Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:35:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22-23
ý Viên từ mấy ngày trước liền từ Thiên cơ điện hồi Hi Hòa viện.
Mỗi ngày buổi tối luôn bị một vòng ôm ấp nóng nóng ôm, hiện tại thình lình một mình ngủ, thật đúng là có chút không quen.
Lui ở ổ chăn hai mắt Lý Viên vô thần nhìn màn thêu mai trắng như tuyết trên đầu, đếm từng đóa từng đóa hoa mai trên mặt.
Ngay tại lúc mí mắt nàng trầm xuống, mơ mơ màng màng một cỗ gió lạnh bỗng nhiên tưới vào ổ chăn của nàng.
Lập tức thanh âm một người nam nhân vang lên hắn nói: “Ngươi xích tới chút “
Lý Viên nghe lời này sau cọ cọ mông nhỏ.
Phong Thành Vũ lập tức chui vào, không chút khách khí ôm chầm lấy chầm lấy viên thịt béo bên cạnh.
Lý Viên gối lên cánh tay của hắn, trên mặt không tự giác liền lộ ra một chút mỉm cười ngọt ngào.
“Cười cái gì?”
“Ân… Muốn cười liền cười!”
Phong Thành Vũ cẩn thận nhìn nhìn mặt nàng bôi thuốc mỡ, lại nâng cổ tay lên mặc dù đã dỡ khăn tử xuống như vẫn bó thuốc như trước.
Thật lâu sau, mới dùng biểu tình lạnh lùng cực khinh thường “Hừ ——” một tiếng.
Nam nhân này thật là có đủ buồn bực, trong lòng Lý Viên lặng lẽ nôn phun, người giống như người bây giờ sau này thành loại đa nhân cách, thật sự thực dễ dàng trở nên tinh thần phân liệt.
Nhưng mà nghĩ là nghĩ như thế, nhưng lúc nàng cầm lấy Phong Thành Vũ tay nhỏ so với bất cứ gì đều nhanh hơn.
Chương 22: Hồi kinh
Nửa đêm, vạn vật lại yên tĩnh trở lại.
Trong phòng cực kỳ hẻo lánh ở tây bắc Nam Dương hành cung truyền đến từng đợt âm thanh thống khổ kêu rên.
“Nam Cung chiêu nghi, chúng ta khuyên ngươi vẫn là chiêu hàng đi!” Hai tay Lý Đại Hải nâng trước ngực vẻ mặt âm ngoan nói: “Nói cách khác, chúng ta cần phải dùng thủ đoạn thực sự”
Bị trói ở trên trụ gỗ lim đỏ Nam Cung Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy lúc này sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt cười như ngày xưa của nàng, ngũ quan bầm tím không thành hình người kia, thân thể đầy vết roi huyết nhục mơ hồ kia, thực làm cho người ta run sợ, nhưng mà ánh mắt kia, giống như ánh mắt sói phát ra hào quang hung ác gắt gao nhìn thẳng Lý Đại Hải, rốt cuộc tỏ rõ quyết tâm chống cự của nàng.
“Hảo hảo hảo!!!” Lý Đại Hải lạnh lùng cười, đối với đại hán tử râu quai nón bên cạnh đưa cái ánh mắt.
Đại hán kia ha ha cười, miệng rộng thoáng chốc liền lộ ra hai răng nanh sắc bén, chỉ nghe thanh âm hắn ù ù nói: “Lý công công ta đã sớm nói cùng ngươi, giống như loại nữ tử chịu qua huấn luyện đặc thù sẽ không dễ dàng mở miệng, thế nào còn phải dùng ta đi!”
“Hãy bớt nói nhảm đi” Lý Đại Hải tức giận nói: “Bên này nhanh chút xong việc, Hoàng Thượng còn đang chờ tin đâu!”
“Giao cho ta đi! Bảo đảm sẽ thỏa đáng” đại hán kia giống như là một con hổ hung ác, bên trong hai mắt lộ ra vẻ khát máu đi từng bước một về hướng Nam Cung nhu, chỉ thấy hắn tùy tay gỡ khối vải, vo thành một khối nhét vào trong miệng Nam Cung Nhu, ở trong tầm mắt hoảng sợ của nàng, hai ngón tay thô ráp của đại hán nhẹ nhàng khéo léo kẹp lấy ngón trỏ mảnh khảnh của Nam Cung Nhu.
