People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 359 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:33:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
át hết một bài lại tiếp một bài, hát đến mức Phùng Hiểu Linh cảm thấy cổ họng mình sắp phát nổ.
Tuy thường ngày nàng thích khi hát KTV (karaoke televison), nhưng mà hát như bây giờ thì dù nàng có là người sắt cũng không chịu đựng nỗi.
Nhưng nàng cảm thấy thần kì là Hàn Âm Diệc cứ như người không có việc gì làm, hắn đàn dương cầm lâu thế mà cư nhiên không có chút gì trông có vẻ là mệt mỏi. Hắn cứ như đang thưởng thức mĩ vị tinh thần thanh thản.
"Hàn tiên sinh....." lại một bản nhạc kết thúc, Phùng Hiểu Linh vội vàng mở lời.
"gì?"
"có thể để tôi nghĩ một lúc được không?"
Hắn nhìn nàng, sau đó gật đầu.
Nàng mới thở phào, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, "xin hỏi, có thể cho tôi ly nước được không?" dù sao đi nữa hát lâu như vậy, lãng phí nước bọt nhiều quá rồi.
Hàn Âm Diệc đưa tay chỉ về phía máy lọc nước nơi góc phòng.
Không có ly giấy, chỉ có mấy ly thủy tinh. Phùng Hiểu Linh tiện tay lấy một cái, đổ nước vào và bắt đầu uống.
Nhất thời, trong phòng trở nên tĩnh mịch, cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng nàng uống nước.
Khi nàng uống xong ly thứ ba, mới phát hiện không biết từ lúc nào Hàn Âm Diệc đã ngồi trên ghế sofa, đang nhìn nàng chằm chằm.
Phùng Hiểu Linh có chút đỏ mặt khó xử, cầm chiếc ly mà bối rối.
"nói tôi biết, tại sao cô lại có thể phát ra âm thanh như vậy?" âm thanh thì thầm vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Cánh tay phải hắn co lại, cơ thể dựa vào sofa.
"hở?" nàng ngạc nhiên, "tôi hát rất khó nghe sao?"
"khó nghe?" hắn cười thầm, tùy ý ngân lên nhạc khúc mà Phùng Hiểu Linh cực kì quen thuộc.
"anh cũng biết bản nhạc này?"
"ừ."
"tôi cũng biết hát bài này. Lúc trước, tôi ở KTV hát bản nhạc này, Huệ Huệ kiên quyết thu âm lại, còn tải lên mạng nữa." Nàng vừa hồi tưởng, vừa nói, vừa nhăn chiếc mũi thanh tú.
Vậy sao? Cho nên hắn mới vô tình nghe được bản nhạc này trên mạng.
"hát lại lần nữa." Hàn Âm Diệc nói.
"hở?" nàng kì lạ chớp chớp mắt.
"hát lại lần nữa, tôi muốn nghe."
Tuy nàng không hiểu hắn có ý gì, nhưng mà dù sao cũng đã hát nhiều bài như vậy, thêm một bài nữa cũng không sao. Phùng Hiểu Linh hít một hơi thật sâu, mở miệng hát bài hát quen thuộc.
"nhẹ nhàng chạm vào má của anh, là nước mắt của em, khi em ngẩn đầu nhìn anh, lại chỉ có nụ cười lãnh mạc của anh; cho em nụ hôn, là minh chứng cho sự kết thúc....."
Nhạc khúc thanh thoát, vang vọng trong phòng.
Hàn Âm Diệc trầm mị lắng nghe.
Ha—— không còn là tiếng hát phát ra từ chiếc máy lạnh băng, mà là người sống đang trước mặt hắn, dùng tiếng hát đủ để mê hoặc hắn mà hát.
Bất giác đứng dậy, hắn đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng đưa tay lên.
Cánh tay thon dài cốt tiết phân minh chạm vào chiếc cổ mảnh mai, tiếng hát nhất thời dừng lại.
"tiếp tục hát." Hơi thở của hắn phả vào trán nàng.
Làm ơn đi! Như vậy làm sao mà hát? Phùng Hiểu Linh lạnh cả sống lưng nói: "Hàn tiên sinh, anh vậy là....."
"cổ cô nhỏ thật."
"vậy.....vậy sao?"
"nhỏ đến mức một tay tôi là có thể bao được hết."
Đó là bởi vì tay hắn lớn quá chứ! Nhưng hành động tiếp theo của Hàn Âm Diệc lại khiến Phùng Hiểu Linh nổi da gà. Tay hắn bao quanh cổ nàng, không có chút khe hở, "nhìn xem, thật sự bao được hết."
