We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31 Part 2
hắc hẳn hoàng hậu cũng biết ta hồi cung lần này, sẽ tạo thành uy hiếp khổng lồ cho nàng. Hạ Hầu Thần đã đón ta trở về, tình nồng mật ý lúc bọn họ thành hôn trước đây liền trở thành một câu chuyện cười. Bất luận nàng giả bộ đoan chính hiền hoà bao nhiêu, sự chua xót cùng miễn cưỡng trong nụ cười vẫn dần dần không thể che dấu. Tiệc rượu càng về sau, hoàng hậu càng ít mở miệng nói chuyện, các phi tần khác liền không dám lên tiếng, tràng diện dần dần vắng lặng.
Lần này ta tới, bất quá là muốn đánh đòn tâm lý mà thôi, giờ phút này ta thấy mục đích đã đạt được, liền bảo ở ngoài cung lâu ngày, thân thể chưa được điều dưỡng tốt, liền chào từ giã hoàng hậu trở về Chiêu Tường các nghỉ ngơi. Ta nghĩ sau khi nghỉ ngơi ba ngày, liền có thể tiếp nhận thủ tục hiệp trợ hoàng hậu quản lý lục cung, tất nhiên không nên để hoàng hậu làm lụng quá vất vả.
Tuy ta tươi cười rạng rỡ, lại thấy mặt mũi hoàng hậu tái nhợt đến lớp son phấn cũng không dấu nổi. Phi vị của Ninh Tích Văn vốn thấp, lúc này vẫn đứng ở bên cạnh hoàng hậu, quan tâm nhìn mặt nàng. Ta thầm cười lạnh, vị muội muội này của mình quả nhiên được chân truyền của phụ thân. Phụ thân ở trong một đám thê thiếp luôn giải quyết mọi việc suôn sẻ, được mỗi người dốc lồng đối đãi, kỳ thật bản lãnh gặp dịp thì chơi kia, so với ta chỉ có hơn, chứ không có kém!
Tuy ta được hoàng thượng ủng hộ, nhưng thế lực của hoàng hậu trong cung đã vững vàng, từ trạng thái bữa tiệc liền có thể nhìn ra, phần lớn đám phi tần đã đi nương nhờ nàng. Cô muội muội ruột thịt Ninh Tích Văn của ta lại tỏ rõ thái độ, càng làm cho nhóm phi tần nhắm chuẩn phương hướng, tuyệt đối sẽ không coi trọng ta, đừng nói chi là Khánh Mỹ nhân do nàng ta bồi dưỡng ra. Khổng Văn Trân ở cục Thượng Cung chắc là đã sớm thoát khỏi sự kềm chế của ta, thân phận lúc nàng vào cung đã không thể kềm chế nàng ta được nữa, bằng không nàng ta sẽ không đẩy sau lưng ta một phen lúc xảy ra chuyện thái hậu. Tất cả quyền thế nơi hậu cung đã thuộc về hoàng hậu. Nàng ta không hổ là xuất thân thế gia, chỉ cần im hơi lặng tiếng đã thu phục được đám người trong lục cung. Tuy ta cũng giúp đỡ không ít chuyện, nhưng quả thật nàng ta cũng có năng lực.
Xem ra nếu ta thực sự muốn cùng nàng giải quyết chuyện lục cung, thì cần có một cái ý chỉ của hoàng thượng. Chứ mệnh lệnh ban ra mà không có ai chấp hành, hoặc người người đều bằng mặt mà không bằng lòng, cùng nhau giải quyết lục cung sẽ là một chuyện khiến người ta cười đến rách miệng. Nếu ta không thành công, chắc hẳn Hạ Hậu Thần sẽ mau chóng đổi ta xuống, kết quả là, những việc ta làm đều thành công dã tràng.
Điều khiến ta đau đầu nhất là, đến muội muội của ta cũng theo phe hoàng hậu, những phi tần khác làm sao chịu đi nhờ vả ta?
Đi một chuyến đến Chiêu thuần cung trở về, tuy nói phong quang vô hạn, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, nếu như tình huống cứ tiếp tục như vậy, bộ y phục nhất phẩm phu nhân trên người ta, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không còn dấu vết.
Qua bữa tối, nội thị giám đến thông báo, nói là đêm nay hoàng thượng đã chọn bảng tên ta, muốn ta hầu hạ thánh giá. Ta liền sai Tố Linh Tố Khiết chuẩn bị nước tắm để ta rửa mặt chải đầu. Thấy ánh mắt hai người né tránh, mặt hơi ửng hồng, ta liền ám hiệu bảo các nàng trang phục chỉnh tề một chút, nếu được Hạ Hầu Thần nhìn trúng, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các nàng. Nhưng ta cũng cẩn thận nhắc nhở các nàng, tất cả đều phải dựa vào bản sự của mình, không thể oán bản phi. Các nàng tất nhiên là cúi đầu lĩnh mệnh.
Ta chỉ nghĩ, nếu các nàng có thể chia sẻ được một ít tinh lực của Hạ Hầu Thần, ta sẽ không phải thống khổ như thế nữa. Cái loại chuyện này, không thể mang đến cho ta chút vui thú nào.
Chỉ có một lần, nỗi thống khổ của ta hơi giảm đi, tựa hồ có thể chịu đựng được, nhưng xuất cung một thời gian dài, đến khi trải qua lần nữa, vẫn khôi phục về tình trạng như trước kia.
Hiện giờ phẩm vị của ta cực cao, Hạ Hầu Thần lại không thích phi tần bị đưa tới chỗ hắn, vì vậy mà lần này Khang Đại Vi tự mình thông báo nói là buổi tối hoàng thượng sẽ ngủ lại nơi này. Ta đã đạt thành hiệp nghị với hắn, chuyện này cũng là một phần trong đó. Nhưng vẫn giống như trước kia, cảm giác khủng hoảng không thể nói rõ lại quét qua thân ta.
Khó khăn lắm mới chờ đến qua bữa tối, ta rửa mặt chải đầu hoàn tất, Tố Khiết và Tố Linh cũng trang phục chỉnh tề chờ đợi Hạ Hậu Thần đến. Đợi nửa ngày, lại chỉ đợi được Khang Đại Vi đến, còn mang theo một cung nữ khác, nói là thêm người mới cho ta, để ta tiện sử dụng. Lúc đầu ta còn chưa nhận ra, tử tế nhìn kỹ lại mới nhìn thấy rõ ràng, chẳng phải đó là Túc nương đã từng hầu hạ ta trong ngục sao?
Nàng mặc cung trang vào, sau khi trang phục chỉnh tề, ngoại trừ hơi lớn tuổi một chút, sớm đã không còn bộ dạng thô lỗ như lúc ở trong ngục. Túc nương không phải bình người thường, trong lòng ta hiểu rất rõ, chẳng qua nàng đã có hiềm khích với ta, ta dùng con nàng để uy hiếp nàng, có thể nói là đã phạm vào tối kỵ của nàng, tại sao có thể phái nàng đến bên cạnh ta. Sau khi giao cho Tố Khiết an bài chuyện ăn ở của Túc nương, ta liền kéo Khang Đại Vi qua một bên, tử tế hỏi hắn. Lão cáo già này sao chịu nói thật, chỉ thoái thác nói mấy lời thừa thãi tất cả đều là do hoàng thượng an bài, lão nô hoàn toàn không biết vân vân.
Ta không thể nhịn được nữa, đành phải hỏi hắn: “Chuyện này công công đã không biết, vậy đêm nay hoàng thượng bãi giá nơi nào, công công sẽ biết chứ?”
Khang Đại Vi nháy mắt nhìn ta chằm chằm, gật đầu nói: “Hoàng thượng vốn định tới Chiêu Tường các, nhưng trên đường lại bị tiếng ca của Khánh Mỹ nhân hấp dẫn, liền đi Tiêm Vũ các.”
Ta “À” một tiếng, vốn là ta không cảm thấy gì, thậm chí còn có cảm giác muốn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lão cáo già này lại liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Vốn chỉ thưởng thức giọng hát, nếu nương nương muốn hành động, nên nhanh tay một chút.”
Ám hiệu rõ ràng như thế ta làm sao lại không hiểu? Ta liền cười nói với Khang Đại Vi: “Khang tổng quản, thần thiếp chợt thấy thân thể không khỏe, đầu choáng mắt hoa, có thể nhờ Khang tổng quản mời hoàng thượng tới đây nhìn xem hay không?”
Khang Đại Vi chớp chớp mắt, khẽ gật đầu, không nói một câu nói liền gấp gáp đi ra ngoài cửa. Ta vội nói: “Công công đi thực sao?”
Khang Đại Vi chững chạc đàng hoàng trả lời: “Hoa phu nhân nương nương có chỉ, lão nô làm sao dám không tuân lời?”
Nói xong chạy một đường biến mất không thấy tăm hơi, xem tình hình cứ như sợ ta giữ hắn lại không bằng.
Trở lại chính sảnh, thấy Túc nương đang được Tố Khiết mang đi giới thiệu chung quanh, ta liền cảm thấy thực đau đầu, đành phải ngồi xuống ghế, thầm nghĩ nếu hắn tới thật, ta cũng phải tử tế hỏi hắn một chút, rốt cuộc hắn có ý gì?
Ta vốn chỉ vì tức giận nhất thời mới sai Khang Đại Vi đi kêu Hạ Hầu Thần, không nghĩ đến hắn lại tới, chưa đến một khắc, đã có người tấu lên: “Hoàng thượng giá lâm.”
Ta từ trên ghế đứng dậy, bày ra một cái biểu tình kinh ngạc vui mừng. Nghe giọng nói thì có vẻ tâm tình Hạ Hầu Thần không tệ, bước chân đi vào trong phòng cực kỳ nhẹ nhàng. Hắn vừa lộ mặt ở cạnh cửa, ta đã hành đại lễ, hắn liền nâng ta dậy: “Nghe nói ái phi không thoải mái? Là di chứng do ở ngoài cung sao?”
Ta liền oán trách mà nói: “Hoàng thượng nói tới chỗ thiếp, lại rẽ qua chỗ người khác, đương nhiên toàn thân thần thiếp từ cao xuống thấp đều không thoải mái!”
Ta yêu kiều mềm mại nói ra, Tố Khiết cùng Tố Linh ở bên cạnh nghe vậy liền đỏ mặt, mà thần tình Hạ Hậu Thần lại hốt hoảng một trận, bất quá chỉ giây lát liền hồi phục vẻ tỉnh táo, đưa tay nhẹ nhàng nhéo cái mũi ta một cái, lại cầm lấy tay ta, vỗ vào trên hai gò má của mình, cực kỳ yêu chiều mà nói: “Đều tại trẫm nhất thời hiếu kỳ, nên đánh nên đánh!”
Ngữ khí của hắn mềm nhẹ uyển chuyển, ánh mắt dịu dàng, tựa như phụ mẫu nhìn con trẻ mới sinh, tình yêu tràn đầy trong mắt, khiến ta nhất thời thất thần, nếu như đây là thực…
Đương nhiên, chuyện này không thể là thực!
Ta liền phối hợp hắn, dính vào trên thân hắn, nửa người dựa trên cánh tay hắn, “Hoàng thượng, về sau ngài không thể như vậy. Vì cái bài hát dở tệ gì đó, liền quăng thần thiếp qua một bên.”
Tay trái của hắn vừa quấn lấy eo nhỏ của ta, vừa dùng lực, suýt tý nữa xiết đứt eo ta, khiến ta càng dính chặt lấy hắn, “Cũng không phải là bài hát dở. Giọng hát của Khánh Mỹ nhân đích thực không tệ, được xưng tụng là cất lên ba ngày, vang vọng ba ngày không dứt. Càng kỳ lạ là, trong điện nàng có nuôi mấy con linh tước, giọng hát nàng cất lên, chúng liền cùng nhau tung bay, không ngừng quay chung quanh nàng bay múa, có vài phần linh khí như Lộng Ngọc thổi khèn dẫn trăm con quạ…*”
(*Mọi người tìm hiểu thêm về tích Tiêu Sử, Lộng Ngọc ở đây nhé)
Ta liếc nhìn hắn, liền cười nói: “Mấy con chim tước làm sao đẹp bằng dung nhan của thần thiếp. Nếu hoàng thượng muốn thú vị, chẳng hề khó, chỗ thần thiếp cũng có đàn, thần thiếp cũng biết ca hát, tuy rằng không thể khiến ấy con chim nuôi trong nhà bay tới bay lui, cũng có thể khiến ấy cung nữ nhảy múa theo lời ca!”
Ta đã được lệnh phối hợp với hắn tranh thủ tình cảm,liền gắng sức diễn xuất, lôi kéo cánh tay hắn vừa nũng nịu vừa hờn dỗi, mềm giọng ghen tuông, đến Khang Đại Vi ở bên cạnh thấy vậy, cũng lén lút che miệng nhiều lần.
Tâm tình Hạ Hầu Thần rất tốt, nói: “Được, từ lần trước trẫm nghe nàng hát 《 đạp ca 》, sau đó vẫn chưa được nghe thấy bài ca nào dễ nghe như thế. Hôm nay ái phi đã có nhã hứng, trẫm liền chăm chú lắng nghe.”
Tuy rằng ta biết chẳng qua chúng ta đang diễn kịch, nhưng thấy hắn thỉnh thoảng lại nở nụ cười như mặt trăng lộ khỏi mây đen, ta lại bị mê hoặc. Hóa ra dung nhan hắn khi cười lên là như thế, khó trách nguyên một đám phi tần bị dụ hoặc không chỉ bởi vì hắn là hoàng thượng.
Hắn cao hứng như thế, thì không phải nghe hắn lời mặn lời nhạt, ta cảm thấy không khí trong điện bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn. Dù cho biểu hiện của hắn giờ phút này không phải là thực, nhưng hắn nhẹ lời mềm giọng, ta liền không có cảm giác khẩn trương như khi gặp hắn những lần trước. Hóa ra chung sống với hắn chẳng hề khó khăn, dù là giả dối, nhưng như thế cũng tốt.
Tưởng tượng đến đây, ta càng thêm gắng sức lấy lòng, lúc ca hát chen đến bên cạnh hắn, thậm chí cố ý để hắn lỡ tay kéo áo ngoài xuống, hơi lộ ra bờ vai thơm, quả nhiên đùa đến hứng thú của hắn tăng mạnh, đôi mắt càng sâu thẳm. Ta biết đây là tín hiệu hắn ham muốn tình dục, tuy trong lòng sớm đã có chuẩn bị, những vẫn âm thầm hối hận mình đã làm thái quá, không biết lần này lại bị hắn đối đãi thô bạo thế nào.
Nghĩ như thế, ta lợi dụng ánh mắt ra hiệu Tố Khiết cùng Tố Linh tiến lên. Hai người đạp ca mà đi, bờ eo xoay tròn, hết sức mềm mại, để hắn chú ý. Ai ngờ hai đóa hoa tươi mềm mại lại không khiến hắn chú ý chút nào, tầm mắt hắn từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi thân ta, đôi mắt càng lúc càng đen, cơ hồ như muốn hút ta vào. Ta bị hắn nhìn đến hoảng loạn một trận, nghĩ đến đủ loại hành hạ hắn dùng trên người ta, không  duy trì được sự trấn định nữa, hát sai mấy âm tiết. Ta hoảng hốt rối loạn, Tố Khiết cùng Tố Linh càng hoảng, không ngừng nhảy sai điệu, thiếu chút nữa đã ngáng chân nhau ngã lăn ra.
Kể từ lúc đó, không khí vừa mới hoà nhã liền cứng lại. Khó khăn lắm mới hát xong một khúc, không khí trong điện làm thế nào cũng không khôi phục được trạng thái lúc trước.
Khang Đại Vi thức thời, vung tay lên, mọi người trong điện liền nhao nhao lui ra, chỉ lưu lại hai người chúng ta. Ta đứng trong đại sảnh, nhìn hắn đi từng bước một đến gần, trong đôi mắt chất đầy tình dục, chân liền bắt đầu nhũn ra. Ta răn đe mình không thể động đậy, tuyệt đối không thể lui về phía sau, miễn cưỡng bước một bước nhỏ qua, lại bị hắn ôm vào trong ngực, “Ái phi, hôm nay thoa hương gì vậy? Trẫm chưa đến gần nàng, đã nghe được hương thơm.”
Hắn cúi đầu nói, cái mũi thuận thế để sát vào cần cổ ta. Ta nghĩ, có phải hắn nhập kịch quá sâu hay không? Còn muốn tiếp tục kéo dài vở tuồng này sao?
Nếu như thế, ta đành phải phối hợp hắn, chung quy còn tốt hơn nghe hắn lời mặn lời nhạt. Ta liền cười hì hì né tránh cái mũi của hắn, đầu ngưỡng về sau, bờ eo cong lên, như tấm lụa rũ trên tay hắn, nửa người dưới lại gắt gao dán lên trên đùi hắn, cười duyên nói: “Hoàng thượng, ngài thật là xấu, làm thần thiếp ngứa.”
Hắn hít một hơi thật sâu trên gáy ta, giống như trước kia, bàn tay tiến nhập vạt áo, nhào nặn chỗ trơn mềm. Khác với trước kia là, tay hắn cực kỳ ấm áp. Có lẽ bởi vì không khí hoà nhã, ta chẳng hề bài xích cảm giác này. Tay hắn như bao vây đốt lửa bốn phía trên người ta, ta không khỏi mất tự chủ vặn vẹo cơ thể, muốn tránh né cảm giác này, nhưng thân thể lại vì vậy mà càng gần sát hắn, khiến hắn thở hốc một hơi, tay lại càng di động gấp gáp hơn. Hắn cắn răng nói: “Nàng đúng là một tiểu yêu tinh!
Ta ngơ ngác một chút. Lúc hắn làm việc này với ta, vô cùng thô bạo, trước giờ cũng không nhiều lời, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, thời gian dài như vậy vẫn không nghe được tiếng xiêm y bị xé rách. Vừa mới nghĩ đến đậy, lại nghe roạt một tiếng, quần áo trên người liền bị hắn tùy tay lột bỏ. Ta giương mắt nhìn lên, lại thấy trong mắt hắn có thần sắc hối lỗi, liền cười duyên nói: “Hoàng thượng. Ngài nhẹ chút.”
Hắn không cho ta nói gì nữa, hôn lên môi ta. Ta lại ngẩn ra. Trước giờ hắn chưa từng hôn môi ta, giống như mỗi lần làm xong liền thôi, hôm nay sao lại? Người hắn tuy cứng rắn, làn môi lại mềm mại không thể tưởng tượng nổi, ở trên môi ta trằn trọc mút vào, giống muốn nuốt ta vào trong bụng. Chẳng biết từ lúc nào, hai chúng ta đã lăn đến trên giường.
Một lần này, hắn không dùng thắt lưng trói hai tay ta, cũng không có thô bạo giống như dĩ vãng. Tuy là vẫn một lần lại một lần đòi hỏi như trước kia, nhưng đau đớn lại giảm đi, ta còn cảm nhận được một chút cảm giác vui thích.
Hóa ra, chỉ cần hai người chúng ta diễn kịch, không khí liền hoà nhã, lúc làm việc này sẽ không thống khổ như thế.
Ta dường như đã tìm ta bí quyết ứng phó với chuyện này, rốt cụôc buông sự căng thẳng lo lắng xuống.
Đáng tiếc là, Tố Khiết và Tố Linh không có được cơ hội. Ta cảm thấy thật kỳ quái, thầm nghĩ hoàng hậu tùy tiện nhét người cho hắn, hắn liền thu nhận toàn bộ. Muội muội của ta ở chỗ này không tìm được cơ hội nào, lại để hoàng hậu đắc thủ. Hắn đã muốn ta áp chế quyền thế của hoàng hậu, vì sao lại đẩy toàn bộ trợ thủ của ta về phía hoàng hậu?
Ta đương nhiên không thể trực tiếp hỏi hắn như thế, liền thừa dịp hắn hài lòng thoả dạ, vừa dùng ngón tay đánh vòng trên bộ ngực của hắn, vừa hỏi hắn: “Hoàng thượng, tại sao ngài lại phái Túc nương đến bên cạnh thần thiếp? Ngài không sợ Túc nương tức giận, lấy mạng thần thiếp à?”
Hắn bị ta gãi ngứa, liền cười vài tiếng, mới nói: “Nàng cho rằng Túc nương là người thế nào? Sao lại vì chuyện nhỏ mà mất món lợi lớn? Chiêu Thuần cung cao thủ đông đảo, bên chỗ nàng cũng không thể không có. Về sau trẫm sẽ chậm rãi phái một ít người tới đây, sẽ không khiến người ta chú ý, nhưng vẫn có thể giúp nàng.”
Trong nháy mắt, ta cảm động. Dù hắn là người ra sao, nhưng đã trở thành đồng minh của hắn rồi, thì hắn sẽ đem hết toàn lực trợ giúp ta.
Thời Phượng Cần có Thời gia làm hậu thuẫn, có vốn liếng vật lực của Thời gia trợ giúp, cho nên mới có thể nắm hậu cung trong tay nhanh như thế, chắc là tình hình trong triều đình càng thêm ác liệt. Ta nằm nghiêng nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không biết nói như thế nào, tóm lại thần thiếp chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng cảm thấy trả giá rất đáng!”
Hắn lại không trả lời ta, chỉ nhắm mắt lại, lông mi phủ bóng trên mặt, thật lâu sau mới nói: “Ngủ đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?”
Hôm nay quan hệ chúng ta rất tốt đẹp, hắn ngẫu nhiên nói mấy lời chua chát cũng không ảnh hưởng gì đến ta. Ta cười thầm, thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ, lại bị hắn ôm chặt:“Nàng phải nhớ rõ lời nàng nói hôm nay đấy nhé.”
Ta tất nhiên là lại thề thốt một phen, lại chọc hắn nổi máu chanh chua lên, bực bội nói: “Kêu nàng ngủ, sao lại nói nhảm nhiều như vậy. Ngày mai trẫm còn phải lâm triều!”
Ta đã cực kỳ mệt mỏi, bị hắn ôm liền ngủ mất.
(1) Triều phục của nhất phẩm phu nhân:↑
(2) Hài đế dày, mũi vểnh:↑
Thượng Cung Thượng Cung - Vân Ngoại Thiên Đô