Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
(Tập 3) - Chương 11 - 12
hương 11
Do không có màn dạo đầu nên khi gã đi vào, trong nháy mắt cô đã cảm thấy đau rát. Cảm giác thiếu tôn trọng hòa trộn với cảm giác bị làm nhục, khiến cả trái tim và cơ thể cô đều đau đớn.
Cô xoay mặt tẩy sạch mọi cảm xúc, chỉ còn chừa một cơ thể lạnh như băng. Nhưng vì sao cô lại bật cười? Một tiếng cười đầy đắng cay và ngập tràn mai mỉa.
“Em cười cái gì? Tôi không cho phép!” Gã dừng động tác, nghiêm mặt ra lệnh.
Tiếng cười của cô thực sự quá chói tai.
“Anh buông tôi ra!” Cô đột nhiên mất kiểm soát, điên cuồng đùn đẩy và đấm thùm thụp trước ngực gã, “Tôi không phải ‘gà’, anh muốn tìm ‘gà’ thì bên ngoài có rất nhiều, tại sao phải là tôi? Tại sao phải là tôi?” Cô gào thét.
“Đúng, Kiều Duy Đóa tôi là ‘gà’, Trần Ôn Ngọc mới là hoa bách hợp; Kiều Duy Đóa tôi chỉ để anh dùng chơi đùa, Trần Ôn Ngọc mới là người vợ hiền ngoan!” Trái tim cô đau đớn như thể bị đè ép từng tấc từng tấc, lăn vòng qua các nẻo đường.
Những giọt nước mắt như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, lăn xuống từng hàng. Cô không muốn khóc, bởi sự kiêu ngạo của cô không cho phép. Nhưng tại sao những giọt lệ uất nghẹn, nhục nhã vẫn chầm chậm ứa ra từ khóe mắt cô? Đó là vì cô bị tổn thương, vì lúc này không những cơ thể bị lăng nhục mà cả danh dự cũng thế.
Tuy nhiên cô phải thừa nhận rằng, ngay từ khi bắt đầu thì giữa bọn họ đã là một cuộc giao dịch. Bỗng dưng cô thấy mình rất bẩn, bẩn đến độ không còn khả năng để chối cãi.
Cô hít sâu từng hơi, yêu cầu bản thân dưới bất kì tình huống tồi tệ nào cũng phải nuốt lệ vào tim, mặc cho nó lên men! Đừng khóc trước mặt gã, tuyệt đối đừng!
Dù cố đè nén nhưng đôi mắt cô vẫn lấp lánh ánh lệ, nhưng từ đầu chí cuối, trên môi cô vẫn chưa từng bật một lời van xin yếu đuối. Một chữ cũng chẳng có!
Cô thật vô lương tâm! Gã đã nhiều lần nói rằng, chỉ cần cô mang thai thì gã sẽ cưới cô ngay, lẽ nào gã còn biểu hiện chưa đủ? Những thứ khác gã không thể diễn giải rõ, bởi gã cũng có kiêu ngạo của riêng mình. Thế nhưng người đàn bà này, mới giây trước còn làm gã muốn bóp chết, thì giây tiếp theo lại xúc động muốn xiết chặt cô vào lòng…
“Khóc gì mà khóc, đàn bà thật phiền phức!” Gã rút khỏi cơ thể cô, giả vờ lạnh lùng đẩy cô ra.
Gã ngồi trên ghế hít sâu từng hơi, để cơ thể mình bình tĩnh trở lại.
“Tôi sẽ không xin lỗi, đây không phải lỗi của tôi!” Gã không xin lỗi! Do cô mờ ám với kẻ khác! Gã là đàn ông, làm sao gã có thể chịu đựng được?
Gã thừa nhận mình ghen tị sắp phát điên.
Gã ghen tị có người ăn chung một bát mì với cô.
Gã ghen tị cô cười với tên kia.
Gã ghen tị cô lộ ánh mắt tin tưởng với tên kia.
Gã ghen tị tên kia sẽ làm cô sinh lòng oán hận, như thể gã chính là kẻ cản đường bọn họ tới với nhau.
Gã càng ghen tị hơn là trước mặt tên kia, Kiều Duy Đóa tràn đầy sức sống, chứ không phải lạnh lẽo buốt giá chẳng có độ ấm như bây giờ.
