A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:35:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59-60
hương 59: Tỷ muội
Lý thị tỷ muội cách nhau một ngai vàng, một cao một thấp, xa xa nhìn nhau.
Tiến cung nhiều năm như vậy, trừ bỏ vài lần trường hợp ngoại lệ ít ỏi, Lý Viên trên cơ bản là không thấy quá Lý Phương. Vừa thấy phía dưới không khỏi hơi có chút giật mình, ở trong trí nhớ xa xôi của nàng, đích tỷ của nàng là tuyệt đại giai nhân như hoa đào kiều diễm tươi đẹp, mà nữ nhân trước mắt này mặc dù vẫn là khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng ánh mắt rốt cuộc tìm không thấy phấn khởi, mà chuyển biến thành một vẻ buồn bực phẫn hận.
Lý Viên không dấu vết đánh giá Lý Phương, Lý Phương tự nhiên cũng tinh tế nhìn Lý Viên, thứ muội ti tiện này nàng từ nhỏ đều la hét chưa bao giờ để vào mắt đã không còn như lúc ở nhà thật cẩn thận khúm núm, toàn thân ung dung khí phái lúc này ánh mắt trên cao nhìn xuống đều làm cho lòng nàng tràn ngập điên cuồng ghen tị cùng hận ý.
Một bên Lệ phi thấy vậy, cười tươi nói một tiếng: “Nếu bản cung nhớ không lầm, nương nương cùng lý muội muội tựa hồ vẫn là người một nhà đâu!”
Lý Viên thu tâm lại, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Lệ phi một cái, lại quay đầu đối với Lý Phương nói: “Nhị tỷ tỷ đã lâu không thấy”.
Một tiếng nhị tỷ tỷ này làm cho tâm Lý Phương hung hăng co lại, nàng ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: “Ti thiếp không dám nhận”.
Lý Viên mỉm cười, cũng không thèm để ý, nàng quay đầu đối với Lệ phi nói: “Không biết tỷ tỷ hôm nay đến Cam Tuyền cung, là vì chuyện gì?”
Lệ phi nay cũng đã qua tuổi ba mươi, không hề còn trẻ. Nàng xem Lý Viên như đóa mẫu đơn nở rộ, trong mắt cũng không cấm được ghen tỵ thật sâu xẹt qua.
Chỉ thấy nàng môi đỏ mọng hé mở, cười nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chẳng qua là hôm qua trong lúc cung yến, nô tì gặp nương nương giống như có chút men say, sợ nương nương ngày kế khó chịu, vừa vặn trong cung nô tì có loại dược “Tiêu thanh hoàn”, cực kỳ có hiệu quả đối với nâng cao tinh thần giúp não thanh tỉnh, giải rượu.”
Đây tính cái gì lý do? Lý Viên âm thầm nhíu lông mi, trong lòng như dây cung kéo căng. Tục ngữ nói đúng vô sự không đến điện tam bảo, hai người hôm nay đến chắc chắn có yêu cầu.
Sai người tiếp nhận bình ngọc trong tay Lệ phi, Lý Viên vuốt cằm nói lời cảm tạ: “Đa tạ tỷ tỷ!”
Ngay tại lúc hai người các nàng kéo đông kéo tây, truyện cười liên tục là lúc, Cẩm Tú mang vẻ mặt tươi cười ôm Hi Nhi đi đến, nàng thấy Lệ phi cùng Lý Phương trong phòng không khỏi sửng sốt một chút, lập tức đã muốn lui ra ngoài.
Nhưng Lệ phi mắt sắc, liếc mắt một cái liền thấy tã lót dương trù đỏ thẫm, chỉ nghe nàng lớn tiếng nói: “U… đây không phải đại hoàng tử của chúng ta sao?”
Cẩm Tú cứng đờ, không biết tiến hay lùi, vẫn là Lý Viên giương giọng nói: “Ngốc đứng ở kia làm gì? Còn không nhanh đưa Hi Nhi cấp bản cung ôm”.
Cẩm Tú trong lòng kiên định, bước đi hướng trước mặt Lý Viên đi đến, nàng cười nói: “Hoàng tử điện hạ mới ăn sữa đó! Nghe Tần mama nói vừa mới rồi còn huy tay nhỏ bé, liên tiếp tìm nương nương đâu!”
