Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Qua Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1230 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 822 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:06:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 715: Điểm Mấu Chốt. (1)
ạ Chân hoàn toàn là một cơ hội, cho dù hắn chỉ là phó bộ trưởng bộ tin tức, nhưng Tần Mục lại biết tương lai tin tức là ngành nắm quyền lớn trong tay, hôm nay đã lộ ra mánh khóe rồi.
Tâm tư của Tần Mục mấy người trẻ tuổi đương nhiên không nắm được, bọn họ đang hưng phấn trong giai đoạn cất bước. Nhiều năm sau một nam sinh trong đó trong buổi hợp hàng năm của tập đoàn nói với cấp dưới thế này:
- Đã từng có người hỏi chúng tôi ba vấn đề, hiện tại tôi muốn hỏi các bạn một chút. Mục đích cuối cùng của các bạn là gì, phương hướng chủ công của các bạn là gì, định vị mình ở nơi nào? Tìm đúng mấu chốt của ba vấn đề này, vậy bạn sẽ biết rõ ý nghĩa cả đời của mình ở đâu.
Mà hai nam sinh kia thời điểm các nàng kết hôn sinh con thì từ nhỏ đã bồi dưỡng năng lực suy nghĩ cho con, thời điểm nửa điêm tỉnh giấc đứng bên cửa sổ suy nghĩ nhiều, có người cho ra ba vấn đề giúp mộng tưởng của nàng cất cánh.
Tất cả chỉ là nói sau, đương nhiên Tần Mục không biết được. Hắn giờ phút này mỉm cười đi vào khách sạn Lệ Tinh, Thạch Trường Nhạc dẫn dắt đi vào gian phòng khách quý.
Dương Ngọc Điền ngồi ở trên ghế sa *** nhìn qua Thạch Trường Nhạc cùng Tần Mục đi tới, nhưng mà không nhúc nhích chờ Thạch Trường Nhạc giới thiệu.
Hai người lần đầu gặp mặt đã giương cung bạt kiếm, Thạch Trường Nhạc mồ hôi chán chảy ròng.
Tần Mục biết rõ trong kiếp sống chính trị của mình, chỉ sợ người này đã thành địch nhân, ý niệm của hắn hơi động đã suy đoán ra thân phận của Dương Ngọc Điền, đã nói rõ hắn thật sự tức giận lắm rồi, Tần Mục tự nhiên cũng không cam chịu yếu thế.
Tần hệ Dương hệ, mình là nhân vật lĩnh quân của đời thứ ba, thời điểm đối mặt địch nhân lần đầu tiên gặp mặt ánh mắt đầy chiến ý. Chuyện này làm khó Thạch Trường Nhạc, Dương Ngọc Điền không đứng lên thì hắn giới thiệu cũng rất khó xử. Trước giới thiệu Dương Ngọc Điền thì hắn phóng thấp nửa tư thái, Tần Mục khẳng định trên mặt khó coi, nếu như giới thiệu Tần Mục trước thì rắn rít địa phương Dương Ngọc Điền tự nhiên càng thêm đen mặt, huống chi đây là phó bí thư thị ủy, về sau náo lớn thì không tốt.
Đứng thành hàng, nói thì rất nhẹ nhàng, đánh bạc cũng khác nhau, một bước thiên đường một bước địa ngục ah.
Tần Mục biết rõ Thạch Trường Nhạc khó xử, cười nói:
- Thạch cục trưởng, không giới thiệu một chút sao?
Một câu liền giải cứu Thạch Trường Nhạc đang xoắn xuýt, hắn hạ thấp tư thái chỉ choThạch Trường Nhạc nhất lý do an tâm, cũng không phải khí thế hư, vừa nói như vậy tình huống trước mắt lại lộ ra Dương Ngọc Điền cao hơn một bậc.
Con mắt Dương Ngọc Điền hơi híp lại, cũng không đợi Thạch Trường Nhạc nói chuyện, đứng lên mỉm cười vươn tay, nói:
- Tần chủ nhiệm anh khỏe chứ, Dương Ngọc Điền.
Chỉ dùng một chiêu đã chuyển biến hoàn cảnh đối chọi gay gắt, Dương Ngọc Điền tâm tính biến hóa thật nhanh, cũng phi thường kịp thời. Tần Mục vừa chiếm chút ưu thế biến mất trong vô hình. Tần Mục cũng đưa tay ra, cười nói:
- Dương phó bí thư tuổi trẻ tài cao, đã sớm muốn gặp mặt, anh khỏe.
Thạch Trường Nhạc lúc này nghe xong trên trán đổ mồ hôi, hai người gặp mặt chỉ sợ không tới năm phút, tới tới lui lui đã giao thủ ba hiệp, mỗi một câu đều đại biểu ột hàm nghĩa, ưu thế hoàn cảnh tốt xấu biến hóa, mặc dù hắn hiện tại làm quan hơn hai mươi năm cũng phải bội phục thủ đoạn của hai người trẻ tuổi này.
