Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
Ở nhà Ân
Anh tự dằn vặt bản thân từ khi trở về nhà, đáng lẽ anh không nổi giận với nó, đáng lẽ anh nên hỏi thăm về cây đàn của ní thay vì cứ dồn dập hỏi nó về chuyện của Duyên. Nhìn vào tấm lịch treo tường gần đó anh thở dài, anh ngày càng yếu hơn, cường độ dùng thuốc của anh tăng lên vùn vụt, sự sống của anh bây giờ có thể đếm giật lùi từng ngày một. Liệu anh có thể giải toả mọi hiểu lầm giữa anh và nó trước khi anh ra đi không. Bản thân anh anh rõ hơn ai hết, không sớm gì muộn anh cũng phải vào viện vài ngày, đó là nơi anh sẽ ra đi, anh mong nó đến phút cuối cùng vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra cho anh. Tự hứa với lòng là sẽ làm cho nó cười, sẽ không làm cho nó buồn nữa nhưng hết chuyện này đến chuyện khác anh lại là người làm bùng nổ mọi cuộc mâu thuẫn. Căn phòng tràn ngập trong khói thuốc trắng, mùi men rượu nồng nặc và ánh sáng lập lờ từ các ánh sao ở trên bầu trời đêm lọt vào trong phòng đã đưa anh vào sâu trong giấc ngủ với  một mớ suy nghĩ hỗn độn.
-          Ở OWL
-          Nhóc con về muộn hơn dự tính đó nha _ Pin vỗ vào vai Eric  ( Pin là anh em kết nghĩa của Eric khi con ở bên mỹ )
-          Mày làm cái trò gì mà giờ mới về _ hắn nhấm nháp ly rượu trên môi nhìn cậu ta
-          Vì cái này đây _ Eric rút cây acmonica trong túi áo da ra đặt lên bàn
-          Đã bảo là đừng có bỏ nó vào hành lý rồi mà _ hắn nhăn mặt
-          Tao quên….
-          Cái đó thì sao….._ Pin kẹp điếu thuốc bằng hai ngón tay hạ xuống rồi nói
-          Bọn họ nói em tàng trữ vật trái phép yêu cầu em phải cho họ kiểm tra hành lý….em đã giải thích rằng đó chỉ là một cây kèn nhưng bọn bảo vệ ngu dốt bắt em đi _ cậu ta nói với vẻ mặt tức giận
-          Mày ngu thì đúng hơn….làm như lần đầu đi máy bay hay sao không biết mấy cái đó _ hắn nói
-          Tao toàn đi trực thăng riêng thì lấy ai kiểm tra hả thằng kia _ Eric trừng mắt nhìn hắn
-          Rồi sao nữa _ Pin hất hàm về phía cậu ta nói
-          Gọi ông quản gia già tới giải quyết….hà hà….rồi xin ông già đi đi trực thăng qua đây, giờ thì đã có mặt ở đây rồi _ cậu ta cười
-          Tưởng gì….._ Pin thở dài _ ok rồi….vui vẻ đi, dù sao tụi mày thi xong rồi cũng về hết, có mình anh ở đây
-          Em tính sẽ không về liền đâu _ cả hắn và Eric cùng nói rồi cả hai nhìn nhau cười
-          Ngon….lý do….nếu vì anh thì anh cảm ơn nhưng tụi mày cứ về đi, anh tự lo được _ Pin cười đểu
-          Tào lao quá ông ơi…..em hình như tìm được nửa kí của mình rồi, em bị trúng tiếng sét ái tình rồi  _ Eirc cười nham nhở nói
-          Ai…..? _ hắn và Pin cùng hỏi
-          Tên là gì nhờ…..quên rồi…..nhưng đẹp lắm, như thiên thần vậy _ cậu ta cứ cười với điệu bộ nham nhở
-          Còn mày _ Pin nhìn hắn hỏi
-          Em hả….thì có việc nên ở lại thôi…._ hắn đỏ mặt
-          À….Duyên, tên Duyên phải không…..khi nào dẫn tới anh xem xét cho
-          Tào lao quá ông nội _ hắn cười nhưng không thấy vui, ở sâu trong lòng hắn cảm thấy có gì đó dối trá ở hắn
-          Khi nào đi học, lông bông hoài tao méc ông già mày _ hắn đe doạ Eric
-          Khỉ, bạn bè thế mày…..mai tao đi học được chưa _ Eric nhăn nhó
Cuộc nói chuyện kéo dài tới gần sáng hôm sau, khi khách về hết thì ba người mới đứng dậy, chẳng còn lâu nữa thì tới giờ đi học, vì vậy hắn ghé về nhà tắm rửa qua một cái cho tỉnh táo rồi mới đi học.
Lúc sáng sớm nó xuống nhà đã cảm thấy có gì đó khác lạ so với các ngày thường rồi, mùi thức ăn thơm phứa toả ra từ nhà bếp, nụ cười tươi rói trên môi ó chạy thật nhanh xuống nhà. Trong bếp, ba và mẹ nó đang ngồi đối diện với nhau, họ đang đợi nó xuống thì mới bắt đầu dùng bữa. Nụ cười ngay lập tức bị dập tắt nhanh như một cơn gió, thìa ra mẹ nó chỉ thay đổi khi có ba nó thôi sao, chưa một lần bà nấu bữa sáng cho nó kể từ khi hai người ly dị tới giờ.
-          Ngồi xuống đi, ăn xong mẹ sẽ đưa con đi học _ mẹ nó nói khi thấy nó đứng ở cửa bếp
-          Con không ăn sáng….chào ba mẹ con đi học _ nó quay vội đi
-          Ngồi xuống đi _ ba nó lên tiếng
Bỏ qua lời nói đó của ba, nó vẫn thẳng đường mà bước đi, việc nhìn thấy ba nó trong cái nhà này nó đã thấy ớn lên tới cổ rồi, huống chi ngồi ăn cùng nhau trong cái nhà này. Vì ông ấy nó đã bị bạn bè hắt hủi như thế nào, một tuôi thơ bị chính ba đẻ mình phá hỏng, chưa kể chuyện ông ấy có thật sự xem nó là con hay không, hay với ông nó chỉ là một cỗ máy học mà ông chỉ lên lịch và yêu cầu nó làm theo.
Hôm nay nó đến lớp trễ, do mải mê suy nghĩ về ba mẹ nó mà nó bước đi từng bước chậm rãi như người mất hồn. Lúc đến lớp thì giáo học sinh đã vào lớp hết rồi, nó tự nhiên mở cửa bước vào mà chẳng thèm để ý chuyện gì đang xảy ra ở phía trên bục giảng. Nó ngồi vào chỗ của mình rồi mới ngước lên nhìn giáo viên chủ nhiệm, thì ra cô ấy đang giới thiệu học sinh mới, hình như nó đã bỏ lớ màn giới thiệu đặc sắc đó rồi. Chẳng ai tỏ vẻ quan tâm khi nó vào lớp cả, chuyện đó đối với lớp nó như cơm bữa ngay cả Thiên Anh là học sinh mới cũng đã quen với chuyện đó rồi.
-          Còn một chỗ duy nhất ở kia _ cô giáo chỉ về phía bàn nó _ em ngồi đó nha, từ nay bàn Eric sẽ là thành viên của lớp ta, có gì các em giúp đỡ bạn, tới giờ cô lên lớp rồi….chúc cả lớp có một buổi học tốt
Nói rồi bổ ra khỏi lớp, cả lớp bắt đầu nhốn nháo lên bàn tán về cậu học sinh việt kiều mới của lớp. Cậu ta nở nụ cười đẹp nhất trong bộ sưu tập nụ cười của mình để gửi tặng cả lớp, nhằm để lấy lòng các cô gái trong lớp. Rồi cậu ta về chỗ ngồi, cậu ta vẫn chưa biết mình được ngồi gần ai, vì lúc nó vào lớp cậu ta đang bận cười với đám con gái mà.
-          Cậu ta sáng nay uống thuốc cười hả _ Thiên Anh nhìn Eric mà hỏi hắn
-          Chắc thế _ hắn bật cười
-          Chào hai đứa….anh đã xuất hiện rồi đây _ cậu ta đứng trước bàn của Thiên Anh nói
-          Sáng nay cậu uống thuốc cười hả _ Thiên Anh lặp lại nụ cười với cậu ta
-          Không, sao lại hỏi vậy _ cậu ta ngồi xuống chỗ của mình ngay trước bàn của Anh
-          Tưởng uống thuốc cười, tại thấy cười nãy giờ sắp méo hàm rồi _ Thiên anh chống hai tay lên bàn nhìn bạn mình
-          Chào bạn, mình là học sinh mới….rất vui khi được ngồi cùng bàn với bạn _ cậu ta khều khều tay nó nói, hình như cậu ta không biết mình đang làm gì thì phải
Nó cố vùi mặt mình sâu hơn trong vòng tay của mình, không muốn ngồi dậy để tiếp đón một kẻ nhiều chuyện lắm lời như cậu ta. Nhưng có lẽ cậu ta không hiểu hành động bỏ ngoài tầm mắt hành động của cậu với nó là nó đang không muốn tiếp đón cậu hay sao ý.
-          Cậu mệt sao….muốn xuống phòng y tế không, tôi đưa cậu xuống phòng y tế nha bạn mới _ cậu ta ngồi sát lại chỗ nó mà nói
-          …. _ nó càng vùi mặt mình vào sâu hơn nữa
-          Cậu có nghe tôi nói gì không _ cậu ta gõ gõ vai nó
-          Cậu ta sắp chết tới nơi rồi _ hs1
-          Thằng đó có biết mình đang làm gì không vậy _ hs2
-          Ai ngăn cản thằng đó lại đi _ hs3
-          Ê….bạn mới _ cậu ta kéo nó ngồi dậy
-          Đừng _ hắn đứng dậy giữ tay Eric lại nhưng không kịp
-          Im mồm lại chút đi _ nó hất tay Eric ra
-          Cậu…. _ Eric ngạc nhiên trước hành động của người bạn mới, đồng thời cậu ta cũng ngạc nhiên vì không ngờ người cậu ta đang tìm kiếm hiện đang đứng trước mặt mình đây
-          Phiền phức _ nó đứng dậy, kéo balo ra khỏi ngăn rồi đi ra khỏi lớp
-          Lệ Băng _ hắn cũng vội vàng chạy theo nó
-          Anh Vĩ _ Thiên Anh gọi theo khi hắn chạy theo nó
Ai ở trong lớp cũng được một phen hết hồn khi nó nổi điên như vậy, biết rằng họ sẽ được chứng kiến chuyện đó nhưng sao khi chuyện đó xảy ra mọi người vẫn không hỏi ngạc nhiên như vậy chứ. Ai cũng thờ phào nhẹ nhõm khi nó bỏ đi rồi, lớp trưởng đứng dậy yêu cầu cả lớp giữ trật tự. Eric vẫn chưa hoàn hồn về nó, rõ ràng hai lần trước cậu ta gặp nó nó vẫn dịu dàng, nhưng sao lần gặp lại này nó lại thay đổi nhiều như vậy cứ như là một con người hoàn toàn mới. Thiên Anh thì bực bội ngồi xuống bàn, không phải cô đã nói chuyện rõ ràng với hắn rồi sao, rằng hắn không được quan tâm nó ngay trước mặt cô vì cô thích hắn nhưng sao hắn vẫn không xem cô là gì hết.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 23
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...