A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1182 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 866 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 626-627: Cơn Lốc Tài Chính (HếT).
iệc nhóm đầu cơ tài chính quốc tế George Soros dẫn đầu trong việc đưa ra làn sóng công kích lần thứ hai, thêm vào đó là sau khi những tình huống ở Thái Lan xuất hiện, không ít kẻ đầu cơ tài chính theo đó mà kéo đến, lần lượt ra tay, số phận các quốc gia Châu Á định sẵn không thoát khỏi sóng gió lần này, khủng hoảng tài chính hình thành, đã không thể nào khống chế được.
Còn không, vừa bắt đầu, Malaysia đã phải dẫn đầu hứng cảnh đứng mũi chịu sào, bị đưa ra Đoạn đầu đài đầu tiên, tiếp theo đến Indonesia và Philippines, hai Quốc gia lân cạnh được xem là những Quốc gia phát triển của Châu Á bị lên Đoạn đầu đài. Lục Thiếu Hoa tự nhiên thích thú
Tuy nhiên, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, còn có một ý nghĩa quan trọng hơn,đó chính là là lịch sử không có thay đổi, hết thảy đều giống như kiếp trước như vậy, mức độ giảm nhiều ít, thời gian là khi nào, đều giống nhau như đúc, gánh nặng lo lắng trong lòng của Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng có thể trút bỏ.
Khi đồng Bath Thailand chưa xảy ra trượt giá, vẻ mặt bên ngoài của Lục Thiếu Hoa nhìn qua thấy rất bình tĩnh, nhưng lại có mấy ai biết được, kỳ thật trong lòng Lục Thiếu Hoa lúc nào cũng lo lắng, hắn lo lắng, lo lắng lịch sử sẽ phát sinh thay đổi, bởi dù sao chuyện này không phải sức người có khả năng khống chế được.
Mà hiện tại thì khác, tất cả hết thảy đều giống như kiếp trước không sai biệt chút nào, Lục Thiếu Hoa đã như thế thì còn phải lo lắng gì nữa chứ, đương nhiên, cũng không có thể nói toàn bộ rập khuôn, không có chút thay đổi, điều duy nhất khác biệt một chút so với kiếp trước chính là lòi ra thêm một đội kị binh.
Đội kị binh này không cần nhiều lời cũng biết, đó chính là công ty Phượng Hoàng tài chính thuộc sở hữu của Lục Thiếu Hoa, cũng chính là mấy người Lý Vân Thanh, tất cả bọn họ chính là đội kị binh dư ra so với lịch sử, đồng thời cũng chính là con cá Sấu hút tiền khổng lồ. Giả như khi khủng hoảng tài chính ở Châu Á bùng nổ không có gì thay đổi, như vậy cuối cùng Lục Thiếu Hoa sẽ là người thắng đậm nhất trong trận này.
George Soros chẳng là cái gì cả, thực lực của bọn họ tuy rất hùng mạnh, nhưng vốn của bọn họ không đâu vào đâu. Bọn họ nếu không dùng phương pháp cùng tập trung vốn một chỗ, bọn họ sao lại có khả năng đến công kích Châu Á chứ, hơn nữa, cho là họ dùng phương pháp tập trung vốn, mức tập hợp được cuối cùng vẫn không bì được với Lục Thiếu Hoa.
Phải biết rằng Lục Thiếu Hoa trong giữa trận lốc khủng hoảng tài chính này đã có thể tung ra hai trăm tỷ đô la Mỹ tiền vốn, đó là khoản tiền không nhỏ, nếu là người bình thường không dễ có khả năng đoán trước được, cũng không phải việc mấy người George Soros mười mấy thậm chí là mấy chục người tụ tập lại mà có khả năng so sánh với hắn.
Còn có một việc càng quan trọng hơn, là Lục Thiếu Hoa nắm giữ tất cả các số liệu, những con số rất chuẩn xác. Có số liệu chi tiết cụ thể, khi hành động mấy người Lý Vân Thanh cũng dễ dàng đưa ra những hành động thanh khoản chính xác, đem con số lợi nhuận lớn nhất có thể về cho Lục Thiếu Hoa.
Đây là dạng khái niệm gì không biết? Nói trắng ra một câu, con số mà Lục Thiếu Hoa kiếm được cuối cùng sẽ phải là con số lớn nhất có thể. Nếu hắn không phải là nhà đầu cơ trúng lớn nhất trong vụ này thì sẽ là gì đây? So sánh cùng với George Soros bọn họ giương bên Đông giương bên Tây, đánh bên này ngó bên kia, Lục Thiếu Hoa cao minh hơn nhiều, chỉ cần quăng mẽ lưới lớn, cá lớn cá nhỏ nằm gọn trong lưới không lọt con nào.
