Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Đông Tẫn Hoan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 56 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 455 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77 - 78
hương 77: Tìm người
Tiết Đồng cùng với mẹ đi tới nhà cậu út, mang theo đồ dùng cá nhân, người lái xe đưa cô đi chính là Tả Thần Dật. Hắn thay Long Trạch đưa cô đi, mượn xe của bạn giả là người lái xe taxi, Long Trạch cũng thuê một chiếc xe khác đi sát theo sau.
Cậu út của Tiết Đồng là phó tham mưu tại thành phố C, ở trong quân đội có cấp ột căn nhà nhỏ ở trong đơn vị để thuận tiện cho công tác. Xe taxi đỗ ở trước cổng doanh trại, nơi đây xe cộ ra vào đều phải xuất trình giấy tờ, trước cổng bao giờ cũng có lính canh gác, dáng người đứng thắp tắp, trên vai có đeo súng.
Cửa được khóa bằng khóa điện tử, ra vào phải quẹt thẻ, các quân nhân đều được phát thẻ riêng, người nhà cũng được phát một cái. Trước khi ra vào đều phải khai báo tên tuổi, địa chỉ cá nhân, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, kể cả người đưa thư cũng chỉ có thể gửi ở cửa bảo vệ.
Cậu út sau khi nhận được tin mẹ con Tiết Đồng tới đây, vội vàng ra đón người, sau khi có người ra đón hai mẹ con cô mới có thể vào cửa, Tiết Đồng quay đầu lại nhìn chiếc xe ở phía xa, khẽ cười một cái, cũng không biết Long Trạch có nhìn thấy được hay không.
Đương nhiên Long Trạch thấy được, cửa ra vào đầu có lính canh gác khiến hắn rất yên tâm. Ở đây tỉ lệ gặp những chuyện rủi ro là rất thấp, tuy rằng thế lực Trình Thiên có bành chướng đến thế nào nhưng nơi đây là thành phố C hơn nữa đây là doanh trại quân đội, hắn không thể làm gì được.
Chỉ khi hắn không còn thấy Tiết Đồng nữa mới cùng Tả Thần Dật rời đi, nói qua về hạng mục đầu tư rồi nhờ Tả Thần Dật thay hắn chăm sóc Tiết Đồng, nếu có chuyện gì gọi điện thoại cho hắn.
Đến chiều, Long Trạch liền bay đi thành phố Y, chứng minh thư đăng kí vé máy bay đương nhiên không lấy tên hắn, từ khi xảy ra chuyện, Long Trạch đã làm một chứng minh thư giả, mục đích khiến Trình Thiên không nắm được tin tức hắn đến thành phố Y.
Cậu út hơn ba mươi tuổi, quan hệ với gia đình của Tiết Đồng rất tốt. Trước đây, gia đình giúp đỡ cậu út không ít, sau khi Tiết Đồng gặp chuyện không may cậu cũng dùng sự quan hệ của mình để tìm kiếm, không ngừng nhờ người trong ngành cảnh sát, kết quả vẫn không có tin tức. Hiện nay, sau khi Tiết Đồng bình an trở về, cuối cùng cũng đã được yên tâm.
Nơi này không những trị an được bảo đảm mà hoàn cảnh sống cũng rất tốt. Vườn hoa rộng rãi, chim chóc bay khắp nơi. Khu nhà dành cho quân nhân an ninh cũng rất nghiêm ngặt, cậu út cũng không thường xuyên sống ở đây, phòng ốc lại rất rộng rãi nên Tiết Đồng tới đây ở cũng không cảm thấy bất tiện.
Trước khi đóng cửa phòng, cậu út hỏi cô: “ Đồng Đồng, không phải cháu gặp phiền phức gì chứ? Trước kia cậu bảo cháu tới đây chơi, cháu không đến, còn chê ở đây buồn chán. Có phải cháu sợ đám người lừa bán cháu tìm tới nhà làm phiền?”
Mẹ Tiết Đồng tuy rằng không lên tiếng nhưng trong lòng cũng cảm thấy lo lắng: “ Mẹ và cha sợ con đau lòng, nên cũng chưa hỏi, có chuyện gì con phải nói cho cha mẹ biết.”
