Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93
ì vậy _ cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng ra nói chuyện với nó
- Cậu không có gì muốn nói với tôi sao _ nó hỏi
- Ý cậu là gì _ hắn bỗng đanh giọng lại
- … _ nó thấy chạnh lòng khi hắn thay đổi cách xưng hô với nó
- Tôi đã tin tưởng cậu…chia sẻ mọi chuyện với cậu nhưng cuối cùng cậu vẫn kín tiếng với tôi vậy sao
- Nói thẳng vấn đề đi…đây không phải cách nói chuyện của cậu
- Sao cậu giấu tôi chuyện anh Ân _ nó chẳng hiểu sao trước mặt hắn nó chẳng thể nào là nó cả, nó cố gắng không khóc khi nói chuyện với hắn
- Gì chứ…cậu đang nổi giận với tôi vì tôi không nói chuyện anh Ân chết cho cậu biết sao _ hắn cười khẩy _ tôi đang tự hỏi sao tôi phải có nghĩa vụ nói chuyện đó với cậu đấy
- Cậu…_ nó rươm rướm nước mắt
- Cậu vào nhà đi…tôi về đây _ hắn hạ giọng xuống
- Rốt cuộc là chuyện gì…cậu đang gặp chuyện gì mà không thể nói với tôi chứ _ nó nói
- … _ hắn quay lại nhìn nó _ cậu tò mò lắm sao
- Tôi là vợ cậu…là bạn gái và là người yêu của cậu…tôi có quyền được biết _ nó lau vội giọt nước mắt vừa rơi
- Được thôi…cảm giác của tôi bây giờ là gì ta…à, tức giận là tức giận đó _ hắn nói
- …. _ nó bắt đầu nhìn hắn với con mắt tức giận, xen lẫn rối bời
- Cậu nói cậu chia sẻ với tôi mọi chuyện nhưng chuyện cậu yêu người con trai khác…nhung nhớ người con trai khác cậu đâu có kể cho tôi nghe
- … _ nó cắn chặt môi dưới đầy tức giận chẳng lẽ hắn đang ghen với một người đã nằm xuống sao
- Tính cho cùng tôi giống một thằng thay thế một kẻ đã chết thôi sao, không hơn không kém?
- Chẳng lẽ tôi phải nói nếu không có cậu chen vào cuộc sống của tôi với anh ấy thì có lẽ tôi đã không làm chuyện có lỗi này với cậu sao? _ nó bật khóc
- À…tôi quên mất chuyện đó…bây giờ người có lỗi mới là tôi phải không…bọn họ ai cũng nói tôi là thằng lợi dụng thời cơ để cướp cậu đi từ anh ấy đấy…có phải ý cậu là vậy không _ bỗng hắn hét lớn
- Á… _ hắn hét lớn làm tai nó đau nhức, nó vội đưa tay trái lên bịt tai trái lại
- … _ hắn chợt giãn cơ mặt ra khi thấy hành động đó của nó _ cậu sao vậy
- Tôi không sao _ nó hạ tay xuống _ tôi sẽ không hỏi cậu thêm gì đâu…tôi cũng sẽ quên những gì cậu vừa nói…cậu về đi, về cần thận _ nó quay lưng bỏ vào nhà
- … _ hắn chẳng biết sao hắn lại tức giận nữa
Giận bản thân vì làm nó khóc, vì tức giận với nó hắn lao xe như bay giữa phố đêm, hắn thấy đau nhói ở nơi con tim đang đập khi thấy giọt nước mắt của nó. Hắn chẳng về nhà mà quay lại bar, muốn kiếm vài ly cho say để về nhà ngủ cho dễ.
- Con bé ổn chứ _ Pin hỏi
- … _ cả Vương và Eric cũng chưa về
- Không ổn chút nào hết…em đã làm cô ấy khóc _ hắn thở dài
- Khóc sao..sao mày cứ… _ Eric hỏi
- Eric _ Pin gằn giọng
- Em muốn nhờ mọi người một việc _ hắn nói
- … _ mọi người nhìn hắn
- Khi không có em bên cạnh mong mọi người hãy chăm sóc cô ấy hộ em
- Mày nói vậy là ý gì _ Pin nói
- Trí nhớ không phải ngày một ngày hai mà có lại được…em cần thời gian, nhưng em luôn làm cô ấy khóc…mày nói đúng Eric à, đáng lẽ tao phải tránh xa cô ấy ngay từ đầu thì tốt hơn
- …
- Em về đây…tính uống vài ly nhưng thôi…mọi người về sau _ hắn nói rồi bỏ đi
- Nó bị làm sao vậy _ Vương hỏi
- …
***
Ngày 13
Đêm hôm trước nó đã ngủ sớm để sáng hôm sau khi thức giậy da mặt sẽ đẹp, nó đã không liên lạc với hắn vì nó biết hắn cần được yên tĩnh. Chọn ình một bộ đồ thật đẹp, trang điểm nhẹ lên cho tươi hơn, nó mở tủ lấy đôi giày hắn tặng nó ra mang vào. Sau đó nó nhanh chóng ra ngoài đón taxi đến nhà hắn, đứng trước nhà hắn nó hồi hộp đưa tay lên bấm chuông nhưng chưa kịp bấm chuông thì cánh cổng chợt mở. Nó bước vào bên trong, vừa vào tới nhà thì thấy hắn đang đứng với một cô gái xinh đẹp và họ đang trao đổi tiền với nhau. Hắn chỉ mặc một chiếc áo tắm thắt hờ dây cài, còn cô gái kia mặc quần đùi áo sơ mi trễ vai giày cao gót nhìn gợi cảm vô cùng.
- Là cậu sao…_ hắn nhìn nó, hơi dao động khi hôm nay nhìn nó rất xinh đẹp
- Xong việc rồi tôi đi đây _ cô gái kia nói
- … _ cô gái đó nói thế làm nó bắt đầu suy nghĩ lung tung
- Hôm nay cậu đến…_ hắn bước lại chỗ nó
- Hôm nay cậu nói hãy giành cả ngày cho cậu _ nó nói nhanh vì nó sợ hắn hỏi nó tới làm gì
- Tôi chỉ muốn nói hôm nay cậu đến tìm tôi với đôi giày tôi tặng…nó hợp với cậu lắm _ hắn đứng trước mặt nó
- Cảm ơn _ nó lùi lại một bước để giữ khoảng cách với hắn
- Cậu muốn đi đâu _ hắn quay lưng lại để lên lầu thay đồ
- Tôi có nghe nói tới một nơi làm tượng tay rất đẹp…tôi muốn làm một cái _ nó nghĩ tới việc nó sẽ đi du học
- Đợi tôi thay đồ đã
Thật ra cái đêm cãi nhau với hắn trước nhà nó đã nghĩ thời gian nó ở cạnh hắn không còn lâu nữa, nó sẽ đi để không làm tổn thương hắn nữa, chỉ khoảng 3 tuần hơn 3 tuần nữa nó sẽ đi thôi. Nhanh lắm, nó đã suy nghĩ những gì hắn nói, đúng thật nó đã sai khi luôn nghĩ tới Ân lúc cả hai mới bắt đầu nhưng bây giờ nó biết người nó yêu là ai và ai là người quan trọng nhất với nó. Mặc cho hắn có nói gì thì nó cũng không muốn nói qua nói lại vì nếu cố nói tới cùng thì nó sợ thời gian nó ở cạnh hắn sẽ bị thu ngắn lại mất.
- Đi thôi _ hắn xuống nhà nói
- Ừ _ nó ra ngoài trước đợi hắn
Cả hai chở nhau tới nơi mà nó nói, khuôn viên ở đây rất rộng rãi, nó thích hợp cho việc cắm trại, chơi đùa,…Nó với hắn cùng nhau chơi những trò chơi ở ngoài trước khi đi vào sâu bên trong làm tượng tay. Hôm nay cũng là ngày nghỉ nên có nhiều người tới đây vui chơi, nó dừng bước trước một ban nhạc đường phố khiến hắn cũng dừng bước. Nó chăm chú nhìn theo ngón tay di chuyển của anh chàng nghệ sĩ guitar, hắn thì liếc qua nhìn nó, bỗng nó ngưỡc lên nhìn hắn.
- Tôi chưa thấy cậu chơi guitar bao giờ _ nó nói
- … _ hắn chỉ im lặng quay đi hướng khác
- Ước gì cậu có thể đàn một lần cho tôi nghe thì tốt quá
- Đi thôi _ hắn bỏ đi trước làm nó nuối tiếc đi theo
- Là đây sao…đẹp thật đó _ hắn chỉ vào một bức tượng tay nói
- Ừ…vào đi _ nó vào trước
- Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì được ạ _ nhân viên nói
- Bọn em muốn làm tượng tay thì mất khoảng bao lâu ạ _ nó nói
- Khoảng 3 tiếng
- 3 tiếng…làm nhá _ nó nhìn hắn
- Tới đây rồi thì làm thôi
- Vậy hai bạn hãy nắm tay nhau rồi nhúng tay vào chậu thạch cao này đi ạ
- … _ nó với hắn nắm tay nhau rồi cho vào chậu thạch cao
- Giờ thì hai bạn đợi khoảng 5 phút thì có thể tách thạch ra khỏi chậu
- Bọn em phải ngồi đây chờ hay là…
- À, các bạn có thể đi dạo quanh đây…3 tiếng sau quay lại tôi sẽ tách tượng cho các bạn
- Dạ
Khi tách thạch ra khỏi chậu nó cùng đi dạo với hắn, tụi nó đã chụp rất nhiều hình chung với nhau, nó nghi chắc bản thân sẽ nhớ ngày hôm nay lắm. Ngồi xuống thảm cỏ, tụi nó dường như lại chẳng có chuyện gì để nói.
- Cô gái hồi sáng… _ nó mở lời trước
- Cậu nghĩ là gì _ hắn nhìn nó
- … _ nó quay qua nhìn hắn
- … _ chợt hắn nhớ tới tối hôm trước nên vội quay mặt đi, giờ chính là lúc tạm rời xa nó để không làm nó tổn thương nữa rồi.
- Tối qua tôi say quá nên cô ta đã theo tôi về _ hắn nói dối, thật ra cô gái đó là cô gái lái xe thuê, đêm qua say quá nên hắn hẹn sáng nay quay lại hắn trả tiền
- Là do rượu _ nó thở dài
- … _ hắn nhìn thấy nó buồn
- Tôi muốn đi vệ sinh _ hắn nói
- Gì cơ _ nó hỏi lại _ với tình trạng này thì không được _ nó cười gượng
- Nhưng tôi mắc _ hắn nói
- …. _ nó chẳng biết làm gì lúc này
- … _ hắn nén cười khi thấy bộ dạng của nó _ ha ha…đùa thôi, làm mặt nghiêm trọng vậy
- Cậu điên à…đùa vậy chẳng vui tí nào cả _ nó nói
- Nhưng nếu tôi mắc thật thì sao…
- Sao tôi biết được
- Thật sự chỉ có một tay rất khó chịu….nãy giờ tôi làm gì cũng hỏng hết _ hắn hỏi gắt gỏng
- Cậu thấy khó chịu lắm sao
- Ừ
- Về tất cả mọi thứ sao
- Ừ
- Ngay cả việc nắm tay tôi sao
- Ừ _ vừa dứt lời hắn đã biết mình vừa phạm một sai lầm lớn lắm
- …. _ nó đơ người nhìn hắn
- À thì…nóng quá, tay tôi chảy mồ hôi nhiều lắm rồi đấy _ hắn nhìn cái tay đang dính với nó nói
- Tôi cũng vậy _ có một sự thay đổi nhẹ trong giọng nói của nó
- Đi ăn gì đi _ hắn bỗng đứng dậy trước khi nó chưa kịp đứng dậy khiến cả hai cùng ngã
- Ya…rắc rối thiệt đó _ hắn đứng dậy rồi đỡ nó đứng dậy theo
- … _ nó thấy hắn khó chịu nên chỉ biết im lặng
Việc chỉ có một tay nên ăn uống cũng rất khó, hắn đã tỏ vẻ khó chịu ra mặt với nó, điều đó làm nó thật sự thấy buồn, hắn thấy khó chịu khi ở bên nó đến thế sao, hay khó chịu vì thạch bao bọc xung quanh tay tụi nó…hay là vì chuyện lần trước về Ân
- Cậu thật sự thấy khó chịu lắm sao _ nó không còn dịu dàng nữa mà lạnh lùng hỏi lại
- Cậu không thấy khó chịu sao…nóng lắm _ hắn trả lời rất khó nghe
- Đương nhiên _ nó lạnh lùng nói
- Cậu muốn đập nó ra không _ hắn hỏi
- Cậu muốn thì làm đi _ nó chẳng thiết gì nữa cả, hắn đã làm nó tổn thương rồi
Bỗng hắn đưa cánh tay lên cao rồi hạ xuống thật nhanh với lực rất lớn xuống bàn khiến đồ vât trên bàn bị xê dịch vị trí, nhưng do thạch rất cứng nên nó chỉ mới nứt nhẹ chứ chưa vỡ ra.
- … _ nước mắt nó sắp rơi rồi
Hắn vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đập cho đến khi miếng thạch nứt đôi ra, khi thấy hơi trống ở bên trong hắn là người rút tay ra trước rồi tới nó. Nó chẳng thể mỉm cười nổi nữa, từ từ rút tay ra khỏi đống thạch cao đó, nó lấy khăn thấm hết mồ hôi trên tay rồi nhặt mấy miếng thạch đó lại. Sau khi thoát khỏi đó hắn ăn uống ngon lành chẳng để ý gì đến nó nữa, hắn biết nó đang tức giận nhưng đã diễn thì phải diễn cho tới cùng chứ.
- A….thoải mái thật đó _ hắn nói
- …
- Vậy ta ăn đi…tôi đói lắm rồi _ hắn nói tiếp
- … _ nó chẳng muốn ăn, nó cứ ngồi nhìn hắn đầy vẻ thắc mắc, cứ như hắn là một con người khác vậy không còn là Khôi Vĩ mà nó biết nữa
- Ăn đi…sao lại không ăn _ hắn nhìn nó
- …. _ nó không nói gì
- Cậu sao vậy…đồ ăn không thích sao
- … _ nó vẫn giữ im lặng
- Vậy gọi món khác đi _ hắn cố tình quăng menu ra trước mặt nó, hành động đó dễ khiến người ta tự ái vô cùng
- Cậu nghĩ tôi có thể ăn nữa không _ nó nhìn hắn sắc lạnh
- Chỉ là tượng thạch thôi mà…muốn tôi có thể mua cho cậu việc gì phải làm khó nhau vậy
- Làm khó sao…ý cậu là sao
- Sao là sao
- Cậu khó chịu lắm sao…thật sự khó chịu đến thế sao
- Phải…rất khó chịu…biết thế hôm nay tôi đừng tới đây còn hơn
- Hừ _ nó nhếch mép cười nửa môi, con người thật sự của nó đã quay trở về rồi đây _ tôi đang tự hỏi có nên biến mất khỏi chỗ này không đây
Nói rồi nó đứng dậy đẩy ghế ra sau gây tiếng động chói tai, sau đó quay gót bỏ đi, mỗi bước đi là một giọt nước mắt rơi xuống. Nó có thể mạnh mẽ trở lại rồi, nó tìm kiềm nó lúc này đã lâu rồi giờ nó có thể quay lại là điều đang để vui mừng hay nó phải buồn đây. Khi nó vừa đi hắn liền gọi cho Pin, nói anh tới đón nó, hắn không yên tâm khi để nó đi taxi về, sau đó hắn nhờ nhân viên nhà hàng gọi ra cho bảo vệ ở bên ngoài giữ nó lại cho đến khi có người tới đón nó.
- Chú làm gì vậy…cháu phải về, mau thả cháu ra _ nó vừa khóc vừa nói
- Tôi được lệnh phải giữ cháu lại cho tới khi có người tới đón cháu…đừng có làm khó miếng ăn của tôi chứ
- Cháu phải về thật mà..chú mau thả cháu ra đi
- Làm ơn đi cô bé…
- Làm phiền chú rồi _ Pin tới nắm tay nó kéo về phía mình
- Sao cậu không tới sớm chút nữa đi
- Xin lỗi chú
- Ta về thôi _ anh dìu nó vào trong xe
Hắn đừng trong này nhìn ra thấy nó đã lên xe an toàn thì yên tâm quay trở vào nhà nhặt những miếng thạch còn lại đến chỗ làm tượng.
- Gì đây…sao vỡ ra hết vầy nè
- Xin lỗi…tại tôi vô ý nên đập mạnh vào tường khiến nó vỡ ra
- …
- Có thể sửa lại không vậy
- Không phải là không thể nhưng có thể sẽ lâu đấy
- Miễn làm lại là được _ hắn cười nhẹ nhõm
- Khoảng hơn 2 tuần đó
- Được…tôi sẽ quay lại sau
Hắn đang tự trừng phạt bản thân mình, hắn bắt bản thân luôn suy nghĩ về những hành động và lời nói đã làm với nó, đó là cách duy nhất khiến hắn đau đớn nhất mà hắn có thể làm với bản thân. Còn nó khóc đến sưng cả mắt rồi ngủ quên trên xe của Pin, chính Pin đã bế nào vào nhà, hôm nay là mẹ nó cũng xuất viện để về nhà may mắn là khi Pin vừa tới nhà nó thì mẹ nó đang tiễn ba nó về nên anh mới có thể vào nhà được.
- Con bé _ mẹ nó nhìn anh rồi nhìn nó
- Chỉ là do mệt quá thôi cô à…không sao đâu, cứ để em ấy một mình đi _ anh nói
- Đưa nó lên phòng trước đã _ mẹ nó đi trước để mở cửa phòng cho anh
Sau khi đắp chăn cho nó cẩn thận mẹ nó và anh cùng đóng cửa xuống nhà, Pin có chào hỏi qua loa vài câu rồi sau đó anh xin phép về trước, mẹ nó cũng không giữ lại làm gì. Bà đừng dưới nhà nhìn lên phòng nó thở dài rồi cũng tắt đèn phòng khách rồi vào phòng đi ngủ.
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...