“Chiêu nghi nương nương, có thể có chút đau ngài chịu khó kiên nhẫn một chút a!” Hắn rộng miệng lộ ra cái tươi cười hàm hậu, còn không chờ Nam Cung Nhu có phản ứng, hai ngón tay trong nháy mắt áp xuống dưới, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nửa khớp xương trắng như tuyết liền chảy máu đầm đìa xuất hiện ở trong tầm mắt Nam Cung Nhu.
Đau bẻ ngón tay thực sự không có khả năng tưởng tượng ra, Nam Cung Nhu kia đau đến cả người run rẩy toàn bộ ngũ quan trên mặt vặn vẹo cùng một chỗ, bởi vì miệng nhét bố cho nên chỉ có thể phát ra từng trận hừ thảm thiết, rất quỷ mị.
“Nghi? Hôn mê?” Đại hán có chút không thú vị sờ sờ cái ót trụi lủi của hắn quay đầu nói với Lý Đại Hải: “Lý công công ngài nếu cảm thấy chịu không nổi, có thể đi trước ra bên ngoài chờ ta cam đoan trước hừng đông có thể mở được miệng của nàng.
Lý Đại Hải lạnh lùng hừ lên tiếng, ra vẻ loại trường hợp này làm thế nào có thể khiến chúng ta sợ tới mức đó.
Đại hán kia nhún vai quay đầu, than thở nói thầm với Nam Cung Nhu đã muốn bất tỉnh nhân sự: “Như vậy, kế tiếp nên chơi kiểu gì đâu?”
Bóng đêm chậm rãi, gió thu dần dần thổi.
Một đêm nay đối với rất nhiều người mà nói là một đêm không ngủ, nhưng mà đối với Lý Viên mà nói cũng là một đêm giống như lúc hòa bình không có gì bất đồng.
Một đêm này, nàng như là con gấu ôm cây cổ thụ gắt gao ghé vào trong lòng mỗ (ám chỉ Hoàng Thượng nha), ngủ hôn mê không biết trời đất nước miếng chảy khắp nơi, do đó bị mỗ người nào đó mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng tặng một cước đạp xuống đất, trán bị đụng thưởng một bao lì xì sưng đỏ thật lớn.
Năm Kiến võ mười sáu mùng mười tháng mười, hoàng đế phụng ý chỉ Thái Hậu từ Nam Dương khởi giá hồi cung.
Lý Viên vẫn như cũ ngồi xe ngựa xa hoa mà dùng khi tới, nhưng có điều bất đồng là lúc này trong xe ngựa đã bị trải một tấm thảm lông dê trân châu thật dày, trong góc toa xe cũng có một bếp lò bạc dùng than, Cẩm Tú bồi ở bên người Lý Viên bôi thuốc mỡ chỗ vết thương trên cổ tay nàng.
“Lại dưỡng thêm nửa tháng nữa là có thể biến mất!” vẻ mặt Cẩm Tú  cao hứng nói: “Lần trước Lý công công đưa bách hoa tán nô tỳ còn mang theo bên mình đây! Cam đoan cổ tay chủ tử sẽ không lưu lại vết sẹo gì”
Cho dù không có cái tán gì kia, chủ tử nhà ngươi ta ngâm hai ngày ôn tuyền sau cũng sẽ không lưu lại chút vết sẹo gì.
Nhưng mà lời này cũng chỉ có thể nói ở trong bụng thôi!
Lý Viên nhẹ nhàng thở dài, tầm mắt nàng chuyển động nhìn xe ngựa  trống rỗng này bất tri bất giác liền hiện lên một chút u sầu.
Cẩm Tú tưởng mình bôi thuốc làm đau nàng, vội hỏi: “Chủ tử, ngài làm sao vậy “
“Ta chỉ là nhớ… …” thanh âm Lý Viên dần dần hạ xuống “Lần này đi Nam Dương hành cung thật đúng là nhiều tai nạn a!”