Cho nên nói, từ khi cơn lốc khủng hoảng tài chính bắt đầu thổi, kết quả đã bày ra trước mắt, Lục Thiếu Hoa trở thành người thắng lớn nhất là việc không thể nghi ngờ, là sự thật không thể tranh cãi, là kết quả không cách gì thay đổi.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý điều này, hắn thực tế hơn nhiều, hắn quan tâm đến con số kiếm được nhiều hơn, có thể vì mộng tưởng của hắn mà đi lên thêm được bao nhiêu bậc tam cấp nữa, đó mới chính là cái hắn quan tâm thật sự. Còn hư danh ư, dùng một câu nói rất thông dụng trên mạng của kiếp trước hình dung, đó chính là ‘ Thần Mã cũng chỉ là phù vân’.
Tình hình chung đã định, nhưng dù sao hành động lần này vẫn còn chưa chấm dứt, huống hồ chuyện kiếm được bao nhiêu còn phải xem kết quả thực tế, trong lòng Lục Thiếu Hoa con số nhiều hay ít xem ra có chút tham lam không đáy. Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không vì vậy mà lo lắng, việc của hắn cần làm bây giờ là vô tư vô lo mà nghỉ ngơi, thư giãn, chờ đợi kết quả bên Thái Lan sau khi tính toán con số cụ thể, sau đó là có được con số chính xác cuối cùng lấy từ của Lý Vân Thanh.
…………….
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Lục Thiếu Hoa đúng thật là vô tư vô lự, giống như người nhàn rỗi không công, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc cho Tần Tịch Thần, làm những việc đại loại như đọc sách, xem tin tức. Có thể nói là trở về dĩ vãng, sống cuộc sống hạnh phúc thật sự.
Mấy người Lý Vân Thanh cũng không khác gì, thay phiên nhau nghỉ phép. Vốn là ba trụ cột chỉ huy, người Lục Thiếu Hoa hoàn toàn tin tưởng, đối với bọn họ không có bất kỳ hạn chế nào, bọn họ có thể tự do về nhà, cũng có thể tìm lại cuộc sống khi trước.
Nhưng mà, ba mươi nhóm nhân viên bên dưới của Lục Vân Thanh thì khác, bọn họ tuy là cũng thay phiên nhau nghỉ phép, nhưng có điều mỗi lần nghỉ phép đều phải có một người trực ban, còn có người của công ty an ninh Phượng Hoàng theo giám sát nữa chứ, xem ra thì có chút mất tự do.
Tuy nhiên nói đi còn phải nói lại, tự do có bị hạn chế thật, nhưng so với việc chỉ ở trong căn phòng nhỏ tù túng cả tháng trời mà nói, đối với họ thật sự là rất thoải mái, có thể ra ngoài đi dạo đây đó, phơi nắng, hoạt động tự do ngoài trời, khiến cho họ không cảm thấy buồn bực.
So với phía bên Lục Thiếu Hoa có chút khác biệt, chuyên gia bên Thương hội Trung Hoa làm theo cách một kèm một, cũng không biết nhóm Hoắc Anh Đông làm thế nào để đưa ra được quyết định chung đó, mỗi một chuyên gia tài chính sẽ có một người được phái đi cùng để giám sát, nhìn bên ngoài thì có vẻ như tự do, không bị quản thúc lắm nhưng thực tế thì ngược lại, mất tự do gấp trăm lần.
Đặc biệt vào những lúc muốn ra ngoài hoạt động đôi chút, nơi náo nhiệt một chút cũng không thể đi được, nơi vui chơi công cộng lại càng không thể, những nơi có thể đi được chỉ có thể giới hạn trong những khu du lịch, nghỉ dưỡng yên tĩnh.
Mấy người Hoắc Anh Đông sắp xếp như thế nào, Lục Thiếu Hoa cũng không cần đi để ý tới bọn họ, Lục Thiếu Hoa chỉ quan tâm một vấn đề, chính là đừng để lộ bí mật ra. Một khi bí mật bị lộ, bất kể là Lục Thiếu Hoa hay mấy người Hoắc Anh Đông khi đó dù ít hay nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng đến, chắc chắn sẽ không còn chỗ đứng ở Châu Á, càng quan trọng hơn là cả kế hoạch cũng sẽ bị đảo lộn, vì thế mà Lục Thiếu Hoa không thận trọng không được.
Thời gian trôi rất nhanh, một tháng nữa cũng đã trôi qua, giờ là thời điểm bước vào tháng 9, Lục Thiếu Hoa bắt đầu sắp xếp cho cấp dưới bắt đầu việc nghỉ phép, cũng phải hơn hai mươi ngày, trong thời gian hơn hai mươi ngày này thị trường không có gì biến động, tin tức các bên cung cấp về bọn họ làm rất khá trong việc giữ bí mật, không hề có việc rò rỉ thông tin ra bên ngoài, khiến Lục Thiếu Hoa thêm lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời lúc Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm cũng chính là lúc không thể không tỉnh táo nhắc nhở mình, bởi Tần Tịch Thần cũng đã gần sắp đến ngày sinh. Tần Tịch Thần mang thai vào thời điểm tháng 11 năm ngoái, đến tháng 9 thì được 10 tháng, cũng đến ngày sinh rồi, điều này có nghĩa là đứa con đầu tiên của Lục Thiếu Hoa sắp sửa chào đời.
Từ lúc Tần Tịch Thần mang thai tháng thứ sáu, Tần Tịch Thần đã đi xét nghiệm siêu âm, kết quả siêu âm cho biết, đức bé trong bụng chính là bé gái, chuyện này khiến Lục Thiếu Hoa một phen thất vọng, nhưng suy cho cùng thì con nào cũng là con, cũng là cốt nhục tình thân, có thất vọng thì cũng là con của mình, vẫn phải sinh ra thôi.
Không thể không nói, vốn được sinh ra và trưởng thành ở cái địa phương có tư tưởng trọng nam khinh nữ như Triều Sán, Lục Thiếu Hoa cũng có chút suy nghĩ đó, trọng nam khinh nữ, cũng giống như Lục Gia Diệu và Trần Lệ, bọn họ cũng mang cái tư tưởng trọng nam khinh nữ, đối với những lớp người đi trước mà nói, sinh con trai có thể nối dõi tông đường, còn như sinh con gái, sau này gả đi rồi xem như là trở thành con cái nhà người ta, xem như không còn quan hệ gì với nhà cha mẹ đẻ nữa.
Lục Thiếu Hoa cũng kế thừa tư tưởng như vậy, tuy là không ăn sâu lắm vào con người hắn, nhưng việc hắn tỏ ra thất vọng là việc khó mà tránh khỏi được. Ngược lại hắn chính là Tần Tịch Thần, khi biết được mình mang thai con gái, phản ứng của cô ngược lại hoàn toàn với Lục Thiếu Hoa, vui mừng vô cùng, lại còn có mong muốn nuôi dạy con gái để sau này trưởng thành sẽ giống mình.
Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối, việc đứa trẻ được bồi dưỡng thành người như thế nào Lục Thiếu Hoa không để ý nhiều, ai khiến người cha như hắn đây có giá trị tài sản quá lớn làm chi. Nhưng có điều, về những vấn đề có liên quan đến đứa trẻ, Lục Thiếu Hoa có một yêu cầu, đó chính là không cho phép trở thành kẻ ăn chơi trác táng, nếu như là kẻ ăn chơi trác táng, Lục Thiếu Hoa thà tống khứ đến tận Châu Phi, để cho Lý Chí Kiệt bọn họ tôi luyện.
Đương nhiên, những điều này đều là cần thiết trong lúc này. Bây giờ đứa trẻ còn chưa ra đời, điều Lục Thiếu Hoa lo lắng duy nhất chính là tuổi tác của Tần Tịch Thần, cô dù sao cũng là phụ nữ ở tuổi ba mươi mốt, sinh con nhất định sẽ gặp phải một số khó khăn. Ngày sinh nở thì cũng đã gần kề, Lục Thiếu Hoa vì đó mà lo lắng, chưa dám thở phào nhẹ nhõm.
- Anh thấy thế này, em vào bệnh viện Nhân Ái đi, vào đó sớm trước ngày sinh, bất luận là khi nào sinh, đều có bác sĩ tức trực bên cạnh, khả năng gặp biến cố khi sinh cũng thấp hơn!
Lục Thiếu Hoa lo lắng nói.
Vào bệnh viện, đây không phải lần đầu tiên Lục Thiếu Hoa khuyên Tần Tịch Thần làm thế, nhưng lần nào Tần Tịch Thần cũng không đồng ý, cách lập luận của cô chỉ có một, đó là bệnh viện đâu đâu cũng toàn là mùi thuốc, cô ngửi không quen, cứ thế mà cô kéo dài việc này.
- Bác sĩ không phải đã nói đó thôi, cách ngày sanh còn hơn nửa tháng nữa, nếu giờ vào bệnh viện nằm thì không phải hơi sớm sao.
Tần Tịch Thần buông một câu phản bác lại, nói tới nói lui vẫn là kiên quyết không vào bệnh viện nằm trước.
- …………..
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì được nữa, cái gì cũng không cần phải nói, thở một hơi dài, nói:
- Không thì thế này đi, anh nói bác sĩ bên bệnh biện Nhân Ái chuẩn bị mọi thứ, lỡ như sinh sớm thì khi đó đi cũng không muộn.
Lục Thiếu Hoa tuy là đàn ông, nhưng hắn biết, việc phụ nữ sinh nở là việc không hề chuẩn xác như lời bác sĩ phỏng đoán, lúc sinh sớm khi sinh trễ, mà việc sinh trễ vài ngày là việc hoàn toàn có khả năng. Giờ yêu cầu bên bệnh viện chuẩn bị sẳn sàng trước, cũng không mất mát đi đâu mà ngược lại còn là một biện pháp tốt.
Với sức ảnh hưởng của Lục Thiếu Hoa tại Hongkong hiện nay, đừng nói là một bệnh viện Nhân Ái, cho là người quản lý Đặc khu Hongkong hiện tại gặp hắn cũng phải kính hắn vài phần, yêu cầu bệnh viện Nhân Ái chuẩn bị mọi thứ sẳn sàng cho việc sinh nở của Tần Tịch Thần, chỉ là việc nhấc máy gọi một cuộc điện thoại, hoàn toàn nằm trong tầm tay.
- Dạ, thế cũng được.
Tần Tịch Thần cũng có chút lo lắng cho mình, nghe vậy không hề nghĩ ngợi gì liền đáp lời.
……………
Hết thảy hết thảy đều được sắp xếp một cách có trật tự trong sự khẩn trương, Lục Thiếu Hoa cố ý từ bệnh viện mời tới bốn y tá, chăm sóc đặc biệt cho Tần Tịch Thần, để đảm bảo mọi an toàn trong giai đoạn này.
Nói đến cũng lạ, đứa con đầu tiên của Lục Thiếu Hoa, nhất định không chịu ra đời, giờ đã quá tháng 9, cũng đã bước sang nửa tháng sau của tháng 9, vẫn chưa chịu ra đời, Lục Thiếu Hoa đành ngóng chờ mà không biết làm thế nào.
Thấy cũng đã bước sang nửa sau của tháng 9, Tần Tịch Thần lúc này cũng đồng ý vào bệnh viện, cũng để Lục Thiếu Hoa an tâm. Mỗi ngày vào bệnh viện thăm Tần Tịch Thần, ngoài thời gian đó ra thì Lục Thiếu Hoa ở nhà hoặc đến phòng tổng chỉ huy quan sát nghe ngóng.
Ngày 25 tháng 9 năm 1997, Lục Thiếu Hoa lần nữa đến phòng tổng chỉ huy, mà vào ngày hôm nay, không, vào ngày hôm qua, Lục Thiếu Hoa đã ra lệnh kết thúc kỳ nghỉ của tất cả chuyên gia tài chính, trong đó có cả mấy người Lý Vân Thanh, tất cả về lại vị trí làm việc thường ngày. Điều này có ý nghĩa gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ hơn ai hết.
Điều này có ý nghĩa rằng, một chiến dịch hành động mới sắp đến.
Một chiến dịch hành động mới nữa lại bắt đầu, Lục Thiếu Hoa ra lệnh kết thúc kỳ nghỉ, quyết định làm việc lại bình thường. Điều này nói lên rằng đã đến lúc phải hành động rồi. Nói thế quả không sai chút nào, tất cả những chuyên gia tài chính dưới quyền mấy người Lý Thanh Vân đều biết rõ rằng thời điểm bắt đầu hành động mới đến rồi, còn như hành động mới này cụ thể là gì thì không ai biết được.
