He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 449 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 198: Đại Trạch Môn.
hỉ có thể dựa vào suy đoán. Lý Mạnh đoán chừng cũng chính là tin tức đó. Đầu tháng mười, thời tiết chuyển lạnh, phía tuần phủ quả nhiên là hạ mệnh lệnh cùng binh bộ. Yêu cầu Lý Mạnh coi trọng phòng ngự phủ Thanh châu, điều dộng bộ đội tới đóng quân. Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lý Mạnh trong lòng rất cao hứng, thầm nghĩ cuối cùng cũng sắp được động thủ với Lưu Trạch Thanh rồi. Hắn sớm đã điều ba ngàn binh mã tới nơi giao giới của phủ Thanh châu và hai phủ Đông Xương, Duyện châu. Mã Cương tọa trấn ở đó, tùy thời có thể động thủ tác chiến, trước mắt mình chỉ cần tăng cường chuẩn bị là được.
Có điều tin tức kế tiếp lại khiến hắn dỡ khóc dỡ cười, yêu cầu không được nhiễu dân, chăm chỉ huấn luyện thuần túy là văn chương sáo rỗng, nhìn thế nào cũng không nhìn ra được ý tứ muốn động thủ. Hơn nữa cả Sơn Đông cũng chỉ có binh mã nhà mình bị điều động, còn những binh mã nhà khác thì không có động tĩnh gì.
Sau trung tuần tháng mười, Lý Mạnh cuối cùng cũng không ôm hi vọng đối với việc này nữa, hiểu rõ bên trên căn bản là không có ý tứ động thủ. Kỳ thực, Lý Mạnh tự cảm thấy kế sách tuyệt diệu này có vấn đề về thường thức.
Quan binh và Sấm quân tình cờ đụng nhau, liều mạng chém giết là điều chắc chắn song phương thư từ qua lại khẳng định là có. Đây là kết tinh của trí tuệ chính trị nhiều năm, song phương ai vì chủ nấy, chém giết là điều nên làm nhưng hai bên để lại liên hệ, ngày sau có cơ hội vui vẻ gặp nhau, cũng là điều nên làm.
Cho nên dạng thư tín này cho dù là loại khí lượng hẹp hòi như hoàng đế Sùng Trinh, cũng chỉ có thể hất đổ cái chén mà thôi, một là đại tướng có binh quyền không thể dễ dàng thay đôi. sợ gây ra loạn, hai là cũng thực sự biết rằng chuyện này cũng là bình thường, cách nói binh tặc là người một nhà cũng được dùng lâu rồi. Nếu không có chứng cứ và tố giác rõ ràng thì cũng chẳng làm được gì. Nếu văn quan đốc phủ dám có loại chuyện này thì ắt sẽ bị xét nhà diệt tộc lăng trì có lúc văn quý võ tiện cũng không phải là đúng tuyệt đối.
Đối điện với loại kết quả này Lý Mạnh chi đành cười khổ mà thôi, mong ngóng được di chuyển địa điểm đóng quân, ai ngờ lại là từ Lai châu di chuyển tới Thanh châu, đúng là nực cười.
Nhưng chuyện đã rồi thì chỉ có thể chiếu theo mà làm thôi. Trước khi vào đông, trang viện Lý gia đang sửa chữa cuối cùng cũng có thể vào ở, già trẻ lớn bé nhà Tôn gia cùng với Mộc Vân Dao, Cố Hoành Ba, Liễu Như tam nữ đều chuyển vào trạch viện này, nếu dùng từ vào ngục mà nói thì còn thỏa đáng hơn. Bởi vì ít nhất trong đoạn thời gian này không thể được ra ngoài.
Trạch viện của Lý Mạnh vẫn là cái lúc trước, cách quân doanh không quá một trăm bước, các thân vệ thì vây ở bên ngoài, hắn cũng không chú trọng tới chất lượng sinh hoạt gì cả, sống qua ngày là được rồi.
