Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 449 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 276: Nguyên Nhân Bức Ép
uặng sắt đơn thuần vận chuyển đi rất tốn thời gian công sức. chỉ có sau khi luyện thành sắt mới có giá trị. vùng Lai Vu mấy nghìn năm khai thác rồi. dùng gỗ để làm nhiên liệu luyện sắt không thực tế. xung quanh Lai Vu chính là một trong số mấy huyện thành thời đại này xuất hiện xuất hiện đồi hoang núi trọc.
Than cốc là nhiên liệu hàng đầu. vùng Tế Ninh, Duyệt Châu rất nhiều mỏ than, bắt đầu từ triều Nguyên đã thông qua đường thủy hoặc đường bộ vận chuyển than tới Lai Vu dùng luyện sắt.
Bên kia cung cấp than vừa mới đừng lại. Lai Vu không có nguồn dự trữ lập tức sản xuất khó khăn, sở luyện sắt không dám chậm trễ. vội báo cáo cho Đinh Húc.
Binh lực của Giao châu doanh ở phủ Duyệt Châu mặc dù không nhiều, nhưng mặt khống chế mua bán thương nghiệp thậm chí còn hơn cả ở các châu phủ khác, bởi vì nơi đây là đầu mối vận chuyện then chốt, liên hệt mật thiết với Tế Ninh.
Thương hội Văn Như, thương hội Bát Mân những thương hội lớn trong ngoài biên cảnh Sơn Đông này. cùng với đại gia tộc đằng sau đều có quan hệ không tầm thường với thương hội Linh Sơn.
Những năm qua thế lực Giao châu doanh phát triển mạnh, năng lực và địa vị của thương hội Linh Sơn cũng tất nhiên là nước lên theo thuyền.
Mỏ than Duyệt Châu mặc dù sản xuất không ít; nhưng lượng tiêu thụ bình thường, vấn đề là vận chuyển, thêm nữa ngoài quặng sắt và một số xưởng thủ công ra thì không cần sử dụng quy mô lớn.
Mùa đông ở Sơn Đông, người dân nghèo khổ phía bắc không mua nổi than, thường tìm chút củi bình thường để đốt, còn phía nam thì lại không cần dùng than để giữ ấm.
Bời thế cho nên không một ai coi trọng lắm điều này. song nhu cầu của cục binh khí Giao châu doanh đối với than là rất lớn. nên thương hội Linh Sơn khống chế luôn việc mua bán của mỏ than ở Duyệt Châu.
Ngày đó làm thế không ngờ tới chuyện hôm nay. Lý Mạnh không ngờ sau khi thiết lập thương hội Linh Sơn lại phải chiến tranh kinh tế với người khác, hắn cũng cảm thán cho vận may của mình.
Không có than, không sản xuất được sắt, tất nhiên không có cách để kiếm lời, thương hội Linh Sơn sau khi cắt đứt nguồn cung cấp than cũng không cần làm ra vẻ gì. trực tiếp có chướng quầy của thương hội tới thông báo. nói hiện giờ là thời loạn, vận chuyện hàng hóa cần nhiều người để đảm bảo, nhưng sức người thiếu thốn, giá thuê công nhân tăng lên mỗi ngày, mong Đinh Húc công công, cho tăng giá than.
Địa vị của Đinh Húc mặc dù cao. nhưng người có đủ thân phận để sai phái không nhiều, rất nhiều chuyện Đinh Húc phải trực tiếp tham dự, sau khi nghe thấy lời của chưởng quầy. Đinh Húc thiếu chút nữa nôn ra máu, nhân khẩu lao động trong tỉnh Sơn Đông rốt cuộc tập trung trong tay ai. dân thường có lẽ không biết, nhưng những nhân vật có chút mặt mũi ở Sơn Đông ai chẳng rõ, tổng binh Lý Mạnh có quan hệ giây mơ rễ má với điền trang truân điền, chiêu binh lớn sớm nhất đều là tráng đinh của điền trang, đồ điền trang sản xuất ra cũng đều cung cấp cho Giao châu doanh.
vốn trong năm tháng thiên tai, mạng sống là không đáng tiền nhất, Đinh Húc chuẩn bị hạ tiền công của lao động trong sở luyện thép, dù sao bên ngoài có cả đống người sắp chết đang đợi làm việc giữ mạng, ai ngờ vì điền trang truân điền chiêu mộ lưu dân, hơn nữa Khổng phủ và các địa chủ khác cũng học theo, làm cục diện Đinh Húc nghĩ không xuất hiện, hơn nữa còn phải tăng thêm chút đãi ngộ mới giữ được người.