Hai người tay bắt tay và lực đạo truyền ra, song phương đang suy tính đối phương là kình địch của mình. Tuy hiện tại hai người đang thủ, nguyên nhân là bởi vì tổ hiệp tra đang ra mặt, nhưng tiếp qua hai mươi năm, thậm chí không cần hai mươi năm, hai người sẽ có xung đột trên lợi ích.
Hai người xả giao xong, Dương Ngọc Điền cười nói:
- Tần chủ nhiệm ở xa tới Giang Bắc, nếu không Ngọc Điền có công vụ thì sớm tới bái phỏng.
Những lời này có dao, âm thầm châm chọc Tần Mục đặt công sự qua một bên, chuyên môn chạy thẳng tới Giang Bắc bên này chọc người.
Tần Mục vẻ mặt ôn hoà, nhìn Dương Ngọc Điền nói:
- Đương nhiên là phải dùng công vụ làm chủ rồi, tôi đúng là muốn nhìn một chút không cần gây chiến.
Tần Mục cũng không phải quả hồng mềm, nếu Dương Ngọc Điền trào phúng hắn tranh đoạt quyền thế, hắn tự nhiên phản phúng Dương Ngọc Điền, bản thân mình đi tới nơi này để bắt sâu mọt, nếu gây chiến còn không bằng trực tiếp đi lên tỉnh đi, cũng có trào phúng Dương gia tại Giang Bắc kinh doanh quên bản chức của quan viên là cái gì.
Giao phong này khí thế của hai người chính thịnh. Nhưng Tần Mục có thân phận tổ hiệp tra cho nên Dương Ngọc Điền chỉ có thể hạ thái độ mà thôi, hắn không có khả năng dập nồi dìm thuyền làm ầm ĩ với Tần Mục, quay đầu nhìn Thạch Trường Nhạc nói ra:
- Thạch cục trưởng, còn có khách nhân khác không?
Thạch Trường Nhạc cười khan nói:
- Vốn mời Từ bí thư cùng Phó bí thư, nhưng bọn họ đang bàn chuyện kiến thiết công trình thủy lợi với đại biểu Australia cho nên không thể thoát thân được.
Tần Mục cười nói:
- Đầu tư là đại sự, Thạch cục trưởng hôm nay làm đúng rồi.
Thạch Trường Nhạc vội vàng cười nói:
- Có lẽ, có lẽ, hai vị ngồi trước, tôi đi bảo mang đồ ăn lên.
Làm cục trưởng công an thành phố nói ra đúng là rất có ý tứ. Khách sạn Lệ Tinh vốn an bài mấy nhân viên, toàn bộ hầu hạ đều bị Thạch Trường Nhạc cự tuyệt. Ai biết Tần Mục cùng Dương Ngọc Điền chạm mặt sẽ có bão tố gì, loại tranh đấu cấp thành phố này không nên cho người khác thấy.
Huống chi Thạch Trường Nhạc còn thừa dịp này né tránh khí áp cao, vừa rồi hai người giao phong cơ hồ khiến Thạch Trường Nhạc không có khả năng thở nổi.
Thạch Trường Nhạc sau khi ra ngoài Tần Mục cùng Dương Ngọc Điền liền đều ngồi vào ghế. Tần Mục không có ngồi ở chủ vị, mà là ngồi ở vị trí bên trái. Dương Ngọc Điền trong nội tâm buông lỏng, ngồi ở bên phải chủ vị.
Chủ vị không có người ngồi, điều này nói rõ Tần Mục không muốn thái độ quá mức hùng hổ dọa người, chuẩn bị biến thành mục tiêu cuối cùng. Mà Trung Quốc có truyền thống "Bên trái là cao", nhưng Tần Mục dù sao cũng là tổ trưởng tổ hiệp tra, quan cao hơn một cấp, trên lý luận cho dù bí thư Tỉnh ủy hắn cũng dám tra, điều kiện tiên quyết là Tần Mục không muốn tiền đồ trên người.
Dương Ngọc Điền nhìn Tần Mục ngồi thì thả lỏng trong lòng, tự nhiên ngồi vào bên phải, trong lòng của hắn còn băn khoăn vừa rồi Thạch Trường Nhạc nói Từ Hồng Thanh cùng Phó Ngọc Bình đang đi theo đại biểu Australia có phải là thủ đoạn của Tần Mục hay không, bắt đầu lôi kéo Từ Hồng Thanh? Nếu Từ Hồng Thanh cùng Phó Ngọc Bình liên hợp lại thì cho dù Dương Ngọc Điền biết rõ, người đứng đầu của thành phố cũng không áp được.
- Dương phó bí thư, không biết anh có ý kiến gì về đại biểu Australia hay không?
Tần Mục nhìn ra Dương Ngọc Điền ánh mắt lập loè, kỳ thật trong lòng của hắn đang nghĩ như Dương Ngọc Điền. Dương Ngọc Điền không hy vọng Từ Hồng Thanh cùng Phó Ngọc Bình liên hợp, Tần Mục làm sao hy vọng chuyện này phát sinh chứ. Hắn lên tiếng hỏi thăm, trực tiếp báo ra căn nguyên của Phó Ngọc Bình.
Thanh Quan Thanh Quan - Qua Nhân