Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 221 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:27:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Duyên Phận Yêu Nghiệt
uổi tối ngày xuân, trời vẫn còn rất lạnh.
Khi Văn Nhân Dịch chuẩn bị xong y phục của mình, quay người quay trở lại phòng Tô Mặc, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, cũng không nhìn thấy bóng dáng đối phương. Cả người hắn không khỏi ngẩn ra trong chốc lát, đứng như cột trụ trong phòng.
Sau một lúc lâu, con ngươi hắn dần dần ngưng tụ lại, môi mỏng nhấp nhẹ, có chút thất vọng.
Hắn nâng mắt lên, nhìn về phía đêm tối nồng đậm như mực, đã trễ như vậy, rốt cục nữ nhân này đi đâu?
Bỗng nhiên, một bên mắt của hắn lóe lên, nhìn túi linh thú ở trên giường đang nhẹ nhàng nhúc nhích.
Văn Nhân Dịch lập tức tiến lên, vươn ngón tay thon dài cởi bỏ túi linh thú, thân mình trắng như tuyết của băng hồ từ bên trong chui ra, nó kêu ô ô, vung tay múa chân với Văn Nhân Dịch.
“Ngươi nói ngươi không ăn cái gì một ngày rồi sao?” Con ngươi màu hổ phách của Văn Nhân Dịch lóe ra rạng rỡ, lên tiếng hỏi.
“Ô ô ô.” Băng hồ tiếp tục vung móng vuốt, lên án mình đã bị ngược đãi phi nhân đạo, tỏ vẻ mình sắp chết đói rồi.
“Không ngờ nàng lại không nuôi linh thú?”Văn Nhân Dịch nâng trán, tiếp theo lấy một chút thức ăn cho băng hồ.
Băng hồ lập tức bổ nhào về phía trước, không để ý hình tượng cứ ăn ăn liên tục, bất chấp khí chất tao nhã ngày thường.
Tô Mặc không biết nên nghĩ nó cũng giống thiếu niên trong Thiên Thư, có thể vài ngày không ăn không uống, đương nhiên không có thời gian để ý đến nó.
Nguyệt hắc phong cao*, đêm tối là lúc thích hợp giết người, phóng hỏa.
(*)Nguyệt hắc phong cao: “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật báu vào thời điểm trăng mờ.
Hải vực Tề quốc là một tòa thành vĩnh viễn không có ban đêm, nơi này ban ngày ồn ào, ban đêm bận rộn.
Nhất là bến tàu lúc đêm khuya, nơi nơi đèn đuốc sáng ngời.
Giờ phút này, Tô Mặc mặc một bộ nam trang màu đen, trên đầu đội mũ che mặt, bộ dáng này đi trên đường rất khó có người nhận ra nàng.
Ban công trên phố hoa vang lên những làn điệu tương tự nhau, thân hình nàng nhoáng lên một cái, lập tức hòa thành một cùng bóng đêm yêu tĩnh. Nàng tung người lên vài cái, phi diêm tẩu bích*, dưới chân là nóc nhà ở ngã tư đường, ở nơi đây ban đêm thỉnh thoảng sẽ truyền ra vài tiếng kêu của mèo con chó con, tiếng kêu ầm ĩ điên cuồng cùng đè nén của nam nhân với nữ nhân đen xen nhau vào ban đêm, càng phát ra đau khổ.
(*) Phi diêm tẩu bích: chỉ người luyện võ thân thể nhanh nhẹn, hành tẩu trên mái hiên, vách tường như bay.
Tà âm, giao triền loạn vũ, Tô Mặc mắt điếc tai ngơ không để ý tới, tung người vài cái đã đi tới bên ngoài bến tàu.
Nơi đây chính là bến tàu vận chuyển hàng hóa của Mộc gia, lúc này tất cả các con thuyền đều chất đầy hàng, toàn bộ đều là dụng cụ luyện khí của Hạ gia, hết sức bí ẩn. Lần này do vô số hộ vệ của Hạ gia tiến đến vận chuyển, từ trước đó Hạ gia đa số luyện chế dụng cụ quân sự, bọn họ giỏi về chế tạo các loại vũ khí phục vụ cho chiến tranh, hoàn toàn là một nơi buôn bán vũ khí không có lương tri. Nhưng Hạ gia thích nhất là làm loại mua bán này, bởi vậy có thể thấy được Hạ Trạch coi trọng những thứ này bao nhiêu.
