The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Đông Tẫn Hoan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 56 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 455 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67 - 68
hương 67: Mua sắm
Editor: banhmatong
Beta: Pim
Hôm nay, cuối cùng Tiết Đồng cũng không làm được một chủ nhà tận tình đưa Long Trạch đi ăn đặc sản của thành phố C, chờ cô đã quá buổi chiều, mẹ Tiết gọi điện thoại đến hỏi cô đang ở đâu bảo đã mua tôm sú chờ cô về cùng ăn bữa tối.
Tiết Đồng lúc nghe điện thoại toàn thân không một mảnh vải, trong lòng cô bất an tựa hồ như là kẻ trộm vẫn cố gắng nói vài câu thật tự nhiên đợi đến lúc mẹ Tiết gác điện thoại thì Tiết Đồng như trút được gánh nặng thở phào một hơi, nhìn sang Long Trạch ở bên cạnh, “Em như thế nào lại cảm thấy chúng ta như là đang yêu đương vụng trộm vậy?”
Cái đuôi của Long Trạch ở trên người cô khiêu khích, hắn nở nụ cười ngạo mạn:  “Yêu đương vụng trộm? Vậy em cảm giác như thế nào?”
Tiết Đồng dùng chăn bọc kín thân thể, trong lòng dâng lên một cảm giác là lạ, “Nếu mẹ em mà biết chắc chắn sẽ dùng dao mà chém người”.
“Haha,” Long Trạch cười thành tiếng, “Yên tâm, anh sẽ không để cho bà chém em.”
“Ý của em là bà chắc chắn sẽ chém anh trước, đem cái đuôi dài của anh chém làm tám, mười khúc, em vô tội mà, em chính là bị xà yêu dụ dỗ thôi, cùng lắm ở trên đỉnh đầu dán một lá bùa trừ tà ma.” Tiết Đồng mỉm cười trêu ghẹo hắn.
“Có thể bị hắt máu chó mực không?” Long Trạch cười hỏi.
“Bị hắt máu chó mực chính là anh, để cho anh hiện nguyên hình.” Tiết Đồng một mặt nói, mặt khác lại dùng chân đạp lên cái đuôi của hắn, bàn chân cô đá lên cái đuôi dài bóng loáng mềm mại, mịn màng như là giẫm lên thịt mềm mềm, thật là thoải mái.
Động tác của cô đối với Long Trạch mà nói đích thực chỉ là gãi ngứa, trên mặt Long Trạch tràn đầy ý cười. Cái đuôi ở trong chăn bị cô đá văng ra ngoài lại chủ động quay lại quấn lấy cô, Tiết Đồng lại tiếp tục dùng chân đá còn cảm thấy đây là trò đùa thật vui vẻ.
Một đoạn đuôi vòng đến bên người Tiết Đồng, cọ lên làn da trơn nhẵn của cô, Tiết Đồng bắt được vội vàng lăn qua đè lên cái đuôi, vuốt ve cái đuôi mềm mại và thấp giọng nói: “Cái đuôi này thật là đáng đánh đòn!”
Long Trạch nhẹ nhàng trêu chọc cô, cái đuôi giống như đánh lén trườn lên bên người cô, Tiết Đồng vội vàng đưa chân đá loạn lên, cười thật sảng khoái, “Đi ra ngoài, không được quấn lấy em!”
Niềm vui trong lòng Long Trạch trỗi dậy, cái đuôi bị đá văng ra ngoài chỉ vài giây sau lại trườn lên. Chóp đuôi ở bên chân của cô mà nhiễu loạn, Tiết Đồng bị hắn đùa bỡn đến ngứa khắp người, liền co đầu gối lăn tròn trên giường, miệng không ngừng thét lên, “Buông… buông em ra…”
Trả đũa lại, Tiết Đồng vừa cấu vừa véo cái đuôi của Long Trạch, còn cúi đầu cắn hắn hai cái, Long Trạch vội vàng bế thốc cô lên, “Em tuổi Tuất sao, như thế nào lại cắn người?”
( Tuất = tuổi chó )
“Chính là cắn anh đó!” Tiết Đồng kéo chăn lại, bọc chăn lên người đứng dậy đá mạnh vào cái đuôi dài đang chiếm hết diện tích giường “Thật đáng ghét… anh cậy có cái đuôi linh hoạt mà bắt nạt em!”
Long Trạch sợ cô đứng ở trên giường vừa đá vừa nhảy loạn sẽ bị ngã sấp xuống, hắn vội vàng dùng đuôi ôm lấy cả cô lẫn cái chăn giữ chặt lấy, “Đừng gây rối nữa, em ngã xuống giường làm sao bây giờ.”
“Hừ!” Tiết Đồng không chút cảm kích.
Long Trạch cảm thấy Tiết Đồng quấn chăn quanh người thật lạ, hắn dùng cả tay và đuôi đem chăn quây lấy cô, Tiết Đồng nhanh chóng bị chăn bông cuộn tròn quanh người, Long Trạch áp lên trên người cô, mặt mũi cười hớn hở, “Em có thấy là hiện tại em thật giống xác ướp?”
Cái đuôi của hắn còn quấn hai vòng trên mặt cô, chóp đuôi lật một góc chăn luồn theo khe hở mà dò xét vào bên trong, ở trên cơ thể trơn nhẵn của Tiết Đồng mà cọ xát, vì bị bó chặt trong chăn nên cô không còn đường trốn, Tiết Đồng trước ngửa mặt lên rồi lại cúi mặt xuống mà cười đến lúc không chịu nổi nữa mới vội vàng xin tha: “Ha ha… Trạch… Buông em ra… Em không đùa nữa…”
Long Trạch không chịu buông tha cho cô, cái đuôi vẫn ở trên thân thể cô từng chút từng chút mà phá bĩnh, tiếng cười tràn ngập khắp phòng, mãi đến khi Tiết Đồng cười chảy cả nước mắt thì hắn mới dừng lại, hắn chui vào trong chăn ôm chặt cô vào trong lòng.
Ngực Tiết Đồng phập phồng đến vài phút sau mới bình ổn lại hơi thở. “Không đùa nữa, rời giường thôi, em phải về nhà.”
“Ôm thêm một lúc nữa.” Long Trạch rất thích ôm cô ở trong lòng mình làm cho da thịt hai người cọ xát vào nhau.
Hai người cứ như vậy mà ở trong ổ chăn cãi cọ, đùa giỡn hết cả buổi chiều quả thật nhanh. Ngoài cửa sổ, mặt trời dần dần lặn xuống, lại cả tiếng chuông điện thoại vang lên thúc giục, Tiết Đồng nhanh chóng tung chăn đứng dậy vơ loạn quần áo ở trên giường nói với Long Trạch, “Đi thôi, em muốn về nhà.”
Long Trạch chậm chạp rời giường, thu hồi chiếc đuôi dài mặc quần áo trở lại.
Tiết Đồng hỏi: “Trạch, anh định thế nào?”
“Ở lại thêm vài ngày nữa, thấy em ổn rồi anh sẽ đi thành phố Y” Long Trạch vừa mặc quần áo vừa đáp lời cô. “Anh nhất định sẽ lấy lại xấp hình, sẽ không hành động lỗ mãng khi gặp Trình Thiên.”
Khóe miệng Long Trạch lộ một tia cười gian, “Tuy nhiên thỉnh thoảng có thể dọa hắn một chút.”
Như vậy cũng tốt, Tiết Đồng yên tâm, cô lấy trong túi ra một tấm chi phiếu đặt ở đầu giường, “Lần trước anh để vào túi của em.”
Long Trạch liếc mắt một cái, “Là cho em, anh đưa lại cho anh làm gì?”
“Đây là anh vất vả kiếm được”
“Anh kiếm tiền không vất vả.” Long Trạch thu hồi cái liếc mắt trước đó, “Trước tiên em cầm lấy mà dùng, ngày khác anh sẽ tìm một luật sư đem tài sản của anh chuyển sang tên em.”
“Không cần. Không cần.” Tấm chi phiếu rất nhiều tiền, tài sản của Long Trạch đối với Tiết Đồng mà nói là một con số kếch xù, lại đến rất bất ngờ khiến cô cảm thấy phỏng tay.
“Tiết Đồng” Long Trạch dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô một cái ‘Đừng từ chối anh.’
Tiết Đồng vội vàng cầm lấy tấm chi phiếu, “Em trước tiên giữ hết.”
Trên mặt Long Trạch là vẻ ấm áp dào dạt, hắn đi tới nhéo má Tiết Đồng một cái, “Anh đã nói rồi, mọi thứ anh đều cho em.”
Tiết Đồng bán tín bán nghi hỏi: “Về phương diện này, em có thể sử dụng số tiền này sao?”
Màu mắt Long Trạch trầm xuống, “Chúng ta chẳng lẽ còn không thân đến bước này sao?”
“Đến, đến.”Tiết Đồng nhìn sắc mặt hắn có vẻ không tốt, cúi đầu như gà con mổ thóc, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng là anh còn chưa nói cho em biết mật khẩu?”
“Lần trước khi anh rút tiền, em cũng đứng cạnh anh còn nhìn thấy rất rõ ràng. Chẳng lẽ còn không nhớ kỹ?” ánh mắt Long Trạch trĩu xuống.
Tiết Đồng lắc đầu, lén xem mật khẩu của người khác cón có ý định nhớ kỹ, đây là hành vi không tốt.
Long Trạch nhíu mày nhìn cô suy nghĩ kỹ một phen như vẻ cân nhắc rau dưa hay hoa quả, rốt cuộc đem chỉ số IQ của cô ra cười nhạo, “Thật là ngốc nghếch quá thể.”
Tiết Đồng không nói gì.
Long Trạch lại đem mật khẩu nói cho cô một lần nữa, thay Tiết Đồng vuốt ve quần áo trên người, “Tự mình đi mấy cửa hàng mua sắm quần áo, thời tiết ngày càng lạnh, tự đi dạo phố một mình.”
“Dạ biết.”
Long Trạch vỗ nhẹ vào lưng của cô, “Đi thôi, anh đưa em đến cửa chính.”
Tiết Đồng đứng trước gương trong phòng cẩn thận kiểm tra quần áo của mình, xác định không có gì không ổn mới cùng Long Trạch đi ra khách sạn.
Cũng như lúc sáng, Tiết Đồng ngồi xe trở về, dừng trước khu cửa nhà cô không xa tiết Đồng liền xuống xe, thật giống như đang làm gián điệp vậy. Cô không phải không nghĩ mang Long Trạch giới thiệu cho cha mẹ, chỉ là cô vừa mới trở về liền mang một người đàn ông về nhà giới thiệu chẳng khác nào mang một quả bom về nhà, huống chi bản thân Long Trạch cũng không nghỉ đến việc đó.
Thời gian trôi qua, hết thảy mọi việc đều đã nước chảy thành sông.
Long Trạch ở trong xe nhìn theo hình dáng Tiết Đồng đến lúc khuất ở khu nội bộ mới kêu lái xe chạy trở về, vào giờ cao điểm mấy nút giao thông ngã tư đều kẹt cứng xe cộ, hắn cũng không nóng nảy, ngồi ở trong xe mà nhàn nhã nhìn ra bên ngoài, đèn quảng cáo của những cửa hiệu ở hai bên ngã tư đường đều sáng choang, trên phố một đôi tình nhân dắt tay nhau hoặc ôm nhau mặt mũi đều tươi cười mà đi về phía trước, cũng sẽ có người lộ ra khuôn mặt buồn khổ, nhưng bọn họ khóc hay cười đới với hắn mà nói đề không có quan hệ gì. Nhưng nơi này có người hắn yêu thương, đường phố cũng có vẻ đáng yêu hơn.
Ở sảnh trước của khách sạn Long Trạch nhìn thấy người quen, đó là Đại Đường, Đại Đường đang ngồi ở bên trái của chiếc ghế sofa rời, rõ ràng là đang chờ ai đó, trên tay còn cầm một ít văn kiện, hắn cũng thấy Long Trạch. Từ xa xa mà tươi cười gật đâu xem như chào hỏi, Long Trạch hơi hơi cúi đầu, sau đó liền hướng đến chỗ thang máy.
Long Trạch trở lại phòng nghỉ gọi bữa tối rồi ngắm ánh sáng ngọc phát ra từ những ngọn đèn qua cửa sổ sát đất của tầng cao nhất, một lát sau bữa tối được mang đến, nước súp thịt kho tàu thật hồng, nước canh gà hầm trắng ngà thật giàu dinhh dưỡng, thịt thật tươi xào với rau xanh làm nền, từng món thức ăn không nhiều lắm bày trên một cái bàn cũng không nhỏ, bên cạnh còn bày một vài bông hoa đang đua nở nhìn thật vui mắt.
Thức ăn của khách sạn nhiều là như thế này, trông được nhưng ăn không được, phục vụ mang thức ăn đến, Long Trạch lại chẳng muốn ăn, một mình dùng bữa tối lạnh lùng như một con cá dài nằm trên dĩa, gốm sứ Thanh Hoa, chạm khắc hoa văn màu tím tinh xảo cũng không thể che dấu được sự thật hắn cô đơn một mình.
Long Trạch liền nhớ lại những ngày cùng Tiết Đồng ăn cơm, ngọn đèn ấp áp hòa thuận, vui vẻ, xào vài món ăn, trên bàn bày đầy thức ăn, đủ để làm no bụng hắn, cũng đủ để làm căng tràn tim của hắn.
Hắn đứng lên, lại đứng gần cửa sổ sát đất nhìn về phía nhà của Tiết Đồng, nơi tòa nhà đó, đại đa số các cửa sổ đều sáng đèn, không phải là thứ anh sáng ngọc ngà nhưng lại làm cho người ta an tâm. Đây chính là hạnh phúc bình thường, mỗi buổi tối cùng người nhà ăn cơm hoặc ngẫu nhiên cùng một hai người bạn ra ngoài vui chơi một chút.
Bên ngoài trời có mưa lâm râm, hạt mưa vừa mỏng vừa nhẹ, trong không khí mang theo chút hơi nhè nhẹ, lành lạnh.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhưng không cảm thấy lạnh. Nơi này đang vào thu, Long Trạch nghĩ ở đây chuẩn bị một hai chiếc áo ngủ thật dày, chờ khi Tiết Đồng đến chơi, mặc cũng thấy thoải mái.
Tuy rằng khách sạn cũng có một bộ áo ngủ cho nữ nhưng chỉ thuần một màu trắng, cùng với màu sắc trang trí trong phòng quả là lạnh lùng không chút thú vị. Còn phải chuẩn bị một chiếc ô che, lại mua thêm khoai tay chiên và vài thanh chocolate để ở trên bàn, như vậy mới giống tổ ấm của hai người yêu nhau.
Hắn thở dài, khách sạn chính là khách sạn, vĩnh viễn không có được vẻ chu tất như ở nhà.
Long Trạch ăn qua loa bữa cơm tối. Hắn ra cửa, bên cạnh khách sạn không hề thiếu các cửa hàng, phía trước hắn cũng nhìn thấy một cửa hàng áo ngủ độc quyền, hắn tự mình lựa chọn vài món.
Cửa hàng áo ngủ độc quyền kỳ thật là một cửa hàng nội y độc quyền, bên trong có vài người khách đều là nữ, chỉ có Long Trạch là đàn ông liền có vẻ khá đột ngột, dù sao thì hắn thường cũng không để ý nhiều việc như vậy.
Cửa hàng độc quyền cũng thường xuyên có đàn ông đến mua, nhưng mẫu người khí chất giống như Long Trạch đầy vẻ nam tính như vậy cũng rất hiếm thấy, tuy rằng hoa đã có chủ nhưng cô bán hàng cũng không ngại ngần mà thưởng thức mĩ nam. Người bán hàng rất nhanh mà tiến đến, dùng thanh âm ngọt ngào mềm mại thăm hỏi. “Ngài là mua cho bạn gái hay là cho vợ ạ?”
Long Trạch nghĩ nghĩ một lúc: “Xem như bạn gái”.
Người bán hàng hiểu rõ liền nhiệt tình đề cử bộ nội y gợi cảm trong cửa hàng, “Ngài đến bên này xem một chút. Cửa hàng chúng tôi có mẫu gợi cảm cuồng dã đây, ngọt ngào đáng yêu đây, thành thục, dụ hoặc đây… Ngài xem, ngài thích loại nào?”
Long Trạch liếc mắt một cái đến bên dãy trưng bày các loại sắc thái nội y đẹp đẽ. Màu mắt như bị kiềm hãm, lại lập tức quay đầu, “Không cần.”
Người bán hàng bám riết không tha, cầm lấy một bộ máu đỏ có đường viền hoa văn quanh ngực, “Xem bộ này một chút, bạn gái ngài mặc rất đẹp? Màu đỏ lửa nóng, thiết kế này có thể đem toàn bộ cơ thể hoàn mỹ của cô ấy mà trưng bày ra hết!”
Long Trạch không nói gì, nhìn chắm chằm vào hoa văn trước ngực, tròng mắt đảo hết hai vòng, “Tôi mua áo ngủ.”
“Vâng.” Người bán hàng như ngộ ra, theo hắn giới thiệu một bộ màu tím mặc trên người của người mẫu không có nội y, “Bộ này như thế nào ạ, màu tím mê tình tuyệt đối nóng bỏng gợi cảm.”
“Nếu không thì bộ này,” Người bán hàng lại chỉ đến bên cạnh là một bộ màu đen thấp ngực ren đai đeo váy, “Màu đen là vĩnh hằng gợi cảm.”
Long Trạch suy nghĩ một chút, lắc đầu nói, “Màu sắc không tốt.”
Người bán hàng rất nhanh đổi ý, lại cầm ngay một bộ váy ngủ màu hồng phấn bằng chất liệu chiffon mỏng manh, “Người có làn da trắng mịn mặc bộ này quả thích hợp, hở nhưng không lộ lưng, là cực hạn dụ hoặc. Nhìn mặt trên thêu hoa. Thanh lịch duyên dáng; chất mềm như lụa, xúc cảm đặc biệt tốt.”
Lại giơ giơ lên phần tay có thêu hoa, “Ngày cảm thấy thế nào?”
Long Trạch chỉ cảm thấy nơi nào đó trong thân thể nóng lên, “Bán thế nào?”
“Không đắt, tám trăm tám mơi tám.”
“Quả thật không đắt.”
Người bán hàng hai mắt lóe sáng. “Tôi liền mang túi đến gói cho Ngài, có dùng giấy gói không ạ?”
Cô bán hàng vừa mang bộ áo ngủ xuống, chuẩn bị đóng gói, chỉ nghe Long Trạch nói: “Vải quá ít.”
“Ít vải mới gợi cảm.”
Long Trạch không để ý cô bán hàng, đi thong thả vài bước, “Tôi muốn mua váy ngủ thu đông.”
Người bán hàng buông quần áo trong tay xuống, hướng đến hắn mà giới thiệu váy ngủ dày, đều là giới thiệu những mẫu đẹp nhất. Long Trạch sờ sờ chất liệu một chút, chọn một bộ có hoa sắc mình thích nhất, thanh toán tiền rất là sảng khoái.
Không trầm mê sắc đẹp, chỉ sợ bạn gái bị lạnh, người bán hàng có chút cảm động, người đàn ông như vậy càng ngày càng ít.
Còn chưa cảm động xong, lại nghe Long Trạch nói: “Đem hai bộ kia cũng gói lại cho tôi.”
Hắn chỉ kia là bộ màu hồng phấn hở lưng đai đeo váy cùng bộ ren màu đỏ có hoa văn quanh ngực.
Đàn ông đều là thích phụ nữ ăn diện, mĩ nam cũng không thể ngoại lệ đâu.
Chương 68: Bạn bè
Editor: banhmatong
Long Trạch mang theo túi xách vừa mua ra khỏi cửa hàng, lại dạo quanh siêu thị một vòng, mua một cái ô, hắn mua khá nhiều đồ ăn vặt cho Tiết Đồng, mỗi một món đều là do đích thân lựa chọn.
Tuy rằng những thứ thức ăn vặt này chỉ cần gọi một cú điện thoại là sẽ có người mang đến tận phòng nghỉ, nhưng dù sao đi nữa cũng không phải là do đích thân hắn chọn. Hắn dần dần thích những việc này … dù là những việc nhỏ nhặt đơn giản nhưng rất ấm áp, đó mới đích thực là dáng dấp bắt đầu cuộc sống. Hắn mang theo mấy túi đồ thật to trở về, mưa phùn như tơ vươn vào trên quần áo của hắn dường như không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn rất rộng, xa xa hắn lại nhìn thấy Tả Thần Dật, vừa lúc nãy khi xuống lầu hắn cũng không để ý thì ra người này vẫn chưa rời khỏi đây.
Tả Thần Dật đứng ở chỗ thang bộ của khách sạn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong tay anh ta cầm xấp văn kiện về hạng mục nào đó, bìa xấp văn kiện bằng da với những hoa văn rất tinh tế, hắn đây không phải là lần đầu tiên đứng chờ người như vậy, vẻ lo lắng trên mặt hắn cũng bị thời tiết làm cho lạnh đi thêm vài phần.
Vài người tuổi độ trung niên say rượu lần lượt đi ra, cả người bọn họ đều mang theo mùi rượu, đứng ở đường lớn mà chào tạm biệt nhau. Tinh thần Tả Thần Dật cũng theo đó mà tỉnh táo lại.
Chăm chú mà nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, đó là người mà hôm nay hắn chờ đợi, Lưu tổng của tập đoàn Thành Trí.
Những lời lẽ khách sáo không ngừng tuôn ra, rốt cuộc vài người cuối cùng cũng rời đi, trợ lý của Lưu tổng đứng ở cửa khách sạn chờ tài xế mang xe đến đây. Tả Thần Dật nhanh chóng bước về phía trước, cúi chào thật lễ phép nói: “Lưu tổng, Ngài vẫn khỏe chứ ạ, làm chậm trễ chút thời gian của Ngài…”
Lưu tổng đứng phía sau trợ lý có chút sửng sốt, còn chưa kịp nói lời từ chối thì Tả Thần Dật đã hai tay đưa văn kiện đến trước mặt, lời nói lưu loát như mây bay nước chảy: “Lưu tổng, đây là văn kiện kế hoạch hạng mục nâng cao đường truyền Internet cho người sử dụng an toàn, nhanh và tiện…”
Lưu tổng không tiếp nhận văn kiện của hắn, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, “Những việc này liên hệ với công ty hạng mục.”
Tả Thần Dật vẫn đang cố gắng giới thiệu về hạng mục có thể mang đến hiệu quả và lợi ích gì, hy vọng có thể xin được quỹ đầu tư, Lưu tổng nghe chẳng lọt lỗ tai, trợ lý bên cạnh ông ta cầm lấy văn kiện của hắn rồi nói có lệ: “Chúng tôi về sẽ từ từ nghiên cứu.”
Tài xế đã mang ô tô của họ đến, người trợ lý vội vàng ngăn lại, “Chúng tôi còn có việc, nếu thích hợp sẽ trả lời sau…”
Lưu tổng nhanh chóng đi đến bên ô tô, người trợ lý không muốn cùng hắn mất thời gian, vội nói một câu, “Chúng tôi phải đi về.”
Tả Thần Dật thấy không có cơ hội lên tiếng đành lễ phép nói: “Đã phiền Ngài, giá cả này cũng có công ty trong nước làm nhưng cũng không… hoàn thiện.”
Hai người kia đã không còn kiên nhẫn, “Được được, chúng tôi sẽ xem.”
Nói xong liền rất nhanh chóng mà đi vè hướng ô tô, cũng nhanh chóng mà mở cửa xe ngồi vào trong, ô tô cững vàng mà chạy đi.
Tả Thần Dật nhìn ô tô chạy đi xa mà thở dài, hắn không phải không đi tìm bộ phận hạng mục để đưa bản kế hoạch này, nhưng là đá chìm đáy biển, đến một chút tin tức cũng không có. Hắn cũng chủ động tới cửa mà hỏi, những người khác khinh bỉ mà ột câu: “Ông chủ chúng tôi không có hứng thú.”
Giống như hôm nay vậy, chủ động đi tìm đối tác, đối với Tả Thần Dật đây không phải là lần đầu tiên, hắn không có người hậu thuẫn, không có quan hệ, không có người dẫn đường, không ai tiến cử hắn, gặp mặt ông chủ lớn quả thật nói dễ hơn là làm. Chính là một nhân viên của tập đoàn Thành Trí tiết lộ cho hắn chút hành tung của ông chủ thật không dễ dàng gì, hắn phải nghĩ ra biện pháp.
Mặt Tả Thần Dật bao phủ cả một tầng cô đơn, hắn mất hai năm trời hoàn thiện hệ thống của hắn, còn khảo sát thị trường rất kỹ càng.
Xem xét, lập ra phương án phát triển thật trọn vẹn, nhưng toàn bộ kế hoạch của đều cần tài chính để duy trì nhưng cho đến nay không có công ty nào cảm thấy hứng thú, không có ai muốn tiếp quản.
Không công ty nào muốn mua ý tưởng đó, cũng không có ý duy trì trọn vẹn kế hoạch này. Giấc mộng trước mắt này không biết làm sao mà duy trì được, đây đích thực là sáng tạo thinh thần của hắn.
Sinh lòng nghi hoặc, ông trời vốn không xót thương hắn, có lẽ hắn nên chuyên tâm làm một kỹ thuật viên mà thôi.
Nhưng cái hắn muốn chính là cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, nên chỉ có một phần ngàn hy vọng hắn cũng không buông bỏ vì vậy mà ngồi ở đây chờ cả đêm.
Bất quá thì chờ xem tình hình nhưng hy vọng cũng thật là xa vời, mưa phùn kéo đến làm tăng thêm khí lạnh, Tả Thần Dật cúi đầu bước những bước nặng nề rời đi, càng bước càng đều.
Đến trước mặt thì Long Trạch mới chú ý đến hắn, khẽ ngẩng đầu miễn cưỡng nở một nụ cười, “Khéo vậy sao, lại gặp rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy thật là giả dối.” Long Trạch thản nhiên cười, một màn vừa rồi phát sinh ở cửa khách sạn thật sự hắn đã chứng kiến hết.
Tả Thần Dật quay đầu nhìn lại khách sạn năm sao ngay sau lưng, “Anh ở khách sạn này sao?”
“Trước mắt là vậy.”
“Tiết Đồng đâu? Cũng ở đây sao?”
“Không, cô ấy ở nhà mình.”
Nét cô đơn trên khuôn mặt của Tả Thần Dật cũng dần được hắn dấu đi, “Ở nhà tốt hơn so với khách sạn rồi.”
Đương nhiên là ở nhà tốt hơn khách sạn nhiều, đối với việc này Long Trạch đã được thể nghiệm, “Đúng vậy, một mình ăn cơm chẳng ngon lành gì.”
Nhắc tới ăn cơm, Tả Thần Dật vẫn còn chưa ăn cơm tối đã đến đây ngồi đợi cả đêm, bụng trống trơn, “Nếu không ngại, cùng nhau đi ăn khuya đi. Lần trước trên xe lửa, cũng là anh mời cơm trưa, thật vừa vặn bây giờ tôi có cơ hội mời lại anh.”
“Chỉ có điều,” Tả Thần Dật tạm ngừng một lát “Tôi có thể mời nổi những món địa phương không quá đắt tiền.”
Long Trạch thật ra cũng đói bụng, cơm tối vừa rồi cũng ăn không ngon miệng, một mình ăn khuya không tránh khỏi buồn bã, hắn cùng Tả Thần Dật lại có hoàn cảnh giống nhau, tình cảnh của hai người như vậylại sinh ra điểm tương đồng lẫn nhau, Long Trạch cười ấm áp: “Nơi này tôi không quen thuộc, không biết ăn khuya ở chỗ nào ngon, để anh chọn địa điểm nhất định là tốt rồi.”
“Hay lắm, đi thôi.” Tả Thần Dật tâm tình không được tốt mới muốn tìm một người bạn mà tâm sự, hắn biết như thế nào mới có thể cân bằng lại cảm xúc của chính mình dù có oán trời đất cũng không thay đổi được gì. Hắn cùng Long Trạch cũng không thân quen chỉ là nhiều lần có duyên mà gặp, cảm thấy thực khéo, cũng như bèo nước gặp nhau cứ xem là bạn bè.
Long Trạch trên tay vẫn xách một đống thứ vừa mua, “Chờ một chút, tôi mang mấy thứ này cất đi đã.”
Hắn cũng không tự mình mang lên phòng nghỉ mà ở trước sảnh đưa cho nhân viên khách sạn, liền xoay người rời đi. Hai người họ ra bên ngoài gọi một chiếc xe cho thuê.
Đi thật xa mới đến điểm dùng bữa khuya. Cửa hàng ăn này cũng không rộng lớn nhưng rất sạch sẽ, cũng có rất nhiều thực khách đang dùng cơm, mà người bán hàng cũng không trẻ tuổi.
Cô bé phục vụ cũng không mặc đồng phục, một người phụ nữ luống tuổi bước đến tiếp đãi với bộ dáng tươi cười hòa ái thật dễ gần như bác gái nhà hàng xóm.
Tùy tiện gọi vài món ăn, Tả Thần Dật rót trà cho hắn, “Ở đây đúng là phục vụ không được chu đáo nhưng thức ăn cũng không quá tệ.”
Trước tiên dọn lên một âu cháo nhuyễn, sau đó xào một đĩa rau, đơn giản như đĩa rau xào trong bữa cơm gia đình không phải như những món ở nhà hàng sang trọng, nhưng hương vị tỏa ra ngào ngạt, nêm nếm cũng rất vừa miệng, hai người đều không khách sáo mà trực tiếp ăn luôn.
Đàn ông dùng bữa có thức ăn ngon lành lại không có rượu dĩ nhiên là thiếu thiếu chút gì đó, Tả Thần Dật hỏi: “Uống chút rượu nhé? Nơi này cũng không có rượu đỏ đắt tiền, chỉ có bia và rượu trắng, anh xem muốn uống loại nào?”
“Tùy ý thôi.” Long Trạch cũng tùy ý, uống cũng được mà không uống cũng được.
Tả Thần Dật gọi người bán hàng mở một bình rượi trắng tầm nửa cân, đặt trước mặt Long Trạch một chén rượu nhỏ đã rót đầy, nhưng không vội vàng uống vì đây không phải là tiệc rượu tiếp khách.
Tiệc rượu, từ từ dùng thì tốt hơn không cần phải người rót rượu.
Long Trạch cầm thìa khuấy bát cháo trước mặt, cháo hầm vừa đặc rất ngon, ăn trước khi ngủ rất dễ tiêu hóa, hắn ăn hai thìa liền hỏi: “Anh gặp phiền toái gì sao, có việc gì phải cầu xin người ta? Cần đẩy mạnh tiêu thụ gì sao?”
“Tôi làm việc trong lĩnh vực máy tính, tìm ra một phương pháp hoàn thiện công nghệ nâng cao đường truyền Internet, nhưng không đành lòng bán đi bản quyền, dự định chính mình phát triển nó nên đi tìm một công ty để hợp tác.”
Tả Thần Dật nói xong vẻ mặt thật lãnh đạm, giơ ly rượu lên, “Mời anh một ly, xem như chúng ta có duyên gặp nhau, bèo nước tương phùng”
Long Trạch cùng hắn chạm cốc, một hơi uống cạn, “Có công ty chịu cùng anh hợp tác, anh liền có thể cùng bạn gái sống chung?”
“Có lẽ vậy.” Tả Thần Dật đặt ly rượu xuống, “Gia cảnh của cô ấy cũng không tệ, họ hàng giới thiệu cho cô ấy vài đối tượng, không phải người có quyền thì là ông chủ có tiền, cho nên tôi chỉ có thể cố gắng nhiều một chút. Kỳ thật tôi biết mình nói chính bản thân mình mở công ty làm ông chủ quả thật là hy vọng xa vời, chắc là tôi buông tay, có lẽ tôi và cô ấy vốn không có hy vọng.”
Tả Thần dật tự mình uống cạn một ly, “Con người ta có đôi khi vì hy vọng của chính mình mà kiên trì.”
“Con người đều có số mệnh, anh có lẽ cần vài năm nữa mới có thành tựu, có phải hay không cảm thấy số mệnh thật không công bằng?” Long Trạch nói.
Dò hỏi tâm ý.
“Có cái gì mà không công bằng?” Tả Thần Dật cười nhạt, “Còn sống chính là một loại ban ơn rồi, còn có rất nhiều người so với tôi càng thiếu may mắn hơn. Vô luận là giàu hay nghèo mỗi người đều có cái khổ của mình, cũng như anh về mọi phương diện đều tốt nhưng vẫn là gặp phải khó khăn giống như tôi.”
“Đúng vậy.” Long Trạch gật đầu, tựa như trời sinh hắn ra đã ưu việt, chỉ tại thế giới này mang đến cho hắn phú quý quá nhanh nhưng đồng thời hiện tại cũng mang đến cho hắn những trở ngại cùng uy hiếp. Không có thế lực bất quá chỉ là tương đối thôi.
Tả Thần Dật cảm thấy khí chất của Long Trạch rất tốt nhưng lại không giống kẻ nhà giàu tệ bạc, có tiền nhưng lại không sống cuộc sống quá mức sa hoa, đoán không ra Long Trạch làm công việc gì nên hỏi: “Anh làm gì?”
“Trước đây rất tùy tiện mà làm việc cho người khác, hiện tại thì không, rảnh rỗi một thời gian rồi nói.” Long Trạch không nói cụ thể.
Tả Thần Dật cũng không hỏi thêm, vì Long Trạch không phải người ở đây nên hắn giới thiệu về thành phố C: dạo phố nơi nào thì thích hợp, lại có các món ăn đặc sắc. Không phải là người quen thuộc để tán gẫu, đã thể hiện là một người bản địa rất nhiệt tình cũng sẽ dễ dàng đặt quan hệ.
Long Trạch đối với nơi đây cũng cảm thấy hứng thú, Tiết Đồng ở đây, hắn cũng sẽ yên ổn mà ở lại đây nên hỏi: “Nơi này hoàn cảnh sống có tốt không, các mặt khác cũng không phức tạp?”
“Anh muốn tìm nơi ở cho anh sao? Muốn nhà cao tầng hay là biệt thự?”
“Đương nhiên là nhà cho tôi ở rồi, tốt nhất là biệt thự riêng. Dù sao gần đây cũng không có việc gì lớn, mua cho Tiết Đồng một nơi ở, có nơi ở tốt ổn định gia đình sẽ cảm thấy yên tâm hơn.” Long Trạch là không thích cuộc sống trọ ở khách sạn, thật muốn cuộc sống gia đình.
“Đi đến phía bắc thành phố xem thử, ở đó có hồ thiên nhiên, có không ít biệt thự xây ở đó, khu ở không quá náo nhiệt, các phương tiện khác cũng không khác biệt.” Tả Thần Dật nói cho hắn biết tên của hai công ty giao dịch bất động sản có tiếng, xây dựng mấy tòa nhà cũng không tệ, lợi nhuận của họ chủ yếu dựa vào số đông.
“Nếu không..” Tả Thần Dật lại nói thêm, “Tốt nhất là anh đặt quan hệ với một vài người bên xây dựng có lẽ về phương diện này họ quen biết nhiều, những căn nhà tốt đã sớm có tin tức nội bộ, hoặc là đã để dành cho những người khác, ở bên ngoài rất khó mua được,-chúng ta dù sao cũng đang sống trong một xã đề ối quan hệ.”
Long Trạch cũng biết trong xã hội này quen biết cùng với chuyện thiết lập mối quan hệ rất là quan trọng, dùng vũ lực chỉ là chuyện tối nghĩa, cho nên hắn mới thử cùng Tả Thần Dật nói chuyện nhiều hơn, cố gắng giảm bớt tính cao ngạo của chính mình.
Hai người hàn huyên một lúc cũng không đề cập đến chuyện của đối phương nhưng trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Cho đến khi rượu uống đã đủ, cơm ăn đã đầy, hai người mới rời khỏi quán ăn.
Bên ngoài mưa phùn vẫn còn chưa ngớt, Long Trạch ăn cơm thật sự rất thoải mái, hắn nhìn Tả Thần Dật chào tạm biệt, “Cảm ơn bữa ăn khuya của anh, nếu anh thấy tôi có thể giúp anh thì cứ đến tìm tôi.”
Một câu nói này của Long Trạch xem như đã đồng ý làm bạn cùng Tả Thần Dật, dù sao trước đây hắn là người chỉ biết làm việc rồi nhận thù lao.
Tả Thần Dật cười nhẹ nhàng, chỉ là bèo nước gặp nhau lại kết thành bạn, nếu có việc nhờ vả phải chăng là vụ lợi.
Thú Nhân Chi Long Trạch Thú Nhân Chi Long Trạch - Đông Tẫn Hoan