Trong nháy mắt cơ thể cô bỗng rỗng tuếch, cô vẫn nằm trên mặt bàn lạnh lẽo với cơ thể giá rét và mệt mỏi khẽ chớp rèm mi, một động tác đơn giản như thế mà cô lại hao hết sức lực toàn thân.
“Tôi không muốn chơi nữa…” Cô đột nhiên phát hiện bản thân mình không còn đủ khả năng.
Cô rất sợ nếu cứ tiếp tục đùa giỡn, thì người không thể thoát ra chính là mình. Có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi, lặng lẽ lên men giữa cô và gã. Điều ấy khiến cô vô cùng hoảng hốt.
Không muốn chơi nữa? Tên đàn ông kia vừa xuất hiện thì cô đã muốn nghỉ chơi? Khóe môi Hình Tuế Kiến khẽ nhếch lên lạnh lẽo.
Sau khi biến khỏi tiệm mì, gã chỉ tốn vài phút đã biết rõ tình trạng hiện nay của Lục Tư Nguyên. Nghe nói, anh ta từ hôn vì trong lòng đã có người yêu. Ha ha, hay cho câu trong lòng đã có người yêu!
“Tôi sẽ không thả em đi, trừ khi Hình Tuế Kiến tôi không muốn chơi nữa, không cần em nữa!” Dạ dày gã lửa giận kết tủa, đáy lòng gã rối loạn tung hoành, đầu óc gã bị khuấy đảo điên cuồng, khiến đôi môi gã thốt ra những lời lạnh tanh.
Gã biết hai người ở với nhau như không khí lạnh gặp ngày mưa tuyết, chỉ có băng giá càng thêm băng giá, nhưng gã vẫn không muốn thả cô đi!
“Tôi không yêu anh, tôi chán ghét anh, tôi căm thù sống chung với anh!” Cô thều thào như thể đang thuyết phục chính bản thân mình.
‘Tôi không yêu anh, tôi chán ghét anh, tôi căm thù sống chung với anh’. Đã từ lâu gã biết đây là sự thật, trước nay gã chưa từng hy vọng xa vời, nhưng khi nghe chính miệng cô nói thì trái tim gã vẫn đau đớn dữ dội.
“Không quan trọng, dù sao tôi cũng không yêu em!” Gã đáp trả quyết liệt.
Cô cười khẽ, cười rất khẽ. Cô biết đây là một trò đùa, một sự trả thù, mọi ấm áp đều là gian dối.
“Kiều Duy Đóa, đừng làm điều gì khiến tôi tức giận, những thứ có thể ẹ con em thì tôi sẽ không keo kiệt! Hiện giờ em chỉ có thể tốt với tôi, mắt chỉ có thể nhìn tôi!” Cô đừng hy vọng gã sẽ tác thành cho bọn cô!
Cô gắng gượng ngồi dậy, quần áo xốc xếch trông thật nhếch nhác, “Hình Tuế Kiến, anh là ai chứ? Tại sao tôi phải nghe lời anh?” Nếu cô yêu thì đợi đến ngày gã ngừng chơi đùa, cô sẽ có biết bao bi thảm? Đây là điều gã ao ước ư? Vậy thì cô sẽ không để gã toại nguyện!
“Muốn chơi cũng phải để tôi chơi với anh!” Vừa dứt lời, cô thả cơ thể mình bổ nhào về phía gã và tấn công quyết liệt.
Cô bắt đầu cào cắn gã, dấu răng bấm xuống với cường độ dữ tợn như muốn cắn đứt cổ gã. Mọi đè nén trong lòng tràn ra như đê vỡ, tuyệt vọng [1] phóng về nguồn gốc cô căm ghét, làm cô y hệt một con thú bị thương.
[1] Nguyên tác: Nhất cổ móc óc: toàn bộ or tuyệt vọng với mọi việc (baidu).
Cô muốn thoát khỏi tay gã nhưng cô gần như tuyệt vọng phát hiện, chẳng biết từ bao giờ mình đã không thể thoát khỏi người đàn ông này. Gã không tránh đòn tấn công cũng chẳng hề chống đối, ngược lại còn chủ động hùa theo để mình và cô hòa quyện vào nhau…
Hai tiếng sau, sắc trời dần dần u tối.
Tiếng hơi thở dồn dập của cả hai cùng từ từ bình ổn, cô còn ngồi trên người gã và gã vẫn ôm chặt lấy cô. Hai cơ thể trần trụi, trong gã có cô và cô cũng thế.
Điện thoại của gã reo liên tục.
“Anh không bắt máy à?” Cả người cô mềm nhũn nhưng khóe môi vẫn nhếch nụ cười châm chọc.
Điện thoại của gã đã reo ít nhất nửa tiếng rồi, khỏi đoán cũng biết là ai có tính nhẫn nại như vậy.
“Ừ.” Gã xiết chặt cô, đáp qua loa.
Hiện giờ là ai thì gã cũng mặc kệ, nhưng đâu ngờ…
“Bác Hình, để cháu lên xem A Kiến có trong văn phòng không nhé, dường như trên lầu có tiếng chuông điện thoại đấy ạ!” Ngoài cầu thang loáng thoáng một giọng nữ dịu dàng và tiếng bước chân gấp gáp.
Cả hai người đều cứng đờ.
“A Kiến, anh có trong đó không?” Ngoài cửa vang lên câu hỏi ôn hòa.
“Chết tiệt!” Gã thấp giọng chửi đổng, hình như gã đỏ mặt lúng túng.
Điện thoại của gã lại đổ chuông.
“Em đừng lên tiếng!” Gã vội che miệng cô lại, chỉ cần bọn họ giữ im lặng thì Ôn Ngọc sẽ lập tức rời đi.
Bị gã bịt miệng làm cô trợn mắt, hơi thở cô trở nên khó khăn và có cảm giác không khí trong ngực bỗng chốc sơ tán.
N.g.u.ồ.n..t.ừ..s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Hóa ra, gã cũng sợ Trần Ôn Ngọc biết!
“A Kiến, con có trong đó không?” Tiếng đôi giày cao gót khác cũng vang lên.
“Bác Hình, chắc A Kiến đi ra ngoài mà để quên điện thoại trong văn phòng rồi.” Ôn Ngọc đáp.
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Bác cháu ta khỏi chờ anh ấy, cứ ăn tối trước đi ạ!”
Nghe cuộc đối thoại ngoài cửa, gã khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi gã nghĩ bọn họ sẽ rời đi, thì ‘ầm’ một tiếng, cánh cửa khóa kín bỗng nhiên bật mở.
Đại não của Kiều Duy Đóa bỗng chốc trống rỗng.
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Gã quên mất Ôn Ngọc có chìa khóa văn phòng! Gã vội kéo cái áo T-shirt trên bàn trùm lên tấm lưng trần của Kiều Duy Đóa và xiết chặt cô nép vào ngực mình, không để cô lộ những nơi nhạy cảm ra ngoài.
Ôn Ngọc cầm chìa khóa, cảnh tượng trong phòng khiến cô ngơ ngác. Ngoài ra, hồ sơ giấy tờ, quần áo vương vãi trên đất, bầu không khí đậm mùi giao hoan… làm mọi thứ thật bừa bộn.
“Ra ngoài!” Hình Tuế Kiến tức giận quát lớn.
Lần đầu tiên trong đời gã thảm hại đến vậy, thật đúng là bụng làm dạ chịu!
Đôi chân Ôn Ngọc như bị đổ bê tông chết đứng tại chỗ, một tiếng sấm rền đánh thẳng vào huyệt bách hội [2], oanh kích đầu óc cô đến choáng váng.
[2] Nguyên tác: Huyệt bách hội: nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu của con người. Bách hội nằm trên mạch Đốc, là điểm giao của đường nối hai đỉnh vành tai với đường dọc cơ thể.
“Em… em chỉ muốn lấy điện thoại giúp anh…” Nước mắt cô rơi xuống.
Toàn thân Kiều Duy Đóa căng cứng, cô hận không thể đem bản thân mình lập tức biến khỏi trái đất này.
Cánh cửa lại mở ‘cạch’ thêm lần nữa, bà Hình Nhân đứng bên ngoài cũng xông vào. Thấy cảnh tượng trước mắt, bà Hình Nhân giật bắn người.