Trên bến tàu, hộ vệ Hạ gia đi tới đi lui, sắp hàng thành các trận pháp khác nhau.
Tô Mặc từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.
Hôm nay, nàng muốn đả kích Mộc gia, Hạ gia cũng như vậy, lần này đúng là một công đôi việc.
Dù sao, kiếp trước hai gia tộc này đã mang đến cho nàng thống khổ quá lớn.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc nheo mắt lại, tung người nhảy vào màn đêm.
Mặt trăng vô cùng tròn, hào quang chung quanh chiếu sáng khắp nơi.
Tiếng gió, tiếng sóng biển xa xa không ngừng truyền tới, cảnh sắc bên bờ biển đẹp như tranh vẽ.
Trong phong cảnh xa hoa như thế, có hai mỹ nam tử tuyệt thế khuynh thành đang đứng dưới ánh trăng.
Một cảnh này không biết sẽ làm bao nhiêu nữ tử si mê.
Nam tử tóc bạc đang nhìn nam tử yêu nghiệt phía đối diện, bóng dáng hai người dưới ánh trăng vô cùng rõ ràng, có cảm giác giương cung bạt kiếm.
“Không ngờ tối nay lại có thể gặp các hạ ở nơi này.” Hoa Tích Dung nhếch môi cười nhẹ, phát ra phong tình vạn chủng.
“Ta cũng không ngờ sẽ gặp phải ngươi.” Ánh mắt Cơ Bạch băng hàn như kiếm, áo bào màu đen rộng thùng thình phất phơ trong gió, xiêm y của hắn che dấu hắn vào bóng tối như hòa hợp với đêm đen, mũi kiếm sắc bén lóe hàn quang dưới ánh trăng.
“Đúng vậy! Hai người chúng ta, một là Thần Sử, một là Ma Sử, hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau, vẫn luôn thủy hỏa bất dung phải không?” Đôi mắt Hoa Tích Dung híp lại chớp động mãnh liệt phát ra hàn quang, thanh âm tà mị lại êm tai.
“Đúng thật là thủy hỏa bất dung.” Sợi tóc màu bạc chói mắt của Cơ Bạch tung bay trong gió, ở dưới ánh trăng càng thêm vô tận mị hoặc, rực sáng mà thần bí.
Hắn chưa bao giờ nói lời dư thừa, cũng không làm chuyện dư thừa.
Trừ bỏ kiếm, từ trên xuống dưới không có bất cứ đồ trang sức dư thừa nào, sợi tóc màu bạc cũng để xõa tung tự do.
“Bất quá tại hạ không giống các thế hệ Ma Sử khác, không làm xằng làm bậy ở đây, lại chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí, cho nên các hạ không cần quá mức rối rắm vì ta. Các hạ gặp ta cứ làm như không thấy là được, cho bản công tử một ít mặt mũi đi, thế nào?” Hoa Tích Dung vẫn mang theo ý cười thản nhiên mị hoặc, nói ra lời nói vô cùng không đúng lúc.
“Ngươi bảo ta mở một mắt, nhắm một mắt?” Cơ Bạch lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái.
“Không sai, Thần Sử ngươi thật sự rất thông minh, bất quá ta rất thích tính tình của ngươi, không bằng chúng ta cùng đi uống rượu, trao đổi một chút tình cảm, được không?” Con ngươi Hoa Tích Dung dần dần hiện lên màu đỏ như máu, hắn trừng mắt nhìn, khẽ nhếch môi.
“Ta không uống rượu, cũng sẽ không uống cùng ngươi.” Cơ Bạch lạnh băng cự tuyệt.
“Không uống rượu? Các hạ thật sự rất không khách khí rồi, không phải sao?”
“Hoa công tử, có câu chính tà bất lưỡng lập, nếu ta không nhớ lầm, ngươi muốn tới nơi này thì phải đi qua một Phật quốc, cho nên ngươi là từ không gian nơi đó đi ra?”
“A, quả nhiên bị ngươi phát hiện rồi.” Hoa Tích Dung hất cằm lên, cười mị hoặc.