Tiết Đồng không muốn cha mẹ lo lắng, nửa thật nửa giả trả lời: “ Trước kia, đúng là có người giúp con bỏ trốn. Mặc dù giờ đã an toàn trở về nhưng con cảm thấy vẫn không được yên tâm. Ở bên ngoài cũng không được an toàn, ở đây bộ đội nhiều, cảm thấy đến đây ở là an toàn nhất, muốn ở một thời gian. Cậu út, cậu để ý sao?.”
“ Cậu để ý? Đều là người một nhà, chỉ cần cháu không có chuyện gì là được rồi.” Cậu út cũng hiểu được những gì mà Tiết Đồng đã trải qua.
Tâm lý ít nhiều có ảnh hưởng, cô thiếu cảm giác an toàn cũng là chuyện bình thường: “ Cháu ở đây rất an toàn. Cậu ở đây cũng một mình, một người sao ở hết căn phòng lớn như vậy. Buổi chiều cậu sẽ giúp cháu đi mua một ít đồ dùng cần thiết, sau đó mua thẻ cơm ở căn tin. Nếu cháu không muốn ra ngoài ăn thì có thể ăn ở căn tin. Buồn chán thì có sử dụng máy tính lên mạng, mọi người ở trong khu này đều rất tốt bụng, có thời gian rảnh cháu có thể làm quen với họ.”
Cậu út thấy Tiết Đồng không trả lời, cũng không nói thêm, nói chuyện vài câu rồi thôi. Tiết Đồng vào phòng ngủ dọn dẹp lại, mẹ Tiết nhìn em trai nói: “ Kiến Bình, hiện tại Đồng Đồng như vậy, có khả năng sẽ ở lại đây một thời gian dài.”
“ Em còn mong cháu ở hẳn đây với em, ở một mình em cũng thấy buồn.”
Sắc mặt mẹ Tiết có chút khó xử: “ Cậu thay chị chăm sóc nó một chút. Nếu trong quân ngũ thấy được mắt ai, hãy giới thiệu cho Đồng Đồng. Quân nhân có cảm giác an toàn, nó mất tích mấy tháng, chị cũng không mong nó lấy được chồng giàu sang phú quý, chỉ hy vọng nó có thể sống bình an.”
“ Chị, chuyện này em cũng nghĩ đến. Đồng Đồng hiện tại không phải thiếu cảm giác an toàn sao? Tìm cho Đồng Đồng một quân nhân tốt không khó, đều là người một nhà, chuyện của Đồng Đồng em sẽ lưu ý.”
Hai người nói chuyện khá nhỏ, Tiết Đồng ở trong phòng nhắn tin cho Long Trạch, đợi lâu cũng không thấy hắn trả lời, có lẽ lúc này đang ở trên máy bay, cô cũng không chờ nữa.
Mẹ Tiết Đồng ở cùng cô hai ngày, thấy cô không có điểm gì khác thường mới ra về. Cậu út có công việc phải đi công tác, thời gian ở trong nhà Tiết Đồng đều chơi máy máy vi tính, xem tin tức trên mạng, tìm tòi thêm kiến thức về máy tính. Ngoài ra cô còn đọc được tin tức về Trình Thiên, công ty của hắn phát triển như nào, cổ phiếu lên xuống ra sao, những chuyện này đối với Tiết Đồng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thi thoảng đọc trên mạng thấy những cuộc đời bất hạnh cần được giúp đỡ, cô lại gọi điện quyên tiền, cô cũng không có yêu cầu đặc biệt, chỉ cần những nơi quyên tiền nhớ rằng người ủng hộ là Long Trạch, vậy là được rồi. Có lẽ, đây là chuyện duy nhất cô có thể làm vì hắn.
Sau khi đến thành phố Y, Long Trạch gọi điện cho Tiết Đồng, nói rằng mình đã tới nơi, nghiêm túc nhắc nhở cô phải ở trong phòng, không được ra ngoài, sau đó lại dịu giọng trò chuyện với cô.
Long Trạch cũng không trực tiếp đi tìm Trình Thiên, mà hắn tới đây có mục đích khác, chính là tìm ra kẻ đang giữ bức ảnh của hắn. Long Trạch cũng không thích vòng vo, người đầu tiên hắn nhắm tới, chính là trợ thủ đắc lực của Trình Thiên – Trang Lăng.
Cũng đã hơn mười hai giờ khuya, Trang Lăng trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi, sau khi bật đèn, trong phòng cũng không có gì khác thường nhưng đối với một người luôn phải đối mặt giữa sự sống và cái chết thì việc phát hiện ra điểm bất thường không có gì là khó. Trang Lăng nhanh chóng rút súng ra, mở chốt bảo hiểm, đôi mắt tinh anh của hắn quét khắp căn phòng.
Long Trạch theo góc tường bình thản đi ra, trên tay không có vũ khí gì, thản nhiên nhìn khẩu súng trên tay Trang Lắng: “ Đã lâu không gặp, tiếp đón tôi như vậy sao?.”
Trang Lăng nhìn thấy Long Trạch cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Long Trạch nhiều lần thoát hiểm, chết đi sống lại, đối với cây súng này căn bản cũng không làm nên chuyện gì, hắn chậm rãi buông súng, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên: “ Rốt cuộc anh cũng tới đây.”
Mặc dù giọng nói của Trang Lăng cố tỏ ra thoải mái nhưng sự thực trong lòng hắn không hề bình lặng đến vậy.
Long Trạch từ từ đi tới sofa ngồi xuống, không thèm liếc mắt nhìn Trang Lăng tới một cái: “ Anh cũng biết tôi sẽ đến, cũng biết vì sao tôi đến đây.”
“ Anh đến vì mấy bức ảnh đấy?.” Trang Lăng sớm đã chuẩn bị tâm lý, hai chân run run, trên mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“ Trong tay Trình Thiên thật sự có những bức ảnh của tôi?.” Long Trạch chậm chạp lên tiếng, giọng nói có phần không tin.
“ Nếu anh không tin, hôm nay sẽ không tới tìm tôi.”
“ Trang Lăng, không nên vòng vo, trả lời tôi.” Long Trạch ép hỏi.
Trang Lăng biết mình không còn đường để lui: “ Tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng chưa nhìn qua những bức ảnh đấy. Lần đó, khi Trình Thiên gọi điện cho anh, tôi cũng ở đấy, đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ta nói về chuyện những bức ảnh. Chuyện của anh, anh hẳn phải biết rõ hơn tôi.”
“ Tôi cũng không xác định rõ được, dù sao Trình Thiên cũng chính là kẻ lừa đảo.” Long Trạch trả lời, một lúc sau lại từ từ lên tiếng: “ Được rồi, cho dù hắn có nắm trong tay số ảnh đấy, vậy anh phải đi tìm bức ảnh đó về đây cho tôi.”
Trang Lăng cười đến cứng ngắc: “ Tôi không biết, thì đi đâu để tìm về cho anh?.”
Long Trạch cân nhắc một hồi: “ Anh đi theo hắn nhiều năm như vậy, ở thành phố Y, luận tư cách, luận thực lực đều sánh ngang hắn. Nếu không có Trình Thiền thì người thay hắn tiếp quản vị trí này ắt phải là anh. Không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác, anh thay tôi tìm tung tích của bức anh từ phía Trình Thiên. Chờ tôi xử lí xong Trình Thiên, vị trí lão đại thành phố Y này sẽ là của anh.”
“ Nghe rất hấp dẫn.” Bề ngoài thì Trang Lăng nở nụ cười nhưng bên trong thì ngược lại, hắn không đồng ý.
“ Tôi cảm thấy, anh so với Trình Thiên có khí chất hơn nhiều, năng lực cũng vậy, chẳng qua Trình Thiên dựa vào gia đình hắn.” Long Trạch cười nhạt, rồi nói tiếp: “ Trình Thiên chỉ là một tên lưu manh, nếu không dựa vào vận khí tốt, sao có thể ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay.”
Hắn nhìn thoáng qua Trang Lăng, tiếp tục nói: “ Nhiều năm như vậy, nếu anh không giúp đỡ hắn, Trình Thị sớm đã loạn hết. Với những gì anh đã làm cho hắn, anh rõ hơn tôi, thiết nghĩ anh cũng không cam tâm.”
Trang Lăng đứng thẳng người: “ Khi anh lấy lại được bức ảnh, tôi chỉ sợ e rằng ngay cả mạng mình cũng không giữ được, lấy gì để bảo đảm sau này trở thành lão đại thành phố Y?.”
“ Chỉ cần giải quyết được Trình Thiên, tôi có thể cam đoan không động tới anh.”
Trang Lăng chăm chú nhìn Long Trạch: “ Trạch, chúng ta đều cùng một dạng người. Không có gì bảo đảm ắt hẳn sẽ không thể tin tưởng người khác. Đến khi anh lấy được những bức ảnh đó, sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Trên bàn trà có một đĩa hoa quả, bên cạnh là một con dao gọt hoa quả, màu inox sáng bóng sắc lạnh, Long Trạch cầm con dao gọt hoa quả trong tay, liếc mắt nhìn Trang Lăng: “ Thế nhưng, anh không còn lựa chọn nào khác.”
Trang Lăng nhìn thấy hắn cầm dao, lưng toát mồ hôi lạnh, trên mặt cũng tỏ vẻ khẩn trương.
“ Trang Lăng, nếu tôi nhớ không lầm, khi đó anh là người đưa tôi lên máy bay? Nếu mạng tôi không lớn, thì đã bị bom nổ chết. Anh nói xem, tôi có lí do gì để anh sống trên cõi đời này.” Giọng nói của Long Trạch lạnh lẽo như băng tuyết, mang theo ánh mắt uy hiếp nhìn Trang Lăng.
Trang Lăng trầm mặc không lên tiếng.
Long Trạch tiếp tục đùa nghịch con dao gọt hoa quả trong tay, vuốt ve lưỡi dao sắc nhọn: “ Tôi hiện tại không thể giết chết Trình Thiên nhưng chẳng lẽ không thể giết anh? Hoặc anh cũng có vật dùng để uy hiếp tôi?.”
Hắn khẽ nâng đầu nhìn Trang Lăng: “ Anh có sao?.”
“ Tôi không có.” Trang Lăng trả lời.
“ Không có sao đến bây giờ anh có thể bình tĩnh như vậy? Không phải nên cùng tôi hợp tác sao.” Long Trạch cười khẽ: “ Chúng ta đều là người hiểu chuyện, không nên vòng vo, cho dù về sau tôi nói không động tới anh, anh cũng không tin tưởng. Thế nhưng, nếu anh không giúp tôi, e rằng mặt trời ngày mai anh sẽ không còn cơ hội nhìn thấy.”
Trang Lăng biết Long Trạch không chết trong vụ nổ bom trên máy bay, hắn đã đoán được trước sẽ có ngày hôm nay. Hắn không có lựa chọn: “ Được, tôi đồng ý giúp anh.”
Long Trạch vừa lòng, mỉm cười: “ Sau khi Trình Thiên chết đi, anh có thể ngồi lên vị trí của hắn hay không, phải dựa vào chính mình. Dù sao tôi đối với chiếc ghế đó cũng không có hứng thú.”
“ Tôi sẽ dốc sức tìm ra những bức ảnh đó, có manh mối tôi sẽ nói cho anh.”
“ Được. Không nên lừa gạt tôi, anh cũng biết, Trình Thiên phái đội sát thủ mang nhiều súng ống mạnh đến vậy cũng không giết chết được tôi.” Long Trạch cảnh cáo hắn.
“ Tôi hiểu.” Trang Lăng nhìn hắn, nói vào trọng tâm: “ Trạch, so với trước đây, anh đã trưởng thành.”
“ Cũng phải cảm ơn Trình Thiên đã ban tặng.” Long Trạch không nói nhiều: “ Cứ như vậy, chúng ta duy trì liên lạc.”
Long Trạch để lại cho hắn một dãy số, sau đó rời khỏi chỗ ở của Trang Lăng.
Chương 78: Kinh hoàng
Mỗi ngày Long Trạ ch đều gọi điện thoại cho Tiết Đồng, chỉ có điều thời gian gọi không cố định.
Đôi khi vào buổi sáng, có khi vào buổi tối hoặc thậm chí vào nửa đêm. Tiết Đồng ở trong nhà một mình, không gian vô cùng vắng vẻ, đôi khi cũng cảm thấy buồn chán.
Nhưng mỗi lần tiếng chuông điện thoại reo lên, cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, mỗi khi nói chuyện với Long Trạch thời gian chậm chạp đến mấy cũng qua đi rất nhanh. Ngày thường, không có việc gì làm Tiết Đồng thường xuyên ôm máy vi tính, lên mạng, xem phim, hoặc nghe Tả Thần Dật gọi điện nói về tình hình công ty.
Tiết Đồng cũng không hiểu rõ chuyện làm ăn, cũng chỉ nghe không đưa ý kiến nào khác. Điều duy nhất lúc này Tiết Đồng để tâm chính là chuyện Long Trạch đi tìm Trình Thiên, chỉ khi mọi chuyện giải quyết xong, cô và hắn mới có thể ở bên nhau mãi không tách rời.
Khi đi dạo trong vườn hoa, người ở khu tập thể cũng rất náo nhiệt, trẻ con chiếm con số không nhỏ. Đến chạng vạng thì đám trẻ đi học trở về, chơi đùa trong vườn hoa, đồ chơi rải rác khắp mặt đất. Tiết Đồng đi đường cũng không chú ý xung quanh, bỗng cho chiếc xe oto nhỏ lao tới, cô giẫm lên nó phát ra tiếng “ cạch “, vật gì đó dưới chân vỡ nát.
Cách đó không xa, đứa trẻ chừng hai ba tuổi đứng ngơ ngác nhìn cô, sửng sốt vài giây rồi khóc toáng lên. Thấy trẻ con khóc cô cũng không biết phải làm sao để dỗ nó nín, ngồi xổm xuống nhìn món đồ chơi vỡ nát dưới chân, đứa nhỏ cũng không chịu nghe lời dỗ dành khóc càng lớn. Đến khi mẹ ra dỗ mới chịu ngừng khóc, không trách Tiết Đồng nói, trẻ con là rất bướng bỉnh.
Người nhà trong khu tập thể này rất hiền hòa và dễ mến, nói chuyện cũng rất nhã nhặn, Tiết Đồng thường xuyên đi dạo xung quanh vườn hoa hoặc nói chuyện phiếm với mấy người hàng xóm. Tuy rằng cô không thể ra ngoài, không thể rủ bạn bè dạo phố nhưng cô không thấy buồn chán.
Người khổ sở nhất phải là Trình Thiên.
Vài năm nay uy thế của hắn khuếch trương quá nhanh, căn cơ không vững, tuy rằng kiếm được nhiều tiền nhưng lại gây hấn với không ít người. Tuy rằng không gây ảnh hưởng gì đến tập đoàn Trình Thị nhưng tính mạng của hắn luôn trong vòng nguy hiểm.
Trong văn phòng của Trình Thiên, Trang Lăng đi sau báo cáo về tình hình công ty: “ Thành phố phía Tây bị phá bỏ và các hộ dân rời đi xảy ra vấn đề. Nhiều căn hộ không chịu rời đi, phải dùng đến cưỡng chế, trước mắt truyền thông muốn làm sáng tỏ nguyên nhân. Ngày hôm qua, ở Cung Đêm có người bỏ trốn, Lưu gia sáng nay phát hiện ngất xỉu ở ngõ nhỏ, người chạy trốn cũng không rõ tung tích. Lưu gia cần câu giải thích của chúng ta.”
“ Giải quyết như nào?.” Trình Thiên bước đi tiếp:” Chắc chắn là do kẻ thù của chúng ta gây ra, chẳng lẽ cậu cho rằng đứa con gái đó dám bỏ trốn? Bản lĩnh đến vậy sao? Hiện tại còn muốn chúng ta đích thân đi tìm người, giúp hắn dọn đống rác đấy. Hay còn muốn tôi phải đích thân cúi đầu nhận lỗi?.”
“ Cách tốt nhất là ngài nên gọi điện cho Lưu gia, đắc tội với họ rất phiền toái. Mặt khác...”
“ Còn chuyện gì?.” Trình Thiên nhíu mày, mất kiên nhẫn: “ Nói hết một lần đi.”
Trang Lăng tiếp tục báo cáo: “ Ngày hôm qua, cảnh sát bất ngờ dẫn người đến lục soát sòng bạc, chỉ sợ sẽ gây khó dễ.”
“ Nghĩa là có người cố tình hãm hại chúng ta?.” Trình Thiên lớn tiếng chất vấn: “ Sòng bạc chính là sòng bạc, vài năm qua mới xảy ra chuyện như này, về sau nên quản lí nghiêm ngặt hơn, không nên để xảy ra chuyện không may. Gần đây cục cảnh sát lại muốn đòi hỏi gì?.”
“ Đại khái thấy Trình Thị ngày càng phát triển, nên yêu cầu cũng cao hơn.”
“ Lòng tham không đáy.” Trình Thiên trả lời.
“Còn có, công ty tài vụ cũng bị chú ý. Mấy ngày gần đây, cảnh át trưởng nghe nói lão Chung đã chết, nghi ngờ chúng ta dính tay vào vụ này, nên bên cảnh sát cũng có yêu cầu ‘ đặc biệt’.”
Trình Thiên đập mạnh tập tài liệu trên bàn: “Vậy thì nghĩ cách kéo lão ta rời khỏi chiếc ghế cảnh sát trưởng đấy đi. Trước nay chúng ta đều lo lót rất tốt, bây giờ còn muốn giỡn mặt? Lão Chung chết, hắn còn chưa đủ lông đủ cánh còn muốn tạo sóng gió?.”
Trang Lăng đứng một bên, lên tiếng: “ Chỉ sợ không dễ làm, hiện chúng ta còn có nhiều việc khác cần phải giải quyết, không nên hao tốn nhân lực. Trước mắt, hắn không có ảnh hưởng xấu đối với Trình Thị, rắc rối đó không lớn.”
Trình Thiên rít mạnh một hơi thuốc lá, nhắm mắt lại, từ từ nhả khói, giống như đang cố gắng kẽo giãn dây thần kinh vốn đang căng lên của mình: “ Nếu cần tiền thì cho tiền, không nên đau đầu vì mấy chuyện nhỏ này.”
Trình Thiên đưa tay bóp bóp hai bên thái dương: “ Còn nữa, có tin tức của Long Trạch không?.”
“ Trước mắt không có, hắn mang theo người phụ nữ của mình biến mất không dấu vết.” Trang Lăng trả lời hết sức tự nhiên.
Trình Thiên trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng: “ Người phụ nữ ấy tên là gì?.”
“ Hình như tên là Tiết Đồng.” Trang Lăng trả lời thành thật.
“ Long Trạch có vẻ rất thích người phụ nữ ấy. Đi thăm dò một chút về thân phận, điều tra tung tích nơi ở. Nhìn xem rốt cuộc là người thế nào, có điều tra được tin tức gì của Long Trạch hay không.
Hắn tự nhiên biến mất như vậy, tôi cảm thấy bất an, nếu tên tiểu tử kia không chết, nhất định hắn sẽ trở về tìm chúng ta, không nên bị động chờ bị đánh úp như vậy được.”
“ Vấn đề về Long Trạch rất khó giải quyết.” Giọng nói Trang Lăng có phần trầm trọng.
“ Dù có phiền toái đến mấy cũng phải giải quyết.” Giọng nói của Trình Thiên tỏ rõ vẻ lo lắng: “ Còn có chuyện gì khác không?.”
“ Tạm thời thì không có.”
“ Cậu sắp xếp người tìm người chạy trốn trở về, giải quyết thật êm ấm. Sau đó, điều tra tung tích của Long Trạch, tự mình xử lý.”
“ Vâng.”
Trang Lăng rời đi, chiếc cửa gỗ nặng nề từ từ khép lại, hắn bước về văn phòng của mình, ngẫm nghĩ lại câu nói: “ Không phải không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới.” Nếu Trình Thiên có kiên nhẫn, biết nắm lấy thời gian thì có lẽ Trình Thị vẫn có thể tiếp tục huy hoàng. Nhưng nay thế sự đã khác, nguy hiểm đều ở trước mắt, giữ lấy Trình Thị không phải là trách nhiệm của hắn.
Buổi tối, Long Trạch gọi điện tới, giọng nói rất thoải mái: “ Trang Lăng, có tiến triển gì chưa?.”
“ Đang điều tra.” Trang Lăng cảm thấy đau đầu.
“ Ngày hôm qua, anh nói sẽ theo tôi, tôi cảm thấy dường như anh vẫn chưa chịu hợp tác?.”
“ Vẫn đang trong thời gian điều tra. Trình Thiên không dễ tin người, những thứ quan trọng như vậy hắn sẽ không dễ dàng để người khác biết. Nếu quá hấp tấp sẽ khiến hắn nghi ngờ, chỉ trong vài ngày không thể tìm ra nhanh đến vậy.” Trang Lăng nói tiếp:” Anh cũng không nên thường xuyên liên lạc với tôi, tránh để mọi chuyện bại lộ.”
“ Tôi làm sao biết được anh có làm việc hay không, cho nên tôi phải thường xuyên nhắc nhở anh.” Giọng nói của Long Trạch giống như đang nói chuyện phiếm với bạn bè.
“ Tối hôm qua, Lưu gia xảy ra chuyện, có phải anh làm hay không? Tôi muốn đi tìm người bỏ trốn về.”
Long Trạch nở nụ cười: “ Anh không cần phải nghi ngờ, là tôi làm. Người cũng là tôi thả, tôi thấy Trình Thiên nhàn nhã như vậy nên tìm cho hắn công việc để làm. Nếu những chuyện bất lương của hắn bị đưa ra ánh sáng, không biết hắn có thể thoải mái ngồi ở văn phòng tiếp tục hưởng phúc không.”
Trang Lăng không trả lời, việc này hắn cũng biết, Long Trạch biết nhiều chuyện làm ăn của Trình Thị, muốn tìm chứng cớ buộc tội là điều không khó.
Long Trạch nói tiếp:” Trang Lăng, anh nên đẩy nhanh tiến độ điều tra, ít nhất cũng phải cho tôi thấy chút tin tức có ích.”
“ Tôi sẽ cố gắng.”
“ Về tôi, Trình Thiên có hành động gì không?.”
“ Sắp xếp người điều tra tin tức về anh, muốn xem anh đang ở đâu. Trước mắt, hắn có nhiều việc cần phải lo, không thể phân thân ra được hơn nữa nhân lực cũng không nhiều, nên tạm thời sẽ không thể dồn mọi chú ý vào anh.”
“ Có việc gì thì gọi cho tôi.” Long Trạch không nói nhiều, cúp điện thoại. Hắn không tin tưởng tuyệt đối vào Trang Lăng, cả hai đều lợi dụng lẫn nhau, luôn dùng thái độ cảnh giác để dò xét đối phương.
Long Trạch thuê phòng tại khách sạn nhỏ, trong phòng đầy ắp tài liệu về Trình Thiên. Thường ngày, Long Trạch mặc những trang phục bình thường, đến những tụ điểm ăn chơi nhiều người qua lại để tự mình điều tra tin tức, có những chuyện tự mình làm sẽ có kết quả nhanh hơn.
Vài năm sau khi gặp được Long Trạch, công việc của Trình Thiên như cá gặp nước, phất lên không ngừng, trở thành công ty đứng đầu thành phố Y. Gần đây, hắn còn tốn một khoản không nhỏ để tìm người giết Long Trạch, đủ để thấy thế lực hắn bành trướng đến thế nào.
Không những ngày ngày phải đề phòng Long Trạch quay lại trả thù, mà công chuyện làm ăn thường nảy sinh vấn đề, những chuyện xấu nối đuôi nhau đến tìm hắn, Lưu gia mang theo người đến Cung Đêm ăn chơi thì kết quả lại xảy ra chuyện, việc này rõ ràng là có người cố tình dàn xếp.
Mọi chuyện ở thành phố Y hiện nay đều rối rắm, Trình Thiên cho dù là người có thế lực nhưng có những mối quan hệ không thể chỉ dựa vào thế lực ngầm. Sau cuộc vui chơi ban đêm, rời khỏi khách sạn, hắn uống không nhiều nhưng đầu óc vẫn cảm thấy choáng váng.
Lái xe đưa hắn trở về khu biệt thự trên núi, ở đây có gió có nước, được một đại pháp sư phong thủy đích thân lựa chọn làm nơi xây nhà, hoàn cảnh xung quanh rất tốt. Hai bên đường, đèn cao áp thắp sáng, xe vững vàng chạy trên đường rẽ vào lối đi vào biệt thự, Trình Thiên dựa lưng vào ghế chợp mắt, trước và sau chiếc xe hắn ngồi đều có vệ sĩ đi theo sát.
“ Két.” Một tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe thứ nhất dừng lại, Trình Thiên bừng tỉnh, giọng nói có phần say rượu: “ Làm sao vậy?”
Lái xe Tiểu Trần vội vàng trả lời: “Xe phía trước nổ lốp.”
Lời của hắn vừa dứt, chợt nghe thấy vài tiếng súng vang lên, người không bị thương nhưng lốp xe bị bắn xịt, Trình Thiên cùng với mấy tên vệ sĩ hoảng sợ, lập tức rút súng ra, mấy người ở phía sau hết sức tập trung quan sát tình hình xung quanh.
Hai bên đường cây cối không nhiều, nhìn cũng không có bóng người, đám vệ sĩ đều tập trung quan sát, súng đã lên đạn chỉ không nhìn thấy mục tiêu.
Vài tiếng súng tiếp tục vang lên, tên vệ sĩ đứng ở ven đường ngã xuống, vệt máu đỏ tươi trào ra, ba chiếc lốp xe đã bị bắn hỏng, đang trong trạng thái say rượu Trình Thiên bỗng nhiên tỉnh hẳn, ngồi trong xe cầm súng nín thở, xem ra lại có sát thủ tới để giết hắn.
Hắn lập tức ngồi xổm xuống dưới, giấu đầu ở ghế oto, dùng cửa xe để ngăn đạn ình.
Tiểu Trần vội vàng gọi điện cho người của Đại Trạch để giúp đỡ, ngọn đèn đường chiếu không được rõ, vài tên sát thủ thay nhau quan sát tình hình xung quanh. Lại có vài tiếng súng vang lên, Trình Thiên không biết tình hình bên ngoài chiến đấu như nào, chỉ thấy cửa kính của xe bị bắn nát, hắn sợ hãi đưa tay bảo vệ đầu.
Đám vệ sĩ dường như nín thở, gió thổi lay lay những ngọn cỏ bên đường, tiếng súng lại vang lên, đợi lâu không thấy động tĩnh gì, bọn họ cũng không dám rời khỏi vị trí để tìm mục tiêu, chừng hai mươi phút sau, hai chiếc oto của Đại Trạch đi tới, đèn xe phát sáng đến chói mắt.
Tiểu Trần ngồi ở ghế lái, lên tiếng: “ Ông chủ, người của Đại Trạch đã tới.”
Có lẽ sát thủ đã rời đi, Trình Thiên mở cửa xe đi ra, lập tức có đám người đứng xung quanh nhằm chắn đạn cho hắn. Tuy rằng vài người vây xung quanh Trình Thiên, nhưng viên đạn dường như có mắt, không biết từ đâu bắn ra, xuyên qua khe hở rất nhỏ, bắn vào vai trái của Trình Thiên.
Đám vệ sĩ ngay lập tức tản ra tìm người, nhìn xa xa có bóng người, càng chạy càng xa, đám vệ sĩ vội vàng đuổi theo.
Bị đạn bắn trúng, Trình Thiên ôm miệng vết thương run rẩy, lảo đảo bước lên xe, lái xe lập tức chạy về hướng thành phố.
Đám vệ sĩ đuổi theo nhưng không thu hoạch được gì, nhìn thấy chúng đã rời đi, Long Trạch ở phía xa, nở nụ cười nhạt, hiện tại không thể cùng Tiết Đồng vui chơi, vậy đi tìm Trình Thiên giải khuây cũng không tệ, nhìn thấy hắn khẩn trương run rẩy thế kia, cảm thấy rất thú vị.
Thấy xe oto Trình Thiên biến mất trên đường, Long Trạch cười cười, thấp giọng nói: “ Không biết dọa đến lần thứ hai, hắn có phát điên không?.”
Thú Nhân Chi Long Trạch Thú Nhân Chi Long Trạch - Đông Tẫn Hoan