The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Đầu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 465 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 07A
hương 7: Sưởi ấm - Hòa
Không cần ta, ta không cần.
Không yêu ta, ta không yêu.
Dập tắt ngọn đèn, ngay cả hình bóng cũng không còn tồn tại.
“Không yêu ta, ta không yêu” – Vương Phỉ
Tôi cứ thế ở lại biệt thự của Tần Thiệu. Tần Thiệu vẫn chưa hoàn toàn hết đề phòng tôi. Tôi biết giới doanh nhân lòng dạ ai cũng sâu như biển, âm mưu nhiều như mây, tùy tiện dỡ xuống đề phòng là không thể, vì vậy nóng ruột cũng vô dụng.
Tôi rất ít khi trở về trường, học kỳ này vốn không cần phải lên lớp nữa. Tôi nghĩ nên quay về trường làm công tác chủ nhiệm lớp. Vừa mới trở về đã bị giáo sư hướng dẫn đẩy đi họp thay ông ấy. Thì ra thầy hướng dẫn của tôi lại chọc phải mấy đồng nghiệp khác, ông ấy sợ trong hội nghị công nhân viên chức gặp phải kẻ thù, nhỡ may lại dấy lên tranh chấp thì ngay cả trường học cũng không đặt chân vào được nữa, nên mới ép tôi thay mặt tham dự. Dù sao, loại hội nghị này không yêu cầu từng cá nhân phát biểu, cũng chỉ là bệnh hình thức thôi.
Tôi nghĩ giáo sư của chúng tôi làm người thật thất bại, người trong ngành trong nước đều không có ấn tượng tốt về ông ấy, nay cả đồng nghiệp cũng nhìn không thuận mắt, sau này lại có một sinh viên tự sát khiến tiếng ác của ông ấy lại như thêm sương trên tuyết, nghĩ vậy nên tôi đành làm từ thiện cho ông ấy, đi tham dự hội nghị này.
Hiệu trưởng đầu bóng loáng như biển Địa Trung Hải đứng trên đài chủ tịch tuôn ra một loạt tổng kết về trọng điểm giảng dạy thời gian vừa qua, trên cơ bản là tỷ lệ năm mươi năm mươi, một nửa thành tích, một nửa trách phạt, giống như bất cứ một hội nghị nào tôi từng tham dự trước đây. Tôi buồn ngủ, vốn định cầm một bản báo cáo về để tiện ăn nói với giáo sư, nhưng nghe đi nghe lại vẫn không tìm được trọng điểm nào đáng để ghi chép, tôi đóng bút lại, định bỏ về sớm.
Không ngờ chủ đề của hiệu trưởng lại thay đổi, ông ta nói: “Gần đây, năng lực của trường chúng ta tăng mạnh, danh tiếng tại nước ngoài ngày càng vang xa, rất nhiều trí thức mong muốn đến trường chúng ta làm việc. Nhất là những sinh viên vốn từ trường ta ra nước ngoài du học, sau khi tiếp thu những tri thức tiến bộ của nước ngoài đều mong muốn được trở về trường giảng dạy. Giống như hôm nay, tôi muốn giới thiệu với mọi người sinh viên một trong những khóa đầu tiên của trường ta, tiến sĩ Ôn Khiếu Thiên, sau này, cậu ấy sẽ chính thức tham gia vào đội ngũ công nhân viên chức của trường ta.”
Hàng phía trước có người đứng lên, xoay lại cúi người chào chúng tôi. Tôi nhìn lại, thật sự là Ôn Khiếu Thiên mà tôi biết. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo khoác màu vàng nhạt, đeo một cặp mắt kính. Điển hình của loại nhã nhặn mà biến chất.
Hiệu trưởng nói: “Tiến sĩ Ôn Khiếu Thiên tốt nghiệp đại học Chicago ngành hải dương học, bắt đầu từ học kỳ sau sẽ chịu trách nhiệm chương trình hải dương học, được mở cho những sinh viên chưa tốt nghiệp. Mời mọi người ột tràng pháo tay.”
Tôi có chút ngạc nhiên, Ôn Khiếu Thiên vẫn thực hiện hứa hẹn của chúng tôi, anh học hải dương, tôi học thổ địa, ghép lại với nhau chính là địa cầu. Đó là ý kiến ngày đó tôi bốc đồng nghĩ ra. Không ngờ biết bao năm sau, những thứ khác đều đã thay đổi, chỉ có hai chuyện này có thể hoàn thành. Thế nhưng người đã không còn ở bên nhau nữa, còn ghép thành địa cầu làm cái gì?
Ôn Khiếu Thiên sống thật sự không tệ, sự nghiệp và tình yêu đồng loạt gặt hái thành công. Anh đã tốt nghiệp trở về, tôi còn dậm chân tại chỗ. Thật ra tôi cũng có thể tốt nghiệp sớm một chút, nhưng luôn lo lắng không vào được danh sách những người được ở lại trường nên vẫn kéo dài không chịu hoàn thành khóa luận, chờ anh trở về. Nay có tốt nghiệp hay không chẳng còn quan trọng nữa. Ai ngờ được kết cục lại là thế này?
Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, hiệu trưởng lại bổ sung: “Hôm nay nếu tiến sĩ Ôn có thời gian có thể đi dạo trong trường, thừa dịp hôm nay các học viện đều có người tới tham dự hội nghị, đi làm quen với môi trường làm việc trước, cũng để sau này tiện phối hợp.”
Tôi nghĩ, ô dù của Ôn Khiếu Thiên thật sự không nhỏ. Vừa tốt nghiệp đã có tư cách tới đại học A dạy học, còn có thể khiến hiệu trưởng tự mình dặn dò các khoa đón tiếp cho tốt. Tôi từng là kẻ có tiền, ở độ tuổi này có chút mập mờ vốn là nhìn không ra, nhưng vì trải qua cuộc sống trắc trở, có vài thứ khiến tôi nhạy cảm hơn bạn cùng lứa rất nhiều.
Trước đó tôi còn sợ Tần Thiệu sẽ làm anh khó xử, nay xem ra, thực lực hai người này có lẽ là ngang nhau.
Nếu không có câu “không phải” lạnh lùng kia, có lẽ tôi sẽ tới tìm anh vay tiền. Tuy không cách nào hoàn trả nhưng kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp anh. Vì vậy, ngay cả kiếp sau, chúng tôi cũng đã bỏ lỡ.
Đây đúng là một câu kết luận khiến người ta đau lòng.
Buổi chiều, tôi tới phòng làm việc của thầy hướng dẫn, nó nằm trong một công trình kiến trúc giả cổ, mái đỏ, tường trắng, song cửa sổ bạc màu, bên ngoài là sân vườn uốn lượn, còn có một dây đu đã cũ nát. Nhớ tới câu thơ “Trong luỹ giá đu, ngoài luỹ lộ. Ngoài lộ người đi, trong mỹ nhân cười rộ*”. Tôi không khỏi bước ra ngoài, ngồi xuống chiếc đu dây, miễn cưỡng có thể coi mình là một mỹ nhân.
* Nguyên văn: Tường lý thu thiên tường ngoại đạo, tường ngoại hành nhân, tường lý giai nhân tiếu. (Bài thơ “Điệp luyến hoa – Xuân tình” của Tô Thức, dịch thơ Nguyễn Chí Viễn)
Mây trắng trên trời lững lờ trôi. Tôi ngẩn người nhìn chúng, ngay cả Ôn Khiếu Thiên tới lúc nào tôi cũng không biết. Trước đây tôi như gắn hệ thống tự động định vị anh vậy, còn cách rất xa đã reo chuông báo hiệu. Nay anh đến từ lúc nào tôi không còn cảm nhận được nữa. Xem ra, bảy năm quả thật có thể thay đổi không ít chuyện. Bạn xem, ngay cả tôi cũng đã thay đổi rồi.
Ôn Khiếu Thiên nói: “Lô Hân Nhiên, chúng ta nói chuyện đi.”
Bóng anh chặn tầm nhìn của tôi, tôi nói: “Có gì để nói?”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Tần Thiệu không phải người dễ đối phó đâu.”
“Anh mới là người không dễ đối phó. Cả nhà các anh đều không dễ đối phó.”
“Lô Hân Nhiên, em nói chuyện tử tế với anh đi.”
“Mẹ anh mới phải nói chuyện tử tế với tôi.”
Tôi định đứng lên bỏ đi, khi đó, tôi siết bao hy vọng anh có thể nói chuyện rõ ràng với tôi, nhưng nay đã muộn, tôi đã không còn gì để nói nữa. Phụ nữ trở mặt nhanh như trở bàn tay, không biết sao?
Ôn Khiếu Thiên hô lên phía sau tôi: “Lô Hân Nhiên, em tỉnh táo một chút được không?”
Tôi quay đầu nhìn anh ta: “Tôi không tỉnh táo ở chỗ nào? Tôi biết rõ việc tôi đang làm hơn bất cứ thời điểm nào khác.”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Đây không phải em.”
Tôi nhìn anh ta mà thấy tức cười, cười ra nước mắt: “Ôn Khiếu Thiên, anh đã nói không biết tôi rồi, anh dựa vào cái gì để nói tôi hiện giờ không phải tôi? Đây là tôi. Mấy năm nay tôi đều sống thế này. Tôi sống rất thoải mái. Tôi thấy anh cũng sống không tệ. Quên mất, chúc mừng anh, cuối cũng cũng áo gấm về quê, vinh quang trở về.”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Nhiên Nhiên, nói chuyện nghiêm túc với anh. Em nói như vậy anh không quen.”
“Nhiên Nhiên” là cái tên mà trước đây chỉ mình Ôn Khiếu Thiên gọi tôi, khi đó tôi nghĩ một tiếng “Nhiên Nhiên” này đặc biệt ngọt ngào, giống như ướp mật vậy, cuộn tròn trên đầu lưỡi, mang theo hương vị mềm mại cổ xưa, nhất là phát ra từ Ôn Khiếu Thiên, tôi cảm thấy đây là âm tiết dễ nghe nhất trên thế giới. Chỉ cần anh mở miệng gọi, tôi sẽ say mê nghiêng ngả.
Tôi nói: “Nhiên Nhiên đã chết từ lâu rồi, người đứng trước mặt anh tên là Lô Hân Nhiên.”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Em hận anh như vậy sao?”
Tôi nói: “Anh còn trông chờ tôi còn yêu anh hay sao? Anh quan tâm à? Tôi chết hay chưa anh có quan tâm sao?”
“Ít ra em còn chưa chết!”
Tôi đứng sững sờ tại chỗ, tôi không hiểu những lời này có ý gì. Tôi sống nhiều năm như vậy, đọc nhiều sách như vậy, nghe nhiều chuyện như vậy, cuối cùng vẫn bị những lời này làm cho sững sờ.
Ít ra em còn chưa chết. Ý hẳn là, chờ em chết rồi hãy nói. Loại người như em sống cũng đã không dễ dàng, nay còn chưa chết hẳn nên biết ơn rồi.
Tôi không ngờ Ôn Khiếu Thiên đã hà khắc đến mức này. Tần Thiệu muốn tôi chết, Ôn Khiếu Thiên cũng muốn tôi chết. Tôi chỉ cảm thấy gió thu giống như làn hơi lạnh từ hầm băng quất tới khiến toàn thân tôi run run.
Tôi nói: “Ôn Khiếu Thiên, tôi sẽ chết. Không khiến anh quan tâm.”
Anh kéo tay tôi nói: “Ý anh không phải như vậy. Em hiểu mà. Ý anh không phải như vậy.”
Làm sao tôi hiểu được? Làm sao tôi có thể hiểu được? Bỗng dưng anh bỏ đi bảy năm, khi trở về lại nói với tôi rằng tôi sẽ hiểu, xin hỏi tôi dựa vào cái gì để hiểu?
Tôi hất tay anh ra: “Anh buông ra.”
Ôn Khiếu Thiên cố chấp nói: “Rời khỏi Tần Thiệu đi.”
Tôi nói: “Tôi không thích.”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Làm thế nào mới khiến em rời khỏi Tần Thiệu?”
Ôn Khiếu Thiên muốn tôi rời khỏi Tần Thiệu như vậy có lẽ vì sợ khi Tần Thiệu biết quan hệ giữa tôi và Ôn Khiếu Thiên rồi, trong lòng ông anh trai hàng xóm, Ôn Khiếu Thiên sẽ trở nên đáng ghét giống tôi chăng. Nhưng anh nào có biết, Tần Thiệu đã biết từ lâu rồi.
Tôi nhướng mày khinh thường nói với anh: “Không phải anh có đai đen Taekwondo sao? Việc này chờ anh đánh cho Tần Thiệu một trận rồi nói tiếp.”
Ôn Khiếu Thiên nhìn tôi chằm chằm. Tôi từng yêu đôi mắt khi cười rộ lên sẽ cong cong kia, nhưng tôi tôi biết anh sẽ không bao giờ cong đôi mắt cười với tôi nữa.
Tôi hất tay anh ra rồi rời đi. Chỉ còn mình anh đứng dưới ánh trời chiều. Lần đầu tiên trong đời, tôi xoay lưng bỏ đi trước anh. Trước đây, chỉ có tôi nhìn anh rời khỏi, lúc này, cuối cùng tôi cũng học được rằng, trong tình yêu, người quay lưng đi trước mới là người chiến thắng.
Điều tôi không ngờ tới là, khi vừa đặt chân vào phòng khách nhà Tần Thiệu, tôi lập tức nhìn thấy Ôn Khiếu Thiên và Tần Thiệu đang quần nhau thành một khối. Có lẽ quản gia bị Tần Thiệu ra lệnh không được nhúng tay, ông ấy đành hoảng hốt đứng bên cạnh, khi nhìn thấy tôi, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn tôi.
Cuối cùng ông ấy cũng không phải Sebastian chỉ biết bảo vệ chủ nhân.
Quản gia nào biết rằng, tôi còn hận bọn họ không thể cứ đánh nhau như thế cả đời, còn tôi có thể đứng bên cạnh xem trò cười. Bởi vì tôi muốn đánh bọn họ từ rất lâu rồi. Nếu bọn họ đã thay tôi thực hiện nguyện vọng, vì cớ gì tôi phải ngăn cản? Tôi chỉ việc “tọa sơn quan hổ đấu” thôi.
Mặc dù Ôn Khiếu Thiên có đai đen Teakwondo, dù Tần Thiệu nhiều hơn Ôn Khiếu Thiên bảy tuổi, nhưng có lẽ anh ta đã từng tập võ, hai người đều chặn chân, siết cổ nhau, cũng không tệ lắm. Tần Thiệu đột nhiên nhìn Ôn Khiếu Thiên chằm chằm, nói: “Chuyện đến nước này, nhà cậu cũng có phần, cậu có tư cách gì tới yêu cầu tôi?”
Ôn Khiếu Thiên thoáng nới lỏng tay. Tôi còn cho rằng Ôn Khiếu Thiên thật sự tới đánh nhau vì tôi, thì ra vì va chạm lợi ích kinh doanh mới tới. Xem ra đối với Ôn Khiếu Thiên, anh trai hàng xóm cũng thường thôi, chỉ vì chút lợi ích gia tộc đã đỏ mặt tía tai rồi?
Ôn Khiếu Thiên buông tay, Tần Thiệu cũng buông tay theo, phủi phủi bụi trên người, lại khôi phục dáng vẻ của một quân vương, uy vũ đứng một bên.
Ôn Khiếu Thiên đứng lên từ trên mặt đất, chán chường lau vết máu bên môi, đi về phía cửa. Tôi đứng từ một nơi khuất gần đó, vừa rồi bọn họ bận đánh nhau, không phát hiện ra tôi, vì vậy khi nhìn thấy tôi, Ôn Khiếu Thiên có chút giật mình hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại đi tới bên cạnh tôi, kéo tay tôi nói: “Theo anh đi.”
Ha! Theo anh đi? Bảy năm trước, khi anh bay tới nước Mỹ của anh, vì sao không nói những lời này? Nay cuối cùng anh cũng dám thừa nhận quen biết tôi trước mặt Tần Thiệu?
Tôi nói: “Tôi không biết anh, vì sao phải đi theo anh?”
Có lẽ anh ấy vừa đánh rất hăng say, đôi mắt cũng sung huyết, hồng rực. Trước đây, khi biết anh từng luyện Taekwondo, tôi đã rất ngạc nhiên, bởi vì nhìn anh rất giống một học sinh ngoan ngoãn, không hề có vẻ như sẽ đánh nhau, tôi không thể tưởng tượng được khi đánh nhau anh sẽ như thế nào. Rốt cuộc cũng đã thấy, chỉ không ngờ lại ở trong hoàn cảnh này.
Đôi mắt đỏ rực của anh nhìn tôi không chuyển.
Anh hỏi tôi: “Em yêu anh ta?”
Tôi nói: “Anh ấy là hoàng tử bé của tôi, tôi là tiểu hồ ly của anh ấy.”
Khi nói những lời này, toàn thân tôi run lên, đã lâu chưa nói những lời buồn nôn như vậy, trước đây tôi từng nói tất cả những lời buồn nôn với anh, bảy năm sau, tôi vẫn còn nói những lời buồn nôn ấy cho anh nghe, không biết anh có còn tiếp nhận được không.
Đôi mắt anh càng ngày càng đỏ, anh nói: “Anh ta đã có vợ, biết không?”
Tôi nhún vai nói: “Vì vậy tôi mới là tiểu hồ ly tinh của anh ấy.”
Tôi nghĩ, trước mặt Tần Thiệu, nhất định Ôn Khiếu Thiên rất mất mặt, không chỉ vì lợi ích kinh doanh mà tìm đến đây náo loạn một phen, còn cố gắng mang tình nhân của Tần Thiệu đi ngay trước mặt Tần Thiệu. Tiếc rằng anh không ngờ rằng tôi sẽ vô sỉ như thế cũng nên.
Nhát dao anh đã tặng cho tôi, tôi cũng muốn trả lại cho anh ấy. Dù không biết xấu hổ tôi cũng muốn nhìn vẻ mặt không kìm nén được của anh.
Cuối cùng, Ôn Khiếu Thiên buông tay, thất thểu biến mất trong bóng đêm. Nhìn bóng lưng anh, tôi nghĩ tôi yêu anh như thế, vì sao chúng tôi lại lưu lạc đến nước phải tổn thương lẫn nhau thế này? Nếu tôi có cỗ máy thời gian, tôi muốn quay trở về thời gian bảy năm trước, cái ngày tôi vẫn còn vô tư yêu anh, bất chấp tất cả, coi anh là trời, coi anh là đất. Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, hiện thực không sánh được với khổ tình, biến tôi thành dáng vẻ sa ngã, yêu không được hận cũng không xong này.
Tần Thiệu lên tiếng phía sau tôi: “Tối như vậy còn có thể nhìn thấy gì à?”
Tôi xoay người, nhìn thấy trên gương mặt luôn không nhiễm một hạt bụi của Tần Thiệu cũng đã thâm tím, không khỏi oán giận Ôn Khiếu Thiên vì sao không đánh vào mấy chỗ trí mạng ấy. Rồi lại nghĩ, nếu mỏ vàng chết, bố tôi cũng theo sau luôn, vì vậy suy nghĩ cũng phải thay đổi một lần, đổi thành vì sao Ôn Khiếu Thiên không đánh nát gương mặt anh ta luôn cho rồi?
Nghĩ về phần nghĩ, còn kế hoạch lấy lòng mỏ vàng của tôi vẫn phải tiến hành. Tôi nói với quản gia: “Phiền ông cầm túi cấp cứu tới đây, sau đó gọi bác sĩ tới phòng khách nhỏ trên tầng hai một chuyến.”
Sau đó tôi kéo Tần Thiệu lên tầng hai.
Rất nhanh quản gia đã mang túi cấp cứu tới, tôi nhận lấy rồi nói với Tần Thiệu: “Trước đây tôi từng làm thêm ở phòng khám bệnh, anh để tôi xử lý qua một chút, rồi chờ bác sĩ đến được không?”
Lần này, Tần Thiệu ngoan ngoãn ngồi xuống nói: “Tôi tạm tin cô một lần.”
Tôi lấy bông ra, thấm một chút cồn khử trùng, đứng bên cạnh lau vết thương cho Tần Thiệu. Thật ra ngoại trừ chảy chút máu mũi, khóe miệng có chút tìm bầm, những nơi khác gần như không bị thương. Ôn Khiếu Thiên hoặc là nương tay, hoặc là quá yếu đuối.
Tần Thiệu nói: “Tôi rất hài lòng với biểu hiện của cô hôm nay.”
Tôi nghĩ, anh có thể không hài lòng hay sao? Cứ lên mặt đi, có ngày tôi sẽ đòi lại.
Có điều tôi cũng là người đã được lợi còn khoe mẽ. Tuy mục đích chính của tôi lúc đó là chọc giận Ôn Khiếu Thiên, nhưng tác dụng phụ cũng là lấy lòng mỏ vàng. Mỏ vàng hài lòng sẽ cho nhiều tiền hơn. Bình thường Tần Thiệu quá đề phòng tôi, tôi muốn chậm rãi dỡ bỏ hàng phòng ngự của anh ta.
Tôi nói: “Những lời tôi nói đều là thật lòng. Anh hài lòng với câu nào?”
Tần Thiệu liếc tôi một cái nói: “Cô đừng tưởng tôi không biết, cô nói vậy không phải vì muốn khiến cậu ta tức giận bỏ đi sao?”
Trong lòng tôi nghĩ không hổ là thương nhân, ánh mắt đủ nham hiểm. Tôi cũng không ngốc, ít nhất cũng đang nghiên cứu tiến sĩ chứ không vừa, tùy tùy tiện tiện dùng lời nói chặn miệng tôi, tôi thật có lỗi với danh hiệu đại học A.
Tôi nói: “Tuy có một phần thật sự là như vậy nhưng cũng có những câu là thật.”
Tần Thiệu ngẩng đầu hỏi tôi: “Sao, là câu nào?”
Tôi ấn đầu anh ta xuống, tiếp tục tẩy trùng. Tần Thiệu khẽ giật giật cơ mặt, không giật mới là lạ, tất cả sức lực của tôi đều dùng trên mấy vết thương đó rồi.
Tôi nói: “Ví dụ như, tôi chính là tiểu hồ ly tinh của anh.” Những câu này thật sự phát ra từ tâm can, nếu là giả sẽ bị trời phạt. Có ai bằng lòng làm hồ ly tinh cơ chứ, không ai muốn thừa nhận, nhưng chuyện này là sự thật, nào có biện pháp gì khác.
Tần Thiệu hừ một tiếng, nói: “Những lời này nghe có vẻ thật nhất.”
Mọi người xem, ánh mắt của thương nhân tài ba chuẩn như thế đấy.
Nói đến hồ ly tinh, tôi đột nhiên hỏi: “Nhưng có một chuyện tôi rất hiều kỳ, anh ở đây lâu như vậy, cũng không thấy anh qua đêm ở ngoài. Vợ anh không có ý kiến gì à?”
Tần Thiệu đột nhiên im bặt, tôi biết tôi lại lỡ miệng nữa rồi. Có điều tôi đã tự coi mình là hồ ly tinh rồi, hỏi về vợ cả một chút cũng là chuyện nên làm chứ. Tôi còn hận vợ Tần Thiệu vì sao không ngày ngày gọi anh ta về nhà ăn cơm. Nhưng ngay cả một cái bóng cũng không thấy, tôi cũng phải nóng ruột thay cô ta.
Có lẽ hôm nay sự nóng nảy của Tần Thiệu bị chèn ép không ít, cũng không bảo tôi câm miệng. Tôi đành tự tìm đường ra: “Xin lỗi, tôi hỏi sai rồi. Không phải tôi đang quan tâm đến hạnh phúc gia đình nhà anh. Để tôi hỏi một vấn đề đang tò mò khác là được.”
Tần Thiệu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mặc tôi khử trùng. Thật ra tôi đã khử trùng xong rồi, tôi chỉ muốn khiến anh ta đau thêm một lúc nên mới không nói, tôi có thể tiếp tục lau đến khi bác sĩ tới mới thôi.
Anh ta không nói gì, chứng tỏ tôi có thể tiếp tục hỏi. Tôi nói: “Tôi muốn biết, vì sao biệt thự này lại có nhiều phòng giống nhau như vậy. Trước đây tôi còn tưởng bên trong sẽ không giống, gần đây đẩy cửa nhìn vào, thì ra đều trang trí theo cũng một phong cách, giống như copy paste vậy, thật lãng phí.”
Tần Thiệu nói: “Hướng không giống.”
Tôi nghĩ, hướng không giống cũng không cần lắp đặt giống nhau như đúc vậy nha. Đúng là một kẻ vô vị.
Tôi nói: “Nhà cửa ấy mà, giống như tính cách con người. Mỗi ngày ở trong một căn phòng thế nào tính cách cũng dần biến thành như thế. Môi trường ảnh hưởng đến tính cách, chuyện này nhất định anh cũng biết. Tôi nghĩ căn phòng của chúng ta quá đơn giản.”
Thuần dưỡng Thuần dưỡng - Phá Đầu