Nơi nào nói thiếu lao động Đinh Húc còn tin chứ thủ hạ của Lý Mạnh mà thiếu, thì đây rõ ràng là lừa người rồi.
Trước tiên không nhắc tới sự phẫn nộ và bất lực của Đinh Húc. hiện giờ Sơn Đông có thể xưng là đại địa chủ không quá năm mươi người rồi. Lý Mạnh và Không gia thì lại càng hơn xa những vị khác.
Những địa chủ này thôn tính đất đai là vì thu nhập, theo cách làm trước kia, đều là mua đất đai rồi đợi tới lúc năm được mùa giá trị đất tăng cao thu lợi lớn. mà mấy năm nay thìên tai liên miên, mặc dù không ngừng thôn tính đất đai, nhưng không sinh giá trị cũng là một gánh nặng lớn.
Vào thời khi đầu Giao châu doanh lập điền trang truân điền, những người khác đều chê cười là lòng dạ đàn bà, sớm muộn cũng bị lòng từ thiện này liền lụy. ai ngờ Giao châu doanh điều động tổng hợp nhân lực. tu sửa thủy lợi. ngược lại đảm bảo cho nâng lực sản xuất nhất định, tính ra. cho dù là ruộng đất hạng thấp, ở trong điền trang cũng thu được lợi nhuận.
Đám hào môn đại tộc ở bên giễu cợt lúc này mới tỉnh ra, bất quá có người tra ra, ví như trong bút kỵ của một đệ tử của Khổng phủ nói. gián đoạn trước năm Vạn Lịch, thì Sơn Đông có quan phủ tổ chức tu sửa thủy lợi. song sau đó dần dần bỏ hoang, hệ thống tưới tiêu sụp đổ làm thu nhập đồng ruộng ít đi. làm thu nhập tài chính sụt giảm, khiến ột loạtcông trình xây dựng thủy lợi lại bị giảm bớt.
Bình thường những năm được mùa còn duy trì được, một khi có tai nạn. quốc gia có đại sự thì loại duy trì này sẽ bị phá vỡ. thiên tai. đại chiến, nội loạn, làm tài chính triều đình sụp đổ. làm cái vòng tròn ác tính này càng kịch liệt.
Nếu như có có đại tộc hiệu triệu tập trung nhân lực như quan phủ, xây dựng các công trình cho ruộng đồng, sợ rằng sẽ bị quan phủ và quan quân cho rằng có lòng dạ bất chính, mua chuộc nhân tâm. đó là tội danh vào ngục hoặc mất đầu.
Hiện giờ thì khác rồi. thiên hạ đại loạn, triều đình tập trung tinh thần ở nội loạn và ngoại địch, không rảnh mà chú ý tới Sơn Đông, mà Giao châu doanh miễn cưỡng duy trì được an ninh và yên bình trong địa phận, dưới hoàn cảnh, giống như một vương quốc độc lập này. điều phối tập hợp nhân lực. khởi công xây dựng thủy lợi và các công trình lợi cho dân. có thể phát huy được tác dụng.
Phương thức tập hợp nhân lực bằng truân điền, thời xưa đã có nhiều tiền lệ, Chu Dương chỉ lấy ra dùng thôi, sau khi đàm luận với Lý Mạnh Lý Mạnh liền đem nhưng tri thức hỏi hợt mà về nông trang tập thể nhìn thấy được thời hiện đại, cùng với một số tâm đắc về tập trung lao động trong quân đội. thay đổi đi nói cho Chu Dương.
