Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
hi hội trường đông dần lên thì tầm nhìn của mỗi người cũng trở nên hạn chế hơn, cho đến lúc hiệu trưởng bước vào và tất cả mọi người đứng dậy để chào đón thì không khí mới lắng xuống chút ít. Nó nhìn xung quanh, đưa mắt dò tìm gì đó nhưng không thấy, hắn cũng nhìn theo ánh mắt của nó có chút tò mò trong đó, nó đang tìm ai, ai đang ở đây mà tìm. Hắn đâu có biết nó đang tìm hắn, nó không biết hắn có tham gia dự thi không, không hẳn là mong mỏi hắn tham gia nhưng cũng muốn được xem hắn biểu diễn thử một lần.
-          Một người ngồi ở đây đều đã có thẻ dự thi cả rồi đúng không….số lượng đông hơn chúng ta nghĩ _ ba nó nhìn tờ danh sách _ nhưng như thế đã làm ta vui rồi, điều này chứng tỏ các em đã tiến bộ nhiều lên trong kỳ thi vừa rồi ở lớp, chỉ những ai đủ chỉ tiêu mới có thể tham gia mà thôi
-          Với số lượng này thì chỉ cần thi trong ba ngày là hết…các em đã chuẩn bị sẵn sàng để bước vào cuộc chiến chưa nào _ ba nó nói tiếp
-          Rồi ….rồi….rồi _ tiếng vọng vang ầm ầm trong hội trường
-          Tốt….vậy tôi xin tuyên bố, bây giờ cuộc thi vòng loại đầu tiên được phép bắt đầu, thời gian thi ta đã cho dán ở phía ngoài, những ai đã tham gia thì phải đến đúng giờ nếu không sẽ bị loại trực tiếp rõ chưa _ ba nó cứng giọng
-          Rõ….rõ ….rõ
-          Mời cô…giáo sư ly _ ba nó bước xuống nhường chỗ cho giáo sư lớp nó
-          Cảm ơn hiệu trưởng…. _ giáo sư cúi đầu _ được rồi….các em nghe rõ đây, nếu ai đang ngồi đây cảm thấy thiếu tự tin hay nghĩ rằng mình không thể vượt qua các bạn khác thì đứng dậy ra ngoài đi đừng làm mất thời gian của chúng tôi…. _ giáo sư im lặng chờ đợi
-          Hì….các bạn tự tin hơn tôi tưởng đấy _ hưởng ứng câu nói của cô cả hội trường cười ầm lên _ hồi nãy ở ngoài các bạn đã nhận được khung giờ thi đấu của mình rồi phải không….tốt vậy những ai không thi ở khung giờ này có thể ra về tập luyện chuẩn bị cho phần thi của mình
-          Bạn khung giờ nào _ Khánh nhìn vào thẻ dự thi của mình _ mình sáng mai
-          Tớ sáng mốt _ nó nói
-          Tớ sáng mai nè _ San cười nhìn Khánh _ đi thì qua chở tớ đi với
-          Ừ….ok thôi _ Khánh cười nhìn San
-          …. _ nó nhìn hai cái đứa đó có chút nghi ngờ, có khi nào trong thời gian vắng mặt nó tụi kia đã đi xa rồi không ta
-          Tâm… _ San vỗ vai Tâm _ làm gì đơ ra vậy….khung giờ nào
-          Bây giờ này _ Tâm nói như người mất hồn
-          Mày sao thế thằng quỷ _ Khánh bá vai Tâm
-          Tao đói…..nên sợ _ câu nói thật lòng hết sức của Tâm làm cả đám cười ầm lên
Buổi chiều tối hôm đó phải có gần 50 thí sinh tham gia chứ không ít, họ tham gia thì đông mà bị đánh rớt cũng đông, trong năm 50 người đó chỉ có khoảng 10 người đậu thôi, thật khủng khiếp mà. Cả ba đứa nó cúng như vài người khác phải thán phục tài năng của một số người tham gia tối này, họ chơi rất thành tạo gần như là không phạm một lỗi sai nào vậy mà bị đánh rớt là sao chứ. Thiên Anh nhớ lại câu nói của Duyên hôm trước, đúng là thật sự rất khắc nghiệt, nhất là ông hiệu trưởng và các trưởng khoa họ chấm dựa trên rất nhiều chỉ tiêu. Cô ta quay qua nhìn nó, trên mặt nó không có vẻ gì gọi là sợ hãi hay lo lắng cả, cô ta tự tin thế sao, Thiên Anh tức giận đứng lên bỏ ra ngoài, cô ta cần phải luyện tập thêm cho bài thi sáng mốt nữa. Duyên ngồi phía dưới nhìn mọi người biểu diễn mà nước bọt cứ  bị ứa nghẹn ngay cổ họng, chỉ tiêu mọi người đặt ra để chấm thật sự rất khó khăn cô mới vượt qua được. Con đường đến với vinh quanh lần này không dễ rồi, phải nhờ đến sự giúp đỡ của người ngoài cuộc thôi. Nghĩ rồi Duyên cũng đứng dậy bỏ đi, cô cũng cần chuẩn bị thêm cho buổi diễn sáng mai nữa, cần phải luyện tập thêm.
-          Số báo danh HĐ141 _ trưởng khoa nhạc cụ truyền thống nói
-          Mày kìa Tâm _ Khánh thúc
-          Tao đói quá _ Tâm nhăn nhó nói
-          Giờ mà đói gì nữa…thi tới nơi rồi _ San nhăn mặt
-          Nhưng tao đói lắm…sao thi được _ Tâm khổ sở nói
-          Thi đậu đi….tí Băng đãi Tâm ăn….ok không _ nó cười
-          Bạn hứa nha _ mặt Tâm sáng lên
-          Chưa bao giờ thất hứa hết á _ nó cười
-          Tâm đến đi _ Tâm ôm nhạc cụ của mình xuống dưới
Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc để ra về, nó cùng ba đứa bạn của mình đi cùng nhau ra ngoài.
-          Đi thôi _ nó cười
-          Đi đâu thế _ Eric đứng trước mặt nó, bên cạnh là hắn, hai cái tên đó đi chung mà
Đã không gặp nhau vài ngày nhìn hắn có vẻ hốc hác đi nhiều, chắc là uống rượu thay ăn cơm đấy mà, nó nhìn hắn chằm chằm. Gần thế này sao vẫn thấy xa nhỉ, tim nó hình như bị trật một nhịp rồi, bài diễn tấu liệu có bị trật nhịp như thế này không, nếu có thì nó đã rớt rồi và rớt thì đồng nghĩa với việc nó thất bại rồi. Nhìn thấy con bạn mình bị mắc kẹt giữa hai anh chàng đẹp trai này, Tâm nhanh trí lên tiếng làm giảm cái không khí căng như dây đàn này đi.
-          Tụi này định đi về nhà chứ đi đâu
-          Để tớ đưa….
-          Tớ đã hứa sẽ đãi mấy bạn ăn rồi mà _ nó nói xen ngang lời của Eric
-          Tớ rớt rồi _ Tâm cười đau khổ
-          Điên quá….nói vậy cho bạn lên thôi _ nó vỗ vai Tâm
-          Vậy đi cùng đi…dù sao càng đông càng vui mà _ Eric gợi ý
-          Thật không….vậy đi đi _ San cười tíu tít nhìn Eric
-          Bạn thích thế sao _ Khánh ghen rồi
-          Gì chứ….ăn mà… _ San nhìn Khánh
-          Bắt đầu rồi đấy _ nó nói với Tâm
-          Thích thế thì đi đi _ Khánh dỗi
-          Gì chứ…bạn bị cái gì vậy….con nít ghê á _ San quay mặt đi
-          Hai người cứ ở đó cãi nhau nha…tụi này đi ăn đây _ Tâm ôm vai nó bước đi
-          Bỏ cái tay của cậu xuống đi _ hắn với Eric đồng thời nói
-          Gì nữa đây _ Tâm nhìn cả hai tên _ tại sao phải bỏ xuống
-          Con trai với con gái như thế không tốt _ hắn nói
-          Đúng á….không tốt bỏ xuống đi _ Eric hùa theo
-          Dẹp đi…đi thôi Tâm _ nó với Tâm tiếp tục đi
-          Tôi nói bỏ xuống rồi mà _ Eric hét lên
-          Cái tên đó muốn cái gì đây, tao nói hết sức tử tế rồi mà _ hắn nói
-          Còn đứng đây làm gì…đi thôi _ Khánh cầm tay San kéo đi, làm cô bé tủm tỉm cười
-          Hết giận rồi à _ San cười nói
-          Chưa….bạn thử nhìn tên khác đắm đuối lần nữa coi, tớ giận thật đó
-          Bạn hay ghen quá à…nhưng mình thích cái tính hay ghen đó của bạn….
Không cần nói gì thêm, dưới trời đêm mùa đông còn gì hạnh phúc hơn tay trong tay cùng người mình thích chạy trong gió lạnh như thế chứ. Chỉ cần im lặng rồi lặng lẽ siết chặt tay nhau thì cả hai đứa Khánh và San cũng đủ hiểu cả hai muốn gì ở nhau, đó là niềm tin và tình yêu xuất phát từ tận sâu trong trái tim kia là đủ rồi.
***
Không phải đi học nên nó ngủ dậy muộn hơn mọi ngày một chút, chọn ình một chiếc quần giả váy và một chiếc áo sơmi để mặc cùng với chiếc legging bông, mặc một chiếc áo len bên ngoài nó đeo một cái giỏ da chéo một bên rồi ra khỏi nhà đến nhạc viện. Khi vừa xuống xe, nó gặp ngay hắn vừa mới bước tới, khoảnh khắc này tự nhiên nó đứng hình vài giây khiến nó đơ cả người ra. Cho đến khi hắn lên tiếng và kéo nó ra khỏi xe nó mới hoàn toàn tỉnh khỏi cái giấc mộng giữa ban ngày này.
-          Sao không xuống đi….để xe còn đi nữa, chứ chẳng dựng xe ở đây miết à _ hắn cầm tay nó kéo nó ra khỏi xe
-          …
Giật vội tay mình ra khỏi tay hắn nó nhìn hắn có chút khinh bỉ pha lẫn tức giận cùng một chút hài lòng cảm ơn rồi bước thẳng không nói với hắn lời nào. Nó vẫn còn giận hắn về chuyện của Thiên Anh và Pin, nhưng cũng không hẳn là còn giận nó cũng muốn giảng hoà cùng hắn để không cảm thấy gượng gạo như thế nữa. Hắn đi theo sau nó vào trong hội trường, nó ngồi ghế dưới thì hắn ngồi ngay sau nó ở hàng ghế trên, việc hắn cứ bám sát nó như vậy làm nó khó chịu vô cùng.
-          Băng _ San gọi khi thấy nó
-          Trên này _ nó giơ tay ra chào San
-          Lại là cậu à _ khi cả đám lên chỗ nó Tâm liền nói khi nhìn thấy cái bản mặt hắn
-          Là tôi thì sao _ hắn nhíu mày nhìn Tâm
-          Ngồi xuống đi _ ở đằng sau càu nhàu nên Tâm liền ngồi xuống
-          Cái thằng đó làm gì cứ bám theo bạn miết vậy _ Tâm nói nhỏ vào tai nó
Nó không nói gì chỉ nhún hai vai thay câu trả lời, Tâm cũng khá hiểu nó nên hiểu ngay cái nhún vai đó muốn nói gì, quay lại nhìn hắn lần nữa rồi Tâm quay lên mặc kệ hắn ngồi đằng sau. Trong lúc cổ vũ cho các thí sinh khác, Tâm dù vô tình đã khoác tay qua vai nó hay là nắm tay nó giơ cao để cổ vũ cho Khánh và San thì hắn lập tức phản đối kịch liệt.
-          Làm cái gì mà cứ bá vai bá cổ con người ta vậy _ hắn hất tay Tâm ra
-          Nè….vô duyên quá rồi nha anh bạn _ Tâm cũng nóng rồi đấy
-          Hai người lại bị cái gì vậy _ nó nhăn mặt nhìn hắn
-          Hỏi cái tên kia chứ nhìn tôi làm gì _ hắn cũng bực bội
-          Tôi đang hỏi cậu đó….tôi không khó chịu thì thôi cậu khó chịu làm gì, chúng tôi là bạn bè nên chuyện đó bình thường lắm _ nó nói
-          Cô thấy bình thường chứ người ta đâu có thấy bình thường _ hắn cố cãi
-          Cái thằng… _ Tâm đòi đánh hắn hắn cũng không thua giơ nắm đấm lên thể hiện
-          Người ta là ai….tôi thấy có mình cậu à _ nó nhìn xung quanh
Đúng là chẳng ai quan tâm tới việc Tâm bá vai bá cổ nó cả, người ta đang bận xem biểu diễn đâu có rảnh rỗi mà quan tâm đến việc đó. Hắn thấy mình làm hơi quá nên im bặt, rồi đứng dậy đinh bỏ ra ngoài, nhưng nghĩ lại là nó đang ở đây nên hắn lại ngồi xuống, cắn răng chịu đựng.
Đọc tiếp ôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 37
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...