Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: yeuanhdendaikho
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 0
Cập nhật: 2023-03-26 21:42:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hải, nó điên rồi! Biết nó vừa nghĩ gì không? Hoàn cảnh bây giờ khá giống với 7 năm về trước, khi nó gặp "người đó". Và đúng lúc 1 tên trong số 3 tên thú tính ngày ấy lao vào đánh nó, "người đó" đã bất chợt từ đâu lao đến đỡ thay. Rồi cứ làm như nó là 1 đứa trẻ yếu đuối, "người đó" cố hết sức bảo vệ nó dù chính mình cũng chẳng hơn ai. Nó đã đứng khoanh tay nhìn cậu ta đánh mấy tên kia và bị chúng đánh, thầm mắng người ta là đồ ngốc nhưng lại thấy vui trong lòng khi lần đầu có cảm giác được bảo vệ. Đánh xong, cậu ta quay sang dìu chị gái còn đang co rúm lại vì sợ ra khỏi ngõ và mỉm cười với nó:
- Ổn rồi, bạn cứ về đi, để mình đưa chị ấy về cho.
Rồi quay sang cô gái:
- Chị ơi, không sao rồi, nhà chị ở đâu để em đưa về?
Cô gái chưa kịp trả lời thì 1 tên ở phía sau dùng cả 2 tay cầm 1 viên gạch giơ lên cao, định đập vào đầu cậu ta. Nó nói nhanh:
- Cẩn thận........
Cậu nhóc quay về phía sau thì đã thấy bàn chân nó đang yên vị giữa mặt tên đó, làm hắn ngã xuống, bất tỉnh luôn. Nó nói tiếp:
-........ kẻo bị đập!
Rồi cậu ta trợn mắt nhìn nó đầy ngạc nhiên trong khi nó vừa nhắm mắt vừa phủi tay:
- Ai mượn cậu đỡ cho tôi đâu? Tự tôi có thể lo được, mà còn nhanh hơn cậu nữa kìa.
Cậu ta đờ mặt ra, tự thấy mình ngốc nghếch. Nó kéo chị gái đã hoàn hồn và đang cảm ơn tụi nó rối rít đi, nói:
- Dù sao cũng..... cảm ơn!
Thế là cậu nhóc cười tươi đi ttheo nó, đưa chị gái đó về. Rồi 2 đứa bắt đầu chơi với nhau và khi biết nó là con gái, cậu nhóc đã ngỏ lời yêu.........
Trở lại với lúc này, nó đang cười khan, nhớ lại quá khứ mà trách mình ngốc nghếch. Khi nãy nó đã nghĩ, biết đâu "người đó" sẽ lại đến 1 lần nữa, lại bảo vệ cho nó, lại cười với nó....... Nhưng điều đó đâu có xảy ra........
Cô gái đang bị dúm tóc ngồi lết dưới đất, quay sang nó, nước mắt ròng ròng:
- Chạy.... đi!
Nó buông chiếc ba lô xuống, quay sang tên vừa đánh mình, cô gái hét lên:
- CHẠY ĐI!! ĐỒ NGỐC, CHẠY NHANH LÊN!!
Nhưng nó lao vào đấm trả 1 cú vào mặt hắn và đánh như điên dại. Hắn trông rất lực lưỡng, cũng đã được đào tạo khá bài bản, nhưng đứng trước nó lúc này chỉ giống như con cừu đang đứng trước con sói lên cơn dại. Mắt nó đỏ ngầu lên, dùng hết nắm đấm rồi đến chân, đánh hắn không thương tiếc.
Nhận thấy tên đồng bọn sắp "tàn", 3 tên khác lao vào cùng lúc. Nó cũng nhanh chóng đánh gục. Vừa đánh nó vừa gào lên, nước mắt tuôn ra không kiềm chế được. Nó đã nghĩ là "người đó" sẽ lại đến, đã nghĩ như thế....... Nhưng rốt cuộc nó đã đợi chờ, đã sống trong kìm nén suốt mấy năm........ Còn người đó ở đâu?
Tên cầm đầu buông cô gái ra và tiến lại chỗ nó. Nó bây giờ trông như một cái xác nhuốm đầy máu - không phải của mình, cánh tay duỗi thẳng nhưng nắm tay siết chặt, đầu hơi cúi, thở hồng hộc. Nó ngước ánh mắt sắc lạnh và không còn kiểm soát của mình lên nhìn hắn khiến hắn khẽ rùng minh.
Nó không đợi thêm nữa, vừa hét vừa lao vào đấu tay đôi với hắn. Hắn dùng toàn bộ sức mạnh ra chống đỡ nhưng vẫn bị đấm không ít. Hắn nhận 1 cú đấm để đấm lại nó 1 cái cho tỉnh ra nhưng nó đứng vụt dậy, càng hăng hơn. Hắn đành xông vào đánh tiếp nhưng bất chợt nó biến mất và từ đâu nhảy lên cho hắn 1 cùi chỏ vào gáy khiến hắn gục ngay tại chỗ.
Cô gái khi nãy đã sợ, bây giờ lại còn sợ hơn, không đứng được nữa mà cứ vừa ngồi vừa trườn về phía sau, mắt nhìn nó đầy hoảng sợ. Nó đứng im, thở dốc rồi đấm mạnh 1 phát vào tường, tạo 1 hõm trên tường còn tay nó thì bật máu. Nó úp mặt vào tường để thở và để bình tĩnh lại. Thật sự muốn đập đầu 1 phát cho quên đi cảm giác vừa đau, vừa buồn, vừa ngu ngốc khi nãy, nhưng nó còn nhiều việc phải làm....
Nó bỏ ra ngoài để về và quay lại nhìn cô gái đúng 1 lần, nói:
- Chị về đi!
Nó khoác ba lô lên vai, cho tay vào túi quần và đi thẳng. Vào lúc này, nó không nên yếu đuối, cũng không nên sa ngã trong quá khứ mà mất kiểm soát. Tối nay nó sẽ tìm Yellow....
Trở về nhà, nó không nói không rằng, cứ lầm lì đi lên phòng khiến bà Năm và Hoàng Anh cứ tròn mắt đứng nhìn. Chợt thấy có vết đỏ trên tay nó, Hoàng Anh kéo nó lại:
- Cái gì đây? Sao lại bị chảy máu thế này?
Nó nhìn nắm tay vẫn còn đang ướt máu rồi đột nhiên giựt ra, tiếp tục đi. Hoàng Anh vừa lo vừa tức giận, quát:
- ĐỨNG IM ĐÓ!!
Nó đứng khựng lại, anh vội bước đến kéo nó lôi ra ghế ngồi. Bà Năm đã nhanh nhẹn lấy hộp y tế trong nhà. Hoàng Anh nhấn nó xuống ghế và bắt đầu rửa vết thương bằng ôxy già. Tuy rất xót nhưng mặt nó vẫn cứ trơ như phỗng, anh bực mình ấn tay vào vết thương khiến nó khẽ co người lại. Mỉm cười đắc ý, anh băng lại rồi hỏi:
- Thế nào? Nếu có chuyện gì thì cứ nói ra, đừng tự mình dằn vặt hay kìm nén. Tay mày không đủ khỏe để tự làm đau thêm 1 lần nào nữa đâu. Hơn nữa, chúng ta...... là 1 gia đình!
Nó xách ba lô và đứng lên:
- Em không sao đâu.
Hoàng Anh đứng nhìn nó đi lên cầu thang mà lòng buồn vô hạn. Dù anh đã cố gắng ở bên nó suốt thời gian qua, nhưng chỉ mới lơ đễnh ít ngày, nó đã trở nên thế này từ bao giờ.....
Thở dài, anh quay sang nhìn bà Năm - cũng đang nhìn theo nó. Anh mỉm cười:
- Không sao đâu Năm, tụi con lớn cả rồi mà.
Bà cũng thở dài và vờ như trách móc:
- Ừ, lớn hết rồi, đâu có như ngày xưa kể cho Năm nghe cả chuyện tối qua tè dầm nữa.
- Sao Năm hay nhắc vụ đó thế......... Con chỉ có 1 lần duy nhất hồi lớp 2 thôi mà.
Bà phì cười nhìn Hoàng Anh cười đau khổ. Giá mà nó cũng đơn giản như Hoàng Anh thì bà đã không phải lo lắng đến thế...
Nó tắm rửa thay đồ xong, tự thay băng rồi không ăn uống gì, ra khỏi nhà luôn. Phóng trên chiếc mô tô đen quen thuộc, nó dừng chân ở 1 quán bar rất đông đúc. Bước vào quán, nó lia mắt tìm ở quầy phục vụ mà không thấy, đang định đi vào trong thì có 1 bàn tay vỗ lên vai:
- Đại ca!
Quay lại nhìn, nó gật đầu với Yellow đang mỉm cười đưa điếu thuốc lên miệng rồi cùng cô lên phòng phía trong quán. Đây là phòng riêng của Yellow, cô ấy làm người pha chế rượu ở quán này nên thường ngủ lại đây luôn. Yellow có mái tóc vàng mì tôm rất nổi bật, dáng người đầy đặn của 1 cô gái trưởng thành với phong cách đường phố và khuôn mặt sắc nét, cô đã làm biết bao kẻ phải si mê. Cộng thêm với việc học võ từ nhỏ, cô 1 mình đánh bại những tên đầu xỏ của cả vùng và lên làm chị hai. Yellow gặp Tùng và nó trong 1 buổi đi bão, thấy nó đánh nhau thì cũng muốn thử tài và giao ước là ai thua sẽ phải làm đàn em của người kia. Tất nhiên nó thắng. Nhưng cô cũng để lại cho nó 1 bài học là "không nên coi thường những cô gái trông có vẻ yếu đuối".
Nó bước vào phòng, nhận thấy một màu hồng phớt phản lên từ các bức tường qua ánh đèn neon, thể hiện tính cách của chủ nhân nó. Không ngờ một Yellow quậy tưng trời lại có một tâm hồn vừa buồn vừa nhạy cảm như vậy. Nó ngồi xuống chiếc ghế sofa sữa nhìn cô đi rót rượu và nói:
- Bỏ thuốc đi!
Yellow đưa mắt nhìn nó rồi mỉm cười:
- Nghiện rồi, sao bỏ?
Nó nhìn lơ đễnh quanh căn phòng, lại nói:
- Muốn là được, con gái không nên hút thuốc.
- Nhưng sao con trai hút được mà con gái lại không?
Nó nhíu mày 1 cái:
- Ai cũng không nên. Và tôi ghét mùi khói thuốc!
Cô bật cười, đem 2 ly Whisky đến và đặt 1 ly trước mặt nó:
- Anh lạ thật đấy, chưa thấy thằng đàn ông nào như anh!
Cô ngồi vắt chéo chân, 1 tay đưa ly rượu lên mũi hít rồi nhấm 1 ngụm và lắc nhẹ:
- Sao anh không chịu bỏ cái kính đen đó ra nhỉ, nó thật cản trở đấy?
Nó cầm ly rượu và uống, cởi chiếc mũ quăng ra ghế, nói:
- Chẳng có gì là cản trở cả. Nó cần cho tôi.
Yellow nhún vai rồi uống tiếp:
- Thế có chuyện gì mà anh phải lặn lội tới tận đây?
Nó nghiêm túc vào vấn đề:
- Chuyện tôi nhờ cô......... suốt 3 tháng rồi, cô không định nói là chưa tìm ra đấy chứ?
Mắt Yellow hơi đảo 1 chút, nó nhận ra được điều đó khi rất mực chăm chú theo dõi cô. Cô từ tốn trả lời:
- Mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. Anh cần hắn lắm hả?
- Đừng để tôi phải ép cô nói ra. Tôi biết là cô có những điều tôi cần mà?
Yellow đặt hẳn ly rượu xuống. nhìn vào mắt nó và nói, đầy tự tin:
- Tôi - không - có.
Nó thở dài, đưa tay lên vuốt trán và đứng dậy:
- Tôi sẽ tự đi tìm. Cô có thể giấu những gì cô muốn!
Cô ta đưa ly rượu lên gần miệng, nhấp 1 ngụm. Nó quay bước ra tới gần cửa thì cô chợt nói:
- Sài Gòn.
Nó quay lại nhìn, cô nhắm mắt lại, thở dài:
- Hắn đang ở đó.
Nó cười mỉm giơ tay chào:
- Cảm ơn!
Rồi nó đi thẳng, bước đi nhanh và dứt khoát, nó lên xe phóng đến chỗ Tùng. Yellow nhìn theo nó qua cửa sổ trên phòng, thở dài:
- Nói sao với lão Tùng bây giờ.......
Nó đến quán, hùng hổ xông vào chỗ Tùng đang ngồi, xách cổ áo cậu lên:
- Mày giỏi lắm! Yellow đã tìm thấy hắn từ bao giờ, mày định giấu tao đến khi nào?
Tùng hiểu ra rằng Yellow đã nói với nó tung tích của kẻ đó, từ tốn nói:
- Bình tĩnh đi, có chuyện gì từ từ.....
- Chết tiệt! Mày chắc chắn phải biết chuyện này, vậy mà lại giấu tao trong khi tao tìm hắn muốn rách mắt ra. MÀY CÓ Ý GÌ HẢ??
Tùng gỡ tay nó ra 1 cách khó khăn và đuổi hết mấy đứa con gái đang ngồi gần đó đi chỗ khác. Cậu ngồi xuống ghế và rót bia ra:
- Tao chỉ muốn mày tập trung vào việc xây dựng Dark Moon thôi. Hắn chỉ là 1 con tép nằm trên mép con mèo, mày thích bắt lúc nào chẳng được. Việc quan trọng bây giờ là phải thống nhất Dark Moon mới, chi nhánh bên Demons có vẻ chưa chịu khuất phục nằm dưới tên Dark Moon đâu.
Nó vẫn còn bực, nghe cậu nói vậy thì ngồi phịch xuống ghế và cầm cốc bia lên nốc cạn. Tùng cười nhẹ:
- Mày vừa đến chỗ Yellow? Có uống whisky đúng không?
Nó thấy mặt mình nóng ran, trả lời Tùng mà mắt cứ chớp rồi phải căng ra mới nhìn được:
- Ừ.... ừm...
Tùng tắt hẳn nụ cười trên môi, giật cốc bia từ tay nó ra và quát:
- MÀY QUÊN LÀ MÀY UỐNG BIA VỚI WHISKY THÌ SẼ BỊ SAY À?
Nó lúc này đã thấy hơi chao đảo, nhìn 1 Tùng mà hóa ra 2:
- Ừa, ha! Sao mày.... biết.... phân thân.... ha, ha...
Tùng lắc đầu kéo nó đứng dậy:
- Tao đưa mày về.
Nó không còn hiểu mình đang làm gì vào lúc này nữa, mặt cứ nóng ran, đầu ong ong và mắt không mở ra được nhưng vẫn cố nói:
- TAO... không sao!... Mày.... biến đê, cút! Tao cóc cần loại bạn như mày. Đồ bạn xấu xa, mày biết tao cần tìm hắn mà vẫn cố giấu. Mày là thằng bạn khốn kiếp!
Tùng không để tâm mấy lời nó nói, dặn người trông quán rồi vắt nó lên vai, vác đi. Nó vùng ra, ra sức quẫy:
- THẢ TAO RA! THẰNG KHỐN, THẢ RA NGAY!! Ai ày đụng vào người tao hả?... Mày không phải bạn tao! CÚT ĐÊ!!...
Tôi Đã Nói Rồi ! Tôi Là Con Gái !!! Tôi Đã Nói Rồi ! Tôi Là Con Gái !!! - yeuanhdendaikho Tôi Đã Nói Rồi ! Tôi Là Con Gái !!!