Ôm khối thịt nặng nề, Lý Viên nhẹ nhàng nhéo mũi nhỏ của con, trong lòng ê ẩm nghĩ: xú tiểu tử này tìm sợ không phải là ta, mà là người cha nhị thập tứ hiếu của hắn đó!
Nàng một đôi nữ nhi a! Tất cả đều là phái thân cha.
“Đại hoàng tử điện hạ thật đúng là thanh tú đáng yêu” không biết khi nào Lệ phi đã từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt khát vọng nhìn Hi Nhi trong lòng Lý Viên.
Cẩm Tú trong lòng đề phòng, cùng Xuân Hoa, Quắc Quắc, tiểu văn, tiểu vũ đưa vài cái ánh mắt, muốn các nàng nâng tinh thần chặt chẽ nhìn hai người kia. Nàng bất động thanh sắc tiến lên từng bước, chặn tầm mắt Lệ phi.
Lệ phi có khả năng cũng phát giác ra, hành động mình quá mức nóng bỏng, khiến cho người khác hoài nghi, Lệ phi trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, nàng một lần nữa ngồi trở lại tú đôn, nhìn cúi đầu, vẻ mặt không chút thay đổi Lý Phương.
Đồ quỷ này, Lệ phi trong lòng thầm mắng, còn làm như mình vẫn là thiên kim tiểu thư ở nhà mình đâu! Cũng không ngẫm lại hiện tại là hoàn cảnh gì. Nếu không phải nàng ta còn có chút giá trị lợi dụng, nàng mới lười bất kể nàng ta đâu!
“Lại nói tiếp…” Lệ phi nâng khăn lụa thêu bạch mẫu đơn, nhẹ lau khóe môi, nũng nịu nói: “Đại hoàng tử còn phải kêu lý muội muội chúng ta một tiếng dì đó!”
Lý Viên nhướng mày, Lệ phi này thật đúng là một câu cũng không quên nhắc nhở nàng chuyện cùng Lý Phương là tỷ muội.
“A… A…” Hi Nhi thấy mẫu thân mình thì lập tức mừng rỡ a a kêu lên, hắn vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn như ngó sen bắt lấy, dáng điệu rất phấn khởi không cần nói.
Lý Viên thấy con đáng yêu như vậy, lại dùng sức hôn hắn hai cái, Hi Nhi càng vui vẻ, khanh khách  —— cười giòn.
Tiếng trẻ con thanh thúy cười khiến Lý Phương hơi hơi ngẩng đầu lên, lúc nàng nhìn thấy Hi Nhi trong lòng Lý Viên, ánh mắt không khỏi tràn ngập hâm mộ cùng khinh thường thật sâu.
Nàng ở trong lòng lạnh lùng nghĩ: nếu không phải tiện nhân này vận khí tốt, vì Hoàng Thượng sinh đứa con trai này, hoàng cung to như vậy sao có thể có phần nàng nói chuyện. Thật sự là đáng giận!!! Lão thiên gia vì sao cố tình khiến cho nàng sinh ra đứa nhỏ thế! Mọi thứ nàng ta có hiện tại hết thảy vốn nên là của chính mình mới đúng.
Phản phất như cảm nhận được ánh mắt ác ý Lý Phương, Lý Viên ngẩng đầu hơi hơi lướt qua nàng một chút. Nhìn nàng vẻ mặt phẫn hận, trong lòng Lý Viên liền  sinh cảm giác không vui, không quan tâm lời Lệ phi, cố tình tiếp tục đùa Hi Nhi.
Lệ phi gặp Lý Viên không quan tâm nàng, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, lại vẫn tiếp tục nói: “Quý phi nương nương cùng Lý tu nghi chính là thân tỷ muội, lại là dì ruột của đại hoàng tử. Cho nên nô tì có một đề nghị không biết có nên nói hay không”.
Ngươi tốt nhất đừng nói, Lý Viên ở trong lòng dùng sức bĩu môi.
Nhưng mà, Lệ phi lại tiếp tục mục đích của bản thân cười nói: “Quý phi nương nương ngày thường cũng không cùng tỷ muội trong cung đi lại, nghĩ cũng sẽ cảm thấy nhàm chán một ít, không bằng —— làm cho Lý muội muội chuyển đến Cam Tuyền cung của nương nương ở lại, ngày thường cũng có thể nói chuyện phiếm việc nhà bồi nương nương, vì nương nương giải sầu tịch mịch a!”
Hai tay Lý Viên đang ôm Hi Nhi đột nhiên cứng đờ, nàng ngẩng đầu thật sâu nhìn mắt Lệ phi.
Lệ phi trong lòng run lên, trên mặt lại biểu hiện đề nghị của ta tất cả đều là vì nương nương suy nghĩ a.
Lý Viên chậm rãi gợi khóe miệng, nhưng trong mắt vô ý cười “Bản cung xem việc này cũng không thỏa đáng” nàng thản nhiên nói: “Ta cùng với Lý tu nghi tuy là tỷ muội không sai, nhưng vào cung thì là tần phi của Hoàng Thượng, tất nhiên là cẩn trọng tuân thủ cung quy, như thế nào có thể lén thay đổi chỗ ở, như vậy chẳng phải là rối loạn quy củ sao”.
Lệ phi tựa hồ sớm đoán được Lý Viên nói như vậy, nàng lập tức cười duyên nói: “Nương nương thân là quý phi, Hoàng Thượng lại sủng ái như thế, chuyện  ngươi muốn cho Lý muội muội chuyển đến Cam Tuyền cung, còn không phải là một lời của nương nương sao. Vẫn là nói ————” đôi mắt nàng lóe lên tia không có ý tốt, thanh âm cũng lập tức thấp xuống: “Hay là nói, nương nương thật ra một chút cũng không bận tâm đến tình cảm tỷ muội, sợ lý muội muội nàng ——”.
“Lệ phi” Lý Viên đánh gãy lời của nàng lạnh lùng kêu lên: “Ngươi là đang chỉ trích bản cung sao?”
Lệ phi trong lòng làm sao không phẫn hận, nữ tử này ngày xưa chỉ có thể ở  trước người nàng đứng hèn mọn, hiện tại lại có thể đối với nàng trên cao nhìn xuống la hét, trong lòng nàng làm sao có thể chịu được.
Lệ phi này cũng là cái tính tình cứng rắn, nàng một đôi mắt xếch tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Viên nói: “Mọi người đều nói nương nương hiện tại độc sủng lục cung tính tình dần dần ương ngạnh, nô tì nguyên bản không tin, không nghĩ tới nương nương cư nhiên ngay cả thân tỷ tỷ mình đều dung không được, thật sự là làm cho người ta cười chê”.
Chê cười!!! Ta như thế nào dung không được Lý Phương, chẳng lẽ nói không muốn cho nàng đến Cam Tuyền cung chính là dung không được nàng, là ương ngạnh sao? Đây là lý luận khập khiễng gì.
Lý Viên lạnh lùng nhìn Lệ phi, chậm rãi lại bỗng nhiên câu môi cười, nháy mắt liền giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, rung động lòng người.
Nàng nói: “Lệ phi, chẳng lẽ ngươi không có nghe lời bản cung vừa mới nói sao? Nếu vẫn lung tung dây dưa, liền đừng trách bản cung không khách khí ”.
Lệ phi thân mình đột nhiên cứng đờ, nàng nhìn thoáng qua Lý Viên thật sâu, chậm rãi đứng dậy nói: “Nô tì bất quá là một mảnh hảo tâm, nương nương nếu không muốn, quên đi, nô tì cáo lui”.
Lý Phương cũng đứng lên, nàng xem vẻ mặt uy thế của Lý Viên, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Đợi hai người rời đi, Cẩm Tú vẻ mặt phẫn hận nói: “Nhị tiểu thư kia cũng không ngẫm lại ở nhà đối với tiểu thư như thế nào! Hiện nay người đắc thế, lại da mặt dày xum xoe chạy đến như vậy, nàng tính tình không phải rất kiêu ngạo sao? Không phải không đem bất luận kẻ nào để vào mắt sao??”
Thấy Cẩm Tú tức giận như vậy, Lý Viên lại xì một tiếng bật cười: “Đây là chuyện rất xa? Ngươi lại lấy ra phân trần, chúng ta hiện tại chỉ để ý cuộc sống của mình là được, không cần vì cái loại người này tức giận”.
Vô luận trong lòng hai người tính toán ra sao, nàng tuyệt đối không thể làm cho bọn họ thực hiện được.
