Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
(Tập 1) - Chương 01 - 02
ập 1: Hoa Lửa - Chệch đường ray
Chương 1
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại. - gác nhỏ cho người yêu sách}
Tối, thật tối.
Vào lớp chín bài vở càng lúc càng nhiều, hơn nữa gần đây sắc mặt ba mẹ thường hay cau có nên Duy Đóa luôn về nhà rất muộn.
Cô thích ngồi trong thư viện im lặng học hành. Cô muốn thi vào trường điểm, với thành tích học tập đáng nể của cô thì việc đó rất đơn giản. Tuy nhiên, cô vẫn không dám chểnh mảng.
Chín giờ rưỡi đêm, đèn trong thư viện tắt dần từng bóng. Sân trường chỉ còn lác đác vài học sinh, cô ôm chồng sách giáo khoa xuyên qua con hành lang dài tới lớp chín.
Cô rảo nhanh bước chân vượt qua góc tối, vì nơi đó có một kho chứa dụng cụ thể dục bỏ hoang. Bình thường nghe nói đấy là chỗ tụ tập ăn ngủ, hút sách, bài bạc của nhóm học sinh hư hỏng. Và Hình Tuế Kiến là một trong những người đó.
Hôm nay cô lại tố cáo Hình Tuế Kiến trước mặt giáo viên chủ nhiệm. Bởi vì, cô phát hiện Hình Tuế Kiến ngang nhiên kéo vài bạn học lén đi đánh bài.
Dĩ nhiên cô hẳn chỉ nên lo cho thân mình thôi, nhưng mấy bạn học kia là con cái của những người làm ăn chung với ba mẹ. Bởi vậy khiến cô thực sự rất ngứa mắt…
“Hình Tuế Kiến, nếu cậu còn giở thói hư tật xấu ra nữa thì nhà trường sẽ đuổi học cậu!” Việc này có mức độ báo động khiến nhà trường rất quan tâm và cũng nghiêm khắc cảnh cáo cậu ta.
Khi Hình Tuế Kiến ra khỏi phòng xử phạt, cậu ta lạnh lùng liếc thoáng về phía vẻ mặt tỉnh bơ của cô. Cậu ta nện ba lô lên ghế đánh ‘ầm’ một tiếng, hầm hầm rời khỏi lớp mà bỏ luôn buổi học. Và phản ứng của cô chính là, tiếp tục nghiêm túc làm bài tập của mình.
Thành tích của Hình Tuế Kiến rất kém, bản thân cậu ta chẳng ham học hành. Đáng lý cậu ta nên sớm chủ động nghỉ học, nhưng cậu ta vẫn ‘bám’ lấy trường, nghe đâu là vì mẹ mình.
Bình thường mẹ cậu ta luôn bỏ mặc, nhưng chỉ có yêu cầu duy nhất là cậu ta phải ráng ‘cày’ xong tng học. Nghe nói cậu ta với mẹ luôn bất hòa, hễ tí sẽ cãi nhau. Cậu ta chịu không nổi cảnh phụ nữ ầm ĩ, chỉ cần ai đó lải nhải bên tai hoài là cậu ta sẽ trốn biệt, hoặc nếu không thể tránh thì đành làm theo.
Đêm đó cũng là đêm trăng tròn.
Khắp trường yên ắng, bước chân Duy Đóa rất vội vàng, bước nhanh đến độ như đang chạy. Bởi vì từ xa xa, ngọn đèn trong phòng bảo vệ cũng đã tắt.
Kì lạ, hôm nay bác bảo vệ trường dường như đi nghỉ sớm. Ngoài cổng cũng chẳng có chiếc ô tô chờ đợi, gần đây bác tài xế nhà cô đã nghỉ việc.
Giữa lúc Duy Đóa chuyển hướng sang cửa cầu thang, thì bất ngờ bị một chiếc khăn tay bịt kín đôi môi, rồi một cái bao tải trùm lên đầu, che khuất tầm mắt cô. Đôi chân cô mềm nhũn, cả đất trời đều một màn đen như mực.
Kiều Duy Đóa giờ đã hai mươi bảy tuổi, ú ớ mở to mắt từ trên giường ngồi bật dậy, trên lưng vã đầy mồ hôi.
“Duy Đóa, cậu mới vừa hét toáng lên đấy hả?” Một cô gái gãi mái tóc bù xù, dụi đôi mắt nhá nhem, ngáp liên tục thò đầu ra hỏi.
Đó là Thường Hoan – bạn cùng phòng và cũng là bạn thời tng học với cô.
Ánh mắt Duy Đóa từ từ bình tĩnh lại. Một lát sau, cô nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ báo thức, may quá, đã gần sáu giờ sáng.
Bên ngoài trời đã hừng đông.
Từ ngày xảy ra việc đó, những năm tháng đằng đẳng sau này cô đều rất, rất sợ bóng tối.
“Xin lỗi đã làm cậu thức giấc.” Cô vội cất tiếng xin lỗi.
“Không sao, cậu mơ thấy ác mộng hả?” Thường Hoan khoát tay nói.
Duy Đóa im lặng, đứng dậy rời khỏi giường.
“Tớ đi làm sandwich đây.” Cô kéo hộc tủ đầu giường, lấy một chiếc khăn lụa chấm bi quàng lên cổ với động tác nhuần nhuyễn.
Bây giờ là mùa xuân, rất thích hợp để quàng khăn lụa. Trong tủ của cô có rất nhiều khăn quàng. Một năm bốn mùa biến hóa với đủ kiểu dáng, nào là mỏng, dày, khoác trên vai, hình tam giác, tơ lụa… Cô luôn đem những vật đơn giản như thế tạo thành những phong cách gợi cảm.
Vốn dĩ Thường Hoan đang buồn ngủ díp mắt, bỗng dưng sáng rỡ: “A, hôm nay có số hưởng rồi!” Duy Đóa rất có năng khiếu, món sandwich cô làm quả thật phải từ một đầu bếp cao cấp.
Duy Đóa vỗ lưng cô bạn: “Cậu ngủ tiếp đi, khi nào làm sandwich xong tớ gọi.”
“Muôn năm!” Thường Hoan khoa trương giơ tay, gào lên vài tiếng rồi sung sướng quay về phòng kế bên tiếp tục ‘nướng’.
Trong bếp, Duy Đóa rửa sạch rau xà lách. Lát sau, cô lại bắt đầu cắt cà chua…
Mỗi lần thức dậy sau cơn ác mộng, cô luôn tìm chút gì đó để làm, mới khiến tâm trạng mình bình tĩnh.
Bảy giờ ba mươi phút sáng, Duy Đóa và Thường Hoan ra ngoài.
Phòng kế bên cũng tyền đến tiếng đóng cửa chống trộm, người đàn ông nhã nhặn khép cửa xong thì đi về phía hai người.
“Chào buổi sáng.” Anh chào hỏi hai cô, giọng anh trầm ấm và êm dịu như dòng suối khiến người nghe cảm thấy thật thoải mái.
“Tư Nguyên, hôm nay anh khỏi mua điểm tâm, Duy Đóa đã làm bữa sáng cho chúng ta rồi.” Thường Hoan vừa nhìn thấy anh thì tâm tình trở nên vô cùng sung sướng, cô nàng líu lo: “Hương vị ngon lắm lắm, Duy Đóa để dành phần to nhất cho anh đấy!”
Thang máy tới, anh liếc thoáng chiếc lồng đựng sandwich vẫn còn ấm vừa được nhét trên tay. Đợi Thường Hoan vào thang máy trước, anh khẽ gọi: “Đóa à!”
Duy Đóa ngước mắt.
“Em lại mất ngủ hả?” Tư Nguyên nhăn mày hỏi, rồi dùng giọng thì thầm lo lắng chỉ mỗi mình cô nghe: “Em có muốn đi khám bác sĩ để họ kê ít thuốc an thần không?”