Đương nhiên những người của Tôn gia và tam nữ khi vào sống, trước khi tu sửa còn cho rằng sau khi tu sửa xong sẽ là một phủ đệ phú lệ đường hoàng, bất kể là thế nào thì cũng được sống thoải mái hơn. Một số người trong lòng còn mơ hồ cảm thấy chờ mong, nhưng sau khi vào sống, nhìn thấy tường đá cao cao còn có hồng y đại pháo ở khắp nơi, chiến hào công sự ở trong trạch viện, lại còn các vệ sĩ mặc y giáp hạng nặng, đều có chút kinh hãi. Bọn họ chẳng qua là văn nhân nữ tử, nào đã bao giờ thấy sát trận trượng như thế này.
Nhưng Lý Mạnh sống thì lại tự tại vô cùng, bất kể là hiện đại hay là cổ đại, chỉ có trong sinh hoạt quân doanh khẩn trương và quy luật như thế này hắn mới cảm thấy có ý nghĩa. Trong mấy tháng tu sửa, người của Tôn gia sống ở phía Tiết gia đảo thiên hộ sở. Linh Sơn vệ hiện giờ trăm phần trăm là đất của Lý Mạnh, tất cả đều có thể yên tâm, án chiếu theo báo cáo của những thân vệ được cắt cử quan sát người của Tôn gia, người của Tôn gia sau lúc ban đầu cảm thấy sợ hãi thì dần dần cũng biến thành yên ổn.
Dẫu sao thì người của Tôn gia sau khi Tôn Nguyên Hóa chết ở trong phủ Tùng Giang cũng chỉ đóng cửa không ra ngoài, hiện tại bị nhốt ở đây cũng không có gì mà không quen.
Tôn gia tam tử ngoại trừ Tôn Hòa Đấu hôm đó có đối đáp với Lý Mạnh ra còn có Tôn Hòa Đinh và Tôn Hòa Kinh hai người, ba người bọn họ chẳng qua chỉ an ủy vợ con đừng hoảng hốt, nói rằng người bắt cóc bọn họ tới đây cũng không có ác ý gì cả, còn lại chỉ là hai chữ ăn ngủ.
Người của Trịnh gia bản sự thật sự không nhỏ, không chỉ bắt cóc một nhà già trẻ người mà các loại tài sản châu báu, thư tịch của Tôn gia, vài ngày sau cũng được đưa tới hết thảy. Ba huynh đệ của Tôn gia khóc cười không xong, vừa thêm kinh hãi vì thế lực của người bắt cóc, nhưng Lý Mạnh có mệnh lệnh đối với hạ nhân hầu hạ họ. Đó là không được phép nói một câu, đối phương nếu có yêu cầu gì thì cứ việc viết ra, cầm ra bên ngoài tự có người lo liệu.
Kết quả bị nhốt ở Tiết gia đảo vệ sở mấy tháng, người của Tôn gia ngoại trừ phán đoán mình có thể phải ở lại một giải Sơn Đông Lai châu thì khôngbiết được gì nữa.
Nhưng Lý Mạnh hầu hạ tử tế, thư tịch trong nhà thì cũng đều được chuyển tới. Người của Tôn gia sau một tháng cũng quen rồi, cũng chỉ có thể nhận mệnh, dẫu sao thì lúc này mệnh vận là nằm trong tay người ta, không phải là do mình.
Án chiếu theo hồi báo của người quan sát bọn họ. Tôn Hòa Đinh và Tôn Hòa Kinh mỗi ngày đều dọc tàng thư trong nhà, phần lớn đều là các thư như điển tịch của thánh nhân và thi từ bút ký, nhàn rỗi thì dạy con cháu nhận chữ đọc sách, cũng có dáng vẻ của nhân sĩ giàu có ở thôn quê, người duy nhất có chút bất đồng là Tôn Hòa Đấu.
Thư tịch bút ký được chọn ở Tôn phủ ở phủ Tùng Giang mang tới phần lớn là thuộc về hắn. Theo kết quả mà Ninh sư gia điều tra được, đại bộ phận đều là bản thảo của Tôn Nguyên Hóa, còn có một số thư tịch khác, bên trong có mấy văn bản chữ Tây Dương. Tôn Hòa Đấu này mỗi ngày đều ở trong phòng sao chép.
Hơn nữa còn chủ động đề xuất với hạ nhân, muốn đi xem hỏa pháo mà hôm đó vận tới. Lý Mạnh tuy cự tuyệt, nhưng vẫn tặng cho hắn một khẩu súng điểu mà Giao châu doanh Quách Tống chế tạo, theo hạ nhân hồi báo nói là Tôn Hòa Đấu sau khi thấy súng, trên khuôn mặt một mực âm trầm liền lộ ra thần sắc hưng phấn dị thường, sau khi nghiên cứu mấy ngày, không ngờ lại hỏi hạ nhân một vấn đề kỳ quái, vấn đề này khiến Lý Mạnh cũng phải ngạc nhiên, câu hỏi không ngờ lại là "Nơi đây chính là trung thổ ư?"
Án chiếu theo kết quả quan sát của mình, người chuyên nghiên cứu hỏa khí gần như chắc chắc là Tôn Hòa Đấu này, sau khi toàn bộ vào sống trong trang viên Lý gia. Lý Mạnh quyết định chủ động tiếp xúc.
Tật xấu của người đọc sách nhiều đặc biệt, tính khí cũng khác hẳn người bình thường, đây là cảm giác của Lý Mạnh, nếu khiến đối phương có thể ra sức cho mình, chuyện mấy lần ghé nhà tranh là phải làm, thái độ khách khí cũng phái có, ai bảo mình cần loại nhân tài giống như đối phương chứ.
Dưới sự phân phó của Lý Mạnh trạch viện của Mộc Vân Dao và Cố Hoành Ba cùng Liễu Như cạnh nhau, đây cũng là hảo ý của hắn, thầm nghĩ tiểu nữ hài chung quy vẫn cần phải chơi đùa, mọi người ở cùng nhau cũng vui hơn.
Ai ngờ Mộc Vân Dao căn bản là không lĩnh tình, mỗi ngày đều chạy tới chỗ hắn. Công báo và đường báo cùng với các loại văn thư lúc trước đều phải năm ngày mới giải thích một lần hiện giờ thì cứ có là nói, một chút cũng không chậm trễ.
Vào hạ tuần tháng bảy, trên công báo đã truyền tới tin tức thủ phụ nội các kinh sư Ôn Thể Nhân vì sinh bệnh, chủ động xin từ chức, được hoàng đế phê chuẩn trí sĩ vinh quý.
Lý Mạnh vốn cho rằng thay đổi là chuyện bình thường, ai ngờ mới có mấy tháng mà hướng gió lại đổi mạnh, nhân sĩ triều dã nhao nhao dâng tấu chương, nói là Ôn Thể Nhân lúc thượng nhiệm thủ phụ kết bè kết đảng, làm bao điều không hợp pháp, rất có ý tứ muốn đánh rắn giập đầu.
"Theo những tin tức ở các nơi, phía Ôn Thể Nhân vốn muốn lấy lùi làm tiến, mượn cơ hội cáo bệnh để làm một số chuyện ai ngờ bất kể là phái Tào Hóa Thuần hay là phía đảng Đông Lâm đều là súc lực đã lâu, nhân cơ hội ở bên cạnh thánh thượng mà ra sức đả kích, thánh thượng lại là trong mắt không muốn có cát, lập tức phê chuẩn đơn xin từ chức của Ôn Thể Nhân, trước mắt các phương đang đánh rắn dập đầu!
Lý Mạnh ngồi trong thư phòng đùng tay chống cằm. Vừa nghe Mộc Vân Dao thủ thỉ nói lại cục thế ở trong triều, một lượng lớn tin tức thời sự của triều dã được tập họp ở chỗ Mộc Vân Dao, nữ hài sau khi phân tích chỉnh lý thì nói lại kiến giải của mình cho Lý Mạnh nghe, nếu là lúc ban đầu, Mộc Vân Dao chẳng qua là mượn vào sự mưa dầm thấm lâu ở trong vương phủ. Sau đoạn thời gian được rèn luyện, đọc một lượng lớn văn cáo chính sự này lại có kết quả làm ấn chứng so sánh năng lực phân tích của Mộc Vân Dao đã biến thành rất mạnh.
Nghe giọng nói ưu mỹ và sự phân tích có trật tự của nữ hài. Lý Mạnh có lúc cảm giác đây là sự hưởng thụ khó mà có được, Mộc Vân Dao nói xong. Lý Mạnh mỉm cười nói với nàng ta: "Cô nương khác ở vào tuổi của muội, chính là tuổi vô lo vô nghĩ, ở bên cạnh ta thì mỗi ngày đều phải phân tích những cái này, làm khổ muội rồi."
Mộc Vân Dao nghe thấy Lý Mạnh nói vậy, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, nói khẽ: "Không khổ đâu, mỗi ngày đọc những cái này muội cũng cảm thấy rất thú vị."
Lý Mạnh gật đầu, lại đột nhiên phát hiện Mộc Vân Dao trên mặt có trang điểm nhàn nhạt, nữ hài vốn tuyệt sẳc sau khi trang điểm càng sinh đẹp hơn, hắn gật đầu khen: "Vân Dao nhà ta đã là đại cô nương rồi cũng biết trang điểm cho mình, quả nhiên là xinh đẹp hơn nhiều."
Phải biết khi gặp nữ hài này ở thành Khai Phong, chưa từng trang điểm bao giờ, cái này chính là cái gọi là lệ chất trời sinh, lời này của hắn bất kể là nói thế nào thì cũng là tán dương, nhưng lọt vào tai nữ hài, lại khẳng định không mang theo hiệu quả như Lý Mạnh đã nghĩ. Mộc Vân Dao mặt lập tức trầm xuống, cũng không nói gì, quay người bước thẳng ra ngoài.
Trước mắt ở phủ Lai châu, người dám vô lễ với Lý Mạnh như vậy cũng chỉ có vị "đại tiểu thư" trong miệng mọi người này. Lý do Mộc Vân Dao trang điểm rất đơn giản, bởi vì mỗi ngày đều thấy Cố Hoành Ba và Liễu Như trang điểm, hai nữ tử đó chính là đại hành gia về trang điểm, thấy đối phương sau khi trang điểm thì tăng thêm mấy phần tư dung mỹ lệ. Mộc Vân Dao đột nhiên cảm thấy có nguy cơ, nói sao thì cũng phải làm theo, thua người chứ không thể thua trận.
Tính khí của nữ hài Lý Mạnh cũng không quan tâm lắm, hắn sau khi nghe xong, trực tiếp tới chỗ ở của Tôn Hòa Đấu, người đã tới rồi, phí tâm lung lạc cũng là điều cần thiết.
Khi người của Tôn gia chuyển vào đây đã được biết thân phận tham tướng phân thủ Lai châu của Lý Mạnh, cũng tính như là làm yên lòng những người này, bị quan phủ đại tướng bắt cóc, dẫu sao thì so với bị hải tặc bắt cóc thì cũng an tâm hơn.
Gia chủ tới cửa, Tôn Hòa Đấu cũng không dám cự tuyệt, chỉ có thể không nóng không lạnh nghênh đón chiêu đãi. Lý Mạnh sau khi ngồi xuống, tình cảnh rất là lạnh nhạt xấu hổ. Lý Manh không nói lời thừa mà hỏi thẳng: "Tôn tiên sinh có biết tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ không?"
Thuận Minh Thuận Minh - Đặc Biệt Bạch