I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 449 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 177: Đại Lễ!
ý Mạnh đậy từ rất sớm, phát hiện ra Lưu Thiên đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài, nói một cách cung kính rằng trấn thủ đại nhân có việc công vụ khẩn cấp, không đến tiễn hắn được. Lý Mạnh biết đó là do lão nhân gia không muốn chứng kiến cảnh tống biệt, cả hai đều là người trưởng thành, động đến tình cảm thì đều sẽ cảm thấy có chút khó xử. Ở thòi đại này, sau một lần tiễn đưa rất có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại được nhau nữa.
Vệ đội hộ vệ bên cạnh Lý Mạnh lúc nào cũng có thể hành động, điều cần làm hiện nay là chèo thuyền mang số áo giáp và mã cụ lấy được từ kho vũ khí vận chuyển về Giao Châu.
Khi nói chuyện này với Lưu Thiên, bên đó hình như đã có chuẩn bị từ trước, Lưu Thiên chỉ là vừa cười vừa nói, thiếu gia buổi chiều hẵng đi, bên phủ đã xắp xếp ổn thỏa cả.
Các hộ vệ đi theo Lý Mạnh cũng là biết được sự việc xảy ra ở Sơn Đông, những người này đều là những nhân vật nòng cốt của doanh trại Giao Châu, nghe thấy việc doanh trại của mình bị ức hiêp ở Sơn Đông, họ cảm thấy lo lắng trong lòng, việc phẫn nộ cũng là khó tránh, ai nấy đểu muốn về sớm một chút, ngay tối hôm qua đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi đâu đấy, chỉ chờ đợi sáng sớm là xuất phát.
Cho nên kể cả chỉ là đợi từ sáng đến chiểu, đám người này cũng là cảm thấy lòng cháy như lửa đốt, Lý Mạnh cũng có chút nóng ruột, người của phủ trấn thủ đã chẩn bị một bữa cơm trưa thịnh soạn, cả đám người sau khi ăn xong, Lưu Thiên mặt nớ nụ cuời bước đến nói với Lý Mạnh là có thể lên đường được rồi.
Sức khóe của vị cha sứ tên Fiedeler đó rất không tốt, có lẽ là sự suy nhược do dinh dưỡng không được cung cấp đầy đủ, một ngày hai ngày cũng không thể hồi phục lại được, Lý Mạnh sắp xếp riêng cho ông ta và Tô An Kỳ một chiếc xe ngựa, kết quả là vị cha sứ này ngồi trên xe cầu nguyện một cách chân thành, nói là chúa ban phước lành gì gì đó.
Degrasse hôm qua tuy thà rằng bản thân bị sỉ nhục, cũng phải mang được thức ăn về cho Tô An Kỳ và cha sứ. Nhưng trên đoạn đường từ phủ trấn thủ đến Độ Khẩu này, cái thói ham ăn lười làm của hắn hiện lên cứ gọi là rõ ràng.
Mấy lần hắn nhảy lên xe ngựa ngồi, đều là bị các binh sĩ của doanh trại Giao Châu kéo xuống, nghĩ thầm, đàn ông sức khỏe đầy người như ngươi cướp chỗ ngồi với một lão già ốm yếu làm cái gì. Đương nhiên, nếu như hắn không phải là ham ăn lười làm, thì ở thành Nam Kinh những chỗ có thể bó sức kiếm tiền là rất nhiều hà tất phải đến sòng bạc để giở thủ đoạn lừa tiền người khác.
Tên Đặng dương nhân này ngoài tóc vàng mắt xanh ra hoàn toàn không có chút gì dáng dấp của người nước ngoài, một người từ châu Âu đến đại Minh như hắn, kiến thức quả không ít, cộng thêm tính cách hòa đồng, trên đường đi chỉ nghe hắn nói chuyện thôi cũng làm cho mối quan hệ giữa hắn với đám người của doanh trại Giao Châu được tăng nhiệt nhanh chóng.
Nhưng vấn đề giữa trường mâu và thương rìu cái nào hơn cái nào kém thì trên dưới cả doanh trại Giao Cháu tuyệt đối sẽ không có ai xem nhẹ, tuy sự việc trước mắt khẩn cấp. Nhưng Đặng dương nhân ngươi vẫn phải theo bọn ta đến Sơn Đông, đến lúc đó nhất định phải so tài cao thấp.
Degrasse có thể nhượng bộ về những chuyện khác, nhưng về chuyện này thì hắn lại là quyết không nhượng bộ. Bộ dạng rất kiên định, thế là hai bên giao hẹn tỉ thí.
Vốn dĩ sau khi nhận được tin tức từ bên Sơn Đông, ai nấy đều là nóng ruột, nhưng sáng nay khi nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh như không của Lý Mạnh, mọi người mới xem là cảm thấy yên tâm hơn, cũng không cảm thấy quá sốt sắng nữa.
Thời gian đi trong thành Nam Kinh cũng là không quá dài, từ cổng thành đến Độ Khẩu vẫn cần nửa canh giờ nữa. Phía trước là mấy người dẫn đường của phủ trấn thủ, Lưu Thiên thì đi bên cạnh Lý Mạnh, hai bên cũng là không nói gì.
Lý Mạnh ngồi trên ngựa, khi nhìn thấy Độ Khẩu, thì phát hiện ra có mấy người quen đang vội vã chạv về phía bên này, chính là người của Trịnh gia gặp mấy ngày trước đó, người đi đầu chính là Trịnh Sa.
Hôm đó khi gặp mặt Lý Mạnh, hai bên chào hỏi nhau. Trịnh Sa cũng chỉ là chắp quyền khom lưm mà thôi, tuy nói Lý Mạnh thân làm quan, nhưng cũng chỉ là chào hỏi nhau một cách bình đẳng, còn hôm nay thì lại khác, đầu tiên là Trịnh Sa chạy bước nhỏ đến, vẫn chưa đợi Lý Mạnh xuống ngựa, liền chủ động vừa cười vừa quỳ xuống, giập đầu một cái với Lý Mạnh, trong mồm thì nói liên hồi:
“Hôm đó mạo phạm, xin đại nhân thứ tội”.
Điểu này rõ ràng là nói, mấy ngày trước bình lễ tương kiến là do Lý Mạnh không chịu được cảnh một lão nhân gia quỳ ngay trước mặt mình, càng huống hồ mối quan hệ giữa doanh trại Giao Cháu với đối phương là vô cùng mật thiết, hắn bèn muốn nhảy xuống ngựa, nhưng bị Lưu Thiên kéo lại, Lưu Thiên tuy là hạ nhân trong phủ trấn thủ, nhưng lúc này lại hiện lên cực kỳ có uy thế.
Căn bản là không xem một đại cường hào trên biển đang quỳ dưới đất này ra gì, ông ta chỉ là quay đầu lại vừa cười vừa nói với Lý Mạnh:
“Giới thượng nhân Bát Mân nghe tin thiếu gia quay về Sơn Đông, đều chủ động nói sẽ cung cấp thuyền để vận chuvển, những nghĩa dân như thế này đúng là rất đáng được khen ngợi”.
Đâu có phải nghĩa dân, rõ ràng là đã đắc tội với nhà nào đó ớ Uy Viễn Hầu. Lúc này nếu như không đến nhờ vả Lý Mạnh và phủ trấn thủ thì khó tránh có ngày nào đó bị người ta báo thù, không những thế, hôm đó kì kèo mặc cả với Lý Mạnh, ai ngờ Lý Mạnh lại chính là thân thích của thái giám trấn thủ Giao Châu, người như Lý Mạnh hắn nịnh hót còn không kịp, chứ đừng nói là đặt điều kiện.
Đương nhiên trong lòng tên Trịnh trưởng quầy đó cũng là chửi thầm, nghĩ thẩm, ngươi có người thân thích có quyền lực cao như vậy, còn tìm Trịnh gia chúng ta làm cái gì, còn không phải là đùa giỡn với người khác?
Nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng làm thì là chuyện khác, sau khi Lưu Thiên tìm đến họ, các thương nhân Bát Mân lập tức được huy động hết mức, một số thuyền đã được chất đầy hàng cũng là đều bị tháo dỡ hết xuống, giành riêng để chở người chở đồ cho bên phía Lý Mạnh.
Xem ra lúc buổi trưa, những thứ như áo giáp, mã cụ đểu đã được vận chuyển đến đây. Lưu Thiên và Lý Mạnh đi theo mấy người của Trịnh gia lên mấy con thuyền để kiểm kê lại hàng hóa một chút, áo giáp và mã cụ đều đã được chất lên hoàn tất. Nhìn xong những thứ này, Lưu Thiên ra hiệu là vẫn còn lời muốn nói với Lý Mạnh, Lý Mạnh bảo những hộ vệ của mình tránh ra xa một chút. Lưu Thiên vẫy vẫy tay vói những người ở phía sau mình, có người dắt đến ba chiếc xe ngựa lớn đến, trên xe đều đặt nhũng chiếc rương bọc sắt. Lý Mạnh âu cũng là chú ý đến một chi tiết, vệt bánh xe hằn sâu xuống đất. Rõ ràng trọng lượng của thứ mà xe ngựa kéo là không hề nhẹ.
Lưu Thiên trầm giọng xuống nói:
“7000 lượng vàng, còn có 3 vạn lượng ngân phiếu, đây là số tiền mà lão gia dặn dò tiểu nhân đua cho điệt thiếu gia”.
Hơn mười vạn lượng? Lý Mạnh lập tức bị con số này làm cho giật mình, kể cả là có nợ trả nợ, nhưng số tiền mà hắn cho mượn đi giờ lại thành ra gấp đôi, thái giám trấn thủ tuy tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng những chi phí cần dùng cũng là rất lớn, đây là mới nhận chức được nửa năm, mà đã đưa cho mình nhiều như này, thì còn thừa lại được bao nhiêu?
Lưu thái giám nhìn thì thấy không giống một người tham tiền hám của, nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lý Mạnh, Lưu Thiên liền vừa cười vừa giải thích:
“Lão gia đến Nam Kinh nhậm chức, lễ gặp mặt của những thương hộ các nơi của Nam Trực Lễ, rồi các tướng quán các nơi tính tổng cộng lại đã là 15 vạn lượng, phía phủ trấn thủ cũng chi tiêu ít, tiền hiếu kính cũng nhiều, lão gia nói số tiền này để bên này thì cũng xem là tiền dưỡng lão vẫn là bên phía thiếu gia ngài cần đến nó hơn”.
Lý Mạnh lắc lắc đầu trong lòng hắn có một cảm giác rất khó diễn tả bằng lời, im lặng một lúc rồi nói:
“Hôm nay trước lúc đi mà không thể gặp xin Lưu quản gia chuyển lời cảm ơn của ta đến bá phụ”.
Có được câu trả lời của Lý Mạnh, Lưu Thiên vừa cười vừa gật gật đầu, vẫy tay về phía sau. Những người tùy tùng đang đứng bên cạnh đó liền chạy đến chuyển những chiếc hòm lên thuyền.
Điều này vẫn chưa phải là xong, nhìn thấy đồ đạc là không ít, Lưu Thiên gọi đội trưởng đội thuyền xuống, liền thấy một tướng quân mặc một chiếc chiến áo uyên ương, người này bước đến trước mặt Lý Mạnh và Lưu Thiên, vái một vái hành lễ.
Lý Mạnh cũng là biết người này, là thiên hộ Hoàng Bình, người này sau khi quỳ xuống là cứ quỳ đó luôn không đứng dậy nữa, Lưu Thiên vừa cười vừa giới thiệu:
“Trong số các tướng quân của Cấm Vệ, vị Hoàng Bình này là người đi theo lão gia từ kinh thành đến đây, trước đây là tiểu quân hiệu của doanh trại kinh thành, trưởng bối trong nhà là cố giao với lão gia, cũng xem là một thằng bé có chí. Chỉ là trong cấm vệ của thành Nam Kinh, đúng là không có việc gì làm, mấy lần cứ quấn lấy lão gia nói là muốn ra ngoài làm một quân hiệu, nhưng đều là không tìm được nơi thích hợp, thằng nhóc này âu cũng là có duyên đi theo phía điệt thiếu gia ở Giao Châu một thời gian, đến Nam Kinh lại có duyên gặp gỡ như thế này, lão gia nói là cứ để nó đi theo thiếu gia đi.
Lời này vừa dứt, Hoàng Bình đang quỳ dưới đất liền giập đầu thêm mấy cái cộp cộp, nói một cách cung kính:
“Xin thiếu gia thu nhận Hoàng mỗ, vên trước ngựa sau (ý nói là luôn đi theo bên ngài), dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ”.
Tối hôm đó gặp được Hoàng Bình trong quân doanh còn có cả sự cảm khái toát ra người thiên hộ này, làm cho Lý Mạnh có ấn tượng khá tốt về hắn, chỉ là một người như thế này đi theo bên cạnh mình, là tự nguyện muốn được như vậy, hay là lão thái giám hoặc người khác đặt hắn ở bên mình để theo dõi, đúng là rất khó nói.
Có điều bất luận thân phận của hắn như thế nào, thì bên phía mình vẫn là phải thu nhận, Lý Mạnh cũng không nói những lời khách sáo như mời đứng dậy.... chỉ là nói một cách bình đạm:
“Điệt thiếu gia là cách xưng hô riêng tư, sau này gọi ta là đại nhân”.
Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy. Hoàng Bình lập tức biết là đối phương đã thu nhận mình, lại là giập đầu liên tục thêm mấy cái, lùi ra sau, Lưu Thiên bổ sung thêm một câu, nói:
“Bên phía Hoàng Bình còn mang theo mấy quân hiệu thân tín, vậy đều để điệt thiếu gia chiếu cố vậy”.
Lý Mạnh gật gật đầu, thấv mấy người thủ hạ của mình đã kiểm kê hoàn tất hàng hóa trên thuyền, các hộ vệ đều đã lên thuyền cả, nghĩ thầm, những chuyện như tìm thuyền, đưa tiền, đưa người, chắc là cũng xong rồi, nhưng thấy Lưu Thiên không hề có ý muốn cáo từ, Lý Mạnh liền cảm thấy có chút khó hiểu, đang lúc định hỏi thì nghe thấy Lưu Thiên vừa cười vừa nói:
“Sự tích điệt thiếu gia đại đấu tiểu hầu gia tại Mi lâu, đến giờ đã được truyền tụng khắp nơi của thành Nam Kinh này, còn có những tiên sinh bình thoại của các trà lâu tửu quán, viết chuyện này thành văn chương".
Lý Mạnh cười trừ hai tiếng, chuyện này bất luận nói thế nào thì cũng đều là không vẻ vang lắm, chỉ là không biết lúc này đối phương nói chuyện này ra là có ý gì.
Cái nét cười trên mặt của Lưu Thiên quả thực là vô cùng có ý vị sâu xa, nói một cách cung kính:
“Điệt thiếu gia hiện nay tuổi cũng không còn nhỏ nữa, chung quy trong phòng cũng cần phải có một số người hầu hạ…”Đang lúc nói những lời này. Lưu Thiên vỗ tay một tiếng, phía bên kia có một hàng người bước đến. Lý Mạnh nhìn về phía đó, bộ dạng lập tức có chút kinh ngạc, có mấy bà mụ khỏe mạnh đang kẹp hai cô gái đi về phía này, sở dĩ không nói là “dìu” là bởi vì hai cô gái này từ đầu chí cuối đều là đang giãy giụa.
Nhưng hai cô gái này cũng là không chửi bới gì, âu cũng là kì quái, lúc đi ngang qua người Lý Mạnh, một cô gái quay đầu lại trừng mắt lên với hắn, nói:
“Đồ vô liêm sỉ”.
Bà mụ đứng bên cạnh lập tức lôi ra một cái khăn tay sạch, nhét vào mồm cô gái đó, tiếp tục đẩy lên thuyền, cô gái phía sau cũng là sắc mặt lạnh lùng trừng mắt một cái với Lý Mạnh, cũng là bị nhét khăn vào mồm rồi đẩy lên thuyền, phía sau mấy bà mụ này, còn có 6, 7 a hoàn, trong số đó cũng có người mà Lý Mạnh biết.
Cô gái mắng hắn đó là Cố Hoành Ba, cô gái phía sau tuy hắn không biết, nhưng có nét thanh tú diễm lệ lạ thường, cũng là tuyệt sắc giai nhân.
Thuận Minh Thuận Minh - Đặc Biệt Bạch