A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Qua Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1230 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 822 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:06:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1071: Quốc Tường Thụy Phân Tích.
ế Đỉnh Thịnh phiền muộn nói ra, Phương Chấn Bang bí thư xuyên thấu qua mấy tầng quan hệ, ẩn ẩn truyền tin tức ra bên ngoài, Tần Mục bây giờ đang ở trong cục hưu trí tu thân dưỡng tính, đó là do tổ chức an bài, đang định điều chỉnh cho Tần Mục vị trí lớn hơn. Loại cách nói này là giọng quan, lời ngầm chính là Phương bí thư chuẩn bị dùng lại Tần Mục, những kẻ lòng dạ hẹp hòi đừng có lấy chuyện Tần Mục ra chơi nữa. Kế Đỉnh Thịnh mấy lần ngáng chân Tần Mục, Tần Mục hiện tại chức vụ là phó cục trưởng, nếu như an bài vị trí quan trọng hơn, Vậy tối thiểu nhất cũng là cấp phó cục, cấp bậc hành chính tăng lên, khi đó hắn có thực lực khiêu chiến Kế Đỉnh Thịnh rồi. Kế Đỉnh Thịnh sao có thể không nóng nảy? Đường ban đêm đi lại nhiều, sớm muộn cũng gặp quỷ. Lúc trước xemthấy Tần Mục chính là vật hi sinh nên đánh áp, ai biết Phương bí thư chơi chiêu minh tu sạn đạo hoạt động ngầm chứ, hấp dẫn ánh mắt không ít người khuyển trách Tần Mục, hắn cũng mượn chuyện này bứng gốc cây rụng tiền của Quốc Thụy Tường là Ngôn Thừa Binh chứ/
- Không ổn? Không ổn còn có thể làm được cái gì đây?
Quốc Thụy Tường vui vẻ càng thêm sâu:
- Anh đấy, theo tôi thời gian dài như vậy, một chút tiến bộ cũng không có. Nhìn vấn đề không nên để tâm vào chuyện vụn vặt, đứng trên cao phải nhìn xa.
Trong đầu Kế Đỉnh Thịnh suy nghĩ nhiều, buồn bực uống rượu, gấp con tôm to và nói:
- Ngài cũng biết, tôi chỉ có chút tiêu chuẩn văn hóa như vậy, ngài bảo tôi từ trên cao nhìn xuống chỗ thấp, tôi nào có tầm mắt tốt như vậy.
Quốc Thụy Tường cười mắng:
- Không có ánh mắt tốt thì tâng bốc là đủ.
Nói xong hắn cầm đũa gắp rau lên, chậm rãi nói ra:
- Chúng ta không thể nhìn tổn thất bao nhiêu lợi ích, phải nhìn qua đại cục. Tôi phân tích cho anh một chút, anh cũng học tập một chút.
Kế Đỉnh Thịnh cười đùa tí tửng nói:
- Được, tôi cũng học ngài.
Quốc Thụy Tường vừa cười mắng một câu, bắt đầu phân tích cho Kế Đỉnh Thịnh nghe:
- Chúng ta nhìn xem ah, Tần Mục lúc mới tới thì Tần Mục bắt Phương Tù đi, vạch trần chuyện Phổ Thượng. Tất cả mọi người nói Tần Mục người này lợi hại, nhưng mà mọi người không có chút ý tới làm như vậy chính là tát vào mặt Phương bí thư một cái. Nghĩ lại Phương bí thư hơn hai năm không có mời được lão gia tử của hắn đi, Tần Mục vừa mới tới đã giải quyết được chuyện này, điều này nói rõ vấn đề gì, tôi không nói anh cũng biết.
Kế Đỉnh Thịnh gật gật đầu, mang theo giọng điệu nghi hoặc hỏi:
- Công cao chấn chủ?
Quốc Thụy Tường cười lên ha hả, nói ra:
- Không nghĩ tới ah, anh bây giờ còn biết dành thành ngữ. Nhưng mà ai là chủ ai là thần, hiện tại còn không rõ ràng lắm.
Sắc mặt Kế Đỉnh Thịnh biến hóa, duỗi ngón tay chỉ vào phương bắc ra hiệu, nhỏ giọng hỏi:
- Ngài là nói bên kia?
Quốc Thụy Tường gật gật đầu, nhỏ giọng nói ra:
- Tần Mục ở bên đó có chút tên tuổi, cũng không biết trận chiến của ai, nhưng mà nghe nói rất cứng.
Hắn đưa tay lên mũi vuốt nhẹ, giống như mang theo hương vị khác thường. Kỳ thật người lăn lộn trên quan trường lâu cũng biết, cho dù ở kinh thành có người, đến địa phương cũng phải chú ý ảnh hưởng, sĩ diện lót trong chăn cũng không ngại, nếu cho rắn rít địa phương nhìn thấy thì chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, người khác tập thể nhằm vào ngươi, ngươi cũng không nói được cái gì.
Kế Đỉnh Thịnh nghe Quốc Thụy Tường lộ ra tin tức như vậy, cổ co lại, cười nói:
- Xem ra tâm cao khí ngạo ah.
Quốc Thụy Tường khẽ động khóe miệng, cười miệt thị, hắn trầm ngâm một lát, tiếp tục nói:
- Tần Mục nhìn thì giải quyết nan đề cho Phương Chấn Bang, nhưng đây là nhúng tay vào chuyện gia đình của lãnh đạo. Tôi đoán chừng Tần Mục đây là bị bức không có cách nào, nếu không cũng không tìm Phương Tù làm điểm đột phá. Hắn hoặc là ở Phổ Thượng ăn buồn bực ngủ ba năm, hoặc là muốn đắc tội Phương Chấn Bang, tôi thấy Tần Mục này mang theo quân lệnh trạng đi tới đây.
Kế Đỉnh Thịnh lại cười toe toét, hắn nói ra những lời này xong. Quốc Thụy Tường cũng không tiếp tục xoắn xuýt trên phương diện này nữa, quay đầu lại phân tích tâm lý Phương Chấn Bang:
- Phương Chấn Bang người này tôi biết rõ, quá mức cẩn thận, cũng quá mức cẩn thận từng li từng tí, cũng không phải vấn đề tuổi của hắn hay là tính cách sớm như vậy. Nếu như Tần Mục trong tay tôi, tôi sẽ cho hắn đi làm, so với Ngôn Thừa Binh còn dùng tốt hơn, đây là điểm tôi cần. Tôi mặc kệ trước đó anh làm thế nào, cũng không quản khỉ gió bọn họ nhét vào trong túi bao nhiêu, nhưng mà tôi nói thật, tôi muốn chính là chiến tích. Có chiến tích thì sợ cái gì sao?
Đây chính là lời chí thân với Kế Đỉnh Thịnh, những người khác Quốc Thụy Tường chỉ nói hai câu là cho qua, làm sao có thời giờ phân tích cho người khác chứ?
Con mắt Kế Đỉnh Thịnh tỏa sáng, không ngừng gật đầu, sau đó làm bộ dáng đệ tử học hỏi.
Quốc Thụy Tường lúc này cầm chén rượu lên, Kế Đỉnh Thịnh vội vàng rót đầy vào. Quốc Thụy Tường gật gật đầu, cười nói:
- Cho nên ah, Phương Chấn Bang thái độ đối đãi Tần Mục phi thường, cũng muốn dùng Tần Mục, lại không muốn dùng kẻ lỗ mãng, nhìn qua thủ pháp thao tác lúc trước, đây chẳng phải kẻ đần sao?
Kế Đỉnh Thịnh nghe Quốc Thụy Tường nói câu này thì phát mộng, con mắt nhìn thẳng vào Quốc Thụy Tường.
Quốc Thụy Tường nghĩ cái gì, ngược lại không hề nói hết, cười nói:
- Chuyện trước kia đã qua, chúng ta đừng nói. Theo tôi thấy Tần Mục năm trước là bị đày tới, nhưng từ khi Tần Mục đến đây, Phương Chấn Bang đã kiếm hai ba chỗ tốt, trong tỉnh ủy cũng nhìn hắn ấn tượng tốt. Hắn mang trên mặt vui vẻ rõ ràng:
- Nếu là Phương Chấn Bang đi, ai có khả năng ngồi vào vị trí của hắn nhất đây?
Kế Đỉnh Thịnh hoàn toàn bị quấn vào, hắn nhanh chóng vỗ mông ngựa, nói:
- Có thể là người nào khác chứ? Hắn ta không đi thì luận tuổi và tài cán, ngài áp hắn một đầu, cho dù hắn đi thì Quảng Châu này ai có thể tạc cánh?
Nói lời này rất xuôi tai, Quốc Thụy Tường không tự chủ được vui vẻ lên, nói:
- Phương Chấn Bang người này dùng người nhưng không cho người ta chỗ tốt, Tần Mục người này ngàn vạn đừng thăng lên, nếu như có thực lực nhất định, chỉ sợ sẽ báo thù đấy. Tôi nói lời này trước, Tần Mục chính là con sói nhỏ, ai đối tốt và không tốt với hắn, trong lòng của hắn nhớ kỹ đấy.
Nói đến đây Quốc Thụy Tường giống như cười mà không cười nhìn qua Kế Đỉnh Thịnh.
Kế Đỉnh Thịnh giật mình, Quốc Thụy Tường nói lời này rõ ràng lắm rồi. Trên quan trường Quảng Châu ai mà không biết Kế Đỉnh Thịnh cùng Tần Mục có mâu thuẫn, mấy lần ngáng chân Tần Mục, Quốc Thụy Tường hiện tại nói ra là có dụng ý gì?
- Ý của ngài là, Phương bí thư lần này phải đi thật sao?
Kế Đỉnh Thịnh đổi giọng hỏi.
Quốc Thụy Tường thở dài, âm thanh có chút thất lạc nói ra:
- Đấu với Phương lão đầu hơn mười năm, bây giờ đột nhiên thay người, trên thường ủy không có đối thủ, quá khó khăn.
Trên mặt Kế Đỉnh Thịnh cười như nở hoa, vui thích nói ra:
- Nếu ngài làm bí thư, vị trí của tôi cũng nên thay đổi chứ?
- Hồ đồ!
Quốc Thụy Tường nghiêm sắc mặt, dạy dỗ:
- Làm quan phải hiểu mình nặng bao nhiêu cân. Anh và đám thương nhân kia miệng lưỡi trơn tru, chơi trong cục chiêu thương là đủ rồi, đó là là lợi ích thật. Chỉ cần có tiền thì chẳng phải tốt hơn người ta sao, có thể đổi cương vị thì người như anh có thể đi được xa?
Kế Đỉnh Thịnh vội vàng gắp con tôm đã lột vỏ cho Quốc Thụy Tường, cười mỉa nói:
- Tôi nói đúng, người khác muốn thay vị trí của tôi, tôi còn không nỡ đấy.
Quốc Thụy Tường cười lên ha hả, giáo dục:
- Hiểu được là tốt rồi. Còn nữa, hôm nay tôi nói với anh chuyện của Tần Mục, biết nên đối xử với hắn như thế nào chứ?
Trên mặt Kế Đỉnh Thịnh sầu khổ, tâm không cam lòng nói:
- Ngài ý tứ, tôi còn phải đi đút lót cho hắn?
Quốc Thụy Tường cười nói:
- Muốn làm lãnh đạo, lại không muốn làm gì là không được, cũng có thể không hiểu chuyện, nhưng nhất định phải biết dùng người. Năng lực của Tần Mục này vẫn có, tính sói cũng có, chỉ cần chúng ta cho hắn ăn no bụng, hắn còn không ngoan ngoãn giữ nhà ình sao?
Giọng của hắn biến thành lạnh lùng, nói:
- Anh phải nhìn giúp tôi, rốt cuộc hắn ăn thế nào mới no, cũng không thể cái gì cũng cho ăn.
Nói xong ánh mắt nhìn qua Kế Đỉnh Thịnh.
Cái nhìn này Kế Đỉnh Thịnh xem như hiểu, Quốc Thụy Tường chỉ sợ đã sớm vừa ý Tần Mục rồi. Ngôn Thừa Binh gặp chuyện không may, giống như cũng không có Tần Mục tham gia vào trong đó nhưng hắn đã nhúng tay vào rồi, vừa nghĩ thế thì không được tự nhiên. Quốc Thụy Tường và Kế Đỉnh Thịnh đã nói qua hai ba lần, cảm giác, cảm thấy bên trong hình như sai cái gì đó, nhưng vẫn không có sờ thấu, hiện tại xem ra Tần Mục đã sắm vai nhân vật thần bí phía sau màn, rốt cuộc có nhúng tay bao nhiêu thì cần phải đi kiểm tra.
Nếu không có Tần Mục làm việc, Phương Chấn Bang cũng không thể sau khi cầm Ngôn Thừa Binh lại thả tiếng gió sẽ dùng Tần Mục, chuyện này về tình về lý không hợp. Quốc Thụy Tường nghĩ một chút, Phương Chấn Bang lần này tiến vào tỉnh ủy làm phó chủ tịch là phi thường lớn, nếu như không thể trước khi Phương Chấn Bang nhậm chức lại cho rơi đài, Quốc Thụy Tường không quan tâm tới hòa bình quá độ.
Hắn hiện tại đang suy nghĩ là đứng trên lập trường của bí thư thị ủy, cho nên hắn không cho phép cấp dưới của mình còn nắm giữ chi tiết không nên tồn tại, bởi vì phi thường nguy hiểm.
Kế Đỉnh Thịnh bưng chén rượu lên, bắt đầu cân nhắc trong lòng, làm như thế nào mới kéo gần quan hệ với Tần Mục.
Thanh Quan Thanh Quan - Qua Nhân