Duy Đóa lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Chẳng phải anh nói uống nhiều thuốc an thần thì có hại sao?”
“Nhưng mất ngủ quá nặng cần phải uống, nếu không sẽ rất đuối sức.”
“Thỉnh thoảng em nằm ác mộng, chứ gần đây không mất ngủ.”
“Thang máy tới rồi! Hai người to nhỏ gì mà tránh tôi vậy? Có phải đang nói xấu tôi không?” Thường Hoan đứng trong thang máy giở giọng bất mãn.
“Đâu có, cho tôi mượn gan trời cũng chẳng dám nói xấu em.” Tư Nguyên phản ứng rất nhanh, lập tức nở nụ cười kết thúc câu chuyện giữa hai người.
Trong thang máy.
Thường Hoan thấy anh ôm một chồng sách liền hỏi: “Dạo này anh thi gì nữa thế?” Thật bái phục anh, cứ ba bốn hôm lại đi thi cử.
“Thi thống kê.” Anh đáp.
“Anh thi thống kê làm chi? Chẳng phải anh làm bên Cục Bảo hộ lao động à? Anh không công tác bên ngành thống kê, thi làm gì?” Thường Hoan tò mò.
“Nó cũng có lợi cho tương lai mà, tôi cứ thi trước.”
“Người ta là công chức, anh cũng là công chức, sao nhìn anh vất vả thế?” Thường Hoan ám chỉ anh tự chuốc khổ.
“Còn trẻ vất vả, mai mốt về già được hưởng thanh nhàn.” Tính anh rất lo xa.
“Anh có lấy nhiều bằng cấp đi nữa thì ba anh – Lục thẩm phán cũng không nhoẻn miệng cười, anh phí công làm gì?” Cách nói chuyện của Thường Hoan luôn thẳng thừng: “Anh thi lung tung môn này ngành nọ, chi bằng chăm chỉ vào cuộc thi Tư pháp năm nay, giành thắng lợi luôn cho rồi!” Làm láng giềng nhiều năm, đương nhiên Thường Hoan biết hằng năm Tư Nguyên đều tham gia cuộc thi Tư pháp, nhưng toàn thất bại.
Nhiều năm qua, đủ các bằng cấp chất đầy trong ngăn tủ nhà anh, nhưng chiếc bằng quan trọng nhất kia vẫn thiếu.
Nụ cười của Tư Nguyên vẫn ôn hòa, nhưng có chút ảm đạm.
“Thang máy tới rồi!” Duy Đóa lên tiếng nhắc.
Ba người ra khỏi cửa thang máy.
Ng.uồ.n.từ. s.it.e.Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Tuy nhiên, hôm nay hướng đi của ba người bọn họ có khác.
Tư Nguyên sửng sốt hỏi: “Bọn em không đi làm hả?”
“Đi chứ!” Thường Hoan đáp.
“Vậy các em…” Sao không ngồi xe của anh? Lúc hỏi câu này, ánh mắt Tư Nguyên luôn nhìn vào Duy Đóa.
“Chuyên viên Lục, trí nhớ của anh đoảng thật đấy, em mua xe rồi!” Thường Hoan giơ chùm chìa khóa xe mới cáu huơ huơ trước mặt anh, “Thường Hoan em đang bước gần tới kỷ nguyên phụ nữ thời đại mới.”
“Xin hỏi, mua xe và phụ nữ thời đại mới có liên quan gì?” Tư Nguyên mờ mịt, nghĩ mãi không ra. Anh cũng có xe, lẽ nào cũng coi là đàn ông thời đại mới?
Bộ dạng ngơ ngác của anh đã trúng ý của Thường Hoan.
“Có nhà, có xe, tương lai có thể coi đàn ông như cún con nuôi cảnh, đó là mục tiêu cả đời của Thường Hoan em! Bây giờ em trân trọng thông báo, em đã thành công bước đầu tiên!” Thường Hoan vô cùng đắc ý.
Thường Hoan luôn hát bài đả đảo đàn ông tồi, hô vang khẩu hiệu tôn thờ chủ nghĩa độc thân!
