There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Phi Yên
Thể loại: Kiếm Hiệp
Dịch giả: Đào Bạch Liên
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Nam Nhi Không Mang Gươm Ngô Câu
a Vân thư viện.
Họp trường.
Như thường lệ, thành phần tham dự vẫn không đầy đủ, chỉ khác, và hiếm có là, Long Mục có mặt Sau trận chiến Thanh Lương nguyệt cung, được Mộng ma chết thay, cơn ám ảnh tích tụ nhiều năm nay trong lòng Long Mục dần dần tiêu tan, gã lấy lại được dáng vẻ hồi mới nhập trường, bỏng bảy, hào hoa, kiêu ngạo, quý tộc, vương chút tà khi nữa. Mọi việc không vui như đã rơi rụng cả, gã là hoàng tử trong vâng hào quang, trước mặt là đẹp tươi chào đón.
Phiên Nhiên rất thích ngắm Long Mục như thế này. Cứ nghĩ chính Long Mục đã đánh bại Mộng ma, giải cứu chị em cô, cô lại càng thích ngắm gã.
Đương nhiên, chỉ mình cô tự nguyện nghĩ là Long Mục đánh bại Mộng ma.
Ê Nhiên, Yên Nhiên và Lư gia huynh đệ thoát khỏi ma pháp của Muội Sảng chưa lâu, vẫn còn vẻ uể oải đờ đẫn. Bọn họ đều khó chịu khi trông thấy Long Mục, bởi họ đã biết tiền kiếp của gã chính là Mộng ma. Không có cái tên vương tử nước ngoài kênh kiệu huênh hoang này thì có khi bọn họ đã không gặp phải tai kiếp đó. Nhưng dù thế nào, Ma Vân thư viện cũng đã yên bình trở lại.
Vậy mà Tử Cực lão nhân tỏ vẻ không vui. Lão thở dài, tay bưng một cuộn lụa vàng.
Thánh chỉ.
Lão lộ vẻ bất lực, nhưng không thể không tuyên bố:
- Các con đến Ma Vân thư viện đã một năm. Những ngày tháng vừa qua, biểu hiện trong học tập của các con đều rất tốt, ai cũng đạt đủ yêu cầu của bài kiểm tra giữa kỳ, không cần phải thôi học.
Lời lão khiến bọn sinh đồ reo hò.
- Đặc biệt là Phong Thường Thanh, đứa mà ta lo lắng nhất chính là con, song sự thực chứng minh rằng nỗi lo lắng của ta là thừa. Con không những có thành tích tốt về mặt sách vở, mà điều khiến ta kinh ngạc là về mặt kiếm thuật còn đánh bại cả Thạch Tử Ngưng. Tuy Thạch Tử Ngưng chưa từng thua bạn học bao giờ, và con thì chưa tùng thắng bạn học bao giờ, nhưng ta và các vị thường phó quan sát kỹ cuộc tỉ thí của hai đứa, đều cho rằng đây có lẽ là kết quả của sự “tương khắc”. Nhút nhát vốn dĩ là một nhược điểm, nhưng nó lại kích thích để khinh công của con thăng tiến một cách đột phá, đưa con vào hàng khinh công giỏi nhất trong trường. Nếu chăm chí học tiếp, sẽ có một ngày con còn khắc chế được nhiều người hơn.
Phong Thường Thanh kiêu hãnh ngẩng đầu ưỡn ngực, nghe mà nước mắt hoen mi. Thì ra nó cũng có ưu điểm, lại còn được Tử Cực lão nhân biếu dương trước mặt mọi người.
Cảm động quá!
Các bạn học cũng chân thành chia sẻ với Phong Thường Thanh, nghe thấy tin mừng của người cùng trang lứa, chúng cũng phấn khởi như tín mừng của mình vậy. Tâm hồn tuổi thanh xuân vẫn trong trắng như tờ giấy.
Đợi cho tiếng reo vui của các sinh đồ hạ bớt xuống, Tử Cực lão nhân nói:
- Nhưng một năm qua đi, cũng đến lúc thi cuối kỳ rồi.
Lão ngừng lại, bọn học trò liền im bặt. Thi cuối kỳ? Sao nghe mấy từ này lại có cảm giác đáng sợ thế nhỉ?
Tử Cực lão nhân chậm rãi nói:
- Ma Vân thư viện tuyển chọn nhân tài cho Đại Đường, mục đích mở trường chính là vì muốn bảo vệ đất nước này, bởi vậy, bài thi cuối kỳ của trường xưa nay đều do hoàng để đích thân ra đề. Sau đó thái tử tự mình đưa tới thư viện. Thánh chỉ này chưa mở ra, thì đến ta cũng không biết đầu bài là gì…
Lão mở thánh chỉ, đột nhiên biến sắc.
Không khí trong Thái Thần viện lặng ngắt đi, nghe được cả tiếng kim rơi. Tử Cực lão nhân cứ trân trân nhìn thánh chỉ, không nói không rằng một hồi lâu, như thể trông thấy sự việc gì khó tín lắm. Long Mục sốt ruột hỏi:
- Rốt cuộc thì nội dung thánh chỉ như thế nào?
Mãi một lúc lâu, Tử Cực lão nhân mới chậm rãi công bố:
- Đánh bại bốn con rồng thần.
Thái Thần viện lập tức như sôi lên:
- Sao mà đánh bại được?
- Thế chẳng phải là muốn chúng ta đâm đầu vào chỗ chết sao?
- Chúng ta mới là sinh đồ năm thứ nhất, còn bọn rồng thần đó là loài yêu quái ngàn năm tuổi rồi.
- Mẹ ơi, con không muốn chết!
Câu cuối cùng là của Phong Thường Thanh.
Long Mục sấn tới, nói:
- Sư tôn, thầy biết đấy là việc không thể mà.
Tử Cực lão nhân trầm ngâm lật đi lật lại thánh chỉ, rồi nói:
- Ta lại nghĩ hơi khác ngươi. Trên đời này chẳng có gì là không thể cả.
Long Mục cười hỏi:
- Tức là con cũng có thể đánh bại Long hoàng?
Tử Cực lão nhân dứt khoát:
- Việc đó thì không.
Long Mục cười nhạt:
- Tự mình mâu thuẫn. Con không bao giờ đi khiêu chiến với mấy con rồng đó đâu.
Đám sinh đồ kinh ngạc nhìn gã. Long Mục vẫn cười:
- Cuối kỳ với tốt nghiệp cái gì, nghe ngu ngốc chết đi được. Long Mục vương tử không phải là khi dễ các người thích sai bảo ra sao cũng được.
Gã quay mình bỏ đi, chẳng buồn đếm xỉa đến sư tôn. Điều này khiến bọn sinh đồ đều bất ngờ. Phiên Nhiên không nhịn được, kêu lên:
- Thế thì huynh không tốt nghiệp được đâu!
Giọng Long Mục vọng lại:
- Thì đã sao? Các ngươi cứ đi tham gia cái cuộc thi cuối kỳ lố bịch đó đi, ta đi tắm nắng.
Đám đồng môn không biết làm sao, đành trơ mắt nhìn Tử Cực lão nhân. Tử Cực nhún vai:
- Chắc các con cũng cảm nhận được sự vui buồn thất thường của số mệnh rồi chứ! Xem ra các con đã đánh mất trợ lực lớn nhất rồi, Long Mục có nguyên thế Đại Nhật Chí bên mình, vốn dĩ là người có khả năng đối địch rồng thần nhất trong số các sinh đồ. Nhưng bây giờ - lão thở dài - quy tắc không thể thay đổi, nếu các con không thể đánh bại rồng thần, thi coi như cả khoá trượt.
- Nếu thắng thì sao?
- Cả khoá đỗ.
- Long Mục thì sao?
- Long Mục cũng đỗ theo.
Thật là bất công!
- Các con cảm thấy kỳ thi ở trường này thật là vô lý phải không? Nhưng đó là cảm nhận sai đấy. Thi giữa kỳ là kỳ thi nhỏ, kiểm tra khả năng cả nhân, còn kỳ thi lớn là tinh thần hợp tác của chiến thuật tập thể. Khả năng phân công, phối hợp, hiệp đồng, phán đoán chiến thuật, đều là những phẩm chất quý, nếu thực hiện nhịp nhàng, phát huy tới mức cao nhất ưu điểm của mỗi người thì có thể lấy yếu thắng mạnh, tạo nên chiến công như kỳ tích. Quan sát phân tích và nắm lấy những thông tin hữu ích cũng là khâu rất quan trọng, thậm chí có thể xoay chuyển cục diện trên chiến trường. Thánh chỉ đến Ma Vân thư viện lần nào cũng do Khâm Thiên giám cầu xin trời ban xuống. Trông đề bài tưởng như không thể, mà trong đó lại chứa đụng những bí quyết để kháng địch giành phần thắng. Nhiệm vụ của các con là tìm ra được bí quyết ấy, và sử dụng nó cho hiệu quả. Ta tin rằng nhất định các con sẽ làm được. Cố lên!
Kết thúc bài phát biếu đầy nhiệt huyết, Tử Cực lão nhân dẫn sáu thường phó đi mất tăm.
Bọn sinh đồ xúm vào quanh thánh chí. Đây mà là thánh chỉ à, là huyết lệ thì đúng hơn!
Lý Huyền, Thạch Tử Ngưng, Tô Do Liên đều vắng mặt, Long Mục thì đã tuyên bố dứt khoát là rút lui, nên ở đây chỉ có mười hai người thôi. Trịnh Bá Niên, Long Vi, ba chị em họ Thôi, bốn anh em họ Lư, Phong Thường Thanh, Biên Lệnh Thành, Hồ Đột Can. Mấy đứa này có thể đối kháng với bốn con rồng thần ư?
Đứa nào đứa nấy biến sắc mặt, ngay cả kẻ không sợ trời không sợ đất như Hồ Đột Can cũng bắt đầu bủn rùn hai chân. Sinh đồ khoá này đã gây nên tội nghiệt gì mà phải gánh chịu tai hoạ thảm khốc đến thế? Cả bọn bất giác cùng đồ dồn mắt vào Trịnh Bá Niên. Trong mười hai đứa này, kẻ mạnh nhất, luyện tập khắc khổ nhất chính là gã, không nghi ngờ gì nữa, gã là người dẫn đường của cả bọn.
Trịnh Bá Niên trù trừ. Gã hiểu trách nhiệm trên vai mình thật nặng nề. Các bạn học mong đợi gã đưa ra một phán đoán chính xác, một phán đoán có thể dẫn họ đến thắng lợi. Sư tôn chẳng đã nói đấy ư? Bọn họ phải tìm ra bí quyết khống chế địch nhân giành lấy thắng lợi.
- Rút thăm!
Đây… đây là phán đoán mà Trịnh Bá Niên lợi hại nhất trường đưa ra đây ư? Bọn sinh đồ trố mắt há hốc mồm.
Nhưng mà, cũng phải thừa nhận là cách đó rất công bằng.
Rút thôi.
Cả thảy mười hai lá thăm, ba lá Ngọc Đỉnh Xích Tiến long, ba lá Thanh Đế Chân Khí long, ba lá Bạch Cực Kinh Thế long, ba lá Huyền Thiên Bá Hải long.
Rút hết, xong.
Tản ra, kiếm phiêu.
Sau đó đến giai đoạn tranh cãi, hoà giải.
Với đòi hỏi cương quyết của ba chị em họ Thôi, bọn họ được đưa vào một tổ, bốn anh em họ Lư thì đành chịu, phải tách một người ra vậy. Kết quả chia tổ như sau:
Ngọc Định xích Tiên long: ba chị em họ Thôi.
Thanh Đế Chân Khi long: Hồ Đột Can, Long Vi.
Bạch Cực Kinh Thế long: Trịnh Bá Niên, Phong Thường Thanh, Biên Lệnh Thành.
Huyên Thiên Bá Hái long: bốn anh em họ Lư.
Sở dĩ cuối cùng bốn anh em họ Lư lại vào một tổ cùng nhau, là vì Hồ Đột Can đại nhân đại nghĩa không nỡ nhìn thấy cốt nhục chia lìa. Cái tên mặt mũi ma chê quỷ hờn này, không ngờ lại làm được một việc khiến người ta cảm động đến đầm đìa nước mắt.
Chia tổ xong thì làm gì tiếp đây? Phong Thường Thanh tự tin đẩy minh bỗng đề xuất:
- Chúng ta nên đi tra cứu tư liệu. Biết mình biết ta trăm trận trãm thắng mà, tìm hiểu một chút để tìm ra yếu điểm của bốn con rồng thần, có lẽ sẽ có ích cho trận chiến này.
- Để nghị rất hay, vậy ngươi lo liệu luôn đi. tìm được đến đâu ghi chép ra đến đây, phát cho mỗi người một bản.
- Vì sao lại là ta?
- Thứ nhất, sư tôn vừa biểu dương ngươi xong. Thứ hai, ngươi là tiểu đệ của Lý Huyền, việc này nói cho rốt ráo là do Lý Huyền gây nên, ngươi muốn hiến thân mình ra để chúng ta đánh đấm trút hận, hay là hiến trí tuệ để phục vụ chút ít cho mọi người?
Phong Thường Thanh ngoan ngoãn đi tra cứu. Nó không dám lười biếng mảy may, bởi nó biết, không có Lý Huyền bảo kê, bất cứ đứa bạn học nào cũng có thể nện nó bò lê bò càng. Mỗi lần tỉ thí kiếm thuật, thần xui quỷ khiến thế nào nó đều đánh bại con người giỏi kiếm nhất trường là Thạch Tử Ngưng, nhưng không bao giờ thắng được bất cứ một đứa bạn học nào khác.
Lẽ nào trời sinh ra nó là khắc tinh của Thạch mỹ nhân? Vừa mường tượng dáng đứng vươn mình múa kiếm kiêu hãnh của Thạch Tử Ngưng, Phong Thường Thanh bất giác thấy lòng bừng bừng nhiệt huyết, vội vàng vùi đầu vào núi sách.
Một buổi tối cứ thế trôi đi, Biên Lệnh Thành đến tìm Phong Thường Thanh. Tình đời bạc bẽo, chỉ có hai huynh đệ chúng nó là ùng hộ lẫn nhau mà thôi. Đến nơi, Biên Lệnh Thành thấy Phong Thường Thanh đang hoa chân múa tay cười ha hả:
- Ta tra ra rồi! Ta tra ra rồi!
Biên Lệnh Thành ngơ ngác hỏi:
- Ngươi tra ra cái gì?
- Ta tra ra hai thông tin vô cùng quý báu, cực kỳ quý báu! Ta quả là sinh đồ ưu tú rất mạnh về mặt văn chương của trường, ta là sinh đồ ưu tú.
Về nhận định này, ngay cả Biên Lệnh Thành cũng không tán đồng nổi.
- Hai thông tin gì?
- Thông tin thứ nhất là tập tính của bốn con rồng. Có thể dùng một câu để khái quát: ton hót, thẳng thắn, gian xảo, nhung nhăng. Mỗi con rồng sinh ra cùng với một nguyên tố đất, nước, lửa hoặc gió, là nguồn gốc của bốn thứ khí tiên thiên, uy lực vô cùng vô tận, nhưng bọn chúng vào hồng trần đã lâu, nhiễm phải nhiều thói xấu của loài người, nên tính cách mỗi con bắt đầu có những mặt lệch lạc. Thanh Đế Chân Khí long sinh ra với gió, ngoại hồn là cây Phù Tang biến Đông, hễ lay động là trời nghiêng đất ngà. Nó rất thích đưa chuyện, nhất là thích đơm đặt kế xấu kẻ khác với Long hoàng. Đôi lúc xúc xiểm thành công khiến kẻ khác phải chịu tội, nhưng phần nhiều là nó khiến Long hoàng anh minh nổi giận mà gánh vạ vào thân. Nhưng thói quen nói năng bậy bạ của nó trước sau không sửa, khi chẳng ai nói chuyện với nó, nó lại tự lải nhải một minh. Với thói hoài nghi thâm căn cố đế, con rồng này có tính hiềm tị kiểu tâm thần phân liệt. Trong Tứ Cực long thần, nó là đứa hợp với chữ “ton hót”. Bạch Cực Kinh Thế long sinh ra cùng với đất, ngoại hồn là dải đất trắng mười vạn dặm, hễ động một cái là thiên tai. Để miêu tả Bạch Cực Kinh Thế long, có thể dùng mấy chữ: thằng ruột ngựa. Nó là đứa cương trực nhất toong bốn đứa. Hễ đã nhận định việc gì rồi thì không bao giờ còn thay đổi, người đời có câu: không húc vào tường không lui lại để chỉ những đứa ngang bướng, nhưng con này thậm chí húc vào tường cũng không lui lại. Bạch Cực Kinh Thế long hoàn toàn trái ngược với Thanh Đế Chân Khí long. Thanh Đế Chân thích tỉ tê lòng vòng với Long hoàng, nhưng Bạch Cực Kinh thì cứ thắng thắn mà nói, hai con rồng thường cãi cọ đến bất phân thắng bại. Câu cửa miệng của nó là “Vào việc thôi!” Trong bốn con rồng, thì nó ứng vời chữ “thẳng thắn”. Huyền Thiên Bá Hãi long sinh ra cùng với nước, ngoại hồn là đại dương tám ngàn dặm, quẫy khẽ là núi ngả biển sôi. Huyền Thiên Bá thận trọng nhất bọn, bởi vậy ít động thủ nhất. Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, nó quyết không ra tay. Cho dù đấu với kẻ khác, thì nó cũng gắng hết sức dùng các mưu kế để thủ thắng. Nhưng nó lại rất thích đánh nhau, nhất là thích đánh nhau với kẻ bản lĩnh cao hơn nó. Nó dùng đủ mọi mun chước để đánh bại đối phương, quyết không dùng đến võ công. Đối với Huyền Thiên Bá, đó là điều khoái chí nhất. Trong bốn con rồng, nó là đứa ứng với chữ “gian xảo”. Ngọc Đỉnh Xích Tiến long sinh ra cùng với lừa, ngoại hồn là chín vãng mặt trời nóng bòng, chỉ cần động khẽ là thiêu cháy hết thảy vạn vật. Nó cũng là con rồng mà chúng ta quen thuộc nhất. Sở hữu chân hoá là sức mạnh ghê gớm nhất trong bốn thứ uy lực đất nước lừa gió, nhưng Ngọc Đỉnh Xích lại là đứa có tu vi thấp nhất trong bốn đứa. Nguyên nhân là do nó vừa lười vừa ham chơi, tính tình hiếu động, thích du hí phong trần. Trong bốn con rồng, nó là đứa theo hầu Long hoàng lâu hơn cả, Long hoàng tương đối cưng nó, để nó đeo băng tố trướng. Có lúc Ngọc Đỉnh Xích phạm sai lầm, Long hoàng cũng không trách phạt. Bản lĩnh của Ngọc Đỉnh Xích không tiến bộ nhanh bằng ba con kia, Long hoàng bèn dùng uy năng tuyệt thế của mình để hỗ trợ nó, đúng là một ví dụ điển hình của sủng thần. Bởi vậy trong bốn đứa, nó là đứa ứng với chữ “nhung nhăng”. Ton hót, thẳng thắn, gian xảo, nhung nhăng, đó là tập tính của bốn con rõng thần.
Nghe ra cũng có vẻ hữu dụng, Biên Lệnh Thành nửa hiểu nửa không:
- Những thông tin này, ngươi lấy đâu ra vậy?
- À - Phong Thường Thanh đáp - Tác giả cũng là một con rồng thần kỳ. Tên là An Nã Già La. Nó ghi chép lại toàn bộ những tập tính về các đối thủ của mình, đề phòng khi chạm mặt thì sẽ đem ra tham khảo. Nhưng không ngờ nó bị Tử Cực gia gia tước hết khí giới, thành thử lại tiện lợi cho chúng ta.
Thì ra An Nã Già La lòng dạ hẹp hòi đến thế này! Biên Lệnh Thành cười hỏi:
- Thông tin thứ hai thì sao?
- Thông tin thứ hai rất quan trọng… Thuật luyện ma của Long hoàng là mượn nguyên khí của bốn con rống kia, phối hợp với long khí của bản thân mình, dùng rồng để luyện ma, rồng ma hợp nhất - Phong Thường Thanh tỏ ra trịnh trọng, chậm rãi nói ra suy luận của mình - Như thế đủ thấy, Long hoàng muốn cấm cố, muốn phong ấn chín mươi chín con yêu ma thì phải nhờ viện trợ ở long khí của bốn con rồng thần. Cũng tức là…
Nó nhân từng chữ một:
- Bọn rồng không thể dốc toàn bộ sức lực ra ứng chiến, thậm chí, không thể tận dụng đến một nửa tu vi. Đó chính là bí quyết để khắc địch chế thắng của chúng ta.
Lần này Biên Lệnh Thành đã hiểu:
- Đúng là một thông tin bổ ích. Ngươi là sinh đồ ưu tú.
Không nghe thấy Phong Thường Thanh đáp lại, Biên Lệnh Thành cúi nhìn thì thấy Phong Thường Thanh đã ngủ thiếp đi rồi.
o O o
Long Mục đứng yên trước cửa hang, nâng một gipt nước như hạt ngọc, cẩn thận rót xuống cánh hoa.
- Rốt cục nàng đang ở đâu? Ta phải làm thế nào mới tìm được nàng đây?
Đôi chân mày dài mướt rất đẹp của gã khẽ nhíu lại, gói ghém một mánh buồn rầu.
Đôi mắt ti hí của thái tử nhìn thấy tất cả, khóe mép nhếch lên thành một điệu cười bí hiềm. Chỉ cần ở Thanh Lương nguyệt cung, hắn có thể mục kích toàn bộ sự kiện xảy ra trên thế gian này.
Đằng sau lưng hắn, Dược sư lão quỷ hắng giọng thở dài:
- Thái tử, người làm như thế là quá đáng, già mạo thánh chỉ bắt bọn họ đi khiêu chiến với bốn con rồng thần. Ngộ nhỡ bọn họ không khống chế nôi đám rống ấy thì sao?
Thái tử mỉm cười:
- Vệ công đừng lo. Điều ta quan tâm hoàn toàn không phài là bọn sinh đồ có thắng nổi lũ rống không, mà là Tử Cực gia gia có thắng nổi lũ rồng không cơ. Ông tưởng ta thật sự đặt hy vọng vào bọn trẻ con này đây à? Chúng nó chỉ có nước là bị rồng ngốn ngấu không còn mẩu xương nào thôi. Nhưng Tử Cực gia gia mà để cho tình cảnh ấy xảy ra ư? Bởi thế, món quà thứ ba của ta không phải là bọn sinh đồ này mà là cả Ma vân thư viện. À, ta rãi: hứng thú với thẳng nhỏ tóc vàng kia. Nó thật độc lập và đặc biệt đấy!
Thái tử cười sằng sặc, rồi đột ngột ngùng lại:
- Vệ công, ông đừng quên chuyện đã hứa với ta, đó mới là điều quan trọng nhất trong những điều quan trọng.
- Thái tử yên tâm. Lý Tĩnh cả đời trung thành với Đại Đường, quyết không dám chống lại vương mệnh đâu.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết