They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 164: Làm Sao Ngươi Có Thể Phái Trên Trẩu Tre Qua Tiếp Viện
rương Văn Minh bước đi mà càng ngày càng tức tối. Đầu tiên là tên nhóc tân đệ tử gian cmn xảo, dám đòi tiền đại sư phụ là hắn. Bộ nó không biết cái chữ “ vô tư kính dâng “ sao. Lúc nào cũng tiền là tiền.
Đã thế thì cũng thôi đi, không ngờ tới bây giờ lão tể tướng già khọm này còn đề xuất cái cách “ tổ chức bài bạc “ kiếm tiền nữa chứ. Mịa nó, thử hỏi hoàng đế như trẫm thì làm được con vẹo gì. Tiền thì đếch có mà còn phải tổ chức toàn dân đánh bài nữa chứ. Ngẫm nghĩ lại cũng thực khổ, biết thế lúc trước đưa mẹ cái chức này cho tứ đệ làm là okê rồi. Mịa.
Trương Văn Minh chửi thầm trong lòng rồi bước đi nhanh như gió. Chẳng mấy chốc đã vào tới thư phòng của hắn.
Đang tính toán thay bộ chiến giáp sau đó đi sủng ái hoàng hậu thì đột nhiên một bóng đen hiện ra, cung kính hô:
_ Bái kiến bệ hạ.
Trương Văn Minh giật nảy mình mắng:
_ Phong, sao ngươi cứ xuất quỷ nhập thần thế. Làm trẫm hết cả hồn.
_ Ách, bệ hạ, có tin từ Liệt Thủ tướng quân truyền tới.
Bóng đen vẫn quỳ ở đó, cung kính nói.
_ Tin gì? Đứng lên nói chuyện đi.
Trương Văn Minh phất tay nói. Liệt Thủ tướng quân chính là danh xưng của Lê Dũng. Ngẫm nghĩ thì hắn sai khiến Lê Dũng sang Tung Quốc cướp ngân hàng cũng gần 1 tháng rồi, không biết bây giờ có chuyện gì xảy ra.
_ Vâng, hoàng thượng.
Người áo đen tên Phong đứng lên, cung kính nói:
_ Chuyện là Liệt Thủ tướng quân đã cướp 10 ngân hàng của Tung Quốc, tổng cộng được hơn 1000 cây vàng. Gần đây thì bên Tung Quốc đã nhận ra khác lạ nên bảo vệ ngân hàng toàn cử Võ Thánh đi. Đã một thời gian rất lâu Liệt Thủ tướng quân không sơ múi được gì ……..
_ Hửm, vậy thì bây giờ hắn truyền tin làm cái gì? Không phải ta bảo hắn chưa có 10000 vây vàng thì đừng vác mặt về đây sao?
Trương Văn Minh khó hiểu hỏi.
_ Ách, tuy không sơ múi được gì nhưng Liệt Thủ tướng quân đã chôm được một cái bảo tàng đồ. Bảo tàng đồ này chỉ dẫn tới Trường Bạch Sơn, nghe phong thanh thì trên đó có gần 20000 cây vàng. Lần này Liệt Thủ tướng quân truyền tin về chính là xin bệ hạ phái thêm nhân thủ.
_ Hửm, 20000 cây vàng, ngươi nói là sự thực?
_ Dạ, theo như Liệt Thủ tướng quân bảo thì đây chính là hang của một con rồng phương Tây lạc qua Tung Quốc. Hiện tại thì con rồng đó cũng đã quy tiên, chỉ để lại một đống vàng trong cái hang ổ của nó.
_ Hửm? Vậy tại sao Lê Dũng có được, trong này có gian trá gì không?
_ Bẩm, Liệt Thủ tướng quân bảo chắc chắn là nô vấn đề.
Người áo đen cung kính nói tiếp.
_ Vậy bảo Lê Bảo tướng quân, Trần Tiến tướng quân, Trẩu Tre tướng quân lên đường chi viện. Bảo bọn hắn, nếu không làm được vụ này thì đừng có vác xác về gặp trẫm.
Trương Văn Minh sau khi ngẫm nghĩ một lát rồi phất tay nói.
_ Ách, hoàng thượng, Trẩu Tre tướng quân đi liệu có thích hợp không? Tuy ngài ấy võ công cao cường, nhưng mà ………
Người áo đen nghe thế thì ngập ngừng hỏi.
_ Cứ đi đi, cái này gọi là lấy độc trị độc. Tính tình hắn tuy hơi ngu nhưng vào những lúc mấu chốt thường có tác dụng quyết định.
_ Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.
Nghe Trương Văn Minh nói thế thì người áo đen không nói thêm câu gì. Cung tay chào hoàng đế một cái rồi hắn lắc mình bay đi mất. Bây giờ nhiệm vụ của hắn chính là phải đi truyền đạt mệnh lệnh.
_ Bảo tàng đồ 20000 cây vàng……..Trẩu Tre tướng quân, hy vọng khanh lần này lại giúp được trẫm ………..À mà thôi kệ, đi an ủi hoàng hậu một phát cái đã. Lâu lắm rồi không làm, hắc hắc hắc.
Trương Văn Minh lẩm bẩm nói rồi thay bộ đồ chuyên đánh dã chiến của hắn. Dạo này đúng là làm vua thật khổ, có một đám em út như hoa như ngọc mà quên khuấy đi. Giờ thì check hàng phát đã.
Vừa nghĩ tới đây, Trương Văn Minh như trút bỏ mọi buồn phiền bấy lâu, huýt sáo một tiếng rồi bước ra ngoài.
…………………………………….
Tung Quốc. Trường Bạch Sơn.
Trường Bạch Sơn, hay còn gọi là Bạch Đầu Sơn là một trong những ngọn núi nổi tiếng nhất Tung Quốc. Cao tới 2.744m so với mực nước biển. Trường Bạch Sơn thuộc dãy núi cùng tên, chính là một ngọn núi lửa, đã lâu không còn phun trào.
Nơi này từ xưa cũng là một nơi đào bảo tàng của những mạo hiểm giả gan lớn. Bởi vì trên Trường Bạch Sơn có rất nhiều loại ma thú và dược liệu rất quý hiếm. Tiêu biểu trong số này chính Long Giác Lang và Tuyết Liên Ngàn Năm. Long Giác Lang, là một loài ma thú cực kỳ quý hiếm và kỳ lạ, chỉ có trên Trường Bạch Sơn. Đây là một loài ma thú giống sói, nhưng có một sừng và hai bên sườn còn có hai cái cánh rồng.
Còn về phần Tuyết Liên Ngàn Năm thì cũng chính là một thứ dược liệu rất quý, nghe nói có công dụng cải tử hoàn sinh.
Ngoài ra còn rất nhiều dược liệu và loài ma thú khác nhau, tuy không quý giá bằng hai thứ ở trên nhưng so ra thì cũng khá quý hiếm. Vì vậy, Trường Bạch Sơn luôn là nơi các mạo hiểm giả rất thích đến.
………………………
Dưới chân núi, trong một khách sạn.
Có một lão già, ngồi trong phòng nghỉ của mình, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ như đang chờ đợi gì đó.
Lão già này mặc một bộ quần áo màu đen, trên đầu còn đội một cái mũ lớn, gần như là che kín hết cả mặt. Nếu theo như trang phục tiêu chuẩn của mạo hiểm giả thì lão già này không nổi bật một chút nào. Bởi vì tên nào hầu hết cũng đều ăn mặc như vậy cả.
Lão chính là Lê Dũng. Người được hoàng đế Trương Văn Minh giao ột nhiệm vụ rất quan trọng là qua Tung Quốc cướp nhà băng.
Lê Dũng vừa ngồi đợi tin của hoàng đế truyền tới và vừa suy nghĩ cuộc sống trong thời gian qua của lão.
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì cuối cùng lão chỉ đúc kết được một câu “ cực kỳ thảm “.
Đúng, chính là cực kỳ thảm, thảm không có chỗ nào mà tả được.
Sau cái chuyện Lê Dũng sờ sờ Tiểu Lâm ngày hôm đó thì Lê Dũng lập tức cùng Lâm Quân đi bàn bạc giá tiền bản vẽ thiết kế. Ngày hôm đó lão phải lấy thiên tài địa bảo, quan chức, phong địa ra mà nhử tên nhóc Lâm Quân. Nhưng chỉ là không ngờ, tên nhóc này cái gì cũng không chịu, chỉ muốn tiền mặt mà thôi.
Bất đắc dĩ vì không thuyết phục được, Lê Dũng đành báo cáo lại cho hoàng đế. Nhưng chuyện đó có ai ngờ, Trương Văn Minh sau khi nghe xong Lê Dũng báo cmn cáo thì mặt mũi cực kỳ tức giận, hét thẳng vào mặt lão “ lão là hiệu trưởng cơ mà, có một thằng học sinh cũng không trị được sao? “.
Lê Dũng bị oan a, cảm giác lúc đó của lão cực kỳ oan khuất. Nếu học sinh bình thường thì lão còn trị được, còn thằng nhóc này làm sao mà trị, trị bằng răng à. Không những thằng nhóc là một thiên tài, không những thằng nhóc này có những vũ khí mới lạ. Nhưng hơn cả thế thằng nhóc đang nắm giữ cái cờ líp sếch không che của lão nha. Nếu lão dám trị thằng nhóc này thì bảo đảm ngày hôm sau tất cả Việt Quốc biết về cái cờ líp đó quá. Nếu thế thì làm sao lão còn vác mặt ra đường được nữa chứ.
Lê Dũng cảm giác oan khuất nên tranh luận với Trương Văn Minh một hồi, nhưng ai ngờ càng thế thì càng làm Trương Văn Minh tức giận. Sau cùng, hắn mới bỏ lại một câu “ thằng nhóc đòi 10000 cây vàng thì chính lão tự kiếm đi, nếu kiếm không xong đừng mơ năm nay trường lão được danh hiệu trường tốt nhất Việt Quốc “.
Trường DongDa chính là tâm huyết một đời của lão, năm ngoái cố gắng lắm mới có thể được Trương Văn Minh hứa cho danh hiệu trường tốt nhất Việt Quốc. Nhưng không ngờ tới bây giờ, khi sắp bình chọn thì tên Trương Văn Minh lại lấy nó ra để uy hiếp lão. Tuy tức giận nhưng không muốn những cố gắng của các học sinh và giáo viên trường DongDa đổ sông để biển nên Lê Dũng phải cun cút lên đường, đi làm cu li cho Trương Văn Minh. Vác đít qua Tung Quốc cướp ngân hàng. Nhưng trong lòng thì thầm hận không thôi, mẹ nó, ngươi được lắm. Dám lấy chuyện đó ra uy hiếp lão, đồ con lừa.
Nếu như có cơ hội thì bảo đảm Lê Dũng sẽ dạy Trương Văn Minh một bài học nhớ đời. Cho dù tên hoàng đế này có là đại ca của sư phụ lão đi chăng nữa thì cũng phải làm.
Sau khi qua Tung Quốc thì Lê Dũng, nhờ vào thực lực Võ Thánh của lão cũng gọi là thuận buồm xuôi gió. Không có bất cứ một cái ngân hàng nào chống cự được lão cả. Lão đi tới đâu thì ăn cướp tới đó. Nhưng mà người Tung Quốc cũng đâu có phải là ngu.
Trong một lần lão đi cướp thì có 3 tên Võ Thánh thiết hạ mai phục lão. Tuy ngày hôm đó lão nhờ vào bản lĩnh mà thoát được nhưng cũng bị 3 tên đó nhận ra khuôn mặt. Tuy bọn hắn cũng không biết thân phận thực sự của lão là gì nhưng vẫn cho người truy sát khắp nơi, đồng thời còn dán lệnh truy nã lên cột điện. Làm thời gian gần đây Lê Dũng phải chốn chui trốn nhủi như một con chuột. Và tất cả các ngân hàng còn lại đều có Võ Thánh bảo kê.
Vừa trốn vừa không cướp được nên Lê Dũng rất là bực mình. Chỉ là không ngờ tiếp, trong một cơ duyên xảo hợp, Lê Dũng đã chôm được một tấm bảo tàng đồ. Về một kho tàng có 20000 cây vàng.
Sau khi xác minh tính chính xác của kho tàng này thì lão vội vàng báo về cho Trương Văn Minh, ý đồ xin thêm tiếp viện. Lão nghĩ nếu như làm xong cái mẻ này thì chắc chắn sẽ khải hoàn mà trở về. Vì thế nên mới ngồi đây sốt ruột chờ đợi tin tức từ hoàng đế.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên một con chim màu vàng bay vào trong phòng. Lê Dũng tinh thần đại chấn, vội vàng lấy bức thư từ chân chim ra. Cầm lên tay chăm chú đọc.
_ F****, mịa Trương Văn Minh, ngươi chơi nhau à. Làm sao ngươi có thể phái trên Trẩu Tre qua tiếp viện. **********.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant