Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Lão Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 296 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 17:03:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Rời Thành Về Phái
ũ Thiên liền gật đầu với Tống Tân, cùng lúc đó Phiêu Lăng gia chủ nhìn Tiểu Bạch mà bất đắc dĩ Túi Trữ Vật được nắm chặt trong tay lão đã nâng lên đưa cho Tiểu Bạch khiến mắt nó mở to mà giữ chặt bằng hai chân rồi bay tới trước mặt Vũ Thiên ngoác miệng cười nói trong sự kinh ngạc của năm người Tống Tân lại tiếp tục in trên mặt
- Thiên ca, đồ của huynh này!
Vũ Thiên cầm lấy rồi nhìn Túi Trữ Vật, hắn nghĩ một chút rồi lại vỗ đầu nhìn Phiêu Vân Lan rồi lại nhận thấy nơi thành này đã không cần ở lại nữa, ánh mắt hắn liền chuyển hướng đến Phiêu Lăng gia chủ mà vẻ mặt lạnh tanh tay phải đã nắm giữ Nghịch Thiên Tuyền Thủy mà đưa cho Tiểu Bạch
- Đây là thứ ba người cần!
Phiêu Lăng gia chủ mắt mở to nhìn Nghịch Thiên Tuyền Thủy đang được Tiểu Bạch giữ chặt thứ mà lão cần thứ mà lão muốn lấy nhất, Vũ Thiên lại nhìn Tiểu Bạch mà hướng ánh mắt nó tới Phiêu Vân Lan:
- Ta dùng thứ này để đổi lấy cỗ xe mamút thú không biết ý ba người thế nào, Tiểu Bạch đưa Nghịch Thiên Tuyền Thủy cho Vân Lan!
“Vũ Thiên, huynh”
Phiêu Vân Lan thấy trong cổ họng mình đã đắng đắng mà không thể thốt thêm lời nào chỉ nhìn Tiểu Bạch đã bay tới trước mặt nàng nhưng trong vẻ mặt nhăn cùng ánh mắt lẫn giọng nói không đành lòng của nó “đại nhộng tỷ, Thiên ca của đệ cho tỷ cái thứ nước này”
Phiêu Hải Liêm sắc mặt đã trở nên khó coi định lên tiếng từ chối nhưng đã bị Phiêu Lăng gia chủ chặn lại mà hét rất to có vẻ lão đang rất mừng với vật trao đổi của Vũ Thiên đã nói ra
- Được, chúng ta đồng ý!
Dứt lời liền hướng về một tên lính đang canh giữ lối vào ngục tù mà nói nhanh “ngươi tới trại xe dắt tới đây một cỗ xe mamút thú, đi nhanh”
Vũ Thiên nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Phiêu Lăng gia chủ nhưng cũng không nói thêm gì chỉ là trong đầu hắn rất nhanh lướt qua cái gì đó mà hướng Phiêu Hải Liêm “Liêm thúc người nên kêu hắn lấy cho ta cỗ xe mamút thú đã trở chúng ta tới Bảo Cẩm Đường đó”
Phiêu Hải Liêm nghe Vũ Thiên nói vậy chỉ gật đầu trong lòng thở ngắn rồi đích thân lão hướng tên lính vừa rời đi mà đi theo chỉ là Tiểu Bạch lại bay theo lão
Vũ Thiên cũng không ngăn cản nó mà nhìn Phiêu Vân Lan tay đang nắm chặt lấy Nghịch Thiên Tuyền Thủy mà gật đầu rồi lại nhìn Phiêu Lăng gia chủ mà nói, nhưng nói đúng hơn là hắn đang thuật lại những gì mà Tiên Đông râu bạc đã từng nói về Nghịch Thiên Tuyền Thủy này
Còn năm người Tống Tân cùng nhìn về Nghịch Thiên Tuyền Thủy trên tay Phiêu Vân Lan mà chẳng biết nó là cái gì
Vũ Thiên dứt lời thì cũng là lúc Phiêu Hải Liêm đã dẫn tới một cỗ xe mamút thú tới trước mặt tám người, trên đầu mamút thú Tiểu Bạch đang ngồi trễm trệ trên nhưng sắc mặt Phiêu Hải Liêm lúc này thì đang vàng đỏ liên tục không biết giữa lão và Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện gì
Vũ Thiên lại nhìn Tiểu Bạch mà hỏi “Tiểu Bạch có phải là nó không” Tiểu Bạch nhìn hắn gật gù đầu xác nhận, Vũ Thiên lại nhìn hướng năm người Tống Tân mà gật đầu rồi đi tới cỗ xe mamút thú mà tiến vào trong
Phiêu Vân Lan nhìn Nghịch Thiên Tuyền Thủy đã ngừng trước mặt mình mà vẻ mặt trở nên ngơ ngác không biết nên nói gì ngoài im lặng trong lòng nhưng rồi nàng lại nắm chặt lấy nó trong tay
Năm người Tống Tân lại nhìn Vũ Thiên đã tiến vào trong cỗ xe mà ngẩn ngơ thực sự chẳng hiểu hắn và đám Phiêu gia này xảy ra chuyện gì nhưng Tống Tân rất nhanh đã đoán được chút ít rồi lại nhìn Phiêu Lăng gia chủ mặt mày đang chuyển sắc liên tục nói nhanh “Phiêu Lăng gia chủ chúng ta cũng không làm phiền các vị” rồi quay sang tam nữ cùng Hoàng Phong đứng cạnh mà nói nhanh “chúng ta cũng nên rời đi”
Phiêu Vân Lan nhìn Vũ Thiên đã ở trong cỗ xe rồi đến lượt năm người Tống Tân tiến lên nhưng Tống Tân lại ngồi ngoài làm phu xe diều khiển cỗ xe ma mút thú rời khỏi Phiêu gia mà sắc mặt nàng đã nhợt nhạt đôi mắt đã trở nên u buồn mà hiện rõ khiến nàng đứng đó nhìn theo cỗ xe đã dần khuất mà trở nên thất vọng cùng mất mát trong lòng
- Đại nhộng tỷ bảo trọng, tỷ nhớ đừng dùng cái thứ nước đó nó rất là nguy hiểm!
Cỗ xe mamút thú đã đần khuất sau những lùm cây cao ngọn cỏ hay là những tòa kiến trúc cao của Phiêu gia đã che khuất nhưng giọng của Tiểu Bạch đã vang lên rất to dường như đã được nó vận nguyên lực mà hét cho nên dù từ ra nhưng giọng nó vẫn vọng vào tai Phiêu Vân Lan khiến nàng giật mình mà nước mắt đang được kìm chế đã dàn giụa tuôn ra khiến nàng phải lấy tay quét mắt mà nắm chặt lấy Nghịch Thiên Tuyền Thủy trong tay mà lững thững bước đi rời khỏi nơi ngục tù này
Phiêu Hải Liêm nhìn cỗ xe mamút thú chở sáu người cùng Tiểu Bạch đã khuất trong bạt ngàn kiến trúc của Phiêu gia mà thở hắc một hơi rồi lắc đầu nhìn Phiêu Vân Lan nước mắt dàn giụa lăn dài trên đôi gò má đang lững thững bước đi “Vân Lan, con không sao chứ”
Nhưng Phiêu Vân Lan lại không trả lời lão mà vừa bước đi vừa lẩm bẩm một mình
“Sao ta lại rơi nước mắt chứ nhưng ta vẫn không thể kiềm được nước mắt vẫn đang rơi”
“Nghịch Thiên Tuyền Thủy sao, cái chết sao, là tu nguyên giả sao, dân giả sao, ta đã không thể nào gặp lại huynh ấy, ta và huynh ấy có thể gặp lại nhau nữa không, có thể không nhưng nếu gặp lại thì sẽ thế nào, thì thế nào, ta và hắn vốn dĩ chẳng là gì của nhau”
Nàng không hiểu vì sao mình đau, vì sao nước mắt mình lại rơi, vì sao hình ảnh Vũ Thiên rời đi vẫn in sâu trong lòng nàng, vì sao câu nói của Tiểu Bạch lại khiến nàng bật khóc, nhưng nàng biết lúc này trong lòng nàng chỉ tồn tại hai chữ “vì sao” mặc dù những gì nàng nói ra lại không hề có hai chữ “vì sao”
Phiêu Vân Lan đã mất hút ở những gốc cây to được trồng trong Phiêu gia cùng với Nghịch Thiên Tuyền Thủy đã nắm chặt trong tay, “Vân Lan, con định dùng Nghịch Thiên Tuyền Thủy thật sao” giọng khuyên nhủ của Phiêu Hải Liêm đứng khựng nơi đó cùng Phiêu Lăng gia chủ đã vang lên “Nghịch Thiên Tuyền nó lại tàn độc với chúng ta như vậy sao”
Sắc trời dần tối, nơi cửa tây Thành Vị Thanh từ trong thành một cỗ xe mamút thú dần dần tiến ra phía ngoài thành vốn đã vắng lặn dòng người tiến vào trong thành
Từ trong cỗ xe đã vang lên một tiếng nói có vẻ hơi khó chịu của Hoàng Phong “Tuyết muội, muội mua nhiều đồ lặt vặt như thế này ta và Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch biết lấy chỗ đâu mà ngồi chứ”
Nghệ Tuyết giọng hổ báo đã đáp trả ngay “lâu lắm mới có dịp tới cái thành này tất nhiên phải mua thật nhiều rồi với lại ta không nghĩ là ở thành này mọi thứ đều lạ không giống như môn phái chúng ta mọi thứ đều cổ mà cũ kỹ”
- Được rồi, hai người cùng tiến ra ngoài đi, để tam nữ chúng ta còn đánh một giấc khi nào tới môn phái thì gọi tam nữ chúng ta!
Phù Hiểu đã tiếp lời Nghệ Tuyết mà hét đánh đuổi Vũ Thiên cùng Hoàng Phong ra khỏi cỗ xe, Tống Tân phía ngoài đang điều khiển mamút thú chỉ lắc đầu không xen vào từ cánh cửa hai bên đã mở ra Hoàng Phong cùng Vũ Thiên đã tiến ra dưới chân hai người còn có Tiểu Bạch vẻ mặt đang thất thiểu
Hoàng Phong nhìn quanh con đường vắng lặng mà hắn đã cùng Phù Hiểu, Nghệ Tuyết theo tên Phiêu Hàm ngũ thiếu gia tiến vào thành nhưng lúc này lại đang rời thành quay lại môn phái, hai bên ngập trong rừng cây âm u mà ngáp dài rồi hướng Tống Tân đang điều khiển mamút thú nói:
- Tống Tân sư huynh, mấy cửa hàng lúc nãy chúng ta ngừng lại xem là của Thanh Phong Phái sao!
Tống Tân chỉ gật đầu không nói gì thêm nhưng Hoàng Phong lại tiếp lời:
- Đệ đánh một giấc trên nóc cỗ xe khi nào huynh thấy mắt mở hết nổi thì gọi đệ thay phiên, Vũ Thiên đệ leo lên lưng mamút thú mà nằm còn Tiểu Bạch chắc nó đang ấm áp trong vòng tay của tam nữ ấy!
Hoàng Phong ngừng chút rồi hướng Vũ Thiên đứng cạnh nói mà không hề biết Tiểu Bạch đang ngồi bệt giữa hai người
Khi hắn dứt lời thì Tiểu Bạch giọng ảo não “Hoàng Phong ca, đệ ở đây sao huynh lại dán cho đệ cái mác háo sắc chứ” Hoàng Phong ngẩn ra nhìn Tiểu Bạch dưới chân mình, nó cũng đang ngẩn đầu nhìn hắn cùng Vũ Thiên mà cười rồi lai bay thẳng sượt qua lưng mamút thú mà yên vị trên hai cái ngà cong của mamút thú mà vắt vẻo bốn chân, hai chân trước cùng hai chân sau đều để kê lên hai cái ngà của mamút thú mà mắt liêm diêm không để ý tới ba người đang nhìn nó trợn mắt
Hoàng Phong lắc đầu ngáp dài nhưng lại không nói tiếp mà liền nhảy phóc lên phía trên cỗ xe yên vị trên đó nằm cong lưng vừa đủ với tấm thân to lớn của hắn, Vũ Thiên lại tiến lên tấm lưng dày của mamút thú chỉ là nó không được bằng phẳng cho lắm nhưng cũng không ảnh hưởng cho lắm vì hắn dùng nguyên lực để nằm vững trên lưng nó mắt nhìn bầu trời
Tiểu Bạch vừa đun đưa lại lên tiếng gọi Vũ Thiên “Thiên ca, mamút thú nó nói từ nay nó sẽ thuộc về huynh, tùy Thiên ca sẽ thịt nó, nhưng mà huynh phải vỗ béo nó đã giống như huynh đang vỗ béo đệ này”
Vũ Thiên ngẩn ra, ngước đầu lên mà hướng Tiểu Bạch mắt nhìn ngược nhìn nó đang chu miệng phì phò có vẻ rất đắc ý với câu vừa nói với hắn lắc đầu không nói gì vì hắn cũng biết chắc câu nói đó là của nó mà không phải là của mamút thú đang nói với hắn
- Cái cổng thành này có vẻ nhỏ nhỉ, mà Vũ Thiên đệ lấy đâu nhiều nguyên thạch như vậy!
“Toan lão đầu cổng thành này thật rộng a”
Hoàng Phong nằm trên mắt nhìn hướng cổng thành đã nhỏ dần mà nói nhỏ nhưng nó lọt vào tai Vũ Thiên lại rất to, khiến như khựng lại mà mắt nhìn bầu trời đã trợn trừng tự nói trong lòng “giọng của ai lại vọng vào trong đầu ta chứ, hay là giọng của ta, nhưng sao lại là giọng một đứa trẻ”
Vũ Thiên mắt liêm diêm mà quên đi câu nói lúc nãy và cũng không hề trả lời Hoàng Phong và Hoàng Phong cũng không hề hỏi tiếp, có vẻ như chính Vũ Thiên đang đánh mất đi một cái gì đó mà chính hắn cũng không nhận ra
Chỉ còn Tống Tân mắt mở to điều khiển mamút thú đang nhấc từng bước to lớn tiến mà quay về môn phái, Hoàng Phong đã ngủ khò ở trên cỗ xe từ lúc nào, tam nữ phía trong cỗ xe cũng im lặng mà không hề nghe thấy tiếng động gì, Tiểu Bạch và Vũ Thiên lại đang hành hạ ngà và thân của mamút thú
Con đường mà bọn họ quay lại môn phái cũng đã yên mà vắng lặng, chỉ còn âm thanh của những cành cây hai bên đường đang đun đưa va vào nhau do những cơn gió thổi nhẹ qua tạo ra
Thiên Thiên - Lão Thiên