The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153: Không Nói Nhiều, Giết
im Linh là một cô gái cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo trong quá khứ, nhưng mà từ khi gặp được Lâm Quân thì tính cách của nàng hồi xưa đã bay đi đâu mất tiêu rồi. Bây giờ nàng trở nên rất nhút nhát và dễ đỏ mặt. Nhất là mỗi khi giáp mặt với Lâm Quân.
Thật tình thì chính nàng cũng không hiểu tại sao Lâm Quân lại truy cầu nàng ghê gớm như vậy. Thực sự là so sắc đẹp thì cả trường DongDa còn có một số người đẹp hơn nàng. So về thực lực hay tu vi thì nàng cũng không phải là mạnh nhất. Đôi lúc nàng cảm giác khó hiểu, giống như Lâm Quân truy cầu nàng cũng chỉ vì tiêu khiển hay sao đó, chứ không phải là thật lòng.
Nhưng mà càng ngày thì Lâm Quân càng làm nhiều chuyện để mà chăm sóc nàng. Như là sáng nào cũng mang những đồ ăn lạ hoắc mà cực ngon đến cho nàng. Đôi khi nàng buồn thì Lâm Quân lại là người mang tới những món quà bất ngờ. Nếu như nàng bị ai đó chọc thì ngay ngày hôm sau phát hiện tên đó đang bị treo ngược trên cành cây với một vài mảnh vải che chỗ hiểm …….
Nói chung là Lâm Quân đối xử với nàng tốt ơi là tốt, chỉ thua mỗi mẹ nàng. Đôi khi cũng làm Kim Linh sinh ra rất nhiều sự cảm động sâu sắc. Thật ra từ lâu trái tim của nàng cũng đã xiêu lòng vì Lâm Quân. Nhưng mà do hoàn cảnh gia đình và cái hôn ước đang treo trên đầu nên Kim Linh cũng bất đắc dĩ. Không thể nào thể hiện tình cảm của mình với Lâm Quân được.
Kim Linh biết Lâm Quân rất xuất sắc, trong những người con trai mà nàng gặp thì Lâm Quân chính là xuất sắc nhất. Nhưng mà khổ nổi hắn chỉ là bang chủ của một cái bang nhỏ nhoi ở một ngôi thành cũng nhỏ nhoi nốt. Làm sao mà có thể chống lại một gia tộc lâu đời của Việt Quốc được.
Vì không muốn Lâm Quân nguy hiểm nên ngày thường Kim Linh rất giữ kẽ, không thể hiện bất cứ tình cảm nào trên khuôn mặt hết. Đồng thời trong lòng nàng cũng cực kỳ áy náy và đau khổ. Nếu như nàng là một người bình thường thì cũng sẽ vứt đi mọi thứ mà yêu Lâm Quân rồi.
Nhưng ngày hôm nay thì lại khác, ừm. Khi thấy Lâm Quân bưng mặt đầy máu ngã xuống đất thì trong lòng Kim Linh như bị một cái búa tạ đập vào. Bất chấp tất cả nàng lao tới nhanh như một tia chớp. Bàn tay cố gắng thôi động nguyên khí để mà trị thương cho Lâm Quân.
Thực ra tu vi của Kim Linh cũng đã đạt tới đẳng cấp Võ Tướng, về công pháp thì nàng tinh thông cả hai cái chiến đấu và trị liệu nên muốn tiến tới trị liệu cho Lâm Quân.
Chỉ có điều là nguyên khí thuỷ hệ của nàng truyền cả vào trong người Lâm Quân mà như đá bỏ vào biển, không có một chút tác dụng nào. Kim Linh cảm giác trong lòng thấy là lạ, dù sao thì chỉ bị đập trên mặt thôi mà. Bình thường thì chỉ cần nàng trị một chút là xong thôi, cho dù có ngất đi thì cũng phải tỉnh lại chứ.
Kim Linh đang ngồi xổm xuống phân vân thắc mắc thì chợt cảm giác vòng ba nhạy cảm của nàng hình như bị cái gì chụp vào thì phải.
Cảm giác nhớt nhớt ướt ướt và rất khó chịu.
Kim Linh hiểu ra vòng 3 của mình đã bị ai bóp. Chấn động trong lòng, Kim Linh quay ra nhìn lại thì thấy một bàn tay dính đầy một thứ nước màu đỏ, đang bí mật du động trên đó. Thỉnh thoảng còn chụp chụp nắn nắn vài cái.
Ặc, tai ải tay ai thế này. Công nhận liều mạng thật, dám bóp chị cơ đấy.
Kim Linh quay sang nhìn tiếp để phát hiện chủ nhân của bàn tay thì thấy nó chính là bàn tay của người trong lòng nàng. Chính là của tên Lâm Quân đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, trên khuôn mặt nhắm tịt hai mắt của hắn đang nở một nụ cười rất kì dị.
Hiểu ra tất cả, Kim Linh vừa thẹn vừa giận nhưng nhất thời không biết làm sao bây giờ. Nếu như là bình thường thì nàng cũng sẽ đẩy tay ra và đập cho thằng bóp nàng một trận. Nhưng mà đây là người mà nàng có cảm giác áy náy rất nhiều nên nhất thời không biết làm sao.
Suy suy nghĩ nghĩ trong lòng thì đột nhiên Lâm Quân mở mắt ra, câu đầu tiên mà hắn nói sém nữa làm cho Kim Linh điên lên tát vào mặt hắn.
_ Tại sao lại là em?
Tại sao lại là em. Cái gì gọi là tại sao là tôi, không phải anh muốn bóp tôi sao. Hay là anh muốn bóp con khác nhưng đúng lúc tôi lao vào. Hả, hả, hả.
Kim Linh cảm giác trong lòng không biết là tư vị gì. Hỏi thế khác nào Lâm Quân muốn bóp mông con khác nhưng đúng lúc nàng lao vào chứ hả. Cái này chắc phải gọi là ngoài ý muốn rồi.
Đột nhiên Kim Linh nghĩ nếu không phải mình lao tới thì sẽ là ai lao tới nhỉ. Ừm, hẳn là Nhật Quỳnh, lúc đó Nhật Quỳnh ở gần Lâm Quân nhất.
Nghĩ tới đây thì Kim Linh cảm giác như mình là người thừa, người phá hoại. Nước mắt của nàng chực trào ra nhưng miễn cưỡng ngăn lại. Kim Linh lạnh lùng nói với Lâm Quân:
_ Ý anh là muốn bóp Nhật Quỳnh chứ gì? Vậy bóp đi, tôi không phá hoại nữa. Tôi đi đây.
Nói xong thì Kim Linh gạt tay Lâm Quân ra, đứng dậy bước đi.
Lâm Quân nằm dưới đất nghe thế thì chấn động, vội vàng đứng dậy chạy theo. Kiểu như hắn chưa bị thương bao giờ.
_ Em đừng đi. Người anh muốn bóp là em cơ, Nhật Quỳnh là con mụ nào ấy nhỉ?
Lâm Quân vội vàng quá nên càng nói càng sai. Cái gì gọi là “ anh muốn bóp em “. Cái câu này không thể nào nói ở đây được nha. Chỗ này còn biết bao nhiêu bạn học nữ đang đứng nhìn cơ mà.
Đúng như dự đoán, Kim Linh nghe thế thì càng giận. Bước đi càng nhanh, nàng chỉ lạnh lùng nói:
_ Anh bóp ai thì là chuyện của anh, đừng nói với tôi. Tránh ra để tôi đi.
Lâm Quân thấy thế thì biết mình đã nói sai, vội vàng sửa lại.
_ Em đừng đi, trong lòng anh chỉ có em là người xinh đẹp nhất thôi. Còn đâu chỗ này toàn là các lão thái thái. Cho dù muốn làm cái gì thì cũng chỉ làm với em thôi.
Kim Linh nghe thế thì trong lòng mới đỡ hơn một chút, nhưng vẫn quay lại nói:
_ Anh đừng lừa mình dối người. Ai chẳng biết con gái lớp A2 này xinh đẹp nhất trường. Hừ, có phải anh có ý tưởng gì mới sửa thành lão thái thái không?
_ Đâu có. Trời đất chứng giám, trong lòng anh em xinh xắn như một tiên nữ giáng trần, còn bọn họ trong mắt anh chẳng khác gì “ hồng phấn khô lâu “.
Lâm Quân vội cam đoan.
_ Nha, “ hồng phấn khô lâu “, nghe hay nhỉ. Nhưng đó là chuyện 100 năm sau rồi, bây giờ họ vẫn còn xinh đẹp tươi trẻ nha.
_ Ách, thế là em không biết rồi. Theo em thì một con hạc trong bầy gà, nếu là em thì em sẽ thấy con nào đẹp hơn. Tất nhiên là con hạc rồi đúng không. Đối với anh thì đám này toàn là gà thôi, còn em chính là phượng hoàng trong truyền thuyết.
_ Phượng hoàng chỉ có trong truyền thuyết, ý anh là tôi chỉ là trong truyền thuyết, không thể xuất hiện trên đời chứ gì? Đúng không hả.
Kim Linh khi nghe những câu nịnh nọt của Lâm Quân thì lập tức “ và em đã vui trở lại “ nhưng ngoài miệng thì vẫn chất vấn hắn.
_ Nha, đâu có. Phượng Hoàng chính là miêu tả vẻ đẹp tuyệt trần của em thôi, đúng là em chỉ nên xuất hiện trong truyền thuyết. Người xinh đẹp đã lấy mất trái tim anh đúng ra không nên xuất hiện trên đời. Nhưng mà mẹ em, một người phụ nữ tài giỏi đã giấu trời mà sinh ra em. Nếu em đã sinh ra thì anh đành phải đi đoạt thôi. Đối với anh vẻ đẹp của em gấp ngàn lần những người ở đây.
_ Em không biết sao, hồi xưa anh không tinh có vẻ đẹp hoàn mỹ cho đến khi gặp được em. Làn da trắng ngần không tỳ vết, đôi mắt xinh đẹp hút hồn anh. Cái miệng ưu nhã nói những lời hay ý đẹp. Khuôn mặt trắng trẻo ưa nhìn, đẹp hơn cả những mỹ nhân trong lịch sử. Đẹp hơn cả những ca sĩ bây giờ ……..bla…..bla………..
Lâm Quân đứng đó mà trong lòng lục ra những câu khen gái kinh điển trên in téc nét lúc trước. Nhờ những cách khen mới lạ và cái miệng dẻo quẹo của hắn mà khuôn mặt Kim Linh từ tức giận đã chuyển thành vui mừng tràn ngập.
Đã là con gái thì có ai mà không thích nghe khen chứ, Kim Linh cũng không ngoại lệ. Nhưng mà dù sao thì nàng cũng không ở lại chỗ này được, nàng quay sang nói nhỏ vào tai Lâm Quân:
_ Lần này em tha cho anh. Nhưng mà em đi về thay đồ đã. Hừm, cái chuyện này tính sau. À, chúc anh may mắn nhé.
Kim Linh nói rồi nhìn lướt qua các bạn nữ sau lưng, cười tươi như hoa rồi chạy đi.
Còn Lâm Quân thấy nụ cười của Kim Linh thì chỉ ngơ ngẩn cả người. Còn không để lời cảnh cáo của Kim Linh vào tai nữa. Trong lòng Lâm Quân chỉ là nhớ tới nụ cười câu hồn đoạt phách đó. Trong lòng thầm quyết tâm “ nhất định có ngày ta sẽ thu em nó vào tay “.
Đang ngẩn ngơ thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng hắn:
_ Lâm Quân, nhìn đủ chưa?
_ À, chưa chưa. Mãi mãi chưa đủ.
Lâm Quân theo quán tính trả lời.
_ Ừ, mà thôi tính toán chuyện chúng ta đã. Lát nữa ngươi nhìn sau.
Giọng nói này vang lên tiếp tục.
Lâm Quân đang ngắm gái mà bị làm phiền nên cực kỳ tức giận, quay phắt lại nói với người đứng phía sau hắn.
_ Quái, tính toán cái gì? Không thấy ta đang ngắm gái sao? Ngươi là ai mà nhiều chuyện thế ………
Nhưng mà chỉ nói được vài lời thì Lâm Quân đã cảm giác là không ổn. Bởi vì sau lưng hắn là một đoàn con gái lớp A2, đứa nào đứa nấy mặt mũi đằng đằng sát khí. Bàn tay ai cũng cầm vũ khí lên, đôi mắt thì đỏ bừng như một con trâu điên.
_ Ách, các chị. Lúc nãy em lỡ lời thôi …………
_ Không nói nhiều, GIẾT.
Nhật Quỳnh là người đứng sau lưng Lâm Quân. Không cho Lâm Quân biện hộ đủ câu mà điên tiết hét lên.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant