Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:35:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67
hong Thành Vũ ở trên vẻ mặt bệnh hoạn của nàng nhìn một vòng, lại không nói tiếp, ngược lại hướng về Lý Phương phía sau ôn nhu nói: “Phương tần, ngươi mang thai, mau mau ngồi xuống đi!”
Lý Phương tuyệt mỹ trên mặt hiên lên vẻ ráng mây hồng, tựa hồ bởi vì hắn đứng trước nhiều người như vậy đối với mình đặc biệt mà cảm thấy ngượng ngùng, nàng thấp giọng nói: “Tạ ơn hoàng thượng”.
Liễu Thanh Tuyết gắt gao bấu vào lòng bàn tay của mình, nhìn Phong Thành Vũ thân mật cùng Lý Phương ngồi bên cạnh, một đôi mắt gần như muốn phun ra lửa, vốn là thân thể bệnh sắp chết héo lại càng lảo đảo muốn ngã.
Thái độ của Phong Thành Vũ đối với  Lý Phương như vậy không chỉ là Liễu Thanh Tuyết cùng chúng tần phi, ngay cả thái hậu ở giống như tro tàn kia lại thoáng cái tỉnh lại, trong ánh mắt hiện lên một đạo ánh sáng vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy nàng khẽ ngẩng đầu, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: “Hậu sự của Thái nhi đều xong xuôi rồi?”
Mọi người vừa nghe không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra thái hậu trong lòng cũng biết Thuận vương đã đi rồi. chẳng qua là quá mức thương tâm cho nên trong lòng nhất thời không chịu thừa nhận thôi!
Cuối cùng không có điên thật rồi!
Phong Thành Vũ gật đầu, hắn nhìn trong ánh mắt thái hậu lóe lên một ý đồ ai nhìn cũng không hiểu.
“Ngày mai sẽ khiêng linh cữu đi hạ táng” hắn hồi đáp.
Thái hậu gật đầu, lẳng lặng nhìn Phong Thành Vũ nói: “Thái nhi hắn đi vô cùng không yên ổn, hắn đi vô cùng đau đớn.........”
Phong Thành Vũ tầm mắt không một tia tránh né nhìn thái hậu, đôi môi nhẹ nhàng mở ra nói: “Trẫm biết”.
“Ai gia còn nhớ rõ thời điểm hắn vừa mới sinh ra, nhỏ như vậy, khả ái như vậy, lúc cười lên.....”
“Trẫm biết”.
“Thái nhi hiếu thuận nhất, vô luận gặp được vật gì tốt cũng sẽ nghĩ đến ai gia trước hết, có một lần ai gia chỉ thuận miệng nói một câu muốn ăn quả lan long, Thái nhi không tiếc sức tự mình chạy tới Lan Châu, vì ai gia đi tìm.........”
“Trẫm biết”.
Lý Viên lẳng lặng nghe hai “mẫu tử” này nói chuyện.
Liễu thái hậu từng điểm từng điểm kể về những chuyện Thuận vương đã trải qua, mà vô luân nàng nói cái gì, Phong Thành Vũ chỉ có vẻ mặt nhu hòa nói: trẫm biết.
“Nhưng là a!” thái hậu nhìn Phong Thành Vũ trên mặt dần hiện ra một nụ cười kỳ dị: “Thái nhi hài tử tốt như vậy, lại ra đi sớm! Hắn năm nay bất quá mới hai mươi tuổi a! Liền một cái hài tử nối dõi tông đường cũng không có thể lưu lại”.
Lý Viên trong tâm cũng thầm than, hài tử duy nhất còn sống của Thuận vương chính là Phong Nguyên Văn, nhưng đứa bé kia nửa người dưới tê liệt, đời này sợ là cũng không thể......
Phong Thành Vũ tựa hồ một chút cũng không phát hiện thái hậu có điểm không thích hợp, chỉ nghe hắn vẫn nói: “Trẫm biết”.
“Ngươi không biết” ánh mắt thái hậu nhìn hắn bắt đầu từ từ tỏa sáng, chỉ nghe giọng cười quỷ dị của nàng nói: “Nếu Thái nhi không có hài tử truyền thừa cốt nhục, như vậy ngươi————-tại sao phải có đây?”
Thái hậu vừa dứt lời, đang lúc mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần, trong giây lát từ trên giường bổ nhào phía trước, trong nháy mắt nàng đã lại gần Lý Phương đè nàng ta dưới thân, đôi tay nàng điên cuồng đánh vào bụng Lý Phương, cuồng thanh mắng: “Tại sao ngươi lại có hài tử, tại sao ngươi lại có hài tử....... Tiện chủng, tiện chủng.....  Ai gia tuyệt đối sẽ không để cho tên tiện chủng này sinh ra, ta đánh chết ngươi tiện chủng....... Ta đánh chết ngươi tiện chủng!!!!”
“Hoàng thượng....... Hoàng thượng..... Cứu cứu hài tử..... Cứu hài tử của chúng ta a...... A!! Nô tỳ đau quá đau quá a!” Lý Phương bị thái hậu đặt ở phía dưới kêu khóc không ngừng.
Mọi người bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người, ai cũng chưa từng nghĩ thái hậu sẽ đi tập kích người đang mang thai như Lý Phương, cho đến khi Lý Phương khàn cả giọng kêu khóc, mới có người hơi phục hồi tinh thần lại. Vốn là các nàng nghĩ lập tức tiến lên hỗ trợ, nhưng thứ nhất bận tâm đến thân phận của thái hậu, thứ hai lại nghe Lý Phương mở miệng một tiếng hài tử, chỉ một thoáng trong lòng lại có ý niệm khác cực kỳ bí ẩn không hẹn mà gặp cùng quay vòng lên.
Phong Thành Vũ cùng Liễu Thanh Tuyết vốn là gần thái hậu nhất, Liễu Thanh Tuyết tất nhiên sẽ không kéo bọn họ ra trước, nàng ước gì thái hậu có thể đem hài tử trong bụng tiện nhân kia làm mất đi.
Mà Phong Thành Vũ đứng ở một bên cũng là vẻ mặt lạnh nhạt lặng yên, tựa hồ không có nghe được Lý Phương cầu cứu khóc la.
Bên trong Từ Ninh cung, trừ Liễu thái hậu điên cuồng đánh chửi Lý Phương thống khổ kêu la bên ngoài liền không có một thanh âm.
Cho đến khi——————.
“Thái hậu người không nên như vậy!” Lý Viên một tay gắt gao ôm lấy thân thể thái hậu, nàng cao giọng hô: “Các ngươi cũng chết đấy sao? Còn không qua đây hỗ trợ!!”
So sánh với Lý Phương thì thái hậu hận Lý Viên hơn, nàng trở tay nắm lấy mái tóc Lý Viên bắt đầu xé.
Phong Thành Vũ lúc này ngồi không yên rồi, chỉ thấy hắn sắc mặt đột nhiên xanh mét. Tiến lên mấy bước cánh tay dài chụp tới đem Lý Viên từ trong tay thái hậu đoạt lấy.
Hắn cúi đầu thấp giọng hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
Lý Viên lúc này lại chẳng quan tâm đến thương thế của mình, nàng nhìn thấy Lý Phương trên mặt đất không ngừng chảy máu, không khỏi kinh hoảng quát to lên: “Hoàng thượng, mau truyền ngự y....... Mau truyền ngự y a.............”
“Các ngươi muốn chết——-các ngươi đều phái chết—————các ngươi phải cùng Thái nhi của ta chôn chung—————A ha ha ha ha ha———————” thái hậu trên mặt cực kỳ hưng phấn, đột nhiên dâng lên một cỗ hồng quang, trở nên dị thường dữ tợn, chỉ thấy bộ ngực nàng cực nhanh phập phồng mấy cái, tiếp theo trong nháy mắt “Phốc—–” một ngụm máu tươi phun ra thật xa.
“A———-Thái hậu nương nương————”
“A———-Phương tần nương nương————-”
Chương 67: Chuyện cũ
Phong Thành Vũ một đôi tròng mắt đen quét qua thái hậu cùng Lý Phương nằm trên mặt đất, hắn trầm giọng nghiêm khắc quát: “Người đâu! Còn không mau đỡ thái hậu cùng Phương tần dậy, Lý Đại Hải lập tức truyền thái y tới đây chữa trị”.
Hắn sau khi nói xong những lời này vừa nhìn chung quanh một vòng, nhìn khuôn mặt lo âu của chúng tần phi nói: “Các ngươi ở nơi này khó tránh ảnh hưởng thái y chữa trị, nơi này chỉ cần lưu lại Thần quý phi cùng Hiền phi là được!”
Hắn vừa dứt lời, liền có cung nhân lĩnh mệnh mà đi, chúng tần phi trong lòng biết rõ hoàng thượng là đang đuổi mình đây! Mặc dù các nàng cũng muốn biết tình huống tiếp theo phát triển như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của Phong Thành Vũ, liền thu hồi tò mò trong lòng, chỉ để lại vô số ánh mắt “lo lắng”, khom người rời đi.
Lý Phương bị mang đến một chỗ gần đây trong Thiên Cơ điện, Lý Viên nhìn nàng khuôn mặt vặn vẹo bộ dạng che thật chặt bụng của mình, không khỏi tiến lên một bước thấp giọng hỏi: “Nhị tỷ, ngươi làm sao rồi?”
“A! Hài tử, hài tử của ta!” Lý Phương nằm ở trên giường không nhịn được kêu thảm, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được thứ trong bụng nàng đang nhanh chóng chảy xuống phía dưới.
Vô vạn khủng hoảng cùng sợ hãi làm cho nàng khóc nước mắt đầy mặt, chỉ thấy nàng bắt lấy tay áo Lý Viên cầu khẩn nói: “Tứ muội muội van cầu ngươi, van cầu ngươi, cứu cứu ta...... Cứu cứu hài tử của ta.......”
Lý Viên nhìn nàng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cùng chảy càng ngày càng nhiều máu tươi, chỉ cảm thấy một trận quáng mắt.
“Nhị, nhị tỷ, ngươi, ngươi cố chịu đựng a! Thái y lập tức sẽ tới..... Lập tức tới a!”
“A———a———-” Lý Phương tê tâm phế liệt kêu thảm: “Đau quá! Đau quá a! Cứu cứu ta........ Cứu cứu ta”.
“Thái y tới! Thái y tới!” Hiền phi một bên gấp rút đưa thái y tới, không khỏi kêu lớn lến: “Thái y mau tới chữa trị cho Phương tần”.
Lý Viên đứng ở một bên lo lắng nhìn Lý Phương, cũng chỉ thấy thái y nhanh chóng trong hòm thuốc lấy ra từng dãy ngân châm, cách quần áo liền châm đến các nơi trên thân thể Lý Phương, như thế chỉ hai khắc sau thì vươn người đứng dậy.
Lý Viên cùng Hiền phi vội vàng đi tới ngoại thất, thái y cũng vô cùng tự giác đi theo ra ngoài.
“Phương tần nàng thế nào?” Lý Viên gấp giọng hỏi.
“Hồi bẩm nương nương” thái y lắc đầu cẩn cẩn thận thận nói: “Cái thai của Phương tần sợ là không giữ được!”
Lý Viên trong lòng đột nhiên buồn bã, nhưng cũng nghĩ đến đối với Lý Phương mà nói nếu không có đứa bé này, nói không chừng Phong Thành Vũ còn có thể để cho nàng một con đường sống.
“Phương tần nàng thì sao?”
Thái y kia khom người nói: “Thần vừa mới dùng ngân châm tạm thời ngăn trở Phương tần nương nương rong huyết, chỉ cần đợi tử thai trong bụng nàng chảy xuống là được, đối với nương nương mà nói thân thể tuy có tổn thương lớn nhưng không cần lo lắng cho tính mạng”.
Hiền phi liếc nhìn khuôn mặt phiền muộn của Lý Viên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiếp thân biết quý phi nương nương lo lắng cho Phương tần, nhưng việc đã đến nước này hay là toàn quyền nghe thái y phân phó đi!”
Lý Viên thở dài thật sâu, không tiếng động gật đầu. Ngồi ở trên ghế chạm rỗng khắc hoa ở ngoại thất, nàng nhìn thấy từng chậu đựng huyết thủy không ngừng được bưng ra, nghe tiếng kêu gào ngày càng suy yếu của Lý Phương, không khỏi nắm tay thật chặt, nàng mặc dù cực kỳ không thích đích tỷ này nhưng cho tới bây giờ cũng không có hy vọng nàng chết đi a!
Thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, cho đến hai canh giờ sau, Lý Viên lại một lần nữa tiến vào gian phòng tràn đầy huyết tinh khí.