Hành động này nếu như trong phim ảnh thì thông thường màn tiếp theo sẽ là giết người diệt khẩu.
Phùng Hiểu Linh sắc mặt trắng bệt. Nàng đáng ra không có đắc tội hắn, không thể khiến hắn làm ra chuyện trái pháp luật vậy chứ? Nhiều lắm thì cũng chỉ hai lần xông vào hoa viên của hắn thôi mà.
Nhìn hắn lúc này, giống như ác ma, nói chính xác hơn là giống như loài sinh vật "quỷ hút máu" ở phương tây, muốn hút cạn máu của người khác.
Trong đầu không ngừng hiện lên đoạn MV trong《dục vọng màu đỏ》, hiện ra vai ác ma mà hắn diễn – con ác ma mà nàng sợ hãi vô cùng.
"anh.....anh định làm gì?" nàng sợ chỉ cần hắn dùng lực thì cái mạng nhỏ của nàng sẽ không còn.
"cô nói thử xem?" mặt hắn nhè nhẹ dụi dụi mặt nàng. Cổ nhỏ như vậy, cứ như chỉ cần dùng lực thì sẽ bẻ gãy, nhưng mà lại ẩn chứa một giọng hát khiến hắn mê muội.
"anh......anh đừng bao giờ làm việc gì dại dột, đây là một xã hội pháp chế, hơn nữa anh lại là người nổi tiếng toàn cầu, không đáng.....ơ, phạm sai lầm này." Nàng căn bản không phát hiện hắn làm ra hành động ý vị đối với nàng, tất cả những gì nàng chú ý chỉ có bàn tay đang quấn quay cổ nàng.
Hắn.....hắn không phải muốn hút máu nàng chứ!
"tiếp tục hát hết bản nhạc này, tôi muốn nghe." Hắn thì thầm, trán hắn dựa vào trán nàng.
Ánh mắt tựa cười phi cười, lạnh lùng cô tịch, hắn — — như là một ác ma, một ác ma bước từ trong MV ra.
Nàng rất muốn chạy, đối diện với người nam nhân này, nàng luôn nghĩ tới MV kia sau đó toàn thân không rét mà run.
Dù rằng trong lòng biết đấy chỉ là một MV, dù rằng biết hắn chỉ đóng vai một ác mà, nhưng mà cảm giác sợ hãi này cứ ào đến.
Trước mắt Phùng Hiểu Linh, Hàn Âm Diệc và ác ma đã không còn khác biệt. Chiếc ly trên tay nàng bị siết ngày càng chặt, nàng thề, nàng lần sau tuyệt đối sau khi được sự đồng ý của chủ nhân mới vào hoa viên.
"tôi còn muốn nghe tiếp."
"Hàn tiên sinh......"
"hát cho tôi nghe, chỉ hát ột mình tôi nghe."
"tôi....."
"hát đi.....hát......"
Khuôn mặt hắn ngày càng áp sát nàng, nàng phảng phất cảm thấy quỷ hút máu đang mỉm cười mê hoặc lòng người với nữ nhân mình muốn độc chiếm, sau đó mở miệng lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn, hút cạn máu của đối phương....
Đừng!
Nàng như nghe thấy được tiếng rên khẽ của bản thân. Tay đột nhiên nắm được vật gì, vội vàng phang mạnh vật ấy vào người trước mặt, chỉ vì muốn thoát khỏi cảm giác sợ hãi!
Bum!
Một âm thanh vang lên.
Nàng cảm nhận được bàn tay vây quanh cổ nàng buông lỏng
Đôi mâu vốn dĩ lãnh mạc và mị mộng hiện ra sự không dám tin, sau đó, trở thành một loại hàn quang có thể đông chết người, "cô —- —–" Hàn Âm Diệc trừng mắt nhìn người trước mặt, cơ thề hắn dần dần ngã xuống.
"tôi không cố ý." Nàng nhanh chóng đem hung khí —– chiếc đèn bàn bạch ngọc để sang một bên. Trời ơi, sao nàng lại nhất thời xúc động mà cầm chiếc đèn bàn nhằm đầu hắn mà phang chứ.
"tên, tên của cô." Ánh mắt hắn cứ như dã thú nhìn nàng chằm chằm.
Tình Yêu Bị Độc Chiếm Tình Yêu Bị Độc Chiếm - Thiên Thảo