Thực tế cũng là như thế, sắp phải bước vào chiến dịch hành động mới, chỉ có điều lần này hành động không phải nhằm vào mục tiêu nào mà làm ra tiền, mà hẳn là là bán tháo. Đúng thế, không sai vào đâu được, chính là bán tháo. Từ thời điểm tháng 7, khi chính thức tham gia vào cơn lốc tài chính Châu Á này, tính đến nay, đều mới chỉ có thao túng cho trượt giá, tiền vốn tung ra cũng chưa có dấu hiệu thanh khoản, xem ra thời điểm hiện tại cũng không còn chênh lệch bao nhiêu nữa.
Lục Thiếu Hoa dựa vào trí nhớ, biết được vào thời điểm tháng 10 năm 1997, căn cứ vào việc nhóm những chuyên gia tài chính quốc tế George Soros sẽ chuyển đổi mục tiêu, dẫn đến làn sóng công kích lần thứ ba, mà mục tiêu của làn sóng công kích lần thứ ba này chỉ có hai nơi, đó chính là Đài Loan và Hongkong.
Đài Loan thì không cần phải nói nữa, vì không liên quan dính líu gì với Lục Thiếu Hoa. Đài Loan trượt giảm nhiều như thế nào, khoảng cách chênh lệch tỉ suất hối đoái với đô la Mỹ rớt bao nhiều, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không thèm hỏi đến. Ngược lại, hắn còn nhờ vào đó mà đục nước béo cò, kiếm được khoản kha khá.
Nhưng Hongkong mà như thế thì lại không được, bởi trụ sở Tập đoàn Phượng Hoàng ngay tại Hongkong. Hơn nữa ở Hongkong cũng có không ít dự án đầu tư mà Tập đoàn Phượng Hoàng rót vốn vào, Lục Thiếu Hoa sẽ không để tỉ suất hối đoái của đô la Hồng Kông trượt giá, về phần thị trường chứng khoán, lại càng không cần nhiều lời. Tuy rằng công ty tài chính Phượng Hoàng đã rút trước một phần trước khi mọi việc phát sinh, nhưng với những công ty hàng đầu thì có khoảng 60% tiền vốn là do Lục Thiếu Hoa đã đầu tư vào, Lục Thiếu Hoa làm sao có thể để tiền hắn đầu tư bị bốc hơi được chứ.
Vẫn còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là Lục Thiếu Hoa từng mập mờ hứa với Thủ tướng, hắn sẽ bảo vệ Hongkong không gặp biến động, Lục Thiếu Hoa sao lại có thể nói lời rồi lại nuốt lời? Đó không phải là cách ứng xử của hắn, lại càng không phải là phong thái làm việc vốn có của hắn.
Nhìn từ góc độ chuyện xảy ra từ kiếp trước của hắn, Hongkong chắc chắn là chạy trời không khỏi nắng, các chuyên gia đầu cơ tài chính quốc tế hướng thẳng mũi giáo về phía Hongkong thao túng tỉ giá hối đoái. Mà vào thời điểm này, cũng đồng thời công kích vào Đài Loan. Ngay trong ngày hôm đó, lãnh đạo đương thời Đài Loan lúc bấy giờ đột nhiên không giữ được tệ tỉ giá hối đoái mới của Đài tệ, giảm 3.46% chỉ trong một ngày.
Đài tệ bị giảm giá trị vốn là chuyện không quan hệ gì với Hongkong bên này. Nhưng vào thời điểm đó, hiệu ứng Hồ điệp lần nữa xuất hiện, việc Đài tệ bị giảm giá đã khiến đô la Hồng Kông và thị trường chứng khoán Hongkong chịu áp lực, hơn nữa lại bị công kích, đô la Hồng Kông và thị trường chứng khoán Hồng Kông theo đà đó giảm theo.
Vào ngày 23 tháng 10, chỉ số chứng khoán Hồng Kông giảm mạnh, 1211.47 điểm, ngày 28, giảm 1621.80 điểm, mức cao nhất, đột phá giảm qua mức 9000 điểm. Đối mặt với sự tiến công mãnh liệt của giới đầu cơ tài chính quốc tế, mãi cho đến khi Chính phủ đặc khu Hongkong xác nhận lại sẽ không thay đổi chính sách tỉ giá hối đoái hiện hành, chỉ số chứng khoán khi đó mới tăng trở lại, nằm ở mức chục ngàn điểm.
Bốn ngày, vỏn vẹn chỉ trong thời gian bốn ngày,chỉ số chứng khoán của Hồng Kông giảm mạnh, có thể nói đã giảm đến mức không còn có thể giảm được nữa. Mà nguyên nhân quan trọng gây nên tất cả những chuyện đó chính là cây đại thụ trong lĩnh vực đầu cơ tài chính Morgan, nắm giữ trong tay tỉ trọng 2% cổ phiếu Hồng Kông.
Một cây đại thụ trong lĩnh vực đầu cơ tài chính nắm giữ trong tay tỉ trọng 2% cổ phiếu Hồng Kông, nếu như vào giữa thời điểm George Soros công kích nhẹ nhàng công bố ra thị trường tài chính Châu Á, sau đó tung ra bên ngoài số cổ phiếu nắm giữ trong tay, thử hỏi có thị trường nào có thể cầm cự nổi. Cho dù đó là Hồng Kông, một thành phố có thị trường tài chính ổn định vào dạng bậc nhất của thế giới cũng không cách nào mà trụ vững nổi.
May mắn ở chỗ, Lục Thiếu Hoa là người được tái sinh, có người tái sinh Lục Thiếu Hoa hắn ở đây, lại còn có tài chính hùng mạnh nữa, sao có thể để mặc cho tỉ giá hối đoái của đô la Hồng Kông và thị trường chứng khoán Hồng Kông đi xuống được. Giả sử như có đi xuống, khi đó thì mặt mũi của Lục Thiếu Hoa không biết phải vứt chỗ nào rồi sao.
Thế là, ngày 25 tháng 9 bắt đầu giao dịch, xem ra Lục Thiếu Hoa có hơi sớm một chút, bởi theo tình hình Hồng Kông bên này phải chờ tới cuối tháng 10 mới có thể bắt đầu. Hiện tại bắt đầu giao dịch hết số cổ phiếu và đồng Bath Thái đang giảm đôi chút trên tay, dường như quyết định này có hơi sớm một chút.
Nếu như để Lục Thiếu Hoa đưa ra câu trả lời, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối sẽ không cho là sớm. Nguyên nhân chỉ có hai điểm, một là tình hình bên Thái Lan có thể nói là đã ở vào giai đoạn cuối, thời gian diễn ra cũng gần hai tháng, sớm đã giảm đến mức không thể giảm thêm được nữa rồi, nếu như không phải do Lục Thiếu Hoa tạm thời chưa cần đến tiền vốn, thì đã bán đi từ rất lâu rồi, từ lúc còn ở Thái Lan kia.
Còn có một nguyên nhân khác, đó là khoản tiền thứ ba được nhắc đến khi đó, trong tay Lục Thiếu Hoa hiện không có nhiều vốn lắm, mà lúc ấy đúng là đã không có đặc biệt quan tâm đến tình hình của Đài Loan, nhìn thấy cơ hội đang đến gần, Lục Thiếu Hoa làm sao có thể bỏ qua khi hkông kiếm được đồng nào.
Muốn kiếm được tiền từ bên này, Lục Thiếu Hoa bắt buộc phải bán ra ở Thái Lan bên kia, để vốn trong tay dư dả một ít, đồng thời cũng để có điều kiện đảm bảo cho Hồng Kông không bị cuốn vào cơn lốc này, chuyển sang quan tâm chăm sóc tình hình của Đài Loan một cách đặc biệt hơn, cũng có thể được coi như là một cách công kích Đài Loan.
Đương nhiên, những lý do trên vẫn chưa giải thích thỏa đáng lý do vì sao Lục Thiếu Hoa lại rút khỏi thị trường Thái Lan sớm như vậy. Nếu thật sự cần một lý do chính xác và thỏa đáng, Lục Thiếu Hoa chỉ biết dùng một câu nói để thay thế cho câu trả lời, đó là ‘ tôi thấy vui’, thực tế là vậy, khi nào Lục Thiếu Hoa muốn bán thì hắn bán, không cần phải thông qua sự đồng ý của bất kỳ người nào.
- Bên Thái Lan thế nào?
Lục Thiếu Hoa thản nhiên hỏi một câu.
- Dựa vào những số liệu cậu cung cấp, hiện giờ vẫn chưa đạt đến mức đó, vẫn đang giảm nhưng giảm rất chậm. Lý Vân Thanh trả lời rất kỳ lạ, không quên việc đem những số liệu Lục Thiếu Hoa cung cấp ra làm mốc chuẩn để nói.
Lục Thiếu Hoa làm sao không biết vẫn còn chưa đạt tới ngưỡng hắn đưa ra, bởi bên trong những số liệu mà hắn cung cấp cho mấy người Lý Vân Thanh có số liệu tổng tổn thất trong cơn lốc lần này của Thái Lan. Hiện tại cơn lốc tài chính đâu đã chấm dứt, đương nhiên không thể đạt tới ngưỡng mà hắn đưa ra rồi.
- Bán đi.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên buông một câu.
Giọng điệu của Lục Thiếu Hoa tuy rằng rất bình thản, nhưng phải hiểu rằng đó là gì, đó chính là mệnh lệnh! Lục Thiếu Hoa vốn không muốn nhúng tay vào hành động cụ thể của Lý Vân Thanh, nhưng đôi khi không nhúng tay vào thì lại không được. Lục Thiếu Hoa cần thời gian để bố trí cho tất cả các hành động tiếp theo sau, đặc biệt là nhằm vào Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa không cho phép Hồng Kông xảy ra sơ xuất gì, việc chuẩn bị sớm hơn là việc tất yếu cần làm.
- Vâng.
Lý Vân Thanh cũng không cho rằng Lục Thiếu Hoa đang nói đùa, gật gật đầu, nói:
- Tôi sẽ hạ lệnh xuống cho tất cả mọi người, bán ra!
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa cũng gật gật đầu, tìm một nơi ngồi xuống.
………….
Rất nhanh, Lý Vân Thanh đã truyền đạt xong mệnh lệnh. Sau khi mệnh lệnh được truyền đạt, phản ứng của các bên là nhanh chóng triển khai, mười hai đội được bố trí tại Thái Lan nhanh chóng ra tay, bắt đầu bán tháo, thanh khoản, hoàn toàn rút lui khỏi Thái Lan.
Song song với đó, Thương hội Trung Hoa cũng thế, thời điểm Lý Vân Thanh truyền đạt mệnh lệnh, bọn họ cũng ra tay, cũng giống y như nhau, thanh khoản, rút lui khỏi thị trường Thái Lan.
Chen chân vào thì khó, rút lui khỏi thì dễ dàng, chuyện tiến hành những thao tác đại loại như thanh khoản mà không tiếc cái giá phải trả, không cần suy nghĩ hậu quả thì không phải mất nhiều thời gian lắm để thực hiện, rất nhanh, trong nháy mắt đã xong. Chỉ cần bỏ ra thời gian một buổi sáng, cơ bản có thể rút lui một cách sạch sẽ rồi, mà trong thời điểm này, Lục Thiếu Hoa lại cho gọi Lý Vân Thanh đến.
- Vân Thanh, chúng ta rút lui khỏi Thái Lan rồi, trong tay lại có thêm vốn rồi.
Lục Thiếu Hoa nhấn mạnh nói, trầm ngâm ít phút sau đó tiếp tục:
- Trong tay có vốn rồi, không thể để đồng vốn này nằm yên được, phải tận dụng tối đa thôi, à này, giống như Đài Loan, Indonesia…, đều phải đặt trọng tâm để quan tâm đặc biệt.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa lại im lặng, không đợi Lý Vân Thanh trả lời, hắn tiếp tục:
- Có điều là, trong cả quá trình, cậu phải đảm bảo trong tay luôn có 500 tỷ đô la Mỹ để dự phòng trong trường hợp Hồng Kông cần dùng đến.
- Vâng, rõ rồi.
Lý Vân Thanh gật gật đầu, không đầu không đuôi hỏi một câu:
- Tính toán bảo vệ Hongkong?
Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ nói với Lý Vân Thanh là phải bảo vệ Hongkong hay không, Lý Vân Thanh cũng chưa từng thắc mắc chuyện này. Thế mà, hiện tại miệng Lục Thiếu Hoa vừa thốt ra những lời này, Lý Vân Thanh đã có thể đoán ra được quyết định của Lục Thiếu Hoa là gì rồi.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật gù, nói:
- Đã hứa với người bên đó rồi, cố gắng không để Hongkong xảy ra biến cố.
- Yên tâm đi, tôi sẽ hết sức.
Lý Vân Thanh nói thẳng vấn đề chính Lục Thiếu Hoa muốn nghe, không phí lời vòng vo.
Lục Thiếu Hoa không vội mở miệng, cười cười, nhìn thoáng qua Lý Vân Thanh, nói:
- Chú ý một chút bên chỗ mấy người gia tộc Morgan, họ nắm trong tay hai phần trăm cổ phần Hồng Kông, có thể nói là đã nắm được mạch chính của Hongkong rồi, có thể họ sẽ có hành động, nếu như họ bắt đầu bán tháo cổ phần nắm giữ trong tay ra, thì anh thu mua tất cả vào cho tôi
- Được.
- Mà này, còn những việc khác, các anh cứ xem tình hình mà tự quyết, tôi không thể yêu cầu các anh có thể làm cho tiền tệ và chứng khoán Hồng Kông không trượt giảm, tôi chỉ cần làm chậm quá trình giảm và tốc độ giảm là được, đợi sau khi có kết quả thì kéo lên lại, làm cho Hongkong nhanh chóng khôi phục lại.
Lục Thiếu Hoa nói giọng hết sức nghiêm túc.
Nếu muốn bảo vệ Hongkong cũng không phải là dễ dàng, Lục Thiếu Hoa có tiền, có thực lực, nhưng chỉ dựa vào một mình hắn thì quả thật là đơn thương độc mã, đôi khi phải cần có người cùng phối hợp mới được, càng quan trọng hơn, Lục Thiếu Hoa không muốn nghịch thiên, đi ngược lại với lịch sử.
Tái sinh đã lâu, lịch sử vẫn đi theo quỹ đạo vốn có kiếp trước, Lục Thiếu Hoa không muốn thay đổi hoàn toàn lịch sử, thay đổi đôi chút thì có thể, nhưng để thay đổi hoàn toàn, Lục Thiếu Hoa sợ những chuỗi sự kiện tiếp theo đó cũng sẽ thay đổi theo, đó cũng chính là nguyên nhân vì sao Lục Thiếu Hoa không yêu cầu Lý Vân Thanh ra tay cứu vãn Hongkong hoàn toàn.
- Nếu vậy thì không gì khó khăn cả, chúng ta chỉ cần rót tiền vào đó là được.
Lý Vân Thanh cười cười, nói
Lục Thiếu Hoa lại cười, vỗ vỗ bả vai Lý Vân Thanh, nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho các anh một mình tác chiến đâu, Thương hội Trung Hoa bên kia cũng sẽ giúp sức, à, anh đi nói cho bọn họ biết đi, nói họ sau khi thanh khoản xong thì có thể nghỉ phép được rồi, phải hơn nửa tháng nữa hành động mới bắt đầu.
- Được.
Lý Vân Thanh xem như đã hiểu rõ, đồng thời cũng đoán ra được đại thể thời gian Hongkong xảy ra biến động là khi nào.
Từ trong ánh mắt của Lý Vân Thanh, Lục Thiếu Hoa nhìn ra được Lý Vân Thanh trong lòng đang nghĩ gì, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, chỉ cười và tiếp:
- Anh đi thông báo cho bọn họ biết trước đi, áng chừng lúc này họ đã rút toàn bộ khỏi Thailand rồi, làm vài việc vặt nữa thôi.
- Ừ.
Lý Vân Thanh đi truyền đạt mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa, tiếp sau đó, cũng không để ý đến nhóm Lưu Minh Chương bọn họ, đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa, mở miệng nói:
- Hôm trước, ông Phùng nhờ Minh Chương nhắn lại một câu, nói muốn gặp cậu, cậu cảm thấy thế nào?
- Ông ta muốn gặp tôi?
Lục Thiếu Hoa nhíu nhíu mày, suy tư một hồi, không biết vì sao, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa vẫn vui vẻ gặp mặt ông ta, nói:
- Gặp, hôm sau, hôm sau mời ông ta đến biệt thự của tôi, tôi cũng có việc muốn tìm ông ta.
- Vậy tôi đi nói với bọn họ.
Lý Vân Thanh gật đầu lên tiếng.
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa đang chuẩn bị nói thêm cái gì đó, nhưng vừa khéo lúc đó, điện thoại của Lục Thiếu Hoa reng lên, cầm điện thoại lên xem, là số của bệnh viện, bệnh viện gọi điện thoại đến vào lúc này, chỉ có một khả năng, đó chính là việc liên quan đến Tần Tịch Thần.
Rất nhanh, nhấn phím nghe để nghe, vội vàng nói:
- Lục Thiếu Hoa nghe đây, xin hỏi có chuyện gì sao?
…………….
- Sao, anh nói sao? Sắp sinh rồi…. vâng, tôi sẽ đến ngay.
Thương Trường Đại Chiến Thương Trường Đại Chiến - Biên Chức Thành Đích Mộng