“Ngươi có thể dùng Phượng Hoàng Phạm Âm xé rách không gian khắp nơi, rồi sau đó như vào chỗ không người, còn có thể dùng ảo thuật lừa gạt người khác, có thể đi đến các nơi bí cảnh cấm địa. Ma giới, Tiên giới, Nhân giới, tam giới vốn không nên can thiệp vào chuyện của nhau, cũng không nên tùy ý xâm nhập vào lãnh địa đối phương, các hạ nếu không tuân theo quy củ, vậy đem ra xử lý công bằng thì tốt hơn.”
“Ta vẫn tuân theo quy củ, ngươi đừng ngậm máu phun người.” Hoa Tích Dung vẫn tà mị cười lạnh.
“Từ xưa chính tà bất lưỡng lập, ta với ngươi trời sinh đối nghịch.” Cơ Bạch lạnh lùng nói.”
“Chậc chậc, ngươi lầm, ngươi lầm rồi. Cái gì là Phật, cái gì là ma, cái gì là chính, cái gì là tà, thế gian căn bản không có cách nào phân biệt rõ ràng. Có chút chân tướng cũng không phải là sự thật, mọi người trên thế gian dễ dàng bị mê hoặc bởi bề ngoài, đợi đến thời điểm biết rõ được chân tướng thì đã hối hận không kịp. Hiện tại, thiên hạ đang đại loạn, ngươi còn ở đây truy cứu trách nhiệm nho nhỏ này của bản công tử, cần gì nghiêm túc như vậy?” Hoa Tích Dung chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói.
“Các hạ tốt nhất không nên vọng động, nếu không thử xem kiếm của ta nhanh, hay là âm công của ngươi nhanh.”
“Được rồi, chỉ là khuôn mặt này của ngươi thật sự rất tinh thuần, toàn thân đều là tiên khí, bản công tử vừa nhìn thấy khuôn mặt của ngươi liền muốn làm một chút chuyện xấu.” Bên môi Hoa Tích Dung gợi lên một chút ý cười tà mị.
Cơ Bạch nắm chặt kiếm trong tay, con ngươi sắc lạnh, ánh mắt Hoa Tích Dung lạnh lùng thoáng nhìn qua, lui ra phía sau một bước nói: “Chẳng lẽ các hạ nói động thủ thì sẽ động thủ thật hay sao?”
“Ta nói rồi, ngươi đừng vọng động.” Cơ Bạch lạnh lùng nói.
“Đợi chút, đợi chút, nơi đó giống như đã xảy ra chuyện lớn.” Bỗng nhiên Hoa Tích Dung nhìn về hướng con thuyền phía trước.
Nghe vậy, Cơ Bạch cũng đưa mắt nhìn lại.
Bỗng nhiên, Hoa Tích Dung mở cái hộp sau lưng ra, đàn liền rơi vào trong tay hắn.
Trên thuyền hàng khổng lồ, một bóng dáng đứng trên cánh buồm, nhanh nhẹn tung người vài cái.
Người này chọn một điểm dừng chân trên sàn tàu người đến người đi, mũi chân điểm nhẹ, tao nhã rơi xuống từ không trung, chân dừng trên một thanh cọc gỗ xà ngang, thân hình tối đen biến mất vào trong bóng tối.
Quả nhiên, Tô Mặc vừa nhảy xuống, phía sau đã có một tên hộ vệ đúng lúc tuần tra đến đây.
Đột nhiên thấy trên thuyền có người, hộ vệ kia mở lớn miệng, đang chuẩn bị gọi người khác tới đã bị kinh hãi.
Người áo đen xuất hiện phía sau hắn trong nháy mắt, sau đó duỗi tay bổ một chưởng xuống sau cổ tên hộ vệ.
Hộ vệ kia còn chưa nhìn thấy bóng dáng đối phương đã bị đánh ngất xỉu.
Tô Mặc lạnh lùng thản nhiên liếc hắn một cái, âm thầm kéo hắn tới một góc, sau đó vung tay áo lên, mấy trăm con bướm cơ quan bay ra, tản ra các góc ẩn nấp. Nàng vươn đầu ngón tay, ngọn lửa màu trắng chậm rãi tuôn ra, hỏa diễm kia làm tan chảy khóa sắt, nàng tung người tiến vào trong khoang thuyền.
Ánh mắt quét qua nguyên liệu có giá trị cao nhất nơi này, Tô Mặc vừa lòng gật gật đầu.
Rất nhanh, tất cả nguyên liệu trân quý trong khoang thuyền đều bị Tô Mặc nhét vào Thiên Thư, chỉ để lại một chút nguyên liệu dễ cháy.
Chỉ tiếc thiếu niên phân bố không gian cho nàng có hạn, nhưng cũng chứa được khá nhiều.
Tô Mặc thấy đã thu được nhiều thứ tốt, liền tung người nhảy ra khỏi khoang thuyền, vừa lúc bên trái lại có người xuất hiện, là mười mấy cung tiễn thủ.
“Có ai không! Mau tới đây! Có người xông vào nơi này.” Mọi người nhịn không được bắt đầu kêu to, ánh mắt lẫm liệt, có người lập tức rút trường đao bên hông ra.
Tô Mặc cười yếu ớt, đầu ngón tay bắn ra, nàng lộn người ra một trượng.
“Rầm rầm ù ù!”
Những con bướm giấu chung quanh bắt đầu nổ mạnh.
Chỉ là, bướm của nàng sau khi nổ cũng sẽ vỡ thành bột phấn, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Đầu ngón tay Hoa Tích Dung khảy lên dây đàn, ba tia bạch quang bắn nhanh về phía nam tử tóc bạc đối diện. Cơ Bạch quay người lại, kiếm khí như bạch hồng quán nhật*, hai người đứng tại chỗ tung người nhảy ra ba trượng. Hoa Tích Dung lơ đãng nhìn về phía bóng dáng trên thuyền, ánh mắt chợt lóe, có chút đăm chiêu nói: “Thân ảnh ấy, tư thái ấy, rất quen thuộc.” (*là một hiện tượng tự nhiên, giữa ban ngày bỗng nhiên có cầu vòng màu trắng vòng quanh mặt trời.)
Kiếm quang của Cơ Bạch phát ra, mũi nhọn kiếm khí chợt lóe, lạnh lùng nói: “Các hạ lần này đi ra từ khe nứt không gian, thực lực không bằng trước kia, chẳng lẽ cho là có thể đánh với ta một trận sao?”
Bộ pháp của Hoa Tích Dung biến đổi, đầu ngón tay gảy đàn liên tục, đối đầu với kiếm khí của đối phương, hắn nghiêng mắt, “Các hạ quả nhiên là Thần Sử đại nhân biểu dương chính nghĩa, thích làm khó ma tu chúng ta khắp nơi, chẳng lẽ trên thuyền đối diện xảy ra chuyện gì các hạ cũng mặc kệ?”
Ánh mắt Cơ Bạch nhìn lại, biểu tình không giận không vui, thanh âm không có bất kì cảm tình gì nói: “Chỉ cần không chết quá nhiều người, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Hai mắt Hoa Tích Dung nhíu lại, nhẹ nhàng khảy một khúc nhạc, giọng điệu hơi châm chọc: “Thì ra phải chết rất nhiều người các hạ mới có thể ra tay, tâm của ngươi thật đúng là ngoan độc mà! So với tâm của ma tu là ta đây còn muốn ngoan độc hơn rất nhiều không phải sao? Thật ra ngươi mới là ma đúng không?”
Cơ Bạch lại lạnh lùng thản nhiên nói: “Ma Sử đại nhân, nơi đây hẳn là thuyền hàng của Hạ gia, trận pháp sâm nghiêm, rất nhiều hộ vệ, nếu tên kia không làm nên chuyện chỉ sợ đã là dữ nhiều lành ít! Thực lực người này rất mạnh, hơn nữa không phải vì giết người mà đến, cho nên ta căn bản không cần quản việc này.”
“Chậc chậc, thì ra Thần Sử đại nhân thân ái là tới xem náo nhiệt sao? Thật đúng hay ra vẻ đạo mạo mà!” Hắn mím đôi môi đỏ mọng mê người lại, đầu ngón tay nâng một dây đàn lên.
“Hừ.” Cơ Bạch hừ nhẹ một tiếng, một kiếm đâm tới.
Tiếp theo một tiếng trầm đục thật lớn vang lên, khoang thuyền cùng với dụng cụ luyện khí còn lại bên trong, trong ánh mắt nhìn chăm chú không thể tin của tất cả hộ vệ, biến thành từng đoàn từng đoàn lửa, thiêu đốt kịch liệt. Những vật phẩm này vốn dễ bắt lửa, thậm chí cả toàn bộ con thuyền cũng biến thành một chiếc thuyền lửa khổng lồ. Mọi người bị diễn biến đột ngột này làm cho sợ ngây người, kế tiếp luống cuống tay chân, không biết là nên cứu hỏa hay là nên thoát khỏi đây, trơ mắt nhìn nguyên liệu luyện khí cháy đen.
Lúc này, cặp mắt yêu mị của Tô Mạc nheo lại, ngồi trên dây thừng trong không trung, tư thế lười biếng mà tuyệt đẹp, cười lạnh nói: “Vì những hành động đã làm của Hạ gia ở kiếp trước, hiện tại hoàn trả gấp mười lần.”
“Đợi đã, ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Một nữ tử đội mũ mạo hiểm lửa đang cháy chạy ra.
Nữ tử này chính là Hạ Ngọc Nhi, mặc dù lần này Hạ gia xảy ra chuyện nhưng nàng ta là người duy nhất trong số mọi người ở đây có thể nhanh chóng phản ứng lại. Tuy rằng đã bị Tô Mặc đánh cho hoàn toàn thay đổi, nhưng vì chuyện vận chuyển nguyên liệu, nàng ta không thể không mang theo đau xót, tự mình xuất đầu lộ diện.
Tô Mặc đương nhiên sẽ không nói cho Hạ Ngọc Nhi thân phận thật sự, cũng sẽ không lưu lại một chút manh mối nào về mình.
Đương nhiên, nếu không phải kiếp trước Tô Mặc đã biết cuộc giao dịch này, thì cũng rất khó có thể tìm được tới đây.
Đối phương cho dù hoài nghi thế nào cũng chỉ có thể hoài nghi người trong nội bộ mà thôi.
“Này, ngươi là đồ ác tặc không biết liêm sỉ, ngươi biết ngươi đã đắc tội với người nào không? Ngươi chết chắc rồi.” Hạ Ngọc Nhi vẫn lớn tiếng kêu gào, “Ngươi cút xuống dưới đây cho ta, ta sẽ cho người trong gia tộc hung hăng đối phó ngươi.”
Ánh mắt người chung quanh nhìn về phía nàng ta đều mang vẻ khinh thường, lúc này còn rối rắm loại vấn đề đó nữa.
Đối phương nếu dám đến, đương nhiên sẽ không sợ những uy hiếp này.
Bỗng nhiên Tô Mặc đi nhanh tới trước mặt Hạ Ngọc Nhi, đánh một chưởng lên gáy nàng ta, rồi sau đó dùng một tay lấy mũ che mặt của nàng ta ra, khuôn mặt xấu xí bại lộ trước mặt người khác khiến ọi người kinh hô một trận. Tiếp theo nàng một cước đá bay nàng ta, cùng lúc đó một mũi tên phóng đến, mũi tên này đâm vào người đối phương, tiếp theo Hạ Ngọc Nhi trúng tên rơi tõm xuống biển, hộ vệ chung quanh lại luống cuống tay chân.
Vuốt vuốt cái trán dưới mũ che mặt bằng lụa đen bị gió đêm phất lên, Tô Mặc nhẹ nhàng nâng cằm, ánh mắt mê người của nàng nhẹ nhàng hiện lên ánh sáng vui thích, đè thấp giọng nói: “Hạ gia đắc tội quá nhiều người, lần này là cho các ngươi một chút giáo huấn thôi.”
Cuối cùng trước mắt bao nhiêu người, đối phương nhẹ nhàng lên xuống mấy cái, rơi xuống trên chiếc thuyền nhỏ nơi xa.
Hoa Tích Dung cười khẽ một tiếng, “Thật đúng là náo nhiệt.”
Dứt lời, hắn chợt thu hồi đàn cổ, chạy vào bóng đêm.
Cơ Bạch mặt không biểu tình nhìn lướt qua, tung người đuổi theo.
Cẩm bào của Hoa Tích Dung hiện lên ánh sáng lóng lánh tươi đẹp trong bóng đêm, Cơ Bạch đuổi theo hắn chạy qua ba con phố, đâm tới một kiếm ở chỗ không người, “Soạt” một tiếng, người nọ biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại một bộ y phục hoa lệ.
“Lại là ảo thuật.” Cơ Bạch lạnh lùng nói.
“Sao lại thế này? Chuyện con thuyền vận chuyển hàng hóa kia chỉ có Mộc gia và chúng ta biết, rốt cuộc là ai truyền tin tức ra ngoài?” Hạ Trạch nằm trên giường nhỏ, toàn thân được bôi đầy dược vật, mặc dù là bộ dạng nửa chết nửa sống nhưng vẫn tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
“Ô ô, muội cũng không biết tại sao nữa.” Hạ Ngọc Nhi cũng thê thê thảm thảm nằm đó, trên mặt quấn đầy băng vải, vô cùng đáng thương.
“Đều tại tiện nhân ngươi hết, làm hại chúng ta thành ra thế này.”
“Muội cũng không muốn vậy mà.” Hạ Ngọc Nhi khóc càng thêm thê lương bi ai.
Hạ Trạch gian nan xoay qua, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta, đều vì Hạ Ngọc Nhi dùng tiền mua bán nguyên liệu để đánh bạc, lại mua một số đồ vô dụng, nên hai người chịu trừng phạt nghiêm khắc ở Hạ gia.
Hắn vốn định chậm rãi xoay chuyển tình thế, không ngờ vận khí tốt của hai người dường như đã dùng hết, tất cả hàng hóa lần này đều bị hủy sạch. Chờ đến khi Hạ gia biết tin thì nhất định sẽ cho người thuộc dòng chính khác lên thay thế bọn họ. Tài chính của bọn họ bây giờ đã hoàn toàn cạn kiệt, lâm vào đường cùng, có thể nói là đã hoàn toàn mất hết tất cả trong gia tộc rồi.
“Chúng ta xong rồi, hoàn toàn xong rồi, ngươi có biết không?” Hạ Trạch hung hăng kêu lên.
Bọn họ đắc tội quá nhiều người, nên bây giờ không biết phải tìm ai để tính sổ.
Hạ Trạch cũng có nghĩ đến Tô thiếu niên lúc sáng, nhưng đối phương không thể biết chuyện giao dịch lần này, sau khi luyện khí xong hắn ta cũng lập tức rời đi, huống chi bây giờ thực lực của hắn không phải mình có thể đắc tội được. Bất luận thế nào, hắn cũng chỉ có thể nghiến nát răng nuốt vào bụng thôi.
Xong rồi, xong rồi, Hạ Ngọc Nhi không cam lòng ngẫm nghĩ.
Về sau chẳng lẽ nàng phải gả ột nam nhân tầm thường như những nữ nhân khác sao?
Chẳng lẽ tất cả nỗ lực của nàng đều uổng phí hết?
Lại nghĩ đến gương mặt khó khôi phục của mình, dù chỉ trúng tên cũng sẽ lưu lại sẹo, còn có di chứng vô tận.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Ngọc Nhi đau đớn tội cùng, khóc lóc sướt mướt.
Ác giả ác bào, giờ khắc này, nàng cảm thấy như cả bầu trời đã sập xuống!
Hóa ra cảm giác mất đi toàn bộ là thống khổ như vậy.
Nhưng mà, nàng hối hận đã quá muộn.
Con người cứ luôn mất đi tất cả mới bắt đầu ân hận.
Hôm sau, Tô Mặc cùng Văn Nhân Dịch lên một con thuyền khách lớn. Thuyền nhanh chóng đi về phía hoàng đô Tề quốc.
Dọc đường đi, non xanh nước biếc, phong quang tuyệt lệ. Đây là nơi các danh nhân kiếm khách thường hay tụ tập.
Ngủ một đêm, Tô Mặc đi ra ngoài khoang thuyền, ánh nắng chói chang chiếu xuống làm nàng phải nâng tay che lại, đầu hơi nghiêng nghiêng, sau một lúc lâu nàng mới mở mắt ra, rồi không tự chủ được nhìn về phía nam tử áo trắng trên sàn tàu.
Nam tử hình như vừa tắm xong, toàn thân mặc trường sam trắng khô mát sạch sẽ, chính là bộ y phục nàng đã thức đêm làm cho hắn.
Mái tóc hắn thả tự nhiên sau lưng, ngũ quan dưới ánh mặt trời tựa như điêu khắc, tinh xảo tuấn mỹ, môi mỏng mày kiếm càng tăng thêm vài phần anh khí nam nhi.
Lúc này hắn đang múa kiếm trên sàn tàu, trường kiếm như vẽ ra quỹ tích của rồng bay trước ngực đến sau lưng. Bỗng, hơi nước chung quanh như toàn bộ bị hút ra, thân thể hắn xoay chuyển, tư thái tiêu sái, hoàn toàn khác với vũ đạo của Ngu Nhiễm, khí thế sắc bén. Hơi nước lượn lờ quanh thân kiếm càng lúc càng dày. Hắn không ngừng múa ra độ cong tuyệt đẹp, vùn vụt như nhạn, uyển chuyển như rồng bay.
Tô Mặc không khỏi ngẩn ngơ, lần đầu tiên nàng thấy hắn múa ra ý cảnh tuyệt mỹ như vậy.
Lúc này Văn Nhân Dịch mới cảm thấy có người đi lên, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn.
Tô Mặc mặc sa y xanh phiêu dật đứng cách đó không xa, mái tóc búi lên đơn giản, bên trên là mộc trâm hắn tự tay làm cho nàng. Phục sức phối hợp khéo léo khiến nàng có loại khí chất kỳ ảo thoát tục, trong xinh đẹp có thêm đoan trang, khiến Văn Nhân Dịch kìm lòng không được khen một tiếng.
“Sao lại múa kiếm?” Tô Mặc thuận miệng hỏi.
“Có chút căng thẳng.” Văn Nhân Dịch tra kiếm vào vỏ.
“Sợ chuyện gặp mặt người thân trong nhà?”
“Không sai, cũng có chuyện đính hôn nữa.” Văn Nhân Dịch nhịn không được sờ mũi.
“Phì.” Tô Mặc mỉm cười, nam nhân này vậy mà cũng khẩn trương, rõ ràng chỉ là đính hôn giả thôi.
“Ngươi múa kiếm rất tốt, xem ra đã luyện tập mười mấy năm.” Nàng hỏi: “Ngươi tập võ từ khi còn nhỏ sao?”
“Đúng vậy, ta tập võ từ nhỏ, nếu không rất khó có thể tự bảo vệ mình.” Văn Nhân Dịch nghiêm túc đáp.
“Nhất định là rất vất vả, ta biết tất phải đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục*.” Tô Mặc cầm tay hắn, nhìn những vết chai trong trên bàn tay, không khỏi nhớ đến năm đó mình cũng giống như vậy.
(*) Đông luyện Tam Cửu, hạ luyện Tam Phục: Tam Phục (thời kỳ nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chí; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chí; mạt phục, 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu), Tam Cửu (ngày “mùng Chín” thứ ba sau Đông Chí). Câu tục ngữ này chỉ những người rèn luyện chăm chỉ, bất kể những điều kiện khắc nghiệt nhất.
Văn Nhân Dịch có chút bất ngờ với hành động thân mật của nàng, hắn chân thành nói: “Không khổ! Trước khổ sau ngọt, có khổ thì thế nào.”
“Ngươi có chút giống ta, đều phải chịu khổ từ nhỏ.” Tô Mặc thầm thì, “Nhưng có câu là mai hoa hương tự khổ hàn lai*, về sau từ từ sẽ tốt hơn thôi.”
(*) Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai: Bảo kiếm được rèn từ lửa đỏ, hương hoa mai nuôi được dưỡng ở xứ lạnh.
“Không sai, không nỗ lực sao có thể gặt hái được.” Văn Nhân Dịch cũng gật đầu, thâm sâu liếc nhìn nàng một cái, trong đôi mắt kia ẩn chứa sự nhiệt tình như lửa.
Tuy hai người không hiểu biết nhau nhiều lắm, nhưng hắn vẫn vô cùng thích nàng, thậm chí còn cảm thấy, nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ vĩnh viễn để vuột mất.
“Yêu Cơ cô nương, ta thật sự muốn thành thân với nàng.” Bỗng nhiên hắn nghiêm túc nói.
Tô Mặc ngẩn ra, hắn nói muốn thành thân với nàng?
Nàng không khỏi nhớ đến hắn của kiếp trước, băng lãnh vô tình, lãnh khốc bất tuân. Không có bất kỳ kẻ nào dám trói buộc hắn, thủ đoạn thiết huyết, không ai dám lại gần. Tuy rất nhiều nữ nhân thích hắn nhưng gia tộc các nàng sẽ không để các nàng gả ột nam nhân đáng sợ như vậy. Nàng là Yêu Cơ, có thân thuần âm, nhưng đối phương cũng chưa từng biểu hiện ra chút hứng thú nào. Vì sao kiếp này hắn lại muốn thành thân với nàng?
“Vì sao?” Tô Mặc nhịn không được hỏi.
“Ta cảm thấy nàng rất tốt, thú nàng ít nhất tốt hơn thú những nữ nhân ta không biết nhiều.” Văn Nhân Dịch nói ra một lý do mà ngay chính hắn cũng không tin.
“Nhưng ta cũng không quen thuộc ngươi.” Tô Mặc vẫn cự tuyệt.
“Từ từ rồi sẽ quen, ta sẽ làm nàng quen thuộc với ta.” Văn Nhân Dịch vẫn không hề nản lòng.
“Chúng ta không hiểu bao nhiêu về nhau.”
“Thích và hiểu vốn không có quan hệ gì lớn.”
Nam nhân có chút chấp nhất, Tô Mặc nhìn hắn, chậm rãi thở dài một tiếng.
Gió biển mát rượi, trong lòng Tô Mặc tựa như có gì đó đang dâng lên.
Nam tử như vậy, nếu kiếp trước nàng gặp được hắn, sợ là nàng cũng không thể cự tuyệt.
Sẽ không ai có thể từ chối hắn, huống chi còn là hắn chủ động.
Nhưng nàng biết phải giải quyết nhanh vấn đề này, nếu không sẽ để lại thương tổn lớn hơn cho Văn Nhân Dịch. Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, đau dài không bằng đau ngắn, vì thế Tô Mặc nhẹ giọng cự tuyệt: “Văn Nhân, ta thật sự không thể nhận, cả đời này ta cũng sẽ không thích ngươi.”
Văn Nhân Dịch ngẩn ra nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nhíu mi: “Thật sự không thể? Sao lại không thể?”
“Ta không thể thích ngươi, vì ta đã có người trong lòng.”
“Có người trong lòng? Là ai?” Ánh mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống.
“Một người rất yêu ta, ta cũng rất yêu người đó. Đời này không có hắn sẽ không có ta, giữa hai chúng ta không thể dung được thêm ai khác.” Tô Mặc thẳng thắn nói.
“Được, được rồi.” Ánh mắt Văn Nhân Dịch lạnh đến đáng sợ.
“Cây trâm này ta trả lại ngươi, ngươi có thể đưa cho nữ tử ngươi thích.” Tô Mặc rũ mắt, gỡ cây trâm xuống.
“Không cần, cứ ném đi.” Ngữ khí Văn Nhân Dịch càng lúc càng lạnh.
Dứt lời, Văn Nhân Dịch cứ như thay đổi thành một người khác. Nam nhân kiêu ngạo vĩnh viễn không thích miễn cưỡng ai, cũng vĩnh viễn không thấp kém cầu ai. Hắn xoay người phất tay áo rời đi, bóng dáng cao ngạo lạnh lùng, hệt như lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.
Thở dài, Tô Mặc ngẩng đầu đón gió biển táp vào mặt.
Nói thật, cảm giác của nàng cũng không tốt.
Không có nữ nhân nào muốn cự tuyệt, làm thương tổn một người thích mình. Loại tư vị này không thoải mái chút nào.
Nàng chậm rãi đảo mắt qua con thuyền, đêm qua nàng không cẩn thận nhìn, lúc này mới phát hiện con thuyền vô cùng xa hoa.
Thuyền trên dưới có năm tầng, người lên đây ai cũng có thân phận nhất định. Không thể không nói các phương diện thiết kế thuyền này đều rất đẹp, không chê vào đâu được. Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên thuyền, Tô Mặc vội vàng bước lên trước dò xét. Thiết kế này, tạo hình này, không sai, nhất định là do A Anh tạo ra.
Tô Mặc hít một hơi khí lạnh, khó khăn kiềm chế kích động trong lòng: “Sao mình lại lên thuyền này? Là ai sắp xếp?”
“Là ta.” Một mỹ nam tử lười biếng bước lên, hắn cười cười với Tô Mặc, chính là Hạ Phong.
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt - Hồng Trần Huyễn