Sủng phi là người thật thà sao? Ương ngạnh thì thế nào? Nàng thứ nhất, không có lôi kéo Phong Thành Vũ không cho hắn  đi chỗ nữ nhân khác, hai, không có xuống tay thậm chí cũng không từng nghĩ đi hại người nào.
Nàng làm đúng lương tâm mình, cho nên người khác thích nói như thế nào thì nói như thế đi!
Phương Phỉ các
Từ Cam Tuyền cung trở về, Lý Phương đang một người ngơ ngác ngồi ở trên giường, trong đầu của nàng hiện lên vô số hình ảnh, cha mẹ, Hoàng Thượng, Lý Viên ….
Nàng càng nghĩ trong lòng càng hận, càng nghĩ trong lòng càng đố kỵ.
Nàng điên cuồng ghen tị những thứ Lý Viên đoạt được: hưởng hết độc sủng lục cung, hai đứa con đáng yêu, tôn vinh quý phi cao cao tại thượng.
Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao? Được hết thảy lại là thứ nữ ti tiện kia, mà không phải là tôn quý đích nữ như nàng a!
Lý Phương trên mặt hiện lên một chút cuồng loạn, nàng đột nhiên nhảy xuống giường, chạy đến trước tủ quần áo khắc hoa, ở tầng dưới cùng lấy ra một cái hòm nho nhỏ.
Nàng hai tay run run mở nó ra, nhìn bên trong đó, Lý Phương hai mắt dần dần trở nên đỏ đậm, nàng nhất định phải, nhất định phải, nhất định phải tự tay đoạt lại những thứ hết thảy thuộc về nàng.
Chương 60: Chọn Đồ Vật Đoán Tương Lai
Canh hai qua đi, thư phòng Cam Tuyền cung đèn đuốc vẫn sáng trưng như trước.
Đèn cung đình tráo dương giác ngọc lưu ly, từ sổ con trong tay Phong Thành Vũ ngẩng đầu lên, một đôi mày kiếm nhẹ nhàng nhướng lên, nhìn vẻ mặt vui sướng Lý Viên.
Chỉ thấy trên bàn dài gỗ tử đàn điêu khắc hoa, bày một loạt các chén trà nhỏ bằng sứ trắng, Thần quý phi nương nương của hắn ánh mắt sáng trong suốt hướng mỗi một chén trà bỏ một bánh trà nhan sắc bất đồng, sau đó giơ ấm tử sa nấu sôi trào trên đồng lô phát ra thanh âm “ục ục”.
Xem cổ tay nàng hơi nghiêng, một cỗ nước sôi liền từ miệng ấm tử sa chảy ra, nàng theo thứ tự từ trái qua phải lần lượt đổ, tức thì một cỗ mùi thơm ngát bất đồng, tràn ngập toàn bộ phòng, bất quá có lẽ là bởi vì mùi nhiều của chủng loại, trộn lẫn cùng một chỗ khiến người cảm thấy khó chịu.
Phong Thành Vũ ném sổ con trong tay, vẻ mặt thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn nữ nhân ép buộc suốt một buổi tối kia.
Ước chừng là cảm giác được tầm mắt của hắn, Lý Viên ngẩng đầu lên, đối hắn hé miệng cười, nàng bưng lên trên bàn nhất chén trà nhỏ thủy chậm rãi hướng Phong Thành Vũ bên này đi tới.
“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng…” Nàng trừng mắt tròn, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn: “Đây là nước trà thần thiếp mới nấu, Hoàng Thượng mau thừa dịp nóng uống a!”
Phong Thành Vũ hai má hơi hơi rút một chút, nghĩ rằng: ngươi đã là đêm thứ bảy dâng trà cho trẫm. Nhưng mà, khi hắn nhìn cắp mắt Lý Viên lòe lòe tỏa sáng, cuối cùng tiếp nhận chén trà trong tay nàng.
“Thế nào? Thế nào?” Nàng gấp giọng nói: “Vừa rồi không có một loại mùi thơm ngát lạnh tận xương, mùi thơm ngào ngạt nồng đậm”.
Phong Thành Vũ uống một ngụm sau, thản nhiên nói: “Khó uống muốn chết”.
Lý Viên nháy mắt đã bị đả kích, không có khả năng a! Ta là dựa theo bí phương của Tiểu Văn chỉ làm a!
Nàng rất không tin, một phen đoạt lại chén trà trong tay Phong Thành Vũ, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn của nàng lập tức nhăn thành đóa cúc già, ô! Thật sự khó uống!
Lý Viên mắt nước lưng tròng nhìn Phong Thành Vũ, vẻ mặt ta cố gắng như vậy vì sao làm ra còn khó uống như thế?
Bởi vì ngươi ngốc! Đón ánh mắt ái phi của hắn, Phong Thành Vũ cố gắng  đem câu lên đến miệng này nuốt đi xuống.
Từ lúc Lý Viên mê cái gọi là nghệ thuật trà hoa sau, mỗi ngày cân nhắc như thế nào đem đủ loại kiểu dáng hoa chế tác thành đủ loại kiểu dáng trà hương.
Mộc tê, nhài, hoa hồng, tường vi, lan huệ, kết hoa, sơn chi, không quan tâm có phải mùa hay không, chỉ cần quý phi nương nương cao hứng chính là tuyết liên Thiên Sơn đều đem xuống.
Lý Viên dùng sức bĩu môi, yên lặng trầm tư trong chốc lát, cũng  nói, nàng méo mó đối với Phong Thành Vũ nói sự thật: “Vẫn là thêm chút kẹo đường bên trong mới được a!”
Ngươi như thế nào không thêm nước tương bên trong a! Phong Thành Vũ thở dài một ngụm, đối với trình độ hạng hai của ái phi hắn có thêm một nhận thức mới.
“Được rồi! Ngươi cũng đừng ép buộc nữa”
Đối với sự khinh bỉ của hắn, Lý Viên hừ một tiếng, nàng chu miệng lên một người than thở nói: “Người ta không phải là muốn cho Hoàng Thượng hồng tụ thiêm hương thôi!” Còn có người xem thường như vậy.
“Hồng tụ thêm hương?” Phong Thành Vũ nghĩ, ngươi ở nơi này ngâm nước nước trà cả buổi tối, đều là vì cấp cho trẫm thêm hương a!
Lý Viên lại ủy ủy khuất khuất nhắc tới: “Hoàng Thượng gần đây thường cả đêm xem sổ con, vừa xem liền xem đến trời sáng, một chút cũng không ngủ, khuyên ngài ngài cũng không ngừng. Cho nên thần thiếp mới nghĩ —— cấp Hoàng Thượng nấu pha trà thêm hương gì đó, cũng giảm bớt mệt nhọc thôi!!”
Phong Thành Vũ nghe xong giải thích của nàng sau, không khỏi hơi hơi sửng sốt, có bao nhiêu năm không ai thật tình thực lòng quan tâm thân thể hắn như vậy.
“Ngươi nha…!” Hắn một phen kéo tay Lý Viên, làm cho nàng ngồi ở trên đùi mình, gõ nhẹ trán trắng nõn của nàng, Phong Thành Vũ hơi bất đắc dĩ nói: “Người ta hồng tụ thiêm hương là nâng cổ tay lên, hương thơm mờ nhạt, như có như không, ngươi ngược lại làm cho khắp phòng trẫm đầy mùi hoa”.
Thật đúng là ngượng ngùng nga! Lý Viên ở trong lòng hừ hừ hai tiếng, mùi thơm cái gì cũng có, cho ngươi làm chút mùi hoa là đủ!
“Trẫm đoạn thời gian này có chút việc” hắn cúi người ở Lý Viên bên tai nhẹ nhàng nói: “Ngươi ngoan a! Chờ thêm mấy ngày nữa, trẫm sẽ ở cùng ngươi nhiều hơn!”.
Ai ai ai… Ai cần ngươi bồi a! Lý Viên giống như con thỏ cuồn từ trong lòng Phong Thành Vũ nhảy đi ra, mặt nàng như xém lửa đỏ một mảnh, nhìn nam nhân cười “Không có ý tốt” kia, nàng không khỏi dùng sức mài răng, thật sự là! Nói rất hay giống như nàng có bao nhiêu tịch mịch, cỡ nào khao khát, cỡ nào muốn hắn bồi cùng nhau.
“A! Thần thiếp đột nhiên nhớ tới chuyện yến hội ngày mai, còn có chút công chuyện giao cho Tiểu Hỉ Tử, nô tì liền đi trước một chuyến”. Nói xong cũng không quản Phong Thành Vũ phản ứng, vén rèm hướng ra phía ngoài đi.
Phong Thành Vũ xem bóng dáng nàng hốt hoảng đào tẩu, không khỏi cười nhẹ ra tiếng, hắn giương giọng kêu lên: “Lý Đại Hải”.
“Nô tài ở đây” Lý Đại Hải vội vàng đi đến, khom người nói: “Hoàng Thượng có gì phân phó”.
Phong Thành Vũ chỉ một loạt tác phẩm trà hoa nghệ thuật Lý Viên lưu lại, tâm tình vô cùng tốt nói: “Đây là quý phi nương nương tự tay ngâm trà, ngươi đem bọn nó thưởng cho nhóm cung nhân trực đêm đi!”
“Tạ Hoàng Thượng ban cho” Lý Đại Hải lộ ra vẻ mặt chua sót, đối với hương vị trà quý phi nương nương ngâm, ba ngày qua hắn đã tràn đầy lĩnh hội.
Phong Thành Vũ nhìn nét mặt già nua khóc tang của hắn, không khỏi mỉm cười, chịu khổ không thể để trẫm một mình đi!
Mà ở góc khác, ra khỏi thư phòng Lý Viên trực tiếp vào tiểu gian cách vách, Cẩm Tú cùng Tiểu Hỉ Tử đang ở nói giỡn, thấy Lý Viên lại đây thì đứng dậy hành lễ. Cẩm Tú đón lấy hầu hạ Lý Viên ngồi ở ghế lim tơ vàng, Tiểu Hỉ Tử thông minh bưng lên chén trà ấm đưa cho Lý Viên, cười nói: “Chủ tử, thỉnh uống trà”.
Nhìn nước trà tỏa hương bốn phía, Lý Viên trên mặt đỏ ửng còn chưa biến mất trong giây lát lại càng sâu sắc.
Nàng giả vờ giả vịt khụ khụ —— hai tiếng, nói: “Bản cung không khát”. Lập tức, nói sang chuyện khác hỏi: “Ngày mai đồ vật cần thiết cho yến hội đều chuẩn bị tốt rồi?”
Tiểu Hỉ Tử cười nói: “Nương nương yên tâm, nội vụ phủ sớm đem đồ vật đoán tương lai cho đại hoàng tử chọn trong yến tiệc hết thảy đều chuẩn bị xong”
Lý Viên gật gật đầu, lại tinh tế hỏi chi tiết, Tiểu Hỉ Tử đều nhất nhất bẩm báo, Lý Viên nghe xong mới hơi hơi yên lòng.
Nàng nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, đột nhiên thở dài một hơi, chỉ mong ngày mai hết thảy thuận lợi.
Ngày hôm sau, hoàng tử duy nhất của triều Đại Chu hiện nay —— Phong Nguyên Hi điện hạ, bắt đầu yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của hắn long trọng vô cùng.
Ban đêm, trăng sáng sao thưa, gió nhẹ từ từ.
Lúc này Cam Tuyền cung đã giăng đèn kết hoa, không khí chúc mừng vui sướng.
Một đám vương công đại thần, mệnh phụ dòng họ đã tốp năm tốp ba các tụ cùng một chỗ, mọi người trò chuyện với nhau thật vui hết sức, một tiếng lanh lảnh trong cổ họng từ xa vươn dến gần nói: “Hoàng Thượng giá lâm ——, Thần quý phi nương nương giá lâm ——.”
Mọi người thu tươi cười, từ chỗ ngồi đứng dậy, cùng cúi người dập đầu nói: “Cung nghênh Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Cung nghênh Thần quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Bình thân” Phong Thành Vũ xuống xe sau thản nhiên nói.
Nghe vậy, mọi người mới chậm rãi đứng lên, bọn họ lặng lẽ giương mắt nhìn lên, chỉ thấy nam nhân một thân long bào vàng nhạt đế vương uy nghiêm đi đếntrước, ở phía sau hắn ước nửa bước khoảng cách là một vị nữ tử thoạt nhìn phi thường ôn nhu.
Hai người, một lạnh lùng tuấn tú, một nhu hòa. Đi cùng một chỗ, đúng là nói không nên lời hài hòa đẹp mặt, lại làm người ta ngưỡng mộ.
