Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93.6
úc ta vừa sinh ra đã bị đánh tráo, khi ta chỉ còn là đứa bé ba bốn tuổi, sư phụ đã nói cho ta biết, ta là tam hoàng tử Vân Thương quốc.”
“Như vậy hài tử của Sở gia đâu?”
Huyền đế trên mặt bao phủ hàn khí lạnh lùng như sương tuyết, không nghĩ tới bọn họ bố cục lớn đến như vậy, từ hơn hai mươi năm trước đã bắt đầu rồi, khó trách hắn không điều tra ra được, người thiết kế cục diện này tâm tư quá cẩn mật đi.
“Để tránh trừ hậu họa, sớm đã bị giết.”
Sở Thiển Dực thong thả mở miệng, đôi mắt u ám hẳn đi, đây là chuyện mà Vân Thương quốc nợ Sở gia, vì thế hắn không thể để cho bọn họ bị giết chết.
“Tốt, Vân Thương quốc ngươi đủ độc.” Huyền đế ngồi trên cao nở nụ cười, nụ cười âm lãnh băng giá, nhưng ánh mắt lại lóe lên sắc bén, cười xong, hắn nhìn về phía Tây Môn Chính Hào: “Tây Môn tướng quân, tạm thời đem những người liên can đến Sở gia bắt giam lại.”
“Dạ, hoàng thượng.” Tây Môn Chính Hào lui ra ngoài.
Trên đại điện, hoàng đế đang nghiêm mặt lạnh lùng suy tư, nếu thân phận của Sở Thiển Dực đã bị vạch trần, hắn cũng không có lý do gì để giết người Sở gia, thái hậu đã chết, Bắc Tân vương cũng chết, hữu tướng thì miệng không thể nói, tay không thể cử động, khi giết người Sở gia hắn vốn muốn trảm thảo trừ căn, đem Sở Thiển Dực bức ra, một lần diệt trừ cả bọn, nhưng bây giờ Sở gia căn bản không có con trai, con của bọn họ hơn hai mươi năm trước đã bị giết, trước mắt chỉ là tam hoàng tử Vân Thương quốc, lý do hắn ẩn nấp ở chỗ này, hoàng thượng không cần hỏi cũng biết nguyên do trong đó.
Vân Thương quốc đúng là lòng lang dạ thú, quả nhiên đã thâm nhập triệt để như vậy, hơn hai mươi năm trước đã bắt đầu bố cục, mà bản thân mình lại không biết một chút nào, thực sự là chủ quan đến đáng hận.
“Tam hoàng tử, bắt đầu từ ngày hôm nay, Huyền Nguyệt chúng ta không chào đón ngươi, mời lập tức rời khỏi cảnh nội của Huyền Nguyệt, vĩnh viễn không nên bước vào Huyền Nguyệt một bước, bằng không, người của Sở gia trảm không tha.”
Mộ Dung Lưu Tôn âm trầm hạ lệnh đuổi khách, hắn biết trong đáy lòng của Sở Thiển Dực không muốn người Sở gia phải chết, hắn sẽ dùng Sở gia để kiềm chế tên này, tin rằng từ nay về sau, hắn sẽ không bước vào Huyền Nguyệt một bước, nếu như có gặp lại, thì hãy ở trên chiến trường phân cao thấp đi.
“Sau này còn gặp lại, ” Sở Thiển Dực cũng không nói nhiều, kết cục này từ lâu hắn đã đoán được, lập tức không nói thêm gì nữa, ôm quyền thối lui ra bên ngoài, Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng mệnh lệnh: “Hoa Ly Ca, lập tức tiễn tam hoàng tử Văn Ngọc rời kinh.”
Hoa Ly Ca tiến đến ôm quyền lĩnh mệnh: “Dạ, hoàng thượng.” hắn phi thân dẫn một đám người đuổi theo thân ảnh phía trước.
Đại điện, an tĩnh lại, Huyền đế ngồi trên cao, vẻ mặt âm ngao lạnh lẽo khó coi cực kỳ, bỗng nhiên có thái giám từ bên ngoài xông vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Lễ bộ Thượng thư cầu kiến.”
Đôi mài hẹp dài của Mộ Dung Lưu Tôn giật mình, nhướng lên: “Tuyên.”
Tiểu thái giám quay đầu rời đi, rất nhanh Lễ bộ Thượng thư đã bước vào, thân mặc quan phục, hắn cung kính đi tới: “Tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi, chuyện gì?”
“Thần nhận được bái thiếp, lục quốc đều phái ra sứ thần đến Huyền Nguyệt chúng ta, hiện tại cách Lâm An thành chúng ta chỉ hơn tám trăm dặm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đêm hôm nay sẽ đến Lâm An thành.”
