Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128: Tiểu Đệ Bảo Trọng
a ngất.
Đám người xung quanh vừa nghe Lâm Quân bảo thế thì cả đám thiếu chút nữa té lộn cổ. Không ngờ trên đời này lại có một thằng nhóc vô sỉ và bá đạo như thế. Ngay cả hai người Tiêu Phong và Chu Bá Thông nghe thế cũng sém chút nữa phân tâm. Té thẳng từ trên trời xuống.
Mẹ nó, Mr ị đùn.
Tã lót “ bóp bi phét “.
Bệnh kín.
Mông sạch mẹ yêu.
Mẹ nó, có cho người ta sống không thế? Có gì nói nhỏ được rồi, nói lớn như thế làm gì? Đã thế còn đem vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ ra nói nữa chứ. Ặc, ặc, đời ta chưa gặp được vị huynh đài nào bá đạo như huynh.
_ Này, Mr ị đùn. Sao ngươi im thế hả? Vẻ mặt của ngươi là sao? Tức giận cái gì?
Lâm Quân tỏ vẻ vô tội sổ thêm một tràng. Tỏ vẻ rất ngây thơ vô tội.
Mộ Dung Phục mặt mũi tái mét, gân xanh trên trán đã nổi lên. Hắn chỉ tay vào mặt Lâm Quân, khó khăn thốt ra hai tiếng:
_ Ngươi…..ngươi………
_ Ấy, đừng tức, đừng tức. Hê hê, ta có lòng tốt cơ mà. Này nhé, bệnh kín là một cái bệnh quan trọng không cần phải giấu. Haiz ta hiểu nổi khổ của ngươi cơ mà. Thế cho nên anh chuẩn bị một đống tã giấy rồi nè. Lại đây mà nhận, đừng ngại. Cũng không cần cảm ơn ta đâu.
_ Ngươi…….ngươi………..
_ Sao? Chê ít à? Yên tâm, ta chuẩn bị nhiều lắm. Hắc hắc, ta biết ngày ngươi đi 3 lần nên ta chuẩn bị 3 vạn cái. Yên tâm, trong mấy năm không ai phát hiện được đâu.
_ Ngươi…ngươi……..
_ Sao? chơi gái sợ hôi ấy hả? Yên tâm, ta còn chuẩn bị một ít dạ hương rồi. Cứ bôi vào đó bảo đảm thơm lừng ngay.
_ Ngươi………..
_ Gì nữa? Sao? Sợ gái chê à? Yên tâm, ngươi ngọc thụ lâm phong thế cơ mà. Cứ yên tâm, chắc chắn gái sẽ hiểu cho nổi khổ tâm của ngươi. Hắc hắc, yêu ngươi thì phải vượt qua được bệnh kín chứ. Nếu không ta đưa cho gái ngươi thêm 3 vạn cái khẩu trang, hắc hắc hắc …….
Lâm Quân tự biên tự diễn. Hắn thao thao bất tuyệt mà không để cho Mộ Dung Phục nói một câu nào. Đáng giận nhất là khi nói hắn đều trưng một bộ mặt vô tội vô hại ra làm. Ý là thấy ta tốt không? Chuẩn bị sẵn cả rồi đấy, ta vì lo cho bệnh kín của ngươi đó.
_ Mẹ nó. Im đi cho bố, xem chiêu.
Mộ Dung Phục càng nghe càng tức giận, đầu hắn càng lúc càng toát ra nhiều khói trắng. Khuôn mặt vốn anh tuấn cũng vặn vẹo giống như một con trâu điên. Sau cùng, thấy Lâm Quân vẫn thao thao bất tuyệt thì hắn quát lớn. Nổi giận cầm cây kiếm đâm thẳng về phía Lâm Quân.
Lâm Quân vội vàng lùi ra phía sau, hét lớn:
_ Hành động đi.
Lập tức, Tiêu Phong đang triền đấu với Chu Bá Thông trên bầu trời hét lớn một tiếng:
_ Thiên Hạ Vô Cẩu.
Hàng loạt con rồng màu vàng hiện ra từ hư không. Đây chính là chiêu số mạnh nhất mà Tiêu Phong đã súc khí từ nãy tới giờ. Chỉ thấy từng con rồng màu vàng đều bỏ qua Chu Bá Thông, đánh thẳng về phía đám người Đinh Xuân Thu đang chưa biết gì và không hiểu ra sao.
_ Ầm.
Các con rồng màu vàng tất cả đều không bị cản trở đâm trúng mục tiêu cần thiết. Chỉ thấy đám người Đinh Xuân Thu vội vàng chạy đi, tránh ra khỏi vùng ảnh hưởng. Nhưng rất tiếc là vì tránh quá muộn nên bọn hắn vẫn bị dính đòn. Chỉ thấy cả đám người đểu cực kỳ chật vật.
_ Quác, quác.
Lợi dụng cơ hội này, Eagle lập tức biến thành bản thể. Xải cánh dài tới gần 10m, bay thẳng về phía Lâm Bình Chi đang xách Đoàn Dự và A Châu.
Lâm Bình Chi lúc nãy cũng tránh không kịp chiêu Thiên Hạ Vô Cẩu của Tiêu Phong. Lúc này đang rất chật vật. Ngoại hình hắn bây giờ cũng không khác gì một tên ăn mày. Quần áo đẹp lúc nãy đều đã rách, từ trong người còn chảy ra một vài dòng máu đỏ lòm nhìn ghê người.
Khi thấy một con chim ưng màu đen to tướng bay về phía hắn thì Lâm Bình Chi hồn vía lập tức lên mây. Vội vàng ném hai đứa xách trong tay ra sau lưng, lắp mô tơ vào đít và bắt đầu chạy trốn. Trong lòng thì thầm than gặp yêu quái cmnr.
Không tốn một chút sức lực nào. Eagle lập tức đón được Đoàn Dự và A Châu lên lưng. Sau đó Ealge ngẩn đầu lên trời kêu một tiếng rồi tăng tốc độ bay vụt đi.
_ Tiêu đại ca. A Châu đã được cứu rồi. Chạy trước rồi nói.
Lâm Quân thấy tình hình đã ổn thì vội vàng hét lên.
_ Tốt.
Tiêu Phong không dây dưa nữa, xà xuống vác Lâm Quân lên vai rồi lập tức bay đi. Không thèm ngoái lại nhìn một chút nào.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Tất cả những hành động đều nhanh như điện quang hoả thạch. Từ lúc Tiêu Phong hét lên cho tới lúc Tiêu Phong vác Lâm Quân bay đi thì cùng lắm chỉ khoảng 30s.
Trong thời gian đó thậm chí mọi người xung quanh đều chưa kịp hoàn hồn lại.
_ Này, hắn chạy rồi hả?
_ Mẹ nó, đúng đám kia là đồ ngu. Thế mà cũng để chạy mất.
_ Mẹ, ngươi không thấy con chim ưng kia sao. Con đó chắc chắn là một Boss.
_ Bậy, lúc nãy ta thấy nó có chút xíu mà. Với lại tu vi cũng không phải mạnh.
_ Thế chắc là con của Boss. Đám người kia sợ đắc tội nên thả đi.
_ Có lý lắm.
…………………………….
Đám người xung quanh trò chuyện một hồi. Chủ đề đều là Eagle mà không phải Lâm Quân. Dù sao một con chim ưng to gần 10m thì hấp dẫn hơn một thằng mất dạy vô sỉ, sử dụng miệng lưỡi làm người ta chán ghét.
Trung tâm vụ việc, cả đám người Mộ Dung Phục còn đang ngây dại thì lập tức một tiếng hét vang lên:
_ Mẹ nó. Còn không mau đuổi theo. Đứng đây làm cái quái gì?
Thì ra là Chu Bá Thông lên tiếng. Lúc nãy trước khi Tiêu Phong ra chiêu thì lão không hiểu thấu đột nhiên bị một đám lưới trùm lên người. Không hiểu đám lưới này làm từ chất liệu gì nhưng cực kỳ chắc chắn. Làm lão phải tốn một phen công phu mới chui ra ngoài được. Nếu không phải như thế thì làm sao lão để Tiêu Phong thoát đi được.
_ Ơ, đẻo thuôi. À nhầm, tất cả đuổi theo mau.
Đám người Đinh Xuân Thu nghe thế thì ai nấy đều quay mặt về phía thuộc hạ quát lớn. Sau đó ra sức chạy đi.
Chu Bá Thông thấy thế cũng chạy theo, vừa chạy lão vừa lẩm bẩm trong miệng: “ hy vọng đừng để tên nhóc Đông Phương tóm được…..”.
………………………………..
Tiêu Phong xách Lâm Quân bay đi mà trong lòng vui mừng không ngớt. Cuối cùng thì hắn và A Châu cũng đã thoát được cái đám trùng đó. Sau này hai người bọn hắn chắc chắn sẽ ẩn tu sơn cốc, thả cá nuôi chim sống qua ngày. Chắc chắn không ai có thể tìm được nữa.
_ Đại ca, dừng ở đây được rồi. Đám người phía sau đuổi không kịp đâu.
Lâm Quân bay một thời gian thấy Eagle đã hạ xuống đất thì nói.
_ Sao lại không?
Tiêu Phong thắc mắc hỏi. Mới bay có một thời gian ngắn thôi mà.
_ Huynh và đại tẩu cứ yên tâm rời đi đi. Đám này để cho đệ là được rồi.
Lâm Quân phất tay không cho là đúng nói. Lúc nãy hắn đã tính toán cả rồi. Đã sai Huyền Nạn lập một số bẫy rập trên đường chạy thoát rồi. Cho dù là Võ Thánh chắc chắn còn đuổi không kịp chứ đừng nói đám người này.
_ Được.
Tiêu Phong thấy Lâm Quân tự tin như thế thì hạ xuống đất.
Dừng một chút hắn nói:
_ Huynh đệ, ta rất cảm ơn ngươi. Sau này có gì đừng khách sáo, cho dù là dầu sôi lửa bỏng thì ta vẫn đi cùng ngươi. Tiêu mỗ nói được làm được.
_ Đại ca, huynh vẫn gọi ta là ngươi sao?
_ Ừm, vậy đại ca không khách sáo. Nếu đệ cần gì thì cứ phone cho đại ca một tiếng. Ta sẽ đến ngay.
_ Vậy mới đúng chứ. Được, nếu có gì sẽ làm phiền huynh.
Lâm Quân cười cười nói. Xem ra nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành rồi.
_ Ừ, vậy đại ca đi đây. Tiểu đệ bảo trọng.
Sau khi cứu tỉnh A Châu và Đoàn Dự thì Tiêu Phong chắp tay nói. Trong lòng gấp rút mang A Châu đi trị thương.
Lúc nãy cho dù cái chiêu Thiên Hạ Vô Cẩu của hắn đã tránh chỗ của A Châu mà phóng nhưng vì tên Lâm Bình Chi xách trên tay nên cũng không tránh khỏi có một chút vết thương. Vì rất lo lắng nên Tiêu Phong vội vàng cáo từ đi ngay.
_ Đại ca, đại tẩu bảo trọng.
Lâm Quân và Đoàn Dự cung tay nói.
Khi Tiêu Phong đi khuất rồi thì Đoàn Dự mới quay sang Lâm Quân nói:
_ Tiểu đệ, ngươi cũng bảo trọng. Chuyện lúc trước ta không thèm so đo với ngươi. Ta cũng đi đây.
_ Hêhê, nhị ca ngươi cũng bảo trọng.
Lâm Quân chắp tay nói. Trong lòng hắn cảm giác tên Đoàn Dự này có hơi khác trong nguyên tác, hình như không ngu như trong đó thì phải.
_ Ừ, có việc gì cứ nói ta.
Đoàn Dự bỏ lại một câu rồi tiêu sái bay đi.
_ Hêhê, nhiệm vụ hoàn thành rồi. Các tiểu đệ, về lĩnh thưởng nào.
Tất cả đã giải tán thì Lâm Quân cũng phải về thôi. Lập tức hắn lấy ra hồi thành phù. Quay trở về Đại Lý thành. Tất cả nô lệ và ma thú cũng đều đi theo hắn.
………………………..
Khi Lâm Quân thoát ra từ thế giới TLBB thì tinh thần cực kỳ thoả mãn và sảng khoái. Số là lần này hắn nhận được đầy đủ phần thưởng của Tiểu Thần Đèn, không thiếu một xu nào. Vị chi là 10 tỷ đồng. Đã thế cái đám hắn thu vào hành nang đều trở thành tiểu đệ của hắn. Còn 4 tên mạnh nhất thì trở thành nô lệ.
Lâm Quân sảng khoái tới run cả người.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant