I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 133-134
hương 133: Học nói
Lục Vu viện.
Sau khi đến Lục Vu viện, nha hoàn trong viện dẫn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn tới thư phòng Phương Kiến Thụ. Phương Kiến Thụ đã chuẩn bị đàn, lại đặt bàn lớn, chỉ chờ bọn họ đến.
Bởi vì Trang Tín Ngạn bình thường không thích kết giao mà Phương Kiến Thụ cũng thường chỉ ở trong phòng lo học bài nên Phương Kiến Thụ ở Trang phủ lâu như vậy cũng không có giao tiếp gì với Trang Tín Ngạn. Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt như vậy.
Trang Tín Ngạn vẻ mặt không quá thân thiện, Phương Kiến Thụ cũng không phải người giỏi xã giao, hai người hành lễ rồi không biết nên làm sao, không khí có chút xấu hổ. Có lẽ là Phương Kiến Thụ cảm thấy mình là chủ nhân nơi đây thì nên hàn huyên đôi câu với Trang Tín Ngạn. Hắn lập tức xoay người đi đến bên bàn học gần cửa sổ, trên bàn đã sớm chuẩn bị giấy mực, hắn cầm chiếc bút lông sói, viết lên giấy Tuyên Thành.
Tần Thiên ở bên nhìn, cảm thấy giao tiếp như vậy rất tốn thời gian, lại thấy tỷ muội Phương thị là người đáng tin cậy, thấy một số việc nói với bọn họ cũng không ngại. Nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn, trưng cầu ý kiến của hắn:
-   Tín Ngạn, chuyện ngươi biết đọc khẩu ngữ có thể nói cho Phương công tử không? Tỷ đệ bọn họ tốt lắm, không được ngươi đồng ý sẽ không nói lung tung.
Tần Thiên không hiểu vì sao Trang Tín Ngạn lại muốn giữ bí mật này như vậy, là vì như thế thì có thể bảo vệ mình? Có thể lặng lẽ quan sát người khác, nhân lúc người đó không phòng bị mà biết được ý nghĩ thực sự của họ? Tuy rằng có thể tự bảo vệ mình nhưng cũng là từ chối cơ hội giao tiếp với người khác. Trước không sao, có Đại phu nhân che chở cho hắn thì hắn mới có thể nhốt mình trong vỏ ốc của hắn. Vậy còn sau này? Ai có thể che chở cho hắn cả đời?
Nghĩ vậy, Tần Thiên lại buông thêm một câu:
-   Sau này ngươi phải quản lý việc trong Trà Hành, phải giao tiếp với nhiều người, dù sao cũng nên cho người khác biết.
Nếu không, người bình thường ai muốn lúc nào cũng kè kè giấy bút mà giao tiếp với hắn.
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, lại nhìn Phương Kiến Thụ còn đang viết chữ ở đằng kia mà gật gật đầu.
Tần Thiên thấy hắn đồng ý thì rất vui mừng, cho rằng đây là khởi đầu tốt. Nàng đi đến bên bàn học, nói với Phương Kiến Thụ:
-   Phương công tử, không cần viết, ngươi có cái gì thì cứ nói thẳng với Tín Ngạn là được rồi, hắn có thể đọc khẩu hình của ngươi.
-   Đại thiếu gia có bản lĩnh này sao?
Phương Kiến Thụ ngẩng đầu vừa mừng vừa sợ:
-   Ai cũng nói Đại thiếu gia thông minh phi phàm, quả đúng là như thế.
Phương Kiến Thụ đi đến bên Trang Tín Ngạn, cùng hắn hàn huyên đôi câu. Trang Tín Ngạn theo ý của hắn mà hoặc gật đầu, hoặc lắc đầu, không thể dùng động tác mà biểu đạt thì dùng vở viết câu trả lời đơn giản. Một hồi trò chuyện, không khí giữa đôi bên không còn ngượng ngập nữa.
Trò chuyện xong, nhanh chóng đi vào chính sự. Tần Thiên vì muốn hiểu rõ khúc đàn của hắn mà mời hắn đàn trước một lần.
Thất huyền cầm đặt trên bàn, Phương Kiến Thụ cầm móng gẩy đàn, nhìn hai người ngồi đối diện cười nói:
-   Theo yêu cầu của Đại thiếu phu nhân, ta chọn khúc “Tri âm tri kỷ”, khúc nhạc này nhẹ nhàng, vui vẻ, khiến tâm tình người ta thoải mái, vui vẻ. Hơn nữa cũng hợp để Đại thiếu phu nhân biểu diễn ngâm trà.
Nói xong, hắn cúi đầu, dần ngưng cười, sắc mặt bình tĩnh như nước, hai tay nhẹ ấn dây đàn, năm ngón tay lướt trên đàn, tiếng đàn như tiếng suối róc rách, tràn ngập khắp can phòng.
Tần Thiên vốn không thích nhạc cổ truyền này nhưng giờ thấy tiếng đàn kia như nước suối róc rách vô cùng dễ nghe, dần dần, trong đầu nàng hiện lên một cảnh tượng.
Tiếng nước chảy tí tách rồi dần dần dâng cao, từ núi cao đổ xuống, bọt tung trắng xóa, nước chảy vui tai như tiếng ngọc chạm nhau.
Tần Thiên nghe mà cảm thấy lòng vũng vui vẻ, nàng nhìn Phương Kiến Thụ, bất tri bất giác mỉm cười.
Nụ cười này Trang Tín Ngạn thấy rõ khiến cho hắn không khỏi hờn ghen.
Tiếng đàn Phương Kiến Thụ đàn đương nhiên là êm tai nhưng hắn chẳng nghe được gì. Hắn ngẩng đầu nhìn Phương Kiến Thụ phía trước. Trí nhớ của hắn với Phương Kiến Thụ là mấy năm trước, khi tỷ đệ bọn họ mới tới Trang phủ, khi đó vẻ mặt hắn vẫn còn nét non nớt, mặc áo dài trắng, cúi đầu đứng sau Phương Nghiên Hạnh nhưng đứng thẳng lưng, bộ dạng thật quật cường bất khuất. Nhưng chỉ trong chớp mắt, thiếu niên như cây non năm đó giờ đã thành cây tùng cao ngất.
Hắn mi thanh mục tú, vẻ mặt có sự cố chấp và nghiêm cẩn của người đọc sách khiến dáng người hắn cao như tùng, đó là vẻ đặc biệt mà không ai quên được.
Vốn dĩ tính Trang Tín Ngạn không thích quá để ý đến ai. Hôm nay sở dĩ có sự khác lạ này là vì hắn phát hiện Tần Thiên và Phương Kiến Thụ rất thân quen. Tần Thiên nói Phương Kiến Thụ đáng tin cậy đương nhiên là rất hiểu biết đối phương mới dám nói như vậy. Vừa nghĩ đến đó, lòng Trang Tín Ngạn lại không thoải mái.
Nàng chỉ e là còn không hiểu mình như vậy.
Ngay tại lúc Trang Tín Ngạn đang miên man suy nghĩ, Phương Kiến Thụ đã đàn xong. Tần Thiên lập tức đứng lên, vỗ tay, luôn miệng khen:
-   Phương công tử, ngươi đàn hay lắm, trước còn cứ khiêm tốn, suýt thì bị ngươi lừa!
Phương Kiến Thụ đứng lên, hòa hoãn nói:
-   Đại thiếu phu nhân quá khen, cầm nghệ của Kiến Thụ quả thực bình thường. Năm đó sư phụ cha ta mời dạy học dạy ta học đàn chẳng qua là vì để cho ta có lòng kiên nhẫn với việc học. Mấy năm nay học hành bận rộn, đã quên rất nhiều.
-   Ta nghe thấy rất hay, chỉ cần ngươi có thể phát huy trình độ này trước mặt hoàng thượng thì nhất định sẽ được khen.
-   Khen hay không không quan trọng, quan trọng là Kiến Thụ không làm gì liên lụy Đại thiếu phu nhân.
Phương Kiến Thụ cười nói:
-   Không biết Đại thiếu phu nhân có ý kiến gì không, có hợp ý ngươi chăng?
-   Hay lắm! Thanh nhã mà vẫn vui vẻ, ta thấy rất hợp.
Tần Thiên vốn muốn hỏi ý kiến Trang Tín Ngạn, nhưng lại nhớ ra Trang Tín Ngạn căn bản không nghe được nên lại vội nuốt ngược lời nói.
Bên cạnh, Trang Tín Ngạn thấy bọn họ tán gẫu vui vẻ không khỏi nhớ tới hôm qua lúc mình và nàng nói chuyện phiếm chỉ vì không tìm thấy sổ con mà ngượng ngùng. Giờ thấy Tần Thiên thoải mái nói chuyện với Phương Kiến Thụ thì vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ
Rời khỏi Lục Vu viện, Trang Tín Ngạn vẫn rầu rĩ không vui.
Ban đầu, Tần Thiên cũng không để ý vì bình thường vẻ mặt Trang Tín Ngạn cũng luôn như vậy. Nhưng bữa trưa, bữa chiều hắn cũng chẳng ăn uống được nhiều thì Tần Thiên mới thấy lạ.
Buổi tối, đến khi hai người rửa mặt chải đầu xong, cho người hầu lui hết, Tần Thiên hỏi hắn có phải là có tâm sự không. Ban đầu, Trang Tín Ngạn còn không chịu nói, bởi vì không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói hắn không thích nàng và Phương Kiến Thụ quá thân mật? Nhưng bọn họ rõ ràng là vì Trà Hành, hơn nữa chẳng làm gì quá đáng, cũng không hề sợ hắn. Ngay cả hắn cũng cảm thấy bực mình với sự vô lý của mình nhưng trong lòng vẫn không vui. Vừa nghĩ đến lúc hai người nói cười thì sẽ không thoải mái.
Tần Thiên thấy hắn không chịu nói thì nói:
-   Không phải chúng ta đã nói là phải thẳng thắn với nhau.
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, thấy nàng bĩu môi, ánh mắt chăm chú nhìn mình, vẻ mặt rất đáng yêu, lòng mềm nhũn, cảm thán viết lên giấy: “Nếu ta biết nói chuyện thì thật tốt”.
Như vậy, có thể cùng nàng nói chuyện phiếm, nàng cũng không phải là người tính trầm tĩnh, chỉ vì hắn không tiện mà khiến cho nàng khi ở bên hắn không thể không im lặng mà thôi……
Thấy hắn bỗng nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy, Tần Thiên ngẩn người, trong lòng dâng lên sự thương hại, an ủi nói:
-   Nhân vô thập toàn, tuy rằng ngươi không nói được nhưng ngươi biết làm nhiều chuyện mà người khác không làm được.
Nhìn vẻ thương hại trong mắt nàng, Trang Tín Ngạn lại càng khó chịu. Hắn buông bút, không muốn nói gì thêm.
Thấy hắn như thế, Tần Thiên cũng không biết nên giúp hắn thế nào. Trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ về người câm điếc từ kiếp trước.
Rất nhiều người điếc vốn có thể nói, chỉ là vì không nghe được nên không thể học nói. Có nhiều đứa trẻ bị điếc sẽ được cha mẹ đưa đến trường học đặc biệt, dạy bọn họ nhìn khẩu hình mà phát âm.
Nghĩ đến đây, Tần Thiên bỗng nhiên thật hưng phấn.
Lúc trước, thỉnh thoảng có nghe hắn nói một số âm tiết đơn giản, chứng minh dây thanh của hắn không có vấn đề. Mà hắn lại biết khẩu ngữ, như vậy hắn muốn học nói hẳn phải đơn giản mới đúng.
Nếu hắn học được cách nói chuyện, lại biết nhìn khẩu hình, chỉ cần mặt đối mặt nói chuyện với người khác chẳng phải cũng như người bình thường. Phu nhân già rồi cũng sẽ chẳng cần lo lắng tìm kiếm đương gia, Trang Tín Ngạn chính là người thích hợp nhất.
Nàng sẽ dùng 5 năm để dạy hắn nói chuyện, đồng thời cũng tự tích lũy kinh nghiệm, tiền tài ình. Đến lúc đó, nàng có thể thoải mái rời đi, có tiền, có bản lĩnh, làm gì mà chẳng được.
Tần Thiên càng nghĩ càng kích động, hận không thể lập tức dạy hắn nói chuyện. Nhưng lại nghĩ đến việc trước mắt là biểu diễn trước mặt Hoàng thượng, làm tốt chuyện đó rồi nói.
Nghĩ vậy, nàng áp chế sự hưng phấn trong lòng, cũng không vội nói với Trang Tín Ngạn.
Thấy Trang Tín Ngạn đang trải giường chuẩn bị ngủ, Tần Thiên nhớ tới một chuyện, vội đi tới đỡ hắn đứng dậy.
-   Đợi chút.
Trang Tín Ngạn ngạc nhiên nhưng vẫn đứng lên theo nàng. Thấy nàng lấy ra một chiếc màn trắng. Đầu tiên nàng chuyển chăn nệm đi, sau đó kéo bàn lại, bắt đầu căng màn. Trang Tín Ngạn hoảng sợ, không biết nàng muốn làm gì, định gọi nàng xuống nhưng nàng lại không nhìn hắn. Hắn lay chân nàng đã thấy nàng khoát tay, ý bảo hắn đừng làm phiền.
Thấy nàng nhón gót chân, người lắc lư, Trang Tín Ngạn càng nhìn càng sợ, sợ nàng ngã. Thấy nàng vì không với tới mà lại định lấy thêm ghế chồng lên, Trang Tín Ngạn cũng không nhìn được nữa, vươn tay ôm chân nàng, không lằng nhằng bế nàng xuống.
Tần Thiên vì vậy mà hoảng sợ hét lớn, nhất thời cũng không nghĩ được nhiều, vội ôm cổ Trang Tín Ngạn.
Chương 134: Thánh giá
Lư hương trạm song long đốt nhang trừ muỗi, khói trắng lượn lờ, mùi long não tràn ngập khắp căn phòng.
Nhưng Tần Thiên chỉ ngửi thấy hơi thở nam tính pha lẫn hương trà của Trang Tín Ngạn, hơi thở đó như vừa qua gột rửa mà thêm sự tươi mát.
Không hiểu sao, tim Tần Thiên đột nhiên đập nhanh hơn.
Cảm giác vòng ôm của hắn càng lúc càng chặt, Tần Thiên ý thức lại mà né tránh, hắn cũng không dây dưa, thả nàng xuống.
Tần Thiên cúi đầu không dám nhìn hắn. Chỉ cảm thấy trên người tựa hồ còn đọng lại nhiệt độ cơ thể hắn, nóng bỏng.
Khóe mắt đã thấy hắn trèo lên bàn, lại đón lấy chiếc màn trong tay nàng. Tần Thiên cũng bất chấp xấu hổ mà nhìn qua, lại thấy hắn đang nhìn mình, đồng thời loay hoay nhìn chiếc màn. Nàng hiểu là hắn đang hỏi nàng nên làm gì.
Tần Thiên chỉ vào thanh ngang trên nóc nhà, trên đó có một chiếc móc sắt. Tần Thiên nói:
-   Treo đỉnh màn này vào móc sắt.
Trang Tín Ngạn nhìn nhìn màn, khó hiểu, hắn chưa bao giờ thấy loại màn kì quái như vậy, nhất thời không biết nàng định làm gì nhưng vẫn theo lời nàng mà làm. Hắn cao lớn, chân dài, chỉ cần vươn tay là có thể làm được.
Thấy hắn mắc màn dễ dàng như vậy, Tần Thiên không nhịn được mà cười. Nàng sao không hiểu là hắn sợ nàng bị nguy hiểm, nàng nghĩ rằng, thật ra Trang Tín Ngạn cũng không tệ…
Mắc màn xong, hắn vỗ vỗ tay, từ trên bàn nhảy xuống. Hắn nhìn màn rủ xuống mà đầy nghi vấn.
Tần Thiên cười cười, nhanh chóng kéo bàn đi, trải chăn về chỗ cũ rồi, lại vén bốn góc màn về bốn phía chăn, thành cái màn đơn giản. Hắn cố ý muốn nằm đất, máu lại hút muỗi thì cũng chỉ đành nghĩ ra cách này. Đây là nàng dùng chiếc màn có sẵn sửa lại mà ra, tuy rằng trông khó coi nhưng vẫn dùng được.
-   Như vậy ngươi sẽ không bị muỗi cắn nữa.
Tần Thiên bảo hắn đi vào thử xem sao. Trang Tín Ngạn nằm vào, Tần Thiên giúp hắn dém màn, qua lớp màn, Trang Tín Ngạn nhìn khuôn mặt tươi cười mờ ảo của Tần Thiên mà lòng rung động.
Buổi chiều hắn đến Trà Hành một chuyến, lúc về nghe Bích Liên nói Đại thiếu phu nhân ở trong phòng thêu thùa gì đó cả chiều, Trang Tín Ngạn nhìn đường may không mấy tinh tế trên màn, biết đây là thành quả của nàng lúc trưa nay mà ra. Khả năng thêu thùa của nàng không tốt, bình thường khâu vá đồ cho hắn đều là Bích Liên hoặc nha hoàn khác làm, nhưng hẳn là nàng sợ người khác biết công dụng của màn này nên mới tự tay làm.
Mà nàng vất vả như vậy đều chỉ vì hắn.
Lúc nàng sửa sang lại màn, tay ngọc thon dài theo khe hở tiến vào, Trang Tín Ngạn xúc động, nhẹ nhàng cầm tay nàng nhưng không lâu sau lại buông ra. Tim hắn đập loạn, có hơi không dám đối mặt với phản ứng của nàng, vội xoay lưng về phía nàng.
Bên ngoài, Tần Thiên vẫn còn ngơ ngẩn, bàn tay bị hắn nắm như bị điện giật, có cảm giác tê tê, nàng phát hiện mình cũng không quá phản cảm.
Mấy ngày sau đó, Tần Thiên và Phương Kiến Thụ lại tập luyện, mỗi lần Trang Tín Ngạn đều ở bên cạnh, nhìn bọn họ phối hợp ăn ý. Mà bọn họ xưng hô cũng dần thân thiết, ban đầu từ Phương công tử, Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia thành Kiến Thụ, Tần Thiên, Tín Ngạn. Theo lời Tần Thiên nói, loại nghi thức xã giao đó quá khách sáo, trước mặt người lạ không sao nhưng với người quen thân cũng vậy thì quá xa lạ.
Trang Tín Ngạn thực ra lại hận không tách bọn họ cho xa. Nhưng thấy Tần Thiên hăng hái như vậy, không muốn chỉ vì chút việc nhỏ khiến nàng mất hứng. Nhưng mỗi lần Phương Kiến Thụ gọi “Tần Thiên” thì Trang Tín Ngạn lại dùng ánh mắt phi đao qua hắn. Phương Kiến Thụ không phải người ngu dốt, dần dần trước mặt Trang Tín Ngạn cũng tránh gọi tên nàng thì ánh mắt Trang Tín Ngạn mới ôn hòa lại, Phương Kiến Thụ thở phào nhẹ nhõm.
Mà bên kia, Tạ phu nhân cũng chuẩn bị đến Trang phủ cầu thân. Lý di nương tuy cai quản việc trong nhà nhưng nữ nhi kết hôn vẫn phải thông qua Đại phu nhân. Đại phu nhân tuy rằng kinh ngạc với việc Tạ gia coi trọng thứ nữ nhà mình nhưng nếu là chuyện đôi bên tình nguyện thì Đại phu nhân cũng chẳng làm khó. Nhanh chóng chọn ngày lành đầu xuân năm sau. Lý di nương cao hứng mà rêu rao việc này khắp chốn. Cũng được đám phu nhân các nhà buôn bán trong Dương Thành ngưỡng mộ một hồi.
Mà Trang Minh Hỉ thấy Tạ Đình Quân biết Tần Thiên xuất giá mà vẫn không do dự bàn chuyện hôn nhân với mình thì cũng như lấy lại sĩ diện, dần thư thái, an tâm chuẩn bị gả đi.
Đầu tháng năm, hoàng thượng đến Dương thành.
Trước khi Thánh giá đến, tùy tùng Lâm Vĩnh của Tạ Đình Quân nghe được tin Tần Thiên và Trang Tín Ngạn từng gặp Tống Tuần phủ, tuy không biết nội dung hai bên bàn bạc nhưng có thể đoán là liên quan đến việc tỷ thí lần này. Tạ Đình Quân vội tiết lộ tin này cho Trang Tín Xuyên biết. Trang Tín Xuyên kinh hãi, vội báo cho Hồ tri phủ. Chính vì thế mà hắn càng cảm thấy Tạ Đình Quân là người đáng tin cậy.
Ngày hoàng thượng giá lâm, Hoàng thượng muốn triệu kiến bách quan trong thành mấy ngày. Theo hoàng đế an bài, triệu kiến theo các cấp bậc. Đến ngày thứ tư, Tần Thiên, Trang Tín Ngạn và Phương Kiến Thụ mới được Tống Tuần phủ an bài mà đến hành cung của Hoàng thượng ở Dương thành.
Ba người xuống xe, đi theo hộ vệ Tống Tuần phủ mà vào hành cung.
Trong hành cung nơi nơi đều là thị vệ cầm binh khí, khôi giáp dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh, càng nổi bật vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của họ khiến người ta có cảm giác hoảng sợ.
Ba người không dám nhìn đông nhìn tây, cúi đầu đi theo hộ vệ vào trong, đến một tiểu viện ở phía tây hành cung.
Tống Tuần phủ ở đó chờ họ, vừa thấy bọn họ vào đã nói:
-   Các ngươi chờ ở đây đã, đợi ta vào báo với Hoàng thượng thì sẽ phái người đưa các ngươi qua, các ngươi nghỉ tạm ở đây nhưng tuyệt đối không được ra khỏi sân. Nếu không vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta cũng không bảo vệ được các ngươi.
Tần Thiên luôn miệng vâng dạ nhưng không biết có phải ảo giác không mà nàng luôn cảm thấy Tống Tuần phủ dường như khách khí hơn trước rất nhiều.
Tống Tuần phủ đi rồi, ba người ngồi ở trong phòng, Tần Thiên kiểm tra lại dụng cụ, Phương Kiến Thụ không ngừng dùng tay áo lau đàn. Trang Tín Ngạn nhắm mắt lại, nhìn như cực trấn tĩnh nhưng hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối hắn đã để lộ sự lo lắng của hắn.
Trong phòng im ắng, nhưng sự lo lắng này lại khiến thần kinh mọi người vô cùng căng thẳng.
Ai có thể hoàn toàn thoải mái ở lần đầu tiên gặp Hoàng thượng? Tần Thiên có thể hiểu tâm tình của bọn họ nhưng biết là vậy nhưng cũng phải nhẫn nhịn. Quá lo lắng sẽ ảnh hưởng đến kết quả. Phải nghĩ cách trấn an mọi người.
Tần Thiên nghĩ nghĩ rồi đứng lên, nhìn hai người cười nói:
-   Ta có câu đố, các ngươi đoán nhé, hai người các ngươi một đọc nhiều sách, một vừa đỗ tú tài, chắc hắn không bị câu đố của tiểu nữ làm khó.
Lời của nàng lập tức khiến hai người chú ý, thấy vẻ khiêu khích của nàng thì không khỏi hứng thú.
-   Dưa hấu, dưa chuột, bí đỏ, bí đao đều có thể ăn, vậy có loại bí gì không thể ăn? Tần Thiên cười hỏi.
Hai người sửng sốt, cẩn thận xem có loại bí nào không thể ăn, nghĩ mãi cũng không ra, cái gì gọi là bí không phải hoa quả cũng là đồ ăn, sao lại không ăn được. Hai người nghi hoặc nhìn Tần Thiên, Tần Thiên cực đắc ý nói:
-   Là đồ ngốc không thể ăn.
(Bạn Tần Thiên chơi chữ ạ, mấy loại dưa hấu, dưa chuột gì gì đó đều cùng họ mướp gọi chung là đông qua tử, rồi nam qua tử rồi blah blah qua tử… còn đứa ngốc là tiểu qua tử)
Không ngờ đáp án là như vậy, hai người nhìn nhau lắc đầu, không biết nên khóc hay cười. Thấy bọn họ dần trấn tĩnh, Tần Thiên lại tiếp:
-   Ai sinh bệnh không cần đến gặp đại phu?
Một người đáp: Người nghèo, một người đáp: là bệnh nhân chỉ mắc bệnh nhẹ.
Tần Thiên lắc đầu cười nói:
-   Không đúng.
Hai người lại tiếp tục suy nghĩ nhưng những câu đố của Tần Thiên đều rất xảo quyệt, bọn họ quen với cách đố bình thường mà nhất thời không nghĩ ra được, chính vì thế mà sự chú ý dần thay đổi, dần quên đi sự sợ hãi, lo lắng, tâm tình thả lỏng. Đây chính là kết quả Tần Thiên mong muốn.
Thấy bọn họ đoán mãi không đúng, Tần Thiên cảm giác rất thỏa mãn, cười khanh khách đáp:
-   Là người mù!
Nói xong vỗ tay cười rộ lên, nụ cười sáng lạn khiến hai người hoa mắt.
Đang lúc không khí trong phòng thoải mái nhất thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn, như là có nhiều người đi đến.
Trang Tín Ngạn và Phương Kiến Thụ ngừng cười, đứng về phía trước, rất tự nhiên mà bảo vệ Tần Thiên ở phía sau. Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn Phương Kiến Thụ một cái, Phương Kiến Thụ cúi đầu, vội rời khỏi Tần Thiên, đi ra cửa nhìn.
Lại nghe hộ vệ canh cửa gọi:
-   Tổng đốc đại nhân!
Ba người đều cả kinh.
Ngay sau đó, Tổng đốc đại nhân một thân quan phục cùng một gã mặc như thái giám, tay cầm phất trần được một đám thị vệ vây quanh tiến vào.
Sau đó, có hai người đứng bên cửa như để ngăn có người xông vào.
Ba người đều biết quan hệ giữa Tổng đốc đại nhân và Tri phủ đại nhân thấy vậy đều biết không ổn.
Tổng đốc đại nhân đầu tiên là lạnh lùng nhìn ba người một cái, sau đó dùng vẻ mặt bình thản nói với thái giám bên cạnh:
-   Lưu công công, đây là Trà thương Tống Tuần phủ mang đến, tuy là ý tốt nhưng bản quan thấy, nếu là đồ dâng cho hoàng thượng thì cần kiểm tra kĩ mới được.
Lưu công công gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
-   Lâm Tổng đốc nói đúng. Đồ dâng cho hoàng thượng phải cực cẩn thận.
Nói xong tiến lên, cẩn thận xem xét nước trà và dụng cụ Tần Thiên mang đến. Ba người Tần Thiên yên lặng đứng một bên, nếu thực sự là kiểm tra thì cũng không sợ, chỉ gắt gao nhìn động tác của Lưu công công. Đến lúc này, Lâm tổng đốc bỗng tiến lên bốc lấy một nắm lá trà Hách sát nhân hương.
Tần Thiên lòng căng thẳng vội tiến lên. Phải biết lần này bọn họ vào chỉ để biểu diễn nên chỉ mang theo chút trà vào, nếu có gì sơ xảy cũng không đủ thởi gian để quay về lấy.
Tần Thiên đi đến bên Lâm tổng đốc, gắt gao theo dõi hắn. Trang Tín Ngạn và Phương Kiến Thụ cũng đi theo, vẻ mặt đề phòng.
Thấy Lâm tổng đốc mở hộp đựng trà, nhìn kĩ rồi giương mắt nhìn Tần Thiên hỏi:
-   Đây là trà các ngươi tiến cống?
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân