Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Qua Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1230 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 822 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:06:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 420
hương 420: Mây gió lên. (2)
Sau khi dạ hội kết thúc, Tần Mục tiễn Trương Thúy về nhà khách, sau đó trở về nhà nằm trên giường không ngủ được, đứng dậy gọi điện cho Lưu Đan, Chu Tiểu Mai cùng Ngô Cúc. Ba cô gái nhận được điện thoại của Tần Mục đều phi thường cảm tính, nhất là Chu Tiểu Mai, nàng còn chưa đột phá tầng quan hệ thực chất với Tần Mục, một cuộc điện thoại này kéo dài tới hừng đông.
Một đêm không ngủ, tâm tình Tần Mục lại tốt lên rất nhiều.
Vài ngày sau, Trương Thúy hiểu rõ xong tình huống, liền quay về thành phố Đằng Long. Tần Mục không tiễn nàng, hành động này không hợp, hắn nhất định phải đem toàn bộ kết quả điều tra được trong mấy ngày đưa ra hội nghị thảo luận, mọi người hợp mưu hợp sức cần nhanh chóng thực hiện biện pháp bổ sung cứu viện.
Tổng thể mà nói lần này tình huống điều tra cũng không quá kém, những người kinh doanh không giấy phép đại bộ phận là dân bản địa, bọn họ lấy được một cửa hàng, nhưng không cho thuê mà là tự mình làm mua bán nhỏ. Loại tình huống này ở thời gian đầu cải cách thì phi thường phổ biến, rất nhiều người còn chưa có ý thức pháp luật, không biết phải đi xin giấy phép kinh doanh mới có thể buôn bán.
Mỗi người trong huyện Thanh Thao đều thở phào một hơi thật dài, mà Tần Mục lại chỉ thầm cười lạnh.
Làm việc cùng Trương Thúy suốt mấy ngày, Trương Thúy nhận được không ít điện thoại, rõ ràng là có người thông qua hậu trường năng lượng gây áp lực đối với nàng. Trương Thúy mới đến, thái độ của Vạn Hữu Niên lại mơ hồ không rõ, Trương Thúy đương nhiên cần lo lắng quan hệ đủ mọi mặt.
Thanh Thao vừa động, mưa gió khắp nơi, trong một huyện nho nhỏ cũng không chỉ có một con cá lớn như Diệp Thạch Bình, thoạt nhìn còn ẩn tàng không ít năng lượng.
Kể từ đó nếu Tần Mục đòi quyền với Diệp Thạch Bình, thật sự có vẻ có chút ấu trĩ. Nhưng thái độ của Tần Mục nhất định cần bày tỏ, ở bên trong quần lang nhất định phải lộ ra răng nanh mãnh hổ, nếu không sẽ bị người xem là mèo bệnh.
Chuyện này cứ như vậy đi qua, nghe như tiếng sấm cuồn cuộn nhưng không có mưa rơi, nhưng Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục đều hiểu được đây là vì có những người không chịu tịch mịch, muốn nhân thời cơ đổi mới chủ tịch huyện mà làm ra một ít chuyện.
Kể từ đó Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục lòng hiểu mà không nói, liếc nhìn nhau, Diệp Thạch Bình liền làm ra chỉ thị, yêu cầu Tần Mục nhanh chóng gia nhập công tác trong ủy ban huyện, làm tốt trụ cột giúp trong huyện nhanh chóng tăng lên cấp bậc hành chính. Hai người đều là người thông minh, Diệp Thạch Bình ủy quyền, Tần Mục đương nhiên bánh ít đi bánh quy lại, có một số việc cũng không tiếp tục đi truy cứu. Hiện tại huyện Thanh Thao cần một chữ ổn, phải là ổn định kiên cố, ổn định tới mức ngoại vật bất xâm, mục tiêu mọi người chỉ có một: tăng lên huyện cấp thị.
Tần Mục yên lặng gật đầu, cùng Diệp Thạch Bình đạt tới thỏa hiệp, ánh mắt đảo qua biểu tình của các vị ủy viên thường ủy, nhưng không phát hiện điều gì khác thường.
Như vậy Tần Mục chính thức đi vào trong vòng quan trường huyện Thanh Thao. Mặc dù hắn có thực quyền nhưng lại không có người phối hợp cùng hắn, tất nhiên sẽ rơi vào khốn cục từng bước gian nan. Hắn cũng hiểu được trong lòng Diệp Thạch Bình xem mình là công cụ để hắn kiếm chiến tích, vô luận Tần Mục làm ra thành tích gì đương nhiên không thiếu được Diệp Thạch Bình, đây cũng là điều kiện mà Diệp Thạch Bình thỏa hiệp. Hai người ai cũng không muốn ngư ông đắc lợi, liền chấp nhận tầng quan hệ này.
Việc cân bằng đảng chính là sự tranh đấu không ngừng nghỉ, đây là thói quan tích góp từng chút một của quan trường trong nước mấy ngàn năm, cũng là hình thức đạo trung dung. Nếu khó tránh khỏi tranh đấu, Diệp Thạch Bình đương nhiên muốn tìm người có năng lực làm ra chỉ dẫn chính xác cho huyện Thanh Thao trở thành đối thủ của mình, về phần những người khác, Diệp Thạch Bình đã sớm hiểu khá rõ.
Trong nháy mắt đã đến mùa tuyết rơi, công tác của Tần Mục dần dần xâm nhập, dần dần hắn cũng có chút nhớ nhung Cừu Tiểu Thiền. Có nàng giúp hắn xử lý sự tình, quả thật làm cho hắn cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng điều nhiệm Cừu Tiểu Thiền hắn cũng không thể xin phép thượng cấp, chỉ hi vọng người âm thầm bố cục có thể giống như suy nghĩ của Tần Mục, đem nàng đặt tới huyện Thanh Thao, cấp cho hắn tăng thêm một ít hạnh phúc phiền não.
Buổi sáng hôm nay, Tần Mục đang xem quy hoạch khu khai phát, cục trưởng giao thông Triệu Đông Bạch gọi điện thoại tới, muốn mời Tần Mục ăn bữa cơm, nói muốn hội báo tình hình quy hoạch đường phố trong thị trấn. Hai tháng trôi qua, Tần Mục chưa thiêu cháy một mồi lửa, hơn nữa Diệp Thạch Bình ủy quyền, làm mọi người đều cảm thấy trong Thanh Thao là do Diệp Thạch Bình hoàn toàn khống chế toàn cục, cánh chim của Tần Mục đã giấu xuống thật sâu.
Lời mời lần này của Triệu Đông Bạch khiến Tần Mục nghe thật khó chịu, cân nhắc trong chốc lát hắn lại từ chối khéo. Chuyện của Triệu Gia Hưng hắn vẫn luôn đặt trong lòng, đang tìm cơ hội tính sổ, làm sao còn có thể kéo gần quan hệ với Triệu Đông Bạch.
Triệu Đông Bạch cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm, suy nghĩ chốc lát đem điện thoại gọi tới Triệu Gia Hưng, vừa chuyển máy liền hô lớn:
- Tiểu tử, mấy ngày nay con thành thật một chút cho cha, có người muốn nắm đuôi sam của cha mày!
Triệu Gia Hưng tùy tay véo cô gái yêu mỵ bên người, nói vào điện thoại:
- Cha, có phải Tần Mục vẫn không phục? Yên tâm đi, con đã biết nhược điểm của hắn, mấy ngày nay sẽ cho hắn quả ngon để ăn!
Trong lòng Triệu Đông Bạch run rẩy, vội vàng căn dặn Triệu Gia Hưng đừng hành động theo cảm tính, không ngờ Triệu Gia Hưng trực tiếp cúp điện thoại, lại ôm cô gái kia tiếp tục đi chơi.
Vài ngày sau Tần Mục nhận được lời mời của huyện Lan Trữ, hi vọng hắn có thể đến thăm Song Biên tập thị. Cùng được mời còn có Diệp Thạch Bình, điều này làm Tần Mục có chút buồn bực.
Bên phía huyện Lan Trữ, Lý Trung Nguyên phái hai chiếc xe đến đón tiếp, là xe Audi, còn dùng biển số quân đội, phối hợp với xe của Tần Mục thật hoàn hảo. Diệp Thạch Bình cũng có năng lượng, tự nhiên biết người nào có thể sử dụng loại biển số này đều có chút bối cảnh. Nhưng sau khi lên xe, nghe tài xế giới thiệu xe này là do thị trưởng Los Angeles cùng thị trưởng Seatle tự xuất tiền túi đưa tặng cho chính phủ huyện Lan Trữ, trong lòng Diệp Thạch Bình liền lưu tâm suy nghĩ.
Nói đến việc này, Los Angeles cùng Seatle đồng thời kết thành quan hệ thành thị đồng minh với thành phố Đằng Long, bên trong có công lao của Tần Mục, chuyện này ở trên quan trường thành phố Đằng Long đã không còn là chuyện bí mật. Diệp Thạch Bình đột nhiên phát hiện, nhân vật tạo nên ích lợi thật lớn kia hiện tại đang ở dưới trướng của mình, nếu Tần Mục tiếp tục gây sức ép xảy ra sự tình gì, vậy Diệp Thạch Bình muốn được đề thăng quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay, so với việc khống chế lợi ích của huyện Thanh Thao thực tế hơn nhiều lắm.
Đi tới Song Biên tập thị, ý nghĩ này của Diệp Thạch Bình càng tăng thêm mãnh liệt. Nhìn dãy kiến trúc xa hoa cơ hồ tiếp cận cả một trấn nhỏ, còn có đám người lui tới giao dịch, bên trong thậm chí có thể thấy được cả người Nga đi lại.
(.
Thanh Quan Thanh Quan - Qua Nhân