Hai người kết hợp lại, liền tạo nên chế độ truân điền hiện nay. đương nhiên loại chế độ này không thể có kỹ thuật gì vượt quá thời đại, nên người xung quanh ý thức được cái lợi. học theo là không thể tránh được.
Những địa chủ lớn khác ở Sơn Đông, đặc biệt là Khổng phủ đều theo đó mà tiến hành, dù có nhiều chỗ không học theo được, nhưng vẫn có cải thiện. ít nhất trong năm tháng thiên tai này. người ở Sơn Đôngso với Hà Nam gần đó mà nói. đã như thiên đường rồi.
Bất quá loại thay đổi này khó nhận ra được, từng bước tiến hành nên mọi người đều cảm thấy đây là chuyện tự nhiên, không thấy có gì đột ngột, ngay cả bản thân Lý Mạnh cũng không nhận ra có gì khác biệt.
Nhưng thực tế đây chính là biến hóa do hắn mang tới. một người vốn không thuộc thời đại này. mang tới một tia sáng cho thời kỳ đen tối vô cùng, cho dù nó không chói mắt, nhưng chuyện đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Quay lại với Lai Vu, Đinh Húc cũng chẳng phải hạng lương thiện gì; trước nay chỉ có Đinh thái giám hắn bắt chẹt kẻ khác, hôm nay lại bị người ta tới tận nơi bắt chẹt, thương hội Linh Sơn vừa đưa ra lý do, chớp mắt một cái Đinh Hạo đã hiểu ra chân tướng của sự việc rồi.
Con người hắn một là có chỗ dựa chắc chắn hai là chơi trò lưu manh, ngồi xuống hừ lạnh một tiếng, nói the thé:
- Nếu như các vị nói thế. vậy Lai Vu cũng chỉ đành đóng lò. sắt chính là mạch máu củaquốc gia. các vị công công ti lễ và các vịđại thần binh bộ. đều rất quan tâm tới chuyện này đó.
người phía dưới cũng nghe ra. các ngươi không cho ta than, được, đằng sau cái mỏ sắt này chính là binh bộ hộ bộ và ti lễ giám, thương hội Linh Sơn các ngươi cân nhắc cho kỹ. tránh đụng vào đối thủ không nên đụng.
Nếu là thương hội bình thường, bình thường nghe tới nha môn thôi đã khiếp sợ. khó tránh khỏi yếu vài phần, nhưng vị chưởng quỹ của thương hội Linh Sơn trong lòng chỉ có Lý tổng binh và Hầu lão bản. chẳng thèm quan tâm.
Lập tức có người nói:
- Ái dà, tôi nhớ bá phụ của Lý tổng binh trấn thủ Nam Kinh, đó cũng là nhân vật rất ghê gớm trong nội quan đó.
Thương hội Linh Sơn đối với việc Lý Mạnh là ông chủ sau lưng của mình, luôn không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, hai người ngồi dươi cố ý vấn đáp với nhau, một người còn lại cũng kinh ngạc nói:
- Chậc chậc, tôi nhẩn đầu tiên nghe thấy chuyện này đấy. trấn thủ Nam Kinh à? Vị trí không thấp chứ?
- Không thấp không thấp, nghe đâu có đạo làm thái giám chấp bút ở ti lễ giám đấy.
Tin tức này đối với rất nhiều người không có gì mới mẻ. bất quá đối với Đinh Húc ở lì vùng Lai Vu này thì lần đầu tiên mới biết, thần sắc hắn không có gì thay đổi. ở trên khuôn mặt tròn béo múp kia, có thể nhìn ra khóe mắt nheo lại cũng là chuyện khó khăn.
Đinh Húc trầm mặc một lúc nói:
- Ta là đề đốc giám mỏtrực thuộc vạn tuế gia quản lý, sổ sách trực tiếp đưa cho chư vị công công của ti lễ giám, trấn thủ Nam Kinh trông coi bên Giang Nam. chẳng liên quan gì tới bên ta cả.
Lạnh lùng nói xong những lời này. Đinh Húc cũng làm ra vẻ khí độ trầm ổn. đứng dậy chỉ vào chưởng quầy thương hội Linh Sơn. giọng the thé giận giữ quát:
- Các ngươi là thứ tham tài. ta mấy năm qua tích góp vàng bạc cũng đủ ấy đời rồi. chỗ sắt này ta không bán nữa. Nam Trực Đãi. Hà Nam đều có sắt, thương hội các ngươi tới đó mà mua! Xéo đi! Xéo!
Cho dù liên tục quát tháo, ở đó cũng có mấy tên hộ vệ như lang như hổ của Đinh Húc. nhưng hắn nghe thấy những lời vừa rồi của phía Giao châu doanh cũng nhìn vài phần, không gọi người tới đuổi đi.
Thương hội Linh Sơn có thể nói là “hoành hành” các nơi ở Sơn Đông cũng không phải là quá đáng, bình thường có quy củ hạn chế. Có thể coi là giữ bổn phản nhưng hôm nay đánh võ mồm. Giao châu doanh áp lực như thế. đối phương nửa tấc không nhường, một số người trẻ khí thịnh không khỏi bốc lửa trong đầu. chuyện nâng giá than không có hiệu quả, dùng Lưu thái giám ra cũng không áp chế được người ta. nên lúc này phái lấy ra vốn liếng dự phòng rồi.
vịchưởng quầy cầm đầu di ra tới cửa. đột nhiên quay đầu lại cười nói:
- Đinh công công, tiểu nhân khi vào thành thấy Lai Vu trị an không tốt. giữa ban ngày ban mặt phỉ tặc hoành hành làm thân sĩ bình dân trong thành khổ không kể siết.
Đinh Húc đứng đó hừ lạnh một cái. vốn chẳng thèm trả lời. nhưng vẫn phải mở miệng:
- Loại chuyện này tự có huyện Lai Vu xử lý. không liên quan tới ngươi.
Viên chưởng quầy đó lại khom người cười, thong thà nói.
- Đinh công công cũng không cần lo lắng, hiện giờ Sơn Đông gặp nạn. nha môn tuần phủ đã sớm phát công văn tuyên bố rõ. yêu cầu các nơi trấn chỉnh trị an. tuần phủ đại nhân cũng nghĩ tới nha dịch các nơi sức đơn lực mỏng, cũng nói nếu phủ thành châu huyện nào không xử lý được, nha môn bên trên tự sẽ phái người tới xử trí.
Nghe nói xong những lời này. Đinh Húc thầm nghĩ đối phương rốt cuộc có ý gì. bất quá một tên bách tính bình dân đối diện với một giám mỏ đề đốc từ triều đình ra lại ung dung tự nhiên như thế, cho dù không có chuyện xung đột vừa rồi. cũng làm cho trong lòng người ta khó chịu.
Đinh Húc hừ lạnh một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, xoay người đi vào nội đường.
Khi chưởng quẩy kia nói câu “Phỉ tặc hoành hành”. đám hộ vệ đứng bên trong bên ngoài tên nào tên nầy sắc mặt không vui, có một số tên tính khí nóng nảy thì hiện rõ vẻ giận giữ trên mặt, bọn chúng chính là đám phỉ tặc mà Đinh Húc chiêu mộ. thầm nghĩ bất quá chỉ là một tên thương nhân mà lại dám ngạo mạn như thế. đợi rời khỏi huyện thành, sẽ cho ngươi biết tay.
Những người dân. thậm chí là cả thân sĩ và quan viên ở Lai Vu. đều tránh xa những tên gọi là hộ vệ mỏ này. sợ đụng chạm vào đám sát nhân nhưng vịchưởng quầy thương hội Linh Sơn sau khi ra ngoài cũng chẳng vội rời đi.
Ngược lại vịchưởng quầy đó còn nhìn trái ngó phải, như đang ngắm cảnh trong vườn vậy. chàng hề sợ hãi đám phỉ đồnổi danh hung bạo này, điều này làm cho đám hộ vệ không hiểu ra sao.
Khi người của thương hội đi ra khỏi cửa. trong sân liền có người ào ào cả lên. nói muốn cưỡi ngựa ra ngoài thành bố trí mai phục, cho đám thương nhân không biết trời cao đất dày nàymộtbài học.
Bất quá lập tức có kẻ biết bối cảnh của thương hội Linh Sơn nói ra, làm cho cả sân vườn yên tĩnh lại. không có kẻ nào dám mạnh miệng nữa, có vài tên cơ trí. không thèm nói nhiều, thừa lúc mọi người không chú ý liền mang theo đồ đạcvới vàng bạc chạy luôn.
Đám hạ nhân trong phủ giám mỏ đều biết hôm nay Đinh công côngnổicơn lôi đình, đập hết những đồ trang trí ở phòng bên. đồng thời ở trong phòng chẳng chút cố kị gì há miệng chửi bới om sòm.
Những thái giám này sau khi thân thể tàn tật, nếu tu thân dưỡng tĩnh thì còn được, nhưng đại bộ phận bọn họ đều có chút cố chấp.
Đặc biệt là bọn họ cực kỳ coi trọng vàng bạc châu báu. theo lý mà nói bên Giao châu doanh đưa ra đề nghị kia. Đinh Húc cũng kiếm được lời. hơn nữa nếu tính toán mua bán lâu dài, còn tốt hơn hiện giờ nhiều, nhưng một người tham lam thì tầm mắt luôn hạn hẹp. Đinh Húc chỉ nhìn thấy tổn thất trước mắt, nào có tính toán được lâu dài như vậy?
Bất quá nói đi nói lại, vào thời buổi này. có ai còn đi tính kế “lâu dài”, nếu như suy tính về lâu dài, đám đại địa chủ đã chẳng cần đợi Giao châu doanh làm mẫu, mà tự mình làm rồi, chỉ là không biết mười năm sau. thậm chí một năm sau cái thiên hạ này sẽ trở nên như thế nào. cho nên mới thiển cận như vậy.
Đinh Húc sau khi xả hận một hồi. cũng không biết phải làm gì. nếu mình dùng phương thức kinh tế đôi co với đối phương, thương hội Linh Sơn cũng dùng thủ đoạn thương nghiệp siết cổ ngươi ở vấn đề vật liệu, hơn nữa một bên là đề đốc giám mỏ. một bên là tổng binh một phương, sau lưng ai cũng có bối cảnh cả. chẳng thể lấy thế lực ra chèn ép được.
Thương hội Linh Sơn nói ra chuyện thái giám Lưu Phúc Lai làm cho Đinh Húc kinh hãi, nhưng hậu thuẫn phía sau lưng hắn còn hơn Lưu Phúc Lai một bậc nên cũng không cần lo lắng.
Phát tiết cơn giận xong. Đinh Húc đem tất cả tiểu lại và người phụ trách sổ sách, kho hàng lại trước tiên là hỏi lượng dự trữ than, viên tiểu lại bình thường vì chuyện này mà lo lắng, thấy chủ hỏi tới liền vội vàng báo cáo theo sự thực, than tối đa chỉ đủ dùng cho năm ngày.
Đinh Húc nghe xong cũng không có cách gì. bất quá nếu bảo hắn nhượng bộ thương hội Linh Sơn là không thể, chỉ dặn mấy ngày tới dừng sản xuất, đợi kết quả đàm phán với bên kia.
Ngày hôm sau hai bên đàm phán, Chu Bát Hi chính đang ngây khò khò trong gian phòng thuê của mình, hắn chạy thục mạng tới đây, buổi tối đi ngủ cũng phải đổi mấy nơi liền, sau khi tới thành Lai Vu, coi như là có chỗ dung thân rồi. trong lòng buông lỏng, ngủ cũng an tâm hơn một chút.
Chu Bát Hi cũng biết tin người của thương hội Linh Sơn ngày hôm qua tới đây. nhưng cụ thể đàm phán cái gì thì không rõ lắm, bất quá hắn biết hai bên không thỏa thận thành, thương hội Linh Sơn là cơ cấu ngoại vi của Giao châu doanh, từng làm thủ hạ cho Hoàng Bình nên Chu Bát Hi hiểu hơn người khác một chút.
Nghe thấy hai bên căng thẳng, trong lòng Chu Bát Hi càng mừng, bởi thế hắn với mới có khe hờ sinh tổn trong lòng càngbuông lỏng, ngủ càng thêm say xưa.
Bất quá không ai ngờ lần này thương hội Linh Sơn hành động nhanh như thế. vừa mới sáng sớm đã có nha dịch mang công văn đóng dấu của phủ Tế Nam tới cửa thành, ấn tín công văn này đều là hàng thật, đám sĩ tốt canh cổng tất nhiên không có ý kiến gì.
Không ngờ những nha dịch này vừa vào thành, lập tức lấy ra mấy tờ công văn, bên trên gìấy trắng mực đen cũng con dấu lớn của tri phủ Tế Nam. nói Lai Vu phỉ tặc hoành hành đặc biệt phái nha dịch phủ Tế Nam tới dẫn quan binh tiến hành tiêu diệt.
Lai Vu vốn có hơn nghìn quan binh, cũng có nha dịch của mình, nghe thấy người từ Tế Nam muốn làm như thế đều sốt ruột, nhưng mọi người đều là người triều đình, không tiện động dao động thương, chính đang cãi cọ giằng co thì binh mã chờ đợi bên ngoài đã vào thành rồi.
Đây là binh mã của Giao châu doanh trú tại Tế Nam và Thanh Châu, dẫn đầu là thiên tổng Trương Giang. là cháu của lão quan quân dạy kỹ thuật kỵ chiến cho Giao châu doanh, thủ hạ Lý Mạnh và cơ cấu quan lại quan hệ không tệ. nên chuyện phối hợp này đều tận tâm tận lực.
Cửa thành còn đang tranh chấp, trú quân bên trong thành cũng không nghĩ tới tập trung lực lượng phòng ngự. đợi nhìn thấy Trương Giang suất lĩnh nhân mã ùa tới. lao thẳng qua cửa thành thì đã không còn kịp nữa.
Hiện giờ Giao châu doanh đang mở rộng quân trên quy mô lớn, quân trấn thủ ở Tế Nam cũng có hơn hai nghìn, một người là Trương Giang, một người là Ngụy Lực. hai người chia ra đóng ở nam bắc Tế Nam. ngoài ra còn có diêm đinh vũ trang và các nhân viên khác phối hợp.
Ngụy Lực thăng chức có thể nói là mau chóng, hơn nữa bên trong Giao châu doanh có lời đồn. sau khi mở rộng quân. Nguy Lực sẽ một mình suất lĩnh một doanh, coi như có trời đất của riêng mình rồi.
Thăng chức như vậy. người ngoài không thể nói gì. Ngụy Lực lập công đầu, sau cuộc chiến va chạm ở huyện Tề Hà, biểu hiện càng bắt mắt, chính như tuần phủ Sơn Đông là Nhan Kế Tổ muốn dựa vào thắng lợi của Lý Mạnh để tuyên truyền, đốí với Giao châu doanh mà nói Ngụy Lực cũng phải được lập làm điển hình.
Bất quá Ngụy Lực thăng chức, mang tới không ít áp lực cho Trương Giang, cũng mang tới không ít động lực, một là có nhân tài mới sắp đuổi kịp vị trí của mình, hai là Trương Giang cũng hiểu rõ, Ngụy Lực chính là tấm gương ọi người, nói rõ lập công là sẽ có thăng chức tương ứng.
Trương Giang trong hệ thống của Giao châu doanh cũng được tính là đề bạt rất nhanh, mắt thấy Giao châu doanh sắp mở rộng, nếu như mình lập được công trạng gì. hẳn tiền đồ sẽ không thể ước lượng được, nên đối với việc này thái độ vô cùng cần mẫn mau lẹ. khi thương hội Linh Sơn gửi đi văn thư xin trợ giúp. Trường Giang đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Đều là quan quân triều đình, nên việc làm của Trương Gian có văn thư và trình tự kiểm chứng, tất nhiên không thể vào thành một cái là ra tay bừa, mà chia ra mấy tiểu đội chạy tới khác cửa thành khác, một là nói rõ thân phận của mình, hai là đưa ra công văn của ba nơi tuần phủ Sơn Đông, tổngbinh Sơn Đông, tri phủ Tế Nam. hạ lệnh lập tức đóng cửa thành.
Sáng sớm đột nhiên xảy ra chuyện này. làm cho đám thủ vệ kia luống cuống chân tay. các cửa thành chẳng hề có liên lạc gì với nhau.
Lúc này huyện lệnh Lai Vu, giám mỏ Đinh Húc còn chưa được ai thông báo. không có người làm chủ, đối phương lại đường đường làm theo công sự. nên không thể làm gì khác là nghe lệnh, đóng cửa thành bốn xung quanh.
Quan binh Lai Vu có kiến thức một chút đều nhìn ra. binh mã Giao Châu doanh sát khí đằng đằng, trang bị hoàn mỹ, đám hùng binh này mình hít khói theo không kịp. nên cứ theo quy củ làm việc vậy.
Có người lớn gan thò mặt ra xem. sẽ thấy không biết từ đâu ra những người đội mũ dày che kín mặt đi tới trước mặt quan binh Giao châu doanh, cũng không biết là nói gì. quan binh Giao châu doanh lập tức phân chia đội ngũ đi theo những người đội mũ kia vào trong thành.
Chu Bát Hi không thẹn là nhân vật lăn lộn sống chết nhiều năm, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào lớn. hắn lập tức tỉnh dậy trong gìấc ngủ say. nghe thấy tiếng động tới gần. hắn lập tức cầm lấy thanh đao ở bên giường vào tay.
Giao châu doanh dù lần đầu tới Lai Vu. nhưng có người dẫn đường, nên thuộc lối chẳng kém ai ở nơi này. một đoàn người đi tới trạch viện Chu Bát Hi ở. một người đá vâng cửa sân mấy người yểm hộ lẫn nhau phá cửa phòng, nhưng bên trống không có một ai.
Nhìn thấy cửa sau mở. nhưng chỉ nhìn thấy Chu Bát Hi mặc mỗi quần áo cộc đang muốn leo tường, binh sĩ Giao châu doanh cũng không hàm hồ. có người liền gác súng kíp lên trên ô cửa sổ.
“Đoàng!” một tiếng lớn, tầm mắt người trong phòng bị khói súng che mất. cả đoàn người không dám trì hoãn trong phòng, vội vàng chạy ra ngoài đuôi.
Chỉ có mấy người mắt khá tinh nhìn thấy súng nổ lên, người Chu Bát Hi mềm ra, từ trên tường rơi xuống.
Mấy người trong phòng đi tới thấy Chu Bát Hi nằm sụp trên mặt đất. có một binh sĩ cầm phủ thương cười mắng:
- Tên tiểu tử ngươi mèo mù vớ cá rán. không ngờ bắn trúng lưng hắn.
Tay súng kia vô cùng đắc ý nói:
- Đó là do tài bắn súng của ta tốt. ngươi đừng có ghen.
Lúc này có người hỏi:
- Bắt được Chu Bát Hi thì xử lý thế nào?
- người bên trên chỉ cần cái đầu của hắn. mặc kệ sống chết.
Nghe thấy lời này. người cầm phủ thương kia lùi lại một bước, ước lượng qua rồi vung búa chém một phát đứt đầu Chu Bát Hi.
Thực tế chặt đầu Chu Bát Hi là một loại từ bi với hắn Chu Bát Hi bị bắt trúng vào xương sống, tất cả nội tạng như bị búa đập nát. trước khi bị chặt đầu Chu Bát Hi đã đau tới không nói ra nổilời nào rồi.
Từ những năm cuối thời Thiên Khải cho tới triều Sùng Trinh, thường có văn nhân bút ký. nói là Sấm tặc vì vây công thành nào đó lâu không hạ được, quan binh sau khi tới giải vây. vào thành rồi còn làm trong thành thê thảm hơn khi bị Sấm tặc bao vây. người dân gào khóc vang trời như ngày tận thế tới nơi. quan binh giết người cướp bóc. gian dâm phụ nữ. không chuyện gì không làm.
Lúc này Vu Thành thực sự cũng có vài phần cảnh tượng đó. bất quá những bách tính bình dân địa chủ thân sĩ không bị tổn hại gì. ngược lại có người còn hào hứng ghé lên tường, hoặc nấp trong nhà nhìn cảnh tượng trên đường phố qua khe cửa.
Trên đường phổ đúng là có người gào khóc bỏ chạy, có người tuyệt vọng kêu cứu, thi thoáng còn thấy mấy quan quân trò chuyện vui vẻ. từ trong phòng bắt ra kẻ nào đó. trực tiếp ấn lên mặt đường chặt đầu. thi thể cứ vứt ngay ra đó. chỉ cầm đầu lâu đi, ban đầu còn có nghe thấy tiếng chém giết, về sau chỉ còn lại tiếng cầu xin.
Cảnh tượng thê thảm như vậy nhưng cư dân Lai Vu lại thấy rất vui mừng, những người gia cảnh sung túc còn sai người chuẩn bị rượu thịt, để buổi tối ăn mừng.
Những kẻ bị giết kia đều là đám gọi là hảo hán giang hồ hoành hành bá đạo, trong thành Lai Vu không biết có bao nhiêu người vì bọn chúng mà nhà tan cửa nát, nhưng đám khốn kiếp này có giám mỏ bảo vệ. trong thời buổi loạn lạc. thành Lai Vu vì có sắt. nên cũng miễn cưỡng sống tạm. nếu đi tới nơi khác, khó tránh khỏi chết đói. nên không muốn bỏ vùng đất đầy lang sói này.
Hôm nay không biết những sát thần kia từ đâu tới. đem hết đám lang sói khốn kiếp kia xử trảm, nhìn bọn chúng cầu xin, rồi đầu một nơi thân một nẻo. ai nấy đều kêu to thống khoái, cũng có người nghe ngóng những binh mã này lai lịch thế nào. nghe thấy là Giao châu doanh của tổng binh Lý Mạnh, đều thầm ghi nhớ trong lòng.
Có người sung sướng nhưng cũng có người ngược lại.
Đinh Húc khoác một cái áo ngoài, ngồi ở đại đường nha môn giám mỏ. vị trí đại đường này là nơi tốt nhất cả Lai Vu, đối diện là con đường chính của thành.
Trước nay nơi này là trung tâm thực sự của Lai Vu. người dân thường đi qua đều run run rẩy rẩy. thậm chí có người thà đi đường vòng xa hơn, nơi này cũng có khí phái quan phủ sâm nghiêm, bất qua hôm nay tất cả đều chẳng còn lại gì.
Đinh Húc mặc dù ngồi ngay ngắn ở đó. nhưng bên cạnh lại có binh sĩ Giao châu doanh ra ra vào vào. không ngừng có người kêu khóc mắng chửi bị kéo ra, đám hộ vệ ngày thường tự phụ kiêu dũng, trước mặt quân chính quy không đáng nhắc tới. hơi phản kháng một chút là giết ngay, làm bọn chúng sợ vỡ mật.
Mới đầu còn có kẻ hô “Đinh công công cứu mạng!” về sau thấy Đinh Húc mặt xám xịt không nói. người phía sau chẳng thèm gọi hắn cứu mạng nữa.
Đinh Húc ngồi đó mặt lạnh tanh, nhưng cánh môi run run, giống như vừa nghiến răng nói gì đó. nếu như có người ở gần sẽ nghe thấy hắn run giọng nói như cười lạnh:
- Được....được...được lắm...
Chuyện mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Thuận Minh Thuận Minh - Đặc Biệt Bạch