“Ừ, bọn họ tới làm gì?” sắc mặt của Huyền đế vốn đã khó coi, lúc này lại bao phủ thêm tầng tầng mây đen, con ngươi sâu thẳm, tựa như giếng cổ, làm cho người ta nhìn không thấy đáy.
“Bẩm hoàng thượng, thần đã phái người tìm hiểu qua, lần này người của lục quốc tới, đều là đại thần thông minh cơ trí của các quốc gia, bọn họ dường như đều hướng về hoàng hậu mà đến.”
Lễ bộ Thượng thư lời nói vừa rơi xuống, gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lưu Tôn chợt lóe lên mũi nhọn rồi biến mất, chắc là lần trước người của lục quốc thấy được tài hoa kinh người của hoàng hậu, vì thế đã kinh động đến hoàng đế lục quốc, bây giờ một lần nữa lại phái sứ thần qua đây dò xét, xem hoàng hậu có lợi hại như lời đồn đãi hay không, thiên hạ bị phân làm bảy, cho tới nay đều hòa bình ở chung với nhau, tuy rằng mỗi một quốc gia đều muốn thống nhất lục quốc, nhưng cũng không lý do để hành động, nhưng bây giờ Dao nhi xuất hiện, chỉ sợ chính là lý do để bọn họ thực hiện âm mưu.
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt tựa như ánh sáng của viên thủy tinh đen, phát ra vầng sáng loá mắt, đã không còn lạnh lùng kêu ngạo như trước.
“Tốt, lễ bộ và cả tả tướng, còn có Tây Môn tướng quân cùng nhau thay trẫm ra khỏi thành nghênh tiếp quý khách, lần này hãy đem toàn bộ khách nhân an bài ở phía đông của Dịch cung đi, phái người của binh bộ cần phải bảo vệ tốt bọn họ”
“Dạ, hoàng thượng.” Lễ bộ Thượng thư lĩnh mệnh lui ra.
Mộ Dung Lưu Tôn cũng không còn cứng rắn lạnh lùng như trước, khuôn mặt đã trở nên nhu hoà, tuy rằng tức giận Sở Thiển Dực không ở trong cục mà mình thiết kế, nhưng hiện tại nội loạn đã trừ, binh quyền hết thảy đã quy về trong tay hắn, mà bên cạnh hắn có thêm Dao nhi thông minh cơ trí, có hắn và nàng, lo gì thiên hạ sẽ không thống nhất. (TT: haiz Ca vẫn chưa biết được Dao tỷ đang đau lòng, Ca thật vô tâm )
Hoàng đế cuồng ngạo cười rộ lên, chợt nhớ tới Sở Ngữ Yên ở lãnh cung, nữ nhân dường như cũng không hư hỏng như vậy, hơn nữa cũng không chiếu theo lời nói của Sở Thiển Dực mà làm, nên giờ này đã giảm đi rất nhiều phiền phức cho hắn, chứng tỏ trong lòng của nàng lương thiện trong sạch, hơn nữa cũng chủ động khuyên hữu tướng giao ra binh quyền, nếu như không phải Sở Thiển Dực giở trò trong đó, hữu tướng đã sớm giao binh quyền ra, đối với nữ nhân này cũng có ba phần tội nghiệp.
“A Cửu, phái tiểu thái giám đi đến lãnh cung tuyên chỉ, để cho quý phi nương nương trở về Vị Ương cung đi.”
“Dạ, hoàng thượng, ” thanh âm nhu nhuận của A Cửu vang lên, lĩnh mệnh chạy vội ra ngoài, phân phó tiểu thái giám đi tuyên chỉ.
Hoàng thượng ngồi trên cao đại điện, khuôn mặt phát sáng, đôi mắt như phóng ra các loại màu sắc chói mắt.
Hiện tại tất cả mọi sự đều viên mãn, hậu cung, triều đình…
Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao miễn cưỡng cử động thân thể híp mắt tựa trên nhuyễn trường kỷ rộng rãi, giống như một con mèo lười nhúc nhích, cả người cuộn lại ở phía trên, thỉnh thoảng há mồm ngáp một cái.
Mạc Sầu cùng Mai Tâm nhìn nhau, lo lắng hiện lên trong đáy mắt.
Mấy ngày nay chủ tử không biết bị làm sao, luôn luôn không muốn hoạt động, còn không quá thích ăn đồ, hơn nữa chỉ thích ngủ, chẳng lẽ sinh bệnh.
Hai người đi tới, Mạc Sầu cẩn thận tỉ mỉ sửa tấm chăn lông dày đắp trên người chủ tử, Mai Tâm thì đưa tay sờ sờ trán chủ tử, thân thiết mở miệng: “Nương nương, ngươi có điểm gì là lạ nha, hay cho người gọi một ngự y sang đây xem đi?”
“Có thể là trời lạnh, người thì có chút lười biếng, nói chung không muốn cử động.”
“Mai Tâm, đi, bảo tiểu thái giám qua đó tuyên một ngự y đến đây, ” Mạc Sầu vừa bảo Mai Tâm, thì người nằm ở trên nhuyễn trường kỷ mở mắt ra, có chút không vui: “Ta không có việc gì, các ngươi đừng khẩn trương.”,
“Không được, lần này nhất định phải mời ” Mạc Sầu cùng Mai Tâm trăm miệng một lời cự tuyệt, nói xong Mai Tâm đã bước ra ngoài phân phó tiểu thái giám truyền ngự y.
Ngoài cửa đại điện, Mạc Ưu đi tới, thân hình thon dài như ngọc mang theo mười phần kiêu ngạo, nhấc trường bào qua một bên, cung kính khom lưng: “Chủ tử, thuộc hạ nhận được tin tức, người Sở gia không có bị trảm, chỉ bị áp tải đến đại lao bộ binh, nghe nói là Sở đại công tử đã ngăn cản hành hình, hơn nữa còn nghe đồn đãi, nói Sở đại công tử nguyên lai không phải người Sở gia, mà là Vân Thương quốc tam hoàng tử.”
“Vân Thương quốc tam hoàng tử?”
Thanh Dao mở to mắt, dường như có điểm khó tin, không nghĩ tới Sở đại công tử sinh trưởng ở nơi này lại là tam hoàng tử Vân Thương quốc, như vậy là từ nhỏ hắn đã tiến vào Sở gia, trời ạ, cổ nhân tâm kế thật là ác độc, không chỉ chia rẽ cốt nhục thân tình của gia đình người ta, chỉ sợ đứa nhỏ năm ấy chắc khó trốn khỏi độc thủ.
“Đúng vậy, nương nương.”
“Đáng thương Sở gia, ” Thanh Dao thở dài, không nghĩ tới Sở gia lại vấp ngã lớn đến như vậy, bất quá cũng may Sở Thiển Dực kia rốt cuộc cũng có lương tâm, dù sao bọn họ có công ơn nuôi dưỡng hắn, nên cuối cùng vẫn ra mặt cứu bọn họ một mạng, như nếu không, chỉ sợ bảy tám chục người của Sở gia, một đừng hòng sống.
Đại điện an tĩnh lại, Mai Tâm từ bên ngoài dẫn ngự y đi vào.
Ngự y cung kính hành lễ với Thanh Dao, Thanh Dao gật đầu, thân thể cũng không có cử động, chỉ chậm rãi lười biếng mở miệng: “Tốt, nếu đã tới, liền xem một chút cho bản cung đi, gần đây hình như chỉ muốn ngủ, thân thể có điểm lạ, quan trọng nhất là dạ dày không muốn ăn cái gì cả.”
Lão ngự y nghe Thanh Dao nói bệnh trạng, không chỉ không sầu lo, mà đáy mắt dường như có chút cao hứng, bất quá cũng không dám nói cái gì, mà chỉ sờ soạng chòm râu một chút, chờ Mai Tâm đem đến một cái đệm ngồi xuống, mới cẩn thận tỉ mỉ vì hoàng hậu chẩn mạch, rất nhanh, trên mặt hắn liền lộ ra ý cười, bất quá vì bảo đảm không có gì bất ngờ xảy ra, lại xem một lần nữa, cuối cùng buông ra tay Thanh Dao ra, quỳ xuống trên mặt đất, liên thanh mở miệng: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, đây là hỉ mạch, nương nương đã mang long chủng, đứa nhỏ đã hơn một tháng, nương nương nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Lời nói của ngự y làm cho mọi người trong đại điện sợ ngây người, mặt Thanh Dao thoáng cái lạnh xuống, nàng đã chuẩn bị đi, bây giờ lại mang thai, đây thật là một việc ngoài ý muốn? Âm thầm phất phất tay: “Tốt, ngươi đi xuống đi, chuyện này không nên tiết lộ ra ngoài, bản cung sẽ tự mình nói với hoàng thượng.”
“Dạ, hoàng hậu nương nương.”
Ngự y cũng không có phát hiện hoàng hậu khác thường, chỉ cao hứng lui xuống.
Thanh Dao ngẩng đầu nhìn lướt qua đại điện, cũng may ở trong điện đều là người của nàng, chỉ có mấy người bọn hắn, thân thể nàng khẽ cử động, Mai Tâm nhanh nhẹn tiến lên giúp đỡ nàng tìm điểm tựa, ôn nhu nói: “Nương nương?”
“Các ngươi đều đi xuống đi, ta muốn suy nghĩ lại.”
Thanh Dao phất tay, hiện tại nàng muốn im lặng một mình, thảo nào mấy ngày gần đây không muốn ăn cơm, thân thể cũng lười vận động, nguyên lai là bản thân mình mang thai, tỉ mỉ tính lại, quả thật đã trễ mấy ngày, nàng vốn cũng không có để ý, không ngờ đúng là mang thai.
“Dạ, nương nương, ” ba người lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài.
Trong điện, Thanh Dao vẫn không nhúc nhích, sắc mặt lần lượt thay đổi, con ngươi âm u khó hiểu, nàng mang thai, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thực sự muốn dẫn đứa nhỏ rời khỏi, nhưng dù có như thế nào thì nàng cũng không làm được việc xoá bỏ đứa nhỏ, nếu như mang theo nó ly khai, liệu sau này hắn có oán trách nàng hay không? Bởi vì quyết định của bản thân, mà làm cho hắn vừa ra đã không có phụ thân, hay là nàng nên ở lại?
Nội tâm của Thanh Dao có hai đòn cân, trên dưới lắc lư, làm một mẫu thân, nàng có phải nên vì đứa nhỏ mà hy sinh một ít hay không, dù trong lòng hoàng đế có tính toán, nhưng còn miễn cưỡng nàng có thể chấp nhận, hoặc hoàng thượng tuy có tam cung Lục Viện, nhưng nàng có thể ngăn cản, không cho hắn nạp phi, thế nhưng nếu như nàng thực sự làm vậy, ngay cả tự tôn nàng cũng đánh mất luôn, lưỡng tình tương duyệt, là điều quan trọng nhất, ít nhất sẽ vì đối phương mà cam tâm tình nguyện nỗ lực, dù cho hôm nay nàng chịu bỏ ra, chẳng lẽ hắn thật sự có thể đáp lại sao?
Trong đại điện một tí âm hưởng cũng không có, lúc này, bên ngoài cửa điện thanh âm của thái giám nhu hòa vang lên: “Tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi, gác ở bên ngoài.”
“Dạ, hoàng thượng”, tiếng nói của tiểu thái giám nói thanh rơi, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy từ ngoài cửa đi vào là hoàng thượng, hắn một thân y phục màu vàng, trên người bao phủ áo choàng khổng tước, năm màu ánh sáng rực rỡ mặc vào người hắn càng đẹp đẽ quý giá bức người, vừa đi vào đại điện, A Cửu liền cung kính tiến lên cởi áo khoác cho hắn, hai tay cầm áo khoác kia thối lui ra ngoài cửa điện đứng hầu.
Hoàng thượng vẻ mặt đầy ý cười nhu hoà, như dòng nước đang chảy xuôi, Thanh Dao nhìn hắn đáy mắt trở nên nhu tình, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, khóe môi không tự chủ câu ra nụ cười.
“Ngươi đã đến rồi?”
“Ừ, Dao nhi hôm nay một thế nào? Lạnh không?” Hắn đi tới, rất tự nhiên đưa bàn tay to ra, đem bàn tay nhỏ bé của nàng để trong lòng tay của hắn, tay hắn không băng lãnh giống như trước, ngược lại rất ấm áp, nhanh chóng sưởi ấm cho đôi tay nhỏ bé của nàng, rất thân thiết, giờ khắc này đáy lòng nàng đang chảy xuôi một dòng nước, và nàng nghe được có giọng nói nhẹ nhàng phát ra, ở lại cùng hắn đi, hắn thật ra rất là yêu nàng. (TT: đúng vậy a)
“Bình thường, bất quá mấy ngày nay lúc nào cũng muốn ngủ.” Thanh Dao cười rộ lên, đã không còn lãnh đạm xa cách nữa, giống như đoá hoa nở rộ giữa ngày xuân, trên vầng trán đầy toan tính, suy đoán nếu như hắn biết nàng mang thai, có phải thật cao hứng hay không, không biết thái độ của người làm phụ sẽ thế nào?
“Dao nhi hôm nay hình như thật cao hứng, có gì vui phải không?” hoàng thượng sủng nịch trầm thấp hỏi, một tay lôi kéo tay nàng, còn tay kia thì vô cùng tự nhiên thân thiết giúp nàng vuốt mái tóc chảy xuôi xuống, động tác nhẹ nhàng nhu hòa, lại sâu sâu khắc vào trong lòng của nàng…
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu