Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 264-265
hương 264 Sai lầm
Thư phòng của Thẩm phủ
Trang Minh Hỉ khoác một chiếc áo choàng dài, ở trong thư phòng đi tới đi lui, hai tay nắm chặt thành quyền trước ngực, mày nhíu chặt.
Bên cạnh, Hỉ Thước đang lo lắng mà bẩm báo cho nàng
-     Chúng ta phái người theo dõi trông chừng tận mắt thấy Gilson cải trang chuồn ra khỏi biệt quán. Người của chúng ta đã theo kế hoạch tiếp tục đi theo hắn, còn chưa kịp thực hiện bước kế tiếp, đột nhiên xuất hiện binh lính đi tuần. Kết quả Gilson che giấu không kịp, bị binh lính phát hiện, hai bên đối đầu, võ công của Gilson cũng rất cao, một mình đánh đấm cùng hơn mười quan binh thật lâu mới bị thua, còn chém chết một binh lính, người của chúng ta nói, căn bản là không thấy rõ Gilson rốt cuộc chém chết binh sĩ kia như thế nào
Hỉ Thước nói xong một câu, Trang Minh Hỉ sắc mặt liền trắng bệch thêm một phần, bởi vì sự tình dường như đã thoát khỏi sự khống chế của nàng.
Nàng bỗng nhiên dừng bước, lắc đầu nói:
-                    Không đúng, chuyện này không đúng, lúc đó, binh lính đi tuần không nên có mặt ở vị trí này!
Từ lúc lên kế hoạch, Trang Minh Hỉ đã nắm rõ tình hình lính đi tuần mỗi đêm, vừa có ích đối với kế hoạch, vừa bảo đảm sự an toàn cho người nàng phái đi làm việc. Nhưng mà, binh lính vốn không nên xuất hiện vì sao bỗng nhiên có mặt ở đó, còn vừa vặn phát hiện ra Gilson? Là trùng hợp, hay là…
Một cơn gió đêm thổi tung cửa sổ vang lên tiếng ầm lớn, cũng thổi tung áo khoác của nàng, Trang Minh Hỉ không khỏi rùng mình. Nàng mở to mắt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh
Nàng bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp nữa..
-                    Hiện tại tình huống bên kia của Thịnh Thế thế nào rồi? Trang Minh Hỉ lại hỏi.
Hỉ Thước nói
-                    Chúng ta vẫn phái người quan sát Trang phủ, vừa rồi, Đại thiếu gia đã bị quan binh mang đi! Nói tới đây, Hỉ Thước cũng không khỏi thấy sốt ruột.
Nói lại, dù sao nàng cũng ở Trang phủ đã lâu, Đại thiếu gia là một người đáng thương, nay sự tình có biến, còn không biết Đại thiếu gia sẽ gặp phải chuyện gì!
-                    Ngươi nói, là Đại thiếu gia, không phải Tần Thiên?
Trang Minh Hỉ cả kinh, bỗng nhiên nắm chặt tay Hỉ Thước. Hỉ Thước chỉ cảm thấy bàn tay nàng lạnh lẽo, giống như kìm sắt cứng rắn lãnh lùng. Nàng nhịn đau, trả lời:
-                    Người của chúng ta thấy rõ ràng, quả thật là Đại thiếu gia!
Ánh mắt Trang Minh Hỉ dại ra, bất tri bất giác buông lỏng tay Hỉ Thước, nàng xoay người, bước đi lảo đảo, vô định
-                    Không đúng, không đúng, chuyện này không đúng…rốt cuộc là có chỗ nào không ổn…
Trang Minh Hỉ thì thào, hai tay run run.Trước mắt bỗng nhiên hiện ra ánh mắt nham hiểm hung ác của Tạ Đình Quân, hắn nhìn nàng cười lạnh, tựa như muốn nói:
-                    Trang Minh Hỉ, chỉ bằng kỹ xảo nhỏ của ngươi cũng muốn tính kế với ta hay sao?
