Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 359 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:33:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
Ôn trời à, người nữ nhân Phùng Hiểu Linh này có sức ảnh hưởng lớn vậy sao? Sái Dã hít một hơi lạnh, "cậu nghe tớ nói, có lẽ là do MV hôm nay quay, cho nên Phùng Hiểu Linh mới....."
"Sái Dã...." Hàn Âm Diệc lạnh lùng ngắt lời đối phương, "tớ khi nãy có nhắc nhở cậu rồi, cậu tốt nhất hãy tránh xa tớ ra!" nếu không hắn rất có thể vì phát tiết nộ hỏa mà đánh người bạn tốt vô tội bị thương.
Một khi cơn giận chiếm lĩnh lí trí thì ngay cả hắn cũng không biết bản thân sẽ làm ra việc gì.
"nhưng cậu bây giờ...."
"nếu như cậu không muốn bị thương thì......" nụ cười của hắn ngày càng âm hiểm.
"được, được, tớ biết rồi." Sái Dã không còn cách nào đành rời khỏi phòng.
"Linh....." một tiếng gọi thầm phát ra từ miệng Hàn Âm Diệc. Chỉ cần nghĩ tới nàng, tim hắn không khống chế được mà co thắt lại, cảm giác đau khổ chưa từng trải qua này hoàn toàn do nàng ban cho hắn. Khó chịu quá, cảm giác đau khổ không thể phát tiết này, khiến hắn cơ hồ không thể thở nổi.
Hắn....bị bệnh rồi sao?
Chắc là bệnh rồi.
Bởi vì nàng mà bệnh rất nặng.
"Linh....Linh....." hắn túm chặt lấy áo trước ngực, mu bàn tay nổi gân xanh, miệng vẫn thì thầm tên nàng. Muốn nghe nàng hát, muốn nàng xoa dịu đi cơn đau trong lòng hắn, muốn nàng đè nén đi khát vọng trong hắn.
Đúng, là muốn có được nàng, cho nên mới mặc cho dục hỏa mang theo sự đau khổ nàng xuyên thấu toàn thân hắn.
Thuốc nàng mua cho hắn căn bản không có ích gì, thứ hắn cần nhất bây giờ chính là nàng.
Chỉ có nàng!
Di chuyển người, hắn đi đến bên chiếc tủ, mở ngăn kéo, nhìn những thứ thuốc nàng mang đến cho hắn.
"Linh, những thứ thuốc này không có ích gì!" hắn nắm lấy một vỉ thuốc, siết chặt trong lòng bàn tay.
Khuôn cao su đựng thuốc vì lực đạo ngày càng tăng mà từ từ biến dạng, thuốc bên trong cũng bị nát thành vô số mảnh nhỏ.
Hắn ấn vỉ thuốc trước ngực mình, muốn xem nó là nàng, muốn xoa dịu đi cảm giác đau đớn trong hắn.
"Linh, tôi yêu em, yêu đến mức sắp điên rồi!" yêu đến mức xem vật không sinh mạng là vật thế thân.
Đau đớn không dừng lại, dục hỏa không ngừng thiêu đốt......
Môi, hôn lên khuôn cao su méo mó ấy.
Hắn là biến thái sao? Có lẽ là vậy. Một tên biến thái vì yêu điên cuồng!
Nàng là quỷ nhát gan! Bởi vì không biết phải làm sao đối diện với Hàn Âm Diệc, cho nên xin nghỉ một lần mấy ngày phép, chỉ là trốn trong nhà, cố bình tâm cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Ngồi trước màn hình tivi trong phòng khách, Phùng Hiểu Linh xem tiết mục khéo tay đang rất được yêu chuộng.
"Hiểu Linh, hôm nay cậu không định đi làm sao?" quét dọn xong nhà vệ sinh, Cao Huệ Huệ ngồi bên cạnh nàng hỏi.
"ừ."
"công ty cậu mấy hôm nay được nghỉ?"
"không."
"vậy cậu trong người không khỏe?"
"cũng không."
Vậy tại sao cậu cả ngày trốn trong nhà?"
"tớ...tớ...." Lí do này hình như rất khó nói a!
"không phải là....." Biểu tình Cao Huệ Huệ đột nhiên thay đổi, "cậu bị công ty cho thôi việc rồi chứ?"
"không có, không có!" Phùng Hiểu Linh vội quơ tay phủ nhận.
"Huệ Huệ, Hiểu Linh chỉ là không đi làm, cậu không cần phải chuyện bé xé to vậy!" Triệu Khả Chân vừa gặm táo vừa đi tới.
"cậu cho rằng ai cũng như cậu à?" Cao Huệ Huện giơ chân đá Triệu Khả Chân sang một bên.
"Hiểu Linh, cậu thành thật nói cho tớ biết, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nếu như trong công ty có người ức hiếp cậu, tớ nhất định giúp cậu hả giận!" Cao Huệ Huệ thành khẩn nói.
Phùng Hiểu Linh nhìn người bạn tốt, Huệ Huệ luôn giống như một người lớn trong nhà, luôn bảo vệ cho người vừa nhát gan vừa yếu đuối như nàng.
"vậy sao, thì ra là bị ức hiếp." Triệu Khả Chân đột nhiên buông trái táo trong tay xuống, đi đến một bên nhấn liền một dãy số.
"làm ơn, Khả Chân, hoàn toàn không phải việc như vậy." Phùng Hiểu Linh nói.
Nhưng mà không ai nghe nàng nói, Triệu Khả Chân nói với một người bên đầu dây kia: "nè, là Tu Viêm sao? Bên anh có anh em nào trong hắc đạo không? Tôi nghĩ tôi có việc cần phiền họ giúp."
"tìm người giúp, không bằng chúng ta tự đi trút giận cho Hiểu Linh còn nhanh hơn." Cao Huệ Huệ xen vào nói.
"vạn nhất chúng ta đánh không lại thì sao?"
"ơ....."
"cũng phải đề phòng vạn nhất chứ."
Ông trời, họ càng nói càng xa rồi! Phùng Hiểu Linh chảy mồ hôi hột. Tuy tâm ý của họ khiến nàng rất cảm động, nhưng—–đây căn bản không có việc này, nàng không bị người trong công ty ức hiếp, nàng chẳng qua chỉ vì thích Hàn Âm Diệc mà phiền não thôi.
"tớ.....tớ đi đổ rác đây!" nàng mượn đại cái cớ, vội vàng túm lấy một túi rác lớn, xông ra cửa.
-- >
Tình Yêu Bị Độc Chiếm Tình Yêu Bị Độc Chiếm - Thiên Thảo