đó vẫn chưa đủ, chẳng lẽ hắn không tới.
Lúc Duyên bỏ về, chị đã không biết Thiên Anh đang đợi sẵn chị ở bên ngoài cô ta rất tức giận về việc không thành công của kế hoạch lần này, một phần trong lý do thất bại là do chị ta nên cô ta nhất quyết không muốn tha thứ. Lúc Duyên đứng trước cửa bệnh viện đón taxi, chị rút điện thoại ra để kiểm tra cuộc gọi và tin nhắn thì có một chiếc xe thùng màu đen chạy tới bắt cóc chị. Mặc cho chị hoảng sợ và la hét, mọi người xung quanh chẳng ai để ý chuyện gì đang xảy ra, chị đã sơ ý là rớt ví và điện thoại ở chỗ chị đứng khi chiếc xe đóng cửa và bỏ đi mất hút. Không lâu sau đó thì Vương ra về, anh đã không để ý đến đồ vậy Duyên đã làm rơi mà thắng đường lái xe đi luôn, anh không biết Duyên đã bị bắt cóc.
- Chị lớn gan lắm…chị không sợ tôi sao _ Thiên Anh nói
- Cô muốn gì đây
- Chị đang chơi khăm tôi đấy à…chị đứng sau lưng đâm chọt tôi sao _ Thiên Anh quát lớn
- Tôi không có
- Chị còn chối _ Thiên Anh thẳng tay tát Duyên một cái đau đớn
- Tôi đã làm theo những gì cô nói rồi…cô còn muốn gì nữa
- Việc chị làm hơi lố so với việc tôi bảo chị làm…ai mượn chị cảnh cáo con nhỏ đó, ai mượn đi sợ sệt kéo dài thời gian như thế chứ
- … _ Duyên sợ hãi nhìn cô ta
- Lần này chính tay tôi sẽ xử đẹp con nhỏ đó
- Cô điên rồi
- Phải…tôi đang điên đây…sau khi tiễn nó về trời để xem tôi sẽ làm gì với chị
- Cô muốn làm gì _ giọng Duyên run run
- Chị cứ đợi đi…không cần phải sợ như thế đâu, tôi sẽ nhẹ nhàng với chị…dù sao chúng ta cũng là một đội mà _ cô ta vuốt mặt Duyên khiến chị ta nổi gai óc
***
Sáng hôm sau nó tỉnh giấc thì thấy Pin đang nằm gục bên cạnh giường bệnh của nó, nó hơi thất vọng khi không thấy hắn nhưng cũng vơi bớt phần nào khi thấy Pin bên cạnh. Nó không nỡ đánh thức anh dậy lên đã tự xuống giường một mình, vết thương ở đùi cản trở không ít việc đi lại của nó, mặc dù nó đã cố gắng hết sức nhưng việc đứng dậy là vô cùng khó khăn. Nó vịn vào chiếc bàn gần đó mà bước đi khiến đồ vật trên bàn rơi loảng choảng xuống sàn làm Pin tỉnh giấc, anh nheo mắt nhìn chiếc giường trống vội vàng đứng dậy đi tìm nó nhưng khi đứng dậy anh thấy nó đang cố gắng bước đi.