Bọn họ cúi đầu đều tự lui về phía sau, cung kính tránh đường cho đế phi hai người này, nghênh đón.
Cho dù trải qua trường hợp lớn như phong phi đại điển vậy, Lý Viên đối với ánh mắt mọi người vẫn cảm thấy thực không tự nhiên như cũ, ngồi ở ghế kim địch đại biểu cho ngôi vị quý phi tôn quý vô cùng, Lý Viên khóe miệng mỉm cười một mảnh “Tỷ là gặp qua trường hợp lớn, tuyệt đối đều có thể cẩm nhận được cảm giác”.
Đợi tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình xong, liền có quan lễ nghi lại đây bẩm báo nói: “Giờ lành cho lễ Đại hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai đã đến”.
Lúc này Hi Nhi đã là khối thịt hơn một tuổi, chẳng trách Lý Viên mỗi ngày oán giận nói mình không công sinh ra xú tiểu tử này. Nguyên lai là tướng mạo Hi Nhi một chút cũng chưa di truyền từ diện mạo của mẫu thân đại nhân hắn.
Hoàn toàn giống cha hắn a! Quả thực liền giống như bản sao vô tính của Phong Thành Vũ.
Chỉ thấy bé mặc quần lót lụa hoa đỏ thẫm, mang theo khóa trường mệnh phú quý, cùng song long hí châu vòng tay, Hi Nhi cười hớ hớ đã bị Tần mama bế đi ra.
Sớm đã có cung nhân nâng ra, trải thảm tường long xuyên vân trên tháp lưu kim thuý ngọc, trên thảm bốn phía bày đầy: bút, mựcc, giấy nghiên, kinh thư, bảo kiếm, tiền, trang sức, cái ăn, son, con dấu chờ vật.
Ngồi trên ghế, Lý Viên lo lắng nhìn con, chỉ hy vọng kế hoạch của nàng có thể thuận lợi tiến hành.
Vì thế, ở trước mắt bao người, Tần mama đem Hi Nhi đặt ở chính giữa những vật đó.
“Đem cái này cũng thả lên đó” đột nhiên, Phong Thành Vũ mở miệng nói.
Mọi người đều nhìn đi qua, vừa thấy, không khỏi ở trong lòng cùng chấn động mãnh liệt lên.
Hoàng Thượng đúng là muốn lấy “Ngọc tỷ” cho đại hoàng tử bắt sao?
Thánh tâm là dụng ý gì, không nói đến văn võ bá quan khắp điện trong lòng nháy mắt chuyển qua bao nhiêu suy nghĩ.
Bên kia Hi Nhi, lại đã sớm chờ không kịp bắt đầu đi đông, cọ tây.
Nhưng mà, đối với bé còn nhỏ mà nói, những vật trên tháp không có ý tứ bằng nhóm người vây quanh bé. Chỉ thấy Hi Nhi ngưỡng đầu nhỏ, đem đám người chung quanh nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt của bé dừng ở chỗ phía trên, Hi Nhi mở miệng nhỏ nhắn hồng nộn, hai tay như là muốn người ôm, không ngừng vung vung.
Lý Viên thấy thế, trong lòng thật sự là có chút sốt ruột, lại có chút vui vẻ.
Nhìn Hi Nhi ỷ lại vào mình như vậy, mở hai tay chờ mình đi ôm, Lý Viên không khỏi yên lặng nghĩ: “Con ngoan a! Nương hiện tại không thể ôm con a! Con nhanh bắt lấy cái đó, đem nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai kết thúc a!”
Hi Nhi cùng tỷ tỷ bé giống nhau, đều là tính tình tổ tông, bá vương, gặp người ngày xưa đối chính mình ngàn tốt vạn tốt bây giờ không để ý tới mình, nhưng lão đại không muốn, chỉ thấy hắn đùng đùng vỗ tay nhỏ đầy thịt, thở phì phì hô lớn: “Phụ thân —— ôm —— phụ thân —— ôm một cái”.
“Tốt thôi!” Lý Viên khóe miệng rút rút nghĩ đến: “Rõ ràng là ta lại tự mình đa tình!”.
Thứ Nữ Sủng Phi Thứ Nữ Sủng Phi - Nhất Tiểu Bình Cái