Nàng nhìn thấy Lý Phương một mảnh khuôn mặt trắng bệch ở trên giường, mở mắt thật to nhìn bụng.
Lý Viên khẽ do dự một chút, cũng không có đi tới, hiện tại Lý Phương sợ là cũng không muốn gặp nàng.
“Phương tần trước hết giao cho Hiền phi tỷ tỷ!” Lý Viên cúi đầu nhẹ nhàng nói.
“Dạ! Thiếp thân nhất định sẽ chiếu cố tốt Phương tần muội muội!”
Lý Viên gật đầu, đi thẳng ra khỏi Thiên Cơ điện, hướng tẩm điện thái hậu đi tới.
“Thái hậu nương nương nàng thế nào?” Mới vào tẩm điện Lý Viên liền lôi kéo Lý Đại Hải nhỏ giọng hỏi.
Lý Đại hải khom người, ở bên tai nàng lặng lẽ nói: “Thái hậu nương nương, sợ là không tốt!”
“Phế vật....... Một đám phế vật.............” Lý Viên vừa mới vén rèm cửa lên, liền nghe thấy thanh âm rống giận rung trời của Phong Thành Vũ: “Trẫm muốn các ngươi đưa ra một phương pháp chữa trị cho mẫu hậu, các ngươi lại nói với trẫm, nói mẫu hậu.......” Phong Thành Vũ sắc mặt xanh mét mắng: “Tất cả đều là một đám phế vật”.
Chúng thái y quỳ trên mặt đất nghe lời hoàng thượng quát đều sợ đến vỡ mật, trong đó có một gã Trần thái y đi đến phía trước một bước run rẩy quỳ nói: “Bẩm, bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương trước đã bị trúng gió là một chuyện tổn thương nặng nề, hôm nay tức giận công tâm phun ra ngụm máu, thân thể đã hoàn toàn khô kiệt đi xuống, chúng thần đáng tội chết vạn lần, thật sự là không thể ra sức”.
Lý Viên cước bộ cứng đờ đi về phía trước, thái hậu không qua được sao?
Nhìn thấy nàng tới, khuôn mặt tuấn tú “xanh mét” của Phong Thành Vũ trở nên hòa hoãn, chỉ thấy hắn chắp hai tay phía sau thong thả đi mấy bước, cuối cùng vô cùng bình tĩnh hói: “Thái hậu còn có mấy ngày?”
Chúng thái y ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn là thái y họ Trần run run nói: “Nhiều nhất là còn có thời gian mười ngày”.
Phong Thành Vũ gật đầu, vung tay lên nói: “Các ngươi đi xuống đi!”
Lý Viên chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, kêu một tiếng: “Hoàng thượng.......”
Hắn nhìn nàng một chút, nhàn nhạt hỏi: “Bên kia thế nào?”
Lý Viên lắc đầu, thấp giọng nói: “Hài tử không giữ được”.
Phong Thành Vũ giống như là trong dự liệu, sắc mặt không một chút biến hóa đi đến bên giường, hắn cúi đầu nhìn thái hậu tính mạng đã đến giai đoạn đếm ngược thời gian.
“Hoàng thượng......” Lý Viên ở phía sau hắn nhẹ nhàng nói: “Thôi bỏ đi!”
Phong Thành Vũ thân thể đột nhiên cứng đờ, hắn thoáng một cái xoay người lại nhìn ánh mắt rưng rưng của Lý Viên, lớn tiếng hỏi: “Bỏ? Ngươi bảo trẫm cứ như vậy mà bỏ qua? Ngươi biết cái gì? Ngươi biết trẫm cái gì a?”
“Ta  không biết chuyện lúc trước của hoàng thượng” Lý Viên tiến lên mấy bước bất chợt ôm lấy eo Phong Thành Vũ, nàng khuôn mặt đẫm nước mắt nói: “Nhưng nô tỳ lại biết———-hoàng thượng cho dù người làm như vậy cũng không cảm thấy vui vẻ gì!”
Phong Thành Vũ nhắm hai mắt thật chặt lại, sau một lúc lâu, hắn nói: “Ngu ngốc, ngươi cho rằng trẫm vô dụng giống như ngươi sao?”
Lý Viên cúi đầu khóc cũng không có tiếp lời.
Nàng biết có chút ít chuyện đã trở thành chấp niệm của nam nhân này, dù là ai cũng không thể ngăn cản, nhưng là a! Khi người thật sự đạt thành mục tiêu xong, lại thật có thể cao hứng sao?
Buổi tối ngày mười tám tháng sáu, bên trong Từ Ninh cung đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, theo thái y nói hôm nay chính là đại nạn của thái hậu, quả nhiên canh ba giờ mậu thái hậu đột nhiên tỉnh lại, toàn thân tựa hồ  có một loại khí lực để ngồi dậy.
Mọi người đều biết, thái hậu đây là hồi quang phản chiếu.
“Các ngươi đều đi xuống đi! Ai gia muốn cùng hoàng thượng nói vài lời!” thái hậu nhìn chằm chằm vào Phong Thành Vũ  khàn giọng nói.
Mọi người đều nghe lệnh, khom người thối lui.
Lý Viên tất nhiên cũng đi ra ngoài, nhưng khi nàng vừa đi đến chỗ bình phong tứ bình bảo hoa đại ngọc gần cửa, lại bỗng nhiên dừng cước bộ.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Đại Hải dừng ở nơi này, chuẩn bị nghe lén.
Lúc này trong tẩm điện chỉ còn lại thái hậu và Phong Thành Vũ hai người.
Phong Thành Vũ cúi đầu khóe mắt đảo qua, liền ở phía dưới bình phong nhìn thấy một đôi giày thêu kim mẫu đơn, gương mặt tuấn tú của hắn đột nhiên ngưng tụ, Lý Viên âm thầm kêu hỏng bét, vừa định lập tức lui ra ngoài, lại nghe Phong Thành Vũ ấm giọng nói: “Không biết mẫu hậu có chuyện gì muốn phân phó nhi thần?”
Thái hậu lạnh lùng cười một tiếng, sắc mặt âm tàn nói: “Ngươi cái đồ nghiệt tử không cần ở trước mặt ta giả làm hiếu tử!”
Phong Thành Vũ sau khi nghe được lời của thái hậu, lông mày vén cao lên, hắn thản nhiên ngồi lên ghế, nhìn thái hậu nói: “Nếu là như thế, trẫm liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi!”
Thái hậu gắt gao nhìn Phong Thành Vũ, từng chữ từng chữ hỏi: “Ai gia cũng chỉ hỏi ngươi một vấn đề: Thành Thái có phải là do ngươi hại chết không?”
Phong Thành Vũ nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Liễu thái hậu, lại không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn chẳng qua là giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó nói: “Trẫm nhớ được, năm trẫm mười tuổi là đến bên cạnh mẫu hậu”.
Liễu thái hậu sửng sốt, nhưng ngay sau đó lãnh khốc nói: “Ai gia nếu biết là sẽ đem ngươi dưỡng thành cái đồ đáng khinh bỉ như thế này, ban đầu nên giết ngươi trước!”
Phong Thành Vũ giống như là không nghe thấy, hắn lẳng lặng nhìn Liễu thái hậu trước mắt. Trong đầu cũng không biết bất giác nhớ lại chuyện cũ hai mươi năm trước.
Lúc đó nữ nhân này là hoàng hậu tôn quý nhất Đại Chu triều.
Mà hắn chỉ là do tiên hoàng say rượu mất lý trí cùng một cung nữ sinh ra.
Hoàng hậu nhiều năm không có con, vì để địa vị vững chắc, liền chọn hắn hài tử có bối cảnh sạch sẽ nhất là con thừa tự. Khi đó nàng đối với hắn rất là tốt, mùa hè nàng sẽ vì hắn nhẹ nhàng quạt mát, mùa đông đến nàng sẽ may áo bông cho hắn.
Đối với hắn mà nói từ nhỏ chưa từng được trải qua cảm thụ tình thân, từ trong lòng đã đem nữ nhân mỹ lệ, ưu nhã, tôn quý này trở thành mẫu thân của mình.
Cho nên hắn cố gắng học tập hết thảy, liều mạng muốn đạt được sủng ái của phụ hoàng.
Chính là vì muốn để cho mẫu thân xoa đầu hắn, đối với hắn cười nói: “Thật không hổ là con trai của ta!”
Nhưng là, hết thảy đến tột cùng là từ lúc nào đều đã thay đổi đây?
Thứ Nữ Sủng Phi Thứ Nữ Sủng Phi - Nhất Tiểu Bình Cái