Tiếp theo, nàng dường như trở lại Thúy Hồ đình trong Dương Thành, Tạ Đình Quân bóp cổ nàng, sóng nước lấp lánh ánh lên gương mặt lạnh lùng của hắn, hắn nhìn nàng, gằn từng tiếng nói:
-                    Trang Minh Hỉ, nếu ngươi dám phá hoại việc của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Đôi tay kia lạnh băng như đang bóp lấy cổ nàng, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên cảm thấy không thở được, nàng cúi gập người, hai tay ôm cổ, ho khan kịch liệt
-                    Phu nhân, ngươi sao vậy?
Hỉ Thước tiến lên đỡ nàng, tiếp theo lại giúp nàng vuốt lưng. Qua một hồi lâu, Trang Minh Hỉ mới khôi phục bình thường. Nàng xua tay:
-                    Ta không sao, ngươi lui xuống trước đi.
-                    Phu nhân, sắc mặt người thật không tốt Có cần mời đại phu đến không?
-                    Ngươi cảm thấy đại phu có thể giúp ta thoải mái hay sao? Trang Minh Hỉ nhìn Hỉ Thước cười khổ hai tiếng.
Hỉ Thước nhất thời không nói được gì.
-                    Ngươi đi xuống đi, ta muốn yên lặng một mình.Trang Minh Hỉ nhẹ giọng nói.
Hỉ Thước nghe lệnh đi xuống, Trang Minh Hỉ suy sụp ngồi xuống, ngọn đèn bên cạnh chiếu lên gương mặt trắng bệch của nàng. Nàng quay đầu, nhìn ánh lửa ngẩn người. Không sai, nàng hận hắn đến tận xương nhưng không thể phủ nhận, nàng cũng e sợ hắn đến tận xương, sự ngoan độc của hắn, sự vô tình của hắn, nàng ít khi gặp người như vậy trong cuộc đời.
Lúc này đây, trong kế hoạch của nàng Tạ Đình Quân rốt cuộc sắm vai gì đây? Hay là nên nói rằng, nàng bất tri bất giác đã sa vào lưới giăng vô hình? Mà người giăng lưới đó chính là Tạ Đình Quân?
Trang Minh Hỉ không khỏi tự ôm lấy cơ thể,chỉ cảm thấy cả người như đang ngâm trong nước đá, rét lạnh đến thấu xương. Không, nàng không thể hoảng loạn, giờ nàng không biết gì hết, nàng không thể tự mình dọa mình, có lẽ chỉ là trùng hợp, chỉ là bất ngờ, việc nàng đầu tiên cần làm, chính là phải biết rõ ràng mọi chuyện.
Suy nghĩ của nàng lộn xộn, không còn thấy buồn ngủ, cứ như vậy ở ngồi ở thư phòng đến khi trời sáng.
Lúc trời sáng rõ, Hỉ Thước bỗng nhiên ở bên ngoài bẩm báo:
-                    Phu nhân, phủ Tổng đốc phái người tới, nói muốn mời phu nhân qua phủ một chuyến.
Trang Minh Hỉ vội đứng lên, bởi vì động tác quá mạnh mà va vào ghế dựa phía sau, ghế dựa đổ nhào xuống phát ra tiếng ầm lớn, giống tiếng như búa tạ đánh vào lòng nàng.
Hơi thở của nàng bỗng nhiên trở nên dồn dập, trong mắt hiện lên vẻ thất kinh, nhưng một lát sau, nàng dần bình tĩnh trở lại, nàng hít sâu vài lần, sau đó sải bước ra khỏi thư phòng
Nàng nói với Hỉ Thước đang đứng ngoài:
-                    Hỉ Thước, giúp ta thay quần áo.
Bên kia, Trang Tín Ngạn bị quan binh mang đi rồi, Tần Thiên rửa mặt chải đầu thay quần áo, ngồi xe ngựa đi đến phủ Tổng đốc.