“Chứ không phải phụ nữ thời đại mới là những người biết bếp núc, giết Trojans [1], trèo tường vây, đo ván kẻ thứ ba, đánh đuổi quân lưu manh?” Tư Nguyên hoàn toàn bừng tỉnh: “Tôi đang hoang mang điều nào mới phù hợp với em. Hóa ra, tôi bị Baidu lừa gạt [2].”
[1] Trojan: một loại vis cực kỳ nguy hiểm trên máy tính.
[2] Baidu: công cụ tìm kiếm Internet nổi tiếng ở TQ.
Duy Đóa đứng bên cạnh, khóe môi khẽ giương cao. Những người thân quen đều biết cô rất hiếm, vô cùng hiếm khi cười.
Khi Thường Hoan tức giận la oai oải sấn tới chỗ Tư Nguyên, anh ngước mắt lên thì bắt gặp nụ cười của cô. Bọn họ bị ngăn cách bởi Thường Hoan, nhìn chăm chú lẫn nhau mà khóe môi đều khẽ nhếch. Đáng tiếc…
“Từ hôm nay Duy Đóa sẽ đi chung xe với em, để anh làm kẻ cô đơn!” Thường Hoan tỏ vẻ tức giận, kéo Duy Đóa về đội của mình.
Tư Nguyên thảng thốt đưa mắt nhìn Duy Đóa.
“Sau này em sẽ đi chung xe với Thường Hoan.” Cô nhân tiện báo luôn với anh.
“Chẳng phải hồi trước đã giao kèo, anh đưa bọn em đi làm, còn em nấu điểm tâm cho anh?” Tư Nguyên cau mày.
Duy Đóa lắc đầu: “Thôi, mất công phiền hà.” Nói làm điểm tâm coi như trả tiền xe, nhưng Tư Nguyên luôn bảo mình thích ăn vặt bên ngoài để cô khỏi thức sớm. Lâu dần khiến cô ngại ngần.
“Bọn em tìm vài người trong khu đi chung xe, để Thường Hoan bớt tiền xăng.” Cô nhẫn nại giải thích.
Bớt tiền xăng? Điều kiện kinh tế của cô rất eo hẹp. Những lời này, Tư Nguyên không dám thốt ra miệng.
“Nè, đừng có làm như tôi đang chia rẽ hai người nhé!” Thường Hoan chí chóe.
“Nói bậy bạ gì đó?” Tư Nguyên và Duy Đóa đồng thanh trách móc.
Thường Hoan im lặng, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm. Hai người bọn họ nhìn tới trông lui cỡ nào cũng thấy mờ ám. Lúc cô thuê phòng này, chủ nhà Lục Tư Nguyên chỉ có duy nhất một điều kiện… đó là cho Kiều Duy Đóa được ở chung. Về sau cô và Kiều Duy Đóa dần dần trở thành bạn bè. Nhiều năm trôi qua, Thường Hoan càng ngày càng có cảm giác sâu sắc rằng…
“Duy Đóa, cậu càng ngày càng giống ‘người’ hơn đấy!”
“Tự nhiên mắng tớ là sao?” Sóng bước cùng Thường Hoan đi vào bãi đỗ xe, cô chẳng hiểu mô tê gì.
“Đâu phải tớ mắng, mà tớ đột nhiên cảm thấy Lục Tư Nguyên biến cậu ra dáng ‘người’ hơn!”
Chương 2
Đã hẹn sẵn trên diễn đàn, nên khi chờ vài người đi chung xe trong tiểu khu tới…
“Thường Hoan, bữa nay cậu rảnh không?” Kiều Duy Đóa bỗng nhiên hỏi.
Không thể nào, lại tới nữa!
“Chuyện gì?”
“Cậu báo danh giúp tớ nhé? Hôm nay tớ làm ca ngày.”
Quả nhiên, quả nhiên… Bởi lẽ đây không phải là lần đầu tiên!
“Duy Đóa, cậu điên rồi! Cậu làm nhiều việc đến nỗi chẳng đủ thời gian để nghỉ ngơi, giờ còn định thi tuyển thống kê?” Thường Hoan dường như không thể tin.
Cô ngẫm nghĩ: “Ban nãy Tư Nguyên nói, còn trẻ chịu vất vả, mai mốt về già được hưởng thanh nhàn.”
Thường Hoan trợn tròn mắt, cất giọng the thé: “Tư Nguyên cũng từng nói, người sống phải không ngừng tăng giá trị bản thân, mới biết mình giá trị ở chỗ nào!”
Cô chỉ chế giễu thế thôi, ai dè Duy Đóa dám gật đầu tán đồng! Bình thường Duy Đóa rất kiệm lời, vậy mà nhắc tới Tư Nguyên thì cô lại nói nhiều.
“Duy Đóa, cậu định mù quáng theo chân Tư Nguyên hả? Cậu muốn chứng minh điều gì?” Thường Hoan nói nhận xét của mình.
Cô muốn chứng minh điều gì đây?
“Duy Đóa, tối nay Tư Nguyên lại đi xem mắt đấy!” Lúc thốt ra câu này, Thường Hoan luôn chú ý phản ứng của cô.
“Tớ biết, hôm qua lúc cậu hỏi anh ấy, tớ cũng có mặt mà.” Biểu cảm trên mặt Duy Đóa vẫn thật bình tĩnh.
“Vậy sao cậu không cản?” Thường Hoan hỏi một câu buồn nôn. Đó không phải là lần đầu tiên cô cố tạo cơ hội cho hai người, thế mà…
“Tại sao tớ phải ngăn cản?” Duy Đóa hỏi.
Tại sao à, dĩ nhiên là…
“Duy Đóa, Tư Nguyên thích cậu!” Thường Hoan vạch trần.
Sự thật này rõ mười mươi, kẻ mù cũng nhìn ra.
“Tới giờ anh ấy cũng chưa từng nói qua.” Duy Đóa lắc đầu, chỉ cần chưa thốt thành lời thì mọi thứ đều không chắc chắn.
Thực ra, đôi khi cô cũng có cảm giác này. Tuy nhiên, mỗi lần cô muốn làm sáng tỏ, muốn làm minh bạch, thì Tư Nguyên luôn chủ động né tránh.
“Bọn tớ không thích hợp.” Cô rút ra tổng kết.
“Tại sao?” Thường Hoan không phục.
Trong mắt cô, không ai có thể xứng đôi với Tư Nguyên hơn Duy Đóa. Hai người bọn họ trông như đang ‘yêu’!
“Anh ấy muốn tìm một người vợ làm công chức. Hơn nữa phải trong ngành tòa án, viện kiểm sát, hoặc bên tư pháp.” Giọng Kiều Duy Đóa đều đều.
Ơ? Thường Hoan giật mình, bởi vì lời Duy Đóa hoàn toàn đúng sự thật. Các đối tượng xem mắt của Tư Nguyên đều là công chức nhà nước.
“Còn nữa, vì xe anh ấy lái không phải Mercedes.” Vẻ mặt Kiều Duy Đóa rất thản nhiên.
Một câu nói biết chứa đựng biết bao nhiêu sức mạnh. Nếu ai không hiểu biết con người cô, có thể sẽ khinh thường.
“Tớ muốn lấy người giàu có.” Giọng Kiều Duy Đóa nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.
Mục tiêu này, cô chưa từng thay đổi.
“Tớ cảm thấy hai người… thật đáng tiếc…” Vì sao cả hai đối với tình yêu lại nhiều nguyên tắc như vậy? Thường Hoan cảm thấy vua chưa sốt ột mà thái giám đã nóng nảy. Hai con người xứng đôi thế kia mà bỏ lỡ nhau, quả thực ông trời không có mắt.
“Không có gì phải đáng tiếc! Nếu tớ sống với một anh chàng nghèo nàn, tớ khẳng định sẽ nuôi ý nghĩ muốn giết anh ta.” Kiều Duy Đóa ngắt lời cô bạn, bởi vì, cô chẳng biết cái gì là tiếc nuối.
Thường Hoan im lặng, bởi lẽ những lời này không phải hoàn toàn phi lý.
“Duy Đóa, thực ra nợ nần của gia đình cậu…” Đôi khi Thường Hoan rất muốn khuyên cô đừng quá băn khoăn lo nghĩ.
Có lẽ nếu trên lưng Duy Đóa đừng gánh nặng quá nhiều, chỉ cần cô chủ động một chút, thì quan hệ giữa Tư Nguyên và cô đã khác đi. Một người có nỗi khổ, còn người khác thì sao? Rốt cuộc cô nhìn nhầm, hay là…
“Duy Đóa, cậu thích làm ngành thống kê hả? Công việc này còn trâu bò hơn việc cậu đang làm đấy!” Thường Hoan cố sức khuyên can.
Duy Đóa cười nhạt, không trả lời.
“Đôi khi tớ thật muốn đem cái hộp đựng bằng cấp dưới gầm giường của cậu cho Tư Nguyên xem, đặc biệt bên trong có một thứ rất quan trọng…” Duy Đóa tuyệt đối không kém cỏi!
“Chắc hẳn cậu phải biết, mấy tờ giấy kia đều vô nghĩa.” Duy Đóa rất thực tế.
Có người gõ cửa xe, Duy Đóa không tiện nói thêm. Thực ra, có nhiều lúc cô không thích bắt chuyện cùng người lạ, không thích chào hỏi người lạ và càng chẳng thích mỉm cười với người lạ.
“Chào các bạn.” Cô vẫn khách sáo chào hỏi ba cô gái đi chung xe. Bây giờ không thể nói cô rất lịch sự, nhưng cũng không đến nỗi thất lễ.
Duy Đóa đã thay đổi rất nhiều so với thời tng học, khiến Thường Hoan hay nói đùa và cảm thán: “Tư Nguyên là người mài giũa mọi gai góc của cậu, nhưng… chẳng biết tương lai có ai khiến những gai góc đã mài nhẵn của Duy Đóa chúng ta mọc ra nữa không?”
Xe đỗ gần trung tâm thương mại Tài Phú. [1]
[1] Tng tâm thương mại Tài Phú có mặt rất nhiều nơi ở TQ (Bắc Kinh, Thẩm Dương, Hàng Châu…) với những tòa nhà đồ sộ.
Năm người đều xuống xe, ba cô gái làm việc tại các tòa nhà lân cận. Một người là thư ký, một người là kế toán, một người là thiết kế đồ họa, còn Thường Hoan và Duy Đóa làm chung công ty.
Thường Hoan là quản lý của công ty bán hàng nhỏ, làm việc trên tầng mười hai của cao ốc Tài Phú, còn cô…
“Xin lỗi ông, sản phẩm này chúng tôi không giảm giá.” Cô đứng thẳng lưng, mỉm cười lặp lại.
Từ lúc vào cửa hàng tới giờ, ông khách này cứ liên tục trả giá. Bất kể cô giải thích bao nhiêu, đối phương vẫn phớt lờ.
“Cô kì quá vậy! Sao có kiểu buôn bán mà chẳng cho khách trả giá? Rốt cuộc cô có muốn mua bán nữa không?” Vị khách hùng hổ.
Mà sự đáp lại của cô vẫn là nụ cười như cũ.
“Đúng là ông khách trời đánh, bắt chúng ta chọn tới chọn lui cả buổi sáng mà còn trả giá buồn cười như vậy. Chắc lão ta nghĩ đây là đồ bán hạ giá trên vỉa hè chắc?” Một nhân viên bán hàng lộ vẻ khó chịu và khinh bỉ.
“Này, lấy bộ đồ kia cho tôi xem một chút!” Người khách chỉ chỉ cô. Bởi vì cô là người xinh đẹp nhất trong đám nhân viên, cũng là người có tính nhẫn nại và làm việc chăm chỉ nhất.
Cả buổi sáng vị khách đó cứ thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, khiến cô rất bực bội. Cô nhón chân lấy bộ âu phục mà khách hàng muốn xem. Nhưng…
“Cô giúp tôi mặc thử.” Vị khách giang thẳng tay, tỏ vẻ chủ cả.
Duy Đóa thở đều vài giây, từ sau chuyện đó, cô luôn ngại tới gần đàn ông. Nhưng công việc không cho phép cô có nhiều kiêng kị.
Dựa theo yêu cầu của khách hàng, cô làm động tác nhuần nhuyễn tránh tiếp xúc da thịt, giúp khách hàng ướm thử chiếc áo vét. Khi vị khách cố ý đụng chân đụng tay, cô đã kịp thời kéo dài khoảng cách. Nào ngờ…
“Cái áo này kì vậy? Đen thùi lùi chẳng khác gì áo tang, tôi mặc nó ra đường gặp ai được?” Vị khách cố tình tỏ ra khó chịu, mượn đề tài bắt chuyện.
Vừa rồi chính ông ta yêu cầu bộ y phục phải toát vẻ nghiêm trang mà hiệu quả! Các nhân viên bán hàng đều cười thầm, không nghĩ vị khách này sẽ mua gì.
Khoảng hai giờ chiều, vị khách kia hầu như thử gần hết quần áo trong cửa hàng, nhưng vẫn chưa có ý định mua sắm gì cả. Thậm chí cả Duy Đóa cũng phải hoài nghi, đối phương chẳng qua muốn gây rối.
Cô để đồng nghiệp tạm thời tiếp sức, riêng mình tránh vào phòng nghỉ, một tay xoa bóp bắp chân đau nhức, một tay cầm đũa gắp từng miếng thức ăn nhanh đã nguội lạnh.
Cô rất mệt, thật sự rất mệt. Mười ba năm trước, bản thân cô không thể tưởng tượng tương lai mình sẽ có ngày hôm nay. Rất nhiều lúc cô thực sự muốn khóc thật lớn, nhưng cô bắt mình đừng nhỏ một giọt lệ.
Cô ăn cơm với tốc độ nhanh hơn.
‘Đinh, đinh’, có tiếng tin nhắn điện thoại. Cô móc chiếc Nokia giá rẻ chưa tới ba trăm đồng trong túi mình ra.
“Hôm nay có tự nhủ với mình, khách hàng là thượng đế không?” Một câu hỏi đơn giản.
Khỏi cần coi tên, cô cũng biết tin nhắn đó ai gởi.
“Có.” Cô trả lời càng ngắn gọn hơn.
“Vì họ là thượng đế, nên thỉnh thoảng phải tha thứ cho họ ‘cưỡi mây lướt gió’ mà đến!” Rất nhanh đã có tin mới.
Được anh cổ vũ nên lòng Duy Đóa rất ấm áp, cả người sảng khoái, cô nuốt xuống miếng cơm cuối cùng.
Khởi động tinh thần xong, cô đẩy cửa phòng đi ra chào đón khách.
Nửa giờ sau, cô vẫn giữ nụ cười tươi rói: “Thưa ông, nếu ông thực sự thích thời trang thì chắc chắn sẽ không để ý đến việc giảm giá. Người có thể đến cửa hàng chúng tôi tiêu xài, nhất định là những người có thu nhập cao.” Cửa hàng này bán các sản phẩm xa xỉ đối với số đông.
“Đây là điều đương nhiên!” Vị khách hàng không biết mắc cỡ.
“Ông nhìn thử có kiểu nào thích hợp không, cửa hàng chúng tôi sẽ tặng khách VIP món quà nhỏ.” Quy định của công ty, cô luôn thành thạo. Cô làm việc ở đây nhiều năm, công lao bao giờ cũng đứng đầu danh sách!
Thật khó mà tin nhiều năm trước, cô đối với khách khứa luôn cứng nhắc như pho tượng đá, kết quả bán hàng mấy tháng đều lẻ tẻ.
Tình Ngang Trái Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113