“Thứ đàn bà trơ trẽn!” Bà Hình Nhân tức giận bừng bừng nhào lên.
Bà không ngờ mình vừa đánh Kiều Duy Đóa xong, mà Kiều Duy Đóa còn dám dụ dỗ con trai bà! Hơn nữa còn ‘làm’ ngay tại văn phòng!
Bà Hình Nhân vươn tay định kéo cô ra khỏi lòng gã.
“Đi ra ngoài!” Gã gằn giọng, có chút tức giận.
Mẹ có đầu óc không? Gã và cô chưa mặc quần áo!
Kiều Duy Đóa ôm chặt thắt lưng gã, sắc mặt trắng bệch từng hồi. Cô không muốn dựa vào gã, nhưng bây giờ cô đành hết cách.
Cảnh tượng này giống như cảnh ngoại tình bị bắt quả tang tại trận.
Do đứng gần nên bà Hình Nhân thấy rõ cảnh tượng trước mắt, bà tức đến phát run, nói năng lộn xộn: “Sao bọn mày lại làm thế trong văn phòng… Ả đàn bà đê tiện này… mà con dám để nó ngồi trên người mình… Con là dân làm ăn sao lại để đàn bà đè lên trên, đè kiểu ấy thì xui xẻo cả đời con ơi… Mẹ đoán không sai mà, cô ta có kinh nghiệm giường chiếu cao siêu mới khiến con lạc lối!”
Ôn Ngọc che miệng khóc nức nở, còn toàn thân Kiều Duy Đóa không kìm được cơn run bần bật.
Trong cảnh hỗn loạn, Hình Tuế Kiến là người duy nhất tìm được bình tĩnh trước. Ánh mắt gã tối sầm quét về phía bọn họ, giọng nói lạnh lẽo đầy mạnh mẽ vang lên: “Tất cả biến hết ra ngoài cho tôi, tôi ăn nằm với vợ tương lai của mình thì trái với đạo trời hay sao?”
Chương 12
Tay cô run rẩy, vì quá run nên cô không đủ sức để kéo dây kéo chiếc váy.
“Để tôi.” Gã ăn mặc chỉnh tề xong thì đi qua giúp đỡ.
Thế nhưng cô hất tay gã ra, bây giờ cô cảm thấy quá mức hổ thẹn. Cô sống hai mươi bảy năm qua, chỉ có hai việc làm cô thấy hổ thẹn. Đầu tiên vụ cưỡng hiếp của mười ba năm trước, nó làm cô không thể nán lại quá lâu trong sân trường lắm lời bàn tán xôn xao. Bây giờ là vụ thứ hai, cô tằng tịu trong văn phòng bị bắt gặp tại trận, khiến cô chẳng còn mặt mũi để ở lại. Vào thời khắc này, hai sự việc kết hợp với nhau khiến cô nhục nhã càng thêm nhục nhã.
Cảnh tượng cô lên đỉnh, run rẩy, rên rỉ nửa tiếng trước từng màn từng màn lùa về trong đầu, khiến cô cảm thấy căm ghét chính bản thân mình.
“Em đừng nhúc nhích!” Gã phớt lờ phản kháng của cô, đè gáy cô lại và kéo sợi dây kéo lên, “Em hãy thẳng lưng đi ra ngoài, chẳng việc gì phải sợ, đó là Kiều Duy Đóa mà tôi quen biết!” Gã nhẹ nhàng an ủi.
“Ai nói tôi sợ?” Cô xoay người, đỏ mắt hỏi.
Cô không sợ nhưng gã vĩnh viễn sẽ không biết, lúc này đây cô không dựng thẳng nổi thắt lưng mình!
“Chúng ta hãy đi ăn với nhau, tôi sẽ chính thức giới thiệu em với bọn họ.” Giọng gã rất bình tĩnh, “Em không cần làm gì cả, chỉ đứng bên tôi là được.” Không phải kẻ thù, không phải nhân viên, mà lấy thân phận bạn gái quang minh chính đại đứng bên cạnh gã.
Trái tim cô bỗng nhiên rúng động. Ban nãy lần đầu tiên trong đời cô phải chịu yếu thế và gã quả thực đã bảo vệ cô, làm cô không lâm vào tình trạng khó xử.
Còn bây giờ cô lại run sợ dữ dội, “Không, tôi không phải là bạn gái của anh!” Cô hét to.
Cô không muốn trái tim mình run rẩy thế này, nó khiến cô cảm thấy sợ hãi và chỉ muốn né tránh theo bản năng. Cô không có cách nào để làm ra vẻ trấn tĩnh như gã!
Sự khước từ của cô khiến ánh mắt gã tối sầm, gã quắc mắt nhìn cô: “Kiều Duy Đóa, có biết tôi đưa em đi chính thức giới thiệu với bọn họ là có nghĩa gì không?” Tốt nhất cô hãy tỉnh táo một chút, đừng nói ‘không cần’ nữa!
“Dù điều đó có nghĩa gì thì tôi cũng không cần!” Ít nhất, hiện giờ là thế! Vừa dứt lời, cô hất tay gã ra rồi xoay gót bỏ đi như chạy trốn.
Sắc mặt Hình Tuế Kiến xanh mét.
Tuy nhiên, cô không được như toại nguyện. Khi cô vội vã lao xuống lầu thì có người nhảy ra ngăn cản. Đó là bà Hình Nhân mới bị gã đuổi khỏi phòng, và Trần Ôn Ngọc đứng quay lưng về phía bọn họ, dựa mặt vào cửa sổ lẳng lặng rơi lệ.
“Cô ra giá đi, rồi lập tức xéo khỏi cuộc sống của con trai tôi!” Bà Hình Nhân ra mặt giúp Ôn Ngọc, hỏi thẳng thừng.
Kiều Duy Đóa phớt lờ bà ta, cô cố giả vờ lãnh đạm định tránh đi nhưng vẫn bị chặn lại.
“Tôi sẽ không để con trai mình hẹn hò với thứ đàn bà trắc nết như cô!” Bà Hình Nhân gây hấn.
Cô hít thật sâu để làm mình nhịn xuống.
Kiều Duy Đóa, mày sẽ không tức giận.
Cô lại muốn bỏ đi nhưng vẫn bị lôi kéo.
“Đồ lẳng lơ đê tiện!” Bà Hình Nhân xỉ vả, “Nếu mày thiếu trai đến vậy, sao không ra đứng đường đi!”
Cô không thể nhịn được nữa, “Xin hỏi bác, tôi lẳng lơ chỗ nào?” Cô bỗng dừng bước, tính tình cô xưa nay luôn rất tệ.
“Mày cưỡi lên người đàn ông, điệu bộ ti tiện như thế mà dám cãi không lẳng lơ hả?” Bà Hình Nhân khinh bỉ nói.
Kiều Duy Đóa bật cười, “Thưa bác, xin hỏi bác chưa từng cưỡi lên người đàn ông sao?”
Bà Hình Nhân bị hỏi quật ngược thì sắc mặt rất khó coi, “Mày…”
“Bác thề bác chưa từng có đi?” Nam nữ giao hoan là việc bình thường, tại sao cô lại bị sỉ nhục?
“Mày là con đàn bà xúi quẩy!” Bà Hình Nhân tức sôi gan, “Vừa rồi tao nên bắt mày đi diễu phố, để cho đám đàn ông biết thứ trơ trẽn như mày ai cũng có thể làm chồng!”
Giọng bà ta mắng oang oang, đến nỗi vài người đi đường cũng nhìn vào.
Sắc mặt Kiều Duy Đóa tái mét, sao cô lại thành kẻ xúi quẩy, thành người ai cũng có thể làm chồng? Trước giờ cô chỉ có một người đàn ông…
“Xin lỗi, bác nhất định phải xin lỗi tôi!” Giọng cô rất lạnh.
Cô không chấp nhận được lời xuyên tạc!
“Tao mà phải xin lỗi mày á?” Bà Hình Nhân làm như nghe được câu chuyện cười.
Cô mím chặt môi, nhìn bà ta đăm đăm. Nỗi nhục nhã hôm nay còn nhiều hơn cả đời cô cộng lại! Tất cả những điều này đều do mẹ gã trao tặng, tại sao cô phải nhẫn nhịn, phải gặp những thứ đó?
Bà Hình Nhân khinh bỉ liếc cô một cái, ánh mắt bà rất cay nghiệt: “Thứ ranh con ti tiện thất học như mày cũng xứng để tao xin lỗi hả?”
“Tôi không ti tiện!” Cả người cô cứng đơ.
Người ta có thể mắng cô ngạo mạn, mắng cô thiếu hòa đồng, nhưng không thể chửi rủa cô ti tiện.
“Vừa rồi mày trần truồng nằm trên người con trai tao…” Bà Hình Nhân chuẩn bị thốt ra những lời cay độc hơn.
“Không ai cho bác xem!” Cô cắt ngang lời bà ta.
Bà Hình Nhân trừng mắt nhìn cô.
“Chỉ có kẻ thất học mới thấy cảnh tượng đó mà không chịu bỏ đi!” Cô nghiêm mặt nói.
Cô nói đúng! Cô với gã không lén lút vụng trộm, tại sao cô phải xấu hổ và khom lưng?
Sắc mặt bà Hình Nhân khó coi sắp bốc khói lên đầu.
“Đồ đê tiện, tao đánh chết mày!” Bà xông lên.
Bà ta cứ trái một câu đồ đê tiện, phải một câu đồ đê tiện, làm Kiều Duy Đóa không khách khí đẩy bà ta ra, “Bác à, người tự xem thường mình ắt sẽ bị người khác không tôn trọng!”
Cô không cố ý mà cô chỉ trở tay một cái, vì bà Hình Nhân mang đôi giày cao gót nên loạng choạng mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Bà Hình Nhân bị đẩy ngã nằm sóng xoài trên mặt đất, bà tức đến sắp lên cơn đau tim.
Cảnh tượng đó đều lọt vào mắt của Hình Tuế Kiến. Gã không biết mình có cảm giác gì, so với sự yếu đuối thì gã quen nhìn một Kiều Duy Đóa kiêu kỳ tự phụ hơn. Nhưng…
“Mẹ có sao không?” Gã bước lên đỡ mẹ.
Nhưng Kiều Duy Đóa không nên đẩy mẹ của gã. Dù sao, mẹ đã ngoài năm mươi, vài năm nay sức khỏe kém hơn trước. Vì cô không quan tâm đến gã, nên cô chẳng muốn lấy lòng bà.
“Mẹ không khỏe, nếu về sau con còn dám che chở cô ta thì không có bà mẹ này nữa!” Bà Hình Nhân quát con trai.
Phản ứng của gã chính là trầm mặc.
“Kiều Duy Đóa, bây giờ em thật sự không qua đây sao?” Gã đứng sau lưng cô, lạnh giọng hỏi.
Chỉ cần bây giờ cô thay đổi ý định và bước tới bên gã, thì gã vẫn dựa theo đúng kế hoạch chính thức giới thiệu cô với mẹ. Bất kể thái độ của mẹ ra sao, cô vẫn là người phụ nữ gã muốn. Chỉ cần cô chịu quay lại…
“Tôi không muốn!” Cô lắc đầu.
Cô không bị điên tới mức mình vừa bị xem thường xong, giờ lại tiếp tục bị đánh nữa.
Ba chữ ấy khiến trái tim gã hoàn toàn giá lạnh.
“Vậy em hãy đi đi.” Gã quay mặt đi không biểu lộ cảm xúc, đôi môi bật ra những lời vô tình.
Chẳng hiểu vì sao thấy ánh mắt lãnh đạm của gã mà trái tim Kiều Duy Đóa bỗng nhiên co thắt.
Cô xoay người đẩy cánh cửa kính.
Gã bước tới trước mặt Ôn Ngọc, kéo Ôn Ngọc quay lại, “Tôi xin lỗi vì đã để em nhìn thấy cảnh tượng đó.”
Bước chân Kiều Duy Đóa bỗng khựng lại.
Đau nhói – trái tim cô bất chợt đau nhói.
Bà Hình Nhân nhanh như cắt nở nụ cười đắc ý, “Con yên tâm, đàn ông luôn khó kiếm soát nửa thân dưới mà dẫn đến sai lầm, chỉ cần con biết ‘sai’ để sửa, mẹ sẽ khuyên Ôn Ngọc…” Bà cố ý nhấn mạnh chữ ‘sai’ và liếc thoáng qua Kiều Duy Đóa đang đứng chết trân ngay ngoài cửa.