Lúc này, chính là nửa đêm, bên ngoài tối đen, tiếng vó ngựa dường như có thể truyền tới tận trời
Trên đường, Thanh Liễu có chút bất an, nói:
-                    Đại thiếu phu nhân, lúc này đến Tổng đốc phủ có ổn hay không? Chuyện lần trước Thanh Liễu nhớ lại mà trong lòng còn sợ hãi.
Tần Thiên nhìn qua cửa xe nhìn bầu trời mờ mịt hắc ám bên ngoài, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt quá bình tĩnh đến mức quỷ dị:
-                    Thanh Liễu, nếu hắn muốn gây rối với ta, ban ngày hay ban đêm có gì khác nhau. Nay, tính mạng của Tín Ngạn đang nằm trong tay hắn, ta phải mau chóng gặp hắn, càng sớm càng tốt!
Thanh Liễu bỗng nhiên nắm tay Tần Thiên, run run nói:
-                    Đại thiếu phu nhân, ta sợ…chúng ta ở Dương Thành thật tốt, sớm biết vậy sẽ không đến Tuệ Châu…
Nói xong, lại òa khóc nức nở.
-                    Chúng ta sao có thể lựa chọn? Đặc biệt là trong xã hội quyền lực là tối thượng này.
-                    Đừng sợ, đừng sợ… sẽ không có việc gì, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp thôi…
Tần Thiên nhẹ giọng nói, như đang an ủi Thanh Liễu, hoặc như đang tự an ủi chính mình
Vừa tới cửa Tổng đốc phủ, liền có người ra chào đón, ở ngoài xe ngựa nhỏ giọng hỏi:
-                    Có phải Tần đương gia hay không?
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, trả lời:
-                    Không sai, là ta.
Người nọ nói:
-                    Xin đi theo ta.
Nói xong, thấp giọng sai mã phu đi theo hắn, hắn đưa bọn họ theo cửa ngách mà vào, chờ Tần Thiên cùng Thanh Liễu xuống xe ngựa thì dẫn bọn họ tới đại sảnh.
Đi đến nơi, Tạ Đình Quân đã chờ sẵn ở đó
Trong đại sảnh ngoài hắn ra thì không còn một ai khác, ngay cả hạ nhân cũng không có.
Bốn góc đại sảnh treo đèn lồng khiến trong phòng mông lung như phủ một tầng ánh sáng ảm đạm tựa ánh hoàng hôn. Hương án chính giữa đặt một lư hương ba chân, mùi đàn hương theo từng đợt khói trắng vấn vít quanh phòng
Tạ Đình Quân mặc hắc bào đứng sừng sững trong ánh sáng hôn ám cùng sương khói lượn lờ đó, bên cạnh như có bóng đen dày đặc, làm cho cả người hắn có vẻ huyền hoặc không thật.
Thấy hai người Tần Thiên tiến vào, Tạ Đình Quân không đợi nàng mở miệng, liền chỉ vào Thanh Liễu trầm giọng nói:
-                    Ngươi lui xuống!
-                    Đại thiếu phu nhân…
Thanh Liễu đi về phía Tần Thiên vài bước, đối mặt với sự âm trầm của Tạ Đình Quân nàng rất sợ nhưng cũng không muốn rời đi. Nàng lo lắng khi để một mình đại thiếu phu nhân đối mặt với hắn. Tuy rằng nàng biết nàng ở đây cũng không giúp được gì, nhưng tối thiểu, Đại thiếu phu nhân có người ở bên, trong lòng sẽ kiên định hơn một chút.
Thấy Thanh Liễu bất động, ánh mắt Tạ Đình Quân nhìn nàng trở nên sắc bén
-                    Sao, ngươi không nghe thấy lời ta nói? Giọng nói rét lạnh như băng
Thấy hắn tức giận, Tần Thiên không muốn Thanh Liễu có chuyện, quay đầu nói với nàng:
-                    Ngươi lui ra ngoài trước đi.
-                    Nhưng mà, Đại thiếu phu nhân…
-                    Đừng lo cho ta… Tần Thiên ôn nhu nói.
Thanh Liễu lúc này mới lui xuống.
-                    Không ngờ muộn thế này nàng lại tới tìm ta.
Chờ Thanh Liễu đi xuống, Tạ Đình Quân cười nói. Nói xong, hắn chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống. Tần Thiên nhìn chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn một cái, cũng không động chân:
-                    Thật ra chẳng phải ngươi đã sớm đoán được ta sẽ tới sao?
Đã phái người ở ngoài cửa chờ, còn giả bộ làm gì?
Tạ Đình Quân cười sảng khoái, gương mặt anh vĩ hiện ra sự quả quyết. Hắn thấy Tần Thiên không có ý ngồi xuống, cũng không miễn cưỡng, bản thân ngồi xuống ở một trước ghế khác.Hắn cầm chung trà trên bàn lên, dùng nắp chung gẩy gẩy lá trà, chậm rãi nói:
-                    Nàng tới gặp ta là vì Trang Tín Ngạn?
Nghe thấy ba chữ “Trang Tín Ngạn”, Tần Thiên vốn đang miễn cưỡng duy trì sự trấn định trở nên mất bình tĩnh, nàng vội bước hai bước, đi đến trước mặt Tạ Đình Quân, có chút khẩn trương nói:
-                    Đại nhân, chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ta đã hết sức trông chừng Gilson, ta cũng không biết hắn lẻn ra ngoài như thế nào. Về phần hắn đi ra ngoài giết quan binh, căn bản không liên quan đến Thịnh Thế chúng ta. Điều này với việc thông đồng với địch bán nước càng không thể nhắc tới, đại nhân, ta biết chuyện này chúng ta có lỗi, mặc kệ quan phủ muốn phạt chúng ta bao nhiêu bạc, chúng ta cũng đều chấp nhận, xin người thả Tín Ngạn ra được không?
Cho dù muốn tất cả tiền bạc của nhà bọn họ, thì có tính là gì? Chỉ cần người có thể bình an vô sự, nàng tin tưởng có thể lại kiếm ra bạc mà thôi!
Lúc Tần Thiên nói chuyện, Tạ Đình Quân mặt vẫn không chút thay đổi ngồi uống trà, hắn nhẹ nhàng nghịch lá trà, từng ngụm từng ngụm, Tần Thiên càng nói dồn dập, hắn càng trưng ra vẻ tư thái nhàn nhã.
Đợi cho Tần Thiên nói xong, hắn vẫn chỉ cúi đầu tĩnh tâm phẩm trà như là không nghe thấy lời nàng nói. Tần Thiên nhìn hắn, ngay lúc sự kiên nhẫn của nàng đã đến giới hạn, Tạ Đình Quân mới ngẩng đầu lên, đôi mắt tối tăm nhìn chăm chú vào nàng, không nhẹ không nặng nói:
-                    Ngồi xuống rồi nói
Giọng nói vững vàng không cho phép phản đối
Tần Thiên khẽ hé môi, biết lúc này đối nghịch với hắn là hành động không khôn ngoan, lập tức nén giận mà ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nàng vừa ngồi xuống, gương mặt lãnh trầm của Tạ Đình Quân đã trở nên thư hoãn. Hắn đặt một chung trà khác trên bàn đưa tới trước mặt Tần Thiên, nói:
-                    Đây là Bích loa xuân của Thịnh Thế, lúc ta vừa tới Tuệ Châu, Hoàng Thượng đã ban cho ta
Tần Thiên cũng không nói nhiều, nâng chung trà lên, theo ý hắn mà uống một ngụm. Tạ Đình Quân cười cười.
-                    Xem ra, hắn thật sự rất quan trọng với nàng
Tạ Đình Quân cười cười nhưng ánh mắt lạnh băng
-                    Tạ Đình Quân, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tha Tín Ngạn? Tần Thiên buông chung trà trong tay, nhìn hắn nói thẳng.
Hắn có thể đoán trước nàng sẽ đến, có thể ở chỗ này chờ nàng, chúng tỏ hắn muốn cùng nàng trao đổi
Chỉ cần có một tia hy vọng, nàng sẽ không buông tay! Chương 265: Không được chết tử tế
Lư hương đã đốt gần hết, sương khói dần dần mỏng manh rồi biến mất vô tung vô ảnh nhưng mùi hương dường như vẫn còn đọng lại trong không khí, một lúc lâu cũng không tan đi Tại đây nếu có một mùi hương nào khác, chính là mùi hương mạnh mẽ trên người Tạ Đình Quân truyền tới.
Hắn cúi đầu, tóc dài thô cứng búi trên đỉnh đầu, lộ ra đường nét cứng rắn như đá. Hắn một tay bưng chung trà, tay kia nhẹ nhàng vô ý thức vuốt ve chung trà.
-         Tần Thiên, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?
Tần Thiên giật mình, còn chưa kịp nghĩ lại, Tạ Đình Quân lại tiếp tục nói
-         Khi đó nàng vẫn là một nha đầu, rất tinh quái, nhanh mồm nhanh miệng, lúc ấy ta nghĩ rằng, nếu bên cạnh ta cũng có một nha đầu như vậy hẳn sẽ rất thú vị?
Tần Thiên vừa tức vừa vội, nàng giờ bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Trang Tín Ngạn mà lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tư nghe hắn kể lể hồi ức. Nhưng hiện tại Tín Ngạn nằm trong tay hắn, Tần Thiên căn bản là không dám đắc tội hắn, chỉ có thể nhẫn nại.
-         Lần thứ hai gặp mặt, ta thấy nàng khiến tú tài kia á khẩu không trả lời được, nhưng lúc đang ở thế thượng phong lại biết nên chừa lại đường lui cho người khác. Khi đó, ta nghĩ rằng, nha đầu này thật trí tuệ, khá lắm.
Khi nói chuyện, Tạ Đình Quân không khỏi hồi tưởng tình cảnh ngày đó, Tần Thiên đứng trước mặt mọi người, nhìn tú tài sắc mặt xấu hổ hơi cúi người, nói
-         Lý tú tài, từng câu từng chữ của tiểu nhân đều là từ thật lòng, lời nói của tú tài có những điều đúng, cũng là cảnh tỉnh chúng ta. Chúng ta lúc trước bán trà xem nhẹ việc nói với khách về những điều này, cũng vì như thế mới khiến tú tài bị bệnh, thật ra là chúng ta không đúng. Về sau Trà Hành chúng ta sẽ nói ọi người cách uống trà đúng, sau này mọi người có thể yên tâm uống trà, điều này có một phần công lao của tú tài.
Giọng nói thanh thúy dường như quanh quẩn ở bên tai, nụ cười ngây thơ dường như gần ngay trước mắt, Tạ Đình Quân không nhịn được mà cười cười.
-         Sau đó ta quyết định cưới Trang Minh Hỉ, nàng có biết lúc ấy ta ra điều kiện gì không?
Nói xong, Tạ Đình Quân buông chung trà trong tay, quay đầu nhìn nàng, con mắt tối đen chiếu ra ánh sáng mạnh mẽ
-         Điều kiện kia đó là, nàng phải làm nha hoàn hồi môn gả tới đây.
Tần Thiên mở to hai mắt, nàng hoàn toàn không biết hóa ra bản thân lại sắm vai như vậy trong hôn sự giữa hắn và Trang Minh Hỉ, đột nhiên, Tần Thiên hiểu được khúc mắc của Trang Minh Hỉ với mình có lẽ bắt đầu từ đây.
-         Tạ Đình Quân, ngươi…
Tần Thiên lúc này không rõ là tức giận hay là thấy khổ sở! Tạ Đình Quân cười nhẹ hai tiếng, cắt ngang lời nàng
-         Nàng đừng nóng giận, sau không phải ta không thực hiện được sao?