- Đáng lẽ em nên gọi anh dậy _ anh chạy lại chỗ nó
- Em ổn mà _ nó nói, thật thì nó không nghe anh nói gì đâu, 1 tuần qua nó đã cố gắng học cách đọc khẩu hình miệng rất tích cực
- Em vẫn sẽ tới nhạc viện chứ _ anh đi thẳng vào vấn đề
- … _ nó nhìn anh lưỡng lự câu trả lời
- Em có thể không đi…mọi sự lựa chọn tuỳ thuộc vào em
- … _ nó nói
- Sẽ không sao chứ _ anh lo lắng cho nó
- Em ổn mà…_ nó cười trấn an anh, nó trả lời đại chứ chẳng biết anh nói gì
Thiên Anh ngồi trong xe đậu gần nơi tổ chức đêm chung kết đại nhạc hội, im lặng quan sát người người đi ra đi vào khu vực tổ chức đợi nó tới. Cô ta tỉ mỉ dựng lên một kế hoạch hoàn mĩ để kết thúc mọi chuyện giữa nó với mình, Thiên Anh quay qua tụi đàn em đã thuê bàn bạc lại kế hoạch lần cuối trước khi hành động. Khi xe của Pin đỗ trước cổng chính, cô ta hất mặt một lên đàn em với ý ” bắt đàu “, tên đàn em đó bước ra khỏi xe và tiến tới chỗ nó và Pin với tốc độ nhanh dần. Khi thấy nó bước ra khỏi xe, còn Pin đang bận lấy đồ đạc của nó trong xe ra thì Thiên Anh bấm điện thoại gọi cho nó, cầm điện thoại trên tay nó chuẩn bị đưa lên tai nghe thì không biết từ đâu xuất hiện một tên lạ mặt giật điện thoại trên tay nó khiến nó mất thăng bằng ngã xuống đất. Nó còn chưa kịp hoàn hồn chuyện gì đang xảy ra thì thấy Pin hét lên:
- Đuổi theo nó
- Anh Pin _ nó gọi anh đến giúp nó đứng dậy vì vết thương ở đùi nó đang rỉ máu ra
- … _ anh vội vàng đỡ nó dậy, nhìn nó lo lắng anh _ anh sẽ đưa em về bệnh viện, đáng lẽ anh không nên đưa em tới đây
- Không cần đuổi theo đâu…mất rồi thì mua cái khác, có đuổi theo chưa chắc đã lấy lại được _ nó ngoái ra sau nhìn tên cướp đã chạy xa, nửa tò mò không biết sao tai mình lại nghe được trong khi sáng nay nó hoàn toàn chẳng thể nghe được gì
- … _ đàn em của Pin mới chạy được một đoạn thì Pin gọi lại
- Mang chúng vào trong đi _ anh nhìn vào cây đàn và đồ đạc của nó nói
- Anh sẽ thay băng ở vết thương đó cho em _ anh bế nó lên rồi bước đi
- Em đi được mà _ nó thấy ngại
- Nghe lời chút đi
- Đúng rồi…mấy người cứ lạc quan như thế đi, bây giờ mới bắt đầu mà_ Thiên Anh ngồi trong xe mỉm cười
Vào tới phòng chờ, Pin nhanh chóng lấy một tấm khăn phủ ngang hông nó rồi vén chiếc váy nó đang mặc lên cẩn thận lau vết thương và thay miếng băng khác cho nó. Nó đỏ mặt tía tai khi anh làm như vậy, dù sao nó cũng là con gái mà anh làm thế làm sao nó không ngại cho được. Khi vừa băng bó lại vết thương cẩn thận, anh dìu nó qua phòng chờ chung của các thí sinh, nơi này đông đúc hơn mọi ngày, nào là các staff đang ghi hình hậu trường, các thí sinh đã trượt ở các vòng thi trước, có cả ba nó và 4 vị hiệu trưởng nữa. Ba nó đang dặn dò Khiêm vài chuyện, theo lịch thì nó là người biểu diễn đầu tiên nhưng ba nó đã đẩy tiết mục của nó xuống cuối cùng với lý do sức khỏe. Mọi người đã tổng duyệt xong xuôi mà không có nó, vì vậy mà thành viên dàn dựng sân khấu đang phổ biến sơ qua sân khấu của nó. Ba nó đã yêu cầu một chiếc ghế cho nó ngồi vì sợ nó đứng lâu vết thương sẽ không ổn, nhưng mọi người không hề hay biết nó bị thế đơn giản là ba nó muốn thay đổi style sân khấu cho nó thôi. Nó đã từ chối các stylist một chiếc đầm xòe lộng lẫy mà tự chọn ình một chiếc váy dài tới bắp chân rũ nhẹ nhàng, vì chiếc váy xòe kia khá ngắn sẽ làm lộ vết thương của nó ra mất. Mỗi người một việc bận rộn cho sân khấu trước khi buổi ghi hình trực tiếp bắt đầu, những người không còn liên quan gì nữa dần lùi ra ngoài và quay về dàn ghế khán giả bên ngoài, chỉ còn top 3 mà thôi.
Trong lúc nó hắn đang đấu tranh tâm lý dữ dội giữa việc đến nơi tổ chức đêm chung kết đại nhạc hội hay chỉ im lặng ở nhà theo dõi nó qua tivi, hắn không muốn gặp nó lúc này vì hắn cảm thấy có lỗi với nó, vì hắn mà nó đã gặp không ít rắc rối rồi. Hắn thở dài và quyết định ở nhà, cởi chiếc áo khoác mới mặc lên người ném qua một bên bước vào phòng tắm thay bộ đồ dễ chịu hơn hắn nằm dài trên giường rút điện thoại ra lướt lướt, hắn muốn nghe thấy giọng của nó, muốn được chúc nó thi tốt nhưng giờ không thể, vì giờ có lẽ nó đã gửi điện thoại bên ngoài phòng chờ rồi cũng nên. Mở tivi lên, tìm kênh truyền hình trực tiếp chương trình truyền hình trực tiếp đêm chung kết đại hội hắn thấy hồi hộp khi Khiêm giới thiệu tiết mục đầu tiên.
- Trải qua thời gian hơn 2 tháng cuối cùng cũng tới ngày tìm ra chủ nhân của chiếc cúp thứ 12 của đại nhạc hội, đồng hành cùng chúng ta suốt quãng thời gian đó là 20 người nhưng giờ chỉ còn 3 người xuất sắc nhất. Tôi xin nhắc lại điểm thi ngày hôm nay hoàn toàn dựa trên sự bình chọn của khán giả, vì vậy mọi người yêu mến thí sinh nào thì hãy bình chọn cho họ nhé.
- Không để mọi người phải hồi hộp chờ đợi, sau đây tôi xin giời thiệu mĩ nam hào hoa nhất trong top 3 của chúng tôi…Trần Thiên Vương _ khán giả bên dưới hò hét cổ vũ dữ dội
- Sao…tiết mục đầu tiên là của Băng mà _ đang nằm hắn bật dậy nhìn chằm chằm màn hình tivi thì thấy Vương bước ra với chiếc piano đang dần hạ xuống từ trên không
Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì điện thoại hắn bỗng đổ chuông, vội chụp điện thoại hắn nhìn thấy tên nó hiện lên giữa màn hình, vừa lo lắng vừa tò mò hắn đưa điện thoại lên tai nghe.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy, tiết mục của em đầu tiên mà _ hắn nói
- ” Làm sao thi được khi không có mặt ở buổi chung kết chứ ” _ Thiên Anh cười
- … _ như không tin vào tai mình, hắn đưa điện thoại ra trước nhìn xem ai gọi tới
- ” Khỏi thắc mắc làm gì, là em đây…Thiên Anh đây ” _ cô ta nói
- Làm sao cô lại cầm điện thoại của Thiên Anh _ hắn tức giận
- ” Vậy anh nghĩ làm sao em có điện thoại của Lệ Băng “
- Đừng có trả treo với tôi…tôi hỏi làm sao cô có điện thoại của cô ấy _ hắn quát lên giận dữ
- ” Anh nóng tính quá đấy…dĩ nhiên là cô ấy đang ở cùng em thì em với có thể gọi cho anh bằng điện thoại của cô ấy chứ ” _ Thiên Anh đổi giọng
- Cô đang ở đâu _ hắn vào thẳng vấn đề luôn
- ” Anh luôn làm mọi việc nhanh gọn nhỉ “
- Tôi hỏi cô đang ở đâu _ hắn chẳng thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa
- ” Được thôi…em đang ở!@$%#@(^%& … hãy đên một mình, chỉ một mình anh thôi ” _ cô ta nói rồi cúp máy
Hắn vội vàng nhảy xuống giường lao vào phòng tắm thay bộ đồ lúc nãy hắn mặc, kéo ngăn kéo lấy vài thứ cần thiết xong hắn chụp chiếc điện thoại trên giường xong mở cửa chạy ra ngoài. Lúc hắn vừa bước ra khỏi phòng thì Khiêm giới thiệu người cuối cùng trong top 3 lên sân khấu, ước gì hắn nán lại dù chỉ một giây thôi thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rồi.
- Sau đây là tiết mục mà mọi người chờ đón nhất đây, xin mọi người ột tràng pháo tay chào đón Chu Lệ Băng _ Khiêm nói
Bên ngoài hắn nhanh chóng chạy đến chỗ hẹn mà Thiên Anh nói, điểm yếu duy nhất mà hắn không thể nào khắc phục được đó là nó, chỉ cần nhắc đến nó thôi là hắn cứ như người lên cơn đau tim vậy, hành động tất cả đều theo cảm tính mà chẳng chịu suy nghĩ gì cả. Đầu óc hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng, nếu hắn bình tĩnh lại thì tốt quá, làm sao nó có thể gặp nguy hiểm khi có Pin bên cạnh được chứ. Vừa đến nơi hắn chạy vào trong mà không chút đề phòng, dù cho hắn có giỏi đánh nhau đến mấy thì 1 chọi vài chục tên dĩ nhiên là không thể rồi.
- Lệ Băng đâu…cô ấy đâu _ hắn lớn tiếng hỏi khi thấy Thiên Anh
- Lên đi _ thay vì trả lời hắn thì cô ta ra lệnh cho tụi đàn em xông lên đánh hắn
- Cô…lừa tôi _ giờ hắn mới hiểu chuyện thì muộn rồi
- Tôi đâu có ngu…kè kè bên cạnh cô ta luôn có vệ sĩ, cô ta khó nhai hơn anh nhiều
Vừa đánh nhau hắn vừa nghĩ cách liên lạc với Pin, hắn biết thừa mình không thể ra khỏi đây cũng như chắc chắn Thiên Anh sẽ dùng hắn làm mồi nhử nó tới, chuyện sẽ càng tồi tệ hơn nếu nó tới một mình mà Pin không hề hay biết. Cố nới rộng vòng vây của tụi xã hội đen, hắn giữ thế thủ và rút điện thoại ra nhắn tin cho Pin ” tuyệt đối đừng để Băng ở một mình, Thiên Anh đang dùng em làm mồi nhủ, hãy bảo vệ cô ấy hộ em “. Thấy hắn bấm điện thoại bằng một tay Thiên Anh biết hắn đang gọi cứu viện nên nổi nóng quát mắng tụi đàn em.
- Mấy người làm cái gì vậy hả, bắt anh ấy lại ngay đi
- Cô dừng lại được rồi đó Thiên Anh _ hắn cố gắng kéo dài thời gian để nhắn cho rõ nội dung, nhưng vì bấm một tay nên hắn chẳng thể ghi rõ ràng được
- Cho đến khi không còn ai thấy cô ta trên đời này nữa thì tôi sẽ dừng lại…xông lên cho tao _ Thiên Anh quát
- …
Dù chưa thể gửi đi nội dung cho đàng hoàng nhưng hắn đã hết thời gian gọi cứu viện rồi, đành một thân vận động thôi, thả rơi điện thoại xuống đất hắn cũng xông vào giữa đám đông mặc dù biết trước kết quả là hắn sẽ bị trói lại như con nhộng chờ người tới cứu nhưng không thể cứ đứng đó để tụi nó làm thế được. Cùng lúc đó ở nới tổ chức đêm chung kết mọi người đã lùi về phòng chờ nhường sân cho tiết mục khách mời trong khi ban tổ chức đang tổng kết số điểm của các thí sinh thì có người đem tới cho nó một hộp quà.
- Băng…em có quà này _ Vương mở cửa phòng chờ của nó bước vào
- Của em sao _ nó đứng lên lấy hộp qua từ Vương _ ai đã gửi vậy…không có tên người gửi sao _ nó nhìn xung quanh hộp xem có thiệp hay gì không
- Anh không rõ…staff nói có người gửi cho em và nhờ anh mang vào thôi
- À… cảm ơn _ nó nói rồi quay lại chỗ ngồi
Nó cẩn thận mở hộp quà ra, nó với Vương cũng ngạc nhiên về đồ vật bên trong, đó là một chiếc điện thoại, nó cầm chiếc điện thoại trên tay rồi quay qua nhìn Vương. Anh cũng chẳng biết phải làm gì với nó nữa, dành lấy hộp qua trên tay nó anh tìm xem bên trong còn gì không nhưng hết rồi, chẳng còn gì bên trong đó cả.
- Khởi động trước đã _ anh nói
- … _ nghe lời anh nó khởi động máy, khi điện thoại vừa lên nguồn thì ngay lập tức có số lạ gọi tới
- Ai vậy _ Vương hỏi
- Em không biết _ nó hơi có cảm giác bất an khi số lạ gọi tới
- Bắt máy trước đi đã
- Alo _ nó đã bắt máy
- ” Tụi nó chậm chạp hơn tôi nghĩ, đáng lẽ đồ phải đến chỗ cô từ lâu rồi chứ ” _ nghe thấy giọng của Thiên Anh nó giật mình mở to mắt
- Ai vậy? _ thấy biểu hiện của nó anh lo lắng hỏi
- … _ nhưng nó chỉ im lặng lắng nghe đầu dây bên kia nói
- ” Tôi sẽ nói gọn gành thôi, cô hãy tới!@$%#@(^%&…có một vị khách vô cùng đặc biệt đang ở đây đợi cô, hãy đến đây 1 mình, chỉ một mình cô thôi..được chứ “
- Ai? _ nó lạnh lùng hỏi gọn
- ” Cô nghĩ là ai “
- … _ nó cỗ gắng động não thật nhanh xem ai đang ở đó, ba nó nhất định không thể rồi ông ấy đnag ở đây mà, mẹ nó đang ở bệnh viện nó mới gọi điện cho bà ấy đây, Tâm Khánh hay San chắc không đâu cô ta sẽ chẳng dùng lại thứ đã làm cô ta thất bại đâu…vậy _ Khôi Vĩ
- ” Cô thông minh đó, nếu đã rõ mọi thứ tôi sẽ chờ cô, tới nhanh nhá nếu không vị khách này sẽ không thể trụ được lâu để nhìn thấy cô lần cuối đâu ” _ cô ta cười lớn
- Cô nghĩ tôi có tin không _ nó cố giữ giọng bình tĩnh để xác minh sự thật
- ” Tôi sẽ gửi bằng chứng cho cô ” _ nói rồi cô ta cúp máy
Nó thất thần hạ điện thoại xuống đơ người nhìn về phía trước mắt, nó cố gắng động não để sắp xếp lại cuộc hội thoại nho nhỏ giữa nó và Thiên Anh, cố đánh lừa bản thân rằng đó không phải hắn nhưng nó không làm được.
- Rốt cuộc là ai đã gọi tới _ Vương lo lắng nhìn biểu hiện của nó hỏi
- Anh ơi… _ nó chuẩn bị nói rằng ” Thiên Anh gọi cho em và nói Khôi Vĩ đang gặp nguy hiểm ” nhưng điện thoại bông rung lên lần nữa
- Là tin nhắn _ nó nói
- Mở ra xem đi _ anh đứng dậy tới bàn rót một ly nước cho nó
Vừa mở tin nhắn ra nó phát hoảng mà làm rớt điện thoại xuống sàn nhà, nó cứng đơ người nhìn điện thoại, Vương quay lại nhìn nó anh chẳng biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Đặt cốc nước xuống bàn, anh biết chắc chắn là có chuyện, bước lại chỗ nó anh cúi xuống nhặt điện thoại lên xem tin. Hắn gửi tới là gì nhưng chưa kịp đụng vào cái điện thoại thì nó đã nhanh tay nhặt lên rồi.
- Đưa anh xem _ Vương nghiêm giọng nhìn nó
- Không có gì đâu _ nó nhìn anh sợ sệt
- Ai đã gọi cho em…tin nhắn gửi tới có gì hả _ thấy thái độ của nó anh cagf chắc chắn hơn
- Em đã nói không có gì mà _ nó đứng dậy để tránh anh
- Đưa điện thoại cho anh xem, nhanh lên _ anh với tay ra để lấy điện thoại nhưng nó giấu sau lưng
- Không có chuyện gì đâu…chỉ là người ta nhầm máy thôi mà
- Lên trên đi…tiết mục khách mời sắp xong rồi _ một người trong ban tổ chức mở cửa ra nói
- Dạ _ nó nói nhưng vẫn canh trừng Vương
- … _ anh vẫn nhìn nó để khi có sơ hở anh sẽ giành lấy chiếc điện thoại _ ra thôi
- Anh ra trước đi _ nó vẫn đứng im chờ anh ra trước
Anh còn làm gì được nữa, đành phải ra ngoài trước chứ sao, có đứng đó đòi xem nội dung tin nhắn cũng vô ích thôi, nó nhất định sẽ không đưa cho anh đâu, nhưng khi bước ra ngoài anh cũng không quên ngoái đầu lại xem nó cất điện thoại ở đâu. Nó thông minh hơn anh nghĩ nhiều, nó đợi cho cánh cửa đóng lại nó mới giấu chiếc điện thoại đi, nó mở ba lô ra nhét điện thoại xuống dưới đáy cẩn thận kéo khoá mới ra ngoài, không quên cầm theo nút chống ồn trên bàn nó nhanh chóng di chueyenr lên sân khấu bên trên.
- Tôi xin thông báo thời gian bình chọn cho các thí sinh chính thức được chấm dứt, ban tổ chức đã tổng kết lại toàn bộ các lượt bình chọn mà các bạn đã bình chọn cho thí sinh mình yêu mến…sau đây tôi xin giới thiệu top 3…Chu Lệ Băng…Trần Thiên Vương…Jeami Smith…xin nời các bạn ra đây nào _ khán giả hò hét chúc mừng rầm rầm như muốn nổ nơi này ra
- Cảm giác của các bạn bây giờ như thế nào _ Khiêm hỏi từng người một
- Em hồi hộp lắm ạ _ Vương nói
- I feel …i feel scared
- Hì…scared….why? _ Khiêm cười
- Hì hì _ Jeami chỉ cười trừ
- Em thì thấy vui nhiều hơn là hồi hộp _ nó chẳng nghe anh nói gì đâu nhưng nó với anh Khiêm đã trao đổi kịch bản bên trong cánh gà rồi
- Vui sao? _ anh hỏi ngược lại nó
- Dạ…vì khi đại nhạc hội kết thúc chúng em sẽ không còn là đối thủ của nhau nữa mà có thể vui vẻ đứng cùng trên một sân khấu
- Wow …ra là thế…vâng, sau đây tôi xin giới thiệu hiệu trưởng nhạc viện W sẽ đại diện cho ban tổ chức công bố kết quả
- Xin chào tất cả mọi người…tôi sẽ không làm các bạn hồi hộp thêm đâu…trên tay tôi là kết quả chung cuộc do các bạn đã yêu mến và ủng hộ cho họ _ ông vừa nói vừa bóc phong bì ra
- Sẽ chỉ có một người dành được cúp…và người đó chính là…_ ông mỉm cười ranh mãnh ngước mắt lên nhìn khán giả làm mọi người như nín thở _ cô gái duy nhất đang đứng trên sân khấu đây Chu Lệ Băng _ tất cả như vỡ oà khi khắn giả nghe thấy tên của nó
- Xin mới Lệ Băng bước lên đây với chúng tôi nào _ Khiêm gọi nó nhưng nó không nghe thấy
- Nào…mời em _ Khiêm nhắc lại
- Sao _ nó nhìn Vương vì anh đẩy nó lên trước nhưng nó đã nhanh chóng nhận ra khi thấy khán giả đứng lên vỗ tay hò hét
- Cảm giác của em lúc này thế nào?_ Khiêm hỏi sau khi ba nó đã trao chiếc cúp cho nó, còn nó chăm chú nhìn khẩu hình miệng của anh
- Em thấy hạnh phúc…giờ có nói đến sự cố gắng của ba bọn em cũng thừa khi mọi người đã biết bọn em đã cố gắng nhiều như thế nào đúng không ạ…em chỉ muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người dù họ đã ủng hộ em hay ai khác không phải em nhưng nhờ có họ mới có đại nhạc hội thế giới…xin cảm ơn _ nó chỉ trả lời theo thói quen thôi, với nó câu hỏi đó chẳng có gì lạ cả
- Cuối cùng chúng ta cũng đã tìm thấy vị quán quân của đêm hôm nay…cảm ơn các bạn những thí sinh tài ba nhất, cảm ơn khán giả đã theo dõi chúng tôi suốt thời gian qua…tới gioè phút này đại nhạc hội mùa thứ 12 xin chào và hẹn gặp lại tất cả mọi người _ Khiêm chào kết
Trong khi mọi người đang vui vẻ ăn mừng trên sân khấu thì nó đưa lại chiếc cúp cho ba mình rồi lẳng lặng quay về phòng chờ, vội vàng thay đồ bình thường nó đội một chiếc mũ lưỡi trai đen nhằm để mọi người không chú ý tới nó, lấy điện thoại ra khỏi ba lô rồi chạy ra ngoài. Nó lén lút đi theo các các lỗi tắt để dẫn ra khỏi khu vực dự thi, ra gần tới cổng chính nó bắt gặp đàn em của Pin, giật mình nó quay đầu lại để tìm lối ra khác nhưng vừa quay lại nó lại nhìn thấy Vương và Pin đang tìm nó. Vì khi mọi người đang vui vẻ Vương đã nhận ra không có sự xuất hiện của nó nên đã vội vàng quay lại phòng chờ nhưng chỉ thấy ba lô của nó mà chẳng thấy đâu, anh đổ hết mọi thứ bên trong ra với hy vọng tìm thấy chiếc điện thoại nhưng không thấy. Anh có linh cảm xấu về việc này nên đã lo lắng chạy đi tìm nó thì gặp Pin, kể lại mọi thứ cho anh ấy nghe cả hai đã chia nhau ra tìm nó mà không báo cho bảo vệ trợ giúp vì sợ sẽ làm mọi người lo lắng. Nó còn đang hoảng hốt khi không biết phải thoát khỏi hai người đó và đám đàn em của Pin như thế nào thì Vương đã nhìn thấy nó giữa đám đông khán giả ra về.
- Ở đằng kia _ Vương hét lên
- Ôi không _ nó kéo thấy mũ xuống ngang tầm mắt vì sợ khán giả nhận ra rồi chạy thục mạng về phía cổng chính
- Bắt em ấy lại _ Pin ra lệnh cho đàn em khi đang đuổi theo nó
Vết thương ở đùi nó bắt đầu rỉ máu gây cản trở trong việc chạy trốn của nó, nó đâm vào khán giả rất nhiều lần nhưng vì đoing người nên Pin và Vương cũng gặp không ít rắc rối khi đuổi theo nó, thậm chí Vương còn bị khán giả giữ lại xin chữ kí và chụp hình. Lời dụng việc đó nó nhanh chóng tẩu thoát, khi chạy được một đoạn khá xa và nó chắc chắn mọi người không thể đuổi kịp thì nó nhanh chóng mở điện thoại ra để xem địa chỉ mà Thiên Anh đã gửi cho nó mặc cho vết thương đang rỉ máu nó đứng bên đừng bắt taxi để đến địa chỉ ghi trong điện thoại. Nhưng khi nó vừa bước một chân vào xe thì có một bàn tay kéo nó lại, nó giật mình quay lại thì thấy Pin nó nghĩ thầm ” thôi xong, ngỏm rồi “.
- Xuống xe mau _ Pin lạnh lùng nhìn nó
- Anh à…em…_ nó vẫn chưa chịu xuống xe
- Anh nói em bước ra khỏi xe ngay _ anh quát lên giận dữ rồi mạnh tay kéo nó ra
- Em phải đi đến một nới, thả em ra đi _ nó ghì người lại
- Xuống mau trước khi anh…
Chẳng để anh nói hết câu, nó đã hất mạnh tay anh ra, do anh đang cầm tay giữ điện thoại của nó nên chiếc điện thoại đã đập vào mặt anh khiến khoé mắt anh rỉ máu, nó hoảng sợ nhìn anh vì chưa bao giờ nó nhìn thấy anh tức giận đến cùng cực như thế bao giờ. Tính cúi xuống nhặt điện thoại đã làm rơi khi đánh trúng mặt anh nhưng nó vội vào ngôi vào xe và đóng cửa lại.
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...