Hóa ra, cô chính là sự sai lầm.
Kiều Duy Đóa dừng lại chốc lát, cắn chặt đôi môi, hốc mắt đỏ ửng, nhưng cô vẫn kiên cường đẩy cánh cửa.
Cô không thể chìm đắm, cô không thể ‘bán’ ngay cả trái tim mình.
Đừng, tuyệt đối, tuyệt đối đừng yêu gã… Tuyệt đối đừng, dẫu có tan xương nát thịt.
Gò má chợt mát lạnh, cô đưa tay sờ thử mới phát hiện hóa ra là nước mắt. Cô giật nẩy người nhưng vẫn đứng thẳng bất động, chỉ cần cô đừng quay đầu thì sẽ không có bất kì sai sót nào…
Gã đứng trước cửa sổ bằng kính, tận mắt nhìn thấy Kiều Duy Đóa bình tĩnh đi tới ven đường, bình tĩnh tới bãi đỗ xe và bình tĩnh rời đi. Suốt quá trình, cô chưa từng quay đầu, một lần cũng chưa từng.
Ôn Ngọc đứng trước mặt gã, cực kì gượng ép mới nặn được một nụ cười, “Em có thể tha thứ cho anh…” Miễn là gã thực sự nhận ra lỗi lầm…
“Làm một đối tác mà để em thấy tôi để việc công – tư lẫn lộn, đối với sai lầm có ảnh hưởng xấu này, tôi chỉ biết xin lỗi và không có biện bạch gì.” Gã điềm tĩnh nói tiếp.
Ôn Ngọc thật vất vả mới động đậy được đôi môi cứng đờ. Hóa ra, gã đang đề cập vấn đề này. Nhiều năm qua cô luôn biết cách xử sự của gã, gã là người đàn ông nói một là một, hai là hai.
Gã xòe bàn tay ra, “Thật xin lỗi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay làm tôi phải quyết định lấy lại chìa khóa.”
Trước nay phòng của gã đều do Ôn Ngọc quét dọn và thu xếp, nên dĩ nhiên Ôn Ngọc có chìa khóa văn phòng.
Ôn Ngọc nắm chặt chìa khóa trong tay, chặt đến mức suýt gãy các răng cưa. Gã chỉ xin lỗi dựa trên cương vị quan hệ đối tác, chứ không phải dưới thân phận của một người đàn ông đi xin lỗi một người phụ nữ?
“Tại sao con kêu Ôn Ngọc trả chìa khóa?” Tình hình diễn biến đến đây làm bà Hình Nhân há hốc miệng và cảm thấy bất thường.
“Em không muốn!” Ôn Ngọc nghẹn ngào.
Trao trả chìa khóa đồng nghĩa với việc trao trả cả tư cách đứng bên cạnh gã.
“Ôn Ngọc, em hẳn phải rõ lí do vì sao tôi làm vậy.” Gã tàn nhẫn khăng khăng xòe bàn tay.
“Vì ả đàn bà đê tiện kia mà con dám ức hiếp Ôn Ngọc! Mẹ sẽ không bỏ qua cho nó!”
Bà Hình Nhân nghiến răng, hệt như sau đó có thể đi giết người. Dù không giết được Kiều Duy Đóa, thì bà cũng muốn đánh cô ta ngất ngư mới thỏa mối hận trong lòng.
Gã biết mẹ mình không phải kẻ dễ bị bắt nạt, e rằng mai này Kiều Duy Đóa rất khó sống và cuộc chiến như hôm nay sẽ tái diễn lần nữa.
“Mẹ đừng động vào cô ấy, cô ấy đang có thai.” Gã khẽ nói bâng quơ.
Bà Hình Nhân chết đứng, còn toàn thân Ôn Ngọc rúng động đến khó tin.
“Con là con trai của mẹ, trong bụng cô ấy là cháu chắt của mẹ. Nếu mẹ muốn đánh cho sướng tay thì cứ việc quấy nhiễu cô ấy đi!” Gã thản nhiên nói. “Con không ngăn cản, nhưng điều kiện trước tiên là đừng – làm – con – cái – của – con – bị – thương!”
Giọng gã rất nhẹ nhưng khiến hai người phụ nữ ở đó kinh hoàng.
Tình Ngang Trái Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113