Cẩm Tú nghe xong lập tức cũng trầm mặc.
“Năm tần phi chết hai người một người bị bệnh” Lý Viên nhẹ nhàng tự giễu, chỉ có 50% sinh tồn a.
“Nam Cung nương nương đột nhiên bạo bệnh bỏ mình thật sự là ngoài dự đoán của mọi người” Cẩm Tú cúi đầu nói: “Nghe nói nàng chỉ có mười sáu tuổi!”
Chuyện Nam Cung Nhu, Lý Viên không có nói cho bất luận kẻ nào, cho dù là Cẩm Tú thân mật nhất cũng không có nói.
Người kia nếu nguyện ý tin tưởng nàng nói cho nàng tình hình thực tế, vậy thì nàng cũng sẽ đem bí mật này cất kỹ trong bụng.
Lúc này nghe Cẩm Tú nhắc tới Nam Cung Nhu làm cho nàng cảm thấy thổn thức một trận, ai có thể nghĩ đến cái tiểu cô nương ôn nhu yếu đuối kia là đầu sỏ gây lên một loạt sự tình này đâu!
Nhìn cảm xúc Lý Viên lại có chút trầm xuống, Cẩm Tú vội vàng nói thêm: ” Lần này đến Nam Dương cũng không phải là một chút thu hoạch đều không có a!”
“Ân?” Lý Viên nghi hoặc, ta trừ bỏ thu hoạch thương tích đầy người còn chiếm được cái gì khác?
“Chủ tử… …” Cẩm Tú lập tức cười tủm tỉm, nàng dùng biểu tình của người láu lỉnh ngươi có thể lừa gạt được người khác nhưng lừa không được ta nói: “Hoàng Thượng đối với ngài có thể nói so với lúc ở trong cung càng nồng nhiệt hơn!”
Lý Viên bỗng nhiên nghe nàng nhắc tới Phong Thành Vũ, không biết tại sao khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên đỏ ửng nói lắp ba lắp bắp “Cái gì, cái gì ngươi đang nói cái gì a…”
“Chủ tử tốt của ta ai! Nô tỳ biết ngài da mặt mỏng” vẻ mặt Cẩm Tú ra vẻ ta đây hiểu biết ta hoàn toàn hiểu biết “Chúng ta không từ mà biệt, chỉ nói chuyện chủ tử từng dùng máu cứu Hoàng Thượng, đây là công lao lớn a! Hồi cung sau một cái phân vị đẳng cấp cao khẳng định chạy không thoát được “
Lý Viên nghe nàng nói như vậy, cũng không khỏi có chút nho nhỏ mong đợi.
Nàng mặc dù ở trước mặt Phong Thành Vũ nói cái gì không dám tranh công không dám cầu thưởng linh tinh, nhưng đó cũng chỉ là ý tứ khiêm tốn một chút mà thôi, kỳ thật nàng là thực sự ngóng trông Phong Thành Vũ cân nhắc tới phân vị cho nàng.
Tha thứ dối trá cùng hư vinh của nàng đi!
Lần này đi Nam Dương hành cung nàng cái khác không học được, nhưng là đối với sự khác biệt bất đồng đãi ngộ giữa các cấp của tần phi mang đến hoàn toàn khác làm cho nàng càng thêm khắc sâu hiểu biết.
Nếu nàng không chỉ là cái nho nhỏ dung hoa, nàng sẽ không phải khắp nơi xem sắc mặt người khác.
Nếu nàng là cái tần phi phẩm chất cao, cho dù là Thái Hậu cũng không có khả năng nói đánh chết liền đánh chết.
Càng miễn bàn cái Liễu Thanh Tuyết tát vào miệng nàng kia.
Nói đến cùng, còn không phải đều là vì nàng phẩm vị thấp hơn người ta mà thôi.
“Chủ tử, ngài cứ yên tâm đi!” Cẩm Tú nói tiếp: “Ngài cùng Hoàng Thượng có cảm tình như vậy, về sau tất nhiên là trốn không thoát được sủng ái, chỉ chờ đến lúc chủ tử hoài tiểu hoàng tử kia… …”
“Cẩm Tú!!!” trên đầu Lý Viên xuất hiện gọt mồ hôi thật to nghĩ rằng: ngươi này tốc độ tưởng tượng cũng quá nhanh.
Hơn nữa ——cái miệng nhỏ nhắn Lý Viên bĩu môi, chờ về tới tòa hoàng cung trăm hoa đua nở kia nàng căn bản chỉ là cây cỏ đuôi chó không chừng bị hắn bỏ quên ở sau đầu.
Người đi đường cuộc sống luôn quá vội vàng.
Đợi cho trận tuyết nhỏ đầu tiên của năm nay rơi xuống, Lý Viên rốt cục lại một lần nữa về tới địa phương tôn quý nhất mà cũng tàn khốc nhất trên đời.
Tiểu Hỉ Tử ở phía trước dẫn theo đèn lồng, Cẩm Tú giúp đỡ Lý Viên ba người một đường hướng về Lang Huyên các, vừa mới đi vào cổng viện chỉ thấy nhóm cung nhân hầu hạ trong Lang Huyên các đồng loạt đứng ở hành lang.
Không đợi Lý Viên đi vào, bọn họ liền quỳ hai đầu gối xuống đất kích động kêu to: “Chủ tử cát tường “
Lý Viên nhìn bọn họ rất lâu, cảm thấy cực kì vui mừng, nàng hé ra khuôn mặt cười như đóa hoa nhỏ: “Trời lạnh như thế quỳ cái gì quỳ, còn không mau đứng lên!”
Mọi người đều vui vẻ ra mặt đứng lên, đối với bọn họ mà nói Lý Viên  trở lại nghĩa là người tâm phúc của bọn họ cũng sẽ trở lại.
Xuân Hoa là cái thứ nhất cười hì hì đi lên, nàng so với Lý Viên giống như là trưởng thành một ít bất quá vẫn là tính tình líu ríu
Chỉ thấy nàng vây quanh Lý Viên không ngừng nói này nói kia.
“Tốt lắm!” Cẩm Tú giả bộ hờn giận đánh nhẹ nàng một chút: “Không thấy chủ tử còn đứng ở bên ngoài sao! Có chuyện đi vào phòng nói “
Mặt nhỏ của Xuân Hoa có chút ngăm đen đỏ lên, hầu hạ đem Lý Viên nghênh đón vào phòng.
Xuyên qua ngoại thất, đi vào buồng trong, Lý Viên cởi áo choàng trên người xuống, đi giày nhỏ da hươu, nhấc chân một cái liền ngồi lên noãn tháp khắc hoa tử trúc long vân.
“Chủ tử uống trước chút trà nhân gừng đi!” Xuân Hoa đưa qua một cái chén trà: “Nô tỳ cố ý thả chút nhân quả ngọt, hương gừng hẳn là không phải quá nồng như vậy!”
“Xuân Hoa, thực ngoan” Lý Viên đối với chén trà thổi bớt nóng sau đó liền uống một ngụm xuống.
Xuân Hoa được chủ tử khích lệ vui vẻ đến nỗi bím tóc đều vểnh vểnh lên, chỉ nghe nàng ý cười trong suốt nói: “Chủ tử đã trở lại! Cũng thật tốt!”
“Đúng vậy! Trở về thật tốt a!” Lý Viên nhìn chung quanh địa phương  nàng cực kỳ quen thuộc này, hóa ra bất tri bất giác từng chút một nơi này cũng trở thành địa phương khiến cho nàng quan tâm.
“Đừng ở trước mặt chủ tử khoe khoang!” Cẩm Tú bên cạnh trêu ghẹo nói: “Trước tiên là nói xem, lúc chủ tử không ở đây các ngươi có gây chuyện hay không?”
Xuân Hoa luôn luôn thân thiết cùng Cẩm Tú, nghe vậy bĩu môi nói: “Từ lúc chủ tử đi Nam Dương sau, chúng ta đều im lặng đóng cửa sống, rất yên tĩnh!”
Lý Viên sau khi nghe xong vừa lòng gật đầu, lại nghe Xuân Hoa líu ríu nói một lát sau đó Cẩm Tú hầu hạ ung dung thong thả tắm rửa với nước ấm, ép buộc đến canh hai mới tính là xong việc.
Ngay tại lúc nàng vừa mới tiến vào ổ chăn tính ngủ một giấc thì cảm giác thật tốt Xuân Hoa cước bộ vội vàng đi đến.
“Chủ tử…” Nàng nhỏ giọng bẩm: ” Ngọc Mai tỷ tỷ của Tú Vân trai cầu kiến”
“Ngươi không hiểu chuyện, loại chuyện này đuổi đi là được còn thông báo chủ tử làm cái gì?” Cẩm Tú mày liễu dựng thẳng nói.
Nàng hiện tại không mong muốn nhất chính là chủ tử suy nghĩ lại suy nghĩ đến chuyện không thoải mái này.
Lý Viên chậm rãi nửa ngồi dậy, Ngọc Mai này là đại nha hoàn thân cận bên người Khổng Tú Dung, lần này đi Nam Dương hành cung Khổng Tú Dung cũng không có đem nàng theo mà lưu tại trong cung, nói vậy cũng là vì thay mình giữ nhà đi!
Đáng tiếc… …
Lý Viên hơi hơi nhíu mi xuống, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói “Cẩm Tú, ngươi đi đem sự tình trải qua nói đại khái cho nàng một chút đi! “
Đây là ý tứ không muốn thấy.
Cẩm Tú nói: “Chủ tử, mau nghỉ ngơi đi! Nô tài cái này đi nói cùng nàng cho nàng hiểu được!”
Lý Viên nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại, dần dần đã ngủ.
Đây là lần cuối cùng nàng nghe chuyện Khổng Tú Dung
Chương 23: Song cửa sổ
Trong nháy mắt cách ngày thánh giá hồi cung đã trôi qua hơn hai tháng.
Một ngày sau giờ ngọ, Phong Thành Vũ ở Nam thư phòng xử lý tốt chính vụ sau, nhàn rỗi vô sự liền động tâm tư đi nhìn xem Lý Viên kia.
Hắn khiến cho cung nhân hầu hạ chung quanh lui xuống chỉ mang theo Lý Đại Hải đi tới Lang Huyên các.
Vừa mới bước chân tiến vào sân, hắn đã bị một đám người tuyết to nhỏ đầy khắp sân này làm giật mình.
Chỉ thấy nhóm người tuyết này người người đều dùng viên than làm mắt, cà rốt làm mũi, trên đỉnh đầu là cái chậu gỗ trong lòng còn ôm thêm cái chổi, trong đó một cái lớn nhất thoạt nhìn cũng là người tuyết ngốc nghếch nhất trên người còn khoác cái áo choàng đỏ tươi.
Mặt Phong Thành Vũ không chút thay đổi nhìn thân thể này so với đám người tuyết còn lại hoàn toàn không phối hợp, thật lâu sau mới thản nhiên hỏi Lý Đại Hải: “Ngươi nói đây là ai làm?”
Lý Đại Hải dùng sức nhéo dưới bắp đùi mới ngăn cản chính mình cười ra tiếng: “Khụ khụ, nô tài cho rằng có thể làm ra người tuyết có linh tính như thế trừ chủ tử không thể có ai khác”
Đúng vậy! Phong Thành Vũ yên lặng nghĩ trong lòng: có thể đem một cái người tuyết làm giống đống phân này tuyệt đối không thể có ai khác ngoài nàng.
Lấy biểu tình cực kỳ ghét bỏ vòng qua đống này nọ sau, Phong Thành Vũ đi vào phòng, vung tay lên ngăn trở cung nhân đang muốn thông báo, hắn xuyên qua ngoại thất, trực tiếp vào buồng trong mà đi còn chưa tiếp cận liền nghe được từng trận truyện cười.
Phong Thành Vũ đột nhiên xuất hiện thực dọa Lý Viên nhảy dựng thật lớn, vẫn là Tiểu Hỉ Tử thông minh một câu “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” mới làm cho nàng tỉnh lại.
Xoay người xuống tháp Lý Viên ngay cả giầy đều không kịp mang, liền cúi người bái nói: “Nô tì gặp qua Hoàng Thượng “
Phong Thành Vũ quét mắt bốn người quỳ trong phòng, thản nhiên nói: “Đứng lên đi!”
Lý Đại Hải tiếp nhận áo choàng lông màu xanh đá trên người Phong Thành Vũ, thay hắn thoát giày trường ngõa màu đen, sau đó liền đối với Tiểu Hỉ Tử đưa cái ánh mắt, Tiểu Hỉ Tử hiểu ý, lại đối với Cẩm Tú đưa cái ánh mắt, Cẩm Tú hiểu ý lại đối với Xuân Hoa đưa cái ánh mắt, nề hà Xuân Hoa lúc này bởi vì chợt thấy mặt rồng đang chấn kinh bên trong đứng đó, trong khoảng thời gian ngắn không có nhìn đến.
Cẩm Tú quýnh lên kháp nàng một chút thật đau, Xuân Hoa không chịu nổi “A ———”kêu lên một chút.
Ánh mắt Phong Thành Vũ ngưng lại thoáng chốc liền nhìn lại đây, Lý Viên mặc dù không biết Xuân Hoa vì sao kêu nhưng sợ Phong Thành Vũ trách phạt Xuân Hoa.
Nàng chắn ở phía trước Phong Thành Vũ nói với Xuân Hoa cùng Cẩm Tú: “Đứng ở đây làm gì, còn không đi rút chén trà nóng đến cho Hoàng Thượng!”
Cẩm Tú cùng Xuân Hoa thưa dạ xưng vâng, vẻ mặt trắng bệch đi xuống.
Lý Đại Hải cùng Tiểu Hỉ Tử cũng cực có mắt lặng lẽ lui xuống.
Trong phòng liền chỉ còn lại có Phong Thành Vũ cùng Lý Viên.
Dù sao cũng là đánh gãy lời của hắn, Lý Viên có chút chột dạ đối với hắn lộ ra nụ cười lấy lòng, ngọt ngào kêu lên: “Hoàng Thượng ngài đã tới “
Phong Thành Vũ nhíu mày nhìn Lý Viên đứng ở trước noãn tháp chỉ thấy nàng mặc một thân ngũ phúc váy đỏ tươi viền lông thỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn bình thường đã hồng làm nổi bật thêm vẻ nở nang trắng nõn, giờ phút này mi nàng chơi đùa, mắt cong cong, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên nhìn thế nào cũng đều lộ ra vẻ vui mừng.
Quả là rất dễ chịu.
Phong Thành Vũ không thể phủ nhận hừ một tiếng, nâng tay chỉ nói “Đi lên đây ngồi đi!”
“Tạ Hoàng Thượng” Lý Viên hự hự lại lần nữa bò lại lên noãn tháp cách Phong Thành Vũ một cái bàn thấp gỗ lim khắc hoa ngồi đối diện.
Phong Thành Vũ nhìn trên bàn đầy các giấy đỏ to nhỏ hỏi: “Đây là muốn làm cái gì?”
“Hồi Hoàng Thượng nô tì đang cắt dán song cửa sổ” Lý Viên nói đến đây lập tức mặt tươi như hoa, từ cái hộp gỗ hồng bên cạnh nàng lấy ra vài tấm cắt dán tốt nhất nhất bày ra cho Phong Thành Vũ xem.
“Đây là chim khách đăng mai, đây là ngũ cốc được mùa, đây là nhiều năm liên tục có dư… …”
Phong Thành Vũ giương mắt quét mấy cái cắt dán song cửa sổ tinh xảo xinh đẹp này nọ tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Này đó đều là ngươi làm “
Đang cao hứng phấn chấn khoe khoang Lý Viên lập tức trở nên ủ rũ “Đều không phải là nô tì làm “
“Bất quá ——” mặt nàng ngẩng cố ý cường điệu một chút “Mấy bộ dáng cắt dán song cửa sổ đều là ta vẽ”
Lý Viên từ nhỏ ở phương diện nữ hồng không có năng khiếu, đối với thêu thùa may vá linh tinh chỉ có thể tính là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, cho nên đối với việc chế tác cắt dán song cửa sổ thủ công cần kỹ càng này, liền làm như thế nào cũng không tốt, nàng cùng Cẩm Tú học suốt bốn ngày cắt  hỏng một đống giấy lớn, cũng không có làm ra cái nào giống song cửa sổ.
Nhìn vẻ mặt Phong Thành Vũ giống như nói trẫm biết ngay là ngươi làm không được, Lý Viên quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn từ trong tầng cuối cùng của hộp gỗ hồng lấy ra cái túi để tiền bạch biên, tay nhỏ bé trắng noãn vừa lật lê liền lộ ra cái trường điều gì đó ở bên trong.
“Thỉnh Hoàng Thượng ngự lãm “
Phong Thành Vũ mi cong lên tùy tay nhận lấy, chỉ nhìn trong lòng bàn tay hé ra tiên ký hoa mai có chữ dài chừng ba tấc.
“Đồ vật quan trọng” Lý Viên nhắc nhở nói.
Phong Thành Vũ nhíu nhíu mày sau một lúc lâu mới có chút không xác định hỏi: “Chuột?”
“Ân! Ân!” Lý Viên vội vàng gật đầu nói: “Không phải sắp qua năm mới sao! Năm nay là năm chuột cho nên ta liền cắt hình con chuột, đây chính là cái ta cắt tốt nhất đó”
Phong Thành Vũ ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Vì sao phải dán nó trên tiên ký” nhưng chuyện lạ là trịnh trọng đặt ở trong túi tiền như vậy
“Bởi vì nô tì muốn đem nó đưa cho Hoàng Thượng a!” Lý Viên chu cái miệng nhỏ gọn gàng nói dứt khoát.
Tay Phong Thành Vũ cầm tiên ký đột nhiên dừng lại một chút.
Thật lâu sau sau mới “Khụ khụ…” hai tiếng, cũng không nói cái gì trực tiếp nhét vào trong tay áo.
Lý Viên nhìn hắn như vậy không biết tại sao xúc động muốn cười, nàng nhếch cái miệng nhỏ nhắn tròn tròn ánh mắt trở nên càng cong lên.
“Ngươi nhìn cái gì?” mặt Phong Thành Vũ không chút thay đổi nhìn thẳng Lý Viên
“Xem Hoàng Thượng!” Lý Viên giống như con chuột nhỏ bên cạnh Phong Thành Vũ lần lượt cọ cọ hai cánh tay của hắn xong nàng ngồi nghiêng đầu nói: “Nô tì đã có hai tháng linh bảy ngày không có nhìn thấy Hoàng Thượng đâu!”
Trên mặt Phong Thành Vũ xuất hiện một chút không được tự nhiên “Khụ khụ…” Hắn lại ho khan hai tiếng “Gần nhất trên triều chuyện tình có vẻ nhiều, Cam Túc bên kia đã xảy ra động đất còn có A lạp bất thản vượng cũng có chút dị động…”
Câu nói cuối cùng của hắn biến mất ở trong đôi mắt trong suốt phát sáng của Lý Viên, nhìn tên đỏ rực mềm mại như hồ trước mắt này Phong Thành Vũ không biết vì sao chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng.
“Lý Đại Hải” hắn đột nhiên kêu lên: “Trà như thế nào còn không có bưng lên “
Lần này từ giờ ngọ Phong Thành Vũ lưu đều tại Lang Huyên các cùng Lý Viên ngốc một chỗ.
Hắn tựa vào gối mềm tơ vàng híp hờ hai mắt nghe âm điệu nàng ríu ra ríu rít vui vẻ, nhưng thấy phi thường khoái hoạt.
Buổi chiều, hai người dùng xong ngự thiện sau.
Lý Viên vốn tưởng Phong Thành Vũ cần phải đi nhưng không nghĩ rằng hắn một chút ý tứ đi đều không có, trực tiếp tắm rửa rửa mặt xong làm vẻ mặt đại gia nằm ở trong ổ chăn của nàng.
“Ngươi lề mề cái gì đâu! Còn không lại đây!” Phong Thành Vũ nằm nghiêng thân mình vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Lý Viên lúng túng không lên giường.
“A? Nga!” Lý Viên đầu gỗ leo lên giường lớn khắc hoa, lập tức đã bị kéo vào một cái ôm ấp cực kỳ nóng bỏng.
Phong Thành Vũ không chút khách khí bắt đầu cởi quần áo Lý Viên, biểu tình thực đói khát, động tác thực cầm thú.
“Hoàng hoàng hoàng Thượng… …” Lý Viên bị đụng đến nói lắp ba lắp bắp kêu lên, nàng vừa ngượng ngùng lại vừa khẩn trương hai tay không tự giác liền chặt chẽ bắt lấy áo lót trên người mình kiên quyết không cho hắn kéo.
“Ngươi làm gì!” Kéo không ra quần áo, Phong Thành Vũ tức giận hung hăng quát lớn.
Không phải ta muốn làm gì! Mà là ngươi muốn làm gì a được không! Lý Viên nhìn dáng điệu hắn giống như dân hoang dã tám trăm năm không mở mang đầu óc, khóc không ra nước mắt nghĩ: phong độ tao nhã thong dong của ngươi đâu? Bình tĩnh cơ trí kiềm chế của ngươi đâu? Phong phạm đế vương thiên cổ minh quân kia của người đâu?
Không có, toàn không có.
Lý Viên chỉ biết nam nhân này thuộc giống sói vừa đến đêm trăng tròn sẽ biến thân thành cái loại này, Phong Thành Vũ mới mặc kệ ý tưởng của nàng, bàn tay to hướng lên trên lôi kéo hai người chui vào trong chăn.
Chỉ thấy giường lớn gỗ tử đàn khắc hoa kia không ngừng run run, từ trong màn phấn hồng uyên ương hí thủy chốc lát ném ra một cái áo lót chốc lát vẫn ra một cái tiết khố, chốc lát lại ném ra cáiyếm nhỏ hoa mẫu đơn màu trắng.
Trong đó còn thường xuyên nổi lên âm thanh hỗn loạn của nam nhân cùng tiếng nói chuyện khàn khàn của nữ nhân.
“Ô ô ô… … Ngươi nhẹ chút, ngươi nhẹ chút” đây là tiếng nữ nhân mang theo thanh âm khóc nức nở.
“Chậc! Thực phiền toái!” Này là tiếng nam nhân từ trong cổ họng lẩm bẩm ra.
“Ngươi không cần cắn a! Đau quá!”
“… …”
“Ân… Không cần… … A “
“… …”
” Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài buông tha nô tì đi!”
“… …”
“Phong Thành Vũ ngươi hoàn toàn không để yên!!!”
“… …”
Hồng bị trêu ghẹo suốt đêm xuân sầu khổ, lúc này đúng là lúc hương vị ân ái nồng đậm.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ cầm canh, Lý Đại Hải ngáp ngủ sửa sang lại vạt áo thanh tỉnh tinh thần, hắn đi đến nội thất cách tấm màn khom người kêu: ” Hoàng Thượng, đến giờ vào triều”
Trong màn Phong Thành Vũ chậm rãi thức dậy, hắn nhìn cái thân mình trắng nõn mềm mại trong lòng che kín bởi dấu hồng ngân bất giác liền lộ ra một nụ cười thoả mãn.
Hắn đứng dậy xuống giường nhẹ giọng nói “Đốt đèn đi!” Thoáng chốc bên trong tối đen liền sáng như ban ngày.
Tránh ở màn lý Lý Viên kỳ thật đã sớm tỉnh, không! Có lẽ nói nàng một buổi tối cũng chưa ngủ mới đúng.
Mặt nàng đỏ ửng lui trong ổ chăn nghe bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân, tiếng vang nho nhỏ ngọc bội chạm vào nhau cùng tiếng nước đổ ào ào vào bồn.
Thứ Nữ Sủng Phi Thứ Nữ Sủng Phi - Nhất Tiểu Bình Cái