Nói tới đây sắc mặt hắn bỗng trầm xuống:
-         Bởi vì Trang Tín Ngạn nhanh chân đến trước, hừ, hắn thật tốt số!
-         Tạ đại nhân, chúng ta không nói tới việc cũ nữa, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha Tín Ngạn?
Sự nhẫn nại của Tần Thiên đã cạn kiệt
-         Nhìn nàng xem, có thể vì hắn mà sống vì hắn mà chết nhưng với ta – người có thể làm mọi thứ vì nàng, nàng ngay cả nghe ta nói vài câu cũng không kiên nhẫn. Tần Thiên, nàng vô cùng bất công với ta?
Hắn vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng nói hòa hoãn nói ra những lời này lại làm cho Tần Thiên cả người dựng tóc gáy
Tần Thiên có cảm giác bất lực. Nàng nhìn hắn, sắc mặt dần dần khói coi.
-         Nếu vui đùa ta như vậy có thể khiến ngươi thả Tín Ngạn, như vậy, mời tiếp tục đi
-         Giận rồi….
Tạ Đình Quân cười cười, hắn đặt tay trái lên bàn, ngón tay sắt rung rung:
-         Còn nhớ rõ buổi tối trên đại mạc kia không?
-         Tạ ân cứu mạng của đại nhân, dân phụ vĩnh viễn không quên. Tần Thiên trầm giọng.
-         Không không, ta không phải muốn nàng nhớ ơn của ta, Tần Thiên…
Hắn dùng giọng rất trầm gọi tên của nàng
-         Chuyện tối hôm đó nếu xảy ra một lần nữa, ta sẽ không chút do dự mà xông lên, chẳng sợ sói hoang cắn nát cổ ta…
Tần Thiên nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói gì.
-         Tần Thiên, chẳng lẽ ta nói nhiều như vậy, nàng vẫn không rõ thứ ta muốn là gì hay sao?
Nói xong, tay trái hắn đang đặt lên bàn bỗng nhiên phủ lấy tay nàng.
Lòng bàn tay hắn nóng rực, ngón tay sắt lại lạnh lẽo, sự đối lập vô cùng khiến Tần Thiên run người, nàng như phải bỏng mà vội giãy khỏi tay hắn, đứng lên.
-         Tạ Đình Quân, ngươi bị điên à?
Tần Thiên hổn hển
-         Ta hôm nay đến nơi đây đúng là sai lầm.
Nói xong Tần Thiên xoay người bước đi. Vừa đi được hai bước, phía sau lại truyền đến tiếng của Tạ Đình Quân:
-         Mặc dù với quan hệ của Tống Thái phó, có thể miễn họa tru di cửu tộc cho Trang phủ, nhưng ta dám cam đoan, Trang Tín Ngạn tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, đây là tội danh thông đồng với địch bán nước, không phải chuyện nhỏ! Mặc dù là Tống Thái phó cũng đành bất lực! Tần Thiên, nếu nàng không để ý đến tính mạng của Trang Tín Ngạn, nàng cứ việc bước ra khỏi đây!
Tần Thiên trong cơn giận dữ quay phắt lại, chỉ vào Tạ Đình Quân:
-         Tạ Đình Quân, ngươi là kẻ ti tiện
Tạ Đình Quân âm trầm vuốt mặt, từng bước tới gần nàng:
-         Ti tiện? Từ trước đến giờ, ta làm việc chỉ quan trọng kết quả, bất chấp thủ đoạn
Hắn đi đến trước mặt nàng, nắm lấy cánh tay của nàng, ôm nàng vào lòng, hắn chẳng qua chỉ dùng một bàn tay, đã khiến nàng không thể động đậy. Hắn dùng một bàn tay khác nâng cằm nàng lên, làm cho nàng không thể không nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm và lạnh lẽo làm cho cả người nàng phát lạnh.
Hắn nhìn nàng, tiếng như khẽ rít qua kẽ răng:
-         Thật ra, lần ở đại mạc, đã sớm đã biết được âm mưu của Tư Mã gia, ta biết mã tặc sẽ xuất hiện…
Tần Thiên mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt lộ rõ hận ý.
-         Biết ta vì sao không lên tiếng không? Bởi vì ta chính là muốn mượn tay mã tặc trừ bỏ Trang Tín Ngạn! Ta tận mắt thấy mã tặc bắn tên về phía Trang Tín Ngạn, ta rõ ràng có thể cứu giúp nhưng ta lại đứng ở một bên nhìn, ta muốn nhìn thấy Trang Tín Ngạn chết ngay trước mặt ta!
-         Vô sỉ, ti tiện! Ngươi sẽ không được chết tử tế
Không biết là bởi vì hận, hay vì sợ hãi, cả người Tần Thiên bỗng nhiên run rẩy, nước mắt dần dần mơ hồ, nàng cắn chặt răng cố không cho nước mắt rơi xuống.
-         Không được chết tử tế thì thế nào?
Tạ Đình Quân hai mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên cười rộ lên
-         So với việc nhìn nàng với hắn ta chàng chàng thiếp thiếp, ta tình nguyện trước tiên có được nàng, sau đó không được chết tử tế cũng không sao!
Tần Thiên muốn dùng mọi lời nguyền rủa ác độc trên đời này để mắng chửi hắn, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo thô bạo đó, nàng cảm thấy mọi lời nguyền rủa đều vô nghĩa.
-         Biết ta vì sao nói cho nàng biết không?
Tần Thiên muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của hắn, hắn lại càng dùng sức giữ cằm của nàng, ấn mạnh khiến xương cốt nàng đau đớn, nước mắt rốt cục nhịn không được mà rơi xuống.
-         Ta muốn làm cho nàng biết, ta chính là người ti bỉ như vậy, vì để đạt được mục đích, việc gì ta cũng có thể làm!
Hắn nhìn nàng, hơi thở mạnh mẽ, giọng âm trầm:
-         Cho nên Tần Thiên, không cần ôm hi vọng, trên đời này, ngoài ta, không ai có thể cứu Trang Tín Ngạn!
-         Ngươi muốn cái gì? Ngươi rốt cuộc muốn cái gì!
Tần Thiên bỗng nhiên gào lớn
-         Ta muốn nàng rời khỏi Trang Tín Ngạn, sau đó đến bên ta!
Tạ Đình Quân gằn từng tiếng. Sau đó hắn cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Đang lúc Tạ Đình Quân ý loạn tình mê, bỗng nhiên cảm thấy tay đau xót thì ra là Tần Thiên nghiêng đầu dùng sức cắn, Tạ Đình Quân buông nàng ra, đưa tay cởi ngoại bào, quăng sang một bên, cũng không để ý đến vết thương trên cánh tay đang đổ máu, lại một lần nữa ôm lấy nàng, bá đạo mà hôn nàng.
Sự hận thù vô cùng và nỗi nhục nhã khiến Tần Thiên không thở nổi, cứ như vậy mà ngất đi. Khi tỉnh lại, Tần Thiên phát hiện nàng đang nằm trên trường kỉ trong đại sảnh. Tạ Đình Quân ngồi ở bên cạnh nàng, cầm tay nàng, trên nét mặt có sự lo lắng, thấy nàng tỉnh lại, sắc mặt hắn lại trầm xuống.
-         Nàng tốt nhất nên làm quen đi, sau này, cho dù nàng té xỉu, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Giọng của hắn lạnh lẽo như băng.
Tần Thiên run run đứng lên, nàng dùng sức rút tay mình về.
Tạ Đình Quân không hề chạm vào nàng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giống như băng lại giống như lửa.
-         Binh lính bị Gilson đâm còn chưa chết, nếu nàng đồng ý với ta, tên binh lính sẽ còn sống, Gilson sẽ ở biệt quán bị bệnh chết bất đắc kỳ tử, mọi thứ đều được che giấu, giống như chưa từng xảy ra chuyên gì.
Hai mắt của hắn không hề chớp nhìn nàng chăm chú, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn như thép, nện vào lòng nàng:
-         Nhưng nếu nàng không đáp ứng, tên binh lính đó nhất định sẽ chết, Gilson là gian tế sẽ được chứng thực, Trang Tín Ngạn nhất định không sống nổi.
Tần Thiên chưa bao giờ sợ hãi oán hận một ai đến mức này, sự ngoan tuyệt của hắn đã vượt qua phạm vi nàng có thể tưởng tượng, giờ này khắc này, nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông lại, ngay cả khớp hàm cũng không thể khống chế mà run rẩy.
-         Nhìn kìa, nàng sợ hãi như vậy…
Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên nhu hòa, hắn vươn tay xoa mặt nàng, Tần Thiên vội vàng tránh né, nàng hoảng sợ nhìn hắn, thật giống như hắn là một con rắn độc.
-         Đừng sợ, Tần Thiên, bất kể ta đối với người khác như thế nào, ta vĩnh viễn cũng sẽ không làm thương tổn nàng.
Hắn dùng giọng nói ôn nhu chưa bao giờ có mà nói chuyện, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
-         Trước tiên ta muốn được gặp Tín Ngạn! Tần Thiên hơn nữa ngày mới tìm lại được tiếng nói của bản thân.
-         Có thể, ta sẽ thu xếp. Ngày mai nàng có thể gặp hắn.
Hắn cười nói:
-         Hiện tại hắn còn bình yên vô sự, nhưng hai ngày sau nếu ta không có được câu trả lời của nàng, theo lệ, ta sẽ bắt đầu thẩm vấn phạm nhân có liên quan…
Hắn nhìn Tần Thiên, nhấn giọng:
-         Nàng cũng biết, trong lúc thẩm vấn, dụng hình là chuyện không thể tránh khỏi.
-         Ngươi không phải là người.
Tay Tần Thiên nắm chặt thành quyền.
-          Như thế nào mới tính là người đây? Miệng nói mấy lời nhân nghĩa đạo đức vô dụng, đó là cái gì vậy?
Hắn chẳng hề để ý:
-         Ta từ một thương nhân phóng túng vô danh trở thành đại quan như ngày hôm nay, chẳng lẽ là bởi vì nhân nghĩa đạo đức hay sao?
Hắn cười cười, thật giống như nàng đang kể chuyện cười vậy.
-         Nay, tại Tuệ Châu này, mỗi người đều cúi đầu với ta, ai dám không coi ta là người?
Hắn nhìn nàng, một lát sau, mới nói:
-         Nàng mệt rồi, ta sai người đưa nàng về nhà, hai ngày sau, ta chờ tin tốt của nàng.
Hắn đứng lên, gọi người vào, giọng nói trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh, thật giống như mọi chuyện đều do hắn nắm giữ. Mãi đến khi về nhà, Tần Thiên vẫn luôn run người. Nàng nhốt mình trong phòng, cuộn tròn ở trên giường  ôm xiêm y của Tín Ngạn, thật giống như hắn đang ở bên cạnh nàng vậy. Ngửi thấy mùi hương của Trang Tín Ngạn truyền đến trên quần áo, Tần Thiên vùi mặt vào xiêm y mà khóc nức nở.
Bỗng nhiên, nàng lại ngẩng đầu lên, hai mắt như tỏa sáng trong bóng đêm,
Không được, nàng không thể sợ hắn, một khi sợ hãi, nàng sẽ đấu không lại hắn. Nàng không thể để Tín Ngạn chết, cũng không thể để hắn thực hiện được mưu kế, nàng nên làm gì bây giờ?
Bên kia, Tạ Đình Quân ở đại sảnh uống trà, tĩnh tọa đến hừng đông, hắn nhìn sắc trời, sau đó sai:
-         Mời Thẩm phu nhân vào
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân